Thu đi đông lại, chẳng mấy chốc đã đến đông chí, ngoài đường tuyết rơi đầy đất, những nhánh cây yếu ớt sớm đã gãy đến nửa cành.
Màu trắng bao lấy thế giới, dường như chỉ điểm chút hồng ở trên đầu những ngọn gió, thành những chấm nhỏ trên nền tuyết trắng xóa.
"Sao dậy sớm vậy?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vang lên, một chiếc áo choàng lông đỏ thẫm choàng lên người cô gái đang ngồi trước cửa sổ.
Mái tóc dài đen như mực mềm mại rủ xuống bên hông, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen láy nhìn tầng sương mù dày đặc ngoài cửa sổ, tuy trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, nhưng hệ thống sưởi trong phòng đã được mở hết cỡ, cả khuôn mặt hồng bị đông cứng.
Tô Duyệt quay đầu lại, mỉm cười nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, thế nhưng chuyện đám cưới vẫn chưa đả động gì tới.
Mặc dù điều này cũng không quá quan trọng, nhưng dù sao cô cũng là con gái, ai lại không hi vọng có được một hôn lễ lớn cả đời khó quên chứ?
Cho dù chỉ tổ chức đơn giản thôi cũng tốt mà!
Tất cả uất ức trong đôi mắt đen láy được biểu hiện vô cùng tinh tế, khóe miệng Ninh Duệ Thần khẽ nâng lên ý cười khó nắm bắt, vuốt ve những sợi tóc tơ mềm mại, lại cười nhạt không nói, giống như làm ngơ với những bất mãn của Tô Duyệt.
"Em muốn đi chơi tuyết!" Tô Duyệt bất mãn nói, hai mắt nhìn cảnh màu vàng nhạt cách đó không xa.
Sau khi Hứa Hàm từ Mỹ trở về liền cấp tốc tới tìm Tô Duyệt, còn nói mấy ngày nữa sẽ đưa người đàn ông cô không dễ gì theo đuổi tới giới thiệu.
Hiện tại người nhà của cô ấy đã định cư ở Mỹ, trong nước không còn ai là người thân, cộng thêm không gặp mặt một thời gian dài, đương nhiên có rất nhiều điều muốn nói với nhau, mà cô ấy cũng rất thức thời, buổi tối nhanh chóng trở về phòng khách của mình, vốn không cần đợi Ninh Duệ Thần nháy mắt giả vờ ho, vì thế liền được ở lại nơi này.
Mà lúc này, tuyết óng ánh trong suốt dưới sự soi sáng của ánh mặt trời nổi lên ánh sáng ngọc lưu chuyển hào quang không dứt, trong đống tuyết mênh mông, Hứa Hàm dùng ngón tay vân vê chút tuyết trắng trên nhánh cây, trực tiếp ngậm ngón tay vào trong miệng, con ngươi linh động không ngừng xoay chuyển, dường như cảm thấy mùi vị không tệ, hai mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, nở nụ cười thỏa mãn.
Chiếc áo lông màu vàng nhạt làm nổi bật dáng người mềm mại của Hứa Hàm, hơi thở của tuổi trẻ tùy ý lan tỏa xung quanh cô.
"Tuổi trẻ thật tốt." Tô Duyệt nằm sấp ở trên cửa sổ cảm thán nói.
"Nói cái gì vậy, rõ ràng em cũng không khác cô ấy bao nhiêu, đừng nói linh tinh." Ninh Duệ Thần bật cười, bàn tay xoa tóc cũng dùng thêm sức, mái tóc đen vốn mềm mại trong nháy mắt biến thành ổ chim.
"Hôm qua em nghe Hứa Hàm nói, người đàn ông cậu ấy thích muốn về nước, tạo bất ngờ cho cậu ấy đấy." Tô Duyệt nói bóng nói gió.
"Ừ." Ninh Duệ Thần cũng chỉ khẽ đáp một tiếng.
