Tô Duyệt im lặng không lên tiếng, hành động của Tô Thiến Tuyết rất bất thường, trong chuyện này nhất định có bẫy.
Cô ta nắm chặt tay của cô, nhưng cách nắm rất lạ, giống như.....
Không hay rồi!
Tô Duyệt đang định rút tay ra, Tô Thiến Tuyết nhếch miệng nở nụ cười quỷ dị, chị họ, đến cuối cũng chị vẫn không phải đối thủ của tôi đâu!
Trong nháy mắt, Tô Thiến Tuyết đột nhiên trở tay bắt lấy tay Tô Duyệt ấn lên bụng mình, còn bản thân thì thuận theo cái đẩy đó bất ngờ ngã nhào xuống, tất cả những động tác đó diễn ra rất nhanh.
Ngay cả Thẩm Gia Dũng ở bên cạnh cũng không nhìn thấy rõ!
“Chị họ, chị thật độc ác!” Tô Thiến Tuyết ôm bụng mình, cắn chặt môi đến nỗi khiến nó trở nên tái nhợt: “Em biết em và Gia Dũng rất có lỗi với chị, nhưng đứa bé này vô tội, chẳng lẽ chị không thể bỏ qua cho nó sao?”
Lúc này là giờ cao điểm người qua kẻ lại mỗi lúc một đông hơn, hơn nữa Tô Thiến Tuyết cố tình nói to, chỉ trong một thời gian ngắn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Thẩm Gia Dũng vội vàng đi tới, đỡ Tô Thiến Tuyết dậy, nhỏ giọng nói: “Thiến Tuyết, chúng ta đi thôi!”
Tô Thiến Tuyết hất tay Thẩm Gia Dũng ra, mắt trừng lên giận dữ nhìn anh ta, khiến Thẩm Gia Dũng không thể làm gì khác hơn đành rụt tay về, ngơ ngác nhìn Tô Thiến Tuyết ở bên cạnh.
Hôm nay trong lòng anh ta cũng biết rằng Tô Thiến Tuyết đang cố tình diễn kịch làm như Tô Duyệt đang đẩy cô ta. Thấy Tô Duyệt đứng lặng thinh một mình nơi đó bị mọi người chỉ trích mà không ai che chở, trong mắt Thẩm Gia Dũng thoáng qua tình cảm yêu thương, vậy mà anh chẳng thể làm gì được cho cô cả.
“Chị họ, chúng ta sống cùng nhau nhiều năm như vậy, những gì tốt đẹp của em cũng đều bị chị chiếm hết, vậy mà hôm nay, chị lại vì anh ấy chọn em mà muốn hại chết đứa bé này sao?”
“Nếu chị vẫn còn yêu anh ấy, em tình nguyện rút lui, chỉ xin chị đừng hận em nữa, đừng làm hại con của em!” Tô Thiến Tuyết than thở khóc lóc, đôi mắt hoa đào xinh đẹp giờ phút nà đông đầy nước mắt khiến mọi người không khỏi xúc động.
“Còn trẻ mà sao lại ác độc như vậy chứ? Đến cả đứa trẻ vô tội cũng không tha nữa à!”
“Đúng vậy, cô gái này, cô phải có lòng khoan dung chứ!”
“....”
Tô Thiến Tuyết nhếch môi kín đáo nở nụ cười lạnh, mặc dù cô ta cố ý bị ngã, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng nhưng trên thực tế thì không có gì đáng ngại cả, quan trọng nhất là có thể nhìn thấy Tô Duyệt bị người ta sỉ nhục cười nhạo là điều khiến cô ta cảm thấy vui sướng nhất.
Tô Duyệt đứng đó nhìn thấy mọi người càng lúc càng vây quanh mình nhiều hơn, nhìn bọn họ chỉ trỏ phê phán mình, nhìn vô số cái miệng đang khép khép mở mở đua nhau không ngừng nhục mạ cô, tất cả nỗi nhẫn nhục hóa thành nụ cười lạnh. Đám người kia, sao bọn họ có thể nói cô như vậy? Bọn họ không hiểu đã có chuyện gì xảy ra sao? Sao những người đó có thể tin tưởng ngay những gì mình vừa thấy?
