Tứớc Thiên đôi mắt u buồn nhìn vào người con gái trong lòng chờ đợi, tay hắn vẫn chung thủy lau mát cho nàng.
Kỳ Lôi dừng tay, chân đi đến bàn trà, lấy một chung nước ấm đưa sang cho Tứớc Thiên: vương huynh hãy cho nàng ấy uống đi, uống nhiều nước giúp nàng mau hạ sốt đó.
Tay Tứớc Thiên đón lấy chung nước, tay kia đở lấy đầu nàng lên, đưa nước đến môi nàng, nhưng nước không chảy vào miệng nàng, mà nó cứ chảy ra ngoài làm cho Tứớc Thiên càng lo lắng, nhìn nàng như vậy lòng hắn đau nhói.
Bất chợt hắn nhớ ra cách lúc sáng đã cho nàng uống thuốc, giờ phải làm thử như vậy, xem nàng có uống nước được hay không?.
Nghĩ là làm Tứớc Thiên dùng miệng ngậm nước, dùng tay nhẹ nhàng tách ra môi nàng, hắn cuối xuống đưa từng ngụm nước ấm vào miệng cho nàng uống.
Cuối cùng nàng cũng đã uống được nước, lòng hắn giờ đây nhẹ hơn một chút, cơ mặt cũng có phần dãn ra một ít.
Mãi lo cho Dạ Yến mà Tứớc Thiên quên mất trong phòng còn một người, mà giờ đây người ngồi đó, mắt mở to như hạt nhãn,miệng thì há to hết cở, hai má thì đỏ như ánh mặt trời lúc hừng đông.
Kỳ Lôi không thể nào ngờ vương huynh của mình, thân là một vương gia, giữ chức đô thống đại tướng quân, trên xa trường anh dũng thiện chiến không khuất phục trước ai, và đặc biệt không yêu thích nữ nhân, ấy vậy mà giờ đây lại thật ôn nhu ngồi chăm sóc một nữ nhân như vậy, mà còn để nàng nằm trên giường của huynh ấy nữa chứ.
Ai mà không biết tính tình của nhị vương gia rất ưa sạch sẽ, huynh ấy là người nổi tiếng là người thích sạch sẽ, ghét nhất ai vào phòng riêng và đụng vào đồ mình,chứ đừng nói là lên giường của huynh ấy,thật bất ngờ, thật mở rộng tầm mắt nha, bởi vậy con người khi yêu thì sẽ khác, quả là huynh ấy yêu thật rồi.
Kỳ Lôi nhìn vào Tứớc Thiên giọng trầm ấm lên tiếng hỏi: huynh thật muốn thành thân với cô nương ấy sao?.
Không chút do dự Tứớc Thiên gật đầu,: vậy nếu hoàng thượng không cho phép thì huynh phải làm sao Kỳ Lôi hỏi?.
_Nhếch miệng cười Tứớc Thiên liền đáp: "đệ an tâm đi,hoàng thượng đã đồng ý hôn sự của huynh sẽ tự huynh làm chủ,nên đệ đừng quá lo lắng".
Hai người mãi mê trò chuyện Trương Dạ Yến từ từ mở mắt, liếc mắt phượng nhìn chung quanh Dạ Yến chợt nhìn thấy được một người nam nhân gương mặt khôi ngô tuấn tú, trên thân mặc y phục màu đỏ vải lụa nhẹ nhàng, làm tôn thêm vẽ đẹp của hắn, nhưng mà hình như có gì đó không đúng thì phải, mình đang nằm trong vòng tay ai vậy?.
Dạ Yến ngước mắt nhìn lên trên xem ai đang ôm mình? Thì ra là hắn tên đáng ghét này sao lại ôm mình như vậy chứ?
Dạ Yến lầm thầm suy nghĩ, Tứớc Thiên cảm giác người trong lòng đã tỉnh nên hắn liền cuối xuống nhìn nàng, cũng vừa lúc Dạ Yến nhìn lên,bốn mắt nhìn nhau trong lúc này tim hai người cùng đập dồn dập, mặt nàng liền đã chuyển đỏ, mùi hương hoa nhài của nàng bay vào mũi hắn, làm cho hắn thật bị cuốn hút, hắn bị kích thích chịu không nổi.
Trong lúc hai người đang đắm chìm trong rung động, thì một tiếng tằng hắng vang lên làm cho hai người giật mình trở về thực tại.
_Kỳ Lôi nghiêm mặt nói: hai người quên mất tôi rồi, Tứớc Thiên đở nàng dựa vào giường, hắn liền nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến một cái ghế gần đó ngồi xuống.
_Tứớc Thiên lúc này lên tiếng giới thiệu: đây là biểu đệ của ta, đệ ấy tên Kỳ Lôi là con của tứ cô cô của ta,cũng là em họ của hoàng thượng,gọi là tam vương gia.
