Sáng sớm hôm sau, Tô Duyệt vừa mới đến công ty đã bị Lý Tuyết Lỵ gọi vào phòng làm việc.
Vương Giai Di từ trong phòng giải khát đi ra nhìn bóng lưng Tô Duyệt, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, giống như biết sắp có chuyện gì đó xảy ra, ngâm nga hát rồi rời đi.
“Tô Duyệt, cô định giải thích chuyện này thế nào?” Lý Tuyết Lỵ ném tờ báo ngày hôm nay xuống trước mặt Tô Duyệt, tin tức bắt mắt bên trên nhất thời khiến hai mắt Tô Duyệt đau nhói!
Trên báo không chỉ kèm theo tấm hình Ninh Thiến Như tặng quần áo cho cô, bên trên còn viết rõ tên công ty của cô, cũng ám chỉ một tập đoàn nào đó đang muốn tranh thủ hạng mục vì kiến thiết lại Bắc Thành gì đó, nên càng khiến người ta suy nghĩ miên man tin vịt này nó có gì.
“Hình cũng đã có, Tô Duyệt, chuyện này nên xử lý như thế nào thì tự cô quyết định đi.” Lý Tuyết Lỵ lạnh lùng nói, “Chuyện của cô đã liên lụy đến danh dự của đài, nể tình cô đã thực hiện hai lần phỏng vẫn nên công ty quyết định không truy cứu trách nhiệm của cô, nhưng tôi hy vọng trưa này có thể nhìn thấy đơn từ chức của cô.”
“Về tiết mục phỏng vấn tiếp xúc gần gũi với quan viên trong phủ thị chính, tôi sẽ để Bạch Nhạc Huyên đi làm, cô giao hết tài liệu cho cô ấy đi.” Trong giọng nói của Lý Tuyết Lỵ không có chút độ ấm nào.
Những tấm ảnh này nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bởi nó có thể khiến cho mọi người có vô số khả năng suy đoán, một cái áo không thể hiện cho điều gì, nhưng hàm ý sau lưng cái áo ấy thì có thể to lắm.
Nhưng hiện tại điểm khiến Tô Duyệt nghĩ không thông nhất chính là, cái áo sơ mi kia cô vẫn luôn để ở bên cạnh mình, tại sao lại có người chụp được tấm ảnh rõ nét như thế?
Tô Duyệt đi ra khỏi phòng làm việc, ngồi vào vị trí của mình, buộc bản thân phải tỉnh táo lại, suy nghĩ tất cả chân tướng việc này cùng việc ngày hôm qua.
Người có thể tiếp xúc gần gũi với mình lại luôn luôn muốn tìm phiền toái cho mình thì không nhiều lắm, Vương Giai Di hoàn toàn không có bản lĩnh đó, nhưng nếu là Bạch Nhạc Huyên...
Nhớ lại cảnh tượng khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Duyệt dần dần hiểu rõ.
Nhưng lúc này, cho dù giằng co tranh cãi ầm ĩ với một trận Bạch Nhạc Huyên thì cũng có tác dụng gì, chuyện này sẽ chẳng thay đổi được hậu quả của nó.
Cô quả thật đang bị đối xử bất công, thế nhưng, người bị hại chân chính lại là Ninh Duệ Thần.
Ninh Duệ Thần là luật sư đại diện bên cạnh thị trưởng, nhưng hôm nay lại bị cuốn vào trong sóng gió này, anh phải đối mặt với áp lực thừa nhận nhiều hơn cô rất nhiều.
Quan trường như thương trường, có lúc thậm chí còn tàn khốc hơn, bao nhiêu người ở sau lưng nhìn chằm chằm vào bạn, chỉ cần làm ra một chút lỗi nhỏ cũng có thể bị một đám người đằng sau đàm tiếu phóng đại.
Mặc dù lúc này Ninh Duệ Thần đang ở thành phố A, nhưng tốc độ lan truyền tin đồn từ trước đến giờ đều ngoài sức tưởng tượng của mọi người, anh bây giờ... có khỏe không?
