Sau khi Đường Phi đi vào, hắn cảm thấy lửa giận nồng đậm của mọi người rất rõ, biết rõ mình không được hoan nghênh ở đây, mặc dù hắn cũng không muốn nhìn mặt những ngưởi này, nhưng vì có thể hiểu rõ tình hình, nên cần phải ở lại đây, không thể làm gì khác hơn là cung kính nói chuyện, "Phu nhân, thiếu phu nhân, bọn cướp có tin tức gì không?"
Đới Phương Dung không trả lời hắn, giễu cợt hỏi ngược lại: "Đường Phi, cậu tới đây là vì cậu, hay là vì Phong Gia Vinh? Mặc kệ cậu là vì ai, tôi không quan tâm."
"Phu nhân, là Phong tiên sinh bảo tôi đến xem tình hình như thế nào, Phong tiên sinh nói nếu như có chuyện gì cần giúp thì cứ bảo với ông ấy"
"Vậy thì tốt rồi, cậu có thể chuẩn bị mười tỷ không?"
"Chuyện này ——"
"Tôi biết ngay mà, Phong Gia Vinh làm sao có thể bỏ ra mười tỷ được, nếu như Thiên Ngưng không có mười tỷ, thì lần này Khải Trạch chẳng phải sẽ mất mạng sao?"
". . . . . ." Đường Phi cúi đầu không nói, giữ yên lặng, không muốn nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn,
Nhưng Đới Phương Dung vẫn oán trách không ngừng, "Một phân tiền cũng không lấy ra, phái người tới thì có lội ích gì, nếu như quả thật muốn giúp đỡ, vậy trực tiếp đưa tiền đây là được rồi,"
"Mẹ, thôi được rồi, trong tay chúng ta có đủ tiền rồi, không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa, chúng ta ngồi đây chờ tin tức của bọn cướp." Tạ Thiên Ngưng khuyên nhủ bà, trong thâm tâm cũng biết chuyện này là làm khó Đường Phi, dù sao hắn cũng chỉ là theo lệnh mà làm việc, không làm chủ được,
"Đương nhiên mẹ biết đạo lý này, nhưng mà mẹ tức chịu không nổi, muốn oán giận mấy câu, cho thoải mái một chút, nói gì thì nói Khải Trạch cũng là con trai của Phong Gia Vinh, hơn nữa còn là đứa con trai duy nhất của ông ta, không ngờ ông ta lại coi tiền còn hơn con trai mình, thật là khiến người ta cảm thấy vô tình mà"
"Có lẽ ông ấy còn chưa biết thứ quan trọng trong lòng ông ấy là gì?"
"Thiên Ngưng, đã đến nước này rồi, con còn nói giúp Phong Gia Vinh làm gì, thật là mẹ nể con luôn rồi đó."
"Không phải là con nói giúp ông ấy, con chỉ nói sự thật thôi, có một vài người không biết thứ quang trong trong lòng bọn họ là thứ gì, đợi đến khi mất đi mới biết, "
"Bây giờ mẹ không thể nào tin Phong Gia Vinh là người nữa rồi, được rồi được rồi, không nói tới ông ta nữa, bây giờ chúng ta mau nghĩ cách cứu Khải Trạch mau lên, "
"Vâng"
Đường Phi đứng ở một bên, nghe hai người phụ nữ này nói chuyện, vẫn dùng khóe mắt nhìn Dư Tử Cường, không biết tại sao anh ta lại tới chỗ này, muốn hỏi cho rõ, nhưng lại không dám hỏi, chỉ sợ mình lộ ra mọi chuyện, đành chờ bọn họ bàn bạc với nhau, trong tay lấy điện thoại di động ra, âm thầm nhắn tin cho Ôn Thiếu Hoa.
Dư Tử Cường cho là Đường Phi cũng chỉ là con chó bên cạnh Phong Gia Vinh mà thôi, cho nên không để hắn vào trong mắt, "Thiên Ngưng, chị đem cái này đặt trong lỗ tai, em có thể nghe lén chúng nói gì một chút"
Không đợi Tạ Thiên Ngưng cầm lấy, Đinh Tiểu Nhiên đã đoạt lấy rồi, "Sao lại cho Thiên Ngưng mang, nói không chừng bọn cướp biết được dừng lại thì sao?"
"Không phải Thiên Ngưng đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức Phong phu nhân, nhưng tôi cảm thấy Thiên Ngưng đi thì có lý hơn, bọn cướp sẽ không biết tôi và cô, căn bản là không thể bảo chúng ta đi, cho nên cái này đưa cho Thiên Ngưng dùng là tốt nhất, " Dư Tử Cường lấy lại, đưa cho Tạ Thiên Ngưng, "Thiên Ngưng, chị đặt vào trong lỗ tai, không để cho người khác biết, như vậy em có thể sử dụng các thiết bị, mà xác định vị trí cụ thể của chị, sau đó tùy lúc mà hành động."
"Tử Cường, cám ơn em." Tạ Thiên Ngưng cầm lấy, sau đó nhét vào trong lỗ tai mình,
Dư Tử Cường lấy máy vi tính ra, bắt đầu lập tức chuẩn bị tất cả.
Đinh Tiểu Nhiên ghé đầu qua nhìn một chút, khen, "Không ngờ anh lại còn như thế này nha, kỹ thuật tin học rất khá, không tệ không tệ, "
"Tôi còn nhiều điều hay ho hơn nữa kìa, về sau cô sẽ từ từ phát hiện, chờ sau khi cô phát hiện, bảo đảm sẽ yêu tôi"
"Trời ạ, tôi chưa thấy ai tự kỷ giống như anh, yêu bản thân mình quá mức, ai yêu anh chứ?"
"Cô?"
