Giờ phút này, Tô Duyệt sững sờ nhìn anh, Ninh Duệ Thần chưa từng làm nũng với cô, chưa từng nói những lời này, trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết nên phản ứng ra sao.
Trời xanh thăm thẳm, hoa cỏ rất thơm, còn trong đáy mắt anh, gợn sóng mênh mông, dường như hút toàn bộ ánh sáng vào, trong nháy mắt, tất cả mọi thứ xung quanh anh đều bị lu mờ.
Vừa rồi vốn không nên uống nhiều rượu như vậy, thế nhưng ai đến mời anh cũng không từ chối, uống cạn cả phần rượu của cô.
Anh nói, anh không thích Thẩm Gia Dũng nhìn cô lâu, anh nói, anh cũng biết ghen.
Lí do ghen, là bởi vì quan tâm sao?
Cảm giác ngọt ngào trong một cái nháy mắt ngắn ngủi thấm vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng Tô Duyệt, dù sao, không có người phụ nữ nào lại không thích được người đàn ông của mình nâng niu trong tay.
"Vợ, chúng ta về nhà thôi, anh thấy khó chịu quá." Ninh Duệ Thần lảo đảo mấy bước, tỏ vẻ lúc này mình thật sự uống say rồi.
Tô Duyệt gật đầu một cái, Tô Đông Thần lại không biết từ đâu ló ra, cười híp mắt nhìn Ninh Duệ Thần ngã vào lòng Tô Duyệt, "Sao thế, không nhịn được rồi hả, tiệc cưới của anh em cũng muốn bỏ qua sao?"
Ninh Duệ Thần hờ hững liếc Tô Đông Thần một cái, không nhiều lắm, chỉ một cái liếc mắt thôi, lập tức khiến Tô Đông Thần liên tiếp đầu hàng, biết điều tránh ra.
Ninh Duệ Thần hài lòng thu hồi tầm mắt lại, thừa dịp Tô Duyệt còn chưa chú ý tới, tiếp tục rên hừ hừ.
"Được, bây giờ chúng ta về nhà." Tô Duyệt dịu dàng nói, "Anh ráng chịu đựng một chút, về đến nhà em nấu nước mật ong cho anh, uống vào sẽ không nhức đầu."
Ninh Duệ Thần nhanh chóng hóa thành người đàn ông nhỏ bé, thấp giọng đáp một tiếng.
Tô Duyệt cứ như vậy mà cật lực khiêng Ninh Duệ Thần cao hơn cô nửa cái đầu đi từng bước một ở dưới ánh mắt tràn đầy mập mờ của mọi người, xe của Ninh Duệ Thần để ở bãi đậu xe mà nhà họ Thẩm thuê rơi, cách nơi này hơi xa một chút, ngược lại thì hơi gần với nơi vừa rồi chạm mặt với Thẩm Gia Dũng.
Đợi Tô Duyệt đi tới nơi thì đã đổ mồ hôi đầm đìa, một giọt mồ hôi dọc theo xương quai xanh quyến rũ chậm rải chảy xuống, đôi mắt thâm sâu chợt nhìn thoáng qua, ánh mắt chớp lóe, chỉ nghe thấy người đàn ông nói câu "Đau đầu quá" liền nhắm ngay hướng cổ áo của cô gái ngã xuống, đôi môi gợi cảm chuẩn xác không sai một li chậm vào giọt mồ hôi kia.
Tô Duyệt đã sớm mệt dựa vào cửa sổ xe để thở, cũng không để ý đến động tác của người đàn ông, ánh mắt nhìn thoáng qua, thấy Phương Vận và Tô Viễn Hàng đứng chung một chỗ, Tô Viễn Hàng lịch sự mở cửa xe giúp Phương Vận, lấy tay ngăn mui xe, che cho cô ta ngồi xuống.
Tô Viễn Hàng từng có những tin đồn với những minh tinh khác, cũng bị người khác chụp hình với Trình Oánh Oánh đi vào quán rượu, còn Triệu Nhã Cầm tóm được một chuyện liền đi tìm người ta, sau lưng đã có người len lén đội cho bà ta danh hiệu người đàn bà chanh chua.
Nhưng Tô Duyệt cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì lúc này....
Ninh Duệ Thần không chỉ nằm trên người Tô Duyệt, mặt của anh càng dán chặt vào nơi cao ngất nào đó của Tô Duyệt, cô không muốn để ý cũng khó.
Bị anh kéo tới kéo lui như vậy, khăn lụa cũng không giấu được vết hôn trên cổ nữa, ánh mắt nghi ngờ và mập mờ của mọi người thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bọn họ, Tô Duyệt thẹn thùng hận không tìm được cái lỗ để chui vào.
Người đàn ông này, lúc dịu dàng thì giống như con sói đội lốt cừu, lúc vô lại thì chính là một con sói đói sống sờ sờ!
