Trong tướng phủ giăng đèn kết hoa, hai cái đèn lồng đỏ lớn treo trên cao, một thảm gấm màu đỏ trải dài vào trong chính sảnh, trong chính sảnh treo một chữ "hỉ" thật to, trên bàn có một ngọn nến màu đỏ lẳng lặng cháy. Ngoài cửa xe ngựa đậu đầy, quan viên mặc thường phục còn chưa tới cửa đã chào hỏi nhau.
Mà giờ khắc này nam tử mặc y phục màu đỏ lại lặng lẽ không biến sắc lui ra khỏi đám người đang ồn ào, rẽ vào hành lang khúc khuỷu quen thuộc, đến một Thiên Điện yên lặng, đẩy cửa ra nhanh chóng đi vào, đóng cửa lại cách trở tất cả tiềng ồn bên ngoài.
"Nàng đến chưa?" Một nam tử mặc trang phục màu đen trong phòng nhỏ giọng hỏi.
"Vẫn chưa!" Mộ Thịnh Phong bưng ly trà trên bàn lên uống một hớp mới tiếp tục nói, "Thời khắc này, ngươi nhớ không nên hành động tùy tiện!"
"Ta tự nhiên biết!" Lời tuy nói như thế, nhưng trong giọng nói lại mơ hồ có thể nghe ra gấp gáp.
Mộ Thịnh Phong không khuyên hắn nữa, hôm nay thời gian dư thừa của hắn cũng không nhiều, chỉ trầm giọng hỏi: "Bên Công Tôn Cảnh Thăng như thế nào?"
Bắc Thiên Vũ liếc mắt bóng người vội vàng qua lại ngoài cửa sổ, nói: "Ta đã phái Ám Linh đi rồi!"
"Tốt! Chuyện này cứ làm theo kế hoạch, ta sẽ dẫn nàng tới đây, trước khi ta đến, ngươi không được tự tiện hành động!" Mộ Thịnh Phong nghe ra sự gấp gáp trong lời nói của hắn, không nhịn được nói một lần nữa.
Bắc Thiên Vũ cũng biết mình hơi gấp gáp nóng nảy, nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, chỉ "Ừ" một tiếng thật nhỏ.
"Hoàng thượng giá lâm!" Thanh âm của nội thị vang lên ở ngoài cửa, chúng quan ngồi ở ngoài sảnh đều không hẹn mà cùng đứng lên, đứng qua một bên, thanh âm kia hơi dừng lại, tiếp đó lại vang lên, "Công chúa đến!"
Trong lòng bách quan sửng sốt, công chúa? Rốt cuộc là ai? Mấy nội thị này đều luyện thành tinh rồi, hôm nay hậu vị chưa định, trong cung đều gọi hai vị nữ tử có thể được lập làm hậu là "công chúa", hai bên đều như nhau, ai cũng không đắc tội!
Mộ Thịnh Phong mặc áo đỏ, đứng ở trước mặt, dẫn theo bách quan cung nghênh Tiêu Dật! Tiêu Dật chỉ giơ nhẹ tay, đỡ Mộ Thịnh Phong dậy, nói: "Hôm nay là ngày vui của Mộ tướng, không cần đa lễ thế!"
Bờ môi Mộ Thịnh Phong mang một nụ cười nhạt như ngày thường, kính cẩn nói: "Lễ quân thần không thể không có!"
Bách quan đều đứng lên, hơi ngẩng đầu nhìn một cái, thấy nữ tử đứng thẳng kế bóng dáng màu vàng sáng, có người trong mắt thoáng qua một tia sáng tỏ, có người thì đáy mắt lướt qua một tia tối tăm, sau đó lại không biến sắc cúi đầu, che giấu tính toán ở đáy lòng!
Mộ Thịnh Phong hơi nghiêng đầu, khóe mắt xẹt qua bên ngoài, cúi đầu đứng ở bên cạnh Tiêu Dật nói: "Mời hoàng thượng lên ngồi!" Sau đó quay đầu nói với thị nữ đứng bên cạnh, "Dẫn công chúa đến chỗ nữ quyến!"
Thị nữ đang định tiến lên đây, lại thấy Tiêu Dật phất tay, một cái tay khác đã nắm tay mềm của Tiểu Thất, giống như tùy ý nói: "Không cần, Tiểu Thất đi theo trẫm là được!"
Hành vi như thế tỏ rõ khí thế của hoàng hậu, mặc dù trong lòng bách quan sớm có phỏng đoán, nhưng giờ phút này vẫn nhịn không được nhìn qua bên cạnh Tiêu Dật. Lại thấy nàng kia hơi nhíu lông mày, tựa hồ hơi không vui, nhưng nháy mắt lại chậm rãi, bình tĩnh nhìn qua mọi người trong khắp đại sảnh, sắc mặt không mừng rỡ cũng không có nửa điểm sầu lo, chỉ còn lại một nụ cười thanh nhã ôn hòa.
"Tiểu Thất!" Đang lúc bách quan đã cam chịu an bài như thế thì một nữ nhân từ Thiên điện đại sảnh đi vào, thấy bóng dáng màu vàng sáng trước mặt thì hơi chần chừ, tay phải theo thói quen khoác lên cái bụng nhô lên, vẫn trực tiếp đi qua, kéo tay Tiểu Thất, trầm nhẹ nói, "Tiểu Thất, ta ở chỗ nữ quyến đợi một lúc lâu cũng không thấy muội tới, cho nên đến tìm muội."
Hành động của Kiêm Gia có phần vô lễ, các quan viên mới vừa bước ra nửa bước đều dừng ở chỗ cũ, mỗi người đều cúi người, nhíu lông mày, không dám dòm ngó, khóe mắt lại liên tiếp liếc qua đó. Trong sảnh to như vậy đột nhiên im ắng, tựa hồ hai nữ tử đó đã trở thành nhân vật chính hôm nay.
Ánh mắt Tiểu Thất nhìn từ bàn tay nắm nhau của hai người đến trên mặt Kiêm Gia, nụ cười ở bờ môi hơi xa cách: "Tam tỷ tìm ta có việc à?"
Thấy nụ cười như thế, vẻ mặt Kiêm Gia đột nhiên hơi ngây ngốc, tay lại càng nắm chặt Tiểu Thất: "Lục muội Vân nhi vẫn ở tại Tướng phủ, xuất giá hơi gấp, chúng ta vẫn chưa tán gẫu với muội ấy, cho nên hôm nay ta muốn cùng muội đi thăm muội ấy." Nói tới chỗ này, Kiêm Gia lại quay đầu hỏi, "Không biết Mộ tướng có để ý không?"
Mộ Thịnh Phong tựa hồ rất là bất đắc dĩ cười một tiếng: "Vân nhi cũng luôn la hét muốn gặp các tỷ muội, thần sao dám ngăn trở!"
Ánh mắt dò xét của Tiểu Thất rơi vào trên người Mộ Thịnh Phong, hơi dừng lại, mới nói: "Cũng được!"
Kiêm Gia mới khẽ cúi người với Tiêu Dật: "Hoàng thượng có thể thả tỷ muội chúng ta tụ họp chút không?"
Tiêu Dật vẫn trầm giọng chưa từng nói, ánh mắt thẩm tra quét qua người hai người họ, cúi đầu, đột nhiên tiến tới bên cổ Tiểu Thất, rỉ tai nói: "Vừa rồi Dục thái phi tìm nàng, có phải nàng không muốn đi nên lấy ta làm bia đỡ đạn, nhưng bây giờ lại gấp gáp đẩy ta ra!"
Tư thái của hai người thật là thân mật, vành tai Tiểu Thất ửng đỏ, nghe lời nói được một nửa, đang muốn trả lời, lại thấy Tiêu Dật buông lỏng tay, cười nhạt nói: "Nhớ đi sớm về sớm!"
Tiểu Thất ngước mắt còn muốn nói cái gì, nhưng tầm mắt nhìn đến Kiêm Gia, lại rốt cuộc không muốn nói tiếp, cúi đầu nói với Kiêm Gia: "Đi thôi!" Xoay người đi vào nội điện, vài sợi tóc phát qua con rồng năm móng trên long bào của Tiêu Dật, lộ vẻ quyết tuyệt, Tiêu Dật nhìn thấy nhất thời hốt hoảng. Cơ hồ là vô ý thức, hắn cất bước muốn đuổi theo, lại thấy Mộ Thịnh Phong tùy ý nghiêng đầu qua, vô tình hay cố ý chặn lại tầm mắt của Tiêu Dật: "Hoàng thượng, các đại thần đều chờ đợi hoàng thượng ngồi lên ghế!"
