Trên thực tế, khoảng cách giữa hai thành phố tuy rằng có xa một chút, nhưng vừa may có một chuyến bay , vé máy bay cũng không gấp gáp gì, cơ hồ chỉ lên máy bay chợp mắt một lát, mở mắt ra là đáp đến sân bay thành phố C.
Tiếu Dĩnh ăn cơm cùng bố mẹ chồng, hàn huyên tâm sự một lâu, sau đó mới bắt xe đi về nhà.
Thời gian vẫn còn sớm, vừa mới qua giữa trưa, trần nhà phòng khách sắp xếp theo hình vòng cung thủy tinh thẩm thấu sáng ngời hướng xuống mặt đất, màn cửa màu trắng kem mở rộng, ánh mặt trời chiếu rọi vào lại là màu vàng, hắt xuống mặt đất hình thành những đường vân sáng đan chéo nhau. (ve: tưởng tượng, hình dung a..nhà đẹp..chẹp)
Trong phòng lại vô cùng lạnh lẽo, ngay cả nắm đấm ở cửa cũng đều lạnh như băng. Lẽ hiển nhiên máy điều hòa vẫn đang chạy. Tiếu Dĩnh trong lòng hoài nghi, đặt hành lý cạnh cửa, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn tiến vào trong.
Tiếng bước chân cô rất nhẹ, dẫm trên nền nhà sáng bóng lạnh lẽo, ngay cả cô gần như cũng không nghe thấy tiếng động. Thế nên, lẽ dĩ nhiên, khi bước vào phòng ngủ, cũng không đánh thức con người xem chừng đang ngủ trưa ấy.
Diệp Hạo Ninh lại ở nhà! Lúc này cô thật sự lắp bắp kinh hãi, nhíu mày xa xa nhìn anh, xem ra tin tức tình báo của cô thư ký đúng là có vấn đề.
Chiếc trường kỷ hồng đỏ kế cạnh cửa sổ, trước đây cô cho người của cửa hàng trang trí nội thất chuyển đến, anh còn nói: “Thật là nhỏ quá”!
Chính là giờ phút này đây, anh lại đang nằm đó bình yên ngủ say. Có lẽ là vừa mới tắm xong, anh mặc một bộ đồ ngủ đen tơ lụa, cả đai lưng cũng không thắt chặt, trước ngực khuy áo hơi hé mở, ngón tay thon dài thong thả rũ xuống, mặt mày dãn ra dẫu cho ngày thường có vô vàn điều không thoải mái. (ve: tưởng tượng, hình dung..chẹp, tại chị nên chuyện anh không thoải mái mới nhiều thế đấy = =)
Về điểm này, Tiếu Dĩnh không khỏi không thừa nhận, cho dù là đang ngủ say, tư thái của anh vẫn mang chút gì đó ung dung tao nhã, với người bên cạnh quả thật rất có sức hấp dẫn.
Cô nghĩ mình cũng đã quen rồi, nhưng lúc này vẫn bất giác đứng trước cửa ngây người ra, rồi mới đắn đo cân nhắc, tối nay phải ngủ ngoài phòng khách hay là ở khách sạn thì tốt hơn đây?
Có lẽ do cô đột ngột xoay người quá nhanh, rốt cuộc vẫn phát ra tiếng động, cơ hồ là một giây sau, cô nghe thấy âm thanh đột ngột từ phía sau vang lên: “Định đi đâu thế?”
Diệp Hạo Ninh vẫn không đứng dậy, chỉ nghiêng đầu nhìn cô, trong khóe mắt sâu và đen ấy ánh lên ánh sáng trong, vốn dĩ không hề có nửa phần lim dim buồn ngủ. Cô thiếu chút nữa hoài nghi vừa rồi anh rốt cuộc có đang ngủ hay không nữa.
Cô dừng lại, mới mở miệng: “Thư ký chẳng phải đã nói anh không có ở thành phố sao? Cả điện thoại cũng ném cho cô ấy cầm”
“ Thế nên em mới chịu trở về?”
