Vậy thì thật cảm ơn Tử Phong quá, vào nhà đi uống trà nhé?" Hứa Tình tươi cười mời Giang Tử Phong, giọng nói đầy nhiệt tình.
"Cảm ơn dì, tiện thì giúp thôi mà, không cần làm phiền đâu ạ, cháu vào nhà đây." Giang Tử Phong mỉm cười, thoạt trông vừa nhã nhặn vừa lễ phép, rất dễ tạo thiện cảm với người khác.
Hứa Tình vui vẻ gật đầu, khen ngợi không ngớt: "Cháu thật hiểu chuyện, lần sau dì sẽ làm gì đó ngon ngon đem qua."
Thấy Hứa Tình vui ra mặt, Lâm Nhiên hơi ganh tị, cô chưa thấy mẹ tươi cười hài lòng với mình như thế bao giờ.
Mãi cho đến khi Giang Tử Phong vào nhà rồi, Hứa Tình mới đóng cửa lại, nghiêm mặt nói với Lâm Nhiên: "Con thật bất cẩn, có cái ví cũng làm mất, may mà mẹ đã bảo con để giấy tờ ở nhà không thì phiền to.
Cũng may gặp được Giang Tử Phong, không thì con biết về nhà thế nào."
"Cũng tại mẹ tịch thu điện thoại di động của con đấy chứ, không thì con có thể quét Alipay thanh toán vé xe buýt rồi."
Lâm Nhiên cảm thấy bây giờ chính là thời cơ để đòi điện thoại, bèn làm nũng với Hứa Tình, bắt lấy cánh tay bà và thủ thỉ: "Mẹ à, mẹ nói xem, nếu con không gặp Giang Tử Phong thì phải cuốc bộ về nhà rồi, mẹ xem trường A cách nhà mình xa tít tắp thế kia, mẹ yên tâm để một đứa con gái như con đi bộ ngoài đường lúc tối muộn thế này sao? Ngộ nhỡ lần sau phát sinh tình huống tương tự thì biết làm thế nào? Nhưng nếu con có điện thoại thì khác rồi, Alipay của con có tiền, mà con cũng có thể gọi cho ba mę, chú hoặc dì, hoặc tìm ai đó giúp đỡ, mẹ nói có phải không nào?"
"Con mà cầm điện thoại thì toàn đọc tiều thuyết với chơi game, giờ đã lên lớp rồi." Hứa Tình vẫn rất kiên
quyết.
Lâm Kiến Quốc nói chen vào: "Con gái cũng biết chừng mực mà, hơn nữa có gì quan trọng bằng an toàn của con bé chứ, em cứ trả điện thoại cho nó đi."
Hứa Tình thấy cũng có lí, bèn dặn dò Lâm Nhiên mấy câu rồi vào phòng lấy điện thoại.
Lâm Nhiên cười, nói với Lâm Kiến Quốc: "Ba đẹp trai nhất."
Lâm Kiến Quốc cười ha hả, bảo Lâm Nhiên đi ăn cơm, hai người có để phần cho cô.
Có điện thoại trong tay thật là khác biệt, tối đến, Lâm Nhiên vội vàng vào trang web đọc tiếp bộ tiếu thuyết đang theo dõi, không tài nào dứt mắt ra được, làm hôm sau đi thi liên tục ngáp vặt, chỉ thiếu nước gục xuống bàn mà ngủ.
Giang Tử Phong nhíu mày nhìn cô, thấy hai mắt cô nhắm chặt, một tay chống đầu, dáng vẻ buồn ngủ.
Đầu Lâm Nhiên cứ thấp dần, đến khi chỉ còn cách mặt bàn vài phân thì lại quay về tư thế cũ, sau khi lặp đi lặp lại vài lần thì cô bất chấp tất cả, cứ thể gục xuống bàn mà ngáy khò khò.
Giám thị coi thi thấy chướng mắt, vừa vào phòng thi đã ngủ, nào có ai đi thi kiểu đấy?
Giám thị vỗ vai Lâm Nhiên, cô mơ màng thức giấc, thấy gương mặt của giám thị gần ngay trước mắt thì kêu lên thảng thốt, không dám ngủ tiếp nữa.
Lâm Nhiên cầm bút làm vài câu trắc nghiệm ra dáng ra hình, nhưng rồi cơn buồn ngủ lại ập đến không cưỡng nổi.
Cô không muốn bị giám thị nhắc nhở lần nữa, bèn lặng lẽ tháo dây buộc tóc ra, xõa tóc che hai bên gò má rồi cúi đầu như thể đang suy tư, chẳng mấy chốc đã ngủ tiếp.
Phương pháp ngụy trang ngốc nghếch thế kia đương nhiên dễ dàng bị người khác nhìn thấu.
Giám thị đi đến chỗ cô, thấy bài thi bỏ trống hơn phân nửa thì thở dài nhưng cũng không đánh thức cô.
Từ lúc Lâm Nhiên tháo dây buộc tóc là Giang Tử Phong đã chú ý đến động tác của cô rồi, chỉ là không quay sang nhìn một cách lộ liễu mà thôi.