Bước chân của Tiêu Dật hơi chậm lại, xoay người lại nhìn mọi người còn đứng nghiêm ở sau lưng, rốt cuộc chậm rãi bước qua ngồi ghế.
Từ đại sảnh quay về Thiên Điện, lại từa Thiên Điện vòng qua hành lang khúc khuỷu, Tiểu Thất và Kiêm Gia đã đến hậu viện yên lặng. Hôm nay người hầu hạ ở hậu viện ít hơn bình thường rất nhiều, hoa phù dung nở ra hai bên hành lanh, mùi thơm thoang thoảng, có vẻ yên tĩnh thanh nhã hơn ở điện trước.
"Tiểu Thất!" Kiêm Gia dừng lại, cách xa Tiểu Thất một chút, "Muội muốn rời khỏi à?"
Ánh mắt Tiểu Thất dừng lại, mỉm cười nhìn về Kiêm Gia: "Rời khỏi hay không rời khỏi tựa hồ không phải do ta!"
Đáy mắt Kiêm Gia dần dần hiện lên chút ít bi thương, thở dài nói: "Giữa muội và ta, hôm nay đi tới tình trạng này, ta —— biết làm muội tổn thương! Hôm qua Mộ tướng tới tìm ta, muốn ta giúp một tay, nếu muội muốn rời đi, ta giúp muội. Nếu muội muốn ở lại, ta cũng sẽ không tranh với muội, đi tới hôm nay ta đã hiểu, ngày đó nếu không phải mình cố chấp, thì sẽ không vùi lấp ta và muội vào tình cảnh lúng túng như vậy, ta và muội đều là con cái Ninh thị, cũng có sự kiêu ngạo của mình. Nhưng, Tiểu Thất, ta dù sao còn có mẫu phi của ta, không thể tùy ý rời đi như muội!"
Tiểu Thất cúi đầu, tầm mắt chạm vào cái bụng càng ngày càng nhô lên của nàng, sâu trong đáy lòng rốt cuộc cảm thấy lo lắng, ngây ngốc chốc lát nhưng thủy chung không tìm được lời thích hợp để an ủi Kiêm Gia. Số mạng như thế đối với Kiêm Gia, Tiểu Thất không biết rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo: "Tam tỷ, ta rời khỏi, tỷ phải bảo trọng!"
"Tốt!" Kiêm Gia chợt vươn tay, cách cái bụng thật to, nàng nhẹ nhàng kéo nàng đi, "Tiểu Thất!" Thanh âm kia hơi khàn khàn, "Muội có biết ta vẫn luôn hâm mộ muội, từ nhỏ đã bắt đầu, từ khi —— phụ hoàng ôm ta lên đùi nói với ta phải chăm sóc muội thật tốt!"
"Tam tỷ!" Tiểu Thất nhẹ nhàng kêu.
"Đi thôi!" Kiêm Gia lại đột nhiên xoay người đi, nhỏ giọng nói, "Có lẽ ta cũng hi vọng muội rời đi!"
Hoàng hôn từ từ di chuyển về tây, đè lồng thỏ thẫm treo trên cửa lớn cũng sáng lên, thêm chút không khí vui vẻ. Ánh sáng trong đại sảnh lần lượt thay đổi, dần dần vang lên thanh âm ca múa.
Mộ Thịnh Phong mặc áo khoác màu đỏ chót ngồi dưới Tiêu Dật, hỉ phục đỏ tươi tạo thêm mấy phần thân cận. Bởi vì hôm nay hắn là tân lang, không ngừng có người đi lên mời rượu, sắc mặt của hắn hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn mọi người hơi mê mang, đã có mấy phần say rượu.
Tiêu Dật nhìn sắc trời bên ngoài, tựa hồ hơi âm trầm, xoay người cúi đầu phân phó thị vệ bên cạnh mấy câu. Đang lúc thị vệ kia tính toán rời đi thì một người chợt đi ra từ thiên điện, sắc mặt cực kỳ hốt hoảng đi tới bên cạnh Mộ Thịnh Phong, nhỏ giọng rỉ tai mấy câu. Mộ Thịnh Phong khẽ lắc đầu một cái. Tựa hồ không nghe rõ ràng, người nọ càng thêm vừa vội vừa sợ, giọng nói bất giác đề cao một chút: "Có một người đột nhiên xông vào trong tân phòng, mang. . . . . mang công chúa đi!"
Tiêu Dật gần bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, trầm giọng hỏi: "Công chúa nào?"
Người nọ "Phịch" một tiếng quỳ xuống, khủng hoảng nói: "Là. . . . Là Thất công chúa!"
"Rầm" một tiếng, lúc Tiêu Dật đứng dậy làm lật cả ghế, một tiếng vang kia làm thanh âm trong sảnh mất hết, trong đại sảnh lập tức im ắng yên tĩnh, mọi ánh mắt đều dời về ghế trên. Mà giờ khắc này Mộ Thịnh Phong mới hậu tri hậu giác đứng lên, hô một tiếng: "Cái gì! Thất công chúa bị cướp đi rồi !"
Quan viên đang ngồi nhất thời hoảng loạn lên, nữ tử ca múa đã lui xuống, không ít quan viên không nhịn được cúi đầu nghị luận.
Ánh mắt Tiêu Dật trầm xuống, liếc nhìn Mộ Thịnh Phong hơi say đang luống cuống, vung tay lên, trong nháy mắt bên trong đại sảnh tràn vào hàng loạt binh sĩ mặc áo giáp, canh chặt cửa. Hắn lạnh giọng ra lệnh: "Nếu không có chỉ ý của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tự tiện rời đi!"
Thân thể Mộ Thịnh Phong hơi lắc lư, ánh mắt mê ly nhìn bóng dáng màu vàng sáng đi vào Thiên Điện, lúc này mới cúi mắt âm thầm nói gì đó với người quỳ bên cạnh, đáy mắt sáng tỏ mơ hồ thoáng qua ánh sáng.
Khi Tiêu Dật đi vào tân phòng, lại chỉ nhìn thấy Kiêm Gia ôm Lục Công Chúa núp ở giữa giường, sắc mặt Kiêm Gia hơi kinh hoảng, tay vuốt lưng Lục Công Chúa từng cái, nhỏ giọng an ủi: "Vân nhi đã không sao!" Lục Công Chúa núp ở trong ngực Kiêm Gia, trên đầu còn đang đắp khăn voan đỏ, không thấy rõ nét mặt của nàng, nhưng thân thể hơi phát run.
Ánh mắt bén nhọn của Tiêu Dật quét qua tất cả chung quanh, không có dấu vết giãy giụa nào, hẳn không phải bị cướp đi, như vậylà nàng tự nguyện đi? Nghĩ đến khả năng này, lửa giận nổi lên nhìn chằm chằm người trên giường, giảm thấp tức giận xuống rồi hỏi: "Có thấy rõ người tới hay không?"
Kiêm Gia nói: "Người nọ tựa hồ chính là người xuất hiện ở Hạn Tinh lâu trước kia?"
Tiêu Dật nhàn nhạt nhìn thoáng qua các nàng: "Nếu biết là hắn, vì sao còn kinh hoảng như thế!"
"Ta —— ta không biết vì sao hắn phải cướp đi Tiểu Thất" Kiêm Gia định thần lại, "Vừa bắt đầu Tiểu Thất tựa hồ cũng rất không muốn, nhưng hắn nói nếu Tiểu Thất không đi, hắn sẽ giết chết chúng ta, cho nên. . . . Cho nên. . . ."
Ánh mắt của Tiêu Dật càng thêm trầm xuống, muốn xoay người rời đi, nhưng liếc thấy Lục Công Chúa còn núp ở trong ngực Kiêm Gia, đáy lòng chợt cảm thấy khác thường, bước chân ngừng lại một chút, lại quay lại bước từng bước tới bên giường họ.
Kiêm Gia càng ôm sát Lục Công Chúa trong ngực, bối rối không hiểu nói: "Ngài muốn làm gì?"
Tiêu Dật nhìn Kiêm Gia một cái thật sâu, tay chậm rãi đưa về phía cái khăn voan đỏ: "Trẫm muốn nhìn tân nương tử một chút!"
"Không ——" Kiêm Gia ngăn tay hắn lại, nói, "Vậy không hợp lễ nghĩa!"
Tiêu Dật hừ lạnh nói: "Không được sao?"
