"Shit!" Thẩm Tuấn Ngạn đột nhiên khẽ rủa một tiếng, ánh mắt vốn còn nhu tình mật ý lúc này lại tràn đầy lửa giận.
Hết cách rồi, vận số quá tốt, trong lúc đang nói chuyện với Trần Vân, bỗng nhiên phát hiện ở trong góc cách đó không xa, đang có một người chụp hình mình.
Nếu ở trong thời khắc mấu chốt này làm ra chuyện thiêu thân nào, bại lộ hành tung bây giờ của anh, vậy anh và Trần Vân làm gì có thời gian từ từ chứ?
"Đi đến nhà ông cụ Tô đi." Ninh Duệ Thần đi đến bên cạnh Thẩm Tuấn Ngạn, nhỏ giọng nói, "Nơi này để tôi xử lý."
Đại viện của Tô Lê Đông thuộc của quân khu, người ngoài không thể đi vào, cũng là chỗ dựa tốt nhất trong lúc này.
"Ừ." Thẩm Tuấn Ngạn cũng không tiếp tục dài dòng, nắm lấy tay Trần Vân nhanh chóng nhảy vào trong xe, phóng viên kia cũng vội vàng đi theo, một thân thể cao ráo lại đột nhiên ngăn ở trước mặt gã ta...
=====
Ở nhà chính nhà họ Tô.
Tô Viễn Hàng đang quỳ gối trước mặt Tô Lê Đông, sắc mặt của Tô Lê Đông xanh lè, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi cơn tức giận.
"Ý mày là, đứa bé kia là của mày, chuyện năm đó... cũng là mày làm?" Tô Lê Đông lạnh giọng nói.
Tô Viễn Hàng miễn cưỡng gật đầu, "Vâng ạ."
Ông cho rằng Ninh Duệ Thần sẽ nói cho Tô Duyệt, cho nên dứt khoát chịu đòn nhận tội, nói thẳng chuyện năm đó, lại tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
"Ông nội, uống một viên thuốc trợ tim đi." Tô Đông Thần đem viên thuốc đưa tới trước mặt Tô Viễn Hàng, giễu cợt nhìn Tô Viễn Hàng đang quỳ dưới đất.
"Chú à, chú giỏi thật đấy, một mình ở bên ngoài nuôi con của tình nhân, để người khác gánh chịu tội danh thay chú, còn mình thì làm người tốt, khó trách năm đó chú chủ động yêu cầu săn sóc Phương Vận và đứa bé, chậc chậc, giúp anh trai gánh vác một phần phiền muộn chuyện chăm sóc Phương Vận... thật đúng là một lý do tốt." Tô Đông Thần cười khinh miệt nói, không hề rào trước đón sau.
Lúc trước anh còn buồn bực, sao Tô Viễn Hàng lại có hứng thú với chuyện này? Thì ra đây là lỗi lầm lúc trước chính ông ta phạm phải!
Mặc dù trước khi đến đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Tô Viễn Hàng có thói quen được người khác thổi phồng lúc này lại bị Tô Đông Thần làm cho nhục nhã, thần sắc trên mặt cũng thay đổi đến khó coi.
Nụ cười châm chọc bên khóe môi Tô Đông Thần càng lúc càng sâu, "Chú, lúc rãnh rổi chú cũng dạy cháu, làm sao coi người khác như súng để sai khiến mới là tốt, vừa làm kỹ nữ lại lập đền thờ, cháu cũng học tập chút ít ở chú đấy."
Đúng lúc này cửa chính bị người ta đẩy ra, đi vào là Thẩm Tuấn Ngạn và Trần Vân.
Chuyện Phương Vận mặc dù Thẩm Tuấn Ngạn không biết, nhưng nhìn tình cảnh trước mặt thì biết anh không thể đi vào lúc này, Thẩm Tuấn Ngạn vội vàng nói, "Cái đó... Tình huống khẩn cấp, ông nội Tô cho cháu mượn phòng khách sử dụng một lát."
"Lầu hai rẽ trái phòng đầu tiên phía Đông." Tô Đông Thần mở miệng nói, "Chỉ có hai người?"
"Tiểu Duyệt và Ninh Duệ Thần cũng sắp đến rồi." Thẩm Tuấn Ngạn đáp, sau đó kéo Trần Vân lên lầu.
Nghe thấy hai chữ "Tiểu Duyệt", ông cụ Tô liếc nhìn Tô Đông Thần, ý trách cứ không sót một mảnh.
