Sở Nghinh mơ màng tỉnh lại, vẫn là tư thế quen thuộc đó, trước mắt không nhìn thấy gì dù có cố gắng mở to mắt thế nào đi nữa, hai tay vẫn là bị trói chặt trên đầu giường, hôm nay đến cả chân cũng bị trói lại nữa.
Cô cố gắng giữ vững bình tĩnh và hít thở một hơi thật sâu, vừa mới bình tĩnh lại được một chút thì lại cảm nhận được phần nệm bên hông đang lún xuống, hình như là người đàn ông đó đã đến rồi.
Sở Nghinh không vội vùng vẫy, cô nuốt khan một ngụm nước bọt, cố gắng lấy hết dũng khí để mà thương lượng với hắn.
- Chúng ta nói chuyện một chút được không?
Người đàn ông đang nâng một cốc rượu rồi lắc qua lắc lại trong tư thế vô cùng thư giãn, khi nghe Sở Nghinh hỏi một câu như vậy thì cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì, không nhanh không chậm mà hỏi lại.
- Em muốn nói gì với tôi?
Không biết thái độ của hắn đang như thế nào nên Sở Nghinh đúng là có chút căng thẳng.
Nhưng ý chí muốn biết hắn là ai cũng như có thể nhìn thấy mặt của hắn đã truyền thêm dũng khí cho cô để cô nói tiếp với hắn.
- Anh có thể tháo vải bịt mắt cho tôi không? Tôi muốn nhìn mặt anh một lần.
Chúng ta như thế này cũng đã rất nhiều lần, anh vẫn không thể cho tôi nhìn mặt sao? Ít ra tôi cũng nên được biết mặt mũi của người đã ngủ với tôi chứ.
Người đàn ông nghe cô nói xong thì chỉ bật cười như đang giễu cợt ý nghĩ ngu ngốc của cô.
Hắn ngửa cổ uống hết ly rượu, sau đó mới cầm một viên đá trong xô để trên rốn của cô, tiến sát đến gần cô hơn và một tay đang bóp lấy quai hàm của cô.
- Muốn nhìn mặt tôi đến vậy à? Nhưng hình như vừa nãy em còn đang định chạy trốn mà.
Bé con, em đang phạm luật của tôi đấy.
Tôi đã nhắc nhở em rất nhiều lần là đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, em trốn không thoát đâu.
Còn nữa, em chỉ là món đồ chơi của tôi, không có tư cách thương lượng hay ra điều kiện với tôi.
- Aaaa....ummmm.....đừng mà, đừng nhét vào....lạnh....lạnh...đừng mà.....!
Một tay bên dưới của hắn đang cầm từng viên đá một nhét thẳng vào cửa động nhỏ đang bị mở rộng ra bên dưới, cảm giác lạnh lẽo thấu xương khiến cho Sở Nghinh phải liên tục vặn vẹo thân thể đã bị trói chặt vào bốn góc giường.
Cô kêu la một tiếng khó khăn, lúc hắn đã cúi đầu hôn lên khắp vùng cổ đến vai của mình, cô lại không cam tâm mà hỏi thêm một câu.
- Lúc anh làm những chuyện cầm thú như thế này với vợ của người khác thì vợ anh có biết không vậy?
Mặc dù chưa từng nhìn thấy hắn, cũng không biết hắn là người như thế nào, thế nhưng dựa theo những cảm giác mà hắn từng sờ soạng trên thân thể của mình, cô có thể đoán hắn là đàn ông đã có vợ, trên ngón áp út và ngón trỏ của hắn có đeo nhẫn, nếu cô đoán không nhầm thì khả năng rất cao chiếc nhẫn trên ngón áp út kia chính là nhẫn cưới.
Hai vị trí này lại làm cô liên tưởng đến một người, đó là Ân Viêm, nếu tính cả nhẫn cưới trên ngón áp út thì Ân Viêm cũng đeo nhẫn giống người này.
Nhưng lại có người đàn ông ngoại tình mà vẫn đeo nhẫn cưới sao? Đúng là tận cùng của sự khốn nạn mà.
- Sao vậy bé con của tôi? Em nghĩ nếu tôi có vợ rồi thì sao? Cô ta có biết hay không thì cũng đâu có gì khác biệt, bởi vì cô ta cũng giống em vậy, đều không có tư cách phản kháng.