"Tôi mà yêu anh à, còn lâu"
"Có thể hay không về sau sẽ biết, không cần nóng vội, chúng ta cứ từ từ, chờ mọi chuyện ổn định, tôi sẽ mạnh mẽ tấn công, đến lúc đó cô nhất định sẽ chống đỡ không được, "
". . . . . ."
Hai người lại bắt đầu cãi vả, Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ mà lắc đầu, không nói đến bọn họ, cứ để cho bọn họ cãi nhau, cảm thấy bọn họ càng tranh cãi tình cảm càng tốt a.
Đường Phi nhìn thấy mọi chuyện rất rõ ràng, thừa dịp lúc mọi người chú ý vào máy tính của Dư Tử Cường, vội vàng gửi tin nhắn cho Ôn Thiếu Hoa, bảo hắn lập tức làm việc, hơn nữa còn nói cho hắn biết trên người Tạ Thiên Ngưng có thiết bị nghe lén.
Ôn Thiếu Hoa nhận được tin nhắn, biết trên người Tạ Thiên Ngưng có thiết bị nghe lén, mặc dù có chút khẩn trương sợ hãi, nhưng không lập tức bảo cô tháo ra, mà cứ theo nguyên kế hoạch mà làm, bảo cô một mình đến chỗ hẹn, dù sao hắn cũng nắm đàng chuôi mà
Tạ Thiên Ngưng nhận được tin nhắn, không do dự, một mình mang tiền đi, theo địa chỉ trên tin nhắn mà đi.
Dư Tử Cường lái xe ở phía sau đi theo, theo sự chỉ dẫn của thiết bị theo dõi kia, nhưng không đến quá gần, để khỏi cho người khác phát hiện
Đường Phi lái xe theo sau bọn họ, bởi vì chỉ có một mình, cho nên không gửi tin nhắn, mà trực tiếp gọi điện thoại cho Ôn Thiếu Hoa, "Bảo Tạ Thiên Ngưng đến chỗ hẹn một mình thôi. Lấy thiết bị nghe lén vứt đi, điện thoại di động cũng vậy, sau đó bảo cô ta đến địa điểm khác, để cái máy tính kia không biết chúng ta ở đâu."
"Được, tôi sẽ làm ngay lập tức." Ôn Thiếu Hoa cúp điện thoại, lập tức gửo tin nhắn cho Tạ Thiên Ngưng, sau khi gửi xong hả hê cười tà, sau đó đi tới bên cạnh Phong Khải Trạch, cầm cây gậy gỗ đã chuẩn bị trước, nhẫn tâm đánh mạnh trên đùi anh.
Phong Khải Trạch không hề chuẩn bị tâm lý, không ngờ đối phương dám đánh gãy chân hắn, đau mức toát mồ hôi lạnh, nhưng anh vẫn cắn răng, nhịn được sụ đau nhức này.
Một gậy này đi xuống, chỉ sợ chân của anh đã đứt, muốn chạy trốn thật sụ là không thể được.
Anh thề, chỉ cần có thể an toàn trở về, anh nhất định sẽ bắt người này lại, làm cho hắn phải trả giá gấp mười lần.
Sau khi Ôn Thiếu Hoa phế một chân của Phong Khải Trạch, vội vã xông ra ngoài, vừa lái xe vừa gửi tin nhắn cho Tạ Thiên Ngưng, nói cho cô biết địa điểm.
Tạ Thiên Ngưng cầm hai vali tiền mặt, hoảng hốt, đổi một lần taxi lại một lần nữa, đến một địa điểm, hình như cô rất mỏi mệt, nhưng đến đại điểm kia, đối phương lại bảo cô vứt thiết bị nghe lén, di động cũng vậy, điều này làm cô rất nghi ngờ
Bọn cướp làm sao biết trên người cô có thiết bị nghe lén, chẳng lẽ Tử Cường và Tiểu Nhiên bị phát hiện rồi sao?
Mặc kệ là cái gì, hiện tại cô chỉ có thể làm theo lời bọn chúng nói.
"Tử Cường, bọn cướp đã biết chị mang theo thiết bị nghe lén rồi, hiện tại hắn yêu cầu chị. Vứt nó đi, ngay cả điện thoại di động cũng phải vứt, hai đi về trước, chị sẽ cẩn thận, " Tạ Thiên Ngưng nói sơ sơ cho Dư Tử Cường biết, sau đó làm theo yêu cầu của bọn cướp, đem giam. Bỏ tất cả đi, tiếp tục tìm một chiếc taxi, đến địa điểm khác.
Không ngờ bọn cướp lại thông minh đến thế, bảo cô đi lòng vòng, ngay cả thiết bị nghe lén và điện thoại cũng bảo vứt đi.
Dư Tử Cường dừng xe, không tiếp tục đi theo nữa, bất đắc dĩ than thở.
"Sao thế?" Đinh Tiểu Nhiên lo lắng hỏi.
"Bọn cướp biết trên người Thiên Ngưng có thiết bị nghe lén rồi, hơn nữa còn muốn chị ấy bỏ thiết bị nghe lén và điện thoại đi, cắt đứt liên lạc của chúng ta, bây giờ căn bản tôi không biết Thiên Ngưng ở chỗ nào cả?"
"Này, bây giờ phải làm thế nào? Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi." Đới Phương Dung đề nghị.
"Chúng ta không biết vị trí cụ thế của bọn cướp, báo cảnh sát cũng không được."
"Bọn cướp làm sao biết trên người Thiên Ngưng có những thứ ấy, chúng ta duy trì khoảng cách cả một con phố, sao có thể bị phát hiện chứ?" Đinh Tiểu Nhiên nghi ngờ, từ cửa sổ xe nhìn chung quanh, căn bản không phát hiện có cái gì khả nghi cả.
Sao cô lại có cảm giác có người đang theo dõi bọn họ?