Dù thế nào ông cũng không ngờ tới, Tiểu Duyệt đã sớm biết chuyện này, nếu không phải Tô Viễn Hàng chột dạ, chủ động nhận tội, chỉ sợ ông vẫn còn tiếp tục nhọc lòng giấu diếm cháu gái nhà mình!
Rõ là...
Nghĩ vậy, ông cụ Tô trừng mắt nhìn Tô Đông Thần lần nữa, trong lòng lại đau thay Tô Duyệt.
"Cha, con đã suy nghĩ, con muốn ly hôn với Nhã Cầm, đối xử tốt với Phương Vận và Hiếu Thiên để bù đắp sai lầm mấy năm qua." Tô Viễn Hàng đột nhiên quyết tâm nói.
"Nếu vậy, chú à, sao chú lại phụ lòng với con gái và vợ bây giờ của chú?" Không chờ Tô Lê Đông mở miệng, giọng nói của Tô Duyệt bỗng nhiên truyền vào, lạnh lùng nhìn về phía Tô Viễn Hàng, đàn ông hèn yếu như vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy ghét!
Ly hôn Triệu Nhã Cầm tái giá với Phương Vận? Thật đúng là uổng công ông ta nghĩ ra được!
Tô Lê Đông nhìn Tô Duyệt đi tới, ông khó chịu trong lòng, nếu không phải năm đó ông chứa chấp Tô Viễn Hàng, đối đãi như con ruột của mình, như vậy Tô Thanh Dương và Triệu Tuyết Nhu sẽ không xa cách mỗi người một nơi như ngày hôm nay, đương nhiên Tiểu Duyệt cũng không chịu khổ nhiều như vậy.
"Tiểu Duyệt, chú có lỗi với cháu, nhưng việc đã đến nước này, sau này cháu muốn cái gì chú đều tận hết sức lực để thỏa mãn cháu." Tô Viễn Hàng trịnh trọng nói với Tô Duyệt, dường như hiện tại để ông thề độc ông cũng dám thề.
Nhưng bộ dáng lúc này của Tô Viễn Hàng chỉ khiến Tô Duyệt cảm thấy chán ghét.
Nếu ông thật sự có lòng hối cãi, dám đứng ra gánh vác tội lỗi của mình, vậy sẽ không biến thành cục diện như hôm nay.
Sẽ không để chô Tô Thanh Dương ngồi tù mười năm, sẽ không để cho Tô Thanh Dương vẫn còn đang nghĩ rằng đứa bé kia là con của ông, sẽ không để cho Triệu Tuyết Nhu ngày ngày bẻ ngón tay mấy lần.
Tô Duyệt không muốn ông cụ Tô lo lắng, mặc dù trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã không có cách nào khiến mình giữ vững bình tĩnh, tay siết thành nắm đấm càng lúc càng chặt, đứa bé trong bụng lúc này cũng đột nhiên nhúc nhích, càng làm cho Tô Duyệt cảm thấy đau.
Cánh tay thon dài đột nhiên nắm nhẹ eo cô, khuỷu tay rắn chắc làm cô có thể an tâm dựa vào, làm cô có thể không thấy mệt mỏi.
"Ồ? Cháu muốn cái gì chú đều bằng lòng cho?" Tô Duyệt nhìn Tô Viễn Hàng, trong mắt hiện lên ý cười lạnh.
Tô Viễn Hàng nhìn Tô Duyệt cực kỳ giống Triệu Tuyết Nhu lúc còn trẻ, trong mắt tràn ngập sự nhu hòa, kiên định nói, "Đúng vậy, chú đều bằng lòng."
"Vậy cháu muốn chú thừa nhận, án hối lộ năm đó là do một tay chú bày ra, chuyện này không hề liên quan đến Tô Thanh Dương, chú, chú bằng lòng không?" Tô Duyệt nhẹ nhàng nói, còn mỗi một chữ đều khiến trong mắt Tô Viễn Hàng tăng thêm một phần kinh hoảng.
Tô Lê Đông nhìn về phía Tô Duyệt, không nói đến Tô Viễn Hàng có bằng lòng hay không, nếu muốn lật lại vụ án đó, cũng không phải hề đơn giản chút nào, đến lúc đó có thể tạo thành ảnh hưởng đến cả nhà họ Tô, tất nhiên Tô Thanh Dương sẽ không đồng ý để bọn họ làm.