“Ôi, có vài người cuối cùng cũng phải rời khỏi đây rồi, Tiểu Huyên, cô có cảm thấy ngay cả không khí cũng mát mẻ hơn nhiều không.” Vương Giai Di the thé nói, ở trong lòng cô ta, đây là do Tô Duyệt là tự chuốc lấy phiền phức, ai bảo cô tham lam hư vinh!
Bạch Nhạc Huyên nhìn Tô Duyệt, đối với chuyện này, tất nhiên cô ta hiểu rõ tường tận mọi chuyện.
Hôm qua, cô ta đang định cắt cái áo sơ mi có LOGO kia, nhưng Lý Tuyết Lỵ đột nhiên xuất hiện ở đó.
Vốn tưởng rằng Lý Tuyết Lỵ sẽ ngăn cản cô ta làm chuyện này, nhưng không ngờ chỉ để lại một câu rồi xoay người rời đi.
“Đối phó với Tô Duyệt, trước tiên hãy suy nghĩ xem người đứng sau lưng cô ta có chịu để yên hay không.”
Lý Tuyết Lỵ nói đúng, cho dù Ninh Thiến Như ghi hận trong lòng chuyện Tô Duyệt hủy cái áo như cô ta mong muốn, nhưng chỉ cần có Ninh Duệ Thần ở đây, Ninh Thiến Như cũng sẽ không dám làm gì quá phận, còn Tô Duyệt cũng chẳng bị tổn thương gì.
Trừ khi, có một thế lực khiến Ninh Duệ Thần có tránh cũng không tránh được, không có cách nào bảo vệ được Tô Duyệt.
Đó chính là, sức mạnh dư luận quần chúng.
Cho nên, cô ta lựa chọn ẩn danh phát chuyện này cho một tòa soạn nào đó có tiếng nhất Lạc Thành, lợi dụng sức mạnh dư luận để đẩy Ninh Duệ Thần và Tô Duyệt đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Nhưng, điều khiến Bạch Nhạc Huyên không thể ngờ đến chính là, tại sao Lý Tuyết Lỵ lại giúp cô ta?
Trong chuyện này, có phải còn có chuyện gì mà cô ta không biết hay không?
Bạch Nhạc Huyên nhấp một ngum cà phê, trong đầu không ngừng tự hỏi.
Không để ý đến sự chê cười của người khác, lúc này Tô Duyệt chỉ nghĩ đến nên làm gì để giúp Ninh Duệ Thần bây giờ.
Vừa dọn dẹp đồ đạc của mình, Tô Duyệt vừa trầm tư suy nghĩ, lúc này điện thoại đột nhiên rung lên, còn người gọi điện cũng chính là người hiện giờ cô đang nghĩ đến.
“Em đang ở đâu?” Trong giọng nói của người đàn ông mang theo sự lo lắng, tốc độ nói cũng nhanh hơn nhiều so với bình thường.
Tô Duyệt cúi đầu, giọng nói thật thấp, “Em đang ở công ty.”
Tiếp theo, hai người đều đồng loạt im lặng.
Tay cầm điện thoại di động càng lúc càng chặt, thời gian tích tắc trôi qua, giống như đang giẫm lên người cô yêu nhất.
“Bây giờ anh đang ở đâu vậy?” Tô Duyệt không nhịn được hỏi.
Trong giọng nói ấm áp ẩn hiện ý cười, khiến người ta có cảm giác an lòng, “Em xuống thì biết.”
Tô Duyệt bước nhanh ra ngoài, nhìn từ cửa sổ xuống, liền thấy bóng người cao lớn đang lười biếng dựa vào cạnh xe, ánh mặt trời loang lổ chiếu xuống từ những tán cây, phủ quanh anh một tầng ánh sáng nhạt.
Anh cứ như vậy mà bất ngờ xuất hiện ở trước mặt cô vào lúc này, uất ức, khó chịu đang cố gắng đè nén nhất thời xông lên.
