“Ông nội, tuần sau con đi công tác rồi, chắc phải mất một thời gian nữa con mới có thể về thăm ông.” Tô Duyệt lúng túng tìm đề tài để nói, nếu không, phải ăn cơm trong không khí này chắc chắn cô không tiêu hóa nổi mất.
Tô Lê Đông cau mày: “Tuần sau là sinh nhật con, không thể đợi qua sinh nhật rồi hãy đi được sao?”
Tô Duyệt chưa kịp trả lời, Tô Đông Thần đã bất mãn nói: “Ông nội, ông đã từng nói, chỉ cần quần chúng nhân dân cần, cho dù là chân có tàn, tay có gãy, thì cũng phải cống hiến đến hơi thở cuối cùng, vì nhân dân phục vụ. Bây giờ cấp trên yêu cầu Tiểu Duyệt đi công tác, cũng đều là vì nhân dân phục vụ thôi.”
Tô Lê Đông trừng mắt nhìn Tô Đông Thần: “Con không lên tiếng sẽ không ai bảo con câm đâu.”
“Ông nội, anh nói rất đúng, sinh nhật chỉ là hình thức thôi, không sao đâu ạ!” Tô Duyệt cũng vội vàng nói giúp, ông cụ Tô không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò: “Được rồi, Tiểu Duyệt, con nhớ phải tự chăm sóc tốt cho mình đấy.”
“Con biết rồi ông nội!” Thật ra cô cũng biết, ông nội chỉ là mong muốn cô có thể ở bên cạnh chăm sóc ông nhiều hơn.
Tuổi càng cao thì sẽ càng hy vọng có người ở bên cạnh mình, cho dù là người kiên cường như ông cụ Tô cũng không ngoại lệ.
Buổi tối, Ninh Duệ Thần thì chơi cờ với ông cụ Tô, còn Tô Duyệt đi dạo lanh quanh một mình giải sầu.
“Em rể, uống cái này đi, nhanh lên!” Tô Duyệt không có ở đây, Tô Đông Thần thần thần bí bí đi vào trong phòng sách của ông cụ Tô, đưa đến trước mặt Ninh Duệ Thần một chén gì đó đen thùi lùi.
Vừa nhìn đã biết chính là cái thứ để dẫn lửa vào người rồi.
“Duệ Thần, còn chờ gì nữa, nếu Tô Đông Thần đã tốt bụng như vậy thì con cứ uống đi!”
“Em rể, uống nhanh đi, cái này tốt cho sức khỏe lắm đấy!”
“...”
Vì vậy, dưới sự xúi giục của hai người, Ninh Duệ Thần đành phải uống hết sạch nó.
Haizz, tối nay, lại phải trải qua một đêm gian nan rồi.
***
Tô Duyệt không có mục đích đi về phía trước, lúc này trong lòng cô có chút loạn.
Cuộc hôn nhân này, ở trong mắt người khác nó hoàn mỹ không chê trách được, cho dù Tô Duyệt từng coi nó là không quan trọng bây giờ cũng phải suy nghĩ lại.
Hôn nhân của hai người, thật sự hữu danh vô thực sao?
Vì sao, từ buổi đầu nhìn thấy anh, không hiểu sao trái tim cũng cảm thấy bắt đầu rung động vậy chứ?
Chẳng lẽ....
Làm sao có thể, nhưng anh là ‘GAY’ mà!
Buồn cười lắc đầu thờ dài rồi ngước mắt, đôi mắt trong suốt phản chiếu lại phong cảnh ở phía trước, thế nhưng, trong phong cảnh ấy lại đang hiện diện một người đàn ông đứng đó.
Thẩm Gia Dũng.
Lúc này, anh ta cũng đã chú ý tới cô.
Nhưng anh ta vẫn chỉ đứng đó chứ không đi qua, màu vàng óng của ánh chiều tà chao nghiêng rải rắc xuống bao phủ quanh người anh ta, thấp thoáng ẩn hiện nét cô đơn buồn bã.