Cậu liếc xéo sang, thấy cô xõa tóc, mái tóc đen óng ả trông bóng mượt dưới ánh nắng ban mai.
Mặt Lâm Nhiên lấp ló dưới mái tóc đen, làm Giang Tử Phong liên tưởng đến câu thơ "Tay ôm đàn che nủa mặt hoa" Cậu chăm chú nhìn gương mặt say ngủ của cô, từ lâu đã nghe nói có người đến trường thì chỉ để ngủ nhưng chưa gặp bao giờ, không ngờ hôm nay lại gặp được, đối phương lại còn là Lâm Nhiên nên không kìm được mà bật cười.
Trích bài thơ Tì bà hành của Bạch Cư Dị, bản dịch của Phan Huy Thực.
Cuối cùng hai tiếng rưỡi cũng trôi qua, Lâm Nhiên đang ngủ mê man chợt có cảm giác ai đó đang lay mình.
Cô bực bội đánh cái tay khó ưa kia một cái, một tiếng kêu đau vang lên, làm cô giật mình.
Lâm Nhiên mơ màng tỉnh giấc, vừa mở mắt thì thấy mọi người trong phòng thi đã đứng dậy, có người đang loay hoay đeo cặp chuẩn bị ra về, còn giáo viên trên bục giảng thì đang cắm cúi thu dọn gì đó.
"Đã thi xong rồi à?"
Lâm Nhiên thảng thốt, cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn, giọng đậm vẻ lười nhác.
Đến khi mở to mắt ra, cô mới cảm giác có
người đang nhìn mình chăm chú.
Lâm Nhiên quay sang thì thấy bên cạnh có một nữ sinh đang ôm lấy cổ tay nhìn mình chằm chặp bằng ánh mắt khó chịu.
Lúc này Lâm Nhiên mới sực nhớ ban nãy hình như mình có đánh cái gì đó trong lúc ngủ, có vẻ là cổ tay của nữ sinh này.
Đầu óc cô dần tỉnh táo lại, vội vàng xin lỗi: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, mình không cố ý đâu, lúc nãy mình ngủ không biết trời trăng gì cả chú không phải cố ý đánh cậu đâu."
"Hừ.
Đến giờ nộp bài rồi." Nữ sinh trước mặt lườm Lâm Nhiên và cầm lấy bài thi của cô.
Thấy bài thi bỏ trống gần hết, cô ta tỏ vẻ khinh thường ra mặt, kẹp bài thi vào xấp giấy trên tay rồi đi sang chỗ khác để tiếp tục thu bài.
Lâm Nhiên bĩu môi, đương nhiên cô nhận thấy được thái độ khó chịu của nữ sinh kia, nhưng dù gì cô cũng đã xin lỗi hết sức chân thành rồi mà người ta vẫn không chấp nhận thì đành chịu, cô thật sự đang rất mệt.
Lâm Nhiên ngáp một cái rõ dài rồi ra khỏi phòng thi, thong thả đi ra ngoài sân trường, định dạo một vòng thì thấy Giang Tử Phong đi về phía mình.
Lúc này cô mới sực nhớ hai người thi cùng một phòng, bèn lên tiếng bắt chuyện: "Cậu làm bài được không?"
"Xem như cũng được." Giang Tử Phong hờ hững đáp, rồi đột nhiên cậu nhìn cô đăm đăm, nhếch môi cười hỏi, "Còn cậu thì sao, ngủ ngon không?"
"..." Giờ Lâm Nhiên mới nhớ Giang Tử Phong ngồi ngay bên cạnh mình, chắc chắn đã thấy mình ngủ gật, cô xấu hổ nói nhỏ, "Tôi đâu biết làm, ngồi mãi cũng chán, thà ngủ cho rồi."
"Dù vậy cũng không đến mức vùa bằt đầu làm bài đã ngủ chứ, cậu còn chưa đọc đề thì sao lại biết mình không biết làm? Cơ mà mắt cậu thâm quầng thế kia chắc là đêm qua ngủ không đủ giấc chứ gì?" Giang Tử Phong nhìn cô và nói chắc nịch.
Lâm Nhiên vội lấy gương ra soi, thấy đúng là mắt mình thâm xì thật, không khỏi thở dài một tiếng, chính cô cũng thấy khó coi.
Cô nhìn dáng vẻ tối-biết-mà của Giang Tử Phong, cảm thấy thật bực mình, tệ hơn thế là giọng điệu hờ hững như thể đã đoán trước hết thảy của cậu ta, vừa tự tin vừa độc miệng.
Thấy Lâm Nhiên thất thần, Giang Tử Phong đút hai tay vào túi quần, ung dung cất bước đi trước, bảo cô.
"Đi thôi."
"Đi đâu cơ?" Lâm Nhiên ngạc nhiên, lát nữa cô phải đón xe buýt quay về trường E, vì sáng nay thi môn cuối, chiều còn phải về trường đi học.
"Dẫn cậu đến căng tin ăn cơm.
Cậu đã đến trường A thì cũng phải ăn một bữa cho biết chứ." Giang Tử Phong nói với về đương nhiên.