Tiểu Duyệt... Con đã bắt đầu trở nên tàn nhẫn rồi sao?
Nhưng lúc nhìn thấy chút tinh ranh trong mắt Tô Duyệt ném về phía ông, Tô Lê Đông hoàn toàn yên tâm, cô cháu gái này của ông chỉ cố ý kích Tô Viễn Hàng, nếu Tô Viễn Hàng biểu hiện ra vẻ thật tình ăn năn, vậy cô cố tình không cho ông được như ý.
Quả nhiên...
"Tiểu Duyệt, chuyện này..." Tô Viễn Hàng do dự.
Một khắc kia, rõ ràng đã đẩy ngã tất cả sám hối vừa rồi của ông.
Ý châm chọc trong mắt Tô Duyệt càng nhiều hơn, trực tiếp xé rách vẻ ngụy trang của Tô Viễn Hàng, "Chú, chú muốn cưới Phương Vận không phải là vì muốn phụ trách, mà là vì chú ghét người vợ hiện tại của chú, chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, chỉ có thế thôi, cháu nói... đúng không?"
Tô Viễn Hàng nghe vậy, thân thể bỗng nhiên chưng hửng, ngẩng đầu nhìn Tô Duyệt, trong mắt xẹt qua chút đau đớn, "Tiểu Duyệt, sao cháu có thể... nghĩ chú như vậy?"
"Không thì nghĩ chú như thế nào? Tô Viễn Hàng, nếu chú thật sự muốn bù đắp, xin chú đừng trở lại nhà họ Tô nữa, về phần bản thân chú có ly hôn hay không, chúng tôi không có hứng thú, xin chú bây giờ rời khỏi đây, chúng tôi không có thời gian nhìn chú diễn trò!" Không đợi Tô Duyệt lên tiếng, Tô Đông Thần đã lạnh lùng nói.
"Ly hôn? Tô Viễn Hàng, ông thật sự muốn ly hôn với tôi?" Triệu Nhã Cầm đột nhiên xông vào nhà chính nhà họ Tô, vươn ngón trỏ ra chỉ vào mũi Tô Viễn Hàng nói.
"Tô Viễn Hàng, ông suy nghĩ kỹ chút đi, Thiến Tuyết sắp trở về rồi, hiện tại nhà họ Thẩm xảy ra chuyện nghiêng trời lệch đất, bất cứ lúc nào Thẩm Gia Dũng cũng có thể giành được tài sản nhà họ Thẩm, hiện nay con tiện nhân Phương Vận kia làm ra chuyện này, nếu ông và tôi ly hôn, ông hiểu rất rõ tổn thất của ông là gì!" Triệu Nhã Cầm cất giọng the thé nói, trong ánh mắt là sự đắc ý không thể che giấu được.
Sở dĩ cố ý lựa chọn làm loạn nhà họ Tô, đó là vì Triệu Nhã Cầm bà muốn dùng phương thức này nói cho tất cả người nhà họ Tô biết, Triệu Nhã Cầm bà sống tốt hơn ai hết!
Bởi vì có cảm giác tự ti trong lòng, cho dù là một chút xíu thậm chí là vô cùng cũng có thể chỉ là cảnh tượng hư ảo, đều sẽ khiến bà ta nóng lòng khoe khoang trước mặt người nhà họ Tô, nhiều năm đè nén, chỉ làm cho bà ta càng thêm muốn biểu hiện mình.
Còn mỗi một lần biểu hiện của Triệu Nhã Cầm, ở trong mắt người nhà họ Tô, chẳng khác gì thằng hề diễn trò, vô cùng buồn cười.
Nhưng lúc này Tô Viễn Hàng lại vì lời nói của Triệu Nhã Cầm mà có chút chần chờ.
Nếu Thẩm Gia Dũng thật sự đoạt được Thẩm thị, nếu công ty của ông có Thẩm thị giúp đỡ, vậy...
Tô Duyệt nhìn lướt qua Tô Viễn Hàng, quả nhiên, trong mắt kia tràn đầy sự tham lam.
Thật sự hạn người nào cũng như ông ta ở chung với nhau đều ảnh hưởng lẫn nhau, cấu kết với nhau làm việc xấu, trở thành một đôi vợ chồng vô sỉ nhất lịch sử.