Có lẽ ánh mắt trời quá mức chói mắt làm cháy cả ánh mắt cô, khi cô đang cầm cái hộp lớn sững sờ đứng trước cửa công ty thì chóp mũi đột nhiên chua xót, đôi môi không nhịn được mà run run, Tô Duyệt cắn môi dưới, buộc mình đè nén tất cả mọi cảm xúc xuống.
Mặc dù cô có một cỗ kích động muốn liều mạng chui vào trong ngực anh khóc to để xả hết uất ức.... Nhưng cô không thể, cô muốn thể hiện mình rất kiên cường, như vậy Ninh Duệ Thần mới có thể không băn khoăn đi đối mặt với nhiều lời đồn đại
Ánh mặt trời buổi trưa cực kỳ nóng rực, hong khô nước mắc trong lòng của cô gái, người đàn ông vẫn đứng đó, không nói một lời, ánh mắt dịu dàng, lẳng lặng nhìn cô gái đang đứng trên cầu thang.
Thời gian im hơi lặng tiếng qua lại không ngớt, cô gái bước từng bước đến trước mặt anh, mỗi bước đi cô đều cảm thấy vô cùng nặng nề, cô không biết nên giải thích như thế nào.
“Chuyện này...”
Lời còn chưa dứt, một sức mạnh kéo cô ghì vào trong lồng ngực bền chắc mà có lực, hộp giấy “bịch” một tiếng rơi xuống đất.
Thân thể mềm mại thoáng chốc bị người đàn ông ôm chặt lấy, giọng nói trầm ổn mà hùng hồn nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, “Thật xin lỗi, để em phải chịu uất ức rồi.”
Cơn gió nhẹ nhàng chậm rãi thổi qua, mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người anh thật dễ ngửi, thấm vào ruột gan, tựa như mang theo một loại ma lực, có thể khiến người khác quên đi mọi phiền nào và u sầu trong nháy mắt.
Nước mắt cố nén trong hốc mắt nhất thời rơi xuống, cô gái được người đàn ông xiết chặt trong ngực liều mạng lắc đầu, “Là em không tốt, nếu như em chú ý một chút, chuyện này cũng sẽ không xảy ra, anh cũng sẽ không...”
“Không liên quan đến em, là anh bảo vệ em không tốt.” Ninh Duệ Thần nhẹ nhàng kéo cô ra, ngón tay mềm chặn lại trước miệng cô, ngăn không cho cô tiếp tục tự trách bản thân mình.
Đôi mắt bị nước mắt tắm càng trở nên trong veo, người đàn ông chậm rãi lau nước mắt trên mặt cô, giọng nói trầm thấp đầy cảm xúc vang lên, xóa hết tất cả những lo lắng trong lòng cô, “Chuyện này, giao cho anh là được rồi.”
“Vâng.” Tô Duyệt gật đầu, trong đầu bất chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nắm tay Ninh Duệ Thần nói, “Anh mau đi đi, đi càng xa càng tốt.”
“Tạo sao?” Ninh Duệ Thần bật cười nhìn Tô Duyệt cuống cuồng vội vã, không thể đoán ra trong cái đầu nhỏ này đang chứa cái gì.
“Nếu có người nói Ninh Thiến Như hối lộ anh thì làm thế nào?”
“Đứa ngốc, chuyện này không được coi là hối lộ.” Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, “Nhận hối lộ là chỉ nhân viên nghiệp vụ hoặc nhân viên công vụ làm trong đảng và cơ quan lợi dụng các chức vụ trên, đổi lấy tài sản của người khác; hoặc là thu nhận tài sản của người khác một cách phi pháp vì tranh giành lợi ích của người khác, một là anh không đòi lấy, hai là không tranh giành quyền lợi vì Ninh Thiến Như, huống chi thứ bà ta đưa cũng chỉ là một cái áo.”
Bạch Nhạc Huyên chỉ muốn đối phó với cô, người trong quan trường có quan hệ với người trong thường trường cũng rất phổ biến, tham gia bữa tiệc càng thêm bình thường, còn hôm nay, cho dù là Ninh Thiến Như thì cũng chỉ là đặt trên mặt bàn.