Giữa họ cơ hồ vẫn luôn luôn là như vậy, vấn đề này nối tiếp vấn đề khác, chính là không chịu đối mặt, nói chuyện và trả lời, lúc mới bắt đầu và sau lúc bắt đầu đã không giống nhau. Mà lúc mới bắt đầu là như thế nào vậy? Dường như vì đã cách đây quá lâu, cô đột nhiên nhất thời chẳng thể nhớ ra , chỉ còn sót lại bóng dáng mơ hồ, mơ hồ cảm thấy như thế sẽ khiến con người hoài niệm về những điều tốt đẹp.
“ Em về thăm bố mẹ” cuối cùng vẫn là nói với anh: “Thuận tiện em lấy thêm vài thứ!”
Diệp Hạo Ninh vẫn dáng vẻ biểu cảm bình tĩnh kiên định khôn lường , lại nhìn cô, lúc này mới đứng dậy, đi một mạch xuyên qua phòng ngủ , lướt qua người cô, thẳng đến tủ lạnh lấy nước khoáng uống.
Tiếu Dĩnh cũng thấy khát, rõ ràng là không ở lâu trong phòng lạnh, nhưng dường như đột nhiên miệng đắng lưỡi khô, vì thế cũng đi qua, xoay người nhìn trong ngăn lạnh lại có vài lon coca-cola .
Cô hỏi:” Anh mua à?” bởi vì trước lúc cô rời đi, cô nhớ rõ ràng đã uống hết rồi.
Diệp Hạo Ninh đứng cạnh tủ lạnh cúi đầu “Ừ” một tiếng, đến cả nói nhiều hơn một từ cũng cảm thấy như mất kiên nhẫn.
Cô cũng đứng thẳng người, nhưng không nhìn anh, chỉ nói:” Hôm nay mẹ còn nói, anh lâu rồi không có đến đó!” Cô dừng lại, thấy anh không trả lời, cũng không để tâm, chỉ cần truyền đạt tinh thần của mẹ chồng đại nhân là được rồi.
“ Hồi trưa mẹ kêu dì nấu cả một bàn thức ăn, cứ tưởng anh sẽ xuất hiện cùng em”.
Thế là lẽ đương nhiên cô trở thành đối tượng duy nhất để gặng hỏi, hơn nữa ngay cả người đỡ lời cũng không có. Từ nhỏ vốn đã không sở trường nói dối, kết quả là cả bữa cơm chỉ cảm thấy vất vả khác thường, cũng không biết trong lời nói dối vô số lỗ hổng, có lẽ đã bị sự minh mẫn của mẹ chồng tóm được, nhìn ra manh mối.
Diệp Hạo Ninh nhướng nhướng mày:” Ngàn dặm xa xôi, em thật hiếu thuận!” Ngữ khí bình thản, nghe không ra là khen hay chê.
Cô sớm quá quen với việc này, xoay người không để ý gì đến anh.
Diệp Hạo Ninh vẫn đứng ngay tại chỗ, cụp mắt xuống, bắt gặp lọn tóc tơ đen phía sau cái gáy trắng nõn nà của cô , vòng cung tuyệt đẹp, dường như lại phảng phất hương thơm nhè nhẹ chầm chậm lan tỏa theo chuyển động của máy điều hòa.
Anh mân mê nhè nhẹ khóe môi, lùi về sau hai bước, lại thoáng nhìn thấy hành lý của Tiếu Dĩnh đặt cạnh sopha, ánh mắt bất giác tối lại, trầm mặc hồi lâu, giọng trầm mở miệng nói: “Nếu thiếu cái gì, cứ trực tiếp mua, đem tới đem lui, không thấy phiền toái sao?” Anh cười cười, nhiệt độ ở khóe mắt hạ xuống : “Em bây giờ không giống như về nhà, mà càng giống như đi du lịch vậy!”
“ Đâu có phô trương như anh nói chứ!” Tiếu dĩnh bất giác rót một hớp lớn coca vào miệng, nào ngờ thình lình một luồng khí mạnh xộc lên, hơi nồng nghẹn lên đến mũi, trong nháy mắt tựa hồ nước mắt chực tuôn ra. Còn gương mặt Diệp Hạo Ninh trong làn nước trắng lại trở nên mơ hồ, ánh mắt u ám không rõ.
