Đợi đến lúc bồi bàn dọn món cà- ri cua lên thì Tiếu Dĩnh đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, thật sự lúc này cô chỉ muốn nổi đóa lên rồi bỏ quách đi cho xong, thế nhưng rốt cuộc cô vẫn nở nụ cười và nói cám ơn.
Nhà hàng Thái này nổi tiếng với tài phục vụ chậm chạp, lề mề, thế nhưng dù thế nào thì Hứa Nhất Tâm vẫn là khách quen của quán .Cô này đã tốn không ít nước bọt quảng cáo cho thương hiệu của quán, gần như với cô ăn hoài ăn mãi ở quán này không biết chán là gì.
Tiếu Dĩnh thật sự rất khâm phục cô nàng ở điểm này, chính vì sở thích ăn uống của cô luôn đa dạng,ngay cả những món ăn dân dã hàng ngày, cũng đều phải thay đổi. Hứa Nhất Tâm còn khiến cô phải khâm phục ở một khoản khác nữa, đó là khả năng tám của cô ấy. Suốt từ trên lúc đi tới giờ, cô vẫn liên tục lải nhải không ngừng.
Sau khi một cái tên nào đó xuất hiện thường trực bên tai không biết bao nhiêu lần, Tiếu Dĩnh rốt cuộc đã không kiềm chế được: “Cậu đừng nhắc tới anh ta nữa được không? Để tớ yên tĩnh ăn xong bữa ăn này cái nào”.
Thế nhưng, cô bạn thân chí cốt này rốt cuộc vẫn không buông tha cô. Sau khi nghỉ “giải lao” mười phút, Hứa Nhất Tâm từ nhà vệ sinh quay trở lại, vừa ngồi xuống ghế đã thốt lên: “Cậu đoán xem tớ vừa nhìn thấy ai?”
Cô tự dưng thấy hiếu kỳ, thuận miệng hỏi luôn: “ Ai vậy?”
“Diệp Hạo Ninh”
“Hứa Nhất Tâm!”. Cô ngước mặt lên nhìn. “Cậu định cố tình làm tớ không vui à? Đúng không?”
“Cậu tin tớ đi, thật đấy! Kỳ lạ thật, lúc nãy tớ cũng cứ tưởng mình nhìn nhầm, làm thế nào anh ta lại mò tới thành phố B này chứ?”
Tiếu Dĩnh ngưng 1 lát rồi trả lời qua loa: “Có gì lạ đâu chứ? Có lẽ anh ta có phi vụ làm ăn ở đây”.
Từ có lẽ mà cô nói, chính là vì ngay cả cô cũng không rõ phạm vi kinh doanh của Diệp Hạo Ninh trải khắp bao nhiêu nơi.
Thực ra vẫn còn rất nhiều chuyện cô chưa biết đến, anh ta chưa bao giờ nói với cô mà ngay cả cô cũng thiếu quan tâm. Cũng có thể vì lẽ đó mà cả hai mới đến mức đường ai nấy đi chăng?
Cà ri cua vừa dọn lên thơm ngào ngạt nhưng cô đột nhiên không có hứng ăn nữa, đặt muỗng nĩa xuống, hớp 1 ngụm nước, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tòa cao ốc cao mười mấy tầng, phía dưới là hàng xe dài nối đuôi nhau tạo thành 1 đường thẳng đen kịt, từng chiếc chầm chậm nhích dần nhích dần trên con đường kẹt cứng. Ráng trời chiều xa xa ửng hồng chan hòa nửa bầu trời, trong bầu không khí ấy vẫn đan xen tiết khí oi bức cuối tháng 7.
Lúc này ngồi trong nhà hàng mát mẻ thoải mái này quả thật là 1 việc thú vị biết bao, nhưng sao lúc này Tiếu Dĩnh đột nhiên chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cô chả sợ Diệp Hao Ninh chỉ là không muốn gặp anh ở đây, vào lúc này. Thế nhưng cái gì đã tới thì có tránh cũng chả tránh được. Chính vào lúc thanh toán tiền xong đứng chờ thang máy, từ cánh cửa kim loại bóng loáng của thang máy cô đã nhìn thấy dáng người cao ráo, phong thái ung dung bước đến rồi dừng lại ngay sau lưng cô.
