Ninh Uyển Thu tùy ý nghịch mấy lọn tóc xoăn của mình, đôi mắt tròn xoe vô tội chớp chớp, "Sao vậy cô, cháu thì làm sao?"
Ở quán bar, nếu mồm mép không khéo léo thì làm sao làm ăn được chứ?
Trên phương diện lời nói mạnh mẽ độc miệng có thể khiến người khác tức điên, đại tiểu thư Ninh thị kiêm chức bà chủ quán bar Ninh Uyển Thu này đã xưng số hai thì ai dám làm số một.
Tiếng ồn áo của hai người càng lúc càng lớn, cho dù bác sĩ có muốn ngăn cản nhưng ngại thân phận của hai người này nên không có ai dám tiến lên chen ngang.
Ninh Duệ Thần vẫn luôn im lặng nhìn vào bên trong phòng bệnh thật lâu, sau đó xoay người bước nhanh rời đi.
Lúc này không có người phát hiện ở một góc khuất hành lang bệnh viện, một bóng dáng nhìn về phía này thật lâu, lúc này mới biến mất ở cuối hành lang.
Trời thu năm nay đặc biệt lạnh, từng đợt gió lạnh ào ào thổi tới, hận không thể xuyên qua bộ quần áo mỏng manh thổi vào trong xương người, còn những chiếc lá non trên cành cây cũng bị thổi bay rơi lả tả trên mặt đất, bị những người đi đường đạp dưới chân.
Ninh Duệ Thần đi về phía trước, trong mắt đều là những cành cây quạnh hiu không kém mấy so với cảm nhận khó nói bằng lời trong lòng anh, cảm giác bực bội đột nhiên dâng lên từ đáy lòng.
Ra khỏi bệnh viện, bước chân càng lúc càng nhanh hơn, Ninh Duệ Thần vẫn luôn buồn bực cắm đầu đi nhanh về phía trước, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng hô khẽ rất nhỏ.
Tô Duyệt ngã ngồi dưới đất, tay ôm lấy mắt cá chân, cắn môi dưới, muốn cố gắng đứng lên nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Ninh Duệ Thần vươn tay khẽ chạm tới, Tô Duyệt khẽ hít một ngụm khí lạnh "A" một tiếng, dường như rất đau.
Tuy không thấy nhưng chạm nhẹ một cái đã đau thì ai cũng đều biết mắt cá chân của Tô Duyệt bị thương rồi.
Tại sao vừa rồi anh lại quên mất còn có cô đi theo sau lưng đi, hơn nữa còn đi đôi giày cao gót.
"Tô Duyệt, xin...."
"Đừng xin lỗi em, em không sao." Tô Duyệt che miệng Ninh Duệ Thần lại, ngăn không cho anh nói tiếp.
Cô hiểu cảm xúc lúc này của anh, biết hiện giờ anh đang rất khó chịu, nhưng đã yêu thì đừng nói xin lỗi, trong lòng anh đau, em sẽ đau cùng anh, với em mà nói, như vậy không hẳn là không tốt.
Ninh Duệ Thần im lặng một lát, xoay người, đưa lưng về phía Tô Duyệt, "Leo lên đi, anh đưa em tới bệnh viện."
"Vâng." Tô Duyệt ngoan ngoãn bò lên lưng người đàn ông, hai tay ôm lấy cổ anh.
Lúc này đã hơn ba bốn giờ sáng, đường phố trống trải, dưới ánh đèn mờ ảo chỉ có hai người bọn họ, hai bóng hình mờ ảo đè lên nhau.
Tô Duyệt buồn chán quay đầu nhìn xung quanh, sau lưng bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng nổi bật vào cái thời khắc cả thành phố vốn nên an giấc này.
"Chúng ta đi nhìn xem sao." Tô Duyệt không ngừng đung đưa trên lưng người đàn ông nói.