Kiêm Gia sửng sốt, trông thấy ý lạnh như tên trong mắt hắn, theo bản năng từ từ buông lỏng tay, tay Tiêu Dật cầm 1 góc khăn voan đỏ thẫm này, Lục Công Chúa không khỏi co rụt lại, khăn voan đỏ chỉ khoác nhẹ ở trên, trượt xuống từng chút.
"Hoàng thượng!" Mộ Thịnh Phong bên ngoài tân phòng đột nhiên tập tễnh vọt tới bên giường, ôm tân nương, say sưa mông lung la ầm lên, "Người hoàng thượng vén khăn voan đỏ là. . . . là thê tử vừa qua khỏi cửa của thần, khăn voan đỏ của thê tử thần sao có thể do hoàng thượng vén, đây là. . . Đây là sự vũ nhục. . . . với thần"
Giờ phút này Binh Bộ Thượng Thư Lăng Trụ và Hộ bộ thượng thư Nhan Thanh ngoài tân phòng, hai người hơi khủng hoảng quỳ xuống đất nói: "Hoàng thượng thứ tội, tướng gia ngài ấy uống say rồi, nể tình tướng gia chỉ thương thê tử xin bỏ qua tội thất lễ của ngài ấy!"
Tiêu Dật chậm rãi thu tay lại, sắc mặt ám trầm nhìn chằm chằm Lục Công Chúa đang chôn cả gương mặt trong ngực Mộ Thịnh Phong, cảm thấy thân hình rất là tương tự, có lẽ vì họ là tỷ muội! Nhưng —— Tiêu Dật yên lặng nhìn về phía nữ tử kia, thật không phải là nàng sao? Nếu là nàng, chẳng phải là bỏ lỡ một cơ hội duy nhất sao! Hơn nữa hắn cũng biết tiệc mừng hôm nay ít nhiều là có mục đích gì.
"Hoàng thượng" tiếng khôi giáp đột nhiên vang lên bên ngoài tân phòng, một người quỳ ở cửa bẩm báo, "Phủ Công Tôn đại nhân gặp kẻ trộm!"
Gặp kẻ trộm? Lòng dạ người ở chỗ này đều biết rõ, nếu chỉ bị trộm bình thường, sao lại tới bẩm báo Hoàng đế.
Tiêu Dật rốt cuộc xoay người đi, đi tới bên cạnh vệ binh kia, trầm giọng hỏi: "Bọn họ trốn nơi nào rồi?"
"Bỏ chạy về hướng bắc rồi!"
Tiêu Dật phất tay áo đi ra khỏi tân phòng, vừa đi vừa ra lệnh: "Bảo Công Tôn Cảnh Thăng dẫn người đuổi theo về phía bắc! Nhạc Khung ngươi mang binh chia làm hai đường đuổi theo hướng đông tây!"
"Dạ!"
Cho đến một tiếng tiếp một tiếng ra lệnh dần dần vang xa, Mộ Thịnh Phong mới chậm rãi buông lỏng người trong ngực ra. Người nọ vén khăn voan lên, lộ ra gương mặt quen thuộc, chính là Tiểu Thất.
Mộ Thịnh Phong ngồi dậy, trên mặt không còn vẻ mê loạn, hắn nhanh chóng kéo Tiểu Thất đi ra khỏi tân phòng, nhỏ giọng nói: "Ta dẫn muội đi tìm hắn!"
"Tướng gia! Công chúa!" Nhan Thanh và Lăng Trụ không hẹn mà cùng lên tiếng, "Công chúa thật muốn đi sao?"
Tiểu Thất xoay người lại, cười nhạt: "Hôm nay ta đi chắc rồi, Kỳ quốc làm phiền các vị rồi !"
"Thần —— nhất định hết sức!"Khi Nhan Thanh và Lăng Trụ nói xong ngẩng đầu, chỉ thấy bóng dáng mảnh khảnh đã ẩn ở trong màn đêm.
Màn đêm đen nhánh, Tiểu Thất nhìn nam tử mặc trang phục màu đen lẳng lặng đứng cách đó không xa, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về nơi này, nhưng lại không có bất kỳ động tác, chỉ nhìn thẳng về nơi này không hề chớp mắt.
"Mộ tướng!" Tiểu Thất quay đầu lại nhìn đèn lồng đỏ lớn sáng phía xa, ngập ngừng nói, "Hôm nay huynh và Lục tỷ thành thân, nhưng ——"
"Tiểu Thất ——" Mộ Thịnh Phong chợt ngắt lời nàng, hơi dừng một chút, "Ta còn có thể gọi muội một tiếng Tiểu Thất không?" Thấy nàng gật đầu một cái, hắn mới tiếp tục nói, "Muội yên tâm, ta hật muốn thành thân với Vân nhi, ta sẽ không bỏ mặc mình bị vùi lấp trong quá khứ, Vân nhi đối với ta có lẽ sẽ là một hạnh phúc khác, ta không muốn bỏ qua lần nữa, bởi vì không thể quên mà khiến mình bỏ qua lần nữa!"
Tiểu Thất rốt cuộc chậm rãi lộ ra nụ cười lúm đồng tiền với hắn, nói: "Mộ Thịnh Phong, gặp được huynh, ta nghĩ Lục tỷ nhất định sẽ hạnh phúc! Như vậy, bảo trọng!" Tiểu Thất nắm thật chặt áo choàng trên người, chậm rãi đi về phía người kia.
"Tiểu Thất!" Mộ Thịnh Phong chợt tiến lên một bước, giữ tay nàng lại, nói thật nhỏ, "Đồng ý với ta, phải thay thế nàng sống tốt!"
"Tốt!" Nàng không quay đầu nhìn hắn, chỉ hơi quay đầu, rốt cuộc tăng nhanh bước chân đi về phía người đang đợi nàng trong màn đêm. Có lẽ hắn không chịu tiến lên chính là muốn cho bọn họ một chút thời gian! Người như vậy, có lẽ thật có thể cho mình hạnh phúc và ấm áp.
Có mấy vì sao hiện ra, lặng lẽ đọng trên bầu trời, bầu trời tựa hồ chỉ thưa thớt một vài ánh sao, có lẽ ngày mai thời tiết sẽ không tốt, nhưng nàng nghênh đón hắn, hắn tự tay cầm tay của nàng, lòng bàn tay ôn hoà hiền hậu có lực, hạnh phúc có thể nở hoa kết trái trong lòng bàn tay hắn!
Kỳ quốc năm Thụy Hòa thứ hai, mùng ba tháng chín, tân hoàng Tiêu Dật lên ngôi, đổi niên hiệu "Thiên Khải", phong Ninh thị Thất công chúa làm hậu, Ninh thị Tam công chúa thành Hiền phi, nhưng ngày lên ngôi lại truyền ra tin hoàng hậu nhiễm bệnh nặng, sau đó ở trong Phượng Tường cung tĩnh dưỡng.
Năm Thiên Khải đầu tiên, mùng tám tháng mười, Kỳ quốc và Bắc Liêu thành công nghị hòa ở biên giới.
Mười ngày sau, quân đội Kỳ quốc trú đóng ở phía nam truyền đến tin chiến thắng, Hoàng Vũ chính thức bị Kỳ quốc đánh bại. Mà đồng thời, hoàng cung Bắc Liêu cũng nhận được tin chiến thắng, quân đội Bắc Liêu vẫn trú đóng ở biên cảnh Đại Yến và Kỳ quốc cũng công chiếm Đại Yến.
Kỳ quốc và Bắc Liêu đồng thời lấy nghị hòa làm ngụy trang, mỗi bên đều thu được thành công, từ đó cường quốc chỉ còn dư lại Bắc Liêu và Kỳ quốc.
Tiêu Dật chắp tay đứng trong Quang Hoa điện, mắt nhìn xuống thần tử của hắn dưới ghế vua. Mà khi đó Bắc Thiên Vũ cũng đứng ở thành cung Đại Yến, nhìn quân đội của hắn xâm chiếm mảnh đất Đại Yến từng chút.
Một cục diện mới đã chậm rãi triển khai!
Bão tuyết bay lả tả xuống đất cả ngày.
Tiểu Thất quấn cái chăn thật dầy, cơ hồ nằm cả ngày ở trên giường. Tam tỷ nàng tới tìm nàng, muốn kéo nàng đi chơi, cũng nhờ nàng gắt gao ôm lấy chăn mới không bị lôi ra. Nàng từ trước đến giờ cực kỳ ghét mùa đông, khí trời rét lạnh luôn là khiến nàng khó di chuyển, thấy Tam tỷ chỉ mặc một cái áo bông không tính là dày cộng thêm một cái áo choàng đã tới kéo nàng đi chơi tuyết, khiến nàng thật bội phục nàng ấy. Nhưng ngày hôm sau vẫn không chống lại Tam tỷ được, nàng bọc một tầng thật dầy, mới dám đi ra ngoài, còn bị Ninh Kiêm Gia "Cười nhạo" một phen.
