Dãy núi liên miên chập chùng nơi xa ngăn cách tầm mắt của nàng, bụi đất bay lên theo gió, không biết bay về hướng nào. Nàng kinh ngạc đứng ở trên sườn đất cao, mất hồn nhìn đại đội nhân mã dần dần ẩn sau dãy núi, bao gồm người kia.
"Bích Ngô, tỷ. . . . Nếu có thể lựa chọn, tỷ muốn đi đâu?" Trước khi đi, Tiểu Thất kéo tay của nàng khẽ hỏi.
Nàng sửng sốt, khẽ ngẩng đầu, gương mặt kiên nghị như đao khắc của người kia ẩn ở trong một hàng tướng lãnh giáp đen, ngũ quan cường tráng lộ ra vẻ ẩn nhẫn. Khoảnh khắc tầm mắt chạm vào nhau, nàng nhìn thấy hắn hoảng sợ né tránh ánh mắt. Nàng chợt nhếch môi cười, nhẹ nhàng dời tầm mắt: "Ta sẽ ở lại chỗ này."
"Thật không muốn tranh thủ sao?"
Tranh thủ? Chẳng lẽ nàng chưa từng tranh thủ? Đêm đó, trong rừng cây rậm rạp, nàng kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng hỏi hắn: "Chàng có nguyện ý dẫn ta đi?"
Hắn lui về phía sau một bước, tay nàng chậm rãi tuột xuống khỏi tay hắn, nàng vẫn cúi đầu, cắn môi, nghe được thanh âm trầm trầm phía trên: "Công chúa bảo trọng."
Nàng không cam lòng, nhìn vết nước đọng trên đất, thanh âm trầm thấp, nói: "Nếu. . . . Nếu chàng hận ta. . . . ."
"Ta không hận, ta chỉ cầu xin sau này không còn liên quan chút nào đến Kỳ quốc. . . . Ninh thị các ngươi. . ." Hắn hất tay của nàng ra, thanh âm lạnh lẽo mà quyết tuyệt, tay cầm bội kiếm lộ ra khớp xương trắng bệch.
Nàng chán nản lui về phía sau mấy bước, lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt hơi nước mông lung, người kia đưa lưng về phía nàng, chỉ còn lại một bóng lưng mơ hồ không rõ. Nàng không nhớ rõ mình chạy hướng nào, chỉ nhớ rõ mình lảo đảo đi về phía trước, lúc chạy ngang qua hắn, rốt cuộc không nhịn được nói một câu: "Ám Linh, nếu ngươi nghĩ thế, như vậy từ nay về sau tất cả đều sẽ như ngươi mong muốn."
Một ngày kia, nàng đã dùng hết kiêu ngạo của mình, hèn mọn đến đây, vẻn vẹn một lần cũng đủ rồi. Quốc thù gia hận nằm ngang nơi đó, hắn không làm được, nàng cũng không có quyền oán hắn, nhưng những lý do hắn không thể mang nàng đi chung quy cũng là vì tình yêu của hắn không đủ sâu, cần gì phải cưỡng cầu, có lẽ vốn chính là tình cạn duyên cũng cạn.
"Phu nhân, bây giờ chúng ta đi đâu?" Tiểu Man ở bên cạnh nàng nhẹ nhàng kêu.
Nàng xoay người: "Dĩ nhiên là đi về."
"Trở về?" Tiểu Man cũng hơi kinh ngạc.
"Thế nào?" Nàng quay đầu lại, ngạc nhiên nói, "Tiểu Man còn có chuyện gì chưa làm sao?"
"Không. . . . Không phải, " Tiểu Man ấp a ấp úng nói, "Bởi vì lúc đi ra tướng gia nói. . . . Nói phu nhân sẽ không về, về sau tiểu nhân phải đi theo phu nhân thật tốt."
Nàng sửng sốt, bước chân dừng lại nơi đó, một hồi lâu không có di động, hẳn là chẳng biết đi đâu nơi nào.
"Phu nhân. . . . . ."