Biết rõ không thể lay chuyển được Tô Duyệt, Ninh Duệ Thần liền cõng cô đi, thỏa mãn lòng hiếu kì của cô nhóc này.
Hóa ra là một cửa hàng bánh ngọt, đầu bếp làm bánh chăm chỉ ngáp dài duỗi người một cái, lấy một phôi bánh ngọt ra (tầng bánh vừa nướng, chưa hoặc đã phủ một lớp kem, chuẩn bị cho khâu trang trí), lấy bơ trong tủ lạnh, cho vào máy trộn đánh đều rồi đổ bơ lên trên bánh, chà phẳng, sau đó dùng những túi bơ màu sắc khác nhau tô điểm thêm cho chiếc bánh.
Cách cửa sổ kính thủy tinh có thể trông thấy rõ ràng từng động tác của đầu bếp, đôi mắt trong suốt hơi nheo lại, Tô Duyệt lay lay Ninh Duệ Thần, "Em muốn làm bánh ngọt."
Người đàn ông nhếch mày, "Em biết làm?"
"Đương nhiên!" Tô Duyệt hơi kiêu ngạo hất cằm lên, vẻ mặt tự tin.
Mặc dù cô không nấu cơm được, nhưng làm bánh ngọt cũng không làm khó được cô!
Trước kia mỗi khi đến sinh nhật của Triệu Tuyết Nhu, lúc nào bà cũng dẩu môi trong sáng ngoài tối tỏ vẻ muốn ăn bánh ngọt do đích thân con gái yêu làm, mặc dù bề ngoài Tô Duyệt không đồng ý, nhưng cô vẫn lén tới cửa hàng bánh nổi danh nhất Lạc thành học nghề, tiếp xúc với người trong tiệm rất lâu, còn chủ động làm công miễn phí, người ta mới miễn cưỡng đáp ứng.
Lúc ấy chỉ vì học khắc hoa cho nên cô đã cầm chiếc đũa khắc rất lâu mới từ từ học được, sau đó tốc độ xoay phôi bánh và khắc hoa tương đương nhau, cô không có thiên bẩm, nhưng cô nghiêm túc học tập nên cũng đủ để đền bù phương diện này.
Đợi đến sinh nhật của Triệu Tuyết Nhu thì lập tức đem bánh ngọt đến trước khuôn mặt vô cùng uất ức của bà, bà cảm động đến phát khóc trước sự nghi hoặc của Tô Thanh Dương.
Hôm nay cô có thể dùng sở trường của mình để dỗ dành Ninh Duệ Thần, cảm giác này thật tốt.
Tuy đầu bếp không cam tâm tình nguyện nhường lại thời gian quý báu ở bếp cho cô, nhưng sau khi nghe mấy câu của luật sư Ninh thì miễn cưỡng gật đầu đáp ứng.
Trong không gian nhỏ hẹp có chút hơi lạnh, Tô Duyệt ngồi ở trên ghế, cầm phôi bánh ngọt đặt trên đĩa quay, thuần thục dùng dao cắt một lớp mỏng ở trên, cầm lấy bơ Ninh Duệ Thần đưa tới, bắt đầu vội vàng phết.
Người xưa thường nói bộ dáng nghiêm túc của người phụ nữ bao giờ cũng hấp dẫn người khác nhất, dưới ánh đèn, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào phôi bánh, đôi tay thoăn thoắt, kỹ thuật khắc hoa tung bay lại quen thuộc này khiến cho đầu bếp làm bánh vài chục năm cũng trợn mắt há hốc mồm.
Khóe môi gợi cảm khẽ nhếch lên, lúc này cô nghiêm túc như thế chỉ vì anh, bảo anh làm sao không vui cho được đây?
Lúc này, mắt của Tô đại tiểu thư không thèm chớp ra lệnh, "Xoài, anh đào."