_Còn ta là nhị vương gia, ta là con trai của Tam vương gia,cha ta đã hy sinh trên chiến trận, không lâu sau mẹ ta vì nhớ cha mà bệnh và qua đời, giờ đây ta chỉ có một mình chỉ biết chiến đấu để làm vui.
Dạ Yến cuối đầu chào Kỳ Lôi, hắn cũng vui vẻ gật đầu đáp lễ,nhìn nàng hắn lên tiếng hỏi: Tiểu thư có biết hung khí gây ra thương tích cho nàng nó là gì không?.
Dạ Yến nghe hỏi, ngước mặt nhìn vào Kỳ Lôi nói: có việc gì không mà ngài lại hỏi?.
_Tứớc Thiên nhanh hơn trả lời: vì hung khí còn nằm trong người nàng, phải sớm lấy nó ra,nếu không sẽ rất nguy hiểm cho nàng, nàng sốt cao cũng vì vậy, biểu đệ muốn biết để tìm cách chữa cho nàng thôi.
Trương Dạ Yến gật đầu,khẻ nói: vậy à! Cảm ơn ngài rất nhiều, nhưng ta sẽ tự lấy nó ra, hai vị vương gia không cần phải lo lắng đâu.
Nghe Dạ Yến nói hai tên nam nhân nhìn nhau kinh ngạc, Tứớc Thiên nhìn nàng lên tiếng hỏi lại lần nữa: nàng tự làm có được không? Dạ Yến liền gật đầu chắc chắn,: nàng để cho ta giúp nàng nhé Tứớc Thiên nhìn nàng ánh mắt đầy mong đợi.
Dạ Yến thẳng thắn trả lời: không cần đâu, nhưng nếu ngài muốn, thì có thể giúp tôi lấy ít đồ là được rồi.
Nét mặt tỏ Tước Thiên tỏ ra không vui nhưng cũng gật đầu nói: " nàng cần những gì? ta chuẩn bị cho nàng"
Trương Dạ yến suy nghĩ hồi lâu liền nói: ngài giúp tôi chuẩn bị dùm, một chậu nước ấm, nhiều khăn sạch, nhiều một chút, một thanh chủy thủ, một cây nến và dược liệu cầm máu, loại dược giảm đau mạnh nhất, và cả cái gương soi mặt được không? Dạ Yến nhìn hắn hỏi.
_Được chứ nàng đợi chút Tứớc Thiên quay sang Kỳ Lôi nói: biểu đệ đi chuẩn bị dùm huynh nhe, như hiểu ý Kỳ Lôi cuối đầu hành lễ rồi lui ra.
Kỳ Lôi dừng tay, chân đi đến bàn trà, lấy một chung nước ấm đưa sang cho Tứớc Thiên: vương huynh hãy cho nàng ấy uống đi, uống nhiều nước giúp nàng mau hạ sốt đó.
Tay Tứớc Thiên đón lấy chung nước, tay kia đở lấy đầu nàng lên, đưa nước đến môi nàng, nhưng nước không chảy vào miệng nàng, mà nó cứ chảy ra ngoài làm cho Tứớc Thiên càng lo lắng, nhìn nàng như vậy lòng hắn đau nhói.
Bất chợt hắn nhớ ra cách lúc sáng đã cho nàng uống thuốc, giờ phải làm thử như vậy, xem nàng có uống nước được hay không?.
Nghĩ là làm Tứớc Thiên dùng miệng ngậm nước, dùng tay nhẹ nhàng tách ra môi nàng, hắn cuối xuống đưa từng ngụm nước ấm vào miệng cho nàng uống.
Cuối cùng nàng cũng đã uống được nước, lòng hắn giờ đây nhẹ hơn một chút, cơ mặt cũng có phần dãn ra một ít.
Mãi lo cho Dạ Yến mà Tứớc Thiên quên mất trong phòng còn một người, mà giờ đây người ngồi đó, mắt mở to như hạt nhãn,miệng thì há to hết cở, hai má thì đỏ như ánh mặt trời lúc hừng đông.
Kỳ Lôi không thể nào ngờ vương huynh của mình, thân là một vương gia, giữ chức đô thống đại tướng quân, trên xa trường anh dũng thiện chiến không khuất phục trước ai, và đặc biệt không yêu thích nữ nhân, ấy vậy mà giờ đây lại thật ôn nhu ngồi chăm sóc một nữ nhân như vậy, mà còn để nàng nằm trên giường của huynh ấy nữa chứ.
Ai mà không biết tính tình của nhị vương gia rất ưa sạch sẽ, huynh ấy là người nổi tiếng là người thích sạch sẽ, ghét nhất ai vào phòng riêng và đụng vào đồ mình,chứ đừng nói là lên giường của huynh ấy,thật bất ngờ, thật mở rộng tầm mắt nha, bởi vậy con người khi yêu thì sẽ khác, quả là huynh ấy yêu thật rồi.