"Như vậy à. . . ." Nàng giơ tay lên vuốt ve sợi tóc rối bên má, giương mắt nhìn lên, phía chân trời mịt mờ, bốn phía núi cao liên miên chập chùng, giống như chỉ còn lại có một mình nàng, nàng chậm rãi đi về phía trước, chợt hơi bực mình nói, "Vậy thì không trở về."
"Hở? Phu nhân. . . . . ." Tiểu Man vội vàng đuổi theo.
Nàng từ từ đi, tìm một sườn núi nhỏ, tùy ý ngồi lên, ôm đầu gối, nhìn phía trước, sững sờ mất hồn.
Nàng nhớ tới ngày nàng theo Tiểu Thất trở về Kỳ quốc, lúc hắn nhìn thấy nàng trong mắt chợt có vẻ mừng như điên, cả nàng cũng bất giác cười ra tiếng. Một đêm kia, hắn ôm nàng, nhẹ nhàng cởi quần áo, tỉ mỉ hôn lên cái trán, khóe mắt, bờ môi, hai vú của nàng, nhẹ nhàng ngâm ra một câu nói: "Bích Ngô, ta không muốn chúng ta đi đến mức như bọn họ, cho nên ta muốn ra tay trước thì chiếm được lợi thế." Nàng chấn động, lặng lẽ mở mắt, hơi mê ly nhìn hắn. Hắn than nhẹ một tiếng, đưa tay xoa tóc của nàng: "Ta cho là nàng sẽ không trở lại nữa." Hơi thở của nam tử phả vào bên cổ nàng, nàng mềm mại dựa vào trong ngực hắn, mặc kệ hắn ta cần ta cứ lấy, cả người mềm yếu vô lực.
Lúc đó, lời nói hùng hồn tràn đầy, nhưng sau khi ăn sạch sành sanh, lại nói nhẹ nhàng buông tay, nam tử thế gian thật không thể tin, nàng tức giận nghĩ, duỗi chân một cái, đá đống đất cao rơi xuống, cát đá cuồn cuộn, phát ra thanh âm răng rắc.
"Phu nhân! Phu nhân! . . . . . ." Tiểu Man ở sau lưng nàng vội vàng kêu nàng.
Nàng không có quay đầu lại, chỉ có chút sững sờ nhìn cát đá lăn xuống.
"Phu nhân. . . . . ."
Tiểu Man đưa tay kéo ống tay áo của nàng, nàng mới quay đầu lại.
Hắn đứng cách đó không xa, con ngựa dưới người đang không ngừng thở, phía sau có mấy chục cung vệ đi theo.
Nàng chậm rãi từ trên sườn núi đứng lên, nhưng cũng không đến gần, chỉ đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Hắn tung người xuống ngựa, đi về phía nàng, con ngươi sáng trong yên lặng nhìn nàng, hình như dần dần có nụ cười, đầu tiên khóe miệng khẽ mím lại, sau đó bờ môi dần dần nhếch lên, càng giương càng cao, trong mắt tràn đầy kích động.
Nụ cười kia nhìn thế nào cũng khiến nàng phẫn hận, lui về phía sau một bước, nàng liếc xéo hắn, cũng không cho hắn sắc mặt tốt: "Ngươi đến đưa tiễn sao?"
Hắn sửng sốt, bước chân dừng lại, chỉ chốc lát, nụ cười trở lại trên mặt một lần nữa: "Không, ta tới chuẩn bị cướp người."
Nàng khẽ quay đầu đi, thanh âm cũng không tự chủ hơi giận dỗi: "Quân tử nhất ngôn, vừa nói buông tay, cần gì trở lại."
"Ta nói buông tay lúc nào chứ." Hắn lại đến gần mấy bước, nhẹ nhàng nói, "Bích Ngô, ta vẫn quên nói với nàng một câu."
Nàng khẽ ngước mắt nhìn hắn.
"Nếu nàng đã trao thân cho ta, liền giao cả trái tim cho ta đi." Hắn chậm rãi vươn tay, thả vào trước mắt của nàng, "Bích Ngô, ta không nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng có cảm giác gì, cũng không nhớ mình động lòng từ lúc nào, nhưng ta vẫn nhớ, hôm đó ở trong rừng rậm, nàng một thân một mình ôm đầu gối ngồi ở chỗ đó, khi ta ôm lấy toàn thân lạnh lẽo của nàng thì tự nhủ, nữ tử này sau này sẽ là vợ của ta rồi. Ta luôn quên hỏi nàng, nàng có nguyện ý không?"