Ninh Duệ Thần lấy hộp trái cây từ trong tủ lạnh ở phía sau ra, cắt xoài thành mấy miếng, đặt ở nơi mà tay Tô Duyệt có thể chạm tới.
Trong nháy mắt, một chiếc bánh đơn giản được hình thành.
"Ăn bánh của em rồi không cho phép anh không vui." Tô Duyệt cầm thìa múc một miếng bánh lớn đưa đến trước mặt Ninh Duệ Thần, "Há miệng."
Một miếng bánh lớn cứ thế bị đút vào trong miệng người đàn ông, Ninh Duệ Thần tinh tế thưởng thức, thật lâu sau mới bình luận, "Hương vị cũng không tệ!"
"Đương nhiên rồi!" Tô Duyệt không thèm khách sáo đáp, bánh ngọt cô làm sao có thể kém được!
"Cho nên bây giờ có thể đến bệnh viện chưa?" Tô Duyệt còn muốn nghe Ninh Duệ Thần tán thưởng thế mà cuối cùng lại thành lời này.
Nhưng xét thấy anh vẫn luôn lo lắng cho chân của cô nên cũng không so đo với anh nữa.
"Được rồi." Tô Duyệt miễn cưỡng đồng ý, chậm chạp bò lên lưng Ninh Duệ Thần.
Đến bệnh viện, tới phòng cấp cứu làm kiểm tra đơn giản, sau khi chẩn đoán chính xác là bị trật chân nhẹ, lúc này Ninh Duệ Thần mới thở dài một hơi.
"Đã nói không sao rồi còn lo lắng như vậy." Tô Duyệt mở hộp đựng bánh ra, "Đến đây để chị đây đút cho miếng bánh nào." Nói xong cô múc một muỗng lớn, bất chấp việc Ninh Duệ Thần có đồng ý hay không, làm bộ đưa đến bên miệng anh.
Ninh Duệ Thần cũng không nói gì, há miệng, nuốt cả miếng bánh to vào.
Tô Duyệt vô cùng hài lòng với hành động hết sức phối hợp của anh.
Một đám bác sĩ y tá đột nhiên ồ ạt chạy nhanh về một hướng, tốc độ chạy này có thể thấy bệnh nhân kia đang nguy cấp đến thế nào.
"Bệnh nhân phòng VIP 103 đột nhiên phát bệnh, nhanh gọi bác sĩ Vương lại đây!"
Tô Duyệt lập tức nhìn sang người đàn ông bên cạnh, Ninh Duệ Thần không nói lời nào, sắc mặt vẫn như thường, nhưng tay anh đang nắm lấy cô càng lúc càng chặt lại bán đứng sợ hãi trong lòng anh.
Phòng bệnh VIP 103 chính là phòng của Ninh Hạc Hiên.
Có ai muốn gặp cô đâu? Cả đời không gặp mặt nhau mới là tốt nhất đấy!
Ninh Duệ Thần nhìn Tô Duyệt, chẫm rãi lên tiếng, "Bệnh... đã bị hết rồi sao?"
Tô Thiến Tuyết khẽ mỉm cười, đôi mắt hoa đào nhìn về phía Ninh Duệ Thần, nếu là người ngoài, nhất định sẽ cho rằng đây là ánh mắt đưa tình đắm đuối.
Nhưng trong đáy mắt kia, lại là ánh sáng lạnh lẽo không thể chống cự.
"Đương nhiên rồi, nói đến đây, còn phải cảm tạ luật sư Ninh, nếu không có sự trợ giúp của luật sư Ninh, tôi sẽ để lỡ rất nhiều thứ." Tô Thiến Tuyết chậm rãi lên tiếng, giọng điệu giống như nói chuyện bình thường.
Thẩm Gia Dũng ở bên cạnh đã khôi phục lại dáng vẻ trầm mặc, Lâm Tuyết Mai bỗng nhiên trắng trợn giúp Thẩm Tuấn Ngạn tranh thủ quyền lợi, sao anh ta không sợ hãi được chứ?
Dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn về phía Tô Duyệt, giãy bày thắm thiết tình cảm không có cách nào nói ra lời của anh.
Tô Duyệt vẫn nhu thuận đứng cạnh Ninh Duệ Thần, trong lòng lại hận không thể cởi đôi giày cao gót ở dưới chân ném vào mặt Thẩm Gia Dũng!
"Chị họ, đã mấy tháng không gặp, em rất nhớ chị đó." Tô Thiến Tuyết nhận lấy hai ly rượu bồi bàn vừa đem tới đưa đến trước mặt Tô Duyệt, "Nào, chị em chúng ta cùng uống một ly, chẳng lẽ chút mặt mũi này chị họ cũng không cho em sao?"
Đương nhiên sẽ không cho! Nếu sớm biết đến đây gặp phải Tô Thiến Tuyết thì cô tình nguyện ở nhà cùng Tiểu Hôi còn hơn.
Có một số người, một khi đã ghét thì sẽ ghét mãi mãi, cho dù cô ta có cố lấy lòng bạn đi chăng nữa.
Tô Duyệt đang muốn từ chối thì một giọng nói mang theo ý cười truyền tới, "Ồ, rượu cho Tiểu Duyệt sao? Cô ấy đang mang thai không thể uống rượu, để tôi uống thay cô ấy." Dứt lời, một cánh tay chen ngang tiếp lấy ly rượu trong tay Tô Thiến Tuyết.
Mộ Dung Bạch ưu nhã quơ quơ ly rượu, nhấp nhẹ một ngụm, lúc này mới nhìn về phía Ninh Duệ Thần, ánh mắt hơi khiêu khích nói, "Không để bụng chứ?"
Ninh Duệ Thần cũng nở nụ cười ưu nhã, "Tùy ý."
Tô Thiến Tuyết nhìn ba người, hai mắt láo liên, dường như nghĩ tới điều gì đó cười khẽ một tiếng.
Tô Duyệt... mang thai ư?
Dường như chuyện càng trở nên thú vị hơn rồi.
Bàn tay thoa sơn móng màu hồng bất giác xoa bụng của mình, khóe miệng bỗng dưng nở nụ cười.
Thẩm Gia Dũng kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi, Tô Duyệt mang thai?
Làm sao có thể... Làm sao có thể!
Con người chính là như vậy, nhìn thấy thứ vốn thuộc về mình hôm nay lại trở thành tất cả của người khách, tức giận không cam lòng tất cả đều sẽ ùa tới.
Tô Duyệt và Ninh Duệ Thần không kiên nhẫn đánh Thái Cực với đám người Tô Thiến Tuyết, đối với người mình ghét, đương nhiên có thể tránh thì sẽ lập tức tránh, Mộ Dung Bạch cũng rời theo đám người.
"Gia Dũng, nhìn cái gì vậy." Giọng nữ dịu dàng chậm rãi bay vào tai Thẩm Gia Dũng, tiếng nỉ non êm ái này chỉ dành cho các đôi tình nhân mới có.
Sóng mắt hoa đào lưu chuyển, Tô Thiến Tuyết mỉm cười tựa vào người Thẩm Gia Dũng, "Nếu anh muốn một đứa bé... em sẽ sẵn lòng."
Nhìn bộ dáng cô gái thẹn thùng như con chim nhỏ dựa vào người mình, Tô Thiến Tuyết đã từng vênh mặt hất hàm sai khiến mình hôm nay ngoan ngoãn phục tùng, đáng lẽ anh nên cao vui mừng không phải sao?
Nhưng chẳng hiểu tại sao, Thẩm Gia Dũng lại đột nhiên cảm thấy khí lạnh ập tới, cho nên ngoại trừ chiều theo ý cô ta thì cũng không còn lựa chọn nào khác.