Có lúc, người luôn tỏ ra nhu nhược nhất mới là người có tâm địa độc ác nhất.
Tô Duyệt không nói một lời, cô biết, lúc này dù mình có nói điều gì thì cũng sẽ bị người khác nói là ngụy biện, trong lòng bọn họ đã sớm nghiêng về Tô Thiến Tuyết – người mà họ nghĩ là kẻ yếu rồi!
Nhưng cô vẫn không hiểu, Thẩm Gia Dũng đã là người đàn ông của cô ta, vì sao cô ta còn phải làm khó cô nhiều lần vậy?
"Bà xã!" Tiếng gọi dịu dàng êm ái như làn gió xuân thổi tới xua tan tất cả những mệt mỏi trong cô. Đám đông ào ào như lũ bão chỉ thoáng chốc đã hóa thành ảo ảnh, cô quay người lại thì nhìn thấy anh.
"Bà xã, anh xin lỗi đã đến chậm!" Ninh Duệ Thần bước từng bước đến chỗ Tô Duyệt, đám người đang đứng thành vòng tròn nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, trong tay anh ta đang ôm một chú Doremon rất lớn, bởi vì quá lơn nên chỉ có thể vác lên người, tay còn lại thì cầm một đống túi lớn của siêu thị, ba bốn hộp khoai tây chiên vì quá dài mà lộ ra cả bên ngoài, dáng vẻ xách đồ của anh ta trông rất buồn cười.
Thế nhưng, thần thái trên người anh toát lên một sức mạnh mà không ai có thể cưỡng lại được, mọi người đều ồ ạt tự giác tránh sang một bên nhường đường cho người đàn ông nhìn rất buồn cười này.
Ánh mắt Ninh Duệ Thần từ đầu chí cuối chỉ nhìn mỗi Tô Duyệt, như thể trong mắt anh không còn nhìn thấy điều gì khác, môi anh khẽ nhếch nhẹ mỉm cười. Tô Duyệt lẳng lặng nhìn anh, đôi môi cũng bất giác nhếch lên cười theo.
Nhận lấy mấy túi đồ trên tay anh, ôm trước ngực, anh kéo cô vào vòng tay mình, bao bọc cô như tàng dù che chắn bảo vệ, không để cô phải chịu thêm bất kỳ sự tổn thương nào nữa.
"Bà xã, chúng ta về nhà thôi!"
"Dạ."
Tô Thiến Tuyết nhìn người đàn ông đột nhiên xông vào này, trong đầu bỗng nhớ lại hình như cũng có lần anh ta đã từng giúp Tô Duyệt thoát khỏi hiểm cảnh như vậy, trong lòng càng thêm ghen ghét, không biết mượn lá gan của ai, đột nhiên hét to: "Anh Ninh, anh có biết người phụ nữ mà anh muốn che chở độc ác như thế nào không? Anh có biết thật ra chị ta chỉ lợi dụng anh thôi chứ chẳng hề yêu anh không?"
Bóng người đang định rời đi đột nhiên dừng lại, Ninh Duệ Thần quay đầu liếc nhìn Tô Thiến Tuyết đang ồn ào kênh kiệu kia. Chỉ một cái liếc mắt thôi đã khiến toàn thân Tô Thiến Tuyết chấn động, lập tức ngậm miệng lại.
"Cô ấy ác độc? Sợ rằng còn chưa bằng một vạn phần của cô đâu, cho dù cô ấy không yêu tôi, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy. Một ngày nào đó, cô ấy sẽ biết, trên đời này ai mới là người thích hợp với cô ấy nhất!"
Từng lời Ninh Duệ Thần nói mang theo tình cảm rất chân thành, ánh mắt khi nhìn Tô Duyệt cũng trở nên nhu hòa hơn, sợ rằng cho dù là hồ bằng cũng sẽ bị hòa tan trong ánh mắt ấy.