Nguyện ý không? Nguyện ý không? Nàng tự hỏi ở đáy lòng mình, đầu ngón tay hơi lạnh, có lẽ cái tay kia là sự ấm áp, là sự ấm áp mà mình chờ đợi cả đời này, sao không thử một chút? Đầu ngón tay của nàng khoác lên lòng bàn tay của hắn, hắn thu tay lại giữ lấy ngón tay nàng trong lòng bàn tay.
"Công Tôn Cảnh Thăng, mặc dù bắt đầu không hoàn toàn phù hợp ý nguyện, nhưng mà ta vẫn nguyện ý thử xem."
Hắn kéo nàng vào trong ngực, ôm nàng hông của, nhìn dãy núi nơi xa liên miên chập chùng, khẽ cười nói: "Tốt, chúng ta cùng nhau thử, chỉ mong kết quả có thể như ý nàng."
Nàng thuận tầm mắt của hắn nhìn lại, địa thế chỗ cao, cư nhiên mơ hồ còn có thể nhìn thấy đội ngũ rước dâu chậm rãi di động ở giữa núi rừng. Nàng chợt mím môi bật cười: "Nàng rốt cuộc đi như nguyện."
Thân thể hắn cứng đờ, tay khoác lên trên eo nàng buộc chặt mấy phần, đầu cọ tóc của nàng, hừ nhẹ nói: "Ừ. . . . . . Thật may là nàng ở lại."
Hơi thở ấm áp từ gáy chui vào, mặt của nàng hơi đỏ lên, nằm ở trong ngực của hắn, chợt nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay, luôn nghe Tiểu Thất đàn một ca khúc, cảm thấy dễ nghe, cầu xin mấy lần, nàng mới nguyện ý hát cho ta nghe, ta. . . . Ta hiện tại chợt nhớ tới. . . ."
"Ừ. . . . . . Là ca khúc gì?"
Nàng thoáng ngẩng đầu, thấy Tiểu Man đã sớm xuống núi, giờ phút này trên sườn núi chỉ có hai người họ, liền to gan dần dần ngâm nga ra: "Non xanh nước biếc chàng và ta lưu luyến, ưu sầu trong lòng dùng gió đưa đi, xin ở bên cạnh ta cho đến khi bạc đầu. Nghe thấy chuyện cũ ngày xưa, gió không ngừng không nghỉ. Nhớ về những nỗi buồn, trước kia mơ người xa mà xót, nay người trước mắt sẽ không buông tay. . . ."
Hắn nghe dần dần lộ vẻ xúc động, một đôi mắt đen không hề chớp nhìn nàng, đáy mắt dần dần sáng như ngôi sao, hơi cúi người hôn nàng, tiếng hát còn sót lại, bị hắn nuốt vào bụng toàn bộ.
HẾT
Năm mới náo nhiệt rất nhanh đã qua, quan viên không thuộc về kinh đô cũng đều lục tục trở về lãnh địa.
Sau đó Tiểu Thất mới biết. Nam tử ôn tồn nho nhã ở bữa tiệc hôm đó là Hữu Tướng Mộ Thịnh Phong, Kỳ quốc tôn vinh tả (trái), nói cách khác hắn là người được đề cử làm Tả Tướng. Lúc biết tin tức này, nàng cũng chỉ cười nhạt, trong lòng suy nghĩ, một văn một võ, vả lại đều là thanh niên tài tuấn, Kỳ quốc cũng có rất nhiều anh hùng.
Cuộc sống đã khôi phục bình tĩnh lúc trước, không nhanh không chậm. Có lúc nàng cũng sẽ hoảng hốt nhớ tới chuyện ở hiện đại trước kia, giống như đang nhớ lại kiếp trước của mình! Sự bình thản so với sự phiêu bạc trước kia, tựa hồ mang theo một chút hạnh phúc không rõ! Nàng tham luyến sự ấm áp này, mặc dù những người đó không biết linh hồn trong người đã sớm thay đổi!