"Không biết, có lẽ hiện tại thủ đoạn của bọn cướp ngày càng tinh vi rồi, bây giờ chỉ có thể chờ Tạ Thiên Ngưng thôi." Dư Tử Cường nhìn chấm nhỏ trên màn hình máy tình, trong lòng biết Tạ Thiên Ngưng đã vứt thứ kia rồi, cho nên không theo dấu nữa, cũng không thể làm gì nữa, chỉ có thể trong lòng cầu nguyện cho cô.
Tạ Thiên Ngưng đến chỗ hẹn, tiếp tục giữ liên lạc với bọn cướp, nhưng cái điện thoại di động này là cô mới mua, danh bạ trống rỗng, vốn là cô muốn gọi điện thoại cho Dư Tử Cường, nói cho anh biết vị trí hiện tại của cô, nhưng lại ngoài cùng phủ sóng, chỉ có thể nhận tin nhắn mà thôi, những thứ khác đều không làm được.
Chuyện này chỉ có chứng tỏ bọn cướp thật sự rất lợi hại.
Lúc này, điện thoại di động nhận được một tin nhắn, trên đó có viết địa điểm, cô không do dự, trực tiếp gọi xe đi, vậy mà vừa tới nơi, lại nhận được một tin nhắn, có điều tin nhắn này khiến cô có chút do dự, không biết có nên làm theo không nữa.
Bọn cướp muốn cô để tiền ở chỗ này, sau đó đến một địa điểm khác.
Nếu như cô để tiền ở chỗ này, ngộ nhỡ khi đến chỗ kia không tìm được con khỉ nhỏ thì làm thế nào?
Đường Phi cũng đã sớm tới chỗ này, thấy Tạ Thiên Ngưng đang do dự, vì vậy liền gọi điện thoại cho Ôn Thiếu Hoa, bảo hắn tiếp tục gửi tin nhắn, bảo cô đặt tiền xuống, đến chỗ kia tìm Phong Khải Trạch,
Ôn Thiếu Hoa nhận được cú điện thoại này, vừa nghe đến tiền, lập tức làm theo, gửi tin nhắn cho Tạ Thiên Ngưng.
Tạ Thiên Ngưng đang do dự không biết có nên để tiền ở chỗ này không, điện thoại di động lại nhận được một tin nhắn, là thúc giục cô đặt tiền xuống, nếu như cô không để, vậy thì chúng giết con tin.
Bởi vì dòng tin nhắn này, cô có thể khẳng định chắc chắn, bọn cướp đang ở gần đây, giám sát nhất cử nhất động của cô, hết cách rồi, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn để tiền xuống, đến địa điểm kia, nhưng chỗ kia lại ở ngoại ô, từ đây đến đó phải hơn một tiếng đồng hồ, nhưng thời gian càng lâu con khỉ nhỏ càng gặp nguy hiểm, bởi vì bọn cướp đã lấy được tiền, nên có thể giết con tin.
Nhưng hết cách rồi, cô chỉ có thể làm theo lời bọn cướp.
Tạ Thiên Ngưng để tiền xuống rồi đi, Đường Phi lập tức xuất hiện, lấy hai vali tiền đi, bỏ vào xe, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát, gọi cảnh sát chờ Ôn Thiếu Hoa ở chỗ này, mình lấy tiền đi.
Những chuyện còn lại, tất cả sẽ để cho Ôn Thiếu Hoa gánh lấy.
Ôn Thiếu Hoa thì cái gì cũng không biết, đã gửi tin nhắn có địa chỉ cụ thể của Phong Khải Trạch cho Tạ Thiên Ngưng, sau đó chạy hết tốc lực đến chỗ tìm Đường Phi, sau đó chia tiền,
Vậy mà hắn lại không biết, chờ đợi hắn sẽ là sự hoảng sợ,
Sau khi Đường Phi đi vào, hắn cảm thấy lửa giận nồng đậm của mọi người rất rõ, biết rõ mình không được hoan nghênh ở đây, mặc dù hắn cũng không muốn nhìn mặt những ngưởi này, nhưng vì có thể hiểu rõ tình hình, nên cần phải ở lại đây, không thể làm gì khác hơn là cung kính nói chuyện, "Phu nhân, thiếu phu nhân, bọn cướp có tin tức gì không?"
Đới Phương Dung không trả lời hắn, giễu cợt hỏi ngược lại: "Đường Phi, cậu tới đây là vì cậu, hay là vì Phong Gia Vinh? Mặc kệ cậu là vì ai, tôi không quan tâm."
"Phu nhân, là Phong tiên sinh bảo tôi đến xem tình hình như thế nào, Phong tiên sinh nói nếu như có chuyện gì cần giúp thì cứ bảo với ông ấy"
"Vậy thì tốt rồi, cậu có thể chuẩn bị mười tỷ không?"
"Chuyện này ——"
"Tôi biết ngay mà, Phong Gia Vinh làm sao có thể bỏ ra mười tỷ được, nếu như Thiên Ngưng không có mười tỷ, thì lần này Khải Trạch chẳng phải sẽ mất mạng sao?"
". . . . . ." Đường Phi cúi đầu không nói, giữ yên lặng, không muốn nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn,
Nhưng Đới Phương Dung vẫn oán trách không ngừng, "Một phân tiền cũng không lấy ra, phái người tới thì có lội ích gì, nếu như quả thật muốn giúp đỡ, vậy trực tiếp đưa tiền đây là được rồi,"
"Mẹ, thôi được rồi, trong tay chúng ta có đủ tiền rồi, không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa, chúng ta ngồi đây chờ tin tức của bọn cướp." Tạ Thiên Ngưng khuyên nhủ bà, trong thâm tâm cũng biết chuyện này là làm khó Đường Phi, dù sao hắn cũng chỉ là theo lệnh mà làm việc, không làm chủ được,
"Đương nhiên mẹ biết đạo lý này, nhưng mà mẹ tức chịu không nổi, muốn oán giận mấy câu, cho thoải mái một chút, nói gì thì nói Khải Trạch cũng là con trai của Phong Gia Vinh, hơn nữa còn là đứa con trai duy nhất của ông ta, không ngờ ông ta lại coi tiền còn hơn con trai mình, thật là khiến người ta cảm thấy vô tình mà"
"Có lẽ ông ấy còn chưa biết thứ quan trọng trong lòng ông ấy là gì?"
