Tước Thiên nghe những lời nàng nói lòng cảm thấy một cổ chua xót, gương mặt hắn đã nổi đầy gân xanh, đỏ vì tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền, hắn nhìn nàng miệng nghiến răng nói:
_ Nếu để ta bắt được bọn chúng, ta sẽ cho bọn chúng biết thế nào là sống còn đáng sợ hơn cái chết, bọn này chẳng xem ai ra gì, thật là tức chết mà, chúng chẳng coi trời đất la gì mà.
_Còn gì là phép vua luật nước nữa, cướp của giết người giữa ban ngày như vậy, hắn ngước mặt nhìn vào Dạ Yến lại hỏi:
_ Nàng nói đi bọn chúng ở vùng nào? Ta sẽ đích thân đi sang bằng hang ổ của chúng giúp nàng rửa hận.
Trương Dạ Yến nhìn gương mặt giận dữ của tên nam nhân này, thật là đáng sợ, nhìn mà nổi hết cả da gà luôn.
_"Ôi trời ơi!"
_Dạ Yến thầm kêu gào khóc trong bụng, nàng suy nghĩ.
" Mình sao lại bị xuyên vào nơi này cơ chứ, lại gặp phải người nam nhân nóng tính và tàn ác như vậy nữa .
_ "Nàng nghĩ xong chưa?"
Tứớc Thiên nhìn nàng đang thất thần nên lên tiếng hỏi.
_"Dạ Yến chợt bừng tỉnh lắc đầu nói:
_ Ta không biết bọn chúng mà, nàng nhướng mắt nhìn vào mặt hắn, trên gương mặt hắn vẫn còn đầy những đường gân xanh đỏ, đôi lưỡi mác hắn châu lại hầu như sắp đụng cả vào nhau rồi.
_" Trời ơi!"
Trương Dạ Yến lại gào thét trong bụng " nếu sau này tên nam nhân này mà biết mình nói dối hắn, lúc ấy có khi hắn ta lại giết mình luôn không chừng ".
Mới vừa nghĩ đến đó thôi, mà một luồng khí lạnh từ sống lưng chạy thẳng lên đỉnh đầu, Dạ Yến chợt rùng mình.
_Nhưng thật nàng không biết phải giải thích sao với hắn, thôi kệ cứ ở tạm nơi này trị thương cho khỏi rồi tìm cớ cáo từ ra đi, đành phải vậy chứ biết sao Dạ Yến ngẩm nghĩ.
Cố chấn tỉnh tinh thần lại Dạ Yến ngước nhìn người nam nhân trước mặt nở nụ cười vô tội nói:
_ Tứớc Thiên tôi cảm ơn ngài rất nhiều, vì ngài đã ra tay cứu giúp tôi, ơn này tôi sẽ mãi khắc sâu trong lòng, tôi nợ ngài một mạng, nếu có cơ hội sẽ đáp đền ơn ngài.
Tước Thiên nhìn nàng, khẻ lên tiếng nói:
_ Nàng đừng nói lời cảm ơn, thấy người gặp nạng ra tay cứu giúp là chuyện nên làm thôi.
_Ta đở nàng ngồi dậy dùng cháo nhé, lời nói vừa dứt thì có tiếng gõ cửa, hắn lên tiếng ra lệnh:
_ Vào đi!
Người bước vào phòng là một tiểu nha đầu, cô bé có gương mặt tròn trịa dễ thương, làn da trắng mịn, đôi má hồng hồng, cặp mắt to nhìn thật lanh lợi, nha đầu đi đến bên giường tay cầm một cái mâm nhỏ, trên đó có hai cái bát chắc là cháo và thuốc, cô bé cuối đầu thi lễ, thưa đại vương gia thuốc và cháo của tiểu thư đã chuẩn bị xong rồi ạ, đặt mâm lên cái bàn gần đó nha đầu quay sang Dạ Yến cuối đầu hành lễ, nô tì thỉnh an tiểu thư, mời tiểu thư dùng cháo cho khỏe.