Ngày đó, nàng đột nhiên lại tỉnh dậy vào nửa đêm yên tĩnh, cũng không phải vì nguyên nhân giống như thường ngày, mà là bị kinh sợ tỉnh, nàng luôn nhạy cảm đối với sự khác thường. Khi Tiểu Thất mở mắt ra, phát hiện có một nam tử trung niên ánh mắt thâm thúy đứng bên giường của nàng, thân hình của hắn cao lớn, ánh trăng chiếu bóng của hắn lên người nàng, Tiểu Thất cảm thấy mơ hồ không rõ, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy hắn như thiên thần, làm lòng người nảy sinh kính sợ.
Sau đó Tiểu Thất thấy nam tử kia rất tự nhiên ngồi ở bên giường của nàng, ung dung mở miệng: "Tiểu Thất."
Lúc này Tiểu Thất mới thấy rõ dung mạo của hắn, ngũ quan cũng không xuất chúng, nhưng góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi dày, nhưng ánh mắt nhìn nàng rất sắc bén, đường hoàng xông vào tẩm cung của nàng như vậy, cũng không sợ không vội.
Tiểu Thất hơi nhíu mày: "Ngươi là?"
Nàng nghĩ, chẳng lẽ là người quen của Tiểu Thất trước kia sao?
Nam tử kia nhìn nàng, khóe mắt lại mang theo một tia dịu dàng: "Nha đầu, không biết ta?"
"Ta —— mất trí nhớ." Do dự một chút, nàng vẫn quyết định nói ra sự thật.
"A —— xem ra con đang nói sự thật." Hắn như có điều suy nghĩ nhìn nàng một cái, giọng nói biểu thị sáng tỏ.
Tiểu Thất không nói, nàng cũng không phải không có cảnh giác, chỉ là cảm thấy hắn tựa như đã biết tất cả. Đây là một người không dễ lừa gạt, trực giác của nàng nhất định chính xác, hơn nữa đã nhận ra vẻ dịu dàng không mấy rõ ràng trong mắt của hắn, nàng tin tưởng hắn sẽ không hại nàng.
Yên lặng chốc lát, hắn lại mở miệng: "Ta là sư phụ con."
"Vậy sao?" Một năm này, Bích Ngô đã kể hết về những người mà Tiểu Thất quen biết, nhưng chưa từng nghe Bích Ngô nói nàng có một sư phụ.
"Thế nào? Không tin?" hắn tựa hồ cũng không tức giận vì nàng không tin tưởng.
Tiểu Thất thản nhiên nhìn thẳng hắn, cũng không che giấu hoài nghi trong đáy mắt, nói: "Xác thực không tin!"
"Ha ha ~~~~~" nhưng hắn lại cúi đầu nở nụ cười, "Nha đầu, mấy năm không gặp con, ngược lại khiến ta rửa mắt mà nhìn. Không hổ là —— con gái của nàng!"
Nàng? Tiểu Thất xoay chuyển con ngươi, âm thầm suy tư ý tứ trong lời nói của hắn, hỏi: "Như vậy ngươi rốt cuộc là ai?"
Nàng không thích cảm giác như thế, tựa hồ mình vẫn còn rơi vào trong sương mù, mà hắn đã sớm nắm giữ tất cả.
"Đã nói với con rồi, nha đầu, nhanh như vậy đã quên, từ nay về sau, ta chính là sư phụ của con." Trong lời nói có chứa khí thế khiến không ai có thể cự tuyệt.
"Tại sao?" Nàng nghi ngờ, đối với người đột nhiên xông vào gian phòng của nàng, cố ý muốn nhận nàng làm đồ đệ, nàng chỉ cảm thấy không giải thích được.
"Không có vì sao. Nha đầu, hôm nay quá muộn, ngày mai ta lại tới. Ngày mai sẽ chính thức bái sư." Vừa dứt lời, chỉ chớp mắt hắn đã không thấy bóng dáng.
Vì vậy Tiểu Thất nghĩ, đây là khinh công mà Kim Dung đại hiệp miêu tả.
Ngày hôm sau, quả nhiên hắn lại tới.
