Đêm đã khuya rồi, trong nhà rất tối, ánh nến hoàng hôn sắp cháy hết rồi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thiêu đốt "tí tách". Nữ nhân nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn dưới ánh nến mờ ảo, giống như đồ sứ dễ vỡ, càng có vẻ tái nhợt mềm yếu.
Nam tử áo đen yên lặng đứng ở phía trước cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ, ánh nến mờ tối lần lượt thay đổi chiếu vào trên mặt tuấn dật của hắn. Gương mặt cương nghị của hắn cường tráng, cằm nhọn, đôi môi hơi mím chặt, cho dù ở dưới ánh trăng cũng không có vẻ nhu hòa. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt phức tạp rơi vào trên mặt nữ nhân.
Hắn chợt nhớ tới một khắc kia, hắn tự tay ôm lấy thân thể mềm mại thì chạm được rất nhiều máu đỏ sau lưng nữ nhân đó, tâm giống như bị người ta xé ra, trái tim đau đớn.
Khi đó, hắn chỉ cảm thấy nếu không dùng sức ôm lấy nữ nhân trong ngực, nàng tùy thời có thể bay đi. Giống như sáng sớm đầy sương đó, cho dù cách một phố, hắn vẫn có thể nhớ rõ bộ dạng hơi cúi đầu ca hát của nàng, khói mù lượn lờ, một bộ áo tơ trắng, đẹp giống như tiên tử hạ phàm.
Đó là lần đầu tiên hắn thấy nàng.
Lúc đó, hắn cho rằng nàng chỉ là một ca cơ bình thường.
Kinh hồng liếc nhìn (chỉ một cái nhìn nhưng để lại ấn tượng sâu sắc), cũng chỉ là lần gặp gỡ tình cờ đầu tiên trong phàm trần tục thế mà thôi.
Từ đó về sau, nàng vẫn là tuyệt đại giai nhân, sẽ không có mảy may liên quan với hắn.
Nhưng, số mệnh đột nhiên đi dọc theo đường cong mà người ra không có cách nào đoán trước, không thể buông tha, cuối cùng không thể may mắn thoát khỏi. Kế trong kế, cục trong cục, vốn là một bàn cờ hoàn mỹ, lại giống như bị người nào đó tính kế lừa gạt, thế cục đổi chuyển, không thể tiếp tục dễ dàng khống chế.
Ken két, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Bích Ngô cầm nến trong tay, chậm rãi đi vào. "Công tử, hoàng thượng biết chuyện này không?" Bích Ngô nhẹ giọng nói.
Nam tử áo đen nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhìn Bích Ngô thay cây nến đã cháy hết, nghe được thanh âm yếu ớt của Bích Ngô: "Kể từ sau khi Lam Bình nương nương qua đời, công chúa luôn đốt đèn mới có thể ngủ được, nô tỳ nghĩ, có lẽ nến đã cháy hết rồi, nếu công chúa tỉnh lại không thấy ánh nến sẽ sợ, công chúa ——" thanh âm Bích Ngô dần dần hạ thấp xuống, "Công chúa còn nhỏ như vậy, sao lại. . . ." Nàng cũng không phải người nói nhiều, nhưng hôm nay nàng cảm thấy khổ sở, trong lòng giống như bị một thứ gì đó thật nặng đè lên, đè tới nàng không thở nổi.
"Bích Ngô chăm sóc công chúa đã bao lâu?" Nam tử áo đen khẽ hỏi, thông minh chuyển đổi đề tài.
"Đã lâu rồi, từ khi công chúa ra đời, nô tỳ luôn chăm sóc." thanh âm Bích Ngô có chút khàn khàn, nhộn nhạo lên ở trong phòng yên tĩnh, "Lúc công chúa chưa ra đời, Lam Bình nương nương đối với nô tỳ cũng rất tốt, chưa từng đối đãi với nô tỳ như hạ nhân, còn nhớ rõ ngày công chúa ra đời, Lam Bình nương nương đã nói với nô tỳ, đây là muội muội của nô tỳ, khi đó, công chúa thật rất nhỏ, cũng rất đẹp. . . ."