Tô Thiến Tuyết nói muốn uống canh gà, anh ta liền đến chợ bán thức ăn chỉ mua xương gà theo yêu cầu của Tô Thiến Tuyết, khiến cho cả người dính toàn máu gà, nhìn chẳng ra làm sao.
Bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ anh phải vào nhà bếp, sau khi quen với Tô Duyệt, chuyện ăn uống của anh ta đều là Tô Duyệt lo.
Thật ra thì món ăn Tô Duyệt làm rất khó ăn, ngày nào cũng là cơm hộp tình nhân, chính giữa còn trang trí hai quả trứng rán nửa chín nửa sống, dùng sốt cà chua vẽ quằn quện một mũi tên màu đỏ, nói cái này là mũi tên xuyên tim.
Thẩm Gia Dũng đoán chừng cả đời này anh ta sẽ chẳng bao giờ muốn ăn bữa trưa tình yêu khó ăn như thế nữa. Cũng sẽ không vì những hộp cơm tình nhân cô làm cho mình mà cảm động.
Nhưng vừa rồi, khi anh đi lòng vòng một hồi, đợi đến khi dừng mới chợt phát hiện mình đã đi tới nơi này, sau đó quyết định đứng luôn tại đây mà nhìn căn nhà ở phía xa kia, trong đầu quanh đi quẩn lại chỉ xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé.
Nhìn người đàn ông khắp người dính toàn máu gà ở trước mặt, trái tim Tô Duyệt khẽ đau nhói, nhưng cô không hoảng hốt rời đi, mà ánh mắt trong suốt cũng không hề có sự né tránh.
Có một số thứ, một khi đã bỏ lỡ thì cả đời sẽ chẳng bao giờ có lại được.
Mặc dù hôm nay gặp lại Thẩm Gia Dũng, cô vẫn muốn trốn tránh, nhưng vẫn phải ép buộc mình đối mặt.
Ép buộc lâu dần cũng trở nên thản nhiên, trong lòng thản nhiên mới có thể bớt lo lắng.
Hai người đều không nói với nhau câu nào, cũng không ai muốn lên tiếng phá tan sự im lặng.
Gió lạnh thổi qua o o, Thẩm Gia Dũng lên tiếng nhưng vẫn đứng cách cô một khoảng cách khá xa: “Gần đây em...khỏe không?”
Giọng nói khàn khàn run run ngay cả anh ta cũng không tưởng tượng nổi, Thẩm Gia Dũng cố kiềm lại tất cả cảm xúc vào lòng, cố ra vẻ bình tĩnh nhìn Tô Duyệt.
Nhưng chỉ có anh mới biết, năm chữ đơn giản này để nói ra thật gian nan biết nhường nào. Cho dù đáp án của cô là gì cũng không quan trọng.
“Rất tốt!” Tô Duyệt bình tĩnh nói, đột nhiên cô phát hiện, khi nói chuyện cùng anh cũng không khó như trong tưởng tượng.
Thậm chí, khi nói ra hai chữ vừa rồi, trong đầu cô còn thoáng qua môt bóng người. Ninh Duệ Thần quả thực chăm sóc cô rất tốt.
Nhưng Tô Duyệt lại không biết, khi cô còn đang ngơ ngẩn thì Thẩm Gia Dũng đang chậm rãi bước lại gần cô.
Không tự chủ được mà đi đến gần, không tự chủ được chỉ muốn....ôm lấy cô.
Trong đầu nghĩ như thế, tay cũng đột nhiên vươn ra kéo cô ôm vào trong lòng. Cơ thể Tô Duyệt cứng ngắc, theo bản năng muốn kháng cự, thế nhưng khi cô ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng quen thuộc thì tâm cũng bình tĩnh lại.
Bước chân của Thẩm Gia Dũng khựng lại.