Nhanh chóng mở cửa xe ra, Tô Duyệt vội vàng đẩy Ninh Duệ Thần vào trong, đang chuẩn bị đi qua cửa bên kia lên xe thì bất ngờ bị bàn tay của người đàn ông kéo lại, Tô Duyệt không chút phòng bị cứ như vậy mà ngã vào trong.
Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng và quần jean màu xanh nhạt, đối với phần eo nhỏ nhắn không đầy cái nắm tay mà nói thì phần xương hông của cô khá lớn, cho nên thắt lưng quần jean hơi lớn đi một chút, nhưng không đến nỗi quá lớn.
Tô Duyệt cũng không mang nịt, cô không thích cảm giác bị siết chặt.
Nhưng chưa từng nghĩ, hôm nay lại tạo ra một không gian có lợi cho người khác .
Ngón tay thon dài luồn vào bên trong áo sơ mi trắng, dọc theo khe quần chui vào bên trong, lòng ngón tay mượt mà chạy dọc theo quần lót nhỏ màu trắng nhẹ nhàng ma sát, tay của anh giống như mang theo dòng điện, chạm vào chỗ nào cũng đều khiến cho Tô Duyệt thấy run rẩy từ tận đáy lòng.
"Đừng làm rộn." Tô Duyệt cố gắng đẩy tay anh ra, lại bị bàn tay to hết sức ở không của người đàn ông bắt được.
"Làm rộn? Anh làm rộn thế nào?" Ninh Duệ Thần nhướng mày không ngại học hỏi kẻ dưới nói, ánh mắt sâu thẳm nhuộm lên vài phần men say, nhìn thẳng vào cô gái đang liều mạng tránh né, còn trong đáy mắt cô lại rất trong sáng.
"Tay.... Tay của anh...." Tô Duyệt lắp bắp nói, rốt cuộc nói không ra một chữ.
Người đàn ông cũng không có ý định bỏ qua cho Tô Duyệt, thậm chí bàn tay còn bắt đầu càn rỡ thêm, trên mặt thì vẫn biết mà còn hỏi, "Tay của anh thế nào?"
Tô Duyệt cắn môi dưới, mặt đỏ tựa như tôm bị luộc chín, cố ý trốn ra sau, người đàn ông dứt khoát được voi đòi tiên, cô tránh một tấc, anh liền nhích lên hai tấc, mấy phen em trốn anh tiến, Tô Duyệt đã dính chặt vào cửa sổ xe, không hề còn con đường nào để lui về sau nữa.
"Vợ à, em chiều anh chút đi." Trong giọng nói đặc biệt của người đàn ông mang theo sự mê hoặc độc hữu, Ninh Duệ Thần từ từ cúi người, công kích về phía cô gái .
Ánh mắt thâm thúy lại xuyên qua kính chiếu hậu liếc về hướng khác, tay của đàn ông đứng ở góc tường bỗng nhiên nắm chặt, không đến một lát thì không thấy đâu nữa.
Khóe môi gợi cảm nhếch lên một nụ cười trào phúng, tâm tư của Thẩm Gia Dũng, anh cần nhìn liếc một cái là nhìn thấy rõ, chuyện cười, sao anh có thể để cho anh ta có một chút cơ hội chứ?
Cúi đầu, Ninh Duệ Thần hết sức chuyên chú tiếp tục làm chuyện bị dở dang lúc nãy.
Ở nơi này hai người hô mưa gọi gió làm đến trời đất mù mịt không biết thiên địa là gì chuẩn bị tiến công lần thứ N+1, thì có tiếng ồn ào lớn từ phía ngoài khiến hai người không thể không dừng vận động lại.
Thẩm Tuấn Ngạn sắc mặt tái xanh ôm lấy Trần Vân chạy như điên, chạy nhanh về phía xe thể thao của anh, váy cưới trắng tuyết trên người Trần Vân đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn mà thấy ghê người.
"Sao vậy?" Ninh Duệ Thần xuống xe, hỏi Tô Đông Thần theo ở phía sau.
"Trần Vân và một người đàn ông xảy ra tranh chấp, có thể là người đàn ông kia thừa dịp lúc Trần Vân không để ý đẫ đẩy cô ấy xuống, vừa đúng đụng vào góc bàn." Tô Đông Thần nhíu mày nói, dáng vẻ như nổi điên vừa rồi của Thẩm Tuấn Ngạn, từ trước tới giờ anh chưa từng thấy qua.
"Người đàn ông kia đâu?"
"Thừa dịp lúc hốt hoảng đã chạy trốn rồi." Tô Đông Thần nói nhỏ, liếc Ninh Duệ Thần một cái, trong phút chốc liền nảy ra ý định.
"Bây giờ cậu đến bệnh viện đi, tôi đi tìm người kia." Tô Đông Thần nói xong, liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Làm tổn thương đến người phụ nữ của anh em bọn họ, đương nhiên tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua!
Ninh Duệ Thần đưa Tô Duyệt lên xe, chạy như bay về phía bệnh viện.
