Lúc này đã là hoàng hôn, bầu trời bên ngoài chợt nhuộm lên một tầng màu cam dày đặc, như thể chỉ một giây sau thôi sẽ lập tức ập xuống mặt đất vậy.
Ninh Duệ Thần lôi kéo Tô Duyệt bước đi nhanh, tốc độ càng lúc càng nhanh. Lúc ngồi vào xe rồi mà sắc mặt anh vẫn không khá lên chút nào.
"Có phải em cảm thấy rất kỳ quái không, ông ấy là ông nội của anh vậy mà cả hai lại nói chuyện như vậy." Ninh Duệ Thần tự giễu nói.
Tô Duyệt mím môi không nói lời nào, cô biết giờ phút này anh đang rất cần có một nơi để bộc phát trút ra hết những cảm xúc bị dồn nén trong lòng bấu lâu nay, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho mình dễ chịu hơn một chút.
Nhìn bầu trời y hệt như màu máu ở bên ngoài, Ninh Duệ Thần lẩm nhẩm tự nói một mình, "Cha anh ngày xưa là một người lính, mẹ và cha quen biết nhau trong quân doanh. Hai người họ đều rất thích cuộc sống trong quân doanh. Còn ông, lại thích liều mạng trên thương trường, hơn nữa còn coi trọng cha anh muốn ông ấy làm người thừa kế của ông nội. Nhưng cha kiên quyết không làm theo lời ông, ông ấy không muốn đối mặt với những trận đấu đá anh lừa tôi gạt trên thương trường, vì vậy ông bắt đầu tiến hành công cuộc chống đối với ông nội trong một thời gian dài.
"Vì để đạt được mục đích của mình, ông nội đã mua chuộc thủ trưởng trong quân doanh. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ cố tình kiếm cớ bức bách cha anh rời khỏi quân doanh, hơn nữa còn tước đi tư cách làm lính vĩnh viên của ông. Cha vẫn không chịu khuất phục trước sự cưỡng ép của ông nội nên đã gởi anh và em gái đến nhà ông Tô sống nhờ, dự định sau khi sắp xếp ổn thỏa cuộc sống ở Mỹ xong sẽ đưa bọn anh sang đó. Vậy mà...." Giọng nói Ninh Duệ Thần càng lúc càng nhỏ, trên mặt thắm đượm vẻ đau đớn không thôi, "Tai nạn máy bay đã cướp đi sinh mạng của hai người."
Tay anh siết lại thành nắm đấm, khẽ run lên. Trái tim Tô Duyệt hơi chấn động, theo bản năng cầm lấy tay anh, nhưng không ngờ ngay lập tức bị anh trở tay cầm ngược lại.
"Tiểu Duyệt, em yên tâm, cho dù chúng ta có con, anh sẽ không để cho bất kỳ ai nắm giữ cuộc đời của nó." Ninh Duệ Thần bỗng nhiên nói, ánh mắt thâm thúy sáng rực nhìn Tô Duyệt. Tô Duyệt vội vàng xoay người né tránh ánh mắt đó của anh. Còn Ninh Duệ Thần lại đột nhiên vịn lấy vai cô cúi người xuống hôn lên môi cô.
Bị nụ hôn của anh bất ngờ phủ lên, Tô Duyệt cứng người ngồi im tại chỗ, đã quên việc phải giãy giụa, phải né tránh, mà cứ để mặc cho anh hôn mình.
Đôi môi mỏng hơi thắm lạnh khiến cô không đành lòng phản kháng. Cô biết, anh đang tìm kiếm ấm áp ở mình, mà cô cũng không có cách nào cự tuyệt được.
Nếu không phải muốn cho mình một hôn lễ hoàn chỉnh, anh cũng sẽ không ép bản thân trở lại căn nhà đó, cũng sẽ không đối mặt với nỗi đau thương này.
Hôn đến khi Tô Duyệt sắp choáng váng hôn mê, lúc này Ninh Duệ Thần mới nới lỏng buông Tô Duyệt ra, nhìn vào cánh môi bị mình hôn đến đỏ ửng, trong lòng Ninh Duệ Thần đột nhiên thoải mái hơn nhiều, nhưng sắc mặt lại trầm xuống nhỏ nhẹ nói, "Vừa rồi...."
Tô Duyệt vội ngắt ngang lời Ninh Duệ Thần muốn nói, "Anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho Thẩm Tuấn Ngạn biết."