Dưới ánh mắt thấp thỏm chờ mong của Tô Thiến Tuyết, Thẩm Gia Dũng hiền lành gật đầu, "Được."
Tô Thiến Tuyết nghe vậy, nụ cười càng quyến rũ hơn, ánh mắt lại lặng yên nhìn lên lầu, dưới đáy mắt hiện lên vẻ âm hiểm xảo trá.
"Xin mọi người yên lặng một chút." Thẩm Phong ăn mặc chỉnh tề đứng trên đài trầm giọng nói, hội trường vốn ầm ĩ lập tức yên lặng lại.
Lâm Tuyết Mai mặc một bộ dạ phục màu đỏ dài, hiện ra khí chất cao quý ưu nhã của chủ mẫu nhà họ Thẩm, khi nhìn thấy Thẩm Gia Dũng thì vẫn mang theo nụ cười vui vẻ, tấm lòng đối với con riêng cũng như coi đẻ của mình như vậy càng khiến cho mọi người bội phục.
Nhưng thường những người phụ nữ tự tin như vậy thì lại cực kì đáng sợ.
Vốn chẳng có lòng rộng lượng vị tha, lại nắm chặt tất cả quyền lực trong tay.
Trong lòng Thẩm Gia Dũng đột nhiên sinh ra dự cảm không lành.
"Tôi rất vui mừng khi mọi người tới đây tham gia buổi tiệc của lão Thẩm tôi đây, ngày hôm nay có một chuyện về Thẩm thị muốn tuyên bố với mọi người, con trai lớn của tôi là Thẩm Tuấn Ngạn sẽ tiếp nhận Thẩm thị, xin các vị chiếu cố nhiều hơn." Thẩm Phong chậm rãi nói, vẫy vẫy tay với Thẩm Tuấn Ngạn, "Tuấn Ngạn, đi lên nói vài lời với mọi người đi nào."
Tầm mắt của mọi người lập tức rơi trên người Thẩm Tuấn Ngạn, trong mắt Tô Duyệt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, Thẩm Tuấn Ngạn xưa nay vẫn chán ghét thương trường tại sao lại đột nhiên thay đổi cách nghĩ vậy?
Ánh mắt của Ninh Duệ Thần đứng bên cạnh nhìn sang, sở dĩ Thẩm Tuấn Ngạn làm vậy đơn giản chỉ vì muốn đối phó với mẹ con Thẩm Gia Dũng, khiến Trần Vân tổn thương như vậy thì làm sao cậu ta có thể bỏ qua dễ dàng chứ.
Chỉ là không ngờ Thẩm Tuấn Ngạn lại lựa chọn phương pháp rút củi dưới đáy nồi này, trực tiếp chặt đứt ý nghĩ của mẹ con nhà Thẩm Gia Dũng!
Sắc mặt của Thẩm Gia Dũng ở bên cạnh cũng vô cùng khó coi, Tô Thiến Tuyết thì vẫn nũng nịu dựa vào ngực của Thẩm Gia Dũng, ở bên tai thì thào cái gì đó, Thẩm Gia Dũng hồ nghi liếc nhìn Tô Thiến Tuyết, sắc mặt lại trở nên khá hơn.
"Các vị, từ nay về sau tôi sẽ tiếp nhận Thẩm thị, việc gì cần chỉnh đốn thì sẽ chỉnh đốn, nên hợp tác sẽ tiếp tục hợp tác, đồng thời tôi cũng sẽ rút khỏi làng giải trí, nếu tôi đã không còn là nghệ sĩ nữa, một khi để tôi phát hiện ra bất cứ tin đồn nào thì tôi tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình." Thẩm Tuấn Ngạn nửa đùa nửa thật nói, lại làm mọi người có mặt ở đây đều bị dọa cho giật mình.
Ai cũng không ngờ tới lời mở đầu của Thẩm đại công tử khi tiếp nhận Thẩm thị sẽ… trực tiếp như thế.