Tô Thiến Tuyết đã ghen tỵ đến phát rồ, người đàn ông nhu vậy sao lại đứng bên cạnh Tô Duyệt?
"Anh đối tốt với chị ta như vậy, chỉ sợ đến cuối cùng chị ta cũng sẽ bỏ anh mà đi thôi!" Giọng nói bén nhọn lại một lần nữa xuyên thấu màng nhĩ của ngi khác, Tô Thiến Tuyết cũng không để ý đến người khác nhìn cô ta ra sao, lúc này cô ta chỉ nghĩ làm thế nào để chia rẽ hai người này.
"Chị ta sắp kết hôn đấy, anh có biết không?" Tô Thiến Tuyết nở nụ cười nham hiểm, còn Thẩm Gia Dũng thì trong mắt thoáng qua vẻ bàng hoàng, ngơ ngác đứng nhìn Tô Duyệt.
"Lần trước chị ta còn đi chọn nhẫn kim cương để chuẩn bị kết hôn, chị họ, em nói đúng chứ?" Tô Thiến Tuyết khiêu khích nhìn Tô Duyệt.
Trong suy nghĩ của cô ta, lần trước Tô Duyệt nói mình sắp kết hôn chẳng qua chỉ là để giữ thể diện, cho dù có kết hôn thì chị ta cũng sẽ không kết hôn với Ninh Duệ Thần. Bởi vì, dù xét về địa vị thân phận hay chử chỉ hành xử từ vẻ ngoài, Ninh Duệ Thần đều có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, sao anh ta có thể lấy một người phụ nữ như vậy?
Hôm nay năm lần bảy lượt giúp Tô Duyệt cũng chỉ vì muốn chơi đùa với chị ta một chút thôi!
Trên môi Ninh Duệ Thần thoáng qua nụ cười giễu cợt, nhìn Tô Thiến Tuyết với vẻ mặt thương hại.
"Vậy cô có muốn biết đối tượng kết hôn của cô ấy là ai không?"
Tô Duyệt im lặng không lên tiếng, hành động của Tô Thiến Tuyết rất bất thường, trong chuyện này nhất định có bẫy.
Cô ta nắm chặt tay của cô, nhưng cách nắm rất lạ, giống như.....
Không hay rồi!
Tô Duyệt đang định rút tay ra, Tô Thiến Tuyết nhếch miệng nở nụ cười quỷ dị, chị họ, đến cuối cũng chị vẫn không phải đối thủ của tôi đâu!
Trong nháy mắt, Tô Thiến Tuyết đột nhiên trở tay bắt lấy tay Tô Duyệt ấn lên bụng mình, còn bản thân thì thuận theo cái đẩy đó bất ngờ ngã nhào xuống, tất cả những động tác đó diễn ra rất nhanh.
Ngay cả Thẩm Gia Dũng ở bên cạnh cũng không nhìn thấy rõ!
“Chị họ, chị thật độc ác!” Tô Thiến Tuyết ôm bụng mình, cắn chặt môi đến nỗi khiến nó trở nên tái nhợt: “Em biết em và Gia Dũng rất có lỗi với chị, nhưng đứa bé này vô tội, chẳng lẽ chị không thể bỏ qua cho nó sao?”
Lúc này là giờ cao điểm người qua kẻ lại mỗi lúc một đông hơn, hơn nữa Tô Thiến Tuyết cố tình nói to, chỉ trong một thời gian ngắn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Thẩm Gia Dũng vội vàng đi tới, đỡ Tô Thiến Tuyết dậy, nhỏ giọng nói: “Thiến Tuyết, chúng ta đi thôi!”
Tô Thiến Tuyết hất tay Thẩm Gia Dũng ra, mắt trừng lên giận dữ nhìn anh ta, khiến Thẩm Gia Dũng không thể làm gì khác hơn đành rụt tay về, ngơ ngác nhìn Tô Thiến Tuyết ở bên cạnh.