"...." Khuôn mặt điển trai của ai kia lập tức triệt để đen như cái đít nồi.
Nếu cứ tiếp tục nói nữa thì chắc sẽ thành ông nói gà bà nói vịt mất, như vậy sớm muộn gì Ninh Duệ Thần cũng sẽ bị tức mà chết.
Nhưng người nào đó lại quên mất rằng, ý nghĩ lý luận bây giờ của Tô Duyệt, hoàn toàn là do chính anh tạo thành.
Nói cái gì không nói, lại đi nói mình là GAY? Lần này thì hay rồi, tự bê đá đập vào chân mình. Ý nghĩ của Tô Duyệt tự nhiên sẽ theo quán tính đặt Ninh Duệ Thần vào góc độ của một người đồng tính luyến ái mà suy nghĩ.
Ninh Duệ Thần buồn bực lái xe, Tô Duyệt lại phát hiện phương hướng này hoàn toàn ngược lại với phương hướng nhà cô. Cô không nhịn được thắc mắc nghiêng đầu nhìn sang Ninh Duệ Thần hỏi, "Chúng ta đi đâu?"
"Về nhà." Hai chữ thản nhiên, không có bất kỳ tình cảm dao động nào, giống như đây là chuyện hết sức bình thường vậy.
Lúc này Tô Duyệt mới cảnh giác hỏi, "Về nhà ai?"
"Nhà của hai chúng ta." Ninh Duệ Thần liếc mắt nhìn Tô Duyệt một cái, "Không phải đã quên giao ước ngày hôm qua của chúng ta rồi đấy chứ?"
Tô Duyệt nổi quạu, giao ước? Giao ước gì chứ? Ngày hôm qua từ đầu tới đuôi đều là do anh và ông nội một
Xướng một họa, cô hoàn toàn không xen vào được nửa chữ!
“ Cho dù vậy thì tôi cũng phải về nhà tắm rửa thay quần áo đã chứ?”
“ Ông nội đã cho người mang quần áo của em đến nhà chúng ta rồi.” Ninh Duệ Thần bình tĩnh trả lời, Tô Duyệt càng thêm đau đầu. Ông nội này, cứ như vậy mà gấp rút đuổi cổ cô ra khỏi nhà sao?
“ Về phần đồ dùng hàng ngày, chỗ của anh đều có đủ.” Ninh Duệ Thần tiếp tục nói: “Cho nên em chỉ cần trực tiếp đến nhà của hai chúng ta là được rồi.”
“…” Nhìn xem, người ta đã thu xếp mọi chuyện đâu vào đấy, cũng không thèm chừa lại cho cô một chút đường sống để đảo ngược, Tô Duyệt cảm thấy thiệt bực mình hết sức.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Tô Duyệt mặc áo ngủ vô cùng kín đáo, nhìn người đàn ông nằm nghiêng ở trên giường còn cố ý chừa ra một chỗ trống, cau mày nói. “ Anh Ninh, nhà anh…”
“ Là nhà của hai chúng ta.” Ninh Duệ Thần lên tiếng bắt bẻ nhưng mí mắt lại không hề động đậy.
“ Ừ, ghế sofa nhà mình đặt ở đâu?”
“Thời gian quá gấp nên chưa chuẩn bị kịp, tạm thời ngủ ở đây đi.”
“ Vậy còn ly súc miệng của tôi đâu?”
“ Cũng chưa kịp mua, dùng tạm cái của anh trước đi.”
“ …” Tối nay Tô Duyệt không thể đánh răng được rồi.
Suy nghĩ một chút, cô nhìn khắp cà căn phòng ngủ chỉ có một cái giường, cuối cùng Tô Duyệt đi ra ngoài. Cô không tin, căn nhà lớn như vậy mà ngay cả một ghế dựa hay ghế sofa để cho cô nằm ngủ cũng không có!
Ninh Duệ Thần thấy thế cũng không đứng dậy ngăn cản, nhếch miệng vẽ ra một nụ cười ‘ có chí ắt sẽ thành công’.
Quả nhiên, năm phút sau, Tô Duyệt ủ rũ cúi đầu quay trở về phòng, cả căn nhà lớn như vậy mà thật sự không có thứ gì mình muốn cả!
Ngay cả ghế cũng chỉ có hai cái, cho dù cô muốn ghép hai cái lại nằm ngũ cũng không thể được.