Đến bệnh viện, liền thấy Thẩm Tuấn Ngạn đứng ở nơi đó sắc mặt tái nhợt, không có một chút máu.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn người đàn ông trước mặt, Ninh Duệ Thần không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai Thẩm Tuấn Ngạn, đây là cách đặc biệt để an ủi đàn giữa đàn ông với nhau.
"Đứa bé đã không giữ được, Trần Vân cũng có khả năng...." Thẩm Tuấn Ngạn muốn nói nữa cũng không được, anh cúi người xuống, hai tay ôm đầu, "Mọi người về trước đi, tôi muốn đợi ở đây một mình."
"Được." Ninh Duệ Thần cũng không miễn cưỡng, chỉ là sau khi đưa Tô Duyệt về nhà, liền vội vã đi ra ngoài.
Đêm nay, Ninh Duệ Thần cũng không về.
Còn Tô Duyệt thì vẫn ngủ hết sức an ổn, dù sao tối hôm qua cô cũng bị người đàn ông kia giày vò. Cho dù trong lòng cô luôn có ý ỷ lại dựa dẫm vào Ninh Duệ Thần ở bên cạnh mình, nhưng thân thể cũng sẽ tự động rơi vào trạng thái ngủ say.
Sáng sớm, khi Tô Duyệt vừa đến công ty, liền nghe thấy giọng nói sắc nhọn của người phụ nữ nữ vang vọng cả phòng làm việc.
"Phương Vận, cô là kẻ tiện nhân!" Triệu Nhã Cầm tát một cái vào mặt của Phương Vận, đôi mắt đỏ rực như muốn nứt ra, cầm tờ báo của ngày hôm nay lắc lắc trước mặt Phương Vận, "Dựa vào một chút sắc đẹp lại có thể đi quyến rũ chồng của người khác! Thật là hồ ly tinh không biết xấu hổ, cô cho rằng ai cũng là người cô có thể trèo tới sao?"
Lời này vừa nói ra, âm thanh bàn luận ầm ĩ của mọi người nhất thời vang lên.
"Không ngờ biên tập Phương là người như vậy!"
"Đúng vậy, bên ngoài thì nở mày nở mặt như thế, nhìn cũng không giống kẻ thứ ba phá hư gia đình người khác, không ngờ....Aizz!
"Có thể bò lên cao như vậy, sao có thể không có quy tắc ngầm?"
"Thì ra sở dĩ chị Lý giúp đỡ chị ta, chèn ép Tô Duyệt, là vì sau lưng có thế lực bao nuôi lớn!"
"...."
Những lời nói khó nghe ùn ùn kéo đến, sau khi nghe xong, Triệu Nhã Cầm không kiềm chế được mà càng chán ghét Phương Vận hơn, lửa giận trong lòng chỉ tăng chứ không giảm, vừa chuẩn bị cho Phương Vận thêm một cái tát, nhưng lại bị Phương Vận bắt được.
Mặc dù gò má sưng lên, chung quanh bàn luận chỉ trích rối rít, thế nhưng Phương Vận vẫn giữ vững bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên đối mặt với Triệu Nhã Cầm, "Bà Tô, nói chuyện vô căn cứ, bà nói tôi quyến rũ chồng của bà, có chứng cớ gì? Nếu bà còn hồ đồ như vậy, tôi sẽ gọi an ninh mời bà ra ngoài."
Triệu Nhã Cầm nhướng mày, giọng nói chói tai xuyên thẳng qua màng nhĩ của người nghe, "Gọi đi, tốt nhất gọi luôn người đi đường lại đây, để bọn họ nhìn xem, nữ biên tập nổi tiếng trong ngoài nước rốt cuộc là hạng người gì!"
"Hạng người gì, trong lòng chúng ta đương nhiên hiểu rõ, không cần phải bà Tô ở chỗ này kêu gào." Lý Tuyết Lỵ mặt lạnh đi tới, nhìn gò má bị sưng của Phương Vận, trong mắt thoáng hiện lên một chút đau lòng, nhìn lại Triệu Nhã Cầm, nhếch miệng cười lạnh.
"Mình không có bản lĩnh trông coi người đàn ông của mình, liền chạy đến đây trút giận vào người khác, đây chính là phong cách của bà Tô?" Lý Tuyết Lỵ ngăn ở trước mặt Phương Vận, khiêu khích Triệu Nhã Cầm, không có chút e ngại nào.
"Con mèo thỉnh thoảng còn biết ăn vụng, huống chi có vài người cố ý quyến rũ, đàn ông mà, dĩ nhiên thích đồ mới mẻ." Triệu Nhã Cầm trả lời lại một cách mỉa mai, lời nói ra căn bản không phù hợp với thân phận của bà ta.
Nhưng lúc này, một bóng dáng cao lớn vội vàng đi vào trong phòng làm việc.
"Nhã Cầm, đừng ở chỗ này quấy rối nữa!" Tô Viễn Hàng nói khẽ với Triệu Nhã Cầm, áy náy liếc mắt nhìn Phương Vận, còn trên mặt Phương Vận không có chút cảm xúc phập phồng nào.