Cô tỉnh lại, mới nghe thấy anh đột nhiên chuyển đề tài, hỏi: “Em gọi cho anh có việc gì?”
“ Ồ” Lúc này cô mới nhớ lại, nói thành thật. “Em cà thẻ của anh, mua m vài thứ”. Ngữ khí trang trọng như vậy, giống như đó là một việc ngàn vạn lần không nên vậy.
Xa lạ đến thế rồi ư?
Diệp Hạo Ninh chỉ cảm thấy buồn cười, xoay người lại ngồi xuống ghế sopha, lấy hộp thuốc lá từ trên bàn trà nước,rút ra một điếu thuốc chậm rãi châm lửa.
Làn khói thuốc trắng nhạt lượn lờ bay lên, anh hơi nheo mắt trong làn khói đó nhìn cô “Không cần thiết phải nói với anh !” Ngữ điệu bình thản, không chút kinh ngạc.
Cô cười mỉa, kỳ thực anh ta làm sao mà không biết chứ, chỉ là trước đây quan hệ tốt đẹp cũng không hoang phí tiêu tiền của anh ta, hiện giờ thì càng ngại, trong lòng có chút bất an thôi.
Quả nhiên Hứa Nhất Tâm nói đúng, xúc động là ma quỷ.
Đến chiều, Tiếu Dĩnh vẫn là thu dọn nhà cửa, tuy không thường xuyên có người ở , nhưng cách vài ngày có dì giúpviệc làm theo giờ đến lau chùi quét dọn, thế nên phòng ốc vẫn rất sạch sẽ, cô chỉ việc thay chăn ga gối đệm là được. Lúc cô làm những việc này, Diệp Hạo Ninh đang ở trong phòng khách, âm thanh tin tức ti vi phát ra thật nhỏ, anh dường như theo dõi rất chăm chú, đối với cử động của cô, chẳng những không dị nghị mà đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Tiếu Dĩnh cũng cảm thấy là lạ, bởi vì trước đây anh rất hiếm khi xem ti vi. Làm sao mà chỉ mới có 1 tháng lại đột nhiên đổi tính rồi? Kết quả là đợi đến khi ra ngoài, mới phát hiện anh đã ngủ rồi. (Ve: haiz, chị ơi, lúc người ta trống vắng thường hay bật tv lắm, chả để làm gì, cốt nghe cho có tiếng người thôi)
Lần này thì đúng là ngủ thật sự, ngực phập phồng thở đều đều, chỉ có điều do tư thế nằm không đúng, một nửa đầu nghiêng sang một bên, bàn tay buông thỏng xuống sofa, cho nên cũng không thoải mái lắm, chân mày chau lại, trước trán vài dải tóc đen rũ xuống.
Rõ ràng là tự xưng đi nghỉ phép, kết quả lại trốn ở nhà nằm ngủ, một Diệp Hạo Ninh như vậy, thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng phải cuộc sống giải trí của anh rất là phong phú đa dạng đó sao? Lại vừa ăn cơm, vừa chụp hình, lần lượt thay đổi nữ nhân vật chính, quả thật vô cùng xuân sắc. Thời gian hiện giờ tốt như thế, sao lại ở nhà lãng phí đi chứ?
Tiếu Dĩnh cũng không biết mình bị làm sao nữa , nhìn dáng vẻ anh an phận như vậy, lại cảm thấy không cam tâm, thế là giơ tay lay anh. “Dậy, dậy đi!”
Anh cứ như bị kinh ngạc, rất nhanh liền cử động, mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười ôn hòa,
“Làm gì vậy?” Âm điệu hơi khàn khan, như vẫn còn ngái ngủ. Kỳ thực cô cũng không biết muốn làm gì, vẫn giả bộ cười: “Mặt trời sắp xuống núi rồi, nhắc nhở anh thôi, chứ không lại lỡ hẹn buổi tiệc”
Anh liếc nhìn cô một cái, lập tức nhắm mắt lại, dường như cảm thấy cô thật sự vô vị , thấp giọng nói: “Anh không có tiệc tùng” . Trông dáng vẻ thật sư giống ngủ không đủ giấc.