Lẽ đương nhiên là Hứa Nhất Tâm cũng nhìn thấy, cô nàng vội vàng huých khuỷu tay vào người cô. Cô cười đau khổ nghĩ bụng có lý nào phải cần đến người bên cạnh nhắc nhở cô nữa chứ, bởi lẽ anhta đã quá quen thuộc với cô, đến nhắm mắt nghe tiếng bước chân cô cũng có thể nhận ra . Nhưng người phụ nữ đứng cạnh anh ta thì cô chưa từng gặp qua.
Hình ảnh biến dạng phản chiếu ở cửa kim loai sáng bóng cũng đủ để cô nhận ra đó là mỹ nữ mình hạc sương mai,dáng người cao cao , cô ấy diện bộ váy kiểu dáng hợp mốt thời trang hè, màu xanh nhạt của mây trời. Hai người họ thân hình dong dỏng cao, ở sát gần nhau.
Trông thật xứng đôi.
Lúc vào thang máy,Tiếu Dĩnh đứng ở phía mé ngoài cùng, chìa tay sang ấn nút xuống lầu một. Sau lưng cô cánh tay dài mảnh khảnh lướt nhanh qua eo cô, ngón tay thon dài ấn ngay vào nút xuống tầng hầm gửi xe.
Ánh mắt cô vẫn không rời đi, chỉ khẽ nghiêng người, hai tay đan chéo bên người ,đứng yên không cử động, cứ như thể thật sự là hai người xa lạ vậy.
Sau đó thang máy chậm rãi di chuyển xuống.
Lên taxi, Hứa Nhất Tâm không nhẫn nhịn thêm được nữa, cứ như thể cô bị kìm nén quá lâu vậy, nói liền 1 tràng dài.
“Tớ phục các cậu thật đấy.” Sau đó lắc đầu thở dài. “Lại còn có thể giả bộ được cơ đấy! Hôm nay coi như tớ được mở rộng tầm mắt.”
Tiếu Dĩnh lai nghĩ rằng, thật không uổng phí đã quen người nào đó lâu như vậy, chí ít tình cờ gặp lại cả hai cũng phải có chút gì đó. Gặp nhau trong tình huống này, lại vào đúng lúc nhạy cảm, anh ta đi cùng với bạn gái rồi vô tình đụng mặt với cô, thế thì cả hai cứ giả vờ không quen biết có lẽ là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Chẳng ngờ được không tới 2 ngày sau , cô lại gặp lại con người đó- Diêp Hạo Ninh.
Tối đó đúng vào dịp công ty cô tổ chức tiệc kỷ niệm, một số nhân viên được thông báo sửa soạn tham dự buỗi tiệc. Tiếu Dĩnh vào công ty này làm vẫn chưa lâu, có rất nhiều mối quan hệ trong công ty cô vẫn chưa nắm rõ nhưng cấp trên đã có chỉ thị thông báo. Lẽ đương nhiên là cô không thể nào khước từ được , đành hủy cuộc hẹn đã lên lịch từ trước , vội vàng xuống phố sắm đồ.
Lúc thanh toán bằng thẻ, cô ít nhiều cũng cảm thấy hơi xót, chỉ cảm thấy tiếc sao không mang nhiều hành lý từ thành phố B đến hơn một chút , ở nhà rõ rànglà rất nhiều quần áo và giầy dép , hầu hết đều là đồ mới cả, nếu không thì chí ít cũng chỉ mới mặc một lần.
Bởi lẽ Diêp Hạo Ninh tựa hồ có một thói quen , thích cô diện đồ mới tham gia hầu hết những buổi tiệc lớn nhỏ của anh ta , hơn nữa, chưa bao giờ được mặc lại bộ đã mặc.
Thế là quần áo trong nhà ngày một nhiều đến mức phòng để quần áo trang phục cô và anh mổi người một phòng riêng.