"Phương Vận là do một người bạn nhờ tôi chăm sóc, giữa chúng tôi không có chuyện gì xảy ra cả." Tô Viễn Hàng nắm tay Triệu Nhã Cầm kéo đi, nhưng Triệu Nhã Cầm lại không chịu bỏ qua, nhướng máy lên, "Bạn? Bạn gì mà đi nhờ ông chăm sóc người phụ nữ của ông ta? Ông ta thật đúng là quá tin tưởng ôngnhỉ."
Sắc mặt của Tô Viễn Hàng càng lúc càng khó coi, ông nhịn bà ta nhiều năm như vậy, ai ngờ sự khoan nhượng của ông lại khiến cho Triệu Nhã Cầm ghen tỵ, sợ ngờ vực cũng càng ngày càng nặng, nếu không phải không muốn người khác cười nhạo mình, ông đã sớm ly hôn với bà ta rồi!
Ánh mắt nhìn lướt qua, liền thấy Tô Duyệt đang đứng ở cách đó không xa sửa sang lại tài liệu của mình, lòng lo lắng thoáng bình phục lại một chút, thật may là cô không nhìn về phía ông.
Lúc người khác dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn ông thì Tô Viễn Hàng chỉ cảm thấy lúng túng, nhưng nếu Tô Duyệt nhìn thấy vẻ quẫn bách của ông, Tô Viễn Hàng sẽ cảm thấy người phụ nữ đó đang để s đến mình, loại cảm giác đó khiến ông rất khó chịu, khó chịu đến mức ông không thể chịu đựng.
"Ơ, không ngờ bà Triệu cũng ở đây, hôm nay nơi này thật đúng là náo nhiệt." Giọng nói mang theo ý cười đột nhiên từ ngoài cửa truyền vào phòng làm việc, nghiêng đầu, liền thấy Trình Oánh Oánh từ từ đi tới nơi này.
Bộ dáng của Trình Oánh Oánh vẫn như lần trước Tô Duyệt nhìn thấy, vẫn là mái tóc đỏ rực, chỉ khác là, hôm nay trang điểm hơi nhạt, hơn nữa cô ta đã có kinh nghiệm giới nghệ sĩ, đã luyện thành phong thái trong mỗi cái nhấc chân đều phát tán ra cảm giác lẳng lơ.
Mặc dù Triệu Nhã Cầm hết sức chú trọng bảo dưỡng da dẻ của mình, nhưng tướng từ tâm sinh, bởi vì ghen ghét trong lòng một thời gian dài, màu da trên mặc không trang điểm đậm thì không thể bù đắp được, Trình Oánh Oánh lại cố ý đứng bên cạnh Triệu Nhã Cầm, hiển nhiên sẽ hiện ra sự khác biệt hết sức rõ ràng.
Bị so sánh với ngôi sao hạng ba mình luôn khinh thường trong lòng, đương nhiên sẽ Triệu Nhã Cầm không phục, không lựa lời hậm hực mắngg, " Thật là hồ ly tinh!"
"Cám ơn bà Tô đã khen nhầm, phụ nữ làm hồ ly tinh cũng là cần vốn liếng." Trình Oánh Oánh cười khanh khách nói, "Trường hợp hồ ly tinh lên làm vợ chính cũng có rất nhiều, bà Tô cũng nên cẩn thận."
Triệu Nhã Cầm nghe xong, sắc mặt lập tức xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Tô Viễn Hàng im lặng không lên tiếng, vào thời khắc này càng giống như là cam chịu, khiến Triệu Nhã Cầm càng thêm hoảng hồn.
"Hừ, dựa vào cô? Trình Oánh Oánh, cô đừng tự tin thái quá nữa? Viễn Hàng, không khí nơi này thối quá, chúng ta đi thôi." Thấy Tô Viễn Hàng không lên tiếng, Triệu Nhã Cầm không thể làm gì khác hơn là tìm cho mình mấy bậc thang đi xuống.
Nói xong, liền kéo Tô Viễn Hàng đi ra ngoài.
Lần trước, sau khi Tô Duyệt tìm Trình Oánh Oánh tham gia chương trình nhưng vẫn không gặp được người, Trình Oánh Oánh liên tục không có thời gian tới tham gia phỏng vấn, hôm nay vất vả lắm mới dành ra hai tiếng, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như thế.
"Cô Trình, hôm nay sợ rằng không được rồi." Lý Tuyết Lỵ cười chịu tội nói: "Vừa rồi cô cũng thấy đấy, bây giờ Phương Vận hoàn toàn không có cách nào trang điểm."
"Không phải trong đài của các người có hai nữ biên tập sao?" Trình Oánh Oánh nhìn Tô Duyệt, "Bài phỏng vấn gần đây của biên tập Tô, tôi nhìn thấy rất tốt, thế nào, cảm thấy tôi vẫn không đủ tư cách để biên tập Tô phỏng vấn sao?"