Người vừa tới, chính là Ninh Duệ Thần.
“Sao anh lại tới đây?” Tô Duyệt ngẩng đầu, ngước mắt hỏi anh.
Giơ tay lên vén lọn tóc bị gió thổi tung của cô, Ninh Duệ Thần nhẹ nhàng nói: “Sợ em bị lạc đường, nếu không tìm được đường về nhà không biết em phải làm sao đây?” Lời nói êm ái đầy tình cảm khiến mặt Tô Duyệt bỗng dưng đỏ lên, lại khiến người đàn ông đứng cạnh bên cứng ngắc.
Đây là Ninh Duệ Thần đang nói cho anh ta biết, người phụ nữ này cả đời chỉ có thể đi bên cạnh anh và về nhà cùng anh. Anh, đừng có đùa!
Thật ra, hơn ai hết Thẩm Gia Dũng biết rất rõ ràng, giữa bọn họ đã không thể nữa rồi. Nhưng tại sao mỗi lần nhớ tới sự thật này, tim anh lại đau đớn thế này?
Mặc kệ người đàn ông kia đang nghĩ, Ninh Duệ Thần dắt tay cô đi về nhà.
Hai ngươi đi trên đường, không ai nói với ai câu nào.
Nhưng bàn tay đang nắm tay cô mỗi lúc càng siết chặt.
Ninh Duệ Thần rõ ràng cảm thấy, bụng mình vừa có một dòng nước ấm chảy qua. Thuốc đại bổ kia bắt đầu phát huy tác dụng rồi.
Hơn nữa, vừa rồi nhìn thấy một màn kia, khắp người Ninh Duệ Thần hiện tại chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng bất an.
Tên Thẩm Gia Dũng này đúng là bám giai như đỉa vậy.
Tuy biết rằng giữa hai người họ không thể xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy Thẩm Gia Dũng nhìn cô với ánh mắt đó, trong lòng anh cảm thấy không vui chút nào. Vô cùng không thoải mái.
Nếu không phải vừa rồi anh đột nhiên rất muốn nhìn thấy cô cho nên mới đi tim, sợ rằng không biết tên Thẩm Gia Dũng kia còn làm ra trò không an phận gì nữa đây!
Cô gái này, đúng là không nuốt chửng vào bụng thật anh chẳng yên tâm chút nào.
“Anh Ninh, anh sao vậy?’ Cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình càng lúc càng chặt, Tô Duyệt tò mò hỏi.
Ninh Duệ Thần cúi đầu, ánh mắt vô tội ấy như soi rọi vào tim anh, soi rõ sự oán giận trong lòng Ninh Duệ Thần.
Anh đã uống cái thuốc dẫn lửa gì đó, còn đang nghĩ xem nên tự mình giải quyết vấn đề sinh lý thế nào, ngàn vạn lần không thể vì gấp gáp mà sẽ dọa cô sợ.
Mà cô bé này lại khiến anh thành ra như vậy, thật đúng là không biết tự mình đã gây nên họa gì!
Nếu đã vậy, anh sẽ cho cô biết tự dẫn lửa lên người sẽ có hậu quả gì.
Anh đột nhiên kéo cô lùi về phía sau, phía sau chính là bức tường đá kiên cố.
Bàn tày cường tráng vây quanh cô, giam cầm cô vào trong ngực mình, ánh mắt sâu thẳm quay cuồng như mây không ngừng trôi, ẩn chứa vô vàn những cảm xúc mà Tô Duyệt không tài nào hiểu nổi.
Anh cúi đầu bất ngờ hung hăng hôn lên đôi môi cô, tham lam mút lấy mút để chiếm đoạt hương thơm mật ngọt trong miệng cô.
Chung quanh không một bóng người, giống như đặc biệt chuẩn bị sẵn không gian này để dành riêng cho anh vậy.
“Em nói xem, bây giờ chúng ta làm ở chỗ này được không?