"Thiên Ngưng, đã đến nước này rồi, con còn nói giúp Phong Gia Vinh làm gì, thật là mẹ nể con luôn rồi đó."
"Không phải là con nói giúp ông ấy, con chỉ nói sự thật thôi, có một vài người không biết thứ quang trong trong lòng bọn họ là thứ gì, đợi đến khi mất đi mới biết, "
"Bây giờ mẹ không thể nào tin Phong Gia Vinh là người nữa rồi, được rồi được rồi, không nói tới ông ta nữa, bây giờ chúng ta mau nghĩ cách cứu Khải Trạch mau lên, "
"Vâng"
Đường Phi đứng ở một bên, nghe hai người phụ nữ này nói chuyện, vẫn dùng khóe mắt nhìn Dư Tử Cường, không biết tại sao anh ta lại tới chỗ này, muốn hỏi cho rõ, nhưng lại không dám hỏi, chỉ sợ mình lộ ra mọi chuyện, đành chờ bọn họ bàn bạc với nhau, trong tay lấy điện thoại di động ra, âm thầm nhắn tin cho Ôn Thiếu Hoa.
Dư Tử Cường cho là Đường Phi cũng chỉ là con chó bên cạnh Phong Gia Vinh mà thôi, cho nên không để hắn vào trong mắt, "Thiên Ngưng, chị đem cái này đặt trong lỗ tai, em có thể nghe lén chúng nói gì một chút"
Không đợi Tạ Thiên Ngưng cầm lấy, Đinh Tiểu Nhiên đã đoạt lấy rồi, "Sao lại cho Thiên Ngưng mang, nói không chừng bọn cướp biết được dừng lại thì sao?"
"Không phải Thiên Ngưng đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức Phong phu nhân, nhưng tôi cảm thấy Thiên Ngưng đi thì có lý hơn, bọn cướp sẽ không biết tôi và cô, căn bản là không thể bảo chúng ta đi, cho nên cái này đưa cho Thiên Ngưng dùng là tốt nhất, " Dư Tử Cường lấy lại, đưa cho Tạ Thiên Ngưng, "Thiên Ngưng, chị đặt vào trong lỗ tai, không để cho người khác biết, như vậy em có thể sử dụng các thiết bị, mà xác định vị trí cụ thể của chị, sau đó tùy lúc mà hành động."
"Tử Cường, cám ơn em." Tạ Thiên Ngưng cầm lấy, sau đó nhét vào trong lỗ tai mình,
Dư Tử Cường lấy máy vi tính ra, bắt đầu lập tức chuẩn bị tất cả.
Đinh Tiểu Nhiên ghé đầu qua nhìn một chút, khen, "Không ngờ anh lại còn như thế này nha, kỹ thuật tin học rất khá, không tệ không tệ, "
"Tôi còn nhiều điều hay ho hơn nữa kìa, về sau cô sẽ từ từ phát hiện, chờ sau khi cô phát hiện, bảo đảm sẽ yêu tôi"
"Trời ạ, tôi chưa thấy ai tự kỷ giống như anh, yêu bản thân mình quá mức, ai yêu anh chứ?"
"Cô?"
"Tôi mà yêu anh à, còn lâu"
"Có thể hay không về sau sẽ biết, không cần nóng vội, chúng ta cứ từ từ, chờ mọi chuyện ổn định, tôi sẽ mạnh mẽ tấn công, đến lúc đó cô nhất định sẽ chống đỡ không được, "
". . . . . ."
Hai người lại bắt đầu cãi vả, Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ mà lắc đầu, không nói đến bọn họ, cứ để cho bọn họ cãi nhau, cảm thấy bọn họ càng tranh cãi tình cảm càng tốt a.
Đường Phi nhìn thấy mọi chuyện rất rõ ràng, thừa dịp lúc mọi người chú ý vào máy tính của Dư Tử Cường, vội vàng gửi tin nhắn cho Ôn Thiếu Hoa, bảo hắn lập tức làm việc, hơn nữa còn nói cho hắn biết trên người Tạ Thiên Ngưng có thiết bị nghe lén.
Ôn Thiếu Hoa nhận được tin nhắn, biết trên người Tạ Thiên Ngưng có thiết bị nghe lén, mặc dù có chút khẩn trương sợ hãi, nhưng không lập tức bảo cô tháo ra, mà cứ theo nguyên kế hoạch mà làm, bảo cô một mình đến chỗ hẹn, dù sao hắn cũng nắm đàng chuôi mà
Tạ Thiên Ngưng nhận được tin nhắn, không do dự, một mình mang tiền đi, theo địa chỉ trên tin nhắn mà đi.
Dư Tử Cường lái xe ở phía sau đi theo, theo sự chỉ dẫn của thiết bị theo dõi kia, nhưng không đến quá gần, để khỏi cho người khác phát hiện
Đường Phi lái xe theo sau bọn họ, bởi vì chỉ có một mình, cho nên không gửi tin nhắn, mà trực tiếp gọi điện thoại cho Ôn Thiếu Hoa, "Bảo Tạ Thiên Ngưng đến chỗ hẹn một mình thôi. Lấy thiết bị nghe lén vứt đi, điện thoại di động cũng vậy, sau đó bảo cô ta đến địa điểm khác, để cái máy tính kia không biết chúng ta ở đâu."
