Ân Viêm ném chiếc bao cao su đã chất đầy sản phẩm của mình vào thùng rác trong góc, mà bên dưới hạ thân thì đang được môi lưỡi của một cô ả lim láp sạch sẽ.
Nhưng hắn cũng rất nhanh thấy nhàm chán rồi, vừa đẩy hai người phụ nữ quấn chặt mình ra vừa ra lệnh đuổi đi.
- Cút ra ngoài.
Hai người kia liền không dám làm trái, nhanh chóng lùi lại và nhặt vội quần áo của mình dưới sàn, mặc qua loa vài bước rồi nhanh chóng ra khỏi căn phòng đó.
Sau khi người đã đi hết, Ân Viêm mới đi thẳng vào trong phòng tắm.
Không bao lâu thì lại nghe tiếng mở cửa, kèm theo sau chính là tiếng của Phong Dật truyền vào.
- Cậu sao vậy? Không chơi nữa à? Hay là hàng không đủ chất lượng?
Bên trong phòng tắm vẫn đang có tiếng nước chảy do Ân Viêm còn đang tẩy rửa cơ thể, nhưng hắn vẫn nghe rõ những câu hỏi của Phong Dật, thái độ hờ hững, nhàn nhạt đáp lại.
- Cũng không tệ.
Có thể lấy giá loại hai.
Phong Dật ngồi trên giường để nói với hắn, tiện tay châm một điếu xì gà cho đỡ trống.
- Nhưng đã bao giờ cậu kết thúc sớm vậy đâu chứ.
Hay là, A Viêm, không phải cậu bị yếu rồi đấy chứ?
Câu hỏi nửa hỏi nửa trêu chọc của Phong Dật đương nhiên là khiến cho Ân Viêm phải đen mặt không vui rồi.
Hắn cũng đã tắm rửa xong, vừa lau người vừa mắng lại một câu.
- Mẹ nó chứ, miệng cậu có thể thở ra câu nào nghe được không? Từ khi nào mà cậu định chuyển nghề rồi?
Phong Dật thở nhẹ ra một làn khói trắng mờ, cười khẩy một tiếng.
- Nếu không thì chỉ có thể là để dành cho vợ rồi.
Chà, không tin được Ân tiên sinh lại thương vợ vậy đấy.
Từ nãy giờ Ân Viêm đã phải nhịn không cho tên lắm lời kia một đòn rồi, hắn vừa mặc quần áo xong liền mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, vừa bước ra nhìn thấy Phong Dật ngồi trên giường đã ném cho anh ta một cái nhìn cảnh cáo.
- Mẹ nó, lưỡi của cậu mọc hơi dài rồi đấy.
Phong Dật nhìn hắn đang đeo lại đồng hồ, đôi mắt liền sáng rực lên như tìm ra được đại dương mới vậy, liền hỏi ngay.
- Này A Viêm, không phải đó chứ? Cậu vẫn luôn đeo nhẫn cưới?
Nghe câu hỏi của Phong Dật nên Ân Viêm mới thử nhìn lại bàn tay của mình, đồng hồ chỉ vừa mới đeo lại xong nhưng chỉ riêng nhẫn cưới trên ngón áp út hắn lại không hề tháo ra.
Nắm mở năm ngón tay hai lần, hắn chỉ biết lắc đầu cười trừ, chính hắn cũng không thể tin được từ lúc Sở Nghinh đeo chiếc nhẫn này vào tay hắn thì hắn chưa từng tháo ra dù là làm gì đi nữa.
Bây giờ bị vặn hỏi như vậy, hắn lại đang tìm lấy một lí do để giải thích cho qua chuyện.
- Quen tay thôi.
Câu trả lời qua loa này rõ ràng là không đủ sức thuyết phục, và Phong Dật vừa nghe đã không thể tin nổi rồi.
Anh ta vẫn không chịu bỏ qua chuyện này mà tiếp tục đào sâu hơn.