_Tước Thiên nhìn nha đầu nói:
_ Ngươi đưa đây ta sẽ cho nàng ấy dùng, ngươi hãy lui ra ngoài đi, không có lệnh của ta không ai được phép vào đây, nếu trái lệnh đừng trách ta sao độc ác, nha đầu run rẩy cuối đầu lên tiếng:
_ Dạ vâng nô tì đã biết, nô tì xin phép được lui ra, hắn phất tay ra hiệu nha đầu nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng, cũng không quên đóng cửa cẩn thận.
Tay cầm bát cháo lên,Tước Thiên thái độ ôn nhu chưa từng có trước đây, miệng thổi nhè nhẹ vào muỗng cháo cho bớt nóng rồi nhìn sang nàng nói:
_ "Nàng há miệng ra nào!".
Dạ Yến nhìn thấy thái độ của hắn như vậy, làm cho nàng ngây dại ngay phút này, miệng nàng cũng tự mở to cho hắn đút cho mình, nuốt cháo vào miệng một cảm giác thật khó tả:
_ Ngon quá! Nàng vui vẻ lên tiếng khen ngợi, trước đến nay nàng chưa từng an được cháo ngon như vậy.
_" Ngon thật không?"
Nghe hắn hỏi Dạ Yến vui vẻ nói:
_" Ngon thật đấy ạ! ".
Hắn nhìn nàng nói miệng chợt nhếch mép cười nhẹ, làm cho Dạ Yến chợt ngượng ngùng, đỏ hết cả mặt, càng làm cho nàng vốn đáng yêu, giờ đây càng đẹp hơn hẳn, tim Tước Thiên giờ đây đập lỗi mất một nhịp, càng nhìn hắn càng mê mẩn, chợt Dạ Yến lên tiếng nói:
_" Để ta tự ăn được rồi?"
Nàng ngượng ngùng nhìn hắn, lời nói vừa dứt tay Dạ Yến cũng đưa ra đón bát cháo từ trên tay hắn, nàng ăn một hơi hết sạch chắc vì quá đói.
Tước Thiên nhìn nàng ăn mà lòng cảm giác thật vui vẻ, đối với ta nàng thật đẹp, lão Thiên đã ban nàng cho ta, ta sẽ bảo vệ nàng, chăm sóc cho nàng không để một ai làm nàng bị tổn thương, dù là một sợi tóc Tước Thiên thầm hứa với chính mình.
_ Nếu để ta bắt được bọn chúng, ta sẽ cho bọn chúng biết thế nào là sống còn đáng sợ hơn cái chết, bọn này chẳng xem ai ra gì, thật là tức chết mà, chúng chẳng coi trời đất la gì mà.
_Còn gì là phép vua luật nước nữa, cướp của giết người giữa ban ngày như vậy, hắn ngước mặt nhìn vào Dạ Yến lại hỏi:
_ Nàng nói đi bọn chúng ở vùng nào? Ta sẽ đích thân đi sang bằng hang ổ của chúng giúp nàng rửa hận.
Trương Dạ Yến nhìn gương mặt giận dữ của tên nam nhân này, thật là đáng sợ, nhìn mà nổi hết cả da gà luôn.
_"Ôi trời ơi!"
_Dạ Yến thầm kêu gào khóc trong bụng, nàng suy nghĩ.
" Mình sao lại bị xuyên vào nơi này cơ chứ, lại gặp phải người nam nhân nóng tính và tàn ác như vậy nữa .
_ "Nàng nghĩ xong chưa?"
Tứớc Thiên nhìn nàng đang thất thần nên lên tiếng hỏi.
_"Dạ Yến chợt bừng tỉnh lắc đầu nói:
_ Ta không biết bọn chúng mà, nàng nhướng mắt nhìn vào mặt hắn, trên gương mặt hắn vẫn còn đầy những đường gân xanh đỏ, đôi lưỡi mác hắn châu lại hầu như sắp đụng cả vào nhau rồi.
_" Trời ơi!"
Trương Dạ Yến lại gào thét trong bụng " nếu sau này tên nam nhân này mà biết mình nói dối hắn, lúc ấy có khi hắn ta lại giết mình luôn không chừng ".
Mới vừa nghĩ đến đó thôi, mà một luồng khí lạnh từ sống lưng chạy thẳng lên đỉnh đầu, Dạ Yến chợt rùng mình.