"Được, tôi sẽ làm ngay lập tức." Ôn Thiếu Hoa cúp điện thoại, lập tức gửo tin nhắn cho Tạ Thiên Ngưng, sau khi gửi xong hả hê cười tà, sau đó đi tới bên cạnh Phong Khải Trạch, cầm cây gậy gỗ đã chuẩn bị trước, nhẫn tâm đánh mạnh trên đùi anh.
Phong Khải Trạch không hề chuẩn bị tâm lý, không ngờ đối phương dám đánh gãy chân hắn, đau mức toát mồ hôi lạnh, nhưng anh vẫn cắn răng, nhịn được sụ đau nhức này.
Một gậy này đi xuống, chỉ sợ chân của anh đã đứt, muốn chạy trốn thật sụ là không thể được.
Anh thề, chỉ cần có thể an toàn trở về, anh nhất định sẽ bắt người này lại, làm cho hắn phải trả giá gấp mười lần.
Sau khi Ôn Thiếu Hoa phế một chân của Phong Khải Trạch, vội vã xông ra ngoài, vừa lái xe vừa gửi tin nhắn cho Tạ Thiên Ngưng, nói cho cô biết địa điểm.
Tạ Thiên Ngưng cầm hai vali tiền mặt, hoảng hốt, đổi một lần taxi lại một lần nữa, đến một địa điểm, hình như cô rất mỏi mệt, nhưng đến đại điểm kia, đối phương lại bảo cô vứt thiết bị nghe lén, di động cũng vậy, điều này làm cô rất nghi ngờ
Bọn cướp làm sao biết trên người cô có thiết bị nghe lén, chẳng lẽ Tử Cường và Tiểu Nhiên bị phát hiện rồi sao?
Mặc kệ là cái gì, hiện tại cô chỉ có thể làm theo lời bọn chúng nói.
"Tử Cường, bọn cướp đã biết chị mang theo thiết bị nghe lén rồi, hiện tại hắn yêu cầu chị. Vứt nó đi, ngay cả điện thoại di động cũng phải vứt, hai đi về trước, chị sẽ cẩn thận, " Tạ Thiên Ngưng nói sơ sơ cho Dư Tử Cường biết, sau đó làm theo yêu cầu của bọn cướp, đem giam. Bỏ tất cả đi, tiếp tục tìm một chiếc taxi, đến địa điểm khác.
Không ngờ bọn cướp lại thông minh đến thế, bảo cô đi lòng vòng, ngay cả thiết bị nghe lén và điện thoại cũng bảo vứt đi.
Dư Tử Cường dừng xe, không tiếp tục đi theo nữa, bất đắc dĩ than thở.
"Sao thế?" Đinh Tiểu Nhiên lo lắng hỏi.
"Bọn cướp biết trên người Thiên Ngưng có thiết bị nghe lén rồi, hơn nữa còn muốn chị ấy bỏ thiết bị nghe lén và điện thoại đi, cắt đứt liên lạc của chúng ta, bây giờ căn bản tôi không biết Thiên Ngưng ở chỗ nào cả?"
"Này, bây giờ phải làm thế nào? Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi." Đới Phương Dung đề nghị.
"Chúng ta không biết vị trí cụ thế của bọn cướp, báo cảnh sát cũng không được."
"Bọn cướp làm sao biết trên người Thiên Ngưng có những thứ ấy, chúng ta duy trì khoảng cách cả một con phố, sao có thể bị phát hiện chứ?" Đinh Tiểu Nhiên nghi ngờ, từ cửa sổ xe nhìn chung quanh, căn bản không phát hiện có cái gì khả nghi cả.
Sao cô lại có cảm giác có người đang theo dõi bọn họ?
"Không biết, có lẽ hiện tại thủ đoạn của bọn cướp ngày càng tinh vi rồi, bây giờ chỉ có thể chờ Tạ Thiên Ngưng thôi." Dư Tử Cường nhìn chấm nhỏ trên màn hình máy tình, trong lòng biết Tạ Thiên Ngưng đã vứt thứ kia rồi, cho nên không theo dấu nữa, cũng không thể làm gì nữa, chỉ có thể trong lòng cầu nguyện cho cô.
Tạ Thiên Ngưng đến chỗ hẹn, tiếp tục giữ liên lạc với bọn cướp, nhưng cái điện thoại di động này là cô mới mua, danh bạ trống rỗng, vốn là cô muốn gọi điện thoại cho Dư Tử Cường, nói cho anh biết vị trí hiện tại của cô, nhưng lại ngoài cùng phủ sóng, chỉ có thể nhận tin nhắn mà thôi, những thứ khác đều không làm được.
Chuyện này chỉ có chứng tỏ bọn cướp thật sự rất lợi hại.
Lúc này, điện thoại di động nhận được một tin nhắn, trên đó có viết địa điểm, cô không do dự, trực tiếp gọi xe đi, vậy mà vừa tới nơi, lại nhận được một tin nhắn, có điều tin nhắn này khiến cô có chút do dự, không biết có nên làm theo không nữa.
Bọn cướp muốn cô để tiền ở chỗ này, sau đó đến một địa điểm khác.
Nếu như cô để tiền ở chỗ này, ngộ nhỡ khi đến chỗ kia không tìm được con khỉ nhỏ thì làm thế nào?
Đường Phi cũng đã sớm tới chỗ này, thấy Tạ Thiên Ngưng đang do dự, vì vậy liền gọi điện thoại cho Ôn Thiếu Hoa, bảo hắn tiếp tục gửi tin nhắn, bảo cô đặt tiền xuống, đến chỗ kia tìm Phong Khải Trạch,
Ôn Thiếu Hoa nhận được cú điện thoại này, vừa nghe đến tiền, lập tức làm theo, gửi tin nhắn cho Tạ Thiên Ngưng.