Chơi đùa tuyết xong, hai người bọn họ thở hồng hộc ngồi ở trên bậc thang cung điện, lòng bàn tay khẽ nóng lên, thở ra hơi thở nong nóng, toàn thân tựa hồ đã thoải mái nhiều.
Nhìn tuyết trắng phau phau trước mắt, Kiêm Gia chợt nói với nàng: "Tiểu Thất, ‘ Chiến thần ’ của Kỳ quốc chúng ta sắp về kinh."
Tiểu Thất lập tức không hiểu, quay đầu đi, nghi ngờ nhìn nàng: "Cái gì?"
Gương mặt Kiêm Gia ửng đỏ, giơ giơ tay cố ý che giấu, giải thích: "Tiểu Thất quên rồi, mỗi cuối năm, quan viên đại thần từ nhị phẩm trở lên ở ngoài kinh đều phải về gặp phụ hoàng!"
Tiểu Thất thấy mạt đỏ ửng lóe lên rồi biến mất trên mặt nàng, chế nhạo: "Ta hỏi 'Chiến Thần" mà tỷ nói."
Gương mặt Kiêm Gia lúng túng, đầu không được tự nhiên xoay lòng vòng, không nhìn nàng, ấp a ấp úng nói: "Ai nha, Tiểu Thất chưa nghe nói à, đó là tướng quân canh giữ ở phía nam Kỳ quốc ta! Nghe nói hắn từ một binh lính dựa vào chiến công mới lên làm tướng quân, dùng thời gian hai năm đã bình định rất nhiều man di phương nam! Cho nên người ở đó đều gọi hắn là ‘ Chiến thần ’."
Tiểu Thất lẳng lặng nghe, trên mặt luôn mang nụ cười đùa giỡn, chọc cho mặt của Kiêm Gia nhất thời đỏ một mảng lớn.
Kiêm Gia rốt cuộc không nhịn được, xông lại, chọt nách nàng: "Tốt! Tiểu Thất dám can đảm giễu cợt Tam tỷ của muội à!"
Tiểu Thất tránh trái tránh phải khỏi ma trảo của nàng, không nhịn được cười khanh khách.
Náo loạn một lúc lâu, họ mới thở hổn hển ngồi trở lại trên bậc thang lần nữa. Tiểu Thất nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ tam tỷ coi trọng hắn."
Kiêm Gia lại nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, trên mặt không có vẻ thẹn thùng của tiểu nữ nhi, nói: "Sang năm ta sẽ cập kê rồi, thay vì gả cho những hoàng tôn quý tộc tôn quý trong kinh, còn không bằng gả cho 'quân nhân nhà nghèo' trong mắt họ."
Một khắc kia, trên mặt Kiêm Gia có sự quật cường làm cho người ta không thể bỏ qua. Tiểu Thất Vi đụng nhẹ nàng, ở trong lòng của nàng, Tam tỷ của nàng vẫn luôn dũng cảm, nàng sẽ hết sức đi tranh thủ tất cả mình muốn, mà nàng lại luôn là không biết thì sẽ không chủ động xuất kích, đối với cái gì cũng duy trì tư thái có cũng được mà không có cũng không sao, có lúc, nàng thậm chí không biết mình rốt cuộc muốn cái gì.
Lúc nàng đang suy nghĩ lung tung thì Kiêm Gia bu lại: "Tiểu Thất, ta phát hiện muội thật luôn thích mất hồn."
Tiểu Thất cười xấu hổ nói: "Nào có? Ta chỉ đang suy nghĩ một ít chuyện thôi."
Kiêm Gia nghe, gương mặt lại hứng thú dồi dào: "Đang suy nghĩ gì? Có phải đang suy nghĩ ‘ Chiến thần ’ đó trông như thế nào hay không? Nghe nói hắn còn rất trẻ, " Kiêm Gia nhìn phương xa, lẩm bẩm nói: "Không biết dáng dấp hắn có đẹp hay không?"
Tiểu Thất cũng nhìn phương xa, vẫn đang suy nghĩ, bất tri bất giác mình tới thế giới này đã một năm rồi sao. Lần đầu tiên mừng năm mới ở chỗ này, không biết náo nhiệt như thế nào. Chợt nghĩ đến bữa tiệc mừng năm mới mà mấy ngày trước Bích Ngô nhắc tới với nàng, nàng cũng phải tham gia, nói cách khác, nàng sẽ phải gặp "Phụ hoàng" của nàng rồi. Mặc dù ở nơi này gần một năm, nhưng nàng cũng chỉ là núp ở trong Tử Nhiễm cung nho nhỏ của nàng, cũng không tiếp xúc người trong cung nhiều, vừa nghĩ tới sẽ gặp Hoàng đế của thời đại này liền thấy hoảng hốt.
Kiêm Gia thấy Tiểu Thất mất hồn, hiển nhiên là hiểu lầm, nàng hào hứng nói: "Tiểu Thất, nghe nói mấy ngày nữa Chiến thần đó sẽ khải hoàn hồi triều, chúng ta len lén đi xem một chút đi!"
Lúc này Tiểu Thất mới phục hồi tinh thần lại, khải hoàn hồi triều? Nàng do dự một chút, chắc là một trường hợp trùng vĩ, những trường hợp chỉ xem trên ti vi đã cảm thấy sóng lòng sôi sục, quả thật đáng giá xem, nhưng nghĩ đến thời tiết lạnh giá, không khỏi lại co rúm lại một chút: "Như vậy —— không tốt lắm đâu —— nếu ——"
Kiêm Gia lại vội vàng cắt đứt nàng: "Không có chuyện gì! Chúng ta đứng xa xa nhìn. Tiểu Thất đi đi!" Ánh mắt nàng nhìn Tiểu Thất có vẻ chờ mong.
Tiểu Thất vẫn chạy không khỏi sự đeo bám dai dẳng của Kiêm Gia, đành đồng ý.
Nhưng vẫn không đi được, bởi vì buổi tối hôm đó nàng bị bệnh. Vì ở trên bậc thang ngoài trời tuyết cả ngày, nên bị sốt cao. Kiêm Gia bị Dục phi khiển trách dữ dội. Tiểu Thất rốt cuộc không cách nào thích ứng khí trời rét lạnh như vậy, mấy ngày liền đều sốt cao không lùi, Bích Ngô gấp đến độ thiếu chút nữa rơi lệ với Kiêm Gia. Cho nên lúc Tiểu Thất mở mắt ra, Kiêm Gia khóc đầu tiên: "Tiểu Thất, muội làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ——" Bích Ngô đứng ở bên giường, mắt cũng hồng hồng. Nàng rốt cuộc biết thì ra cảm giác được người quan tâm chính là như vậy, thời điểm mở mắt ra không phải bóng tối, mà là những ánh mắt ân cần. Nàng chậm rãi đưa tay ra, vỗ nhẹ Kiêm Gia nằm ở trên người nàng: "Tam tỷ, ta không sao rồi, đừng lo lắng."
Bích Ngô lại vội vàng bỏ tay nàng vào trong chăn ấm: "Công chúa, cơn sốt của người không dễ dàng hạ, không thể xảy ra chuyện nữa."
Thấy bộ dáng chuyện bé xé ra to của Bích Ngô, Tiểu Thất và Kiêm Gia đều cười ra tiếng. Vui vẻ như sống sót sau tai nạn, Kiêm Gia lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến nửa tháng sau, bệnh của Tiểu Thất mới bắt đầu đứt quãng tốt lên, mà bởi vì Kiêm Gia vẫn cho rằng là nàng hại Tiểu Thất sinh bệnh nặng, rất an phận ở trong Tử Nhiễm cung với nàng mấy ngày. Cho nên đến ngày khải hoàn hồi triều, Kiêm Gia cũng không dám nhắc lại chuyện đi xem, chỉ là ngày đó, nàng hơi mất hồn mất vía. Tiểu Thất rất nhanh liền phát hiện, vì vậy rất là "Khẳng khái hào phóng" thả nàng nghỉ một ngày.
Mãi cho đến sau này, nàng mới biết đó là lúc tất cả vận mạng bắt đầu, bỏ không xong, để ý lại loạn, dây dưa quấn quít, không người nào trốn thoát.