Liếc nhìn Tô Duyệt đang tức giận bĩu môi, Ninh Duệ Thần hếch mày lên. Mấy cái ghế sô pha bao gồm cả ghế dựa ngày hôm qua anh đã vứt toàn bộ rồi, đây chính là cái được gọi là ‘ có tài tiên đoán’!
Che giấu nụ cười vui vẻ ở khóe miệng, Ninh Duệ Thần tốt bụng nhắc nhở, “ Giường rất lớn, em yên tâm đi, tuyệt đối đủ cho hai người nằm ngủ.”
“ Như vậy, không tốt lắm đâu….”
“ Chúng ta đã là vợ chồng thì có gì mà không tốt chứ?” Liếc nhìn cô gái vẫn băn khoăn lo lắng đứng ở đó, thay đổi giọng điệu, Ninh Duệ Thần nói lời rất chân thành và đúng trọng tâm, “ Em yên tâm, anh là GAY, cho nên sẽ không làm mấy chuyện gì đó với em đâu. Hơn nữa, chúng ta cũng đâu phải chưa từng ngủ chung.”
Lời mời mọc nay hết sức tự nhiên, khiến Tô Duyệt cũng không nhịn cho rắng, nếu còn tiếp tục từ chối ý tốt của người ta, ngược lại mình lại ra vẻ quá kiểu cách.
Liếc nhìn áo ngủ đầy đủ vũ trang trên người, tư tưởng của Tô Duyệt cũng dần dần thả lỏng.
Từ từ bò lên giường, chiếm lĩnh địa bàn của mình, cô lập tức nhắm mắt lại, cố gắng ngủ, cố gắng khiến cho mình quên đi sự thật là mình đang ngủ chung giường với một người đàn ông.
Nhìn Tô Duyệt như đang muốn có gắng tránh xa mình vạn dặm, nụ cười trên môi Ninh Duệ Thần càng sâu hơn.
Tắt đèn bàn, cả căn phòng chìm vào bóng đêm đen như mực.
Năm phút sau…
“ Anh Ninh…”
“ Hửm?”
“ Tay của anh… Không cẩn thận đặt lên eo của tôi kìa.” Tô Duyệt hết sức uyển chuyển nói.
“ Ừ.” Ninh Duệ Thần đáp một tiếng, nhưng tay vẫn đặt trên eo của Tô Duyệt, không có ý buông ra.
Tô Duyệt nhíu mày, theo lý thuyết thì Gay nên có chút bài xích khi tiếp xúc với thân thể của người khác phái chứ nhỉ.
Cô đành phải tiếp tục hướng dẫn từng bước nói: “ Anh không cảm thấy khó chịu sao?”
“ Chúng ta là vợ chồng, có cái gì mà khó chịu chứ?” Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, sau đó kéo Tô Duyệt sát vào lòng mình, “ Buồn ngủ quá, đứng nói chuyện nữa, chúng ta ngủ thôi.”
“ Anh Ninh…”
“ Nếu em còn ầm ĩ không cho anh ngủ, anh sẽ không ngại mà lập cái miệng em lại đâu.”
“…” Tô Duyệt quả thật không nói nữa, xem ra nụ hôn ngày hôm nay thật sự có chút ảnh hưởng tới cô.
Mấy phút sau, bên cạnh truyền đến tiếng hít thờ đều đều của đàn ông, cô cố gắng kéo tay anh ra, thế nhưng cánh tay kia lại giống như cái khóa sắc, cho dù cô di chuyển như thế nào cũng không nhúc nhích được.
Tô Duyệt đành phải từ bỏ ý định, kỳ thật ngủ bên cạnh anh cũng không tệ. Ngoại trừ có chút kỳ lạ ra, trên người anh thoang thoảng hương bạc hà như thấm vào tận tim gan. Gần đây cô luôn mất ngủ vậy mà hôm nay lại cảm thấy an lòng một cách khó hiểu, không ngờ anh có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Sau khi không muốn nghĩ đến chuyện chạy trốn như thế nào, thì Tô Duyệt đã rất nhanh tiến vào giấc ngủ, cũng vô ý thức rút sát người vào lòng anh. Ngay lúc này, người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, nhìn cô gái điềm nhiên chìm vào giấc ngủ say, ý cười trong mắt càng sâu hơn, hài lòng nhắm mặt lại tiếp tục giấc ngủ ngọt ngào của mình.