Tạ Thiên Ngưng đang do dự không biết có nên để tiền ở chỗ này không, điện thoại di động lại nhận được một tin nhắn, là thúc giục cô đặt tiền xuống, nếu như cô không để, vậy thì chúng giết con tin.
Bởi vì dòng tin nhắn này, cô có thể khẳng định chắc chắn, bọn cướp đang ở gần đây, giám sát nhất cử nhất động của cô, hết cách rồi, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn để tiền xuống, đến địa điểm kia, nhưng chỗ kia lại ở ngoại ô, từ đây đến đó phải hơn một tiếng đồng hồ, nhưng thời gian càng lâu con khỉ nhỏ càng gặp nguy hiểm, bởi vì bọn cướp đã lấy được tiền, nên có thể giết con tin.
Nhưng hết cách rồi, cô chỉ có thể làm theo lời bọn cướp.
Tạ Thiên Ngưng để tiền xuống rồi đi, Đường Phi lập tức xuất hiện, lấy hai vali tiền đi, bỏ vào xe, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát, gọi cảnh sát chờ Ôn Thiếu Hoa ở chỗ này, mình lấy tiền đi.
Những chuyện còn lại, tất cả sẽ để cho Ôn Thiếu Hoa gánh lấy.
Ôn Thiếu Hoa thì cái gì cũng không biết, đã gửi tin nhắn có địa chỉ cụ thể của Phong Khải Trạch cho Tạ Thiên Ngưng, sau đó chạy hết tốc lực đến chỗ tìm Đường Phi, sau đó chia tiền,
Vậy mà hắn lại không biết, chờ đợi hắn sẽ là sự hoảng sợ,
Truyện convert hay : Mau Xuyên Dưỡng Thành: Vai Ác Lão Công, Cầu Buông Tha!
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chapter 265
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi Đường Phi đi vào, hắn cảm thấy lửa giận nồng đậm của mọi người rất rõ, biết rõ mình không được hoan nghênh ở đây, mặc dù hắn cũng không muốn nhìn mặt những ngưởi này, nhưng vì có thể hiểu rõ tình hình, nên cần phải ở lại đây, không thể làm gì khác hơn là cung kính nói chuyện, "Phu nhân, thiếu phu nhân, bọn cướp có tin tức gì không?"
Đới Phương Dung không trả lời hắn, giễu cợt hỏi ngược lại: "Đường Phi, cậu tới đây là vì cậu, hay là vì Phong Gia Vinh? Mặc kệ cậu là vì ai, tôi không quan tâm."
"Phu nhân, là Phong tiên sinh bảo tôi đến xem tình hình như thế nào, Phong tiên sinh nói nếu như có chuyện gì cần giúp thì cứ bảo với ông ấy"
"Vậy thì tốt rồi, cậu có thể chuẩn bị mười tỷ không?"
"Chuyện này ——"
"Tôi biết ngay mà, Phong Gia Vinh làm sao có thể bỏ ra mười tỷ được, nếu như Thiên Ngưng không có mười tỷ, thì lần này Khải Trạch chẳng phải sẽ mất mạng sao?"
". . . . . ." Đường Phi cúi đầu không nói, giữ yên lặng, không muốn nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn,
Nhưng Đới Phương Dung vẫn oán trách không ngừng, "Một phân tiền cũng không lấy ra, phái người tới thì có lội ích gì, nếu như quả thật muốn giúp đỡ, vậy trực tiếp đưa tiền đây là được rồi,"
"Mẹ, thôi được rồi, trong tay chúng ta có đủ tiền rồi, không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa, chúng ta ngồi đây chờ tin tức của bọn cướp." Tạ Thiên Ngưng khuyên nhủ bà, trong thâm tâm cũng biết chuyện này là làm khó Đường Phi, dù sao hắn cũng chỉ là theo lệnh mà làm việc, không làm chủ được,
"Đương nhiên mẹ biết đạo lý này, nhưng mà mẹ tức chịu không nổi, muốn oán giận mấy câu, cho thoải mái một chút, nói gì thì nói Khải Trạch cũng là con trai của Phong Gia Vinh, hơn nữa còn là đứa con trai duy nhất của ông ta, không ngờ ông ta lại coi tiền còn hơn con trai mình, thật là khiến người ta cảm thấy vô tình mà"
"Có lẽ ông ấy còn chưa biết thứ quan trọng trong lòng ông ấy là gì?"
"Thiên Ngưng, đã đến nước này rồi, con còn nói giúp Phong Gia Vinh làm gì, thật là mẹ nể con luôn rồi đó."
"Không phải là con nói giúp ông ấy, con chỉ nói sự thật thôi, có một vài người không biết thứ quang trong trong lòng bọn họ là thứ gì, đợi đến khi mất đi mới biết, "
"Bây giờ mẹ không thể nào tin Phong Gia Vinh là người nữa rồi, được rồi được rồi, không nói tới ông ta nữa, bây giờ chúng ta mau nghĩ cách cứu Khải Trạch mau lên, "
"Vâng"
Đường Phi đứng ở một bên, nghe hai người phụ nữ này nói chuyện, vẫn dùng khóe mắt nhìn Dư Tử Cường, không biết tại sao anh ta lại tới chỗ này, muốn hỏi cho rõ, nhưng lại không dám hỏi, chỉ sợ mình lộ ra mọi chuyện, đành chờ bọn họ bàn bạc với nhau, trong tay lấy điện thoại di động ra, âm thầm nhắn tin cho Ôn Thiếu Hoa.