“ Không hẹn hò với người đẹp sao? Em nói nhé, kỳ thực cô gái lần trước gặp trong thang máy thực là xinh đẹp. Lại còn người trong bức ảnh nữa, phục cổ lại đầy ý vị.” Tiếu Dĩnh nghiêng đầu ngừng lại suy nghĩ cẩn thận, còn gì nữa không? Gần đây trong những tin tức nghe được hay thấy được còn gì liên quan đến những viền hoa *của anh nữa không?
Chú thích: *Viền hoa: ý nói những cô gái làm nền cho Diệp Hạo Ninh.
Có lẽ suy nghĩ quá nhập tâm, cho nên đến khi cô lơ đãng quay đầu lại, đột nhiên bị giật mình. Diệp Hạo Ninh không biết từ lúc nào đã mở mắt. Khóe mắt sâu đen thẳm đang đối diện với tầm mắt của cô: “Thế thì sao?” Anh nhìn vẻ kinh ngạc của cô, khẽ nhếch mép, dường như mỉm cười:” Em cũng để tâm ư?”
“ Đương nhiên là không!” Cộ ngẩng mặt lên, thanh âm trong trẻo: “Em thật tình nhắc nhở anh, lỡ cuộc hẹn thì không hay”
Anh mân mê khóe miệng khẽ hừ một tiếng, trước khi đứng lên đột nhiên hứng chí nhéo nhéo vào má cô rồi tình cờ cười rộ lên: “Em thật có trách nhiệm “ tuy là khích lệ nhưng thật ra lại giống như đối đãi với trẻ con vậy, một thái độ qua loa miễn cưỡng lại phảng phất châm biếm trêu chọc, sau đó đầu không ngoảnh lại đi về phía phòng để quần áo.
Trên thực tế, khoảng cách giữa hai thành phố tuy rằng có xa một chút, nhưng vừa may có một chuyến bay , vé máy bay cũng không gấp gáp gì, cơ hồ chỉ lên máy bay chợp mắt một lát, mở mắt ra là đáp đến sân bay thành phố C.
Tiếu Dĩnh ăn cơm cùng bố mẹ chồng, hàn huyên tâm sự một lâu, sau đó mới bắt xe đi về nhà.
Thời gian vẫn còn sớm, vừa mới qua giữa trưa, trần nhà phòng khách sắp xếp theo hình vòng cung thủy tinh thẩm thấu sáng ngời hướng xuống mặt đất, màn cửa màu trắng kem mở rộng, ánh mặt trời chiếu rọi vào lại là màu vàng, hắt xuống mặt đất hình thành những đường vân sáng đan chéo nhau. (ve: tưởng tượng, hình dung a..nhà đẹp..chẹp)
Trong phòng lại vô cùng lạnh lẽo, ngay cả nắm đấm ở cửa cũng đều lạnh như băng. Lẽ hiển nhiên máy điều hòa vẫn đang chạy. Tiếu Dĩnh trong lòng hoài nghi, đặt hành lý cạnh cửa, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn tiến vào trong.
Tiếng bước chân cô rất nhẹ, dẫm trên nền nhà sáng bóng lạnh lẽo, ngay cả cô gần như cũng không nghe thấy tiếng động. Thế nên, lẽ dĩ nhiên, khi bước vào phòng ngủ, cũng không đánh thức con người xem chừng đang ngủ trưa ấy.
Diệp Hạo Ninh lại ở nhà! Lúc này cô thật sự lắp bắp kinh hãi, nhíu mày xa xa nhìn anh, xem ra tin tức tình báo của cô thư ký đúng là có vấn đề.
Chiếc trường kỷ hồng đỏ kế cạnh cửa sổ, trước đây cô cho người của cửa hàng trang trí nội thất chuyển đến, anh còn nói: “Thật là nhỏ quá”!