Tô Duyệt vừa nghe thấy giọng điệu này của Ninh Duệ Thần không khỏi phát cáu, anh cũng biết cô và Hứa Hàm bằng tuổi nhau, cô khổ cực mang thai như vậy, mà ngay cả hôn lễ anh cũng không chịu cho cô, thật là keo kiệt mà!
"Em bây giờ đang mang thai, không được cau mày trừng mắt như mấy bà già, muốn nếm thử vị tuyết thì anh đi lấy cho em." Ninh Duệ Thần tiếp tục dỗ dành nói, duy chỉ có việc tổ chức hôn lễ thì dường như đã sớm quên mất rồi.
Tô Duyệt cũng không thật sự giận dỗi anh, huống chi bây giờ bụng của cô ngày càng to ra, cho dù có cử hành hôn lễ thì chắc chắn mặc áo cưới sẽ không được đẹp.
Nghĩ vậy, con tức giận liền tiêu tan một chút, lúc này Hứa Hàm đi tới, áo lông ngắn màu vàng nhạt, chiếc quần cạp cao màu lam nhạt cùng đôi giày vải kaki màu đất tuyết mặc lên người cô không hề có chút cảm giác cồng kềnh nào, cộng thêm nụ cười sáng ngời khiến người ta chỉ cảm thấy thân thiết.
Chỉ là phía trên đôi giày dính đầy tuyết trắng, rõ ràng đã bị thấm ướt.
"Mau đi đổi dép bông đi, cậu đấy, không sợ nứt da hả." Tô Duyệt vội vàng thúc giục.
"Tiểu Duyệt, tớ cảm thấy cậu càng ngày càng giống một người rồi đấy." Hứa Hàm vừa xỏ dép bông vừa cười nói với Tô Duyệt.
"Ai?"
Hứa Hàm cầm ly sữa tươi nóng trên bàn lên, nhanh chóng trốn sang một bên, rồi mới lên tiếng, "Đương nhiên là... bà mẹ già rồi."
"Đúng là có chút giống." Ninh Duệ Thần đứng ở một bên cũng gật đầu phụ họa nói, mấy tháng nay, cho dù là lúc lựa chọn quần áo, hay là cách bố trí trong nhà, Tô Duyệt đều trở nên cẩn thận tỉ mỉ hơn, càng ngày càng ra dáng bà chủ nhà.
Đương nhiên ngoại trừ nấu cơm ra.
Hai người kẻ xướng người họa, khiến Tô Duyệt tức đến nói không nên lời.
"Được rồi, Tiểu Duyệt đừng giận mà, thật ra làm bà mẹ già cũng không tồi đâu, điều này chứng tỏ cậu sẽ là một người mẹ tốt đấy." Hứa Hàm đưa ly sữa tươi tới trước mặt Tô Duyệt, Tô Duyệt lườm cô một cái, ra vẻ vẫn còn đang tức giận, nhưng vẫn sảng khoái cầm lấy ly sữa tươi, uống một hơi hết ly sữa.
"Người đàn ông cậu theo đuổi hơn nửa năm đâu rồi? Không phải nói là đã tới rồi hay sao?" Tô Duyệt lau sữa tươi còn sót lại bên khóe miệng, quay sang bên cạnh hỏi.
"Hẳn là trong hai ngày này đã tới rồi." Hứa Hàm nói, nụ cười trên khuôn mặt, ánh mắt sáng như sao, khi suy nghĩ về người đàn ông kia càng tỏa sáng rực rỡ hơn.
Chỉ là ánh mắt quỷ dị theo bản năng nhìn sang người đàn ông bên cạnh, còn Tô Duyệt thì không nhìn thấy được.
"Đi thay quần áo đi, anh dẫn em đi mua thức ăn." Ninh Duệ Thần vỗ vỗ đầu Tô Duyệt, trong mắt toàn là yêu thương cưng chìu.
Hứa Hàm cũng thức thời trở vềphòng mình, ôm di động bắt đầu nói chuyện phiếm với Văn Thanh.
Mặc dù thời tiết vẫn đang rét lạnh, nhưng vì bụng càng ngày càng lớn, nên Tô Duyệt đi đường càng thêm nặng nề, vì thế việc đi mua đồ ăn đã trở thành việc rèn luyện hàng ngày không thể thiếu của Tô Duyệt.