Vật cưng trong giới thời trang từng làm mưa làm gió trong giới nghệ sĩ hôm nay lại biến hóa nhanh chóng như vậy, hoàn toàn lột xác thành đổng sự trẻ tuổi xưng giá một phương giới kinh doanh thế này.
Chỉ dựa vào khí chất thôi cũng đủ để chấn động lòng người rồi.
"Tuấn Ngạn, con làm tốt lắm." Lâm Tuyết Mai ở sau lưng Thẩm Tuấn Ngạn nhẹ nhàng tán dương.
"Con làm nhiều việc như vậy không phải vì nhà họ Thẩm, mà vì cô ấy."
Vì một ngày kia có thể thật sự bảo vệ em, khống chế em, trói em ở bên cạnh, cho dù bốn bề gai góc, cho dù là người đã có chồng, anh cũng sẽ không buông tha.
Hơn nữa, người làm em tổn thương, anh nhất định sẽ khiến người đó trả giá đắc.
"Thẩm Tuấn Ngạn, rất thú vị." Mộ Dung Bạch đứng bên cạnh Tô Duyệt đột nhiên mở miệng nói, "Tiểu Duyệt, cậu ta là bạn của em hả? Nếu không tôi giúp cậu ta một chút, trợ oai giúp cậu ta?"
"Vậy thì cảm ơn." Không đợi Tô Duyệt mở miệng, Ninh Duệ Thần đã lên tiếng nói.
Mộ Dung Bạch nghe vậy, chớp chớp đôi mắt hồ ly, "Không phải ngài Ninh đang lo lắng tôi sẽ quấy rầy đó chứ?"
Ninh Duệ Thần khẽ mỉm cười, hai mắt ánh lên tia sáng vô cùng tự tin, "Đương nhiên."
Trong mắt Mộ Dung Bạch hiện lên chút khác thường, khẽ cười một tiếng, "Quả nhiên là tình địch của Mộ Dung Bạch tôi, thông minh."
Nếu anh ta đã quyết định giúp đỡ Thẩm Tuấn Ngạn, đương nhiên sẽ đừng trên góc độ lợi ích của mình mà xuất phát, cộng thêm danh tiếng của nhà Mộ Dung, việc quấy rối này đương nhiên sẽ không làm rồi.
Không đợi Ninh Duệ Thần trả lời, Mộ Dung Bạch cầm ly đế cao có chứa chất lỏng màu đỏ ung dung rời đi.
Thẩm Tuấn Ngạn vừa trở thành tổng thiếu của Thẩm thị vốn dựa theo lệ cũ anh phải ngồi cùng với các đại cổ đông Thẩm thị tạo một vài mối quan hệ mới đúng, nhưng dưới ánh mắt mọi người lại kiêu ngạo rời đi, mặc cho Lâm Tuyết Mai ở phía sau kêu gọi cũng không quan tâm.
Quả nhiên là phong cách của Thẩm Tuấn Ngạn.
Đừng thời gian dài lại đi nhiều, hơn nữa còn đang mang thai, Tô Duyệt không khỏi giật giật chân để đỡ đau hơn.
"Mệt rồi sao?" Ninh Duệ Thần nhìn Tô Duyệt, đáy mắt mang theo cưng chiều.
"Không sao." Tô Duyệt cười cười, còn tay đang kéo người đàn ông lại vô thức dùng sức, nói cho Ninh Duệ Thần biết là cô đang nói xạo.
"Cô ngốc này, từ bao giờ đã biết cách nói xạo rồi hả?" Ninh Duệ Thần cúi người chuẩn bị ôm Tô Duyệt lên, "Đi, lên lầu hai nghỉ ngơi."
"Đừng!" Tô Duyệt vội vàng ngăn lại, nhỏ giọng nói, "Nhiều người ở đây như vậy, không tốt lắm đâu."