Tiểu Thất chỉ lười biếng tựa vào đầu giường, nhìn hắn: "Tại sao ta nhất định phải bái ngươi làm sư?"
Hắn dùng giọng nói giống vậy trả lời: "Ta biết rõ mỗi ngày trong khoảng thời gian này con đều không ngủ được, sao không dứt khoát học tập?" Giống như là chuyện đương nhiên.
"Nhàm chán là một chuyện, có muốn học hay không là một chuyện khác. Còn có theo ngươi học hay không càng là một chuyện khác." Tiểu Thất không để ý sự cường thế của hắn, lạnh nhạt nói.
"Nha đầu này, mấy năm không gặp lại thú vị hơn." Hắn ẵm nàng từ trên giường lên,vừa bay vừa chạy, chạy tới một khu rừng cây bí ẩn, buông nàng xuống, rồi nói: "Về sau mỗi ngày vào giờ này, ta ở chỗ này chờ con."
"Không phải ta nói không học sao!" Vừa rồi nàng cư nhiên hoàn toàn quên mất mình vẫn chỉ là một đứa bé tuổi, quên mất thế yếu của mình, bị hắn dễ dàng mạnh mẽ mang ra ngoài.
"Ta dạy võ công cho con." Người tự xưng sư phụ hắn thản nhiên nói, ám chỉ nàng không biết điều.
"Hừ! Không học!" Tiểu Thất quật cường, lạnh lùng nói. Bị một người hơn nửa đêm mạnh mẽ kéo tới nơi này, cho dù là người dễ chịu cũng không thể thờ ơ.
"Võ công có thể cường thân kiện thể. Còn có thể tự vệ." Người sư phụ kia tựa hồ đã nhận ra sự quật cường của nàng, tốt bụng giải thích tiếp.
"Không cần!"
"Ngươi nói cái gì!" Trong giọng nói đã có chút tức giận.
"Luyện võ rất tốn thời gian, hơn nữa còn mệt chết." Tiểu Thất đã nhận ra cơn giận của hắn, lại suy tính tình huống thực tế, trực giác cho là lúc này chọc giận hắn không phải là chuyện nên làm, vì vậy nàng không tự chủ thả nhẹ giọng nói. Nhưng nghĩ đến sự thống khổ phải chịu lúc luyện võ trong những tiểu thuyết võ hiệp kia, nàng vẫn không muốn lâm vào khổ nạn.
"Ngươi —— nếm trải được khổ đau, mới là người trên mọi người." Hắn nhịn xuống tức giận, kiên nhẫn nói.
"Ta lại không muốn làm người trên người khác." Nàng lại nói một câu.
Lần này, hắn không còn tốt tính để ý nàng có cam tâm tình nguyện hay không, trực tiếp đè nàng xuống đất, hai chân co lại. Tiểu Thất chĩ cảm thấy một cỗ khí nóng từ bàn tay của hắn liên tục đi vào trong cơ thể nàng, nàng cũng không dám lộn xộn, trong lòng suy nghĩ, đây chính là nội lực sao?
Vừa mới bắt đầu, nàng cảm thấy trong cơ thể có một cỗ khí nóng tán loạn, sau nửa canh giờ mới từ từ chuyển biến tốt.
"Quật cường giống như mẫu thân ngươi" truyền xong nội lực, sư phụ của nàng đứng dậy đẩy nàng một cái, thản nhiên nói, "Về sau đến đúng giờ, cho ngươi nội lực năm, không cho phép ngươi tổn hại."
năm! Con số không nhỏ a! Tiểu Thất âm thầm cảm thán, mình rốt cuộc là may mắn hay là xui xẻo.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Có liên quan gì với mẫu thân ta?" Nàng không có bỏ qua việc hắn nhắc đến mẫu thân lúc nãy. Có lẽ hôm nay nghi vấn như đá chìm xuống biển sẽ lấy được đáp án.
"Đã nói là sư phụ của con. Nha đầu, trí nhớ quá kém không được đâu." Hắn lại bỏ qua vấn đề này.
Tiểu Thất không cam lòng quay đầu sang chỗ khác, nếu hắn không nói, nàng cũng không muốn miễn cưỡng người khác.