Trong cả căn phòng, chỉ có thanh âm bình tĩnh từ từ của Bích Ngô, giống như có rất nhiều ưu thương truyền tới khắp các giải đất. Nam tử áo đen lẳng lặng nghe, khóe miệng thỉnh thoảng nở một nụ cười nhàn nhạt, lan tràn ra, khiến cho trên mặt cương nghị mơ hồ có một chút nhu hòa.
Quân trướng Kỳ quốc.
Tiêu Dật ngồi ở bên giường, lòng ngón tay thô ráp nhẹ nhàng ma sát khuôn mặt hơi tái nhợt của Kiêm Gia. Đáy mắt hắn lại không hề xao động.
Hắn giữ nàng ở bên người, bởi vì nàng là công chúa. Khi hắn biết nàng bôn ba ngàn dặm, chỉ vì có thể đứng ở bên cạnh hắn thì trong lòng chợt có một chút khác thường lướt qua. Vì vậy hắn liền giữ lại nàng, nhìn nàng ở bên cạnh hắn giết địch hiến kế, tuy là nữ nhân, nhưng cũng có một cỗ quả cảm và khí thế của nhà đế vương. Hắn lại cảm thấy nữ nhân như vậy thích hợp với mình!
Kiêm Gia chỉ cảm thấy trên mặt hơi tê tê nhột nhột, khi nàng mở mắt ra, vừa đúng chống lại tròng mắt đen như mực của Tiêu Dật.
Khóe miệng hắn nhếch lên, đưa tay vén luồng tóc rơi trên trán nàng: "Đã tỉnh rồi hả?" Thanh âm lười biếng, đầu độc lòng người.
"Ừ!" Nàng vừa tỉnh ngủ, còn có chút hoảng hốt, mơ mơ màng màng hừ ra một tiếng, lại mang theo một loại thân mật giữa tình nhân.
Tiêu Dật nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của nàng: "Đứng lên ăn chút gì đi."
Kiêm Gia đứng dậy, cặp mắt mờ mịt nhìn chăm chú vào Tiêu Dật đang muốn đứng lên. Chợt trong lòng của nàng sinh ra sợ hãi, vội vàng kéo hắn lại, thân mình khẽ nghiêng, đầu liền tựa vào trên đùi của hắn: "Dật, ta cho rằng không thể gặp lại chàng nữa." Trong thanh âm có khàn khàn không che giấu được, còn mang theo một chút khủng hoảng.
Nàng không muốn suy đoán, lúc đó, khi hắn giơ kiếm về phía phương xa phát ra mệnh lệnh cuối cùng của hắn. Nàng chỉ biết một khắc kia, mình thật sợ, sợ đau đớn trên người, càng sợ vĩnh viễn không được gặp hắn, nhưng nàng biết nàng không thể khóc, không thể biểu hiện ra. Hôm nay, nàng ở trong ngực hắn, nàng rốt cuộc có thể không cố kỵ gì khóc lên, mang theo hoảng sợ lớn hơn.
Tiêu Dật chẳng qua cảm thấy có thứ lạnh lẽo chảy xuống trên quần áo hắn, lan ra, ẩm ướt một chút. Hắn rốt cuộc không đành lòng, xoat đầu của nàng, cúi đầu, tỉ mỉ hôn nước mắt ở khóe mắt nàng, dịu dàng an ủi: "Ngoan, không sao." Giọng nói thật nhỏ, có tác dụng làm yên lòng. Tiếng khóc sụt sùi của nàng mới chậm rãi dừng lại.
Tiếng gõ cửa "cốc cốc", phá vỡ cảnh kiều diễm: "Tướng quân!" Là thanh âm Công Tôn Cảnh Thăng.
Kiêm Gia liền biết hắn có chuyện rồi, mặc dù không nỡ, nhưng vẫn từ từ rời đi ngực của hắn.
Tiêu Dật sửa lại tóc mai của nàng, nhẹ giọng nói: "Đi trước ăn một chút gì đi, buổi tối ta lại qua thăm ngươi."
"Ừ!" Nàng nhẹ nhàng gật đầu, mở to mắti, ý đồ len lén lau đi nước mắt trên mặt.
"Sớm bị ta thấy được, còn giấu cái gì mà giấu!" Tiếng cười thật nhỏ từ đỉnh đầu của nàng truyền đến.