Hắn nói một nửa thì dừng lại, thuận thế cắn vào xương quai xanh mảnh khảnh trước mặt, tham lam mút lấy chút da thịt khiêm tốn bao bọc trên đó, hành động này lại khiến cho Sở Nghinh đau đến nước mắt đều ứa ra.
Mà Ân Viêm đang khóa chặt cô trong ngực hình như nhớ ra một điều gì đó nên mới nói tiếp lời vừa rồi.
- Ồ, thì ra là em đang muốn nói chúng ta có điểm chung sao? Cả em và tôi đều đang ngoại tình nhỉ? Đúng là kích thích thật đấy.
Em không thấy vậy hửm?
Sở Nghinh lắc đầu qua lại muốn né tránh hắn nhưng kết quả đều vô ích, cuối cùng cũng chỉ có thể cắn chặt răng mà chịu đựng đếm từng giây từng phút trôi qua.
Những lời mà người đàn ông đó vừa nói chỉ khiến cô thấy kinh tởm mà thôi.
- Chắc là anh không phải lần đầu ngoại tình nhỉ? Đúng là ghê tởm và buồn nôn.
Ân Viêm đã nghe thành quen những lời chửi mắng này của cô, hình như còn là biến thành hứng thú cũng như thói quen không thể thiếu mỗi khi gần gũi xác thịt với cô.
Hắn tiện tay cởi bỏ khăn tắm quấn bên hông, thân thể cường tráng như bức tượng được đúc ra hoàn mỹ, không một khuyết điểm nào từ bắp tay đến cơ ngực săn chắc, sáu mũi rõ rệt không chút mỡ thừa, bắp chân hữu lực với đôi chân thon dài không hề thô kệch, tỉ lệ hoàn hảo hơn cả người mẫu.
Trên tấm lưng rộng lớn như bức tường thành lại có rất nhiều vết sẹo khác nhau, giống như vài cái trước ngực và bụng, dưới ánh đèn vàng nhạt càng trở nên thần bí cuốn hút.
Hắn rút tay ra khỏi động nhỏ đang không ngừng tiết ra xuân dịch, hài lòng nhếch môi, một tay thì đang nhào nặn, xoa nắn lần lượt bộ ngực căng đầy của nữ nhân.
- Bé con, miệng nói ghê tởm nhưng thân thể của em lại đang rất thèm khát đây này.
Cũng có nghĩa là em cũng ghê tởm như tôi vậy.
Nói xong, hắn cũng đã cúi xuống hôn trọn đôi môi anh đào đang mấp máy, không cần nghe những lời phản biện vô nghĩa của cô, thân thể cường tráng đang nằm đè lên thân thể nhỏ nhắn hơn phân nửa so với hắn, không một dấu hiệu báo trước đã hoàn toàn xâm nhập vào trong.
Tiếng kêu ú ớ của Sở Nghinh lại chỉ có thể bị khóa chặt trong cổ họng mà không phát ra được vì miệng đang bị nụ hôn của hắn chặn lại.
.......!
Sau mấy lần rót đầy những dòng tinh hoa nóng hổi của mình vào sâu bên trong thân thể nhỏ bé của Sở Nghinh, Ân Viêm cuối cùng cũng đã tha cho cô.
Vừa rút khỏi cái động nhỏ còn đang hút chặt kia, hắn mới tháo hết những chiếc khóa đã khóa tay chân của cô trên giường suốt mấy tiếng đồng hồ.
Khóa được tháo ra, toàn thân Sở Nghinh đều đã mềm nhũn từ lâu, vì không có điểm tựa hay chỗ cố định lại nên đã ngay lập tức rơi tự nhiên xuống ga giường, tay chân đều co dụi một cách vô thức nhất.
Ân Viêm ngồi bên cạnh nhìn cô một lúc, còn đưa tay qua để vén vài sợi tóc con của cô qua một bên, động tác lại cực kỳ dịu dàng và cẩn thận, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra điều này.
Thế nhưng cũng rất nhanh sau đó hắn đã khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng, thờ ơ như cũ để đối đãi với cô.
Hắn nhích qua một góc mép giường và rót một ly rượu, tay cầm ly rượu lắc qua lắc lại rồi đưa lên miệng uống một ngụm, còn một bên lại đang đốt nến trên bàn lên.
