Hai tháng mười hai ngày. Đã là hai tháng mười hai ngày từ lúc Dy gặp nạn. Một con số không dài không ngắn, nhưng trong con số đó, chất chứa những nỗi đau, những giọt nước mắt. Thân xác cô gái vốn khỏe mạnh, nay chỉ là một cô nàng bé nhỏ, tô thêm chút yếu ớt.
Hơn hai tháng, những hy vọng mọi người gieo ở cô như giảm đi đôi chút.Nếu là người ngoài nhìn vào sẽ một mực cho rằng cô chắc chắn không vượt qua ngưỡng cửa sinh tử, trừ khi có phép màu.
Ngày hôm đó, ngày thứ mười ba, trời mưa tầm tã. Mưa to như thể muốn tiễn biệt linh hồn cô gái không rõ sống chết nằm dưới kia. Mưa to như thể tiếc thay cho cô gái có tài có sắc nhưng không có phúc. Mưa to như khóc thay cho hai sinh linh luôn hiện hữu bên cạnh cô gái. Mưa to như thể muốn giành những giọt nước cuối cùng cho cô. Cảnh tượng buồn đến thảm, ai cũng nghĩ, cô sẽ không qua khỏi trong ngày hôm nay.
Tuy nhiên, sau cơn mưa, sẽ có cầu vòng. Cầu vòng bảy sắc như mang đến phép màu cho trần thế. Trong ngày mười ba – con số của sự xui xẻo – nhưng cô gái đó – người tưởng chừng sẽ mãi rời xa – đã tỉnh dậy.
*******************************************************************
| Sáng hôm đó |
Tôi chợt lấy lại ý thức. Hai mắt như có chất kết dính, khó lòng mở ra được. Mất một lúc, tôi hé mắt, ánh sáng mặt trời chói rọi khiến tôi chớp mắt. Định đưa tay lên cản lại ánh nắng, nhưng tay tôi, sao không nhấc lên nổi. Đưa mắt xuống nhìn, thì ở đó, người tôi nhìn thấy lần cuối trước khi hôn mê, đang ngủ ngay bên cạnh, đầu tựa lên giường bệnh, tay giữ tay. Tôi vui, tôi hạnh phúc, tôi thực sự hạnh phúc. Khẽ đưa tay còn lại chạm vào gương mặt ấy, đường nét vẫn thế, vẫn cuốn hút, nhưng gương mặt đã tiều tụy hẳn. Tôi ... đau lòng. Ánh mắt anh chợt mở, ngơ ngác nhìn tay tôi, rồi quay phắt nhìn tôi, tôi giương mắt nhìn lại. Nhanh chóng, anh nhấn nút gọi bác sĩ, nói như thét : “Dy tỉnh rồi !!” .
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Không gian như lắng lại vài giây. Chợt, anh ôm chầm lấy tôi, ôm nhẹ như sợ tôi đau, đầu ngã lên vai tôi. Bên lưng, tôi cảm giác như anh đang khóc.
-Em tỉnh rồi !! Cuối cùng cũng tỉnh rồi !!
-Anh ... khóc à ?
-Ai khóc ?? – anh buông tôi, hai tay xoay mặt tôi đối diện mặt anh, mắt ráo hoảnh.
-... – tôi câm nín, tình huống lúc này, thực sự không biết nên nói gì.
-Tôi . Thực sự nhớ em.
-Vậy có ai nói tôi cũng nhớ anh chưa? – tôi cười, nói thật với lòng.
Anh ngây người, lát sau nhanh chóng cảm thấy hạnh phúc.
Bác sĩ Viễn và y tá lên, sau khi khám sơ bộ, cho thấy cơ thể tôi đã hồi phục gần như đầy đủ, tay và chân gãy cũng đã liền xương, tuy nhiên cần hạn chế hoạt động nhiều.
Đến lúc này, tôi mới thực sự quan sát nơi mình đang nằm. Bốn bên đều là màu trắng, trước mặt là tivi lớn, bên phải là sofa, bên còn lại là cửa sổ lớn. Trên đầu tủ cạnh giường là một bình hoa lớn, một tách Matcha, và quyển sách do tôi sáng tác. Chỉ có thể là Ngọc đã làm. Giờ này cô nàng vẫn chưa có mặt, có lẽ đã đi học rồi. Tôi mượn điện thoại anh, bấm số Ngọc.
-Em nghe đây, có chuyện gì không ạ ? – giọng cô nàng.
-Anh nào ? – tôi cố tình giễu.
Ngừng lại một phút, bên kia không tí động tĩnh.
-Là mày hả Dy ? Là mày phải không Dy ? – cô nàng hấp tấp, giống như trẻ con vừa tìm lại được món đồ yêu thích.
-Là tao đây – tôi buồn cười.
- ...
Bên kia chợt ngắt, theo tôi đoán thì cô nàng đã bỏ lớp mà chạy đến đây rồi.
Như những gì tôi nghĩ, 15 phút sau, cô nàng đẩy cửa, tiếng cửa đánh rầm vào bức tường khiến tôi giật mình, còn chưa kịp răn cô một tiếng thì đã bị cô ôm cứng, sau đó, cô nhanh chóng rơi nước mắt.
-Con điên này, có biết tao lo lắm không hả ? – Vừa khóc, cô vừa cằn nhằn.
-Biết rồi biết rồi – tôi nhẹ đẩy, ôm chút nữa tôi sẽ tắt thở mà chết mất.
*******************************************************************
Ngày hôm đó, sau khi làm thủ tục, tôi quyết dọn về nhà, mặc dù Phong đã cản, muốn tôi ở lại bệnh viện kiểm tra thêm.