Chỉ có trí nhớ của anh là cực tốt, có lần vì sở thích của mình, cô đã nghĩ ra mẹo nhỏ đó là kết hợp đồ cũ và mới đan xen. Chẳng hạn, hoán đổi phục sức đi kèm hoặc phối hợp bộ này với những bộ khác. Rõ ràng là cũng mang lại 1 cảm giác mới mẻ hoàn toàn, nhưng rốt cuộc cũng bị anh ấy vừa nhìn đã phát hiện ra. Thế là phải buộc lòng quay lại thay bộ khác.
Sau đó có lần, Tiếu Dĩnh kể cho Hứa Nhất Tâm nghe việc này, Hứa Nhất Tâm nói: “ Hai người bọn cậu hơp nhau quá còn gì, đều là người có mới nới cũ cả ”. Lúc đó cô đang tìm món ăn mới trong thực đơn, nghe thấy thế bất giác cô ngẩn cả người ra, chẳng những không phản bác mà trái lại trong lòng cũng rất tán đồng.
Vốn dĩ, giữa hai người nam và nữ đều cần có vài điểm chung mới có thể sống cùng với nhau. Đương nhiên, nếu như đây cũng được xem là điểm giống nhau của hai người.
Yến tiệc của công ty nước ngoài tổ chức thật chuyên nghiệp, không khí náo nhiệt, nhưng đi đi lại lại trong cảnh tượng tranh hoàng lộng lẫy này, Tiếu Dĩnh lại cảm thấy vô cùng chán ngán.
Đâu đâu cũng là trang phục vest , sực nức hương hoa, tay cầm ly rượu, miệng cười giả lả,hình như mặt người nào cũng y như nhau. Khả năng nhận diện người của cô vốn đã không giỏi,lúc này lại càng cảm thấy đầu óc quay cuồng, chỉ muốn tìm người đồng nghiệp quen thuộc hàng ngày , nào ngờ vừa đi vài bước đã nghe thấy có tiếng người gọi cô sau lưng.
Chủ tịch công ty cô là một nam thương gia Hoa kiều, vẫy tay gọi cô. “Fanny, lại đây một lát.”
Cô quay người lại, ánh mắt nhìn lướt qua, chợt đúng lúc bắt gặp cặp mắt sâu thẳm và quen thuộc ấy.
Sao anh ta lại ở đây? Cô ngây người ra, nhưng vẫn tiến về phía trước.
Chủ tịch nói: “Tổng giám đốc Diệp đặc biệt đích thân từ thành phố C đến đây tham gia buổi tiệc của công ty chúng ta. Tôi nhớ, trước đây hình như cô cũng ở thành phố C phải không?”
Dĩ nhiên rồi, trên hồ sơ ứng viên đã viết rõ ràng . Cô đành gật đầu.
“Vậy thì tốt quá, cô và Diệp tổng khiêu vũ với nhau nhé. Nói như thế, hai người là đồng hương rồi!”
Cô mỉm cười và nói. “Nguyên quán của tôi ở thành phố khác cơ, về sau mới chuyển đi, nhưng chỉ ở thành phố C vài năm mà thôi”
Diệp Hạo Ninh tay cầm ly rượu đứng bên cạnh, mắt hơi nheo lại khi nghe cô nói, ánh mắt dưới ánh sáng đèn chùm pha lê sâu thẳm khôn lường .
Lại có thể phủi sạch quan hệ với anh thế sao? Vì thế khi cô cười mỉm một chút, anh đã kịp thời nói chen vào. “Nếu đã không phải đồng hương thì cũng coi như là chúng ta có duyên với nhau rồi. Tôi nghĩ, đợi điệu nhảy đầu tiên bắt đầu, tôi có thể mời cô khiêu vũ với tôi không?”
Tiếu Dĩnh nhìn sang thấy nét mặt tươi cười của chủ tịch, suy nghĩ một lát, rồi cũng khẽ gợi lên khóe miệng và gật đầu: “ Tôi rất hân hạnh”.