Hôm nay trong lòng anh ta cũng biết rằng Tô Thiến Tuyết đang cố tình diễn kịch làm như Tô Duyệt đang đẩy cô ta. Thấy Tô Duyệt đứng lặng thinh một mình nơi đó bị mọi người chỉ trích mà không ai che chở, trong mắt Thẩm Gia Dũng thoáng qua tình cảm yêu thương, vậy mà anh chẳng thể làm gì được cho cô cả.
“Chị họ, chúng ta sống cùng nhau nhiều năm như vậy, những gì tốt đẹp của em cũng đều bị chị chiếm hết, vậy mà hôm nay, chị lại vì anh ấy chọn em mà muốn hại chết đứa bé này sao?”
“Nếu chị vẫn còn yêu anh ấy, em tình nguyện rút lui, chỉ xin chị đừng hận em nữa, đừng làm hại con của em!” Tô Thiến Tuyết than thở khóc lóc, đôi mắt hoa đào xinh đẹp giờ phút nà đông đầy nước mắt khiến mọi người không khỏi xúc động.
“Còn trẻ mà sao lại ác độc như vậy chứ? Đến cả đứa trẻ vô tội cũng không tha nữa à!”
“Đúng vậy, cô gái này, cô phải có lòng khoan dung chứ!”
“....”
Tô Thiến Tuyết nhếch môi kín đáo nở nụ cười lạnh, mặc dù cô ta cố ý bị ngã, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng nhưng trên thực tế thì không có gì đáng ngại cả, quan trọng nhất là có thể nhìn thấy Tô Duyệt bị người ta sỉ nhục cười nhạo là điều khiến cô ta cảm thấy vui sướng nhất.
Tô Duyệt đứng đó nhìn thấy mọi người càng lúc càng vây quanh mình nhiều hơn, nhìn bọn họ chỉ trỏ phê phán mình, nhìn vô số cái miệng đang khép khép mở mở đua nhau không ngừng nhục mạ cô, tất cả nỗi nhẫn nhục hóa thành nụ cười lạnh. Đám người kia, sao bọn họ có thể nói cô như vậy? Bọn họ không hiểu đã có chuyện gì xảy ra sao? Sao những người đó có thể tin tưởng ngay những gì mình vừa thấy?
Có lúc, người luôn tỏ ra nhu nhược nhất mới là người có tâm địa độc ác nhất.
Tô Duyệt không nói một lời, cô biết, lúc này dù mình có nói điều gì thì cũng sẽ bị người khác nói là ngụy biện, trong lòng bọn họ đã sớm nghiêng về Tô Thiến Tuyết – người mà họ nghĩ là kẻ yếu rồi!
Nhưng cô vẫn không hiểu, Thẩm Gia Dũng đã là người đàn ông của cô ta, vì sao cô ta còn phải làm khó cô nhiều lần vậy?
"Bà xã!" Tiếng gọi dịu dàng êm ái như làn gió xuân thổi tới xua tan tất cả những mệt mỏi trong cô. Đám đông ào ào như lũ bão chỉ thoáng chốc đã hóa thành ảo ảnh, cô quay người lại thì nhìn thấy anh.
"Bà xã, anh xin lỗi đã đến chậm!" Ninh Duệ Thần bước từng bước đến chỗ Tô Duyệt, đám người đang đứng thành vòng tròn nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, trong tay anh ta đang ôm một chú Doremon rất lớn, bởi vì quá lơn nên chỉ có thể vác lên người, tay còn lại thì cầm một đống túi lớn của siêu thị, ba bốn hộp khoai tây chiên vì quá dài mà lộ ra cả bên ngoài, dáng vẻ xách đồ của anh ta trông rất buồn cười.
Thế nhưng, thần thái trên người anh toát lên một sức mạnh mà không ai có thể cưỡng lại được, mọi người đều ồ ạt tự giác tránh sang một bên nhường đường cho người đàn ông nhìn rất buồn cười này.