Giờ phút này, Tô Duyệt sững sờ nhìn anh, Ninh Duệ Thần chưa từng làm nũng với cô, chưa từng nói những lời này, trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết nên phản ứng ra sao.
Trời xanh thăm thẳm, hoa cỏ rất thơm, còn trong đáy mắt anh, gợn sóng mênh mông, dường như hút toàn bộ ánh sáng vào, trong nháy mắt, tất cả mọi thứ xung quanh anh đều bị lu mờ.
Vừa rồi vốn không nên uống nhiều rượu như vậy, thế nhưng ai đến mời anh cũng không từ chối, uống cạn cả phần rượu của cô.
Anh nói, anh không thích Thẩm Gia Dũng nhìn cô lâu, anh nói, anh cũng biết ghen.
Lí do ghen, là bởi vì quan tâm sao?
Cảm giác ngọt ngào trong một cái nháy mắt ngắn ngủi thấm vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng Tô Duyệt, dù sao, không có người phụ nữ nào lại không thích được người đàn ông của mình nâng niu trong tay.
"Vợ, chúng ta về nhà thôi, anh thấy khó chịu quá." Ninh Duệ Thần lảo đảo mấy bước, tỏ vẻ lúc này mình thật sự uống say rồi.
Tô Duyệt gật đầu một cái, Tô Đông Thần lại không biết từ đâu ló ra, cười híp mắt nhìn Ninh Duệ Thần ngã vào lòng Tô Duyệt, "Sao thế, không nhịn được rồi hả, tiệc cưới của anh em cũng muốn bỏ qua sao?"
Ninh Duệ Thần hờ hững liếc Tô Đông Thần một cái, không nhiều lắm, chỉ một cái liếc mắt thôi, lập tức khiến Tô Đông Thần liên tiếp đầu hàng, biết điều tránh ra.
Ninh Duệ Thần hài lòng thu hồi tầm mắt lại, thừa dịp Tô Duyệt còn chưa chú ý tới, tiếp tục rên hừ hừ.
"Được, bây giờ chúng ta về nhà." Tô Duyệt dịu dàng nói, "Anh ráng chịu đựng một chút, về đến nhà em nấu nước mật ong cho anh, uống vào sẽ không nhức đầu."
Ninh Duệ Thần nhanh chóng hóa thành người đàn ông nhỏ bé, thấp giọng đáp một tiếng.
Tô Duyệt cứ như vậy mà cật lực khiêng Ninh Duệ Thần cao hơn cô nửa cái đầu đi từng bước một ở dưới ánh mắt tràn đầy mập mờ của mọi người, xe của Ninh Duệ Thần để ở bãi đậu xe mà nhà họ Thẩm thuê rơi, cách nơi này hơi xa một chút, ngược lại thì hơi gần với nơi vừa rồi chạm mặt với Thẩm Gia Dũng.
Đợi Tô Duyệt đi tới nơi thì đã đổ mồ hôi đầm đìa, một giọt mồ hôi dọc theo xương quai xanh quyến rũ chậm rải chảy xuống, đôi mắt thâm sâu chợt nhìn thoáng qua, ánh mắt chớp lóe, chỉ nghe thấy người đàn ông nói câu "Đau đầu quá" liền nhắm ngay hướng cổ áo của cô gái ngã xuống, đôi môi gợi cảm chuẩn xác không sai một li chậm vào giọt mồ hôi kia.
Tô Duyệt đã sớm mệt dựa vào cửa sổ xe để thở, cũng không để ý đến động tác của người đàn ông, ánh mắt nhìn thoáng qua, thấy Phương Vận và Tô Viễn Hàng đứng chung một chỗ, Tô Viễn Hàng lịch sự mở cửa xe giúp Phương Vận, lấy tay ngăn mui xe, che cho cô ta ngồi xuống.
Tô Viễn Hàng từng có những tin đồn với những minh tinh khác, cũng bị người khác chụp hình với Trình Oánh Oánh đi vào quán rượu, còn Triệu Nhã Cầm tóm được một chuyện liền đi tìm người ta, sau lưng đã có người len lén đội cho bà ta danh hiệu người đàn bà chanh chua.
Nhưng Tô Duyệt cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì lúc này....
Ninh Duệ Thần không chỉ nằm trên người Tô Duyệt, mặt của anh càng dán chặt vào nơi cao ngất nào đó của Tô Duyệt, cô không muốn để ý cũng khó.
Bị anh kéo tới kéo lui như vậy, khăn lụa cũng không giấu được vết hôn trên cổ nữa, ánh mắt nghi ngờ và mập mờ của mọi người thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bọn họ, Tô Duyệt thẹn thùng hận không tìm được cái lỗ để chui vào.
Người đàn ông này, lúc dịu dàng thì giống như con sói đội lốt cừu, lúc vô lại thì chính là một con sói đói sống sờ sờ!