Áo choàng lông màu lửa đỏ trên con đường ngập tràn tuyết trắng càng thêm chói mắt, hai người bước thấp bước cao giẫm vào trong đất tuyết, đi một hồi lâu, từ xa nhìn lại, trên con đường quanh co khúc khuỷu để lại từng dấu chân.
Ninh Duệ Thần, không phải chúng ta đi lầm đường đấy chứ?" Tô Duyệt quay đầu lại hỏi, mặc dù cô nhớ đường không tốt, nhưng dù sao cũng đã đi được một khoảng thời gian dài rồi, nên đại khái cũng có ấn tượng.
Ninh Duệ Thần không nói gì, nắm tay Tô Duyệt tiếp tục đi về phía trước, tòa nhà phong cách Gothic lúc ẩn lúc hiện trong lớp sương mù mờ ảo.
Đột nhiên, người đàn ông dừng bước, như một gốc cây tùng đứng thẳng trong tuyết.
"Ầm ầm!"
Tiếng máy bay trực thăng đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu Tô Duyệt, tiếng gầm rú như sấm bên tai, bỗng nhiên, một đoạn thang dây từ cửa máy bay hạ xuống, mà bóng dáng đi ra giữa máy bay, lại chính là... Tô Thanh Dương!
Lúc này, một bóng dáng khác cũng leo từ thang dây xuống... Triệu Tuyết Nhu!
"Tách tách tách!" Tiếng pháo cũng đột nhiên vang lên vây quanh Tô Duyệt, tấm thảm đỏ chôn trong tuyết cũng lập tức hiện ra!
Ông nội Tô, Tô Đông Thần, Phó Đình, Mộ Dung Bạch, còn có cả các bạn đồng nghiệp... Ngay cả đàn anh cũng tới!
Giáo sư mỉm cười đi từ trong giáo đường ra.
Ninh Duệ Thần cầm bàn tay nhỏ bé của Tô Duyệt lên, tháo đôi găng tay trắng muốt xuống.
Trên ngón tay thon dài vẫn đang đeo chiếc nhẫn vô cùng giản dị.
Giống như có phép thuật, Ninh Duệ Thần lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ, mở nắp hộp ra, một chiếc nhân kim cương lóa mắt hiện ra trước mặt Tô Duyệt.
Người đàn ông đột nhiên quỳ một gối xuống, chiếc nhẫn lẳng lặng nằm trong chiếc hộp được người đàn ông nâng niu như vật quý hiếm, đưa tới trước mặt Tô Duyệt.
"Tiểu Duyệt, hi vọng hôn lễ đến chậm này sẽ không quá muộn."
"Mặc dù ngày thường anh đều nói những lời lãng mạn ngọt ngào kia, nhưng đa phần là vì muốn em vui vẻ, mỗi lần nói ra trong lòng đều có chút không được tự nhiên, có một vài thứ vốn nên giấu ở trong lòng lại phải biểu lộ ra ngoài thì thật sự không quen được, nhưng nếu không nói lại sợ em suy nghĩ lung tung, mà khi em tức giận hay ghen lại rất dễ dàng dỗ dành, chỉ cần vài lời hữu ích là đủ rồi."
"Nhìn xem, còn chưa nói gì em đã muốn khóc, thật ra anh không thích nhìn em khóc, nhưng ba chữ kia anh vẫn muốn nói với em."
Giọng nói chậm rãi chảy theo dòng, như một khúc nhạc tuyệt vời vang lên bên tai Tô Duyệt, nước mắt đã sớm làm ướt hàng mi, còn chưa chờ Ninh Duệ Thần nói ra ba chữ kia, nước mắt liền rơi xuống không ngừng, nhỏ giọt trên tấm thảm đỏ.
Tình yêu chân thành, không phải trả giá hay cho đi, mà là biết cách quý trọng lẫn nhau, mới có thể đáp lại được cảm giác ấm áp mà tình yêu mang lại.