Kiêm Gia nũng nịu trừng mắt nhìn hắn một cái, nhanh chóng đứng dậy, chạy ra ngoài phòng rửa mặt.
Công Tôn Cảnh Thăng thoáng đợi một lát ở bên ngoài, mới nhìn thấy Tiêu Dật chậm rãi đi ra khỏi cửa. Hắn nghênh đón, nói: "Người do chúng ta âm thầm cho mai phục ở đê đập đã bắt được gần một trăm người, trong đó có mấy người không phải là người Nam Man, giống như là Hoàng Vũ."
"Ừ! Trận nội loạn này vốn cũng không đơn thuần, có người của Hoàng Vũ cũng không phải lạ. Cảnh Thăng, Hoàng Vũ đã sớm nhìn chằm chằm Kỳ quốc, trận đánh này xem ra không thể kết thúc nhanh chóng." thanh âm Tiêu Dật trầm ổn có lực.
Công Tôn Cảnh Thăng nói: "Đúng! Khó tránh tốn thêm ba năm năm năm." Hắn nghiêng đầu, liếc bên trong phòng, "Công chúa như thế nào?"
"Mấy ngày nay nghỉ ngơi một chút nên tốt hơn nhiều."
"Chờ trận đánh này xong, tướng quân liền đi cầu xin hoàng thượng chỉ hôn đi!" Công Tôn Cảnh Thăng trầm tư một lát bỗng nhiên nói.
Tiêu Dật không nói gì, đi về phía trước mấy bước, trầm mặc hồi lâu, mới lạnh nhạt nói: "Cũng được!"
Núi Bắc Thương.
Khi Tiểu Thất chân chính thanh tỉnh, đã là chuyện một tháng sau rồi.
Nàng thật là không ngờ, cư nhiên mình vượt qua Kỳ quốc, đi tới chỗ biên giới giữa Bắc Liêu và Kỳ quốc. Nàng vốn tính ở lại phương nam tham quan thêm chút, nhưng kế hoạch lại xuất hiện thay đổi.
Mỗi ngày Bích Ngô đều thận trọng chăm sóc nàng. Có lúc, nàng hoảng hốt cảm thấy giống như trở lại năm nàng vừa tới thế giới này, cơ hồ mỗi ngày đều nằm ở trên giường. Mỗi ngày có thuốc uống không hết. Nàng cũng không sợ đắng, nhưng cho dù là thức ăn ngon, ăn nhiều, cũng sẽ cảm thấy ngán, huống chi là thuốc đắng như vậy. Cho nên khi thân thể nàng ngày càng tốt, luôn điều Bích Ngô đi vào lúc uống thuốc. Nhưng, hôm nay —— lại đến phiên hắn tới đưa thuốc, nam tử áo đen đó. Nàng không biết thân phận của hắn, nhưng hắn vẫn biết thân phận của nàng. Tiểu Thất có thể đoán được một chút, chắc là có liên quan với sư phụ của nàng. Bởi vì cả hoàng cung chỉ có sư phụ của nàng biết nàng xuất cung. Nhưng nàng không biết, nam tử áo đen này rốt cuộc có thân phận gì trong Ẩn Tinh mà sư phụ nhắc đến?
Tiểu Thất nhìn chén thuốc hắn đang bưng trong tay, khẽ ngẩng đầu, quét mắt nhìn hắn một cái, nói lần nữa: "Để xuống đi."
Nhưng chén kia thuốc lại đưa tới trước mắt nàng, thanh âm nam tử dị thường kiên định: "Uống thuốc!"
Tiểu Thất cảm thấy không kiên nhẫn, nàng đã nói hai lần rất rõ: "Ta nói ngươi để xuống, sau đó đi ra ngoài." Nàng luôn mềm giọng dụ dỗ Bích Ngô đi ra ngoài, nhưng đối với hắn, nàng chỉ có thể trực tiếp ra lệnh.
Nam tử áo đen khẽ nheo cặp mắt lại, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm nàng: "Uống cạn nó trước mặt ta." Trước kia hắn còn có thể tự xưng thuộc hạ, nhưng lúc này tức giận, cho dù qua loa kính cẩn cũng bị hắn tóm tắt. Nàng cho là hắn không biết, chỉ cần hắn vừa đi ra khỏi cái cửa này, những thuốc kia liền được đút cho hoa cỏ.