Đợi đến lúc bồi bàn dọn món cà- ri cua lên thì Tiếu Dĩnh đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, thật sự lúc này cô chỉ muốn nổi đóa lên rồi bỏ quách đi cho xong, thế nhưng rốt cuộc cô vẫn nở nụ cười và nói cám ơn.
Nhà hàng Thái này nổi tiếng với tài phục vụ chậm chạp, lề mề, thế nhưng dù thế nào thì Hứa Nhất Tâm vẫn là khách quen của quán .Cô này đã tốn không ít nước bọt quảng cáo cho thương hiệu của quán, gần như với cô ăn hoài ăn mãi ở quán này không biết chán là gì.
Tiếu Dĩnh thật sự rất khâm phục cô nàng ở điểm này, chính vì sở thích ăn uống của cô luôn đa dạng,ngay cả những món ăn dân dã hàng ngày, cũng đều phải thay đổi. Hứa Nhất Tâm còn khiến cô phải khâm phục ở một khoản khác nữa, đó là khả năng tám của cô ấy. Suốt từ trên lúc đi tới giờ, cô vẫn liên tục lải nhải không ngừng.
Sau khi một cái tên nào đó xuất hiện thường trực bên tai không biết bao nhiêu lần, Tiếu Dĩnh rốt cuộc đã không kiềm chế được: “Cậu đừng nhắc tới anh ta nữa được không? Để tớ yên tĩnh ăn xong bữa ăn này cái nào”.
Thế nhưng, cô bạn thân chí cốt này rốt cuộc vẫn không buông tha cô. Sau khi nghỉ “giải lao” mười phút, Hứa Nhất Tâm từ nhà vệ sinh quay trở lại, vừa ngồi xuống ghế đã thốt lên: “Cậu đoán xem tớ vừa nhìn thấy ai?”
Cô tự dưng thấy hiếu kỳ, thuận miệng hỏi luôn: “ Ai vậy?”
“Diệp Hạo Ninh”
“Hứa Nhất Tâm!”. Cô ngước mặt lên nhìn. “Cậu định cố tình làm tớ không vui à? Đúng không?”
“Cậu tin tớ đi, thật đấy! Kỳ lạ thật, lúc nãy tớ cũng cứ tưởng mình nhìn nhầm, làm thế nào anh ta lại mò tới thành phố B này chứ?”
Tiếu Dĩnh ngưng lát rồi trả lời qua loa: “Có gì lạ đâu chứ? Có lẽ anh ta có phi vụ làm ăn ở đây”.
Từ có lẽ mà cô nói, chính là vì ngay cả cô cũng không rõ phạm vi kinh doanh của Diệp Hạo Ninh trải khắp bao nhiêu nơi.
Thực ra vẫn còn rất nhiều chuyện cô chưa biết đến, anh ta chưa bao giờ nói với cô mà ngay cả cô cũng thiếu quan tâm. Cũng có thể vì lẽ đó mà cả hai mới đến mức đường ai nấy đi chăng?
Cà ri cua vừa dọn lên thơm ngào ngạt nhưng cô đột nhiên không có hứng ăn nữa, đặt muỗng nĩa xuống, hớp ngụm nước, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tòa cao ốc cao mười mấy tầng, phía dưới là hàng xe dài nối đuôi nhau tạo thành đường thẳng đen kịt, từng chiếc chầm chậm nhích dần nhích dần trên con đường kẹt cứng. Ráng trời chiều xa xa ửng hồng chan hòa nửa bầu trời, trong bầu không khí ấy vẫn đan xen tiết khí oi bức cuối tháng .
Lúc này ngồi trong nhà hàng mát mẻ thoải mái này quả thật là việc thú vị biết bao, nhưng sao lúc này Tiếu Dĩnh đột nhiên chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cô chả sợ Diệp Hao Ninh chỉ là không muốn gặp anh ở đây, vào lúc này. Thế nhưng cái gì đã tới thì có tránh cũng chả tránh được. Chính vào lúc thanh toán tiền xong đứng chờ thang máy, từ cánh cửa kim loại bóng loáng của thang máy cô đã nhìn thấy dáng người cao ráo, phong thái ung dung bước đến rồi dừng lại ngay sau lưng cô.
