"Ừ .” Giang Tử Phong hờ hững trả lời cô, vẻ mặt bình thản như thường lệ.
Lâm Nhiên cảm giác như người kia không vui vẻ gì mấy, đột nhiên cô nhớ tới chuyện Giang Tử Phong từng nói, mục tiêu cậu ấy đặt ra cho mình là điểm.
Vẻ mặt vui mừng của Lâm Nhiên dần dần biến mất, “Xem ra tôi chỉ có thể thi đến mức đó thôi, dù sao mỗi người đều có giới hạn của mình mà.
Có thể giúp đồ bỏ đi như tôi vùng dậy thế này, chính là công lao của cậu đấy.
Thi ít hơn điểm, tôi cũng không phải là cố ý đầu, tôi...”
“Cậu muốn thi vào trường đại học nào?” Giang Tử Phong chợt cắt ngang lời cô, vẻ mặt khá nghiêm trọng.
Lâm Nhiên bất chợt bị hỏi khó, thị trường đại học nào sao, thật ra cô cũng chưa từng nghĩ tới.
Trước kia thành tích của cô quá kém, ngay cả có lên nổi đại học hay không cũng là một nghi vấn...
Nhưng bây giờ cô đã giỏi lên rồi, thế mà vẫn không dám đặt mục tiêu vào trường nào cả, bởi vì cô cảm thấy mình sẽ không ;àm được.
Lâm Nhiên ngại ngùng đáp: “Chưa biết nữa, nhưng lúc trước tôi tham gia kỳ thi nghệ thuật tại trường học thì qua hết đó, nếu như các môn văn hóa có thể đạt điểm chuẩn của mấy trường đó thì mới có thể vào học.”
“Năm trước điểm chuẩn môn văn hóa của Đại học A là , cậu từng thi môn nghệ thuật của Đại học A rồi.” Giang Tử Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Nhiên, giọng điệu mang theo vẻ nghiêm túc thật khó tả, ánh mắt cậu vẫn nhìn cô thật chăm chú, mãi một lúc lâu cậu mới thờ ơ dời tầm mắt, mở miệng nói tiếp: “Tôi cũng muốn thi vào Đại học A, cùng thì đi.”
“Nhưng với điểm số này của tôi...”
Lâm Nhiên không nghĩ rằng mình có thể đậu Đại học A.
“Vậy thì tháng tới học hành nghiêm túc vào, ra sức vào trường đại học đó.” Giang Tử Phong biết cô muốn nói gì nên thẳng thừng cắt ngang và quặng cho cô một điểm mấu chốt, “Tối nay học thuộc lòng cái này, sáng mai ngồi trên xe đọc cho tôi nghe, ngủ sớm đi, tôi đi đây.”
Nói xong, Giang Tử Phong thong thả đứng dậy, mở cửa phòng Lâm Nhiên rồi bước ra ngoài.
Lâm Nhiên cúi đầu nhìn tờ giấy A trong tay, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả và mơ hồ chẳng lý giải nổi.
Lâm Nhiên vội gạt đi suy nghĩ kỳ quái trong đầu, bắt đầu nghiêm túc học thuộc công thức trong tay.
Đến sáng hôm sau, như thường lệ, Lâm Nhiên cầm hai chai sữa tươi rồi ra khỏi nhà, sau khi đưa cho Giang Tử Phong một chai thì sánh vai bước đi cùng cậu.
Đi theo Giang Tử Phong suốt một quãng đường dài, lúc này Lâm Nhiên mới lên tiếng: “Tôi đã suy nghĩ rồi tôi cảm thấy thi vào Đại học A là việc quá khó với tôi, hơn nữa trong trường ấy có nhiều học sinh xuất sắc thế kia, chắc chắn người lười biếng như tôi sẽ lại trở thành học sinh cá biệt mất thôi.
Huống chi điểm của tôi cũng không đủ, cho dù tôi có thích thì cũng chỉ có thể tương tự đơn phương mà thôi.”
Giọng cô đều đều như thể muốn buông bỏ Đại học A vậy.
Mà giờ phút này, Giang Tử Phong với sắc mặt như thường ngày chợt liếc sang cô, mặc dù gương mặt chẳng có chút thay đổi, nhưng Lâm Nhiên vẫn cảm nhận được rằng cậu đang không vui.
Cô vội vàng nói tiếp: “Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi còn chưa nói xong mà.
Mặc dù việc thi vào Đại học A sẽ vô cùng khó khăn, nhưng tôi sẽ cố gắng học tập để đạt được điểm chuẩn của trường.”
Lâm Nhiên cảm thấy học chung trường với Giang Tử Phong thật tốt, dù sao cũng là bạn học, để cậu ấy phụ đạo thì sẽ không có chuyện thi trượt đại học đâu nhỉ.
