Thẩm Gia Dũng bị bỏ rơi mặt mày xanh mét, hôm qua Tô Duyệt không thể chờ đợi nóng lòng đòi chia tay anh không chút do dự, sợ là họ đã sớm có mờ ám sống chung với nhau rồi. Mà mình làm vậy, bất quá cũng chỉ là tạo thêm điều kiện cho cô thuận nước đẩy thuyền có được lý do chia tay hợp lý mà thôi!
Tư tưởng con người có đôi khi lại kỳ quặc như thế, rõ ràng mình đã làm sai, lại một mực ghán cho người khác tội vô sỉ giống như mình, một hai đem tất cả sai lầm đẩy hết cho người khác.
Hoặc có thể là, trong thâm tâm Thẩm Gia Dũng không thể chấp nhận được Tô Duyệt có người đàn ông khác, còn về bản thân mình làm sai thì căn bản không màng để ý.
"Tô Duyệt, em và anh ta qua lại bao lâu rồi?" Thẩm Gia Dũng cắn răng nghiến lợi hỏi, trong mắt anh ta đang kiềm nén lửa giận.
Tô Duyệt nhìn Thẩm Gia Dũng, trong lòng bất giác thấy tức cười, anh ta đang hạch hỏi mình sao? Anh ta dựa vào cái gì mà hạch sách mình chứ? Anh ta dùng tư cách gì để hạch hỏi mình?
Là anh ta phản bội cô trước, hai người đã chia tay, hôm nay đã không còn quan hệ, cô ở chung với đàn ông khác thì đã sao?
Nhấp hớp nước, Tô Duyệt không tính giải thích gì. Vấn đề này, cô không muốn trả lời. Không có được đáp án cho sự suy đoán lung tung của mình, chỉ khiến Thẩm Gia Dũng càng thêm khó chịu.
Tô Thiến Tuyết ở bên cạnh thì càng tức giận nói không ra lời, mí mắt được tô vẻ chải chuốt vốn xinh đẹp quyến rũ lúc này lại bởi vì không che giấu được sự tức giận mà trở nên vô cùng dữ tợn.
Tại sao số mạng Tô Duyệt lại tốt như vậy, mất đi một người đàn ông lại rất nhanh được đền đáp lại ngay một người đàn ông khác, còn yêu thương cưng chiều cô ta vô hạn. Cô ta dựa vào đâu đã mất đi mọi thứ mà vẫn còn nhởn nhơ bình tĩnh đến vậy, còn bản thân mình, mỗi ngày lại bởi vì Tô Duyệt mà sống mệt mỏi thế này!
Như không nhìn thấy sắc mặt khó chịu của hai người ở đối diện, Ninh Duệ Thần vẫn ung dung tự tại ngồi bên cạnh đắm đuối đưa tình nhìn Tô Duyệt, đáy mắt lại thoáng qua nụ cười sâu xa đầy ý vị.
Vừa nãy lúc anh đi đến phòng ăn Tô Đông Thần hẹn, thì nhìn thấy cô cùng hai người khác đi vào, vì vậy dứt khoát đứng ở bên ngoài đợi, không ngờ được nghe thấy những lời lẽ chói tói của Tô Thiến Tuyết, mà Tô Duyệt chỉ lẳng lặng ngồi im ở đó thưởng thức món ngon, làm anh không kiềm được phải bật cười ra tiếng.
Nhóc con này, tuy bề ngoài lặng lẽ không quan tâm đến mọi thứ, nhưng mưu mô thì đầy một bụng. Lúc Tô Duyệt vào cửa, đã lén lút đưa cho nhân viên phục vụ một tờ giấy, âm thầm chờ đợi thời cơ để làm bẽ mặt Tô Thiến Tuyết.
Còn anh thì không thể chịu được đứng ngoài xem nữa, nên đã ngang nhiên công khai đi vào ngồi ở bên cạnh cô thêm dầu thêm mỡ trước khi phục vụ vào, làm Tô Thiến Tuyết nổi đóa nhưng không cách nào phát tác.
Tô Đông Thần từng nói em gái mình rất hiền lành rất ôn hòa, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, sao anh lại có cảm giác cô giống như chú mèo nhỏ đem móng vuốt giấu ở phía sau vậy nhỉ? Nhìn như vô hại, nhưng nếu chọc tới cô, cô tuyệt đối sẽ thần không biết quỷ không hay dùng móng nhọn sắc bén của mình rất nhanh và chuẩn xác chọc đúng điểm yếu của đối phương.