Dư Tử Cường cho là Đường Phi cũng chỉ là con chó bên cạnh Phong Gia Vinh mà thôi, cho nên không để hắn vào trong mắt, "Thiên Ngưng, chị đem cái này đặt trong lỗ tai, em có thể nghe lén chúng nói gì một chút"
Không đợi Tạ Thiên Ngưng cầm lấy, Đinh Tiểu Nhiên đã đoạt lấy rồi, "Sao lại cho Thiên Ngưng mang, nói không chừng bọn cướp biết được dừng lại thì sao?"
"Không phải Thiên Ngưng đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức Phong phu nhân, nhưng tôi cảm thấy Thiên Ngưng đi thì có lý hơn, bọn cướp sẽ không biết tôi và cô, căn bản là không thể bảo chúng ta đi, cho nên cái này đưa cho Thiên Ngưng dùng là tốt nhất, " Dư Tử Cường lấy lại, đưa cho Tạ Thiên Ngưng, "Thiên Ngưng, chị đặt vào trong lỗ tai, không để cho người khác biết, như vậy em có thể sử dụng các thiết bị, mà xác định vị trí cụ thể của chị, sau đó tùy lúc mà hành động."
"Tử Cường, cám ơn em." Tạ Thiên Ngưng cầm lấy, sau đó nhét vào trong lỗ tai mình,
Dư Tử Cường lấy máy vi tính ra, bắt đầu lập tức chuẩn bị tất cả.
Đinh Tiểu Nhiên ghé đầu qua nhìn một chút, khen, "Không ngờ anh lại còn như thế này nha, kỹ thuật tin học rất khá, không tệ không tệ, "
"Tôi còn nhiều điều hay ho hơn nữa kìa, về sau cô sẽ từ từ phát hiện, chờ sau khi cô phát hiện, bảo đảm sẽ yêu tôi"
"Trời ạ, tôi chưa thấy ai tự kỷ giống như anh, yêu bản thân mình quá mức, ai yêu anh chứ?"
"Cô?"
"Tôi mà yêu anh à, còn lâu"
"Có thể hay không về sau sẽ biết, không cần nóng vội, chúng ta cứ từ từ, chờ mọi chuyện ổn định, tôi sẽ mạnh mẽ tấn công, đến lúc đó cô nhất định sẽ chống đỡ không được, "
". . . . . ."
Hai người lại bắt đầu cãi vả, Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ mà lắc đầu, không nói đến bọn họ, cứ để cho bọn họ cãi nhau, cảm thấy bọn họ càng tranh cãi tình cảm càng tốt a.
Đường Phi nhìn thấy mọi chuyện rất rõ ràng, thừa dịp lúc mọi người chú ý vào máy tính của Dư Tử Cường, vội vàng gửi tin nhắn cho Ôn Thiếu Hoa, bảo hắn lập tức làm việc, hơn nữa còn nói cho hắn biết trên người Tạ Thiên Ngưng có thiết bị nghe lén.
Ôn Thiếu Hoa nhận được tin nhắn, biết trên người Tạ Thiên Ngưng có thiết bị nghe lén, mặc dù có chút khẩn trương sợ hãi, nhưng không lập tức bảo cô tháo ra, mà cứ theo nguyên kế hoạch mà làm, bảo cô một mình đến chỗ hẹn, dù sao hắn cũng nắm đàng chuôi mà
Tạ Thiên Ngưng nhận được tin nhắn, không do dự, một mình mang tiền đi, theo địa chỉ trên tin nhắn mà đi.
Dư Tử Cường lái xe ở phía sau đi theo, theo sự chỉ dẫn của thiết bị theo dõi kia, nhưng không đến quá gần, để khỏi cho người khác phát hiện
Đường Phi lái xe theo sau bọn họ, bởi vì chỉ có một mình, cho nên không gửi tin nhắn, mà trực tiếp gọi điện thoại cho Ôn Thiếu Hoa, "Bảo Tạ Thiên Ngưng đến chỗ hẹn một mình thôi. Lấy thiết bị nghe lén vứt đi, điện thoại di động cũng vậy, sau đó bảo cô ta đến địa điểm khác, để cái máy tính kia không biết chúng ta ở đâu."
"Được, tôi sẽ làm ngay lập tức." Ôn Thiếu Hoa cúp điện thoại, lập tức gửo tin nhắn cho Tạ Thiên Ngưng, sau khi gửi xong hả hê cười tà, sau đó đi tới bên cạnh Phong Khải Trạch, cầm cây gậy gỗ đã chuẩn bị trước, nhẫn tâm đánh mạnh trên đùi anh.
Phong Khải Trạch không hề chuẩn bị tâm lý, không ngờ đối phương dám đánh gãy chân hắn, đau mức toát mồ hôi lạnh, nhưng anh vẫn cắn răng, nhịn được sụ đau nhức này.
Một gậy này đi xuống, chỉ sợ chân của anh đã đứt, muốn chạy trốn thật sụ là không thể được.
Anh thề, chỉ cần có thể an toàn trở về, anh nhất định sẽ bắt người này lại, làm cho hắn phải trả giá gấp mười lần.
Sau khi Ôn Thiếu Hoa phế một chân của Phong Khải Trạch, vội vã xông ra ngoài, vừa lái xe vừa gửi tin nhắn cho Tạ Thiên Ngưng, nói cho cô biết địa điểm.
Tạ Thiên Ngưng cầm hai vali tiền mặt, hoảng hốt, đổi một lần taxi lại một lần nữa, đến một địa điểm, hình như cô rất mỏi mệt, nhưng đến đại điểm kia, đối phương lại bảo cô vứt thiết bị nghe lén, di động cũng vậy, điều này làm cô rất nghi ngờ
Bọn cướp làm sao biết trên người cô có thiết bị nghe lén, chẳng lẽ Tử Cường và Tiểu Nhiên bị phát hiện rồi sao?