"Chuyện đó về nhà bàn sau!" Tô Viễn Hàng nói khẽ với Triệu Nhã Cầm, lúc này cho dù ông hối hận đề xuất chuyện ly hôn. Cũng không thể lập tức biểu hiện ở trước mặt nhà họ Tô, ít nhất phải tỏ ra giãy dụa một phen, bộ dáng vẫn không có cách nào vứt bỏ người vợ cám bã.
"Về nhà nói sau? Không, Tô Viễn Hàng, hôm nay ông nhất định phải cho tôi một công đạo, vừa vặn nhà họ Tô mấy người đều có mặt làm giám chứng, nếu ông muốn ly hôn, được, từ nay về sau tôi sẽ mang theo Thiến Tuyết rời khỏi ông, nhưng nếu ông không ly hôn, đời này ông không thể gặp lại con tiện nhân kia nữa!" Triệu Nhã Cầm rõ ràng là nắm bắt thời cơ, bức bách Tô Viễn Hàng trả lời.
Còn Tô Viễn Hàng không hề biết suy nghĩ của Triệu Nhã Cầm, chỉ cho là bà ta lại bắt đầu khóc lóc om sòm, lúc nghe thấy câu "mang theo Thiến Tuyết rời khỏi ông" thì nhíu chặt mày.
Không đợi Tô Viễn Hàng tìm được lấy cớ tốt, "ầm" một tiếng, cây gậy trong tay ông cụ Tô lập tức nện về phía Tô Viễn Hàng.
"Chúng mày cho nhà họ Tô là cái gì? Cơ quan chính quyền trọng tài? Thành viên hoà giải nội bộ tranh chấp? Hai người các ngươi lập tức cút đi cho ta!" Tô Lê Đông lạnh giọng nói, Tô Đông Thần vội vàng làm bộ đưa viên thuốc trợ tim cho ông cụ Tô.
Triệu Nhã Cầm cũng bị Tô Lê Đông đột nhiên nổi giận làm cho hoảng sợ, biểu hiện gắng gượng bình tĩnh lúc này giả bộ cũng không được nữa.
"Đi!" Tô Viễn Hàng lạnh lùng nói, Nhã Cầm cũng không dây dưa nữa, đi theo Tô Viễn Hàng ra ngoài.
Nhà chính nhà hộ Tô đã khôi phục lại yên tĩnh vốn có.
Tô Duyệt đi đến bên cạnh Tô Lê Đông, ngồi xổm xuống tựa vào bờ vai rộng lớn của ông, khẽ nói, "Ông nội."
Giọng nói nhẹ nhàng này khiến cho mắt ông cụ Tô ươm ướt nước mắt, hoàn toàn không còn thái độ cường thế khi nãy.
Tay đầy nếp nhăn vỗ nhẹ mu bàn tay Tô Duyệt, "Haiz, đứa nhỏ này..."
Ông vốn muốn giấu giếm Tô Duyệt, lại chưa từng nghĩ tới người thật sự bị nhọc lòng giấu diếm lại là ông.
"Ông nội, con người không thể lúc nào cũng sống trong căn phòng ấm áp, sự bảo vệ của ông đã rất tốt, thật sự thật sự rất tốt."
Tô Duyệt chậm rãi nói, giọng điệu kia dựa như dòng suối trong, chảy nhanh vào trong lòng người.
Giọng điệu này mang theo hương vị làm người tin phục, Tô Duyệt nhìn về phía Ninh Duệ Thần, chỉ cảm thấy nơi nào đó trong trái tim của mình bị một bàn tay nắm chặt, khiến cô theo bản năng tin tưởng lời anh.
Nhưng... Bức ảnh kia, nửa thân trên của hai người hoàn toàn để trần, sao có thể...
"Bức ảnh này không phải là thật, là photoshop, biết không?" Dường như có thể đọc hiểu nghi ngờ trong mắt Tô Duyệt, Ninh Duệ Thần tiếp tục nói, "Tô Đông Thần là chuyên gia trong phương diện này, nếu không tin em có thể tìm cậu ta kiểm chứng."
"Huống chi khi đó anh mới mười bốn tuổi, Tiểu Duyệt, ở phương diện này, anh vẫn không rành lắm." Giọng nói mỉm cười của người đàn ông vang lên lần nữa, Ninh Duệ Thần vẫy vẫy tay, "Tiểu Duyệt, tới đây."
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo khả năng ổn định lòng người, ý thức vẫn chưa phản ứng kịp, chân đã vô thức đi về phía anh.