- A Viêm, cậu nói xem, rốt cuộc cậu đối với Sở Nghinh là như thế nào vậy? Cậu thực sự coi cô ta là vợ rồi à? Hay là đã để cô ta trong lòng?
Ân Viêm rót một ly rượu rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm, đôi mắt sắc lạnh quét một lượt qua mặt của Phong Dật, không vui mà hỏi ngược.
- Cậu muốn nói gì?
Phong Dật lùi lại chỗ ngồi của mình, lim lim môi rồi mới nói thẳng.
- Tớ nghe từ A Hy, cậu vì chuyện của Sở Nghinh mà nhọc lòng dọn sạch chướng ngại.
Cậu đang làm những việc trước giờ chưa từng làm mà cậu không biết đấy.
Chẳng lẽ cậu quên mất mục đích thực sự mà cậu kết hôn với cô ta rồi à?
Càng đối diện với nhiều câu hỏi của Phong Dật thì Ân Viêm lại càng không biết nên trả lời thế nào nữa.
Hắn bắt đầu thấy đuối lí với chính mình, đang nghĩ thêm những lí do khác để giải thích thì điện thoại lại đổ chuông, và số đang gọi đến chính là từ Đế Cư.
Hắn không chút do dự đã chấp nhận kết nối cuộc gọi ngay.
- Ân tiên sinh, phu nhân, hình như phu nhân xảy ra chuyện rồi.
Vừa rồi, vừa rồi tôi nghe thấy tiếng phu nhân hét liên tục trong phòng, cho dù ai gõ cửa cũng không chịu mở.
Tiên sinh, ngài…..
- Trước khi tôi về thì không ai được phép mở cửa phòng.
Không cần nghe hết câu từ đầu dây bên kia thì Ân Viêm đã ra lệnh cho bọn họ làm theo.
Bởi vì hắn cũng đã biết chuyện đang xảy ra với Sở Nghinh rồi, trong nước tắm của cô chính là loại thuốc gây ra ảo giác khiến người bị ngấm phải sẽ gặp ác mộng, Sở Nghinh đã hét loạn lên như vậy thì chắc là thuốc đã có tác dụng rồi.
Cho nên hắn đương nhiên phải để cho cô từ từ nếm trải loại đau khổ tột cùng đó lâu hơn một chút chứ.
Cứ nghĩ đến cảnh cô tự mình nhìn lại tội lỗi của mình với Ân Tiêu thì hắn liền thấy thỏa mãn vô cùng.
Sau khi cúp máy, Ân Viêm vừa cất điện thoại vừa trả lời lại những thắc mắc từ nãy giờ của Phong Dật.
- Tớ không cho phép Sở Nghinh li hôn nên đương nhiên cô ta chính là vợ của tớ.
Những gì tớ đang làm đều là để bắt cô ta xám hối thôi, cậu rảnh rỗi quá cũng không cần suy đoán linh tinh.
Đúng vậy, dù thế nào thì hắn và Sở Nghinh cũng là vợ chồng hờ, nhẫn cưới thì đã sao, cũng chỉ là một thứ trá hình thôi mà, nếu đã muốn qua mắt dư luận thì cũng nên diễn giống một chút.
- Tớ còn chuyện cần làm, về trước đây.
Phong Dật vẫn chỉ im lặng trước những lời cố giải thích của hắn, cho đến khi hắn đã chuẩn bị rời đi rồi thì anh ta mới gọi anh ta đứng lại để nói.
- A Viêm, nếu cậu nhớ rõ cái chết của A Tiêu thì cậu cũng nên nhớ rõ một chuyện.
Không phải chỉ có A Tiêu là nạn nhân của Sở Nghinh đâu, cho dù thủ đoạn của cậu có hơn cô ta nhưng trong chuyện tình cảm, cậu chắc chắn không chơi lại cô ta.
Cho nên A Viêm, nếu không muốn bị thương thì cậu nên giữ trái tim thật tốt vào.