_Nhưng thật nàng không biết phải giải thích sao với hắn, thôi kệ cứ ở tạm nơi này trị thương cho khỏi rồi tìm cớ cáo từ ra đi, đành phải vậy chứ biết sao Dạ Yến ngẩm nghĩ.
Cố chấn tỉnh tinh thần lại Dạ Yến ngước nhìn người nam nhân trước mặt nở nụ cười vô tội nói:
_ Tứớc Thiên tôi cảm ơn ngài rất nhiều, vì ngài đã ra tay cứu giúp tôi, ơn này tôi sẽ mãi khắc sâu trong lòng, tôi nợ ngài một mạng, nếu có cơ hội sẽ đáp đền ơn ngài.
Tước Thiên nhìn nàng, khẻ lên tiếng nói:
_ Nàng đừng nói lời cảm ơn, thấy người gặp nạng ra tay cứu giúp là chuyện nên làm thôi.
_Ta đở nàng ngồi dậy dùng cháo nhé, lời nói vừa dứt thì có tiếng gõ cửa, hắn lên tiếng ra lệnh:
_ Vào đi!
Người bước vào phòng là một tiểu nha đầu, cô bé có gương mặt tròn trịa dễ thương, làn da trắng mịn, đôi má hồng hồng, cặp mắt to nhìn thật lanh lợi, nha đầu đi đến bên giường tay cầm một cái mâm nhỏ, trên đó có hai cái bát chắc là cháo và thuốc, cô bé cuối đầu thi lễ, thưa đại vương gia thuốc và cháo của tiểu thư đã chuẩn bị xong rồi ạ, đặt mâm lên cái bàn gần đó nha đầu quay sang Dạ Yến cuối đầu hành lễ, nô tì thỉnh an tiểu thư, mời tiểu thư dùng cháo cho khỏe.
_Tước Thiên nhìn nha đầu nói:
_ Ngươi đưa đây ta sẽ cho nàng ấy dùng, ngươi hãy lui ra ngoài đi, không có lệnh của ta không ai được phép vào đây, nếu trái lệnh đừng trách ta sao độc ác, nha đầu run rẩy cuối đầu lên tiếng:
_ Dạ vâng nô tì đã biết, nô tì xin phép được lui ra, hắn phất tay ra hiệu nha đầu nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng, cũng không quên đóng cửa cẩn thận.
Tay cầm bát cháo lên,Tước Thiên thái độ ôn nhu chưa từng có trước đây, miệng thổi nhè nhẹ vào muỗng cháo cho bớt nóng rồi nhìn sang nàng nói:
_ "Nàng há miệng ra nào!".
Dạ Yến nhìn thấy thái độ của hắn như vậy, làm cho nàng ngây dại ngay phút này, miệng nàng cũng tự mở to cho hắn đút cho mình, nuốt cháo vào miệng một cảm giác thật khó tả:
_ Ngon quá! Nàng vui vẻ lên tiếng khen ngợi, trước đến nay nàng chưa từng an được cháo ngon như vậy.
_" Ngon thật không?"
Nghe hắn hỏi Dạ Yến vui vẻ nói:
_" Ngon thật đấy ạ! ".
Hắn nhìn nàng nói miệng chợt nhếch mép cười nhẹ, làm cho Dạ Yến chợt ngượng ngùng, đỏ hết cả mặt, càng làm cho nàng vốn đáng yêu, giờ đây càng đẹp hơn hẳn, tim Tước Thiên giờ đây đập lỗi mất một nhịp, càng nhìn hắn càng mê mẩn, chợt Dạ Yến lên tiếng nói:
_" Để ta tự ăn được rồi?"
Nàng ngượng ngùng nhìn hắn, lời nói vừa dứt tay Dạ Yến cũng đưa ra đón bát cháo từ trên tay hắn, nàng ăn một hơi hết sạch chắc vì quá đói.
Tước Thiên nhìn nàng ăn mà lòng cảm giác thật vui vẻ, đối với ta nàng thật đẹp, lão Thiên đã ban nàng cho ta, ta sẽ bảo vệ nàng, chăm sóc cho nàng không để một ai làm nàng bị tổn thương, dù là một sợi tóc Tước Thiên thầm hứa với chính mình.