Nàng vẫn nhớ ngày đó Tam tỷ nàng hưng phấn chạy vào, ríu ra ríu rít nói nửa ngày, nguyên lai là lúc nàng đang nhìn trộm thì bị phụ hoàng của nàng phát hiện, vì vậy bắt nàng ra ngoài khiển trách, lại bị Tướng quân đó khen một câu "Nữ nhi nhà trời, nhất định là bậc cân quắc không thua đấng mày râu" . Nghe Kiêm Gia miêu tả có thanh có sắc như thế, khóe miệng Tiểu Thất không khỏi giương lên một độ cong đẹp mắt. Tam tỷ nàng cũng giống như những thiếu nữ khác, đang mong đợi bạch mã hoàng tử của nàng, nắm tay của nàng, kết thúc kiếp sống thiếu nữ của nàng.
Mấy ngày sau, vẫn không thể trốn gia yến, mặc dù bệnh của nàng cũng chưa hoàn toàn khỏe, mặc dù nàng một vạn lần không muốn đi, vẫn bị Bích Ngô mời qua. Nàng vừa sanh bệnh, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng sau khi được Bích Ngô trang điểm thì lại có một vẻ "bệnh" duyên dáng, như cành liễu đu đưa theo gió, đẹp đẽ động lòng người. Bởi vì, nàng luôn luôn cáo ốm không ra cung, cho nên ngày hôm đó ra sân rồi, "sự thật" Thất công chúa là một mỹ nhân bệnh lại càng được chứng tỏ.
Ngày đó khi nàng chậm rãi đi vào đại điện thì ngược lại không còn hốt hoảng như vừa bắt đầu, nàng nhẹ nhàng quỳ lạy, chỉ cảm thấy ở trên ghế rồng cao cao —— phụ hoàng của nàng —— xa lạ và cao quý, long bào vàng óng ánh lấp lánh sáng lên, nàng hơi ngẩng đầu, ở trong phồn hoa, nàng căn bản không cách nào thấy rõ mặt của phụ hoàng nàng, trong hoảng hốt. Nàng chỉ nghe một thanh âm trầm thấp uy nghiêm thản nhiên nói: "Tiểu Thất à? Tới an vị bên kia đi." Nàng nhìn thấy hắn chỉ vị trí ở bên cạnh Dục phi, Kiêm Gia bên cạnh trừng mắt nhìn nàng, vì vậy nàng thuận theo đi qua. Nàng ngồi xuống, Kiêm Gia lôi kéo ống tay áo của nàng, đến gần nàng, lặng lẽ nói: "Tiểu Thất. Thấy vị trí thứ hai bên trái không? Hắn chính là Tiêu Dật."
Tiểu Thất quay người lại, mang theo nghi ngờ: "Tiêu Dật là ai?" Thanh âm của nàng hơi lớn, vì vậy nàng liền thấy Tiêu Dạt mà Kiêm Gia nói đang nhìn về phía họ, cái nhìn kia, nàng đột nhiên cảm thấy khắp cả người sinh lạnh, ánh mắt âm trầm như vậy, giống như tất cả chuyện thế gian mà hắn thấy được đều trong suốt.
Kiêm Gia nhất thời có chút lúng túng, lặng lẽ lườm nàng một cái: "Chính là ‘ Chiến thần ’ mà chúng ta từng nhắc đến."
Tiểu Thất không nhịn được lại nhìn qua bên kia, chỉ thấy một bóng lưng kiên nghị cương dũng, cầm ly rượu trấn định tự nhiên uống rượu, giống như chưa từng để ý tất cả bên cạnh, tựa hồ cảm ứng được cái gì, hắn bỗng nhiên lại nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng trực tiếp chạm vào nàng, ở trong lúc ánh sáng bắn ra bốn phía, nàng mơ hồ cảm thấy người này quả nhiên là đảm đương nổi danh hiệu "Chiến thần". Thật ra Tiểu Thất cũng không thấy rõ diện mạo của hắn, chỉ dựa vào thân hình thì đã cho là như vậy. Nhưng nàng nghĩ đến Kiêm Gia, hơi cau lông mày, hắn và Tam tỷ, một như mặt trời, một như băng, thật thích hợp sao?
Có lẽ là nghĩ đến nhập hồn rồi, cũng không có phát hiện mình vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Dật đợi đến nàng lấy lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn thì mới phát giác cư nhiên mình nhìn hắn thật lâu, vì vậy làm bộ như thẹn thùng cúi đầu, không ngoài dự đoán phát hiện nụ cười đùa cợt ở khóe miệng hắn. Lúc này Tiểu Thất mới thoải mái cười, nàng cũng không muốn trở thành "Con mồi". Nhưng nghĩ đến Tam tỷ của nàng, trong lòng nàng lại hơi lo lắng.
Người tham gia cung yến cũng không nhiều,có mặt đều là quan viên nhị phẩm trở lên của Kỳ quốc. Đa số tiệc như vậy đều nhàm chán, đã thấy rất nhiều loại giải trí ở hiện đại, cho nên những vũ điệu ở cổ đại cũng không có hấp dẫn bao nhiêu hứng thú của Tiểu Thất, vì vậy nàng liền không biến sắc bắt đầu quan sát quan viên có mặt. Ngồi ở bên phải là một lão nhân mặt mũi hiền lành, nhưng Tiểu Thất cảm thấy ông ta cũng không dễ dàng chung đụng như vẻ bề ngoài, trong mắt ông ta thỉnh thoảng lóe lên sáng loáng, làm cho người ta không thể phân biệt, mà tay trái chính là một lão nhân tinh thần quắc thước, thỉnh thoảng nâng ly cùng uống với mọi người, bảo đao không già, càng già càng dẻo dai chính là người này. Mà bên phải, lại làm cho ánh mắt Tiểu Thất sáng lên, trong đầu lập tức hiện ra bốn chữ tao nhã lịch sự. Mái tóc dài của hắn tùy ý thả sau ót, khóe miệng có nụ cười ôn hòa, thỉnh thoảng cười nhạt cùng người chung quanh, ngũ quan tuấn lãng, giở tay nhấc chân có tự tin nhàn nhạt, mát mẻ tuấn dật.
Nàng khẽ nghiêng đầu đi: "Tam tỷ, trái phải có gì khác nhau?" Lúc nàng quan sát thì phát hiện, người bên trái tựa hồ có vẻ tao nhã lịch sự, mà người bên phải thì có vẻ phóng khoáng cởi mở.
Kiêm Gia lại gần nàng lần nữa: "Thất muội có phải coi trọng Mộ Thịnh Phong rồi hay không?" Giọng nói đùa giỡn rõ ràng.
Nàng do dự chốc lát, vì phòng ngừa lúng túng xuất hiện lúc trước, nàng lại gần Kiêm Gia: "Tam tỷ nói là người vị trí thứ hai bên trái à?"
Kiêm Gia nghe, xoay đầu lại, trên mặt không có đùa giỡn, ngược lại có chút nghi ngờ không hiểu: "Tiểu Thất, có lúc, ta thật sự hoài nghi số tuổi của muội."
Tiểu Thất cả kinh trong bụng, vẫn vững vàng mở miệng: "Tam tỷ, nói gì Tiểu Thất không hiểu."
"Ai! Muội ít nhiều cũng đỏ mặt chút chứ, lại còn không chút hoang mang hỏi ta phải hay không? Thật không biết cả ngày muội đang suy nghĩ gì, cứ luôn ngẩn người." Kiêm Gia nhìn Tiểu Thất, hơi không có cách nào.
Nàng mới nhớ tới lời nhạo báng vừa rồi của Tam tỷ, chỉ là lời như vậy trước kia đã nghe nhiều rồi, có lẽ đã miễn dịch, nhưng quả thật trước nay mình biểu hiện không giống một nữ tử tuổi, nhưng thật bảo nàng giả bộ u mê ngu ngốc, vẫn rất khó khăn, nàng bất đắc dĩ "Thẹn thùng" nói: "Tiểu Thất còn nhỏ, mới không suy tính chuyện như vậy!"
Sau bữa tiệc, Tiểu Thất thật sự cảm thấy nhàm chán, liền nói với Dục phi thân thể khó chịu muốn hồi cung trước, Dục phi cũng không làm khó nàng, để nàng đi khỏi.
Nàng từ một góc hẻo lánh chuyển qua Thiên Điện, thời điểm bước ra màn cửa, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thẳng tắp ụp vào mặt. Nàng níu chặt áo choàng trên người, bước nhanh bđi ra ngoài. Quay đầu lại nhìn về phía tiền điện đèn đuốc sáng trưng, cảm thấy hoảng hốt, nơi đó lại có vẻ hư ảo như ảo ảnh, gần ngay trước mắt, nhưng không cách nào chạm đến.