Mặc dù Ân Viêm đã nghe không sót một câu chữ nào do Phong Dật mới nói, thế nhưng hắn vẫn lựa chọn bỏ ngoài tai hết, dừng khoảng vài giây chờ xem còn phải nghe gì nữa hay không rồi mới dứt khoát bước ra khỏi phòng.
….….
Từ lúc ra khỏi phòng tắm đến khi leo lên được giường, Sở Nghinh vẫn luôn trong trạng thái sợ hãi, run rẩy và ôm chặt chăn ở trước ngực, hai tay run lẩy bẩy cứ như có thể rụng ra ngay lập tức.
Sắc mặt trắng bệch cùng ánh mắt sợ hãi luôn nhìn về phía trước rồi lắc đầu không ngừng.
- Đừng mà, đừng qua đây! Đừng có qua đây! Không phải tôi! Không phải tôi mà.
Tôi không có giết cậu, tôi không có giết cậu.
Ân Tiêu, cậu đừng có đi theo tôi nữa.
Trên thực tế cũng chỉ có mỗi mình cô ở trong phòng này, thế nhưng cô lại liên tục tưởng tượng ra có người đang tìm mình rồi tự mình sợ hãi.
Không gian yên tĩnh trong phòng vốn dĩ cũng đủ để tra tấn cô rồi mà sau đó cô còn nghe thêm tiếng mở cửa, khiến cô càng thêm hoảng loạn mà nhìn lại phía cửa.
Nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang bước vào, cô vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra người đang đi vào là Ân Viêm.
Vừa thấy hắn, không biết là cô đã xốc lại tinh thần hoàn toàn chưa mà vẫn vội vội vàng vàng leo xuống giường, chạy đến trước mặt hắn, hớt ha hớt hải gọi tên hắn.
- Ân Viêm, Ân Viêm.
Thế nhưng những câu sau đó nữa thì cô lại chẳng thể nào nói tiếp được nữa, bởi vì cô đã nhìn thấy trong tay của Ân Viêm đang cầm một cốc nước, và đương nhiên cô biết rất rõ cốc nước đó là gì và hắn đang định làm gì rồi.
Nhìn chằm chằm vào cốc nước trong tay hắn và giây tiếp theo thì hắn đã đưa cốc nước tới trước mặt của cô, vẻ mặt vẫn duy trì trạng thái vô cùng bình thản rồi ra lệnh.
- Uống hết!
Hai chân của Sở Nghinh vô thức cứ lùi về phía sau, lại liên tục lắc đầu với ánh mắt tràn ngập lo sợ, hoảng loạn.
Cô đã bị mắc kẹt lại rồi, mắc kẹt giữa từng nỗi sợ hãi, giữa chuyện trong quá khứ, người đàn ông giấu mặt kia và người chồng hờ đang đứng trước mặt, cô không thể thoát ra được, cho dù có thoát khỏi cơn ác mộng này thì cũng là bước tiếp đến một cơn ác mộng khác mà thôi.
- Tôi không muốn, Ân Viêm, anh đừng ép tôi, tôi không muốn.
Khi nhìn thấy cốc nước trong tay hắn, cô lại không thể nào quên được những chuyện đã xảy ra lần cuối cùng với người đàn ông chưa từng thấy mặt kia.
Cô nhớ rõ những chuyện biến thái đáng sợ nhất mà hắn đã làm với mình, vừa nhớ lại thì càng ghê tởm và run sợ hơn.
Nghe Sở Nghinh kháng cự, Ân Viêm hơi nhíu mày kinh ngạc và tỏ thái độ không hài lòng, ánh mắt vẫn chỉ toàn là một tầng băng lạnh chết chóc, thấp giọng cảnh cáo.
- Em dám nói không? Sở Nghinh, chẳng lẽ em quên tôi đã dạy em thế nào rồi?
Không cần Sở Nghinh kịp hiểu hết thì hắn đã bước từng bước đến gần cô, cô lùi thì hắn tiến, cho đến khi cô không thể nào lùi tiếp được nữa thì mới vòng tay ra sau gáy của cô để nắm lấy tóc của cô kéo ngược ra phía sau, ép cô phải ngẩng cao đầu đối diện với hắn, đồng thời nghiêng mặt nói bên tai cô.