"Em họ, bánh bí đỏ ở đây rất ngon, em hẳn là chưa từng ăn đâu đúng không, có muốn thử chút không?" Tô Duyệt nhìn Tô Thiến Tuyết bằng đôi mắt trong suốt rất ân cần săn sóc hỏi han.
Tô Thiến Tuyết rốt cuộc không nhịn nổi nữa, gương mặt xinh đẹp bởi vì không ngừng vặn vẹo nhưng lại phải cố nén trông rất buồn cười. Cô bỗng nhiên đứng phắt dậy bỏ đi, đôi giày cao gót mười phân bị cô khua vang phát ra âm thanh thật chói tai.
Sắc mặt Thẩm Gia Dũng nặng nề đảo qua đảo lại quan sát Tô Duyệt và Ninh Duệ Thần, sau đó cũng đứng dậy chạy theo Tô Thiến Tuyết. Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Duyệt cũng lặng lẽ được trút bỏ, người đàn ông bên cạnh vẫn điềm nhiên ngồi ở chỗ đó, còn cô thì cứ như ngồi trên đống lửa.
Người này, chính là người đàn ông tối hôm qua uống rượu say ngủ chung, mặc dù cô không nhớ rõ lắm về chuyện tối hôm qua, nhưng vẫn nhớ mang máng cô từng tuyên bố muốn tìm một người đàn ông nhằm để trả thù Thẩm Gia Dũng đã phản bội cô!
Mà người đàn ông trước mắt này, rõ ràng chính là ‘sản vật’ cô tính trả thù Thẩm Gia Dũng.
"Tối hôm qua...." Tô Duyệt ấp a ấp úng nói, nhưng không biết phải nói làm sao mới thích hợp.
Giống như hiểu được tâm tư giờ phút này của cô, Ninh Duệ Thần dứt khoát nói, "Hôm qua tôi cũng uống say, không còn nhớ gì cả."
Tô Duyệt thở phào một hơi nhẹ nhõm, không còn nhớ gì tức là chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, mà chưa từng phát sinh chuyện gì cũng chính là mình hoàn toàn không có làm gì cả.
Dù rằng tự thuyết phục mình như thế, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên. Tô Duyệt len lén liếc nhìn Ninh Duệ Thần, muốn xác minh xem anh nói lời ấy có thật không, mà Ninh Duệ Thần thì cứ dáng vẻ trịnh trọng ngồi im đó, tay trái kẹp đũa vụng về gắp miếng đậu hũ, hoàn toàn khác biệt với người vừa thể hiện tình cảm khắng khít với cô.
"Sau này đừng uống rượu nhiều vậy nữa." Ninh Duệ Thần đột nhiên phun ra một câu đó. Tô Duyệt ngẩn người, ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ thầm tối hôm qua mình đã gặp được người tốt, nếu không sớm đã bị hãm hại ân hận cả đời rồi.
Nói vậy, sở dĩ ban nãy anh làm như thế hẳn là đã đúng lúc thấy Tô Thiến Tuyết muốn làm nhục cô, không quen nhìn kẻ yếu bị ức hiếp nên ra mặt giúp cô một phen.
Nếu như Tô Đông Thần biết em gái mình nghĩ như vậy, nhất định sẽ nói: Phun nước miếng nói lại, cái tên Ninh Duệ Thần đó lòng dạ còn hơn cả sắt đá, nếu không phải có ý với em, cậu ta sẽ giúp em sao? Mau tỉnh lại đi!
Đáng tiếc Tô Đông Thần không có ở đây, mà Ninh Duệ Thần tất nhiên cũng sẽ không dại gì đi nói cho Tô Duyệt biết, anh không muốn cho cô uống rượu nữa là không muốn cô lại xảy ra chuyện tương tự như tối hôm qua với người đàn ông nào khác nữa.
Ninh Duệ Thần cầm lên tấm thiệp mời đỏ chót nằm im ỉm nãy giờ trên bàn ăn, hỏi như cho có lệ, "Thiệp mời của cô ta, em sẽ đi chứ?"