Chuyện này sẽ không cấu thành tính uy hiếp thật sự, nhưng lời đồn đại thường là điều... đáng sợ nhất.
Mà Bạch Nhạc Huyên chính là lợi dụng lời đồn đại như vậy để đối phó với cô.
“Anh Ninh, anh có thể bị đuổi việc không vậy?” Đôi mắt trong suốt nhìn chăm chằm vào người đàn ông đối diện, chăm chú hỏi.
“Không, loại ảnh thế này, đối với nhân viên chính phủ mà nói đã là chuyện như cơm bữa rồi.” Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, khi ở thành phố A biết được tin tức này, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là nó sẽ ảnh hưởng đến anh như thế nào, mà là cô gái này sẽ chịu những tổn thương gì.
Loại tin đồn vô căn cứ này, đối với anh mà nói không hề có chút ảnh hưởng nào, nhưng mà đối với Tô Duyệt lại không như vậy.
Vốn ở trong công ty đã rất khó khăn rồi, còn hôm nay, nhất định là càng chịu nhiều uất ức hơn.
Giờ phút này, cô hơi cúi đầu, trên khuôn mặt có chút áy náy, rõ ràng là rất khó chịu, nhưng mỗi câu nói ra đều là suy nghĩ cho anh.
Thật là ngốc.
Sao anh có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Một chút chuyện nhỏ như vậy, hoàn toàn không thể gây được tổn thương cho anh.
Chỉ là có người khác đang chĩa mũi nhọn vào cô mà thôi.
“Anh Ninh, nếu không chúng ta nói cái áo này là do Ninh Thiến Như tặng cho em, chuyện này không hề liên quan gì đến anh hết.” Giọng nói của Tô Duyệt đột nhiên vang lên, đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn ánh mắt của Ninh Duệ Thần, lời nói của cô lúc này rất nghiêm túc.
Ninh Duệ Thần vuốt vuốt sợi tóc của Tô Duyệt, “Đừng nói linh tinh nữa, Tô Duyệt, đừng ôm hết mọi chuyện vào người, giao cho anh, anh sẽ giúp em giải quyết tất cả.”
Tô Duyệt nhìn người đàn ông trước mặt, tự biết anh quyết định như vậy là đã có chủ ý, thế nhưng, cô chỉ sẽ càng thêm khổ sở.
“Anh Ninh, có nhiều lúc em cảm thấy mình thật vô dụng, không giúp đỡ được anh chuyện gì cả, chỉ biết gây thêm phiền phức cho anh. Có lúc em từng nghĩ, nếu như lúc ấy, người anh gặp không phải là em, mà là một cô gái khác, thì có lẽ cô ấy sẽ không gây cho anh nhiều phiền phức như vậy, anh cũng sẽ không phải mệt mỏi như thế này.”
“Sao lại có nếu như, đừng bảo là chuyện này không hề có liên quan gì đến anh, cho dù là em gây ra phiền phức, anh cũng nguyện ý dọn dẹp giúp em.” Ninh Duệ Thần cười nhạt, “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, bây giờ chúng ta về nha, anh nấu cơm cho em ăn.”
Tất cả tiết tấu cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường, một người nấu ăn, một người kia ngồi trong phòng khách đọc sách, ăn ý không nhắc đến đề tài kia.
Ăn cơm xong, cũng như mọi ngày, Tô Duyệt chủ động rửa bát, Ninh Duệ Thần cũng không giành với cô, đôi mắt thâm sâu nhìn bóng người nhỏ nhắn, vô thức trở nên dịu dàng.
Đứng dậy, bóng dáng cao ráo đi đến trước ban công, tay trái đút vào túi quần lấy điện thoại di động ra, trên màn hình điện thoại vẫn còn nguyên một dãy số chưa gọi đi.
Ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve mặt điện thoại, cuối cùng bấm gọi.
“Ông nội, là con.”