Kỳ Lôi nhìn vào Tứớc Thiên giọng trầm ấm lên tiếng hỏi: huynh thật muốn thành thân với cô nương ấy sao?.
Không chút do dự Tứớc Thiên gật đầu,: vậy nếu hoàng thượng không cho phép thì huynh phải làm sao Kỳ Lôi hỏi?.
_Nhếch miệng cười Tứớc Thiên liền đáp: "đệ an tâm đi,hoàng thượng đã đồng ý hôn sự của huynh sẽ tự huynh làm chủ,nên đệ đừng quá lo lắng".
Hai người mãi mê trò chuyện Trương Dạ Yến từ từ mở mắt, liếc mắt phượng nhìn chung quanh Dạ Yến chợt nhìn thấy được một người nam nhân gương mặt khôi ngô tuấn tú, trên thân mặc y phục màu đỏ vải lụa nhẹ nhàng, làm tôn thêm vẽ đẹp của hắn, nhưng mà hình như có gì đó không đúng thì phải, mình đang nằm trong vòng tay ai vậy?.
Dạ Yến ngước mắt nhìn lên trên xem ai đang ôm mình? Thì ra là hắn tên đáng ghét này sao lại ôm mình như vậy chứ?
Dạ Yến lầm thầm suy nghĩ, Tứớc Thiên cảm giác người trong lòng đã tỉnh nên hắn liền cuối xuống nhìn nàng, cũng vừa lúc Dạ Yến nhìn lên,bốn mắt nhìn nhau trong lúc này tim hai người cùng đập dồn dập, mặt nàng liền đã chuyển đỏ, mùi hương hoa nhài của nàng bay vào mũi hắn, làm cho hắn thật bị cuốn hút, hắn bị kích thích chịu không nổi.
Trong lúc hai người đang đắm chìm trong rung động, thì một tiếng tằng hắng vang lên làm cho hai người giật mình trở về thực tại.
_Kỳ Lôi nghiêm mặt nói: hai người quên mất tôi rồi, Tứớc Thiên đở nàng dựa vào giường, hắn liền nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến một cái ghế gần đó ngồi xuống.
_Tứớc Thiên lúc này lên tiếng giới thiệu: đây là biểu đệ của ta, đệ ấy tên Kỳ Lôi là con của tứ cô cô của ta,cũng là em họ của hoàng thượng,gọi là tam vương gia.
_Còn ta là nhị vương gia, ta là con trai của Tam vương gia,cha ta đã hy sinh trên chiến trận, không lâu sau mẹ ta vì nhớ cha mà bệnh và qua đời, giờ đây ta chỉ có một mình chỉ biết chiến đấu để làm vui.
Dạ Yến cuối đầu chào Kỳ Lôi, hắn cũng vui vẻ gật đầu đáp lễ,nhìn nàng hắn lên tiếng hỏi: Tiểu thư có biết hung khí gây ra thương tích cho nàng nó là gì không?.
Dạ Yến nghe hỏi, ngước mặt nhìn vào Kỳ Lôi nói: có việc gì không mà ngài lại hỏi?.
_Tứớc Thiên nhanh hơn trả lời: vì hung khí còn nằm trong người nàng, phải sớm lấy nó ra,nếu không sẽ rất nguy hiểm cho nàng, nàng sốt cao cũng vì vậy, biểu đệ muốn biết để tìm cách chữa cho nàng thôi.
Trương Dạ Yến gật đầu,khẻ nói: vậy à! Cảm ơn ngài rất nhiều, nhưng ta sẽ tự lấy nó ra, hai vị vương gia không cần phải lo lắng đâu.
Nghe Dạ Yến nói hai tên nam nhân nhìn nhau kinh ngạc, Tứớc Thiên nhìn nàng lên tiếng hỏi lại lần nữa: nàng tự làm có được không? Dạ Yến liền gật đầu chắc chắn,: nàng để cho ta giúp nàng nhé Tứớc Thiên nhìn nàng ánh mắt đầy mong đợi.
Dạ Yến thẳng thắn trả lời: không cần đâu, nhưng nếu ngài muốn, thì có thể giúp tôi lấy ít đồ là được rồi.
Nét mặt tỏ Tước Thiên tỏ ra không vui nhưng cũng gật đầu nói: " nàng cần những gì? ta chuẩn bị cho nàng"
Trương Dạ yến suy nghĩ hồi lâu liền nói: ngài giúp tôi chuẩn bị dùm, một chậu nước ấm, nhiều khăn sạch, nhiều một chút, một thanh chủy thủ, một cây nến và dược liệu cầm máu, loại dược giảm đau mạnh nhất, và cả cái gương soi mặt được không? Dạ Yến nhìn hắn hỏi.
_Được chứ nàng đợi chút Tứớc Thiên quay sang Kỳ Lôi nói: biểu đệ đi chuẩn bị dùm huynh nhe, như hiểu ý Kỳ Lôi cuối đầu hành lễ rồi lui ra.