Thẩm Gia Dũng bị bỏ rơi mặt mày xanh mét, hôm qua Tô Duyệt không thể chờ đợi nóng lòng đòi chia tay anh không chút do dự, sợ là họ đã sớm có mờ ám sống chung với nhau rồi. Mà mình làm vậy, bất quá cũng chỉ là tạo thêm điều kiện cho cô thuận nước đẩy thuyền có được lý do chia tay hợp lý mà thôi!
Tư tưởng con người có đôi khi lại kỳ quặc như thế, rõ ràng mình đã làm sai, lại một mực ghán cho người khác tội vô sỉ giống như mình, một hai đem tất cả sai lầm đẩy hết cho người khác.
Hoặc có thể là, trong thâm tâm Thẩm Gia Dũng không thể chấp nhận được Tô Duyệt có người đàn ông khác, còn về bản thân mình làm sai thì căn bản không màng để ý.
"Tô Duyệt, em và anh ta qua lại bao lâu rồi?" Thẩm Gia Dũng cắn răng nghiến lợi hỏi, trong mắt anh ta đang kiềm nén lửa giận.
Tô Duyệt nhìn Thẩm Gia Dũng, trong lòng bất giác thấy tức cười, anh ta đang hạch hỏi mình sao? Anh ta dựa vào cái gì mà hạch sách mình chứ? Anh ta dùng tư cách gì để hạch hỏi mình?
Là anh ta phản bội cô trước, hai người đã chia tay, hôm nay đã không còn quan hệ, cô ở chung với đàn ông khác thì đã sao?
Nhấp hớp nước, Tô Duyệt không tính giải thích gì. Vấn đề này, cô không muốn trả lời. Không có được đáp án cho sự suy đoán lung tung của mình, chỉ khiến Thẩm Gia Dũng càng thêm khó chịu.
Tô Thiến Tuyết ở bên cạnh thì càng tức giận nói không ra lời, mí mắt được tô vẻ chải chuốt vốn xinh đẹp quyến rũ lúc này lại bởi vì không che giấu được sự tức giận mà trở nên vô cùng dữ tợn.
Tại sao số mạng Tô Duyệt lại tốt như vậy, mất đi một người đàn ông lại rất nhanh được đền đáp lại ngay một người đàn ông khác, còn yêu thương cưng chiều cô ta vô hạn. Cô ta dựa vào đâu đã mất đi mọi thứ mà vẫn còn nhởn nhơ bình tĩnh đến vậy, còn bản thân mình, mỗi ngày lại bởi vì Tô Duyệt mà sống mệt mỏi thế này!
Như không nhìn thấy sắc mặt khó chịu của hai người ở đối diện, Ninh Duệ Thần vẫn ung dung tự tại ngồi bên cạnh đắm đuối đưa tình nhìn Tô Duyệt, đáy mắt lại thoáng qua nụ cười sâu xa đầy ý vị.
Vừa nãy lúc anh đi đến phòng ăn Tô Đông Thần hẹn, thì nhìn thấy cô cùng hai người khác đi vào, vì vậy dứt khoát đứng ở bên ngoài đợi, không ngờ được nghe thấy những lời lẽ chói tói của Tô Thiến Tuyết, mà Tô Duyệt chỉ lẳng lặng ngồi im ở đó thưởng thức món ngon, làm anh không kiềm được phải bật cười ra tiếng.
Nhóc con này, tuy bề ngoài lặng lẽ không quan tâm đến mọi thứ, nhưng mưu mô thì đầy một bụng. Lúc Tô Duyệt vào cửa, đã lén lút đưa cho nhân viên phục vụ một tờ giấy, âm thầm chờ đợi thời cơ để làm bẽ mặt Tô Thiến Tuyết.
Còn anh thì không thể chịu được đứng ngoài xem nữa, nên đã ngang nhiên công khai đi vào ngồi ở bên cạnh cô thêm dầu thêm mỡ trước khi phục vụ vào, làm Tô Thiến Tuyết nổi đóa nhưng không cách nào phát tác.
Tô Đông Thần từng nói em gái mình rất hiền lành rất ôn hòa, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, sao anh lại có cảm giác cô giống như chú mèo nhỏ đem móng vuốt giấu ở phía sau vậy nhỉ? Nhìn như vô hại, nhưng nếu chọc tới cô, cô tuyệt đối sẽ thần không biết quỷ không hay dùng móng nhọn sắc bén của mình rất nhanh và chuẩn xác chọc đúng điểm yếu của đối phương.