Chính là giờ phút này đây, anh lại đang nằm đó bình yên ngủ say. Có lẽ là vừa mới tắm xong, anh mặc một bộ đồ ngủ đen tơ lụa, cả đai lưng cũng không thắt chặt, trước ngực khuy áo hơi hé mở, ngón tay thon dài thong thả rũ xuống, mặt mày dãn ra dẫu cho ngày thường có vô vàn điều không thoải mái. (ve: tưởng tượng, hình dung..chẹp, tại chị nên chuyện anh không thoải mái mới nhiều thế đấy = =)
Về điểm này, Tiếu Dĩnh không khỏi không thừa nhận, cho dù là đang ngủ say, tư thái của anh vẫn mang chút gì đó ung dung tao nhã, với người bên cạnh quả thật rất có sức hấp dẫn.
Cô nghĩ mình cũng đã quen rồi, nhưng lúc này vẫn bất giác đứng trước cửa ngây người ra, rồi mới đắn đo cân nhắc, tối nay phải ngủ ngoài phòng khách hay là ở khách sạn thì tốt hơn đây?
Có lẽ do cô đột ngột xoay người quá nhanh, rốt cuộc vẫn phát ra tiếng động, cơ hồ là một giây sau, cô nghe thấy âm thanh đột ngột từ phía sau vang lên: “Định đi đâu thế?”
Diệp Hạo Ninh vẫn không đứng dậy, chỉ nghiêng đầu nhìn cô, trong khóe mắt sâu và đen ấy ánh lên ánh sáng trong, vốn dĩ không hề có nửa phần lim dim buồn ngủ. Cô thiếu chút nữa hoài nghi vừa rồi anh rốt cuộc có đang ngủ hay không nữa.
Cô dừng lại, mới mở miệng: “Thư ký chẳng phải đã nói anh không có ở thành phố sao? Cả điện thoại cũng ném cho cô ấy cầm”
“ Thế nên em mới chịu trở về?”
Giữa họ cơ hồ vẫn luôn luôn là như vậy, vấn đề này nối tiếp vấn đề khác, chính là không chịu đối mặt, nói chuyện và trả lời, lúc mới bắt đầu và sau lúc bắt đầu đã không giống nhau. Mà lúc mới bắt đầu là như thế nào vậy? Dường như vì đã cách đây quá lâu, cô đột nhiên nhất thời chẳng thể nhớ ra , chỉ còn sót lại bóng dáng mơ hồ, mơ hồ cảm thấy như thế sẽ khiến con người hoài niệm về những điều tốt đẹp.
“ Em về thăm bố mẹ” cuối cùng vẫn là nói với anh: “Thuận tiện em lấy thêm vài thứ!”
Diệp Hạo Ninh vẫn dáng vẻ biểu cảm bình tĩnh kiên định khôn lường , lại nhìn cô, lúc này mới đứng dậy, đi một mạch xuyên qua phòng ngủ , lướt qua người cô, thẳng đến tủ lạnh lấy nước khoáng uống.
Tiếu Dĩnh cũng thấy khát, rõ ràng là không ở lâu trong phòng lạnh, nhưng dường như đột nhiên miệng đắng lưỡi khô, vì thế cũng đi qua, xoay người nhìn trong ngăn lạnh lại có vài lon coca-cola .
Cô hỏi:” Anh mua à?” bởi vì trước lúc cô rời đi, cô nhớ rõ ràng đã uống hết rồi.
Diệp Hạo Ninh đứng cạnh tủ lạnh cúi đầu “Ừ” một tiếng, đến cả nói nhiều hơn một từ cũng cảm thấy như mất kiên nhẫn.
Cô cũng đứng thẳng người, nhưng không nhìn anh, chỉ nói:” Hôm nay mẹ còn nói, anh lâu rồi không có đến đó!” Cô dừng lại, thấy anh không trả lời, cũng không để tâm, chỉ cần truyền đạt tinh thần của mẹ chồng đại nhân là được rồi.