Tiểu Thất cảm nhận được tức giận trên người của hắn, chỉ cảm thấy không giải thích được: "Nóng, đợt lát ta uống." Nàng không kiên nhẫn giải thích lần nữa.
"Không nóng!" Hắn tiến tới gần lần nữa.
Tiểu Thất rốt cuộc tức giận: "Làm sao ngươi biết? Ngươi đâu có Uống....uố...ng!"
Nam tử áo đen hơi ngẩn ra, chợt đưa chén thuốc tới khóe miệng, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, đưa tới trước mắt nàng lần nữa: "Không nóng, Uống....uố...ng!"
Tiểu Thất tức cười, tính khí quật cường của nàng vọt lên, quay đầu đi: "Không uống!" Nàng từ trước đến giờ chính là như vậy, khi người khác càng bắt nàng làm gì, nàng liền càng không muốn.
"Không uống sao?" Hắn chợt bình tĩnh lại, một âm tiết cuối cùng bị hắn kéo thật dài, mang theo chút lười biếng.
Tiểu Thất chỉ cảm thấy quái dị, ngẩng đầu nhìn hắn liền thấy khóe miệng hắn mang theo một nụ cười tà, hắn lại ưu nhã bưng chén lên lần nữa, lại hớp một ngụm lớn. Đợi đến Tiểu Thất ý thức được hắn muốn làm cái gì, một cái tay của hắn đã sớm đưa qua, nắm hông của nàng thật chặt, một cái tay khác chiếm lấy cằm của nàng, cúi người hôn nàng, thuốc liền theo cái miệng của hắn mớm vào trong miệng nàng.
Tiểu Thất giùng giằng, nhưng cánh tay siết chặt eo nàng khiến cho nàng không nhúc nhích được chút nào. Thuốc cuối cùng bị nàng nuốt vào. Nhưng, nhưng hắn lại vẫn hôn nàng, miệng đầy vị đắng, lại bị hắn quét sạch một lần, cho đến cuối hắn vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm hai mảnh môi mỏng của nàng, mới chậm rãi buông tay ra, miễn cưỡng nói ở bên tai của nàng: "Ta không ngại về sau cho ngươi uống thuốc như vậy!"
Sắc mặt hơi tái nhợt của Tiểu Thất trong nháy mắt đỏ tươi. Nàng chợt lui ra một bước, đưa tay ra, tránh khỏi hắn nghiêng người đi, nhanh chóng đẩy rơi thuốc trên bàn, tròng mắt đen bóng quật cường nhìn chằm chằm hắn: "Uống hay không là việc của ta, ngươi có thân phận gì mà trông nom ta!"
Chén thuốc rơi trên mặt đất vang lớn, che giấu thanh âm hơi tức giận của nàng. Nhưng thính giác của hắn lại rất tốt, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, lửa giận mạnh như cơn bão: "Thân phận gì?" Hắn đến gần một bước, nhanh chóng ôm nàng vào ngực lần nữa, chiếm lấy đôi môi đỏ thẳm của nàng, trằn trọc mút vào, đầu lưỡi không chút kiêng kỵ đưa vào trong miệng nàng, trêu chọc đầu lưỡi của nàng, cho đến trước một giây nàng cảm giác hít thở không thông, hắn mới nhả ra. Nhưng hắn vẫn không có buông tay, hơi thở ấm áp thổi tới bên tai của nàng: "Ninh Tiểu Thất, nàng nhớ, cho dù ta không có thân phận gì, chỉ cần ta muốn trông nom, ta liền có thể trông nom nàng!"
Trong màn đêm an tĩnh, nàng lại tỉnh táo mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt lại là tấm rèm cổ trên đỉnh đầu, cùng với căn phòng cổ kính và ánh nến hơi tối trên bàn. Cuối cùng nàng cũng chỉ có thể khẽ thở dài, tiếng than phiêu tán trong màn đêm tĩnh mịch.
Không muốn trằn trọc trở mình, suy nghĩ lung tung trên giường, nàng xoay người, cầm chiếc áo choàng đặt ở bên giường khoác lên, đi ra khỏi phòng, chậm rãi bước đi thong thả đến mái đình trong vườn hoa. Nàng ngồi trên bậc thang, vòng tay ôm chặt lấy mình, tựa đầu trên lan can.