Ninh Duệ Thần kéo tay Tô Duyệt để cô ngồi bên cạnh mình, chống một tay, tay còn lại quấn tóc Tô Duyệt ở đầu ngón tay chơi đùa, "Có phải còn chuyện gì giấu anh hay không, hửm?"
Giọng điệu thờ ơ, nhưng mang theo sự nghiêm túc thuộc về đàn ông.
Đối diện với sự nghiêm túc này, Tô Duyệt không giấu được bất kỳ tâm sự nào.
"Vâng." Tô Duyệt ngoan ngoãn gật đầu, Ninh Duệ Thần cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô, chờ cô tự mình thú nhận.
Tô Duyệt cúi thấp đầu, chậm rãi nói, "Ừm, lúc đưa anh lên xe cứu thương, có người gởi tin nhắn cho em, bảo em rời xa anh."
"Còn nói cái gì nữa không?"
Tô Duyệt lắc đầu, "Không có." Mặc dù muốn thẳng thắng, nhưng Tô Duyệt cũng chỉ nói mơ hồ một chút, dù sao cô biết, trong tiềm thức của Ninh Duệ Thần, anh không muốn để cho cô biết quá khứ của anh, như vậy cô coi như không biết là được rồi.
"Ninh Duệ Thần, sức hấp dẫn của anh ghê gớm thật, nhìn xem, mối tình đầu cũng chủ động tìm tới." Tô Duyệt nói nhỏ, nhìn như thuận miệng nói, nhưng ý chua trong giọng nói làm thế nào cũng không giấu được.
Trong giọng nói trầm lắng truyền đến tiếng cười nhẹ, người đàn ông nhếch mày, lúc này trong đôi mắt thâm sâu có ánh sáng không thể ngăn được, so với ánh mắt mờ mịt sau khi uống rượu càng thêm mê hoặc người, còn đôi mắt này bây giờ chỉ chăm chú nhìn một mình Tô Duyệt.
"Tiểu Duyệt, có phải... em ghen không?"
Tô Duyệt nghe vậy, giống như bị đạp trúng chỗ yếu vội vàng phản kích nói, "Ai ghen?" Còn giọng điệu với vẻ mặt này càng phô bày ra vẻ chột dạ trong lòng cô.
Ninh Duệ Thần thong dong nhìn Tô Duyệt quýnh quáng, anh rất thích nhìn bộ dạng bối rối xù lông của cô.
"Những thứ này, không phải cô ấy làm." Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, sau đó không nói nữa.
Quả nhiên...
"Ninh Duệ Thần, anh thật đúng là hiểu cô ấy." Tô Duyệt tức giận nói, lửa giận từ từ tỏa ra ngoài.
Những bức ảnh kia, cho dù là thật hay giả cũng làm cho lòng cô cực kỳ không thoải mái, cộng thêm đang mang thai cảm xúc rất dễ dao động, Tô Duyệt ở trước mặt Ninh Duệ Thần vốn cũng không thể che giấu tâm tình của mình, lúc này nói vậy cũng có chút giận dỗi.
"Tiểu Duyệt, tưởng tượng chút, nếu như em muốn cướp lại bạn trai cũ, có đi trực tiếp nói với bà xã đương nhiệm của anh ta, 'Này, tôi muốn cướp lại anh ấy, cô cách anh ấy càng xa càng tốt' không!"
"Không biết." Tô Duyệt lắc đầu, làm như vậy rất dễ để lộ thân phận của mình, dù sao mấy bà vợ bình thường đều sẽ nói cho chồng của mình biết, hoặc là dựng thẳng toàn thân đề phòng cảnh giác.
Nhưng nếu nói vậy, dường như cô không được chia ở trong phạm vi người vợ bình thường...
Tô Duyệt theo bản năng nhìn về phía Ninh Duệ Thần, quả nhiên, là đào hố để mình nhảy vào.
"Nhưng mặc kệ người này xuất phát từ mục đích gì, đều là muốn ly gián chúng ta, hơn nữa em sẽ không nói cho anh biết, nói rõ... người này rất hiểu em." Không đợi Tô Duyệt mở miệng, Ninh Duệ Thần đã tiếp tục phân tích nói, lại liếc nhìn Tô Duyệt, "Nhưng, người đó đã đoán sai một điểm."