“ Hồi trưa mẹ kêu dì nấu cả một bàn thức ăn, cứ tưởng anh sẽ xuất hiện cùng em”.
Thế là lẽ đương nhiên cô trở thành đối tượng duy nhất để gặng hỏi, hơn nữa ngay cả người đỡ lời cũng không có. Từ nhỏ vốn đã không sở trường nói dối, kết quả là cả bữa cơm chỉ cảm thấy vất vả khác thường, cũng không biết trong lời nói dối vô số lỗ hổng, có lẽ đã bị sự minh mẫn của mẹ chồng tóm được, nhìn ra manh mối.
Diệp Hạo Ninh nhướng nhướng mày:” Ngàn dặm xa xôi, em thật hiếu thuận!” Ngữ khí bình thản, nghe không ra là khen hay chê.
Cô sớm quá quen với việc này, xoay người không để ý gì đến anh.
Diệp Hạo Ninh vẫn đứng ngay tại chỗ, cụp mắt xuống, bắt gặp lọn tóc tơ đen phía sau cái gáy trắng nõn nà của cô , vòng cung tuyệt đẹp, dường như lại phảng phất hương thơm nhè nhẹ chầm chậm lan tỏa theo chuyển động của máy điều hòa.
Anh mân mê nhè nhẹ khóe môi, lùi về sau hai bước, lại thoáng nhìn thấy hành lý của Tiếu Dĩnh đặt cạnh sopha, ánh mắt bất giác tối lại, trầm mặc hồi lâu, giọng trầm mở miệng nói: “Nếu thiếu cái gì, cứ trực tiếp mua, đem tới đem lui, không thấy phiền toái sao?” Anh cười cười, nhiệt độ ở khóe mắt hạ xuống : “Em bây giờ không giống như về nhà, mà càng giống như đi du lịch vậy!”
“ Đâu có phô trương như anh nói chứ!” Tiếu dĩnh bất giác rót một hớp lớn coca vào miệng, nào ngờ thình lình một luồng khí mạnh xộc lên, hơi nồng nghẹn lên đến mũi, trong nháy mắt tựa hồ nước mắt chực tuôn ra. Còn gương mặt Diệp Hạo Ninh trong làn nước trắng lại trở nên mơ hồ, ánh mắt u ám không rõ.
Cô tỉnh lại, mới nghe thấy anh đột nhiên chuyển đề tài, hỏi: “Em gọi cho anh có việc gì?”
“ Ồ” Lúc này cô mới nhớ lại, nói thành thật. “Em cà thẻ của anh, mua m vài thứ”. Ngữ khí trang trọng như vậy, giống như đó là một việc ngàn vạn lần không nên vậy.
Xa lạ đến thế rồi ư?
Diệp Hạo Ninh chỉ cảm thấy buồn cười, xoay người lại ngồi xuống ghế sopha, lấy hộp thuốc lá từ trên bàn trà nước,rút ra một điếu thuốc chậm rãi châm lửa.
Làn khói thuốc trắng nhạt lượn lờ bay lên, anh hơi nheo mắt trong làn khói đó nhìn cô “Không cần thiết phải nói với anh !” Ngữ điệu bình thản, không chút kinh ngạc.
Cô cười mỉa, kỳ thực anh ta làm sao mà không biết chứ, chỉ là trước đây quan hệ tốt đẹp cũng không hoang phí tiêu tiền của anh ta, hiện giờ thì càng ngại, trong lòng có chút bất an thôi.
Quả nhiên Hứa Nhất Tâm nói đúng, xúc động là ma quỷ.