Mặc kệ là cái gì, hiện tại cô chỉ có thể làm theo lời bọn chúng nói.
"Tử Cường, bọn cướp đã biết chị mang theo thiết bị nghe lén rồi, hiện tại hắn yêu cầu chị. Vứt nó đi, ngay cả điện thoại di động cũng phải vứt, hai đi về trước, chị sẽ cẩn thận, " Tạ Thiên Ngưng nói sơ sơ cho Dư Tử Cường biết, sau đó làm theo yêu cầu của bọn cướp, đem giam. Bỏ tất cả đi, tiếp tục tìm một chiếc taxi, đến địa điểm khác.
Không ngờ bọn cướp lại thông minh đến thế, bảo cô đi lòng vòng, ngay cả thiết bị nghe lén và điện thoại cũng bảo vứt đi.
Dư Tử Cường dừng xe, không tiếp tục đi theo nữa, bất đắc dĩ than thở.
"Sao thế?" Đinh Tiểu Nhiên lo lắng hỏi.
"Bọn cướp biết trên người Thiên Ngưng có thiết bị nghe lén rồi, hơn nữa còn muốn chị ấy bỏ thiết bị nghe lén và điện thoại đi, cắt đứt liên lạc của chúng ta, bây giờ căn bản tôi không biết Thiên Ngưng ở chỗ nào cả?"
"Này, bây giờ phải làm thế nào? Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi." Đới Phương Dung đề nghị.
"Chúng ta không biết vị trí cụ thế của bọn cướp, báo cảnh sát cũng không được."
"Bọn cướp làm sao biết trên người Thiên Ngưng có những thứ ấy, chúng ta duy trì khoảng cách cả một con phố, sao có thể bị phát hiện chứ?" Đinh Tiểu Nhiên nghi ngờ, từ cửa sổ xe nhìn chung quanh, căn bản không phát hiện có cái gì khả nghi cả.
Sao cô lại có cảm giác có người đang theo dõi bọn họ?
"Không biết, có lẽ hiện tại thủ đoạn của bọn cướp ngày càng tinh vi rồi, bây giờ chỉ có thể chờ Tạ Thiên Ngưng thôi." Dư Tử Cường nhìn chấm nhỏ trên màn hình máy tình, trong lòng biết Tạ Thiên Ngưng đã vứt thứ kia rồi, cho nên không theo dấu nữa, cũng không thể làm gì nữa, chỉ có thể trong lòng cầu nguyện cho cô.
Tạ Thiên Ngưng đến chỗ hẹn, tiếp tục giữ liên lạc với bọn cướp, nhưng cái điện thoại di động này là cô mới mua, danh bạ trống rỗng, vốn là cô muốn gọi điện thoại cho Dư Tử Cường, nói cho anh biết vị trí hiện tại của cô, nhưng lại ngoài cùng phủ sóng, chỉ có thể nhận tin nhắn mà thôi, những thứ khác đều không làm được.
Chuyện này chỉ có chứng tỏ bọn cướp thật sự rất lợi hại.
Lúc này, điện thoại di động nhận được một tin nhắn, trên đó có viết địa điểm, cô không do dự, trực tiếp gọi xe đi, vậy mà vừa tới nơi, lại nhận được một tin nhắn, có điều tin nhắn này khiến cô có chút do dự, không biết có nên làm theo không nữa.
Bọn cướp muốn cô để tiền ở chỗ này, sau đó đến một địa điểm khác.
Nếu như cô để tiền ở chỗ này, ngộ nhỡ khi đến chỗ kia không tìm được con khỉ nhỏ thì làm thế nào?
Đường Phi cũng đã sớm tới chỗ này, thấy Tạ Thiên Ngưng đang do dự, vì vậy liền gọi điện thoại cho Ôn Thiếu Hoa, bảo hắn tiếp tục gửi tin nhắn, bảo cô đặt tiền xuống, đến chỗ kia tìm Phong Khải Trạch,
Ôn Thiếu Hoa nhận được cú điện thoại này, vừa nghe đến tiền, lập tức làm theo, gửi tin nhắn cho Tạ Thiên Ngưng.
Tạ Thiên Ngưng đang do dự không biết có nên để tiền ở chỗ này không, điện thoại di động lại nhận được một tin nhắn, là thúc giục cô đặt tiền xuống, nếu như cô không để, vậy thì chúng giết con tin.
Bởi vì dòng tin nhắn này, cô có thể khẳng định chắc chắn, bọn cướp đang ở gần đây, giám sát nhất cử nhất động của cô, hết cách rồi, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn để tiền xuống, đến địa điểm kia, nhưng chỗ kia lại ở ngoại ô, từ đây đến đó phải hơn một tiếng đồng hồ, nhưng thời gian càng lâu con khỉ nhỏ càng gặp nguy hiểm, bởi vì bọn cướp đã lấy được tiền, nên có thể giết con tin.
Nhưng hết cách rồi, cô chỉ có thể làm theo lời bọn cướp.
Tạ Thiên Ngưng để tiền xuống rồi đi, Đường Phi lập tức xuất hiện, lấy hai vali tiền đi, bỏ vào xe, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát, gọi cảnh sát chờ Ôn Thiếu Hoa ở chỗ này, mình lấy tiền đi.
Những chuyện còn lại, tất cả sẽ để cho Ôn Thiếu Hoa gánh lấy.
Ôn Thiếu Hoa thì cái gì cũng không biết, đã gửi tin nhắn có địa chỉ cụ thể của Phong Khải Trạch cho Tạ Thiên Ngưng, sau đó chạy hết tốc lực đến chỗ tìm Đường Phi, sau đó chia tiền,
Vậy mà hắn lại không biết, chờ đợi hắn sẽ là sự hoảng sợ,