“Ông nội, tuần sau con đi công tác rồi, chắc phải mất một thời gian nữa con mới có thể về thăm ông.” Tô Duyệt lúng túng tìm đề tài để nói, nếu không, phải ăn cơm trong không khí này chắc chắn cô không tiêu hóa nổi mất.
Tô Lê Đông cau mày: “Tuần sau là sinh nhật con, không thể đợi qua sinh nhật rồi hãy đi được sao?”
Tô Duyệt chưa kịp trả lời, Tô Đông Thần đã bất mãn nói: “Ông nội, ông đã từng nói, chỉ cần quần chúng nhân dân cần, cho dù là chân có tàn, tay có gãy, thì cũng phải cống hiến đến hơi thở cuối cùng, vì nhân dân phục vụ. Bây giờ cấp trên yêu cầu Tiểu Duyệt đi công tác, cũng đều là vì nhân dân phục vụ thôi.”
Tô Lê Đông trừng mắt nhìn Tô Đông Thần: “Con không lên tiếng sẽ không ai bảo con câm đâu.”
“Ông nội, anh nói rất đúng, sinh nhật chỉ là hình thức thôi, không sao đâu ạ!” Tô Duyệt cũng vội vàng nói giúp, ông cụ Tô không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò: “Được rồi, Tiểu Duyệt, con nhớ phải tự chăm sóc tốt cho mình đấy.”
“Con biết rồi ông nội!” Thật ra cô cũng biết, ông nội chỉ là mong muốn cô có thể ở bên cạnh chăm sóc ông nhiều hơn.
Tuổi càng cao thì sẽ càng hy vọng có người ở bên cạnh mình, cho dù là người kiên cường như ông cụ Tô cũng không ngoại lệ.
Buổi tối, Ninh Duệ Thần thì chơi cờ với ông cụ Tô, còn Tô Duyệt đi dạo lanh quanh một mình giải sầu.
“Em rể, uống cái này đi, nhanh lên!” Tô Duyệt không có ở đây, Tô Đông Thần thần thần bí bí đi vào trong phòng sách của ông cụ Tô, đưa đến trước mặt Ninh Duệ Thần một chén gì đó đen thùi lùi.
Vừa nhìn đã biết chính là cái thứ để dẫn lửa vào người rồi.
“Duệ Thần, còn chờ gì nữa, nếu Tô Đông Thần đã tốt bụng như vậy thì con cứ uống đi!”
“Em rể, uống nhanh đi, cái này tốt cho sức khỏe lắm đấy!”
“...”
Vì vậy, dưới sự xúi giục của hai người, Ninh Duệ Thần đành phải uống hết sạch nó.
Haizz, tối nay, lại phải trải qua một đêm gian nan rồi.
Tô Duyệt không có mục đích đi về phía trước, lúc này trong lòng cô có chút loạn.
Cuộc hôn nhân này, ở trong mắt người khác nó hoàn mỹ không chê trách được, cho dù Tô Duyệt từng coi nó là không quan trọng bây giờ cũng phải suy nghĩ lại.
Hôn nhân của hai người, thật sự hữu danh vô thực sao?
Vì sao, từ buổi đầu nhìn thấy anh, không hiểu sao trái tim cũng cảm thấy bắt đầu rung động vậy chứ?
Chẳng lẽ....
Làm sao có thể, nhưng anh là ‘GAY’ mà!
Buồn cười lắc đầu thờ dài rồi ngước mắt, đôi mắt trong suốt phản chiếu lại phong cảnh ở phía trước, thế nhưng, trong phong cảnh ấy lại đang hiện diện một người đàn ông đứng đó.
Thẩm Gia Dũng.
Lúc này, anh ta cũng đã chú ý tới cô.
Nhưng anh ta vẫn chỉ đứng đó chứ không đi qua, màu vàng óng của ánh chiều tà chao nghiêng rải rắc xuống bao phủ quanh người anh ta, thấp thoáng ẩn hiện nét cô đơn buồn bã.