Lúc này đã là hoàng hôn, bầu trời bên ngoài chợt nhuộm lên một tầng màu cam dày đặc, như thể chỉ một giây sau thôi sẽ lập tức ập xuống mặt đất vậy.
Ninh Duệ Thần lôi kéo Tô Duyệt bước đi nhanh, tốc độ càng lúc càng nhanh. Lúc ngồi vào xe rồi mà sắc mặt anh vẫn không khá lên chút nào.
"Có phải em cảm thấy rất kỳ quái không, ông ấy là ông nội của anh vậy mà cả hai lại nói chuyện như vậy." Ninh Duệ Thần tự giễu nói.
Tô Duyệt mím môi không nói lời nào, cô biết giờ phút này anh đang rất cần có một nơi để bộc phát trút ra hết những cảm xúc bị dồn nén trong lòng bấu lâu nay, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho mình dễ chịu hơn một chút.
Nhìn bầu trời y hệt như màu máu ở bên ngoài, Ninh Duệ Thần lẩm nhẩm tự nói một mình, "Cha anh ngày xưa là một người lính, mẹ và cha quen biết nhau trong quân doanh. Hai người họ đều rất thích cuộc sống trong quân doanh. Còn ông, lại thích liều mạng trên thương trường, hơn nữa còn coi trọng cha anh muốn ông ấy làm người thừa kế của ông nội. Nhưng cha kiên quyết không làm theo lời ông, ông ấy không muốn đối mặt với những trận đấu đá anh lừa tôi gạt trên thương trường, vì vậy ông bắt đầu tiến hành công cuộc chống đối với ông nội trong một thời gian dài.
"Vì để đạt được mục đích của mình, ông nội đã mua chuộc thủ trưởng trong quân doanh. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ cố tình kiếm cớ bức bách cha anh rời khỏi quân doanh, hơn nữa còn tước đi tư cách làm lính vĩnh viên của ông. Cha vẫn không chịu khuất phục trước sự cưỡng ép của ông nội nên đã gởi anh và em gái đến nhà ông Tô sống nhờ, dự định sau khi sắp xếp ổn thỏa cuộc sống ở Mỹ xong sẽ đưa bọn anh sang đó. Vậy mà...." Giọng nói Ninh Duệ Thần càng lúc càng nhỏ, trên mặt thắm đượm vẻ đau đớn không thôi, "Tai nạn máy bay đã cướp đi sinh mạng của hai người."
Tay anh siết lại thành nắm đấm, khẽ run lên. Trái tim Tô Duyệt hơi chấn động, theo bản năng cầm lấy tay anh, nhưng không ngờ ngay lập tức bị anh trở tay cầm ngược lại.
"Tiểu Duyệt, em yên tâm, cho dù chúng ta có con, anh sẽ không để cho bất kỳ ai nắm giữ cuộc đời của nó." Ninh Duệ Thần bỗng nhiên nói, ánh mắt thâm thúy sáng rực nhìn Tô Duyệt. Tô Duyệt vội vàng xoay người né tránh ánh mắt đó của anh. Còn Ninh Duệ Thần lại đột nhiên vịn lấy vai cô cúi người xuống hôn lên môi cô.
Bị nụ hôn của anh bất ngờ phủ lên, Tô Duyệt cứng người ngồi im tại chỗ, đã quên việc phải giãy giụa, phải né tránh, mà cứ để mặc cho anh hôn mình.
Đôi môi mỏng hơi thắm lạnh khiến cô không đành lòng phản kháng. Cô biết, anh đang tìm kiếm ấm áp ở mình, mà cô cũng không có cách nào cự tuyệt được.
Nếu không phải muốn cho mình một hôn lễ hoàn chỉnh, anh cũng sẽ không ép bản thân trở lại căn nhà đó, cũng sẽ không đối mặt với nỗi đau thương này.
Hôn đến khi Tô Duyệt sắp choáng váng hôn mê, lúc này Ninh Duệ Thần mới nới lỏng buông Tô Duyệt ra, nhìn vào cánh môi bị mình hôn đến đỏ ửng, trong lòng Ninh Duệ Thần đột nhiên thoải mái hơn nhiều, nhưng sắc mặt lại trầm xuống nhỏ nhẹ nói, "Vừa rồi...."
Tô Duyệt vội ngắt ngang lời Ninh Duệ Thần muốn nói, "Anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho Thẩm Tuấn Ngạn biết."