Sáng sớm hôm sau, Tô Duyệt vừa mới đến công ty đã bị Lý Tuyết Lỵ gọi vào phòng làm việc.
Vương Giai Di từ trong phòng giải khát đi ra nhìn bóng lưng Tô Duyệt, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, giống như biết sắp có chuyện gì đó xảy ra, ngâm nga hát rồi rời đi.
“Tô Duyệt, cô định giải thích chuyện này thế nào?” Lý Tuyết Lỵ ném tờ báo ngày hôm nay xuống trước mặt Tô Duyệt, tin tức bắt mắt bên trên nhất thời khiến hai mắt Tô Duyệt đau nhói!
Trên báo không chỉ kèm theo tấm hình Ninh Thiến Như tặng quần áo cho cô, bên trên còn viết rõ tên công ty của cô, cũng ám chỉ một tập đoàn nào đó đang muốn tranh thủ hạng mục vì kiến thiết lại Bắc Thành gì đó, nên càng khiến người ta suy nghĩ miên man tin vịt này nó có gì.
“Hình cũng đã có, Tô Duyệt, chuyện này nên xử lý như thế nào thì tự cô quyết định đi.” Lý Tuyết Lỵ lạnh lùng nói, “Chuyện của cô đã liên lụy đến danh dự của đài, nể tình cô đã thực hiện hai lần phỏng vẫn nên công ty quyết định không truy cứu trách nhiệm của cô, nhưng tôi hy vọng trưa này có thể nhìn thấy đơn từ chức của cô.”
“Về tiết mục phỏng vấn tiếp xúc gần gũi với quan viên trong phủ thị chính, tôi sẽ để Bạch Nhạc Huyên đi làm, cô giao hết tài liệu cho cô ấy đi.” Trong giọng nói của Lý Tuyết Lỵ không có chút độ ấm nào.
Những tấm ảnh này nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bởi nó có thể khiến cho mọi người có vô số khả năng suy đoán, một cái áo không thể hiện cho điều gì, nhưng hàm ý sau lưng cái áo ấy thì có thể to lắm.
Nhưng hiện tại điểm khiến Tô Duyệt nghĩ không thông nhất chính là, cái áo sơ mi kia cô vẫn luôn để ở bên cạnh mình, tại sao lại có người chụp được tấm ảnh rõ nét như thế?
Tô Duyệt đi ra khỏi phòng làm việc, ngồi vào vị trí của mình, buộc bản thân phải tỉnh táo lại, suy nghĩ tất cả chân tướng việc này cùng việc ngày hôm qua.
Người có thể tiếp xúc gần gũi với mình lại luôn luôn muốn tìm phiền toái cho mình thì không nhiều lắm, Vương Giai Di hoàn toàn không có bản lĩnh đó, nhưng nếu là Bạch Nhạc Huyên...
Nhớ lại cảnh tượng khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Duyệt dần dần hiểu rõ.
Nhưng lúc này, cho dù giằng co tranh cãi ầm ĩ với một trận Bạch Nhạc Huyên thì cũng có tác dụng gì, chuyện này sẽ chẳng thay đổi được hậu quả của nó.
Cô quả thật đang bị đối xử bất công, thế nhưng, người bị hại chân chính lại là Ninh Duệ Thần.
Ninh Duệ Thần là luật sư đại diện bên cạnh thị trưởng, nhưng hôm nay lại bị cuốn vào trong sóng gió này, anh phải đối mặt với áp lực thừa nhận nhiều hơn cô rất nhiều.
Quan trường như thương trường, có lúc thậm chí còn tàn khốc hơn, bao nhiêu người ở sau lưng nhìn chằm chằm vào bạn, chỉ cần làm ra một chút lỗi nhỏ cũng có thể bị một đám người đằng sau đàm tiếu phóng đại.
Mặc dù lúc này Ninh Duệ Thần đang ở thành phố A, nhưng tốc độ lan truyền tin đồn từ trước đến giờ đều ngoài sức tưởng tượng của mọi người, anh bây giờ... có khỏe không?