Náo nhiệt là của bọn họ, mà ta đến tột cùng có thể lấy được cái gì đây? Nàng vừa nghĩ vừa bước nhanh đi về phía trước, ban đêm tuyết rơi, ở dưới ánh trăng càng có vẻ yên tĩnh và thanh u, nơi xa mơ hồ có thể thấy được ánh đèn, trong đêm tuyết, lại lộ ra ấm áp nhàn nhạt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong tướng phủ giăng đèn kết hoa, hai cái đèn lồng đỏ lớn treo trên cao, một thảm gấm màu đỏ trải dài vào trong chính sảnh, trong chính sảnh treo một chữ "hỉ" thật to, trên bàn có một ngọn nến màu đỏ lẳng lặng cháy. Ngoài cửa xe ngựa đậu đầy, quan viên mặc thường phục còn chưa tới cửa đã chào hỏi nhau.
Mà giờ khắc này nam tử mặc y phục màu đỏ lại lặng lẽ không biến sắc lui ra khỏi đám người đang ồn ào, rẽ vào hành lang khúc khuỷu quen thuộc, đến một Thiên Điện yên lặng, đẩy cửa ra nhanh chóng đi vào, đóng cửa lại cách trở tất cả tiềng ồn bên ngoài.
"Nàng đến chưa?" Một nam tử mặc trang phục màu đen trong phòng nhỏ giọng hỏi.
"Vẫn chưa!" Mộ Thịnh Phong bưng ly trà trên bàn lên uống một hớp mới tiếp tục nói, "Thời khắc này, ngươi nhớ không nên hành động tùy tiện!"
"Ta tự nhiên biết!" Lời tuy nói như thế, nhưng trong giọng nói lại mơ hồ có thể nghe ra gấp gáp.
Mộ Thịnh Phong không khuyên hắn nữa, hôm nay thời gian dư thừa của hắn cũng không nhiều, chỉ trầm giọng hỏi: "Bên Công Tôn Cảnh Thăng như thế nào?"
Bắc Thiên Vũ liếc mắt bóng người vội vàng qua lại ngoài cửa sổ, nói: "Ta đã phái Ám Linh đi rồi!"
"Tốt! Chuyện này cứ làm theo kế hoạch, ta sẽ dẫn nàng tới đây, trước khi ta đến, ngươi không được tự tiện hành động!" Mộ Thịnh Phong nghe ra sự gấp gáp trong lời nói của hắn, không nhịn được nói một lần nữa.
Bắc Thiên Vũ cũng biết mình hơi gấp gáp nóng nảy, nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, chỉ "Ừ" một tiếng thật nhỏ.
"Hoàng thượng giá lâm!" Thanh âm của nội thị vang lên ở ngoài cửa, chúng quan ngồi ở ngoài sảnh đều không hẹn mà cùng đứng lên, đứng qua một bên, thanh âm kia hơi dừng lại, tiếp đó lại vang lên, "Công chúa đến!"
Trong lòng bách quan sửng sốt, công chúa? Rốt cuộc là ai? Mấy nội thị này đều luyện thành tinh rồi, hôm nay hậu vị chưa định, trong cung đều gọi hai vị nữ tử có thể được lập làm hậu là "công chúa", hai bên đều như nhau, ai cũng không đắc tội!
Mộ Thịnh Phong mặc áo đỏ, đứng ở trước mặt, dẫn theo bách quan cung nghênh Tiêu Dật! Tiêu Dật chỉ giơ nhẹ tay, đỡ Mộ Thịnh Phong dậy, nói: "Hôm nay là ngày vui của Mộ tướng, không cần đa lễ thế!"
Bờ môi Mộ Thịnh Phong mang một nụ cười nhạt như ngày thường, kính cẩn nói: "Lễ quân thần không thể không có!"
Bách quan đều đứng lên, hơi ngẩng đầu nhìn một cái, thấy nữ tử đứng thẳng kế bóng dáng màu vàng sáng, có người trong mắt thoáng qua một tia sáng tỏ, có người thì đáy mắt lướt qua một tia tối tăm, sau đó lại không biến sắc cúi đầu, che giấu tính toán ở đáy lòng!
Mộ Thịnh Phong hơi nghiêng đầu, khóe mắt xẹt qua bên ngoài, cúi đầu đứng ở bên cạnh Tiêu Dật nói: "Mời hoàng thượng lên ngồi!" Sau đó quay đầu nói với thị nữ đứng bên cạnh, "Dẫn công chúa đến chỗ nữ quyến!"
Thị nữ đang định tiến lên đây, lại thấy Tiêu Dật phất tay, một cái tay khác đã nắm tay mềm của Tiểu Thất, giống như tùy ý nói: "Không cần, Tiểu Thất đi theo trẫm là được!"
Hành vi như thế tỏ rõ khí thế của hoàng hậu, mặc dù trong lòng bách quan sớm có phỏng đoán, nhưng giờ phút này vẫn nhịn không được nhìn qua bên cạnh Tiêu Dật. Lại thấy nàng kia hơi nhíu lông mày, tựa hồ hơi không vui, nhưng nháy mắt lại chậm rãi, bình tĩnh nhìn qua mọi người trong khắp đại sảnh, sắc mặt không mừng rỡ cũng không có nửa điểm sầu lo, chỉ còn lại một nụ cười thanh nhã ôn hòa.
"Tiểu Thất!" Đang lúc bách quan đã cam chịu an bài như thế thì một nữ nhân từ Thiên điện đại sảnh đi vào, thấy bóng dáng màu vàng sáng trước mặt thì hơi chần chừ, tay phải theo thói quen khoác lên cái bụng nhô lên, vẫn trực tiếp đi qua, kéo tay Tiểu Thất, trầm nhẹ nói, "Tiểu Thất, ta ở chỗ nữ quyến đợi một lúc lâu cũng không thấy muội tới, cho nên đến tìm muội."
Hành động của Kiêm Gia có phần vô lễ, các quan viên mới vừa bước ra nửa bước đều dừng ở chỗ cũ, mỗi người đều cúi người, nhíu lông mày, không dám dòm ngó, khóe mắt lại liên tiếp liếc qua đó. Trong sảnh to như vậy đột nhiên im ắng, tựa hồ hai nữ tử đó đã trở thành nhân vật chính hôm nay.
Ánh mắt Tiểu Thất nhìn từ bàn tay nắm nhau của hai người đến trên mặt Kiêm Gia, nụ cười ở bờ môi hơi xa cách: "Tam tỷ tìm ta có việc à?"
Thấy nụ cười như thế, vẻ mặt Kiêm Gia đột nhiên hơi ngây ngốc, tay lại càng nắm chặt Tiểu Thất: "Lục muội Vân nhi vẫn ở tại Tướng phủ, xuất giá hơi gấp, chúng ta vẫn chưa tán gẫu với muội ấy, cho nên hôm nay ta muốn cùng muội đi thăm muội ấy." Nói tới chỗ này, Kiêm Gia lại quay đầu hỏi, "Không biết Mộ tướng có để ý không?"
Mộ Thịnh Phong tựa hồ rất là bất đắc dĩ cười một tiếng: "Vân nhi cũng luôn la hét muốn gặp các tỷ muội, thần sao dám ngăn trở!"
Ánh mắt dò xét của Tiểu Thất rơi vào trên người Mộ Thịnh Phong, hơi dừng lại, mới nói: "Cũng được!"
Kiêm Gia mới khẽ cúi người với Tiêu Dật: "Hoàng thượng có thể thả tỷ muội chúng ta tụ họp chút không?"
Tiêu Dật vẫn trầm giọng chưa từng nói, ánh mắt thẩm tra quét qua người hai người họ, cúi đầu, đột nhiên tiến tới bên cổ Tiểu Thất, rỉ tai nói: "Vừa rồi Dục thái phi tìm nàng, có phải nàng không muốn đi nên lấy ta làm bia đỡ đạn, nhưng bây giờ lại gấp gáp đẩy ta ra!"
Tư thái của hai người thật là thân mật, vành tai Tiểu Thất ửng đỏ, nghe lời nói được một nửa, đang muốn trả lời, lại thấy Tiêu Dật buông lỏng tay, cười nhạt nói: "Nhớ đi sớm về sớm!"