Nhanh chóng mở cửa xe ra, Tô Duyệt vội vàng đẩy Ninh Duệ Thần vào trong, đang chuẩn bị đi qua cửa bên kia lên xe thì bất ngờ bị bàn tay của người đàn ông kéo lại, Tô Duyệt không chút phòng bị cứ như vậy mà ngã vào trong.
Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng và quần jean màu xanh nhạt, đối với phần eo nhỏ nhắn không đầy cái nắm tay mà nói thì phần xương hông của cô khá lớn, cho nên thắt lưng quần jean hơi lớn đi một chút, nhưng không đến nỗi quá lớn.
Tô Duyệt cũng không mang nịt, cô không thích cảm giác bị siết chặt.
Nhưng chưa từng nghĩ, hôm nay lại tạo ra một không gian có lợi cho người khác .
Ngón tay thon dài luồn vào bên trong áo sơ mi trắng, dọc theo khe quần chui vào bên trong, lòng ngón tay mượt mà chạy dọc theo quần lót nhỏ màu trắng nhẹ nhàng ma sát, tay của anh giống như mang theo dòng điện, chạm vào chỗ nào cũng đều khiến cho Tô Duyệt thấy run rẩy từ tận đáy lòng.
"Đừng làm rộn." Tô Duyệt cố gắng đẩy tay anh ra, lại bị bàn tay to hết sức ở không của người đàn ông bắt được.
"Làm rộn? Anh làm rộn thế nào?" Ninh Duệ Thần nhướng mày không ngại học hỏi kẻ dưới nói, ánh mắt sâu thẳm nhuộm lên vài phần men say, nhìn thẳng vào cô gái đang liều mạng tránh né, còn trong đáy mắt cô lại rất trong sáng.
"Tay.... Tay của anh...." Tô Duyệt lắp bắp nói, rốt cuộc nói không ra một chữ.
Người đàn ông cũng không có ý định bỏ qua cho Tô Duyệt, thậm chí bàn tay còn bắt đầu càn rỡ thêm, trên mặt thì vẫn biết mà còn hỏi, "Tay của anh thế nào?"
Tô Duyệt cắn môi dưới, mặt đỏ tựa như tôm bị luộc chín, cố ý trốn ra sau, người đàn ông dứt khoát được voi đòi tiên, cô tránh một tấc, anh liền nhích lên hai tấc, mấy phen em trốn anh tiến, Tô Duyệt đã dính chặt vào cửa sổ xe, không hề còn con đường nào để lui về sau nữa.
"Vợ à, em chiều anh chút đi." Trong giọng nói đặc biệt của người đàn ông mang theo sự mê hoặc độc hữu, Ninh Duệ Thần từ từ cúi người, công kích về phía cô gái .
Ánh mắt thâm thúy lại xuyên qua kính chiếu hậu liếc về hướng khác, tay của đàn ông đứng ở góc tường bỗng nhiên nắm chặt, không đến một lát thì không thấy đâu nữa.
Khóe môi gợi cảm nhếch lên một nụ cười trào phúng, tâm tư của Thẩm Gia Dũng, anh cần nhìn liếc một cái là nhìn thấy rõ, chuyện cười, sao anh có thể để cho anh ta có một chút cơ hội chứ?
Cúi đầu, Ninh Duệ Thần hết sức chuyên chú tiếp tục làm chuyện bị dở dang lúc nãy.
Ở nơi này hai người hô mưa gọi gió làm đến trời đất mù mịt không biết thiên địa là gì chuẩn bị tiến công lần thứ N+, thì có tiếng ồn ào lớn từ phía ngoài khiến hai người không thể không dừng vận động lại.
Thẩm Tuấn Ngạn sắc mặt tái xanh ôm lấy Trần Vân chạy như điên, chạy nhanh về phía xe thể thao của anh, váy cưới trắng tuyết trên người Trần Vân đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn mà thấy ghê người.
"Sao vậy?" Ninh Duệ Thần xuống xe, hỏi Tô Đông Thần theo ở phía sau.
"Trần Vân và một người đàn ông xảy ra tranh chấp, có thể là người đàn ông kia thừa dịp lúc Trần Vân không để ý đẫ đẩy cô ấy xuống, vừa đúng đụng vào góc bàn." Tô Đông Thần nhíu mày nói, dáng vẻ như nổi điên vừa rồi của Thẩm Tuấn Ngạn, từ trước tới giờ anh chưa từng thấy qua.
"Người đàn ông kia đâu?"
"Thừa dịp lúc hốt hoảng đã chạy trốn rồi." Tô Đông Thần nói nhỏ, liếc Ninh Duệ Thần một cái, trong phút chốc liền nảy ra ý định.
"Bây giờ cậu đến bệnh viện đi, tôi đi tìm người kia." Tô Đông Thần nói xong, liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Làm tổn thương đến người phụ nữ của anh em bọn họ, đương nhiên tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua!
Ninh Duệ Thần đưa Tô Duyệt lên xe, chạy như bay về phía bệnh viện.