“Ôi, có vài người cuối cùng cũng phải rời khỏi đây rồi, Tiểu Huyên, cô có cảm thấy ngay cả không khí cũng mát mẻ hơn nhiều không.” Vương Giai Di the thé nói, ở trong lòng cô ta, đây là do Tô Duyệt là tự chuốc lấy phiền phức, ai bảo cô tham lam hư vinh!
Bạch Nhạc Huyên nhìn Tô Duyệt, đối với chuyện này, tất nhiên cô ta hiểu rõ tường tận mọi chuyện.
Hôm qua, cô ta đang định cắt cái áo sơ mi có LOGO kia, nhưng Lý Tuyết Lỵ đột nhiên xuất hiện ở đó.
Vốn tưởng rằng Lý Tuyết Lỵ sẽ ngăn cản cô ta làm chuyện này, nhưng không ngờ chỉ để lại một câu rồi xoay người rời đi.
“Đối phó với Tô Duyệt, trước tiên hãy suy nghĩ xem người đứng sau lưng cô ta có chịu để yên hay không.”
Lý Tuyết Lỵ nói đúng, cho dù Ninh Thiến Như ghi hận trong lòng chuyện Tô Duyệt hủy cái áo như cô ta mong muốn, nhưng chỉ cần có Ninh Duệ Thần ở đây, Ninh Thiến Như cũng sẽ không dám làm gì quá phận, còn Tô Duyệt cũng chẳng bị tổn thương gì.
Trừ khi, có một thế lực khiến Ninh Duệ Thần có tránh cũng không tránh được, không có cách nào bảo vệ được Tô Duyệt.
Đó chính là, sức mạnh dư luận quần chúng.
Cho nên, cô ta lựa chọn ẩn danh phát chuyện này cho một tòa soạn nào đó có tiếng nhất Lạc Thành, lợi dụng sức mạnh dư luận để đẩy Ninh Duệ Thần và Tô Duyệt đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Nhưng, điều khiến Bạch Nhạc Huyên không thể ngờ đến chính là, tại sao Lý Tuyết Lỵ lại giúp cô ta?
Trong chuyện này, có phải còn có chuyện gì mà cô ta không biết hay không?
Bạch Nhạc Huyên nhấp một ngum cà phê, trong đầu không ngừng tự hỏi.
Không để ý đến sự chê cười của người khác, lúc này Tô Duyệt chỉ nghĩ đến nên làm gì để giúp Ninh Duệ Thần bây giờ.
Vừa dọn dẹp đồ đạc của mình, Tô Duyệt vừa trầm tư suy nghĩ, lúc này điện thoại đột nhiên rung lên, còn người gọi điện cũng chính là người hiện giờ cô đang nghĩ đến.
“Em đang ở đâu?” Trong giọng nói của người đàn ông mang theo sự lo lắng, tốc độ nói cũng nhanh hơn nhiều so với bình thường.
Tô Duyệt cúi đầu, giọng nói thật thấp, “Em đang ở công ty.”
Tiếp theo, hai người đều đồng loạt im lặng.
Tay cầm điện thoại di động càng lúc càng chặt, thời gian tích tắc trôi qua, giống như đang giẫm lên người cô yêu nhất.
“Bây giờ anh đang ở đâu vậy?” Tô Duyệt không nhịn được hỏi.
Trong giọng nói ấm áp ẩn hiện ý cười, khiến người ta có cảm giác an lòng, “Em xuống thì biết.”
Tô Duyệt bước nhanh ra ngoài, nhìn từ cửa sổ xuống, liền thấy bóng người cao lớn đang lười biếng dựa vào cạnh xe, ánh mặt trời loang lổ chiếu xuống từ những tán cây, phủ quanh anh một tầng ánh sáng nhạt.
Anh cứ như vậy mà bất ngờ xuất hiện ở trước mặt cô vào lúc này, uất ức, khó chịu đang cố gắng đè nén nhất thời xông lên.