"Hả?" Tô Duyệt không hiểu nhíu mày, nhìn Ninh Duệ Thần, nghiêm túc đợi đáp án của anh.
Ngón tay thon dài cầm bức ảnh lên chọc chọc đầu Tô Duyệt, "Người đó không ngờ rằng em ngốc như vậy, ba lần bốn lượt đều bị anh phát hiện ra, giấu đồ cũng giấu không tốt, chậc chậc, uổng phí tâm tư photoshop ra bức ảnh như vậy, lại bị em làm hỏng rồi."
"Mà người như vậy, nhất định từng tiếp xúc với em một thời gian dài, hoặc là điều tra em rất kỹ, rất rõ ràng, cô ấy không phù hợp với yêu cầu như vậy." Không đợi Tô Duyệt phản bác, Ninh Duệ Thần tiếp tục thong thả giải thích.
Vừa nói như vậy, hứng thú của Tô Duyệt cũng lập tức chuyển sang hướng khác, không so đo những lời trêu chọc của Ninh Duệ Thần, cực kỳ hứng thú hỏi, "Vậy anh đoán được là ai chưa?"
Dưới ánh mắt hào hứng chờ đợi của Tô Duyệt, Ninh Duệ Thần thản nhiên mở miệng, "Khát quá." Ánh mắt nhìn vào đôi môi của Tô Duyệt.
Ý tứ này rất rõ dễ hiểu ra.
Đôi mắt thâm sâu ung dung nhìn cô, hiển nhiên là đang chờ cô chủ động dâng lên.
Tô Duyệt cắn cắn môi, thôi, cũng không phải là chưa từng hôn qua, sợ cái gì!
Nhưng dù nghĩ vậy, suy cho cùng vừa rồi còn đang nổi quậu, hiện giờ lại chủ động đưa tới cửa, rất không giống với tác phong của Tô Duyệt cô nhỉ?
Nhưng, thật sự rất muốn biết đáp án...
Có câu rượu mạnh sợ người gan, Tô Duyệt bước nhanh ra ngoài, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Tuấn Ngạn và Trần Vân, trực tiếp chạy vào phòng bếp cầm rượu trắng ướp đồ ăn tu một hơi, sau đó lại chạy vào phòng ngủ.
Lúc này đã qua trưa, một đám mây đen bên ngoài đột nhiên che khuất bầu trời trong xanh, ánh sáng mãnh liệt bị mây đen ngăn ở phía sau lộ ra vài tia nắng càng sáng chói bức người.
Còn Tô Duyệt đứng ở cửa phòng ngủ mang theo hơi rượu, lúc này ở trong mắt Ninh Duệ Thần, càng hấp dẫn hơn bất kỳ thứ gì.
Trong lòng người đàn ông đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, trên mặt vẫn bày ra nụ cười tươi, chờ Tô Duyệt ôm ấp yêu thương.
Tô Duyệt uống rượu không tiếp tục bày đặt kiểu cách, trực tiếp đi tới, cúi người xuống, hai tay chủ động ôm lấy cổ của người đàn ông, hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm kia.
Nụ hôn này còn mang theo hương rượu trắng, mặc dù không phải là lần đầu tiên nhấm nháp mùi vị như vậy, nhưng Ninh Duệ Thần vẫn cảm thấy cảm giác của mỗi lần hôn đều không giống nhau, dường như hôn thế nào cũng hôn không đủ.
Giống như cây anh túc trí mạng, chỉ cần hưởng thụ qua một lần thì có muốn buông tay cũng không có cách nào buông được.
Còn Tô Duyệt được Ninh Duệ Thần dẫn dắt nhiều lần như vậy, nhưng vẫn không có chút kỹ xảo nào trong chuyện hôn nhau, chỉ biết xông mạnh chạy loạn, cái lưỡi thơm tho tùy tiện càng quét, quả thật ngây ngô muốn chết.
Mà ngây ngô thế này, bất kỳ người đàn ông nào cũng không ngăn cản được.
Không đến một lát, Tô Duyệt chuẩn bị muốn rời khỏi môi anh.
Nhưng Ninh Duệ Thần sao có thể dễ dàng bỏ qua...
Ngón tay dài nâng cái cằm nhỏ lên, người đàn ông nhanh chóng đổi bị động thành chủ động, từ thưởng thức biến thành chiếm lĩnh, cái lưỡi linh hoạt tuần tự tiến hành chậm rãi càn quét ở trong vách, đến chỗ sâu, hàm răng lại cắn nhẹ cái lưỡi thơm tho một cái, Tô Duyệt khẽ run lên, bộ dáng kia càng khiến cho người ta thương hại.