Đến bệnh viện, liền thấy Thẩm Tuấn Ngạn đứng ở nơi đó sắc mặt tái nhợt, không có một chút máu.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn người đàn ông trước mặt, Ninh Duệ Thần không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai Thẩm Tuấn Ngạn, đây là cách đặc biệt để an ủi đàn giữa đàn ông với nhau.
"Đứa bé đã không giữ được, Trần Vân cũng có khả năng...." Thẩm Tuấn Ngạn muốn nói nữa cũng không được, anh cúi người xuống, hai tay ôm đầu, "Mọi người về trước đi, tôi muốn đợi ở đây một mình."
"Được." Ninh Duệ Thần cũng không miễn cưỡng, chỉ là sau khi đưa Tô Duyệt về nhà, liền vội vã đi ra ngoài.
Đêm nay, Ninh Duệ Thần cũng không về.
Còn Tô Duyệt thì vẫn ngủ hết sức an ổn, dù sao tối hôm qua cô cũng bị người đàn ông kia giày vò. Cho dù trong lòng cô luôn có ý ỷ lại dựa dẫm vào Ninh Duệ Thần ở bên cạnh mình, nhưng thân thể cũng sẽ tự động rơi vào trạng thái ngủ say.
Sáng sớm, khi Tô Duyệt vừa đến công ty, liền nghe thấy giọng nói sắc nhọn của người phụ nữ nữ vang vọng cả phòng làm việc.
"Phương Vận, cô là kẻ tiện nhân!" Triệu Nhã Cầm tát một cái vào mặt của Phương Vận, đôi mắt đỏ rực như muốn nứt ra, cầm tờ báo của ngày hôm nay lắc lắc trước mặt Phương Vận, "Dựa vào một chút sắc đẹp lại có thể đi quyến rũ chồng của người khác! Thật là hồ ly tinh không biết xấu hổ, cô cho rằng ai cũng là người cô có thể trèo tới sao?"
Lời này vừa nói ra, âm thanh bàn luận ầm ĩ của mọi người nhất thời vang lên.
"Không ngờ biên tập Phương là người như vậy!"
"Đúng vậy, bên ngoài thì nở mày nở mặt như thế, nhìn cũng không giống kẻ thứ ba phá hư gia đình người khác, không ngờ....Aizz!
"Có thể bò lên cao như vậy, sao có thể không có quy tắc ngầm?"
"Thì ra sở dĩ chị Lý giúp đỡ chị ta, chèn ép Tô Duyệt, là vì sau lưng có thế lực bao nuôi lớn!"
"...."
Những lời nói khó nghe ùn ùn kéo đến, sau khi nghe xong, Triệu Nhã Cầm không kiềm chế được mà càng chán ghét Phương Vận hơn, lửa giận trong lòng chỉ tăng chứ không giảm, vừa chuẩn bị cho Phương Vận thêm một cái tát, nhưng lại bị Phương Vận bắt được.
Mặc dù gò má sưng lên, chung quanh bàn luận chỉ trích rối rít, thế nhưng Phương Vận vẫn giữ vững bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên đối mặt với Triệu Nhã Cầm, "Bà Tô, nói chuyện vô căn cứ, bà nói tôi quyến rũ chồng của bà, có chứng cớ gì? Nếu bà còn hồ đồ như vậy, tôi sẽ gọi an ninh mời bà ra ngoài."
Triệu Nhã Cầm nhướng mày, giọng nói chói tai xuyên thẳng qua màng nhĩ của người nghe, "Gọi đi, tốt nhất gọi luôn người đi đường lại đây, để bọn họ nhìn xem, nữ biên tập nổi tiếng trong ngoài nước rốt cuộc là hạng người gì!"
"Hạng người gì, trong lòng chúng ta đương nhiên hiểu rõ, không cần phải bà Tô ở chỗ này kêu gào." Lý Tuyết Lỵ mặt lạnh đi tới, nhìn gò má bị sưng của Phương Vận, trong mắt thoáng hiện lên một chút đau lòng, nhìn lại Triệu Nhã Cầm, nhếch miệng cười lạnh.
"Mình không có bản lĩnh trông coi người đàn ông của mình, liền chạy đến đây trút giận vào người khác, đây chính là phong cách của bà Tô?" Lý Tuyết Lỵ ngăn ở trước mặt Phương Vận, khiêu khích Triệu Nhã Cầm, không có chút e ngại nào.
"Con mèo thỉnh thoảng còn biết ăn vụng, huống chi có vài người cố ý quyến rũ, đàn ông mà, dĩ nhiên thích đồ mới mẻ." Triệu Nhã Cầm trả lời lại một cách mỉa mai, lời nói ra căn bản không phù hợp với thân phận của bà ta.
Nhưng lúc này, một bóng dáng cao lớn vội vàng đi vào trong phòng làm việc.
"Nhã Cầm, đừng ở chỗ này quấy rối nữa!" Tô Viễn Hàng nói khẽ với Triệu Nhã Cầm, áy náy liếc mắt nhìn Phương Vận, còn trên mặt Phương Vận không có chút cảm xúc phập phồng nào.