Giang Tử Phong nghe vậy, lúc này mới hài lòng mỉm cười, hờ hững nói ra bốn chữ, “Việc do người làm.”
Những ngày sau đó, Giang Tử Phong càng hết ℓòng hết sức phụ đạo cho Lâm Nhiên, mà Lâm Nhiên cũng bình tĩnh chuyên cần học tập.
Trước kỳ thi đại học một tuần, trường học bắt đầu dừng việc giảng bài, để học sinh tự học.
Lâm Nhiên và Giang Tử Phong cũng bắt đầu hình thức ôn tập, thỉnh thoảng đám bạn Tô Thành Vương Nhã sẽ gọi điện thoại hỏi thăm tiến độ ôn bài của Lâm Nhiên, mọi người cùng nhau thảo luận phương pháp để ôn tập.
Trong khoảng thời gian này, Hứa Tình và Lâm Kiến Quốc còn căng thẳng hơn cả Lâm Nhiên, thậm chí bọn họ còn sắp xếp một thực đơn để bổ sung dinh dưỡng cho con gái trước kì thi.
Tuy nhiên, do yêu cầu công việc nên Lâm Kiến Quốc tạm thời bị điều đi công tác ở nước ngoài, chẳng thể đồng hành cùng con gái trong kì thi này.
Lúc đi, Lâm Kiến Quốc luôn miệng dặn dò Hứa Tình nhất định phải chăm sóc Lâm Nhiên thật kĩ, có thế nào cũng không được để cố xảy ra chuyện gì trước kì thi.
Vào ngày thi đại học, Lâm Nhiên thức dậy từ sớm và ăn bánh bao như thường lệ, lúc ra ngoài, Hứa Tình liên tục dặn dò cô phải cẩn thận một chút.
Vốn dĩ Hứa Tình muốn lái xe đưa Lâm Nhiên đi thi, nhưng cô bảo hôm nay trên đường xe cộ đông đúc, nếu lái xe thì nhất định sẽ kẹt xe, huống chi cô cũng không muốn Hứa Tình đứng bên ngoài chờ mình, như thế cô sẽ cảm thấy rất áp lực.
Hứa Tình nghe vậy đành từ bỏ, bà nghĩ địa điểm thi của Lâm Nhiên cách nhà không xa mấy, nếu để cô đi một mình cũng chẳng sao.
Trước khi Lâm Nhiên ra khỏi nhà, Hứa Tình đưa cho cô hai chai sữa tươi như ngày thường.
Lâm Nhiên nhìn chai sữa tươi, hé miệng nhưng chẳng nói gì.
Có lẽ vì thói quen nên Hứa Tình cũng chuẩn bị một chai sữa cho Giang Tử Phong.
Chẳng qua hôm nay là ngày thi đại học, Lâm Nhiên nghĩ Giang Tử Phong sẽ không gặp mình, bởi vì bọn họ không thi cùng một nơi.
Mặc dù hiểu rõ nguyên nhân, nhưng Lâm Nhiên vẫn cảm giác giống như bị bỏ lại vậy, thật là buồn.
Lúc đi xuống tầng dưới, Lâm Nhiên bất ngờ trông thấy Giang Tử Phong mặc một bộ quần áo bình thường đứng dưới tàng cây, đó là nơi cậu thường đứng đợi cô.
Lâm Nhiên vội vàng chạy nhanh tới, vừa ngẩng mặt lên cười vừa nhìn Giang Tử Phong: “Cậu đang đợi tôi sao?”.
Trong giọng nói của cô mang theo vẻ ngạc nhiên, nhẹ nhàng, trông giống như đang rất vui.
“Chờ cậu á? Tôi đang đợi sữa bò của tôi thôi.” Giang Tử Phong liếc cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Cậu vươn tay cầm lấy chai sữa tươi trong tay Lâm Nhiên, sau đó còn giơ tay lên, hờ hững nói: “Sáng nào cũng uống sữa nên một ngày không uống tôi thấy không quen.”
"Ồ, thì ra là như vậy à."
Lâm Nhiên cố ý dùng giọng điệu kỳ quái để nói chuyện, vừa nghe đã biết Giang Tử Phong chỉ lấy cớ mà thôi, nhưng mà cô cũng không vạch trần làm gì.
Cô chỉ thoải mái ngồi lên phí sau xe của người kia, thoải mái để Giang Tử Phong đưa mình đi thi trước, dù sao thời gian vẫn còn nhiều, chờ cậu ấy đưa mình đến địa điểm thi, sau đó lại chạy đến chỗ cậu ấy thi vẫn kịp thời.
"Cậu đừng khách sáo với mình làm gì."