Ánh mắt Ninh Duệ Thần từ đầu chí cuối chỉ nhìn mỗi Tô Duyệt, như thể trong mắt anh không còn nhìn thấy điều gì khác, môi anh khẽ nhếch nhẹ mỉm cười. Tô Duyệt lẳng lặng nhìn anh, đôi môi cũng bất giác nhếch lên cười theo.
Nhận lấy mấy túi đồ trên tay anh, ôm trước ngực, anh kéo cô vào vòng tay mình, bao bọc cô như tàng dù che chắn bảo vệ, không để cô phải chịu thêm bất kỳ sự tổn thương nào nữa.
"Bà xã, chúng ta về nhà thôi!"
"Dạ."
Tô Thiến Tuyết nhìn người đàn ông đột nhiên xông vào này, trong đầu bỗng nhớ lại hình như cũng có lần anh ta đã từng giúp Tô Duyệt thoát khỏi hiểm cảnh như vậy, trong lòng càng thêm ghen ghét, không biết mượn lá gan của ai, đột nhiên hét to: "Anh Ninh, anh có biết người phụ nữ mà anh muốn che chở độc ác như thế nào không? Anh có biết thật ra chị ta chỉ lợi dụng anh thôi chứ chẳng hề yêu anh không?"
Bóng người đang định rời đi đột nhiên dừng lại, Ninh Duệ Thần quay đầu liếc nhìn Tô Thiến Tuyết đang ồn ào kênh kiệu kia. Chỉ một cái liếc mắt thôi đã khiến toàn thân Tô Thiến Tuyết chấn động, lập tức ngậm miệng lại.
"Cô ấy ác độc? Sợ rằng còn chưa bằng một vạn phần của cô đâu, cho dù cô ấy không yêu tôi, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy. Một ngày nào đó, cô ấy sẽ biết, trên đời này ai mới là người thích hợp với cô ấy nhất!"
Từng lời Ninh Duệ Thần nói mang theo tình cảm rất chân thành, ánh mắt khi nhìn Tô Duyệt cũng trở nên nhu hòa hơn, sợ rằng cho dù là hồ bằng cũng sẽ bị hòa tan trong ánh mắt ấy.
Tô Thiến Tuyết đã ghen tỵ đến phát rồ, người đàn ông nhu vậy sao lại đứng bên cạnh Tô Duyệt?
"Anh đối tốt với chị ta như vậy, chỉ sợ đến cuối cùng chị ta cũng sẽ bỏ anh mà đi thôi!" Giọng nói bén nhọn lại một lần nữa xuyên thấu màng nhĩ của ngi khác, Tô Thiến Tuyết cũng không để ý đến người khác nhìn cô ta ra sao, lúc này cô ta chỉ nghĩ làm thế nào để chia rẽ hai người này.
"Chị ta sắp kết hôn đấy, anh có biết không?" Tô Thiến Tuyết nở nụ cười nham hiểm, còn Thẩm Gia Dũng thì trong mắt thoáng qua vẻ bàng hoàng, ngơ ngác đứng nhìn Tô Duyệt.
"Lần trước chị ta còn đi chọn nhẫn kim cương để chuẩn bị kết hôn, chị họ, em nói đúng chứ?" Tô Thiến Tuyết khiêu khích nhìn Tô Duyệt.
Trong suy nghĩ của cô ta, lần trước Tô Duyệt nói mình sắp kết hôn chẳng qua chỉ là để giữ thể diện, cho dù có kết hôn thì chị ta cũng sẽ không kết hôn với Ninh Duệ Thần. Bởi vì, dù xét về địa vị thân phận hay chử chỉ hành xử từ vẻ ngoài, Ninh Duệ Thần đều có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, sao anh ta có thể lấy một người phụ nữ như vậy?
Hôm nay năm lần bảy lượt giúp Tô Duyệt cũng chỉ vì muốn chơi đùa với chị ta một chút thôi!
Trên môi Ninh Duệ Thần thoáng qua nụ cười giễu cợt, nhìn Tô Thiến Tuyết với vẻ mặt thương hại.
"Vậy cô có muốn biết đối tượng kết hôn của cô ấy là ai không?"