Anh muốn theo đuổi em.
Tạ Thiên Ngưng càng ngớ người khi nghe được năm chữ này, chỉ biết ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, cứ mãi nghi ngờ nhìn anh.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh rất nghiêm túc và lạnh lùng nói với cô: Trước khi tôi cho phép, không được chạm vào tôi. Bộ dạng kia quả thật rất lạnh nhạt, luôn cự tuyệt cô ra xa nghìn dặm, sau mấy lần không hẹn mà gặp, thái độ của anh đối với cô còn xa lạ hơn người không quen, thậm chí là chán ghét cô.
Trong quá khứ anh luôn làm cô bị tổn thương, nên hiện tại cô không thể nào tin lời anh nói.
Muốn theo đuổi cô, chỉ sợ là có mục đích khác.
"Phong tiên sinh à, xin anh thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nếu anh muốn tìm người để đùa thì nên đi tìm người khác đi, tạm biệt." Tạ Thiên Ngưng vén chăn lên, định bước xuống giường rời đi.
Nhưng hai chân mới vừa chạm xuống đất, dạ dày bỗng nhiên đau đớn, làm cho cô không nhịn được phải lấy tay ôm bụng, ngồi xuống, nhíu mày mà cố gắng chịu đựng.
Từ hôm qua đến giờ cô không có ăn gì, không bị đau dạ dày mới lạ.
Phong Khải Trạch cầm bữa ăn sáng đưa tới trước mặt cô, giọng điệu như ra lệnh: "Mau ăn đi.".
Cô ngẩng đầu lên không phục nói: "Anh kêu tôi ăn thì tôi phải ăn sao, vậy tôi còn mặt mũi gì nữa."
Đến chết vẫn còn sĩ diện, đúng là làm khổ thân mình.
Cho dù bị giày vò, cô cũng không muốn nhận ân tình của anh.
"Em cứ muốn hành hạ dạ dày của mình sao?" Anh nghiêm nghị quở trách, vẻ mặt không vui lắm, dường như đang rất tức giận.
Phản ứng của anh làm cho cô cảm thấy rất kỳ lạ, là cô đau dạ dày chứ không phải anh đau dạ dày, anh giận làm gì chứ?
Người này thật đúng là có lắm tật xấu, rõ ràng nói không thích xen vào việc của người khác, nhưng lại cứ quản chuyện của cô, đúng là nhàm chán.
"Chuyện của tôi không cần anh lo."
"Anh nói rồi, bắt đầu từ bây giờ, tất cả chuyện của em đều do anh quyết định." Anh bá đạo nói, sau đó lấy bữa ăn sáng trong túi ra, mở bình sữa tươi đặt ở trước mặt cô, lại một lần nữa ra lệnh cho cô: "Em phải ăn."
"Tại sao tôi phải ăn?"
"Nếu em không muốn dạ dày đau hơn, thì ngoan ngoãn nghe lời đi, người có bệnh đau dạ dày mà không chú ý ăn uống, chẳng lẽ em có chứng bệnh tự ngược đãi mình sao? Mau ăn sáng đi, sau đó anh sẽ đưa em về".
"Anh, sao anh biết tôi có bệnh đau dạ dày chứ?" Tạ Thiên Ngưng cực kì kinh ngạc, trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn anh.
Không ai biết cô bị bệnh đau dạ dày, làm sao anh lại biết được chuyện này, khi chỉ quen cô có mấy ngày?
Thật kỳ lạ.
"Anh đã để bác sĩ làm kiểm tra toàn thân cho em, thân thể em mắc phải bệnh gì anh đều biết hết. Tốt nhất bây giờ em nên ăn sáng đàng hoàng, nếu không thì ------".
"Nếu không thì thế nào?".
Cô rất muốn biết anh sẽ làm gì.
Người đàn ông này thực sự vô cùng kì quái, tuy rằng bá đạo, nhưng có thể cảm nhận được anh đối xử với cô rất tốt.
Chẳng qua nói đi phải nói lại, không có thức ăn nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống cả, muốn cô tin rằng người đàn ông này chỉ đơn thuần đối xử tốt với cô hoàn toàn không thể nào.
Trước kia còn ở bên cạnh Ôn Thiếu Hoa, cô vẫn không tin bất cứ người đàn ông nào. Bây giờ kể cả Ôn Thiếu Hoa cô cũng không tin, huống chi là một người đàn ông không quen biết.
"Bằng không thì hôn em." Phong Khải Trạch ghé sát vào mặt cô, làm bộ muốn hôn cô.
Tạ Thiên Ngưng hốt hoảng, lập tức cầm bữa ăn sáng lên ăn từng chút một.
Cô biết mình có liều cách mấy cũng sẽ không đánh lại anh, cho nên đành phải tạm thời thỏa hiệp.
Chẳng qua điều này cũng không chứng tỏ rằng cô sợ anh.
Thấy cô ăn bữa sáng, anh nở nụ cười rất hài lòng, ngồi ở một bên nhìn cô ăn.
Khi còn bé đều là do cô đem thức ăn đến cho anh, bây giờ rốt cuộc đổi thành anh đem thức ăn đến cho cô ăn, đúng là mọi chuyện đều có số của nó.
Anh muốn theo đuổi em.