Nàng tới nơi này đã bao lâu rồi? Có lúc tỉnh lại vào lúc nửa đêm rạng sáng thế này, chung quanh mờ mịt, trái tim chợt trở nên trống không, không tìm được điểm tựa, không biết mình đang ở đâu. Sau đó sự khủng hoảng sẽ không ngừng lan tràn, xông lên đầu.
Muốn trở về không? Có lúc cũng từng hỏi mình như vậy, chỉ là trở về thì có nghĩa lý gì?
Ở thời đại đó, tuy nàng có cha mẹ, nhưng bọn họ chưa bao giờ lo lắng cho nàng.
Từ lúc bắt đầu có trí nhớ, nàng chỉ biết tắt đèn trước, sau đó từ từ bò lên giường trong bóng tối mịt mờ.
Không có cha, không có nụ hôn ngủ ngon, không có mẹ thì thầm kể truyện cổ tích.
Chỉ có bóng đêm sâu thẳm.
Lúc mười tuổi, nàng trông thấy một quả cầu thủy tinh có thể phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Gom góp hết tiền riêng của mình vẫn không đủ, cho nên khi thấy trong ví của mẹ lòi ra tờ một trăm đồng thì ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại lấy trộm. Nàng đặt quả cầu thủy tinh đó ở đầu giường để ánh sáng nhẹ nhàng đó giúp nàng xua đuổi bóng tối.
Khoảng thời gian đó nàng rất vui vẻ, bởi vì mỗi khi mở mắt ngắm nhìn, nàng biết sẽ không còn bóng tối nữa.
Nàng thích cảm giác có ánh sáng lan tỏa khắp phòng, có đôi khi ngỡ rằng đó chính là hạnh phúc. Sau đó vẫn bị mẹ phát hiện, đánh nàng một trận rất đâu tra hỏi xem lấy tiền làm gì. Mẹ tự tay ném vỡ quả cầu thủy tinh trước mặt nàng, những mảnh vụn kia bắn vào trên người, giống như nện thẳng vào lòng của nàng, tạo nên những cơn đau buốt mơ hồ.
Lặng lẽ lan tràn.
Không ngừng không nghỉ.
Mầm móng căm hận bắt đầu bén rễ trong lòng nàng, lặng yên không một tiếng động.
Từ khi biết đồ càng muốn giữ lại càng không giữ được, thì nàng bắt đầu lạnh nhạt. Nàng luôn an tĩnh trong dòng người xô bồ, nhìn người đến rồi lại đi, đi rồi lại đếni, xa lạ rồi quen thuộc, quen thuộc rồi lại xa lạ, đến gần mỗi người, nhưng vẫn giữ vững khoảng cách nhất định. Nàng không biết mình có thể giữ lại cái gì, cho nên cũng không cố gắng giữ lại nữa.
Ở thời đại đó, dường như thật sự không có thứ gì đáng để mình trở về.
Như vậy sao mình tới được nơi này?
Nàng nhìn thấy một đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi, làm nũng muốn mua mứt quả ở con đường đối diện, mà người mẹ đó thì nhẹ nhàng vỗ về, trong mắt tràn ngập cưng chiều, rất là hạnh phúc! Người mẹ đó rốt cuộc không thể từ chối đứa bé, vì vậy liền bảo đứa bé chờ ở đó, để bà băng qua đường mua mứt quả. Bả mỉm cười dịu dàng với đứa trẻ đứng đối diện. Chưa bao giờ hạnh phúc gần sát nàng đến vậy, giống như chỉ cần giơ là có thể chạm vào. Tất cả đều rất là tốt đẹp, nàng lẳng lặng đứng nhìn họ. Nếu như đứa bé kia không cười quá rực rỡ, quá vui vẻ, muốn chạy tới bên cạnh mẹ nó, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra. Nhưng khi ánh đèn sáng ngời hắt vào mắt nàng, nàng nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt người mẹ. Vì vậy không chút do dự, nàng lap tới đẩy đứa bé trai kia ra.
Cảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là mứt quả trong tay người mẹ lăn trên mặt đất, lấp lánh dưới ánh đèn pha chói mắt. Nàng lại đột nhiên nhớ lại quả cầu thủy tinh vỡ nát năm mười tuổi, từng mảnh không trọn vẹn giống như như giấc mơ hạnh phúc, gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Đau —— thật sự rất đau ——
Quay đầu đi, nàng rốt cuộc thấy được người mẹ đó kinh hãi kéo tay đứa bé bình yên vô sự.
Như vậy thật tốt, hạnh phúc vẫn tồn tại. Mình chết đi, sẽ không có ai khẩn trương như vậy.
Không nghĩ tới mình còn có thể tỉnh lại, nhưng không phải ở thế kỷ hai mươi mốt.
Đau——đau quá——
Không phải mình đã chết sao? Tại sao vẫn còn đau đến vậy?
"Công chúa! Công chúa! ——"
"Công chúa tỉnh rồi, nếu công chúa có chuyện gì —— nô tỳ biết làm sao ăn nói với nương nương đây." rong cơn mê man, nàng nghe thấy tiếng nghẹn ngào đầy lo lắng, có vẻ hơi gấp gáp của một nữ tử.
Ai đang khóc? Còn có người quan tâm đến mình sao? Là ai vậy?
Nàng cố gắng mở mắt ra, thấy một nữ tử mặc y phục cổ khoảng mười lăm tuổi, đang lo lắng đứng bên giường nhìn nàng bằng đôi mắt ngấn lệ.
Nàng ta là ai? Hình như mình không biết nàng? Tại sao nàng ấy lại khóc?
Nàng khó hiểu vươn tay: "Đừng khóc —— cô——" Nàng giật nảy mình, bởi vì nàng nhìn thấy cánh tay mìnhđưa ra rất nhỏ, giống như một cô nhóc mười tuổi. Nàng giãy dụa ngồi dậy, nhìn thấy một gian phòng được xây dựng theo lối kiến trúc cổ xưa.
"Công chúa, thân thể công chúa suy yếu, không nên ngồi dậy. Nếu công chúa cần gì, nô tỳ xin lấy giùm công chúa." Nữ tử kia thấy nàng tỉnh lại, thì hồ hởi nhìn nàng.
"Ta—— không cần gì cả—— chỉ là —-" nàng dừng một chút, không biết nên trao đổi với nữ tử này thế cnào.
"Xin công chúa đừng nghĩ quẫn, chắc chắn bnương nương luôn hi vọng công chúa sống thật khỏe mạnh." Nữ tử kia vội vàng khuyên nhủ nàng.
"Ngươi—— ngươi là ai?" Nàng khẽ nhíu mày. Bất kể thế nào, phải biết tên của nàng ta trước đã.
"Công chúa, ngài làm sao vậy? Nô tỳ luôn theo hầu nương nương và công chúa, sao công chúa lại——" Trong mắt của nữ tử thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
"Ta dường như —— đã quên rất nhiều việc, không nhớ rõ bản thân, cũng không nhớ rõ rất nhiều chuyện." Nàng hơi do dự một chút, vẫn quyết định nói như vậy, có vẻ tương đối hợp lý.
"Công chúa mất trí nhớ! —— vậy——" Thoạt đầu nữ tử kia có vẻ cực kỳ nóng nảy, sau đó hình như nghĩ đến chuyện gì, "Công chúa thật sự không nhớ rõ chuyện trước kia, không nhớ nương nương nữa sao ——" Nữ tử hơi chần chờ, lặng lẽ quan sát nàng.
"Ta —— quả thật không nhớ ra ——" Nàng khẽ nhíu mày, giống như đang cố hết sức suy nghĩ.
Trong mắt nữ tử kia lại thoáng hiện lên vẻ nhẹ nhõm: "Công chúa không cần phải lo lắng, từ nhỏ công chúa đã có nô tỳ hầu hạ. Công chúa không nhớ thì có nô tỳ giúp người nhớ, nô tỳ sẽ giúp công chúa nhớ lại chuyện trước kia."
"Uh! Vậy ngươi tên gì?" Nàng lại nằm xuống giường lần nữa, nhìn nữ tử kia, mặc dù tuổi của nàng ta chỉ khoảng mười sáu mười bảy, nhưng trong thời gian ngắn đã lập tức tỉnh táo đón nhận sự thật nàng mất trí nhớ, có thể thấy được nàng ta cũng là một nữ tử thông minh. Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nàng thật sự cảm thấy mệt chết được. Giống như thật vừa trở về từ quỷ môn quan, không, chính xác mà nói đã lượn một vòng ở quỷ môn qua rồi!