Đến chiều, Tiếu Dĩnh vẫn là thu dọn nhà cửa, tuy không thường xuyên có người ở , nhưng cách vài ngày có dì giúpviệc làm theo giờ đến lau chùi quét dọn, thế nên phòng ốc vẫn rất sạch sẽ, cô chỉ việc thay chăn ga gối đệm là được. Lúc cô làm những việc này, Diệp Hạo Ninh đang ở trong phòng khách, âm thanh tin tức ti vi phát ra thật nhỏ, anh dường như theo dõi rất chăm chú, đối với cử động của cô, chẳng những không dị nghị mà đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Tiếu Dĩnh cũng cảm thấy là lạ, bởi vì trước đây anh rất hiếm khi xem ti vi. Làm sao mà chỉ mới có tháng lại đột nhiên đổi tính rồi? Kết quả là đợi đến khi ra ngoài, mới phát hiện anh đã ngủ rồi. (Ve: haiz, chị ơi, lúc người ta trống vắng thường hay bật tv lắm, chả để làm gì, cốt nghe cho có tiếng người thôi)
Lần này thì đúng là ngủ thật sự, ngực phập phồng thở đều đều, chỉ có điều do tư thế nằm không đúng, một nửa đầu nghiêng sang một bên, bàn tay buông thỏng xuống sofa, cho nên cũng không thoải mái lắm, chân mày chau lại, trước trán vài dải tóc đen rũ xuống.
Rõ ràng là tự xưng đi nghỉ phép, kết quả lại trốn ở nhà nằm ngủ, một Diệp Hạo Ninh như vậy, thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng phải cuộc sống giải trí của anh rất là phong phú đa dạng đó sao? Lại vừa ăn cơm, vừa chụp hình, lần lượt thay đổi nữ nhân vật chính, quả thật vô cùng xuân sắc. Thời gian hiện giờ tốt như thế, sao lại ở nhà lãng phí đi chứ?
Tiếu Dĩnh cũng không biết mình bị làm sao nữa , nhìn dáng vẻ anh an phận như vậy, lại cảm thấy không cam tâm, thế là giơ tay lay anh. “Dậy, dậy đi!”
Anh cứ như bị kinh ngạc, rất nhanh liền cử động, mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười ôn hòa,
“Làm gì vậy?” Âm điệu hơi khàn khan, như vẫn còn ngái ngủ. Kỳ thực cô cũng không biết muốn làm gì, vẫn giả bộ cười: “Mặt trời sắp xuống núi rồi, nhắc nhở anh thôi, chứ không lại lỡ hẹn buổi tiệc”
Anh liếc nhìn cô một cái, lập tức nhắm mắt lại, dường như cảm thấy cô thật sự vô vị , thấp giọng nói: “Anh không có tiệc tùng” . Trông dáng vẻ thật sư giống ngủ không đủ giấc.
“ Không hẹn hò với người đẹp sao? Em nói nhé, kỳ thực cô gái lần trước gặp trong thang máy thực là xinh đẹp. Lại còn người trong bức ảnh nữa, phục cổ lại đầy ý vị.” Tiếu Dĩnh nghiêng đầu ngừng lại suy nghĩ cẩn thận, còn gì nữa không? Gần đây trong những tin tức nghe được hay thấy được còn gì liên quan đến những viền hoa của anh nữa không?
Chú thích: Viền hoa: ý nói những cô gái làm nền cho Diệp Hạo Ninh.
Có lẽ suy nghĩ quá nhập tâm, cho nên đến khi cô lơ đãng quay đầu lại, đột nhiên bị giật mình. Diệp Hạo Ninh không biết từ lúc nào đã mở mắt. Khóe mắt sâu đen thẳm đang đối diện với tầm mắt của cô: “Thế thì sao?” Anh nhìn vẻ kinh ngạc của cô, khẽ nhếch mép, dường như mỉm cười:” Em cũng để tâm ư?”
“ Đương nhiên là không!” Cộ ngẩng mặt lên, thanh âm trong trẻo: “Em thật tình nhắc nhở anh, lỡ cuộc hẹn thì không hay”
Anh mân mê khóe miệng khẽ hừ một tiếng, trước khi đứng lên đột nhiên hứng chí nhéo nhéo vào má cô rồi tình cờ cười rộ lên: “Em thật có trách nhiệm “ tuy là khích lệ nhưng thật ra lại giống như đối đãi với trẻ con vậy, một thái độ qua loa miễn cưỡng lại phảng phất châm biếm trêu chọc, sau đó đầu không ngoảnh lại đi về phía phòng để quần áo.