"Em họ, bánh bí đỏ ở đây rất ngon, em hẳn là chưa từng ăn đâu đúng không, có muốn thử chút không?" Tô Duyệt nhìn Tô Thiến Tuyết bằng đôi mắt trong suốt rất ân cần săn sóc hỏi han.
Tô Thiến Tuyết rốt cuộc không nhịn nổi nữa, gương mặt xinh đẹp bởi vì không ngừng vặn vẹo nhưng lại phải cố nén trông rất buồn cười. Cô bỗng nhiên đứng phắt dậy bỏ đi, đôi giày cao gót mười phân bị cô khua vang phát ra âm thanh thật chói tai.
Sắc mặt Thẩm Gia Dũng nặng nề đảo qua đảo lại quan sát Tô Duyệt và Ninh Duệ Thần, sau đó cũng đứng dậy chạy theo Tô Thiến Tuyết. Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Duyệt cũng lặng lẽ được trút bỏ, người đàn ông bên cạnh vẫn điềm nhiên ngồi ở chỗ đó, còn cô thì cứ như ngồi trên đống lửa.
Người này, chính là người đàn ông tối hôm qua uống rượu say ngủ chung, mặc dù cô không nhớ rõ lắm về chuyện tối hôm qua, nhưng vẫn nhớ mang máng cô từng tuyên bố muốn tìm một người đàn ông nhằm để trả thù Thẩm Gia Dũng đã phản bội cô!
Mà người đàn ông trước mắt này, rõ ràng chính là ‘sản vật’ cô tính trả thù Thẩm Gia Dũng.
"Tối hôm qua...." Tô Duyệt ấp a ấp úng nói, nhưng không biết phải nói làm sao mới thích hợp.
Giống như hiểu được tâm tư giờ phút này của cô, Ninh Duệ Thần dứt khoát nói, "Hôm qua tôi cũng uống say, không còn nhớ gì cả."
Tô Duyệt thở phào một hơi nhẹ nhõm, không còn nhớ gì tức là chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, mà chưa từng phát sinh chuyện gì cũng chính là mình hoàn toàn không có làm gì cả.
Dù rằng tự thuyết phục mình như thế, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên. Tô Duyệt len lén liếc nhìn Ninh Duệ Thần, muốn xác minh xem anh nói lời ấy có thật không, mà Ninh Duệ Thần thì cứ dáng vẻ trịnh trọng ngồi im đó, tay trái kẹp đũa vụng về gắp miếng đậu hũ, hoàn toàn khác biệt với người vừa thể hiện tình cảm khắng khít với cô.
"Sau này đừng uống rượu nhiều vậy nữa." Ninh Duệ Thần đột nhiên phun ra một câu đó. Tô Duyệt ngẩn người, ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ thầm tối hôm qua mình đã gặp được người tốt, nếu không sớm đã bị hãm hại ân hận cả đời rồi.
Nói vậy, sở dĩ ban nãy anh làm như thế hẳn là đã đúng lúc thấy Tô Thiến Tuyết muốn làm nhục cô, không quen nhìn kẻ yếu bị ức hiếp nên ra mặt giúp cô một phen.
Nếu như Tô Đông Thần biết em gái mình nghĩ như vậy, nhất định sẽ nói: Phun nước miếng nói lại, cái tên Ninh Duệ Thần đó lòng dạ còn hơn cả sắt đá, nếu không phải có ý với em, cậu ta sẽ giúp em sao? Mau tỉnh lại đi!
Đáng tiếc Tô Đông Thần không có ở đây, mà Ninh Duệ Thần tất nhiên cũng sẽ không dại gì đi nói cho Tô Duyệt biết, anh không muốn cho cô uống rượu nữa là không muốn cô lại xảy ra chuyện tương tự như tối hôm qua với người đàn ông nào khác nữa.
Ninh Duệ Thần cầm lên tấm thiệp mời đỏ chót nằm im ỉm nãy giờ trên bàn ăn, hỏi như cho có lệ, "Thiệp mời của cô ta, em sẽ đi chứ?"