Tiểu Thất ngước mắt còn muốn nói cái gì, nhưng tầm mắt nhìn đến Kiêm Gia, lại rốt cuộc không muốn nói tiếp, cúi đầu nói với Kiêm Gia: "Đi thôi!" Xoay người đi vào nội điện, vài sợi tóc phát qua con rồng năm móng trên long bào của Tiêu Dật, lộ vẻ quyết tuyệt, Tiêu Dật nhìn thấy nhất thời hốt hoảng. Cơ hồ là vô ý thức, hắn cất bước muốn đuổi theo, lại thấy Mộ Thịnh Phong tùy ý nghiêng đầu qua, vô tình hay cố ý chặn lại tầm mắt của Tiêu Dật: "Hoàng thượng, các đại thần đều chờ đợi hoàng thượng ngồi lên ghế!"
Bước chân của Tiêu Dật hơi chậm lại, xoay người lại nhìn mọi người còn đứng nghiêm ở sau lưng, rốt cuộc chậm rãi bước qua ngồi ghế.
Từ đại sảnh quay về Thiên Điện, lại từa Thiên Điện vòng qua hành lang khúc khuỷu, Tiểu Thất và Kiêm Gia đã đến hậu viện yên lặng. Hôm nay người hầu hạ ở hậu viện ít hơn bình thường rất nhiều, hoa phù dung nở ra hai bên hành lanh, mùi thơm thoang thoảng, có vẻ yên tĩnh thanh nhã hơn ở điện trước.
"Tiểu Thất!" Kiêm Gia dừng lại, cách xa Tiểu Thất một chút, "Muội muốn rời khỏi à?"
Ánh mắt Tiểu Thất dừng lại, mỉm cười nhìn về Kiêm Gia: "Rời khỏi hay không rời khỏi tựa hồ không phải do ta!"
Đáy mắt Kiêm Gia dần dần hiện lên chút ít bi thương, thở dài nói: "Giữa muội và ta, hôm nay đi tới tình trạng này, ta —— biết làm muội tổn thương! Hôm qua Mộ tướng tới tìm ta, muốn ta giúp một tay, nếu muội muốn rời đi, ta giúp muội. Nếu muội muốn ở lại, ta cũng sẽ không tranh với muội, đi tới hôm nay ta đã hiểu, ngày đó nếu không phải mình cố chấp, thì sẽ không vùi lấp ta và muội vào tình cảnh lúng túng như vậy, ta và muội đều là con cái Ninh thị, cũng có sự kiêu ngạo của mình. Nhưng, Tiểu Thất, ta dù sao còn có mẫu phi của ta, không thể tùy ý rời đi như muội!"
Tiểu Thất cúi đầu, tầm mắt chạm vào cái bụng càng ngày càng nhô lên của nàng, sâu trong đáy lòng rốt cuộc cảm thấy lo lắng, ngây ngốc chốc lát nhưng thủy chung không tìm được lời thích hợp để an ủi Kiêm Gia. Số mạng như thế đối với Kiêm Gia, Tiểu Thất không biết rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo: "Tam tỷ, ta rời khỏi, tỷ phải bảo trọng!"
"Tốt!" Kiêm Gia chợt vươn tay, cách cái bụng thật to, nàng nhẹ nhàng kéo nàng đi, "Tiểu Thất!" Thanh âm kia hơi khàn khàn, "Muội có biết ta vẫn luôn hâm mộ muội, từ nhỏ đã bắt đầu, từ khi —— phụ hoàng ôm ta lên đùi nói với ta phải chăm sóc muội thật tốt!"
"Tam tỷ!" Tiểu Thất nhẹ nhàng kêu.
"Đi thôi!" Kiêm Gia lại đột nhiên xoay người đi, nhỏ giọng nói, "Có lẽ ta cũng hi vọng muội rời đi!"
Hoàng hôn từ từ di chuyển về tây, đè lồng thỏ thẫm treo trên cửa lớn cũng sáng lên, thêm chút không khí vui vẻ. Ánh sáng trong đại sảnh lần lượt thay đổi, dần dần vang lên thanh âm ca múa.
Mộ Thịnh Phong mặc áo khoác màu đỏ chót ngồi dưới Tiêu Dật, hỉ phục đỏ tươi tạo thêm mấy phần thân cận. Bởi vì hôm nay hắn là tân lang, không ngừng có người đi lên mời rượu, sắc mặt của hắn hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn mọi người hơi mê mang, đã có mấy phần say rượu.
Tiêu Dật nhìn sắc trời bên ngoài, tựa hồ hơi âm trầm, xoay người cúi đầu phân phó thị vệ bên cạnh mấy câu. Đang lúc thị vệ kia tính toán rời đi thì một người chợt đi ra từ thiên điện, sắc mặt cực kỳ hốt hoảng đi tới bên cạnh Mộ Thịnh Phong, nhỏ giọng rỉ tai mấy câu. Mộ Thịnh Phong khẽ lắc đầu một cái. Tựa hồ không nghe rõ ràng, người nọ càng thêm vừa vội vừa sợ, giọng nói bất giác đề cao một chút: "Có một người đột nhiên xông vào trong tân phòng, mang. . . . . mang công chúa đi!"
Tiêu Dật gần bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, trầm giọng hỏi: "Công chúa nào?"
Người nọ "Phịch" một tiếng quỳ xuống, khủng hoảng nói: "Là. . . . Là Thất công chúa!"
"Rầm" một tiếng, lúc Tiêu Dật đứng dậy làm lật cả ghế, một tiếng vang kia làm thanh âm trong sảnh mất hết, trong đại sảnh lập tức im ắng yên tĩnh, mọi ánh mắt đều dời về ghế trên. Mà giờ khắc này Mộ Thịnh Phong mới hậu tri hậu giác đứng lên, hô một tiếng: "Cái gì! Thất công chúa bị cướp đi rồi !"
Quan viên đang ngồi nhất thời hoảng loạn lên, nữ tử ca múa đã lui xuống, không ít quan viên không nhịn được cúi đầu nghị luận.
Ánh mắt Tiêu Dật trầm xuống, liếc nhìn Mộ Thịnh Phong hơi say đang luống cuống, vung tay lên, trong nháy mắt bên trong đại sảnh tràn vào hàng loạt binh sĩ mặc áo giáp, canh chặt cửa. Hắn lạnh giọng ra lệnh: "Nếu không có chỉ ý của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tự tiện rời đi!"
Thân thể Mộ Thịnh Phong hơi lắc lư, ánh mắt mê ly nhìn bóng dáng màu vàng sáng đi vào Thiên Điện, lúc này mới cúi mắt âm thầm nói gì đó với người quỳ bên cạnh, đáy mắt sáng tỏ mơ hồ thoáng qua ánh sáng.
Khi Tiêu Dật đi vào tân phòng, lại chỉ nhìn thấy Kiêm Gia ôm Lục Công Chúa núp ở giữa giường, sắc mặt Kiêm Gia hơi kinh hoảng, tay vuốt lưng Lục Công Chúa từng cái, nhỏ giọng an ủi: "Vân nhi đã không sao!" Lục Công Chúa núp ở trong ngực Kiêm Gia, trên đầu còn đang đắp khăn voan đỏ, không thấy rõ nét mặt của nàng, nhưng thân thể hơi phát run.
Ánh mắt bén nhọn của Tiêu Dật quét qua tất cả chung quanh, không có dấu vết giãy giụa nào, hẳn không phải bị cướp đi, như vậylà nàng tự nguyện đi? Nghĩ đến khả năng này, lửa giận nổi lên nhìn chằm chằm người trên giường, giảm thấp tức giận xuống rồi hỏi: "Có thấy rõ người tới hay không?"
Kiêm Gia nói: "Người nọ tựa hồ chính là người xuất hiện ở Hạn Tinh lâu trước kia?"
Tiêu Dật nhàn nhạt nhìn thoáng qua các nàng: "Nếu biết là hắn, vì sao còn kinh hoảng như thế!"
"Ta —— ta không biết vì sao hắn phải cướp đi Tiểu Thất" Kiêm Gia định thần lại, "Vừa bắt đầu Tiểu Thất tựa hồ cũng rất không muốn, nhưng hắn nói nếu Tiểu Thất không đi, hắn sẽ giết chết chúng ta, cho nên. . . . Cho nên. . . ."
Ánh mắt của Tiêu Dật càng thêm trầm xuống, muốn xoay người rời đi, nhưng liếc thấy Lục Công Chúa còn núp ở trong ngực Kiêm Gia, đáy lòng chợt cảm thấy khác thường, bước chân ngừng lại một chút, lại quay lại bước từng bước tới bên giường họ.