"...." Khuôn mặt điển trai của ai kia lập tức triệt để đen như cái đít nồi.
Nếu cứ tiếp tục nói nữa thì chắc sẽ thành ông nói gà bà nói vịt mất, như vậy sớm muộn gì Ninh Duệ Thần cũng sẽ bị tức mà chết.
Nhưng người nào đó lại quên mất rằng, ý nghĩ lý luận bây giờ của Tô Duyệt, hoàn toàn là do chính anh tạo thành.
Nói cái gì không nói, lại đi nói mình là GAY? Lần này thì hay rồi, tự bê đá đập vào chân mình. Ý nghĩ của Tô Duyệt tự nhiên sẽ theo quán tính đặt Ninh Duệ Thần vào góc độ của một người đồng tính luyến ái mà suy nghĩ.
Ninh Duệ Thần buồn bực lái xe, Tô Duyệt lại phát hiện phương hướng này hoàn toàn ngược lại với phương hướng nhà cô. Cô không nhịn được thắc mắc nghiêng đầu nhìn sang Ninh Duệ Thần hỏi, "Chúng ta đi đâu?"
"Về nhà." Hai chữ thản nhiên, không có bất kỳ tình cảm dao động nào, giống như đây là chuyện hết sức bình thường vậy.
Lúc này Tô Duyệt mới cảnh giác hỏi, "Về nhà ai?"
"Nhà của hai chúng ta." Ninh Duệ Thần liếc mắt nhìn Tô Duyệt một cái, "Không phải đã quên giao ước ngày hôm qua của chúng ta rồi đấy chứ?"
Tô Duyệt nổi quạu, giao ước? Giao ước gì chứ? Ngày hôm qua từ đầu tới đuôi đều là do anh và ông nội một
Xướng một họa, cô hoàn toàn không xen vào được nửa chữ!
“ Cho dù vậy thì tôi cũng phải về nhà tắm rửa thay quần áo đã chứ?”
“ Ông nội đã cho người mang quần áo của em đến nhà chúng ta rồi.” Ninh Duệ Thần bình tĩnh trả lời, Tô Duyệt càng thêm đau đầu. Ông nội này, cứ như vậy mà gấp rút đuổi cổ cô ra khỏi nhà sao?
“ Về phần đồ dùng hàng ngày, chỗ của anh đều có đủ.” Ninh Duệ Thần tiếp tục nói: “Cho nên em chỉ cần trực tiếp đến nhà của hai chúng ta là được rồi.”
“…” Nhìn xem, người ta đã thu xếp mọi chuyện đâu vào đấy, cũng không thèm chừa lại cho cô một chút đường sống để đảo ngược, Tô Duyệt cảm thấy thiệt bực mình hết sức.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Tô Duyệt mặc áo ngủ vô cùng kín đáo, nhìn người đàn ông nằm nghiêng ở trên giường còn cố ý chừa ra một chỗ trống, cau mày nói. “ Anh Ninh, nhà anh…”
“ Là nhà của hai chúng ta.” Ninh Duệ Thần lên tiếng bắt bẻ nhưng mí mắt lại không hề động đậy.
“ Ừ, ghế sofa nhà mình đặt ở đâu?”
“Thời gian quá gấp nên chưa chuẩn bị kịp, tạm thời ngủ ở đây đi.”
“ Vậy còn ly súc miệng của tôi đâu?”
“ Cũng chưa kịp mua, dùng tạm cái của anh trước đi.”
“ …” Tối nay Tô Duyệt không thể đánh răng được rồi.
Suy nghĩ một chút, cô nhìn khắp cà căn phòng ngủ chỉ có một cái giường, cuối cùng Tô Duyệt đi ra ngoài. Cô không tin, căn nhà lớn như vậy mà ngay cả một ghế dựa hay ghế sofa để cho cô nằm ngủ cũng không có!
Ninh Duệ Thần thấy thế cũng không đứng dậy ngăn cản, nhếch miệng vẽ ra một nụ cười ‘ có chí ắt sẽ thành công’.
Quả nhiên, năm phút sau, Tô Duyệt ủ rũ cúi đầu quay trở về phòng, cả căn nhà lớn như vậy mà thật sự không có thứ gì mình muốn cả!
Ngay cả ghế cũng chỉ có hai cái, cho dù cô muốn ghép hai cái lại nằm ngũ cũng không thể được.