"Có gì không tốt, em không nghỉ ngơi nhưng con chúng ta cần nghỉ ngơi đấy!" Không đợi Tô Duyệt ngăn cản lần hai, Ninh Duệ Thần liền ôm lấy Tô Duyệt vui vẻ đi lên lầu.
Không phải anh cố ý khoe khoang, mà là trong lòng Ninh Duệ Thần vô cùng cưng chiều cô vợ yêu của mình, hà cớ gì phải bận tâm đến cái nhìn của người khác chứ?
Ân ân ái ái như vẫy, những người vốn đang nhỏ giọng thảo luận chuyện của nhà họ Thẩm, phút chốc ánh mắt liền dời đến trên người Ninh Duệ Thần, cứ như vậy nhìn hai người cao ngạo rời đi.
Đương nhiên cũng có người ghen ghét cho rằng đây là đang lấy lòng mọi người.
Nhưng đương nhiên Ninh Duệ Thần không quan tâm, người con gái của anh, anh thích yêu như thế nào thì yêu như thế nấy.
=====
"Đau không?" Ở trong phòng nghỉ chuyện dùng cho khách của nhà họ Thẩm, Ninh Duệ Thần một tay nắm chân Tô Duyệt, một tay khác thoa thuốc mà Thẩm Phong tìm người mang tới.
Nhìn những bọng nước đỏ rần nổi trên bàn chân trắng muốt, trái tim Ninh Duệ Thần đau như sắp chết.
Cô bé này, mang giày cao gót chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ với anh như vậy, chân không xuất hiện bọng nước mới là lạ!
"Không đau, chỉ rất ngứa thôi." Tô Duyệt cười ha ha, thuốc mỡ không ngừng ma sát trên chân, cô lại sợ ngữa, đôi chân nhỏ vô thức muôn rút về.
"Đừng lộn xộn." Ninh Duệ Thần nhỏ giọng nói, cầm mắt cá chân của Tô Duyệt, cúi đầu nhẹ nhàng xoa.
Tô Duyệt nhìn dáng vẻ cẩn thận của Ninh Duệ Thần, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cảm xúc dâng trào nhìn người đàn ông nói, "Trước kia em từng nghe người ta nói nếu bị cảm thì đặt chân trần lên bụng người khác hai mươi tư tiếng, nếu như em bị cảm, anh cũng sẽ làm như vậy chứ?"
"Nghe người ta nói sao? Là đọc tiểu thuyết mà ra à." Ninh Duệ Thần nói mà không ngẩng đầu lên nhìn Tô Duyêt.
"Không có, là Hứa Hàm nói cho em biết." Tô Duyệt nghiêm túc nhìn Ninh Duệ Thần, vẫn kiên nhẫn nói, "Anh sẽ làm như vậy chứ?"
"Tiểu Duyệt, em nói xem trên đời này còn có ai giống em không, hi vọng mình sẽ bị cảm?" Ninh Duệ Thần gõ nhẹ lên mu bàn chân của Tô Duyệt một cái, "Được rồi đừng làm loạn nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi."
"Không được, anh phải nói đáp án cho em biết chứ." Chân Tô Duyệt chọc chọc lồng ngực người đàn ông, "Anh nhất định sẽ làm như vậy, đúng không?"
Trong lòng Ninh Duệ Thần bật cười, trên mặt vẫn ra vẻ nghiêm túc, "Tiểu Duyệt, nể tình chân của em bị thương, anh không thể không nhắc nhở em, đây là em đang nhốm lửa đốt người đấy."
Tô Duyệt bất mãn liếc Ninh Duệ Thần một cái, nhưng bàn chân trắng trẻo lại ngoan ngoãn thu về.
Nhìn bộ dạng tức tối của Tô Duyệt, Ninh Duệ Thần còn đang muốn chọc cô thì lúc này điện thoại vang lên.
"Anh, anh đang ở đâu đấy, ông nội... vừa ngất xỉu!"