Hương thơm từ cây nến rất nhanh đã hòa vào không khí trong phòng này, bay quanh Sở Nghinh đang mê man nằm trên giường.
Khác với trạng thái vẫn rất tỉnh táo của Ân Viêm thì hình như cô có phản ứng rất kịch liệt với mùi hương của loại nến này.
Mùi hương chỉ mới vừa xộc vào mũi thôi là cô bắt đầu không còn nằm yên như nãy giờ nữa, không biết thân thể còn đau nhức khó chịu hay không, thế nhưng ngay giờ phút này lại đang giãy giụa rất khốn khổ.
- Aaaa!!! Đừng mà!!!! Aaaa!!!! Đừng lại gần tôi, đừng lại gần tôi....đừng, đừng mà!!!
Sở Nghinh vùng vẫy hai tay hai chân, động tác giống như lúc đang muốn đuổi một người nào đó vậy, miệng liên tục lặp đi lặp lại mấy câu với giọng điệu khẩn trương và cuống quýt, có chút sợ hãi và hoảng loạn.
- Đừng mà, đừng đến gần tôi! Đừng đi theo tôi nữa.
Ân Tiêu, cậu đừng đi theo tôi nữa!
- Không! Không phải tôi, không phải tôi mà, tôi không có giết cậu! Không phải tôi! Không phải tôi mà.
Tôi xin cậu, tôi xin cậu đừng theo tôi nữa!
Bộ dạng hớt hải như vậy không khó đoán là cô đang gặp ác mộng mà cho dù có cố gắng vùng vẫy đến đâu thì cũng không thể nào thoát ra được.
Mà Ân Viêm ngồi bên cạnh nhìn cô vừa vung tay co dũi chân kịch liệt, còn giãy giụa liên tục mà không có một chút lo lắng nào cả, vì rất đơn giản đây chính là điều mà hắn muốn, cũng là do một tay hắn gây ra, tận mắt được nhìn thấy cô hoảng loạn và vô vọng tìm cách trốn khỏi cơn ác mộng không bao giờ kết thúc khiến hắn vô cùng hả hê và thỏa mãn, đây mới chính là cuộc sống sau này của cô, vĩnh viễn phải sống chung với cơn ác mộng đó, cũng chính là hình phạt hắn dành riêng cho cô.
- Đừng mà, đừng lại đây! Đừng đến gần tôi! Ân Tiêu, cậu đi đi! Đi đi mà, tôi xin cậu hãy đi đi, đừng theo tôi nữa, đừng đến gần tôi.
- Aaaaa!!!! Đừng đến gần tôi! Không phải tôi, không phải tôi mà.
Tôi không có giết cậu, đừng đến đây, đừng theo tôi, đừng mà!!!! Đừng! Aaaa!!!
Để cho cô không thể nào ngủ được yên giấc mà phải chống chọi với cơn ác mộng cứ mãi kéo dài mà lại không thể nào tỉnh giấc được nữa.
Mồ hôi đã ướt đẫm trán và khắp người nữa, ngực phập phồng kịch liệt vì thở gấp.
Điều làm cho Ân Viêm ngay sau đó lại phẫn nộ chính là trong những câu mà Sở Nghinh nói thì đều là phủ nhận trách nhiệm trong cái chết của Ân Tiêu, cho dù hắn đã để cô đối diện với hình ảnh của Ân Tiêu nhưng cô vẫn kiên quyết nói rằng mình không liên quan, càng nghe cô nói vậy thì hắn càng hận không thể bóp chết cô ngay.
- Không phải cô? Sở Nghinh, Ân Tiêu chính là vì cô mà chết, cô còn dám nói mình không có lỗi gì?
Một tay hắn bóp chặt quai hàm của cô, cho dù có dùng lực khá tương đối thế nhưng vì chịu tác dụng của thuốc nên cô chưa thể nào tỉnh lại được ngay, chỉ là hô hấp trở nên khó khăn hơn mà thôi.
Nhìn cô đau đớn vì lực siết tay của mình, Ân Viêm có vẻ trông hả hê rất nhiều, môi mỏng nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp.
Một tay còn lại thì bắt đầu không chịu ở yên mà mò loạn trên khắp thân thể [email protected] truồng vừa mới trải qua một trận hoan ái kịch liệt suốt mấy tiếng đồng hồ, sớm đã sức cùng kiệt lực và không thể nào tiếp nhận thêm bất cứ một loại kích thích nào nữa.