"Nô tỳ tên là Bích Ngô, luôn phục vụ mẫu thân công chúa - Lam Bình nương nương, nô tỳ nhìn công chúa lớn lên, cho nên công chúa không cần phải lo lắng." Bích Ngô nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy tình thương xa lạ.
Nàng chợt nghĩ, chưa từng có ai dùng ánh mắt như thế nhìn nàng, nàng đột nhiên thấy hâm mộ vị công chúa đó, thân phận tôn quý lại có rất nhiều người thương yêu. "Uh, vậy thì tốt ——" thân thể suy yếu khiến nàng lại thiếp đi.
Đợi đến thân thể nàng từ từ khôi phục, nàng rốt cuộc cũng biết thân thế của thân thể này.
Quốc gia của nàng tên Kỳ, nàng là công chúa của quốc gia này, tên là Ninh Tiểu Thất, bởi vì đứng thứ bảy, cho nên mới có cái tên đó. Khi nàng nghe thế, khóe miệng liền nhếch lên thành một đường cong châm chọc.
Nhất định là một công chúa không được sủn áig, bằng không cũng sẽ không bị tùy tiện đặt tên như thế. Hóa ra phỏng đoán lúc trước của mình là sai, còn tưởng rằng có thể hướng ké hạnh phúc của nàng ta.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, vận khí của mình thật là kém, đi tới một thời không khác, vẫn là như thế.
Tại thời không đó, mình không có vướng bận, cho nên khi mình đến đây cũng không quá bài xích, dù sao trước kia mình cũng không ngừng đổi chỗ ở, công việc, không biết mình có thể dừng lại ở đầu, cũng không biết có gì có thể khiến mình dừng lại. Không ngừng tỉnh lại ở những hoàn cảnh xa lạ. Vào buổi sớm yên tĩnh, có thể nghe được âm thanh của những người dậy sớm mua đồ ăn sáng, tiếng xe hơi ấn còi, sau đó lại quên mất bây giờ mình đang ở đâu.
Như vậy đã rất tốt rồi, dù sao cũng không chết.
Lam Bình nương nương - mẫu thân Tiểu Thất đã qua đời một tuần trước khi nàng đến. Tiểu Thất bởi vì nỗi đau mất mẹ, buồn bã quá độ cho nên mới ngã bệnh.
Sau này Tiểu Thất chính là nàng, mà nàng chính là Tiểu Thất.
Nàng nghĩ, dù sao Tiểu Thất vẫn hạnh phúc, có lẽ mẫu thân của nàng rất thích nàng, nếu không nàng cũng sẽ không đau đớn đến thế.
Trong cuộc sống vốn có rất nhiều điều không biết và ngoài ý muốn.
Nàng đã đi nơikhác, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, trắng tay không có gì.
Thật may là, cổ đại còn có nến, nàng ngủ cũng không thổi tắt nến, ánh nến như ánh hoàng hôn, ấm áp, khiến cho nàng cảm thấy an tâm.
Chỉ là —— nửa đêm nàng vẫn thức giấc, sau đó sẽ cảm thấy bản thân vô dụng. Không phải do nàng chưa quen với cuộc sống nơi đây, mà trong lòng vẫn tồn tại nỗi buồn đau mịt mờ. Bất kể ở đâu, vẫn không có cách nào thoát khỏi.
Nhưng vẫn có điểm không giống, chính là Bích Ngô.
Khi nàng rời phòng lúc nửa đêm theo thói quen, Bích Ngô sẽ phủ thêm áo choàng thật dày cho nàng. Bích Ngô cũng không phải một nữ tử lắm lời, chỉ là mỗi lần thấy nàng mặc áo lót mỏng manh, nàng luôn không ngại phiền phức phủ thêm áo cho nàng, quan tâm trách cứ nàng không nên mặc ít y phục như vậy mà đi ra ngoài. Sau nhiều lần khuyên nhủ không có hiệu quả, Bích Ngô cũng không nói thêm gì nữa, đã quen với sự cổ quái của nàng, khoác thêm áo cho nàng xong, yên lặng ở bên cạnh nàng. Khi đó nàng cảm thấy ấm áp, tựa như cảm giác khi ánh nến kia chiếu vào mặt. Có một sự an tâm dịu dàng hiếm thấy.