Tô Thiến Tuyết nói muốn uống canh gà, anh ta liền đến chợ bán thức ăn chỉ mua xương gà theo yêu cầu của Tô Thiến Tuyết, khiến cho cả người dính toàn máu gà, nhìn chẳng ra làm sao.
Bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ anh phải vào nhà bếp, sau khi quen với Tô Duyệt, chuyện ăn uống của anh ta đều là Tô Duyệt lo.
Thật ra thì món ăn Tô Duyệt làm rất khó ăn, ngày nào cũng là cơm hộp tình nhân, chính giữa còn trang trí hai quả trứng rán nửa chín nửa sống, dùng sốt cà chua vẽ quằn quện một mũi tên màu đỏ, nói cái này là mũi tên xuyên tim.
Thẩm Gia Dũng đoán chừng cả đời này anh ta sẽ chẳng bao giờ muốn ăn bữa trưa tình yêu khó ăn như thế nữa. Cũng sẽ không vì những hộp cơm tình nhân cô làm cho mình mà cảm động.
Nhưng vừa rồi, khi anh đi lòng vòng một hồi, đợi đến khi dừng mới chợt phát hiện mình đã đi tới nơi này, sau đó quyết định đứng luôn tại đây mà nhìn căn nhà ở phía xa kia, trong đầu quanh đi quẩn lại chỉ xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé.
Nhìn người đàn ông khắp người dính toàn máu gà ở trước mặt, trái tim Tô Duyệt khẽ đau nhói, nhưng cô không hoảng hốt rời đi, mà ánh mắt trong suốt cũng không hề có sự né tránh.
Có một số thứ, một khi đã bỏ lỡ thì cả đời sẽ chẳng bao giờ có lại được.
Mặc dù hôm nay gặp lại Thẩm Gia Dũng, cô vẫn muốn trốn tránh, nhưng vẫn phải ép buộc mình đối mặt.
Ép buộc lâu dần cũng trở nên thản nhiên, trong lòng thản nhiên mới có thể bớt lo lắng.
Hai người đều không nói với nhau câu nào, cũng không ai muốn lên tiếng phá tan sự im lặng.
Gió lạnh thổi qua o o, Thẩm Gia Dũng lên tiếng nhưng vẫn đứng cách cô một khoảng cách khá xa: “Gần đây em...khỏe không?”
Giọng nói khàn khàn run run ngay cả anh ta cũng không tưởng tượng nổi, Thẩm Gia Dũng cố kiềm lại tất cả cảm xúc vào lòng, cố ra vẻ bình tĩnh nhìn Tô Duyệt.
Nhưng chỉ có anh mới biết, năm chữ đơn giản này để nói ra thật gian nan biết nhường nào. Cho dù đáp án của cô là gì cũng không quan trọng.
“Rất tốt!” Tô Duyệt bình tĩnh nói, đột nhiên cô phát hiện, khi nói chuyện cùng anh cũng không khó như trong tưởng tượng.
Thậm chí, khi nói ra hai chữ vừa rồi, trong đầu cô còn thoáng qua môt bóng người. Ninh Duệ Thần quả thực chăm sóc cô rất tốt.
Nhưng Tô Duyệt lại không biết, khi cô còn đang ngơ ngẩn thì Thẩm Gia Dũng đang chậm rãi bước lại gần cô.
Không tự chủ được mà đi đến gần, không tự chủ được chỉ muốn....ôm lấy cô.
Trong đầu nghĩ như thế, tay cũng đột nhiên vươn ra kéo cô ôm vào trong lòng. Cơ thể Tô Duyệt cứng ngắc, theo bản năng muốn kháng cự, thế nhưng khi cô ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng quen thuộc thì tâm cũng bình tĩnh lại.
Bước chân của Thẩm Gia Dũng khựng lại.