Kiêm Gia càng ôm sát Lục Công Chúa trong ngực, bối rối không hiểu nói: "Ngài muốn làm gì?"
Tiêu Dật nhìn Kiêm Gia một cái thật sâu, tay chậm rãi đưa về phía cái khăn voan đỏ: "Trẫm muốn nhìn tân nương tử một chút!"
"Không ——" Kiêm Gia ngăn tay hắn lại, nói, "Vậy không hợp lễ nghĩa!"
Tiêu Dật hừ lạnh nói: "Không được sao?"
Kiêm Gia sửng sốt, trông thấy ý lạnh như tên trong mắt hắn, theo bản năng từ từ buông lỏng tay, tay Tiêu Dật cầm 1 góc khăn voan đỏ thẫm này, Lục Công Chúa không khỏi co rụt lại, khăn voan đỏ chỉ khoác nhẹ ở trên, trượt xuống từng chút.
"Hoàng thượng!" Mộ Thịnh Phong bên ngoài tân phòng đột nhiên tập tễnh vọt tới bên giường, ôm tân nương, say sưa mông lung la ầm lên, "Người hoàng thượng vén khăn voan đỏ là. . . . là thê tử vừa qua khỏi cửa của thần, khăn voan đỏ của thê tử thần sao có thể do hoàng thượng vén, đây là. . . Đây là sự vũ nhục. . . . với thần"
Giờ phút này Binh Bộ Thượng Thư Lăng Trụ và Hộ bộ thượng thư Nhan Thanh ngoài tân phòng, hai người hơi khủng hoảng quỳ xuống đất nói: "Hoàng thượng thứ tội, tướng gia ngài ấy uống say rồi, nể tình tướng gia chỉ thương thê tử xin bỏ qua tội thất lễ của ngài ấy!"
Tiêu Dật chậm rãi thu tay lại, sắc mặt ám trầm nhìn chằm chằm Lục Công Chúa đang chôn cả gương mặt trong ngực Mộ Thịnh Phong, cảm thấy thân hình rất là tương tự, có lẽ vì họ là tỷ muội! Nhưng —— Tiêu Dật yên lặng nhìn về phía nữ tử kia, thật không phải là nàng sao? Nếu là nàng, chẳng phải là bỏ lỡ một cơ hội duy nhất sao! Hơn nữa hắn cũng biết tiệc mừng hôm nay ít nhiều là có mục đích gì.
"Hoàng thượng" tiếng khôi giáp đột nhiên vang lên bên ngoài tân phòng, một người quỳ ở cửa bẩm báo, "Phủ Công Tôn đại nhân gặp kẻ trộm!"
Gặp kẻ trộm? Lòng dạ người ở chỗ này đều biết rõ, nếu chỉ bị trộm bình thường, sao lại tới bẩm báo Hoàng đế.
Tiêu Dật rốt cuộc xoay người đi, đi tới bên cạnh vệ binh kia, trầm giọng hỏi: "Bọn họ trốn nơi nào rồi?"
"Bỏ chạy về hướng bắc rồi!"
Tiêu Dật phất tay áo đi ra khỏi tân phòng, vừa đi vừa ra lệnh: "Bảo Công Tôn Cảnh Thăng dẫn người đuổi theo về phía bắc! Nhạc Khung ngươi mang binh chia làm hai đường đuổi theo hướng đông tây!"
"Dạ!"
Cho đến một tiếng tiếp một tiếng ra lệnh dần dần vang xa, Mộ Thịnh Phong mới chậm rãi buông lỏng người trong ngực ra. Người nọ vén khăn voan lên, lộ ra gương mặt quen thuộc, chính là Tiểu Thất.
Mộ Thịnh Phong ngồi dậy, trên mặt không còn vẻ mê loạn, hắn nhanh chóng kéo Tiểu Thất đi ra khỏi tân phòng, nhỏ giọng nói: "Ta dẫn muội đi tìm hắn!"
"Tướng gia! Công chúa!" Nhan Thanh và Lăng Trụ không hẹn mà cùng lên tiếng, "Công chúa thật muốn đi sao?"
Tiểu Thất xoay người lại, cười nhạt: "Hôm nay ta đi chắc rồi, Kỳ quốc làm phiền các vị rồi !"
"Thần —— nhất định hết sức!"Khi Nhan Thanh và Lăng Trụ nói xong ngẩng đầu, chỉ thấy bóng dáng mảnh khảnh đã ẩn ở trong màn đêm.
Màn đêm đen nhánh, Tiểu Thất nhìn nam tử mặc trang phục màu đen lẳng lặng đứng cách đó không xa, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về nơi này, nhưng lại không có bất kỳ động tác, chỉ nhìn thẳng về nơi này không hề chớp mắt.
"Mộ tướng!" Tiểu Thất quay đầu lại nhìn đèn lồng đỏ lớn sáng phía xa, ngập ngừng nói, "Hôm nay huynh và Lục tỷ thành thân, nhưng ——"
"Tiểu Thất ——" Mộ Thịnh Phong chợt ngắt lời nàng, hơi dừng một chút, "Ta còn có thể gọi muội một tiếng Tiểu Thất không?" Thấy nàng gật đầu một cái, hắn mới tiếp tục nói, "Muội yên tâm, ta hật muốn thành thân với Vân nhi, ta sẽ không bỏ mặc mình bị vùi lấp trong quá khứ, Vân nhi đối với ta có lẽ sẽ là một hạnh phúc khác, ta không muốn bỏ qua lần nữa, bởi vì không thể quên mà khiến mình bỏ qua lần nữa!"
Tiểu Thất rốt cuộc chậm rãi lộ ra nụ cười lúm đồng tiền với hắn, nói: "Mộ Thịnh Phong, gặp được huynh, ta nghĩ Lục tỷ nhất định sẽ hạnh phúc! Như vậy, bảo trọng!" Tiểu Thất nắm thật chặt áo choàng trên người, chậm rãi đi về phía người kia.
"Tiểu Thất!" Mộ Thịnh Phong chợt tiến lên một bước, giữ tay nàng lại, nói thật nhỏ, "Đồng ý với ta, phải thay thế nàng sống tốt!"
"Tốt!" Nàng không quay đầu nhìn hắn, chỉ hơi quay đầu, rốt cuộc tăng nhanh bước chân đi về phía người đang đợi nàng trong màn đêm. Có lẽ hắn không chịu tiến lên chính là muốn cho bọn họ một chút thời gian! Người như vậy, có lẽ thật có thể cho mình hạnh phúc và ấm áp.
Có mấy vì sao hiện ra, lặng lẽ đọng trên bầu trời, bầu trời tựa hồ chỉ thưa thớt một vài ánh sao, có lẽ ngày mai thời tiết sẽ không tốt, nhưng nàng nghênh đón hắn, hắn tự tay cầm tay của nàng, lòng bàn tay ôn hoà hiền hậu có lực, hạnh phúc có thể nở hoa kết trái trong lòng bàn tay hắn!
Kỳ quốc năm Thụy Hòa thứ hai, mùng ba tháng chín, tân hoàng Tiêu Dật lên ngôi, đổi niên hiệu "Thiên Khải", phong Ninh thị Thất công chúa làm hậu, Ninh thị Tam công chúa thành Hiền phi, nhưng ngày lên ngôi lại truyền ra tin hoàng hậu nhiễm bệnh nặng, sau đó ở trong Phượng Tường cung tĩnh dưỡng.
Năm Thiên Khải đầu tiên, mùng tám tháng mười, Kỳ quốc và Bắc Liêu thành công nghị hòa ở biên giới.
Mười ngày sau, quân đội Kỳ quốc trú đóng ở phía nam truyền đến tin chiến thắng, Hoàng Vũ chính thức bị Kỳ quốc đánh bại. Mà đồng thời, hoàng cung Bắc Liêu cũng nhận được tin chiến thắng, quân đội Bắc Liêu vẫn trú đóng ở biên cảnh Đại Yến và Kỳ quốc cũng công chiếm Đại Yến.
Kỳ quốc và Bắc Liêu đồng thời lấy nghị hòa làm ngụy trang, mỗi bên đều thu được thành công, từ đó cường quốc chỉ còn dư lại Bắc Liêu và Kỳ quốc.
Tiêu Dật chắp tay đứng trong Quang Hoa điện, mắt nhìn xuống thần tử của hắn dưới ghế vua. Mà khi đó Bắc Thiên Vũ cũng đứng ở thành cung Đại Yến, nhìn quân đội của hắn xâm chiếm mảnh đất Đại Yến từng chút.