Cứ như vậy, Tiểu Thất không giải thích được có thêm một người sư phụ, hơn nữa còn là một sư phụ không thấy ánh sáng. Hơn nữa người sư phụ này cực kỳ nghiêm nghị.
Trời nổi mưa to, nguyên tưởng rằng không cần đi, nhưng vẫn bị sư phụ của nàng kéo ra ngoài, còn hung hăng giáo huấn một trận.
Cũng biết luyện võ là một việc khổ sai, nếu không phải nàng cảm thấy thiếu hắn năm nội lực, Tiểu Thất dù chết cũng sẽ không luyện võ. Cho nên, Tiểu Thất nhất định không chịu gọi hắn sư phụ, mà gọi hắn, lão già.
Lúc ấy hắn hận hận nói: "Ta rất già sao?"
Tiểu Thất nhìn hắn, rất nghiêm túc lắc đầu: "Không phải."
Hắn thật sự nhìn qua cũng chỉ tuổi, ở thời đại của Tiểu Thất, tuyệt đối là "một cành hoa".
Vì vậy hắn không cam lòng hỏi: "Vậy tại sao gọi ta lão già."
Tiểu Thất tiếc hận, nói: "Ngươi không biết đạo lý một ngày là thầy, suốt đời là cha sao?"
"Điều này —— có gì liên quan đến việc con gọi ta là sư phụ." Hắn hiếm khi không hiểu.
"Ngươi đừng quên, ta là công chúa a!" Tiểu Thất rất kiên nhẫn giải thích.
"Nói như vậy —— Tiểu Thất ngươi là bởi vì sợ phụ hoàng ngươi." Biết rõ là sự ngụy biệncủa nàng, nhưng hắn lại nói theo lời của nàng.
"Không phải sợ! Là kính sợ."
"Kính sợ? Chẳng lẽ Tiểu Thất không hận phụ hoàng của con sao?"
"Hận? Vì sao ta phải hận hắn ta." Tiểu Thất nhìn hắn, mang theo nghi ngờ.
"Hắn bỏ con trong hoàng cung tự sanh tự diệt."
"Ta mới không hận hắn !" Khi đó Tiểu Thất nhìn phương xa, thản nhiên nói.
"Tại sao không hận?" Hắn nhìn nàng, trong mắt có thương yêu.
"Hắn cho ta sinh mạng, lại cung cấp cuộc sống áo cơm không lo cho ta. Vì sao ta phải hận hắn? Thứ gọi là tình thân, vốn là không tồn tại sẵn." Tiểu Thất yếu ớt mở miệng nói, nàng không biết nàng đang nói là cha mẹ của mình ở hiện đại hay là —— phụ hoàng của nàng ở đây.
"Bởi vì không thích nên cũng không hận sao? Bởi vì con —— chưa từng có coi hắn là phụ thân của con, mà chỉ là một người xa lạ trợ giúp con?" Thanh âm của hắn cũng nhàn nhạt, lại có ưu thương không dễ dàng phát giác.
"Có lẽ, ta chỉ muốn mình được tốt hơn!" Nàng chợt chậm rãi cười.
Đúng vậy, nàng không hận cũng không oán, cuộc sống chính là như vậy, không có ai có nghĩa vụ tốt với ngươi, trần truồng, không chỉ nói về thân thể, càng nói về cảm tình. Chúng ta chỉ có thể sinh ra cảm tình khi kết giao, không kết giao thì bất luận kẻ nào cũng có thể là người xa lạ. Chúng ta luôn cảm tạ những người trợ giúp mình dù chỉ gặp một lần, nhưng lại luôn trách móc nặng nề những người lạnh nhạt có quan hệ máu mủ với mình, luôn cho rằng bọn họ không cho đủ, nhưng thật ra thì đâu có ai nhất định phải đối xử tốt với ai. Chúng ta càng phải biết cảm tạ.
Đây là chuyện sau khi nàng đi tới nơi này, từ từ suy nghĩ thông được, cho nên tâm mới có thể từ từ yên tĩnh và lạnh nhạt.
Hiện tại, việc duy nhất nàng có thể làm chính là cảm kích những người cho nàng ấm áp, quên lãng những người đã khiến nàng đau đớn.