"Này con nhỏ kia, mày mau ra đây, tao có chuyện cần phải nói với mày"
Nói xong, Trịnh Liên hừ một tiếng, bà ta lẳng lặng xoay người bỏ đi, mặc kệ Thẩm Quân Dao có quan tâm hay là không? Mà cho dù Thẩm Quân Dao không đến gặp bà ta, bà ta cũng nhất định sẽ lôi cổ cô đi mà thôi.
Thẩm Quân Dao cắn môi, cô bỏ mấy cọng rau còn đang nhặt dở trên tay mình xuống, vội vàng cúi mặt đi theo mẹ ruột của mình.
Vừa đi, trong lòng cô cảm thấy khó hiếu, rõ ràng hôm nay mẹ đến gặp Thẩm Sơ Vũ, sao lại hẹn cô ra gặp mặt chứ? Mẹ muốn nói gì với cô hay sao? Thẩm Quân Dao lẳng lặng đi theo Thẩm phu nhân, bà ta dẫn Thẩm Quân Dao ra ngoài vườn.
Có chuyện gì nghiêm trọng lắm hay sao? Tại sao phải ra đây nói chuyện? Nói trong nhà không được hay sao? Hoặc là bà ta muốn nói chuyện gì đó với Thẩm Quân Dao mà không muốn để cho ai nghe thấy cả, cho nên mới đến nơi này.
Dừng lại, Thẩm Quân Dao liên tục ho khụ khụ.
Có lẽ cô đã bị bệnh khi bị bắt quỳ cả đêm ngoài sân như vậy.
Vậy nhưng, Trịnh Liên chỉ liếc nhìn cô một cái, bà ta hừ lạnh một tiếng, chẳng lấy một câu hỏi han đứa con gái này của mình khi nhìn thấy thân sắc của cô đang vô cùng mệt mỏi rồi.
Thẩm Quân Dao dè dặt hỏi mẹ mình, cô cũng muốn biết lý do mà mẹ gặp riêng cô là gì? "Mẹ có chuyện gì vậy ạ? Sao lại muốn gặp riêng con"
Trịnh Liên liếc nhìn Thẩm Quân Dao đang rụt rè cụp mắt kia, bà ta lạnh lùng lên tiếng.
"Bây giờ Sơ Vũ đã trở về rồi, mày còn mặt dày ở lại đây làm cái gì? Mày không nhanh chóng ly hôn với Du Hiên, trả lại vị trí này cho Sơ Vũ đi.
Vị trí Trác thiếu phu nhân này vốn là của con gái tao, mày hãy nhanh chóng trả lại những gì thuộc về con gái tao đi-"
Thẩm Quân Dao mở to mắt nhìn mẹ mình, cô như không thể tin được những gì mẹ mình vừa mới nói.
Thanh âm của Thẩm Quân Dao run rẩy hỏi lại Trịnh Liên, Thẩm phu nhân cũng chính là mẹ ruột của cô lần nữa.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
"Mẹ, mẹ nói gì vậy ạ?"
Thẩm Quân Dao tuy ngạc nhiên nhưng cô vẫn cố gắng giữ phép lịch sự của một người con gái dành cho mẹ của mình.
Thế nhưng Thẩm phu nhân kia lại hoàn toàn ngược lại, trong mắt của bà ta chỉ có sự khinh bỉ đứa con gái này của mình, cách bà ta đối xử với Thẩm Quân Dao chẳng khác gì một người ngoài cả.
Có khi bà ta đôi xử với người ngoài còn tốt hơn là cách bà ta đối xử với Thẩm Quân Dao nữa ấy.
Trịnh Liên lập tức gắt lên, bà ta trợn mắt nhìn Thẩm Quân Dao, đôi mắt lộ ra tia tức giận, hai tay bà ta nắm chặt lại nhưng vẫn cố gắng tỏ ra vẻ cao quý của một vị phu nhân giàu có.
"Cái con này, bộ tai của mày bị điếc hay gì? Tao bảo mày hãy nhanh chóng ly hôn với Trác Du Hiên rồi rời khỏi đây càng nhanh càng tốt cho tao.
Cái vị trí vốn không phải là của mày mà mày muốn giữ mãi hay sao? Mày chỉ là một loại thấp hèn, làm gì xứng đáng với cái vị trí này chứ.
Hơn nữa cái vị trí này mày chỉ giữ thay cho chị mày thôi."
Thẩm Quân Dao cắn chặt môi, hai mắt cô cụp xuống, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm.
Mẹ cô, bắt cô rời khỏi Trác Du Hiên để trả lại hắn cho chị cô hay sao? Có lẽ Thẩm Sơ Vũ đã nói chuyện này với mẹ mình, thế nên bây giờ Thẩm phu nhân mới gọi cô ra đây, muốn cô rời xa Trác Du Hiên.
Thẩm Quân Dao không dám nhìn thắng mẹ mình, đôi mắt cô chớp chớp, cô vô thức cắn chặt môi, rụt rè lắp ba lắp bắp nói với vị phu nhân cao quý đang đứng trước mặt cô đây, mà người đó lại chính là mẹ ruột của cô.