Lẽ đương nhiên là Hứa Nhất Tâm cũng nhìn thấy, cô nàng vội vàng huých khuỷu tay vào người cô. Cô cười đau khổ nghĩ bụng có lý nào phải cần đến người bên cạnh nhắc nhở cô nữa chứ, bởi lẽ anhta đã quá quen thuộc với cô, đến nhắm mắt nghe tiếng bước chân cô cũng có thể nhận ra . Nhưng người phụ nữ đứng cạnh anh ta thì cô chưa từng gặp qua.
Hình ảnh biến dạng phản chiếu ở cửa kim loai sáng bóng cũng đủ để cô nhận ra đó là mỹ nữ mình hạc sương mai,dáng người cao cao , cô ấy diện bộ váy kiểu dáng hợp mốt thời trang hè, màu xanh nhạt của mây trời. Hai người họ thân hình dong dỏng cao, ở sát gần nhau.
Trông thật xứng đôi.
Lúc vào thang máy,Tiếu Dĩnh đứng ở phía mé ngoài cùng, chìa tay sang ấn nút xuống lầu một. Sau lưng cô cánh tay dài mảnh khảnh lướt nhanh qua eo cô, ngón tay thon dài ấn ngay vào nút xuống tầng hầm gửi xe.
Ánh mắt cô vẫn không rời đi, chỉ khẽ nghiêng người, hai tay đan chéo bên người ,đứng yên không cử động, cứ như thể thật sự là hai người xa lạ vậy.
Sau đó thang máy chậm rãi di chuyển xuống.
Lên taxi, Hứa Nhất Tâm không nhẫn nhịn thêm được nữa, cứ như thể cô bị kìm nén quá lâu vậy, nói liền tràng dài.
“Tớ phục các cậu thật đấy.” Sau đó lắc đầu thở dài. “Lại còn có thể giả bộ được cơ đấy! Hôm nay coi như tớ được mở rộng tầm mắt.”
Tiếu Dĩnh lai nghĩ rằng, thật không uổng phí đã quen người nào đó lâu như vậy, chí ít tình cờ gặp lại cả hai cũng phải có chút gì đó. Gặp nhau trong tình huống này, lại vào đúng lúc nhạy cảm, anh ta đi cùng với bạn gái rồi vô tình đụng mặt với cô, thế thì cả hai cứ giả vờ không quen biết có lẽ là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Chẳng ngờ được không tới ngày sau , cô lại gặp lại con người đó- Diêp Hạo Ninh.
Tối đó đúng vào dịp công ty cô tổ chức tiệc kỷ niệm, một số nhân viên được thông báo sửa soạn tham dự buỗi tiệc. Tiếu Dĩnh vào công ty này làm vẫn chưa lâu, có rất nhiều mối quan hệ trong công ty cô vẫn chưa nắm rõ nhưng cấp trên đã có chỉ thị thông báo. Lẽ đương nhiên là cô không thể nào khước từ được , đành hủy cuộc hẹn đã lên lịch từ trước , vội vàng xuống phố sắm đồ.
Lúc thanh toán bằng thẻ, cô ít nhiều cũng cảm thấy hơi xót, chỉ cảm thấy tiếc sao không mang nhiều hành lý từ thành phố B đến hơn một chút , ở nhà rõ rànglà rất nhiều quần áo và giầy dép , hầu hết đều là đồ mới cả, nếu không thì chí ít cũng chỉ mới mặc một lần.
Bởi lẽ Diêp Hạo Ninh tựa hồ có một thói quen , thích cô diện đồ mới tham gia hầu hết những buổi tiệc lớn nhỏ của anh ta , hơn nữa, chưa bao giờ được mặc lại bộ đã mặc.
Thế là quần áo trong nhà ngày một nhiều đến mức phòng để quần áo trang phục cô và anh mổi người một phòng riêng.