Tạ Thiên Ngưng càng ngớ người khi nghe được năm chữ này, chỉ biết ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, cứ mãi nghi ngờ nhìn anh.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh rất nghiêm túc và lạnh lùng nói với cô: Trước khi tôi cho phép, không được chạm vào tôi. Bộ dạng kia quả thật rất lạnh nhạt, luôn cự tuyệt cô ra xa nghìn dặm, sau mấy lần không hẹn mà gặp, thái độ của anh đối với cô còn xa lạ hơn người không quen, thậm chí là chán ghét cô.
Trong quá khứ anh luôn làm cô bị tổn thương, nên hiện tại cô không thể nào tin lời anh nói.
Muốn theo đuổi cô, chỉ sợ là có mục đích khác.
"Phong tiên sinh à, xin anh thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nếu anh muốn tìm người để đùa thì nên đi tìm người khác đi, tạm biệt." Tạ Thiên Ngưng vén chăn lên, định bước xuống giường rời đi.
Nhưng hai chân mới vừa chạm xuống đất, dạ dày bỗng nhiên đau đớn, làm cho cô không nhịn được phải lấy tay ôm bụng, ngồi xuống, nhíu mày mà cố gắng chịu đựng.
Từ hôm qua đến giờ cô không có ăn gì, không bị đau dạ dày mới lạ.
Phong Khải Trạch cầm bữa ăn sáng đưa tới trước mặt cô, giọng điệu như ra lệnh: "Mau ăn đi.".
Cô ngẩng đầu lên không phục nói: "Anh kêu tôi ăn thì tôi phải ăn sao, vậy tôi còn mặt mũi gì nữa."
Đến chết vẫn còn sĩ diện, đúng là làm khổ thân mình.
Cho dù bị giày vò, cô cũng không muốn nhận ân tình của anh.
"Em cứ muốn hành hạ dạ dày của mình sao?" Anh nghiêm nghị quở trách, vẻ mặt không vui lắm, dường như đang rất tức giận.
Phản ứng của anh làm cho cô cảm thấy rất kỳ lạ, là cô đau dạ dày chứ không phải anh đau dạ dày, anh giận làm gì chứ?
Người này thật đúng là có lắm tật xấu, rõ ràng nói không thích xen vào việc của người khác, nhưng lại cứ quản chuyện của cô, đúng là nhàm chán.
"Chuyện của tôi không cần anh lo."
"Anh nói rồi, bắt đầu từ bây giờ, tất cả chuyện của em đều do anh quyết định." Anh bá đạo nói, sau đó lấy bữa ăn sáng trong túi ra, mở bình sữa tươi đặt ở trước mặt cô, lại một lần nữa ra lệnh cho cô: "Em phải ăn."
"Tại sao tôi phải ăn?"
"Nếu em không muốn dạ dày đau hơn, thì ngoan ngoãn nghe lời đi, người có bệnh đau dạ dày mà không chú ý ăn uống, chẳng lẽ em có chứng bệnh tự ngược đãi mình sao? Mau ăn sáng đi, sau đó anh sẽ đưa em về".
"Anh, sao anh biết tôi có bệnh đau dạ dày chứ?" Tạ Thiên Ngưng cực kì kinh ngạc, trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn anh.
Không ai biết cô bị bệnh đau dạ dày, làm sao anh lại biết được chuyện này, khi chỉ quen cô có mấy ngày?
Thật kỳ lạ.
"Anh đã để bác sĩ làm kiểm tra toàn thân cho em, thân thể em mắc phải bệnh gì anh đều biết hết. Tốt nhất bây giờ em nên ăn sáng đàng hoàng, nếu không thì ------".
"Nếu không thì thế nào?".
Cô rất muốn biết anh sẽ làm gì.
Người đàn ông này thực sự vô cùng kì quái, tuy rằng bá đạo, nhưng có thể cảm nhận được anh đối xử với cô rất tốt.
Chẳng qua nói đi phải nói lại, không có thức ăn nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống cả, muốn cô tin rằng người đàn ông này chỉ đơn thuần đối xử tốt với cô hoàn toàn không thể nào.
Trước kia còn ở bên cạnh Ôn Thiếu Hoa, cô vẫn không tin bất cứ người đàn ông nào. Bây giờ kể cả Ôn Thiếu Hoa cô cũng không tin, huống chi là một người đàn ông không quen biết.
"Bằng không thì hôn em." Phong Khải Trạch ghé sát vào mặt cô, làm bộ muốn hôn cô.
Tạ Thiên Ngưng hốt hoảng, lập tức cầm bữa ăn sáng lên ăn từng chút một.
Cô biết mình có liều cách mấy cũng sẽ không đánh lại anh, cho nên đành phải tạm thời thỏa hiệp.
Chẳng qua điều này cũng không chứng tỏ rằng cô sợ anh.
Thấy cô ăn bữa sáng, anh nở nụ cười rất hài lòng, ngồi ở một bên nhìn cô ăn.
Khi còn bé đều là do cô đem thức ăn đến cho anh, bây giờ rốt cuộc đổi thành anh đem thức ăn đến cho cô ăn, đúng là mọi chuyện đều có số của nó.
Truyện convert hay : Chiến Thần Bão Táp