Tô Duyệt cô rốt cuộc đã gặp được rồi.
Vậy… Các bạn thì sao?
- HOÀN VĂN TOÀN -
"Ninh Duệ Thần, tỉnh lại, anh mau tỉnh lại đi!"
Ninh Duệ Thần mở mắt, trần nhà màu trắng, vách tường màu trắng, đều nói cho anh biết mình đang ở chỗ nào.
"Tiểu Duyệt..."
"Sao anh không tự chăm sóc mình cho tốt vậy, nóng rần đến thế này rồi." Tô Duyệt đau lòng cầm tay Ninh Duệ Thần, trong mắt là những tơ máu hồng không thể nào che được, rõ ràng là đã lén khóc.
Ninh Duệ Thần mỉm cười, vươn tay vuốt ve những sợi tóc của Tô Duyệt, "Không phải hiện giờ anh đã không có chuyện gì rồi sao?"
Tất cả những nghi hoặc trong lòng đều lặng lẽ biến mất, chắc hẳn những lời vừa rồi nghe thấy trong mộng đều là lời của Tô Duyệt.
Hai mắt nhìn thoáng qua, Ninh Duệ Thần liền nhìn thấy ông cụ vẫn đang ngủ say nằm cách đó không xa, trong lòng hơi đau nhói, quay sang nhìn Tô Duyệt, "Tiểu Duyệt, anh muốn xuất viện, em đi giúp anh làm thủ tục đi."
"Được." Tô Duyệt gật đầu, ngay lập tức đi ra ngoài.
Ninh Duệ Thần nâng người dậy, đi đến trước giường bệnh ông cụ, cẩn thận ngắm nhìn, lúc này anh mới phát hiện bộ dạng của mình giống Ninh Hạc Hiên bảy tám phần.
Sau khi làm xong thủ tục, hai người liền rời khỏi bệnh viện, Lâm Phi Châu đã đứng đợi sẵn trước cửa, vừa nhìn thấy hai người liền chủ động mở cửa xe.
Một trợ lý tận lực với chức trách của mình như vậy, cũng được coi là hàng hiếm trên thế giới này.
Ninh Duệ Thần ngồi vào trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, cho dù có là người đàn ông mạnh mẽ đến cỡ nào cũng sẽ có lúc thấy mệt mỏi.
Lúc này điện thoại bỗng rung lên, Tô Duyệt mở điện thoại ra, tin nhắn lần này lại là hình ảnh Hàn Dĩ Linh xuất hiện tại bệnh viện ở bên cạnh Ninh Duệ Thần.
Trong bức ảnh, Hàn Dĩ Linh ngồi bên giường bệnh, vuốt ve gương mặt người đàn ông nằm trên giường, mặc dù chỉ là ảnh chụp nhưng cũng không khó để nhìn ra cái nhìn chăm chú đầy tình cảm chân thành dành cho người đàn ông.
Một trận lạnh lẽo bỗng chốc truyền từ đầu ngón tay chạy thẳng vào đáy lòng Tô Duyệt, những ngày qua, vẫn luôn có ánh mắt âm thầm ở một góc nào đó theo dõi từng cử động của bọn họ.
Điều này thật đáng sợ!
Mà càng khiến Tô Duyệt khó chịu chính là, Hàn Dĩ Lang… đang ở đây.
Hàn Dĩ Linh vậy mà lại xuất hiện…
Cô theo bản năng nhìn về phía Ninh Duệ Thần, lúc này đôi mày rậm của anh đang nhíu chặt, mệt mỏi tựa vào xe, nhắm mắt lại, không phát hiện ra động tĩnh xung quanh.
Tô Duyệt lén lút thờ dài, vội vàng xóa tin nhắn.
Keo kiệt cũng tốt, không biết khoan dung độ lượng cũng chả sao, dù hai người sẽ không xảy ra bất cứ quan hệ gì, nhưng cô không muốn để anh nhìn thấy, càng không muốn để anh gặp được cô ta, hai người nên cách càng xa càng tốt.
Nhưng giờ đây...