Hôn đến khi sắp đè lên bụng của Tô Duyệt, lúc này Ninh Duệ Thần mới buông cô ra, trên mặt trong mắt đều hàm chứa ý cười nhẹ nhàng.
Hôn nhau thời gian dài nên khuôn mặt nhỏ có chút đỏ hồng, hơi thở hỗn hển, nhưng Tô Duyệt vẫn không quên đánh cược khi nãy, nói với Ninh Duệ Thần, "Rốt cuộc chuyện này là do ai làm vậy?"
Ninh Duệ Thần mỉm cười, giơ hai tay đầu hàng, thong thả ung dung nói, "Anh cũng không biết."
Tô Duyệt nổi giận, "Anh... chọc em?!"
Tô Duyệt còn chưa nói xong, ngón tay dài véo nhẹ gò má hồng, "Nếu người đó đã khai chiến, không đạt được mục đích nhất định không bỏ qua, thời gian tới nhất định sẽ có hành động tiếp theo, có hành động sẽ có sơ hở, cho nên... gấp cái gì chứ?"
"..." Tô Duyệt nghẹn họng lần nữa.
Nhưng cái này rõ ràng không phải đang đùa giỡn cô sao?!
"Đi ăn chút gì đi, cho dù em không đói bụng, cũng phải chú ý đến con của chúng ta." Giọng điệu dịu dàng thế này, cho dù lửa giận phừng phựt cũng trong nháy mắt bị vuốt dịu đi.
"Trần Vân, nếu em cũng có thể dịu dàng với anh như vậy, cho dù bảo anh đi chết anh cũng sẽ đi." Thẩm Tuấn Ngạn dán chặt lỗ tai lên cửa nghe lén quay đầu cười ngỏn ngoẻn nói với Trần Vân.
Trần Vân không thèm nhìn Thẩm Tuấn Ngạn lấy một cái, tay ẵm chó Tiểu Hôi lật tới lật lui, làm như không thấy nó chống cự, lạnh lùng nói, "Thẩm Tuấn Ngạn, đừng nằm mộng giữa ban ngày nữa, nếu anh thông minh thì hãy để tôi đi, từ bỏ tôi, đừng quên, tôi sắp kết hôn rồi."
Ánh mắt Thẩm Tuấn Ngạn hơi lóe lên, nhưng ngay sau đó khôi phục lại thần sắc cợt nhả, "Từ bỏ em hả, Trần Vân, cái này thật sự thật sự không có khả năng nha."
=====
Thời gian Tô Duyệt và Ninh Duệ Thần làm mình làm mẩy, thời gian Thẩm Tuấn Ngạn quấn lấy Trần Vân chậm rãi trôi qua, cũng không có ai tiếp tục gởi những thứ kỳ lạ hay tin nhắn cho Tô Duyệt.
Tuy chỉ qua mấy ngày, vết thương trên lưng cũng không hoàn toàn tốt lên, nhưng cuối cùng vẫn không chịu ngồi yên, chiếc Porsche đã thanh toán xong rồi, Ninh Duệ Thần liền đề nghị đi nhìn xe một chút.
Thẩm Tuấn Ngạn chủ động xin đi đánh giặc làm tài xế, còn Trần Vân đương nhiên bị bắt cóc đi cùng.
Ninh Duệ Thần dùng xe trước sau như một, nhìn một vòng, cuối cùng lựa chọn phong cách ban đầu.
"Đã đến kỳ hạn một tuần rồi, cậu và Trần Vân..." Ninh Duệ Thần nói nhỏ bên tai Thẩm Tuấn Ngạn, cầm tấm card ở giữa ngón tay chơi đùa một hồi.
Thẩm Tuấn Ngạn vội vàng hiểu ý, "Tôi sẽ mua chiếc xe này."
"Ừ." Ninh Duệ Thần thản nhiên đáp, sau đó rảo bước đi đến bên cạnh Tô Duyệt, cũng chẳng quan tâm Thẩm Tuấn Ngạn oán thầm sau lưng.
Mặc dù vài chục vạn anh không để vào mắt, nhưng bị Ninh Duệ Thần bóc lột trắng trợn còn biểu hiện hết sức tự nguyện như thế, Thẩm Tuấn Ngạn tỏ vẻ vô cùng khó chịu!