Chỉ có trí nhớ của anh là cực tốt, có lần vì sở thích của mình, cô đã nghĩ ra mẹo nhỏ đó là kết hợp đồ cũ và mới đan xen. Chẳng hạn, hoán đổi phục sức đi kèm hoặc phối hợp bộ này với những bộ khác. Rõ ràng là cũng mang lại cảm giác mới mẻ hoàn toàn, nhưng rốt cuộc cũng bị anh ấy vừa nhìn đã phát hiện ra. Thế là phải buộc lòng quay lại thay bộ khác.
Sau đó có lần, Tiếu Dĩnh kể cho Hứa Nhất Tâm nghe việc này, Hứa Nhất Tâm nói: “ Hai người bọn cậu hơp nhau quá còn gì, đều là người có mới nới cũ cả ”. Lúc đó cô đang tìm món ăn mới trong thực đơn, nghe thấy thế bất giác cô ngẩn cả người ra, chẳng những không phản bác mà trái lại trong lòng cũng rất tán đồng.
Vốn dĩ, giữa hai người nam và nữ đều cần có vài điểm chung mới có thể sống cùng với nhau. Đương nhiên, nếu như đây cũng được xem là điểm giống nhau của hai người.
Yến tiệc của công ty nước ngoài tổ chức thật chuyên nghiệp, không khí náo nhiệt, nhưng đi đi lại lại trong cảnh tượng tranh hoàng lộng lẫy này, Tiếu Dĩnh lại cảm thấy vô cùng chán ngán.
Đâu đâu cũng là trang phục vest , sực nức hương hoa, tay cầm ly rượu, miệng cười giả lả,hình như mặt người nào cũng y như nhau. Khả năng nhận diện người của cô vốn đã không giỏi,lúc này lại càng cảm thấy đầu óc quay cuồng, chỉ muốn tìm người đồng nghiệp quen thuộc hàng ngày , nào ngờ vừa đi vài bước đã nghe thấy có tiếng người gọi cô sau lưng.
Chủ tịch công ty cô là một nam thương gia Hoa kiều, vẫy tay gọi cô. “Fanny, lại đây một lát.”
Cô quay người lại, ánh mắt nhìn lướt qua, chợt đúng lúc bắt gặp cặp mắt sâu thẳm và quen thuộc ấy.
Sao anh ta lại ở đây? Cô ngây người ra, nhưng vẫn tiến về phía trước.
Chủ tịch nói: “Tổng giám đốc Diệp đặc biệt đích thân từ thành phố C đến đây tham gia buổi tiệc của công ty chúng ta. Tôi nhớ, trước đây hình như cô cũng ở thành phố C phải không?”
Dĩ nhiên rồi, trên hồ sơ ứng viên đã viết rõ ràng . Cô đành gật đầu.
“Vậy thì tốt quá, cô và Diệp tổng khiêu vũ với nhau nhé. Nói như thế, hai người là đồng hương rồi!”
Cô mỉm cười và nói. “Nguyên quán của tôi ở thành phố khác cơ, về sau mới chuyển đi, nhưng chỉ ở thành phố C vài năm mà thôi”
Diệp Hạo Ninh tay cầm ly rượu đứng bên cạnh, mắt hơi nheo lại khi nghe cô nói, ánh mắt dưới ánh sáng đèn chùm pha lê sâu thẳm khôn lường .
Lại có thể phủi sạch quan hệ với anh thế sao? Vì thế khi cô cười mỉm một chút, anh đã kịp thời nói chen vào. “Nếu đã không phải đồng hương thì cũng coi như là chúng ta có duyên với nhau rồi. Tôi nghĩ, đợi điệu nhảy đầu tiên bắt đầu, tôi có thể mời cô khiêu vũ với tôi không?”
Tiếu Dĩnh nhìn sang thấy nét mặt tươi cười của chủ tịch, suy nghĩ một lát, rồi cũng khẽ gợi lên khóe miệng và gật đầu: “ Tôi rất hân hạnh”.