Có lẽ ánh mắt trời quá mức chói mắt làm cháy cả ánh mắt cô, khi cô đang cầm cái hộp lớn sững sờ đứng trước cửa công ty thì chóp mũi đột nhiên chua xót, đôi môi không nhịn được mà run run, Tô Duyệt cắn môi dưới, buộc mình đè nén tất cả mọi cảm xúc xuống.
Mặc dù cô có một cỗ kích động muốn liều mạng chui vào trong ngực anh khóc to để xả hết uất ức.... Nhưng cô không thể, cô muốn thể hiện mình rất kiên cường, như vậy Ninh Duệ Thần mới có thể không băn khoăn đi đối mặt với nhiều lời đồn đại
Ánh mặt trời buổi trưa cực kỳ nóng rực, hong khô nước mắc trong lòng của cô gái, người đàn ông vẫn đứng đó, không nói một lời, ánh mắt dịu dàng, lẳng lặng nhìn cô gái đang đứng trên cầu thang.
Thời gian im hơi lặng tiếng qua lại không ngớt, cô gái bước từng bước đến trước mặt anh, mỗi bước đi cô đều cảm thấy vô cùng nặng nề, cô không biết nên giải thích như thế nào.
“Chuyện này...”
Lời còn chưa dứt, một sức mạnh kéo cô ghì vào trong lồng ngực bền chắc mà có lực, hộp giấy “bịch” một tiếng rơi xuống đất.
Thân thể mềm mại thoáng chốc bị người đàn ông ôm chặt lấy, giọng nói trầm ổn mà hùng hồn nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, “Thật xin lỗi, để em phải chịu uất ức rồi.”
Cơn gió nhẹ nhàng chậm rãi thổi qua, mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người anh thật dễ ngửi, thấm vào ruột gan, tựa như mang theo một loại ma lực, có thể khiến người khác quên đi mọi phiền nào và u sầu trong nháy mắt.
Nước mắt cố nén trong hốc mắt nhất thời rơi xuống, cô gái được người đàn ông xiết chặt trong ngực liều mạng lắc đầu, “Là em không tốt, nếu như em chú ý một chút, chuyện này cũng sẽ không xảy ra, anh cũng sẽ không...”
“Không liên quan đến em, là anh bảo vệ em không tốt.” Ninh Duệ Thần nhẹ nhàng kéo cô ra, ngón tay mềm chặn lại trước miệng cô, ngăn không cho cô tiếp tục tự trách bản thân mình.
Đôi mắt bị nước mắt tắm càng trở nên trong veo, người đàn ông chậm rãi lau nước mắt trên mặt cô, giọng nói trầm thấp đầy cảm xúc vang lên, xóa hết tất cả những lo lắng trong lòng cô, “Chuyện này, giao cho anh là được rồi.”
“Vâng.” Tô Duyệt gật đầu, trong đầu bất chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nắm tay Ninh Duệ Thần nói, “Anh mau đi đi, đi càng xa càng tốt.”
“Tạo sao?” Ninh Duệ Thần bật cười nhìn Tô Duyệt cuống cuồng vội vã, không thể đoán ra trong cái đầu nhỏ này đang chứa cái gì.
“Nếu có người nói Ninh Thiến Như hối lộ anh thì làm thế nào?”
“Đứa ngốc, chuyện này không được coi là hối lộ.” Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, “Nhận hối lộ là chỉ nhân viên nghiệp vụ hoặc nhân viên công vụ làm trong đảng và cơ quan lợi dụng các chức vụ trên, đổi lấy tài sản của người khác; hoặc là thu nhận tài sản của người khác một cách phi pháp vì tranh giành lợi ích của người khác, một là anh không đòi lấy, hai là không tranh giành quyền lợi vì Ninh Thiến Như, huống chi thứ bà ta đưa cũng chỉ là một cái áo.”
Bạch Nhạc Huyên chỉ muốn đối phó với cô, người trong quan trường có quan hệ với người trong thường trường cũng rất phổ biến, tham gia bữa tiệc càng thêm bình thường, còn hôm nay, cho dù là Ninh Thiến Như thì cũng chỉ là đặt trên mặt bàn.