Nhưng... Aiz, nếu đấu tâm nhãn với Ninh Duệ Thần, sợ kết cục rất bi thảm đấy!
Thẩm Tuấn Ngạn thở dài, cuối cùng lấy card của mình ra thanh toán.
Sau khi Tô Duyệt yên lặng nhìn nhận chiếc xe, nghe người bán hàng giới thiệu, làm một biên tập viên, đương nhiên ở mọi phương diện đều biết một chút, cho nên bất cứ mọi lúc mọi nơi, đều phải mang theo tâm tính học tập.
Ánh mắt nhìn thoáng qua, Tô Duyệt liền nhìn thấy một cô gái duyên dáng đứng bên cạnh một chiếc xe bắt mắt, rất rõ ràng là đang chờ người.
Trình Oánh Oánh.
Vẫn đang giữ danh hiệu nữ hoàng scandal.
Lúc Tô Duyệt nhìn về phía Trình Oánh Oánh, Trình Oánh Oánh cũng nhìn về phía cô.
"Hi, Tô Duyệt, đã lâu không gặp." Trình Oánh Oánh thoải mái chào hỏi, không hề có chút ngượng ngùng.
Số lần chạm mặt với cô ta có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng rất rõ ràng, Trình Oánh Oánh không có thiện ý với cô.
Người đưa bức ảnh gởi tin nhắn đến cho cô, có phải là cô ta hay không?
Trong lúc Tô Duyệt suy nghĩ, Trình Oánh Oánh lại mở miệng nói, "Thế nào, hận tôi đến vậy sao?"
Thấy Tô Duyệt không nói chuyện, Trình Oánh Oánh tự nhiên nói, "Tô Duyệt cô nên biết, trên đời này, tính chất ban đầu của con người vốn ti tiện, lần trước tôi làm như vậy chỉ là muốn biết, khi cô biết tình yêu của cô ngay cả cha mẹ của cô cũng không làm được, cô còn có thể có ánh mắt kiên định giống như trước nữa hay không? Cô biết rõ, Tô Duyệt cô biết rất rõ, một khi người nào đó thấy cái bóng của mình đều nghĩ muốn cái bóng đó trở thành bộ dáng lúc này của mình, cho nên, đừng hận tôi, nếu không thủ đoạn của vị kia tôi chịu không nổi."
Tô Duyệt vẫn không trả lời, Trình Oánh Oánh khổ tâm nghĩ lý do muốn nói cho cô biết chuyện của Triệu Tuyết Nhu, lấy tâm tư bảy rẽ tám quẹo này của Trình Oánh Oánh cô hoàn toàn không muốn biết, bởi vì cô chưa bao giờ để ở trong lòng, mà lúc này, cũng chỉ là theo bản năng suy nghĩ những bức ảnh kia không có quan hệ với Trình Oánh Oánh.
Còn khi Trình Oánh Oánh nói ra những lời này, Tô Duyệt liền xác định chuyện này không liên quan đến cô ta.
Trình Oánh Oánh và cô cũng không quen biết mấy, chuyện quan trọng nhất, nếu đã làm những chuyện kia, Trình Oánh Oánh sẽ không thẳng thắn vô tư nói cho cô biết suy nghĩ lúc đó của cô ta.
"Ơ, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Tô Duyệt, thời gian cô và Ninh Duệ Thần ở bên nhau lâu hơn tôi tưởng đấy, thật sự rất bất ngờ." Trình Oánh Oánh liếc nhìn Ninh Duệ Thần cách đó không xa, lại chui vào trong xe.
"Ra ngoài lâu như vậy, vết thương trên lưng có hơi đau chút, chúng ta về nhà đi." Ninh Duệ Thần đi đến bên cạnh Tô Duyệt, tự nhiên nắm vai Tô Duyệt, vừa rồi anh không phát hiện sự hiện diện của Trình Oánh Oánh.
"Vâng." Tô Duyệt gật đầu, mà hai người lại không phát hiện một chiếc Lamborghini màu đen đúng lúc chạy qua sau lưng bọn họ, hai người trong xe, một người nhìn chăm chú về phía trước, một người cúi đầu xem văn kiện trong tay, nếu Tô Duyệt phát hiện một người bên trong, chắc chắn sẽ bị dọa sợ mà giật mình.
Đáng tiếc, cô không nhìn thấy.