"Nhưng mà....!
Nhưng mà..... "Nhưng với nhị cái gì? Có phải mày không muốn ly hôn, không muốn trả lại vị trí này cho chị gái của mình hay không hả? Sống trong sung sướng lâu quá nên mày đã quên thân phận của mày là ai rồi?"
Thẩm phu nhân trợn mắt nhìn đứa con gái đang đứng trước mặt, đứa con gái này của bà ta gây gò đến mức thảm thương, cô gầy đến nỗi có thể bị gió cuốn bay, vậy mà bà ta lại không hề để tâm đến điều này.
Chẳng những bà ta không hỏi han đứa con gái này của mình mà còn liên tục mắng chửi cô như vậy nữa.
Thẩm Quân Dao rốt cuộc có phải là con gái của bà ta hay không? Cô chỉ ước mong rằng bà ta để cô vào mắt một chút thôi mà, nhưng tại sao bà ta lại cứ một mực mắng chửi cô như vậy? Nay vì Thẩm Sơ Vũ, Thẩm phu nhân có thể đến đây mà ép Thẩm Quân Dao ly hôn với người đàn ông mà cô yêu nhất mà chẳng quan tâm đến cảm nhận của cô.
Hơn nữa bà ta còn nhắc nhở Thẩm Quân Dao không được quên thân phận của mình.
Thẩm Quân Dao chỉ biết cụp mắt nghe những lời mắng chửi kia của mẹ mình, không dám cãi lại.
Thấy Thẩm Quân Dao im lặng, bà ta lại càng được nước mà mảng chửi cô một cách thậm tệ hơn.
"Thẩm Quân Dao, tao nhắc cho mày nhớ, bây giờ mày là vợ của Trác Du Hiên chỉ là vì gia đình tao đưa mày đến thay thế vị trí của Sơ Vũ mà thôi.
Chẳng qua chỉ là một loại thấp hèn mà dám ảo tưởng mình thật sự là đại tiểu thư cao quý à.
Mày mang họ Thẩm nhưng không có nghĩa mày ỷ mình mà mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình"
"Tao nhắc cho mày nhớ, những thứ không thuộc về mày thì mãi mãi không bao giờ thuộc về mày đâu.
Cho nên trước khi tao nổi cáu mà làm ra chuyện gì đó, thì hãy nhanh chóng ly hôn đi.
Mau trả lại vị trí này cho Sơ Vũ, hơn nữa con gái bảo bối của tao đang mang thai, đừng để danh tiếng của chị mày bị hủy hoại.
Tao không muốn con gái của tao bị người khác chê cười đâu."
Ha.
Thật nực cười! Vì đứa con gái kia của mình, mà Thẩm phu nhân không thương tiếc mà liên tục sỉ nhục đứa con gái thứ hai này của mình.
Bà ta vì không muốn Thẩm Sơ Vũ bị người ta chê cười, không muốn con gái mình bị người ta nói ra nói vào, cho nên mới ép Thẩm Quân Dao phải rời khỏi Trác Du Hiên càng sớm càng tốt, trước khi cái bụng của Thẩm Sơ Vũ to lên.
Nhưng bà ta đâu biết rằng, đứa con gái này của bà ta cũng đang mang thai.
Bà ta muốn Thẩm Sơ Vũ hạnh phúc, thế nên muốn hy sinh Thẩm Quân Dao hay sao? Thẩm Quân Dao cũng muốn sống một cuộc sống bình thường thôi mà, vậy tại sao cả mẹ của cô cũng muốn cô phải rời khỏi người đàn ông mà cô yêu vậy? Thấy Thẩm Quân Dao không trả lời, Thẩm phu nhân cáu gắt hỏi.
"Này con kia, mày có nghe thấy tao nói cái gì không hả? Mày nói đi, mày mau chóng ly hôn với Trác Du Hiên không?"
Thẩm Quân Dao ngẩng đầu lên, cô sợ hãi nhìn mẹ mình, nhưng giọng nói vô cùng kiên quyết.
"Mẹ à, con sẽ không ly hôn đâu? Nếu Trác Du Hiên không nói chuyện này với con, con sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra cả.
Trịnh Liên như bị chọc giận, bà ta điên tiết lên vì đứa con gái này dám cãi lời bà ta.
Bà ta dùng cái túi của mình liên tiếp đập vào mặt của Thẩm Quân Dao, vô tình khiến cho gương mặt của Thẩm Quân Dao chảy bao nhiêu máu ra do trên chiếc túi có rất nhiều gai nhọn.
Miệng bà ta liên tục chửi bới.
"Á à, cái con nhỏ này, mày dám cãi lời tao phải không? Tao bỏ tiền ra nuôi mày lớn lên để cho mày cãi lời tao hả? Đúng là nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà mà.
Biết thế tao đã bóp chết mày từ khi mày mới sinh ra rồi.
Nuôi mày chẳng có được cái lợi ích gì cả.
Đúng là đứa con gái lăng loàn mà, nuôi mày quả thật tốn cơm tốn gạo mà.".