Thế nhưng Ân Viêm vẫn chẳng có ý định tha cho cô, còn thô bạo tách hai chân run rẩy của cô sang hai bên, tạo thế thuận lợi nhất để bàn tay của hắn có thể dễ dàng tiến vào xâm nhập từng ngóc ngách nhỏ.
Một lúc phải chịu đựng cả hai loại tra tấn còn khó chịu hơn cả cái chết, trước mắt Sở Nghinh là một khoảng không vô tận, xung quanh đều bao trùm bằng một màn khói màu đen mờ ảo, ma mị.
Vừa nãy Ân Tiêu còn đứng trước mặt cô với bộ dạng chết đuối trắng bệch rất đáng sợ nhưng hiện giờ thì cô không còn nhìn thấy ai nữa, hai chân đều đã mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực và cảm giác gì, cô liên tục thở gấp và dồn dập, nhìn khắp bốn phía cũng không phát hiện ra gì khác, cô vội vã xoay người để bỏ chạy cho thật nhanh.
Thế nhưng đúng vào lúc này thì lại bị va vào một vật cản cao lớn hơn mình gấp đôi, bước chân run rẩy của cô cũng vì thế mà bị kìm lại, trước mặt cô chính là một bờ ngực săn chắc rất đỗi quen thuộc, cô nhịn cả hít thở để từ từ ngước nhìn lên cao, muốn xác nhận xem thử rốt cuộc là người nào lại chắn đường của mình như vậy.
Và....đập thẳng vào mắt cô chính là gương mặt như quỷ vương mang theo luồng sát khí cao ngất của Ân Viêm, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên từng mạch máu trông rất dữ tợn và quái dị.
Hắn từng bước dồn cô lùi lại phía sau, đến khi ép sát cô vào bức tường cuối cùng rồi thì mới đưa tay bóp chặt cổ của cô, dí sát đôi mắt đầy oán hận đến ngay trước mặt của cô, gầm gừ từng tiếng một.
- Sở Nghinh, là cô đã giết A Tiêu, hôm nay tôi phải giết cô để trả thù.
Đền mạng đi, tôi sẽ giết cô!
- Aaaa!!!! Ummm......đừng....đừng mà.....aaaa.....thả tôi ra! Thả tôi ra! Ân Viêm, thả tôi ra!!! Aaa.....ummmm......đừng, đừng mà, đừng giết tôi......!
Cảm giác không thể nào hít thở nổi không hề dễ chịu một chút nào, trước mắt Sở Nghinh vẫn chỉ nhìn thấy người đàn ông đang bóp chặt cổ của mình, dường như chỉ muốn dồn cô vào chỗ chết, thế nhưng thân thể hình như đang cảm nhận được một loại cảm giác kích thích đến hưng phấn quen thuộc, đó chẳng phải là người đàn ông giấu mặt khi ở trong thân thể cô đấy sao? Hắn...chẳng lẽ người đàn ông đó vẫn còn ở đây sao? Hắn vẫn chưa dừng lại và tha cho cô ư?
- Ummmm.....ummm...aaaa....!
Những tiếng rên rỉ vô thức phát ra từ cổ họng của Sở Nghinh giống như một loại chất xúc tác làm cho Ân Viêm càng điên cuồng tăng nhanh tốc độ luật động, ra vào liên tục không ngừng nghỉ bên trong thân thể cô.
Cảm giác hưng phấn lan tràn đến tận đại não, dù trước đó đã gieo giống vào nơi sâu nhất bên trong không biết bao nhiêu lần nhưng cứ hễ lại tiến vào thì hắn cư nhiên như chẳng thiếu sinh khí, muốn bao nhiêu cũng không đủ thỏa mãn....!
- Đúng là dâm đãng, thế này mà vẫn rên được hửm?
Sở Nghinh giống như bị một bóng đen đè chặt lại không thể nào thức tỉnh, người trước mặt đang muốn giết chết cô trong cơn ác mộng này, thế nhưng hạ thân lại đang phục tùng một nam nhân khác, còn phóng túng thả mình theo từng động tác của hắn.
Cô không biết là thật hay mơ, chỉ biết bản thân sắp bị bọn họ rút cạn sức lực cuối cùng rồi.....