Nàng cũng không cự tuyệt ý tốt của Bích Ngô. Nhưng thấy Bích Ngô dù mỏi mệt vẫn đi theo thì nàng luôn không an lòng. Dù sao nàng biết Bích Ngô vẫn cho rằng nàng chính là công chúa, cho nên mỗi khi chạm đến ánh mắt đau lòng của Bích Ngô thì luôn cảm thấy áy náy. Sự khác thường và hoảng hốt của nàng, ở trong mắt của Bích Ngô đều là vì nàng mất đi mẫu thân. Nhưng, sự thật lại không phải như thế. Nàng cũng không phải Tiểu Thất, cũng không phải đang khổ sở vì mất đi mẫu thân, nhưng không cách nào giải thích cho Bích Ngô biết được.
Trước kia có lẽ Tiểu Thất là một công chúa tính khí ôn hòa, dù sao không được yêu thương, không có tư cách kiêu ngạo. Cho nên Bích Ngô càng giống như là tỷ tỷ của Tiểu Thất, mặc dù ở một thời không khác số tuổi của nàng không khác Bích Ngô mấy, nhưng trong tiềm thức của nàng coi nàng ấy như tỷ tỷ, dù sao ở chỗ này nàng cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.
Khi nàng không cẩn thận ngủ quên trên hành lang trong đình, Bích Ngô sẽ cẩn thận ôm lấy nàng, đặt nàng lên giường. Mặc dù khi Bích Ngô ôm lấy nàng thì nàng đã tỉnh, nhưng nàng thích sự ấm áp này, thích cả lồng ngực có hương thơm đặc biệt của nữ tử. Có lúc, nàng nghĩ, được mẫu thân ôm vào lòng chắc là sẽ ấm áp, làm người ta an tâm như thế.
Tiểu Thất, mặc dù nàng cảm thấy cái tên này được đặt tùy ý, nhưng nàng vẫn ưa thích nó, không hoa lệ, thật đơn giản. Cho nên nàng cứ lấy tên Tiểu Thất đi.
Nếu như thế kỷ hai mươi mốt đã trở thành quá khứ, như vậy ——
Như vậy rất tốt.
Dù sao cũng có một người cho ngươi sự ấm áp lúc ngươi thấy lạnh. Mặc dù cô ấy không cách nào xua đuổi khủng hoảng trong lòng giùm ngươi.
Nàng vẫn luôn là một người khát vọng ấm áp. Cho nên khi thấy chiếc xe kia vọt tới đứa bé thì nàng quên mình xông ra ngoài, thậm chí không kịp suy nghĩ gì. Nàng chỉ thấy được ấm áp, hạnh phúc, cho nên không đành lòng thấy nó ầm ầm sụp đổ ngay trước mắt mình, cho nên phải trả giá bằng cả sinh mệnh, nàng cũng bằng lòng.
Cho nên, một khắc sau cùng đó là nàng tâm cam tình nguyện, thậm chí hết sức vui mừng.
Bởi cho tới bây giờ nàng không hề mong mỏi được sống.
Có lúc, nàng sẽ nghĩ tới cha mẹ ở thời không đó, sẽ nghĩ gì khi bọn họ nghe tìn mình chết, bọn họ sẽ có biểu hiến như thế nào? Sẽ hối hận vì chưa từng quan tâm tới nàng hay là sẽ cảm thấy không sao cả? Dù sao mình có ở đó hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống của họ.
Nhưng nàng không thấy được, giống như tất cả mọi chuyện đã không còn liên quan tới nàng nữa. Nàng vẫn không hiểu được vì sao bọn họ không thích nàng, lại sinh ra nàng?
Sinh mạng được kéo dài, lại không còn mảy may quan hệ đến họ.
Khi tình yêu đã phai mờ, thì cũng khó lòng căm hận nữa.
Tất cả mọi chuyện đều có thể tha thứ, chỉ cần không còn liên quan đến tình yêu.