Bỗng nhiên chiếc xe thắng gấp khiến cho cả người Tô Duyệt bất thình lình đổ nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa là ngã xuống.
Ninh Duệ Thần khẽ nhíu mày, mở mắt ra.
"Cô Tô, thật xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi thất thần, đã đến nơi rồi." Lâm Phi Châu gãi đầu cười ngượng nói.
"Về đi, không cần chờ." Ninh Duệ Thần nói với Lâm Phi Châu, nhanh chóng xuống xe, ánh mắt thâm sâu lặng lẽ chăm chú nhìn tòa nhà trước mặt.
Những năm gần đây, kinh tế Lạc Thành phát triển nhanh chóng, liên tiếp có những tòa nhà cao vút nối nhau san sát, nhưng công ty khiến người ta có cảm giác xa hoa ngay từ cái nhìn đầu tiên lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Còn tòa nhà trước mặt này, hiển nhiên đã làm được điều đó.
Lúc này Tô Duyệt mới phát hiện nơi hiện giờ hai người đang đứng là trước công ty Ninh thị.
Ninh Duệ Thần trầm mặc, mặc dù không nói gì, nhưng Tô Duyệt biết lúc này Ninh Duệ Thần đang quyết định chuyện gì đó.
Thứ anh vẫn luôn kháng cự vẫn luôn bài xích lại thử tiếp nhận nó.
Không phải thử hô mưa gọi gió trên thương trường như thế nào, mà là thử rộng lượng bỏ qua mối hận trong lòng anh với ông cụ khiến anh mất đi người thân yêu nhất.
Chỉ cần đi vào Ninh thị là đại biểu anh đã tha thứ.
Dáng người cao lớn được ánh mặt trời rực rỡ bao phủ, người đàn ông mím chặc môi, Tô Duyệt nắm bàn tay to lớn của anh, "Bên ngoài lạnh quá, chúng ta vào trong đi, được không?"
Nắng to như vậy, cả khuôn mặt của Tô Duyệt đều phơi nắng đến mức đỏ ửng, làm sao lạnh được chứ?
Ninh Duệ Thần cũng không vạch trần, hùa theo nói, "Được."
Ninh Duệ Thần đi vào Ninh thị, tất cả mọi người đều cung kính gọi anh là quản lí Ninh, chắc hẳn Ninh Hạc Hiên đã sớm giới thiệu về anh cho các nhân viên trong công ty rồi.
"Quản lí Ninh, đây là phòng làm việc của anh." Nhân viên nữ nhiệt tình nói, "Tổng giám đốc Ninh biết anh thích sạch sẽ cho nên mỗi ngày đều sẽ có người tới quét dọn một lần, mặc dù ngày nào phòng cũng trống, nhưng một hạt bụi cũng không có."
Ninh Duệ Thần đứng ở trước cửa, sàn lát đá cẩm thạch màu đen trắng bao phủ toàn bộ sàn của phòng làm việc, bên mái hiên cửa sổ có đặt một chậu cây cảnh, màu xanh mướt của tán lá dài vươn ra, chỉ cần nhìn cũng biết đã có người cẩn thận chăm sóc.
Thấy Ninh Duệ Thần vẫn luôn nhìn về phía đó, nữ nhân viên tinh mắt vội vàng nói, "Tổng giám đốc Ninh thường tới đây chăm sóc cho bộn cây này, chỉ là mấy ngày gần đây không thấy tổng giám đốc Ninh tới, chúng tôi đã gọi chuyên gia chăm sóc cây cảnh đến xử lý rồi."
"Mang tất cả báo cáo của các bộ phận tới đây." Ninh Duệ Thần trầm giọng nói, trên khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng nhiều ngày nay xuất hiện chút dịu dàng hiếm có.
Trong bầu trời rộng lớn mặc dù có những khối mây đen che chắn mặt trời, nhưng những tia sáng núp trong bóng tối đó lại càng thêm tỏa sáng rực rỡ, Tô Duyệt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, trong lòng cũng trở nên vui vẻ.