Chuyện này sẽ không cấu thành tính uy hiếp thật sự, nhưng lời đồn đại thường là điều... đáng sợ nhất.
Mà Bạch Nhạc Huyên chính là lợi dụng lời đồn đại như vậy để đối phó với cô.
“Anh Ninh, anh có thể bị đuổi việc không vậy?” Đôi mắt trong suốt nhìn chăm chằm vào người đàn ông đối diện, chăm chú hỏi.
“Không, loại ảnh thế này, đối với nhân viên chính phủ mà nói đã là chuyện như cơm bữa rồi.” Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, khi ở thành phố A biết được tin tức này, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là nó sẽ ảnh hưởng đến anh như thế nào, mà là cô gái này sẽ chịu những tổn thương gì.
Loại tin đồn vô căn cứ này, đối với anh mà nói không hề có chút ảnh hưởng nào, nhưng mà đối với Tô Duyệt lại không như vậy.
Vốn ở trong công ty đã rất khó khăn rồi, còn hôm nay, nhất định là càng chịu nhiều uất ức hơn.
Giờ phút này, cô hơi cúi đầu, trên khuôn mặt có chút áy náy, rõ ràng là rất khó chịu, nhưng mỗi câu nói ra đều là suy nghĩ cho anh.
Thật là ngốc.
Sao anh có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Một chút chuyện nhỏ như vậy, hoàn toàn không thể gây được tổn thương cho anh.
Chỉ là có người khác đang chĩa mũi nhọn vào cô mà thôi.
“Anh Ninh, nếu không chúng ta nói cái áo này là do Ninh Thiến Như tặng cho em, chuyện này không hề liên quan gì đến anh hết.” Giọng nói của Tô Duyệt đột nhiên vang lên, đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn ánh mắt của Ninh Duệ Thần, lời nói của cô lúc này rất nghiêm túc.
Ninh Duệ Thần vuốt vuốt sợi tóc của Tô Duyệt, “Đừng nói linh tinh nữa, Tô Duyệt, đừng ôm hết mọi chuyện vào người, giao cho anh, anh sẽ giúp em giải quyết tất cả.”
Tô Duyệt nhìn người đàn ông trước mặt, tự biết anh quyết định như vậy là đã có chủ ý, thế nhưng, cô chỉ sẽ càng thêm khổ sở.
“Anh Ninh, có nhiều lúc em cảm thấy mình thật vô dụng, không giúp đỡ được anh chuyện gì cả, chỉ biết gây thêm phiền phức cho anh. Có lúc em từng nghĩ, nếu như lúc ấy, người anh gặp không phải là em, mà là một cô gái khác, thì có lẽ cô ấy sẽ không gây cho anh nhiều phiền phức như vậy, anh cũng sẽ không phải mệt mỏi như thế này.”
“Sao lại có nếu như, đừng bảo là chuyện này không hề có liên quan gì đến anh, cho dù là em gây ra phiền phức, anh cũng nguyện ý dọn dẹp giúp em.” Ninh Duệ Thần cười nhạt, “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, bây giờ chúng ta về nha, anh nấu cơm cho em ăn.”
Tất cả tiết tấu cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường, một người nấu ăn, một người kia ngồi trong phòng khách đọc sách, ăn ý không nhắc đến đề tài kia.
Ăn cơm xong, cũng như mọi ngày, Tô Duyệt chủ động rửa bát, Ninh Duệ Thần cũng không giành với cô, đôi mắt thâm sâu nhìn bóng người nhỏ nhắn, vô thức trở nên dịu dàng.
Đứng dậy, bóng dáng cao ráo đi đến trước ban công, tay trái đút vào túi quần lấy điện thoại di động ra, trên màn hình điện thoại vẫn còn nguyên một dãy số chưa gọi đi.
Ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve mặt điện thoại, cuối cùng bấm gọi.
“Ông nội, là con.”