Người vừa tới, chính là Ninh Duệ Thần.
“Sao anh lại tới đây?” Tô Duyệt ngẩng đầu, ngước mắt hỏi anh.
Giơ tay lên vén lọn tóc bị gió thổi tung của cô, Ninh Duệ Thần nhẹ nhàng nói: “Sợ em bị lạc đường, nếu không tìm được đường về nhà không biết em phải làm sao đây?” Lời nói êm ái đầy tình cảm khiến mặt Tô Duyệt bỗng dưng đỏ lên, lại khiến người đàn ông đứng cạnh bên cứng ngắc.
Đây là Ninh Duệ Thần đang nói cho anh ta biết, người phụ nữ này cả đời chỉ có thể đi bên cạnh anh và về nhà cùng anh. Anh, đừng có đùa!
Thật ra, hơn ai hết Thẩm Gia Dũng biết rất rõ ràng, giữa bọn họ đã không thể nữa rồi. Nhưng tại sao mỗi lần nhớ tới sự thật này, tim anh lại đau đớn thế này?
Mặc kệ người đàn ông kia đang nghĩ, Ninh Duệ Thần dắt tay cô đi về nhà.
Hai ngươi đi trên đường, không ai nói với ai câu nào.
Nhưng bàn tay đang nắm tay cô mỗi lúc càng siết chặt.
Ninh Duệ Thần rõ ràng cảm thấy, bụng mình vừa có một dòng nước ấm chảy qua. Thuốc đại bổ kia bắt đầu phát huy tác dụng rồi.
Hơn nữa, vừa rồi nhìn thấy một màn kia, khắp người Ninh Duệ Thần hiện tại chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng bất an.
Tên Thẩm Gia Dũng này đúng là bám giai như đỉa vậy.
Tuy biết rằng giữa hai người họ không thể xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy Thẩm Gia Dũng nhìn cô với ánh mắt đó, trong lòng anh cảm thấy không vui chút nào. Vô cùng không thoải mái.
Nếu không phải vừa rồi anh đột nhiên rất muốn nhìn thấy cô cho nên mới đi tim, sợ rằng không biết tên Thẩm Gia Dũng kia còn làm ra trò không an phận gì nữa đây!
Cô gái này, đúng là không nuốt chửng vào bụng thật anh chẳng yên tâm chút nào.
“Anh Ninh, anh sao vậy?’ Cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình càng lúc càng chặt, Tô Duyệt tò mò hỏi.
Ninh Duệ Thần cúi đầu, ánh mắt vô tội ấy như soi rọi vào tim anh, soi rõ sự oán giận trong lòng Ninh Duệ Thần.
Anh đã uống cái thuốc dẫn lửa gì đó, còn đang nghĩ xem nên tự mình giải quyết vấn đề sinh lý thế nào, ngàn vạn lần không thể vì gấp gáp mà sẽ dọa cô sợ.
Mà cô bé này lại khiến anh thành ra như vậy, thật đúng là không biết tự mình đã gây nên họa gì!
Nếu đã vậy, anh sẽ cho cô biết tự dẫn lửa lên người sẽ có hậu quả gì.
Anh đột nhiên kéo cô lùi về phía sau, phía sau chính là bức tường đá kiên cố.
Bàn tày cường tráng vây quanh cô, giam cầm cô vào trong ngực mình, ánh mắt sâu thẳm quay cuồng như mây không ngừng trôi, ẩn chứa vô vàn những cảm xúc mà Tô Duyệt không tài nào hiểu nổi.
Anh cúi đầu bất ngờ hung hăng hôn lên đôi môi cô, tham lam mút lấy mút để chiếm đoạt hương thơm mật ngọt trong miệng cô.
Chung quanh không một bóng người, giống như đặc biệt chuẩn bị sẵn không gian này để dành riêng cho anh vậy.
“Em nói xem, bây giờ chúng ta làm ở chỗ này được không?