Liếc nhìn Tô Duyệt đang tức giận bĩu môi, Ninh Duệ Thần hếch mày lên. Mấy cái ghế sô pha bao gồm cả ghế dựa ngày hôm qua anh đã vứt toàn bộ rồi, đây chính là cái được gọi là ‘ có tài tiên đoán’!
Che giấu nụ cười vui vẻ ở khóe miệng, Ninh Duệ Thần tốt bụng nhắc nhở, “ Giường rất lớn, em yên tâm đi, tuyệt đối đủ cho hai người nằm ngủ.”
“ Như vậy, không tốt lắm đâu….”
“ Chúng ta đã là vợ chồng thì có gì mà không tốt chứ?” Liếc nhìn cô gái vẫn băn khoăn lo lắng đứng ở đó, thay đổi giọng điệu, Ninh Duệ Thần nói lời rất chân thành và đúng trọng tâm, “ Em yên tâm, anh là GAY, cho nên sẽ không làm mấy chuyện gì đó với em đâu. Hơn nữa, chúng ta cũng đâu phải chưa từng ngủ chung.”
Lời mời mọc nay hết sức tự nhiên, khiến Tô Duyệt cũng không nhịn cho rắng, nếu còn tiếp tục từ chối ý tốt của người ta, ngược lại mình lại ra vẻ quá kiểu cách.
Liếc nhìn áo ngủ đầy đủ vũ trang trên người, tư tưởng của Tô Duyệt cũng dần dần thả lỏng.
Từ từ bò lên giường, chiếm lĩnh địa bàn của mình, cô lập tức nhắm mắt lại, cố gắng ngủ, cố gắng khiến cho mình quên đi sự thật là mình đang ngủ chung giường với một người đàn ông.
Nhìn Tô Duyệt như đang muốn có gắng tránh xa mình vạn dặm, nụ cười trên môi Ninh Duệ Thần càng sâu hơn.
Tắt đèn bàn, cả căn phòng chìm vào bóng đêm đen như mực.
Năm phút sau…
“ Anh Ninh…”
“ Hửm?”
“ Tay của anh… Không cẩn thận đặt lên eo của tôi kìa.” Tô Duyệt hết sức uyển chuyển nói.
“ Ừ.” Ninh Duệ Thần đáp một tiếng, nhưng tay vẫn đặt trên eo của Tô Duyệt, không có ý buông ra.
Tô Duyệt nhíu mày, theo lý thuyết thì Gay nên có chút bài xích khi tiếp xúc với thân thể của người khác phái chứ nhỉ.
Cô đành phải tiếp tục hướng dẫn từng bước nói: “ Anh không cảm thấy khó chịu sao?”
“ Chúng ta là vợ chồng, có cái gì mà khó chịu chứ?” Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, sau đó kéo Tô Duyệt sát vào lòng mình, “ Buồn ngủ quá, đứng nói chuyện nữa, chúng ta ngủ thôi.”
“ Anh Ninh…”
“ Nếu em còn ầm ĩ không cho anh ngủ, anh sẽ không ngại mà lập cái miệng em lại đâu.”
“…” Tô Duyệt quả thật không nói nữa, xem ra nụ hôn ngày hôm nay thật sự có chút ảnh hưởng tới cô.
Mấy phút sau, bên cạnh truyền đến tiếng hít thờ đều đều của đàn ông, cô cố gắng kéo tay anh ra, thế nhưng cánh tay kia lại giống như cái khóa sắc, cho dù cô di chuyển như thế nào cũng không nhúc nhích được.
Tô Duyệt đành phải từ bỏ ý định, kỳ thật ngủ bên cạnh anh cũng không tệ. Ngoại trừ có chút kỳ lạ ra, trên người anh thoang thoảng hương bạc hà như thấm vào tận tim gan. Gần đây cô luôn mất ngủ vậy mà hôm nay lại cảm thấy an lòng một cách khó hiểu, không ngờ anh có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Sau khi không muốn nghĩ đến chuyện chạy trốn như thế nào, thì Tô Duyệt đã rất nhanh tiến vào giấc ngủ, cũng vô ý thức rút sát người vào lòng anh. Ngay lúc này, người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, nhìn cô gái điềm nhiên chìm vào giấc ngủ say, ý cười trong mắt càng sâu hơn, hài lòng nhắm mặt lại tiếp tục giấc ngủ ngọt ngào của mình.