Nhất định phải về nhà, để xem “bà chủ” kia đang sung túc như thế nào. Để rồi xem, một khi đã đụng tới tôi, nhất nhất không yên ổn.
Hơn hai tháng, những hy vọng mọi người gieo ở cô như giảm đi đôi chút.Nếu là người ngoài nhìn vào sẽ một mực cho rằng cô chắc chắn không vượt qua ngưỡng cửa sinh tử, trừ khi có phép màu.
Ngày hôm đó, ngày thứ mười ba, trời mưa tầm tã. Mưa to như thể muốn tiễn biệt linh hồn cô gái không rõ sống chết nằm dưới kia. Mưa to như thể tiếc thay cho cô gái có tài có sắc nhưng không có phúc. Mưa to như khóc thay cho hai sinh linh luôn hiện hữu bên cạnh cô gái. Mưa to như thể muốn giành những giọt nước cuối cùng cho cô. Cảnh tượng buồn đến thảm, ai cũng nghĩ, cô sẽ không qua khỏi trong ngày hôm nay.
Tuy nhiên, sau cơn mưa, sẽ có cầu vòng. Cầu vòng bảy sắc như mang đến phép màu cho trần thế. Trong ngày mười ba – con số của sự xui xẻo – nhưng cô gái đó – người tưởng chừng sẽ mãi rời xa – đã tỉnh dậy.
*******************************************************************
| Sáng hôm đó |
Tôi chợt lấy lại ý thức. Hai mắt như có chất kết dính, khó lòng mở ra được. Mất một lúc, tôi hé mắt, ánh sáng mặt trời chói rọi khiến tôi chớp mắt. Định đưa tay lên cản lại ánh nắng, nhưng tay tôi, sao không nhấc lên nổi. Đưa mắt xuống nhìn, thì ở đó, người tôi nhìn thấy lần cuối trước khi hôn mê, đang ngủ ngay bên cạnh, đầu tựa lên giường bệnh, tay giữ tay. Tôi vui, tôi hạnh phúc, tôi thực sự hạnh phúc. Khẽ đưa tay còn lại chạm vào gương mặt ấy, đường nét vẫn thế, vẫn cuốn hút, nhưng gương mặt đã tiều tụy hẳn. Tôi ... đau lòng. Ánh mắt anh chợt mở, ngơ ngác nhìn tay tôi, rồi quay phắt nhìn tôi, tôi giương mắt nhìn lại. Nhanh chóng, anh nhấn nút gọi bác sĩ, nói như thét : “Dy tỉnh rồi !!” .
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Không gian như lắng lại vài giây. Chợt, anh ôm chầm lấy tôi, ôm nhẹ như sợ tôi đau, đầu ngã lên vai tôi. Bên lưng, tôi cảm giác như anh đang khóc.
-Em tỉnh rồi !! Cuối cùng cũng tỉnh rồi !!
-Anh ... khóc à ?
-Ai khóc ?? – anh buông tôi, hai tay xoay mặt tôi đối diện mặt anh, mắt ráo hoảnh.
-... – tôi câm nín, tình huống lúc này, thực sự không biết nên nói gì.
-Tôi . Thực sự nhớ em.
-Vậy có ai nói tôi cũng nhớ anh chưa? – tôi cười, nói thật với lòng.
Anh ngây người, lát sau nhanh chóng cảm thấy hạnh phúc.
Bác sĩ Viễn và y tá lên, sau khi khám sơ bộ, cho thấy cơ thể tôi đã hồi phục gần như đầy đủ, tay và chân gãy cũng đã liền xương, tuy nhiên cần hạn chế hoạt động nhiều.
Đến lúc này, tôi mới thực sự quan sát nơi mình đang nằm. Bốn bên đều là màu trắng, trước mặt là tivi lớn, bên phải là sofa, bên còn lại là cửa sổ lớn. Trên đầu tủ cạnh giường là một bình hoa lớn, một tách Matcha, và quyển sách do tôi sáng tác. Chỉ có thể là Ngọc đã làm. Giờ này cô nàng vẫn chưa có mặt, có lẽ đã đi học rồi. Tôi mượn điện thoại anh, bấm số Ngọc.
-Em nghe đây, có chuyện gì không ạ ? – giọng cô nàng.
-Anh nào ? – tôi cố tình giễu.
Ngừng lại một phút, bên kia không tí động tĩnh.
-Là mày hả Dy ? Là mày phải không Dy ? – cô nàng hấp tấp, giống như trẻ con vừa tìm lại được món đồ yêu thích.
-Là tao đây – tôi buồn cười.
- ...
Bên kia chợt ngắt, theo tôi đoán thì cô nàng đã bỏ lớp mà chạy đến đây rồi.
Như những gì tôi nghĩ, 15 phút sau, cô nàng đẩy cửa, tiếng cửa đánh rầm vào bức tường khiến tôi giật mình, còn chưa kịp răn cô một tiếng thì đã bị cô ôm cứng, sau đó, cô nhanh chóng rơi nước mắt.
-Con điên này, có biết tao lo lắm không hả ? – Vừa khóc, cô vừa cằn nhằn.
-Biết rồi biết rồi – tôi nhẹ đẩy, ôm chút nữa tôi sẽ tắt thở mà chết mất.
*******************************************************************
Ngày hôm đó, sau khi làm thủ tục, tôi quyết dọn về nhà, mặc dù Phong đã cản, muốn tôi ở lại bệnh viện kiểm tra thêm.
Nhất định phải về nhà, để xem “bà chủ” kia đang sung túc như thế nào. Để rồi xem, một khi đã đụng tới tôi, nhất nhất không yên ổn.