- Nếu em còn dám phản kháng thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn với Sở gia của em.
Không muốn ngày mai cha em nhảy lầu tự tử thì uống ngay cho tôi!
Hai hàng nước mắt của Sở Nghinh không biết từ khi nào đã đua nhau rơi xuống đầy hai bên mặt, cô vừa khóc vừa lắc đầu phản kháng, còn phải cố gắng nhịn đau từ da đầu truyền đến nữa.
Sao cô có thể không sợ lời đe dọa của hắn chứ, cô lo cho Sở gia, lo cho Thương Sở, cũng rất lo lắng cho cha mình, thế nhưng nếu cô uống cốc trà kia thì sẽ lại bị tên biến thái đó tra tấn đến thừa sống thiếu chết, cô không muốn, cô không muốn gặp lại hắn lần nào nữa.
Vừa khóc cô vừa níu lấy cánh tay của người đàn ông trước mặt, không ngừng van cầu hắn.
- Tôi xin lỗi, Ân Viêm, tôi xin lỗi vì chuyện của Ân Tiêu, anh có thể tha cho tôi không? Tôi cầu xin anh, cầu xin anh tha cho tôi đi mà.
Ân Viêm hơi khựng người lại vài giây khi nghe cô chủ động nhắc đến Ân Tiêu.
Và cũng vì như vậy mà càng kích động hắn hơn, giống như biến thành một người khác trong tích tắc, hắn chỉ dùng một tay đã bóp chặt lấy cổ của cô, dồn vào góc tường mà chất vấn.
- Xin lỗi? Sở Nghinh, những chuyện đê tiện mà cô đã làm khiến A Tiêu phải tự tử dù cô có chết cũng không hết tội! Xin lỗi ư? Cô nghĩ chỉ một câu xin lỗi là đã xóa sạch được tất cả sao?
Nói một mạch dài xong, hắn lại ném Sở Nghinh sang một bên, tiếp tục ép cô phải uống hết cốc trà mà hắn đem vào.
Nhưng Sở Nghinh vẫn liều mạng giãy giụa để thoát ra, nhất quyết không chịu hợp tác, khóc càng thê thảm hơn nữa.
- Làm ơn, tôi không muốn gặp anh ta, tôi không muốn gặp tên khốn đó.
Tôi xin anh, tôi cầu xin anh, Ân Viêm, tôi xin anh đừng đem tôi cho anh ta nữa mà, tôi cầu xin anh, đừng đem tôi cho anh ta nữa.
Anh ta là một tên biến thái! Tôi không muốn gặp lại anh ta nữa.
Tôi cầu xin anh.
Thấy vậy, Aanh Viêm mới tạm thời dừng lại, đặt cốc trà lên bàn để bàn tay mơn trớn trên gương mặt tái mét vì sợ hãi của cô, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, gợi ra một nụ cười chế nhạo.
- Ồ! Biến thái sao? Vậy em nói thử cho tôi nghe, anh ta biến thái như thế nào.
Sở Nghinh đã sợ đến nỗi da đầu đều bong chóc hết, run cầm cập khi bị hắn ép ngẩng đầu lên, nói cũng không thành câu.
- Tôi, tôi không biết, đừng mà, tôi cầu xin anh, đừng đem tôi cho anh ta nữa mà, cầu xin anh, làm ơn đừng mà.
Những gì mà Ân Viêm đang muốn nghe chính là cô phải từ từ thuật lại những chuyện đã xảy ra trên giường chứ không phải là lặp đi lặp lại mấy câu nhàm chán như vậy.
Hắn luồn tay vào chân tóc của cô, kéo mạnh tóc của cô ra sau, dùng ánh mắt để cảnh cáo một lần trước khi ném cô xuống giường.
- Không biết thì để tôi giúp em biết vậy..