Một người đàn ông thật sự mạnh mẽ không phải là anh giàu có bao nhiêu, mà là trái tim anh vẫn luôn thản nhiên đối mặt với tất cả những người và chuyện mà người bình thường không thể buông xuôi, không thể tha thứ, người đàn ông của cô cuối cùng đã làm được.
=====
Cùng lúc đó, dưới ánh đèn mờ trong một căn phòng ở khách sạn Sofitel, quần áo bị xé nát, áo sơ mi của đàn ông, từng chiếc thắt lưng dây lưng vất vưởng từ cửa ra đến trên thành giường, một cảnh tượng kiều diễm đang diễn ra không cần nói cũng biết.
Trên chiếc giường lớn lộn xộn, đôi chân thon dài linh hoạt như rắn quấn quanh vòng eo tinh tráng của người đàn ông, đôi tay trắng nõn mượt mà ôm lấy cổ của người đó, đôi mắt hoa đào gợn sóng nũng nịu nhìn người đàn ông gần trong gang tấc.
Cả người Tô Thiến Tuyết mềm oặt nằm sấp trên người đàn ông, sắc dục trong mắt còn chưa tan biến, không hề có vẻ hung ác nào, hận không thể hóa thành một vùng sông nước, để người trước mắt tan trong sóng mắt của mình.
"Thiệu Huy, anh thật giỏi." Tô Thiến Tuyết dịu dàng nói, thân thể uốn éo vài cái, ý tứ rất rõ ràng.
"Thiến Tuyết, hiện giờ em đang mang thai, không nên tùy hứng như vậy." Trong giọng nói khàn khàn lại lộ ra ý không thể kháng cự.
Tống Thiệu Huy gở cái tay của cô gái đang quấn lấy cổ mình ra, còn mình thì đứng lên đi đến ban công, giữa hai tay kẹp một điếu thuốc dài đang nhả khói, cả người tản ra sự bình tĩnh lạnh lùng đến mức đáng sợ, không hề mang theo chút ý niệm tình dục nào.
Tô Thiến Tuyết cũng không để ý, tiện tay cầm lấy chiếc áo sơ mi nam trắng chụp trên đèn ngủ khoác lên người, làn da trắng muốt dưới ánh đèn mờ càng thêm mê người, ôm lấy người đàn ông từ phía sau, "Được, tất cả đều nghe theo anh."
Sau khi điều trị dứt điểm căn bệnh ở Mỹ, đêm đầu tiên cô ta và Tống Thiệu Huy gặp nhau, ban đầu chẳng qua chỉ thấy cuộc sống quá buồn tẻ, Thẩm Gia Dũng nhu nhược khiến cô ta càng thấy chán ghét hơn, muốn Tống Thiệu Huy trở thành món đồ chơi điều tiết trong cuộc sống của mình.
Nhưng không ngờ người đàn ông này lại giống như cây thuốc phiện, sau khi tiếp cận mới phát hiện càng không thể tách rời anh ta, trò chơi cô ta vốn nắm giữ trong tay nay lại vô tình thành cam tâm tình nguyện giao quyền làm chủ cho người đàn ông này, sự huyền bí trên người Tống Thiệu Huy khiến tính khiêu chiến đang ngủ say trong lòng cô ta cô ta thỉnh thoảng cảm thấy anh ta ở bên mình, thỉnh thoảng sờ không thấu.
Sau đó, trong lúc vô tình lại phát hiện người đàn ông này là con trai của cô Ninh Duệ Thần, vì để đoạt được Ninh thị, Tống Thiệu Huy đã âm thầm tụ tập thế lực ở bên Mỹ, chỉ vì một kích cuối cùng.
Đàn ông hẳn ai cũng đều có dã tâm, như Tống Thiệu Huy này mới đáng giá để Tô Thiến Tuyết cam tâm tình nguyện đi theo.