"Phương Vận là do một người bạn nhờ tôi chăm sóc, giữa chúng tôi không có chuyện gì xảy ra cả." Tô Viễn Hàng nắm tay Triệu Nhã Cầm kéo đi, nhưng Triệu Nhã Cầm lại không chịu bỏ qua, nhướng máy lên, "Bạn? Bạn gì mà đi nhờ ông chăm sóc người phụ nữ của ông ta? Ông ta thật đúng là quá tin tưởng ôngnhỉ."
Sắc mặt của Tô Viễn Hàng càng lúc càng khó coi, ông nhịn bà ta nhiều năm như vậy, ai ngờ sự khoan nhượng của ông lại khiến cho Triệu Nhã Cầm ghen tỵ, sợ ngờ vực cũng càng ngày càng nặng, nếu không phải không muốn người khác cười nhạo mình, ông đã sớm ly hôn với bà ta rồi!
Ánh mắt nhìn lướt qua, liền thấy Tô Duyệt đang đứng ở cách đó không xa sửa sang lại tài liệu của mình, lòng lo lắng thoáng bình phục lại một chút, thật may là cô không nhìn về phía ông.
Lúc người khác dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn ông thì Tô Viễn Hàng chỉ cảm thấy lúng túng, nhưng nếu Tô Duyệt nhìn thấy vẻ quẫn bách của ông, Tô Viễn Hàng sẽ cảm thấy người phụ nữ đó đang để s đến mình, loại cảm giác đó khiến ông rất khó chịu, khó chịu đến mức ông không thể chịu đựng.
"Ơ, không ngờ bà Triệu cũng ở đây, hôm nay nơi này thật đúng là náo nhiệt." Giọng nói mang theo ý cười đột nhiên từ ngoài cửa truyền vào phòng làm việc, nghiêng đầu, liền thấy Trình Oánh Oánh từ từ đi tới nơi này.
Bộ dáng của Trình Oánh Oánh vẫn như lần trước Tô Duyệt nhìn thấy, vẫn là mái tóc đỏ rực, chỉ khác là, hôm nay trang điểm hơi nhạt, hơn nữa cô ta đã có kinh nghiệm giới nghệ sĩ, đã luyện thành phong thái trong mỗi cái nhấc chân đều phát tán ra cảm giác lẳng lơ.
Mặc dù Triệu Nhã Cầm hết sức chú trọng bảo dưỡng da dẻ của mình, nhưng tướng từ tâm sinh, bởi vì ghen ghét trong lòng một thời gian dài, màu da trên mặc không trang điểm đậm thì không thể bù đắp được, Trình Oánh Oánh lại cố ý đứng bên cạnh Triệu Nhã Cầm, hiển nhiên sẽ hiện ra sự khác biệt hết sức rõ ràng.
Bị so sánh với ngôi sao hạng ba mình luôn khinh thường trong lòng, đương nhiên sẽ Triệu Nhã Cầm không phục, không lựa lời hậm hực mắngg, " Thật là hồ ly tinh!"
"Cám ơn bà Tô đã khen nhầm, phụ nữ làm hồ ly tinh cũng là cần vốn liếng." Trình Oánh Oánh cười khanh khách nói, "Trường hợp hồ ly tinh lên làm vợ chính cũng có rất nhiều, bà Tô cũng nên cẩn thận."
Triệu Nhã Cầm nghe xong, sắc mặt lập tức xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Tô Viễn Hàng im lặng không lên tiếng, vào thời khắc này càng giống như là cam chịu, khiến Triệu Nhã Cầm càng thêm hoảng hồn.
"Hừ, dựa vào cô? Trình Oánh Oánh, cô đừng tự tin thái quá nữa? Viễn Hàng, không khí nơi này thối quá, chúng ta đi thôi." Thấy Tô Viễn Hàng không lên tiếng, Triệu Nhã Cầm không thể làm gì khác hơn là tìm cho mình mấy bậc thang đi xuống.
Nói xong, liền kéo Tô Viễn Hàng đi ra ngoài.
Lần trước, sau khi Tô Duyệt tìm Trình Oánh Oánh tham gia chương trình nhưng vẫn không gặp được người, Trình Oánh Oánh liên tục không có thời gian tới tham gia phỏng vấn, hôm nay vất vả lắm mới dành ra hai tiếng, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như thế.
"Cô Trình, hôm nay sợ rằng không được rồi." Lý Tuyết Lỵ cười chịu tội nói: "Vừa rồi cô cũng thấy đấy, bây giờ Phương Vận hoàn toàn không có cách nào trang điểm."
"Không phải trong đài của các người có hai nữ biên tập sao?" Trình Oánh Oánh nhìn Tô Duyệt, "Bài phỏng vấn gần đây của biên tập Tô, tôi nhìn thấy rất tốt, thế nào, cảm thấy tôi vẫn không đủ tư cách để biên tập Tô phỏng vấn sao?"