Trong phòng sách nhà Tống Thiệu Huy, ngoại trừ anh ta ra thì không có ai có thể đi nào, thế là cô ta lén tìm cách đi vào, lại đúng lúc bị Tống Thiệu Huy phát hiện, nhưng anh lại không nói gì, Tô Thiến Tuyết liền ngầm hiều coi như là anh đã cho phép cô ta tùy ý xâm nhập, từ đó trở đi càng thỏa mãn cảm giác khiêu chiến chinh phục đàn ông của cô ta.
Trong những ngày tháng không có Tống Thiệu Huy ở đây, cô ta nhiều lần đến phòng sách anh ta để mình cô độc chiếm, ngẫu nhiên thấy được tư liệu được điều tra tỉ mỉ của Ninh Duệ Thần trong những năm tháng sống ở Mỹ, những tư liệu này lập tức trở thành một liều thuốc hay mà cô ta dùng để đối phó Tô Duyệt.
Vì vậy, thỉnh thoảng cô ta sẽ ban cho Tô Duyệt một kích nặng nè và cũng thử chinh phục cuộc sống của Tống Thiệu Huy. Tô Thiến Tuyết cảm thấy ngày nào cũng là những ngày tươi đẹp, thậm chí khi Tống Thiệu Huy đề nghị trở về nước.
Cô ta biết, người đàn ông của cô ta đã bắt đầu thực hiện ý chí tham vọng của anh ta rồi, tuyệt quá.
Thật kích thích, không biết mỗi ngày sẽ xảy ra chuyện gì, đây mới là cuộc sống mà cô ta muốn.
Thẩm Gia Dũng có thể mang đến cho cô ta cái gì? Chỉ làm cho cô ta thấy mình bị mù mắt, mà khi ở cùng Tống Thiệu Huy, ngày nào cũng vô cùng mới lạ, nhất là khi phương pháp mà cô ta áp dụng với Tống Thiệu Huy khiến cô ta cảm thấy mình được coi trọng, được anh ta ghi nhớ.
Vì vậy, sau khi lập xong kế hoạch, hai người lặng lẽ trở về nước, đợi thời cơ chín muồi, Tống Thiệu Huy liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Người đàn ông của cô ta, thật sự là quá thông minh.
"Thiệu Huy, lần trước anh mang những tài liệu kia tới nhà họ Ninh, quả thật quá nguy hiểm, nếu Ninh Hạc Hiên tỉnh lại thì phải làm sao đây."
Tô Thiến Tuyết nhẹ nhàng nói, nhưng trên vẻ mặt lại không có bất kì sự lo lắng nào.
Người đàn ông của cô ta sao thể dễ dàng để người khác bắt được nhược điểm chứ?
Quả nhiên...
Tống Thiệu Huy hít một ngụm khói, trong giọng nói mang theo sự kiên định nào đó, "Ông ta sẽ không tỉnh lại."
"Ừ, em tin anh, Thiệu Huy, nếu không phải vì anh, sao em lại phải quay về bên cạnh gã Thẩm Gia Dũng vô dụng kia, anh có biết không, chỉ cần vừa nhìn thấy hắn ta là em đã muốn nôn, anh còn để em và hắn..." Tô Thiến Tuyết hờn dỗi nói, "Nhưng không sao, Thiệu Huy, vì tương lai của chúng ta, anh muốn em làm gì em đều sẵn lòng làm, đợi đến khi tất cả đều chấm dứt, đợi đến khi anh lấy được tất cả tài sản của hai nhà Ninh Thẩm, anh sẽ lấy em, được không?"
Trong làn khói mờ mịt không thể thấy rõ nét mặt của người đàn ông, nhưng không khó để tưởng tượng ra, đó là một khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
"Thiên Tuyết."
"Hả?"
"Em nên đi rồi."
"Được, tối nay em trở lại thăm anh."
Tô Thiến Tuyết cũng không tức giận, rút cánh tay đang ôm người đàn ông về, hôn lên má anh ta một cái thật sâu, sau đó liền xoay người bỏ đi.
"Chờ một chút." Lúc Tô Thiến Tuyết vừa đi ra tới cửa, Tống Thiệu Huy đột nhiên mở miệng nói.
Tô Thiến Tuyết dừng bước, nhếch môi cười, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay cô ta.