Bên kia điện thoại bỗng nhiên sững sờ, ngay sau đó lại nịnh hót nói, "Tuấn Ngạn đây, chị dâu, sao ngay cả giọng của tôi em cũng không nhận ra vậy?"
Thẩm Tuấn Ngạn?
Trong đầu lập tức hiện lên một người đàn ông với cao hơn cô một cái đầu lúc nào cũng cợt nhã gian manh trước mặt cô.
"Có chuyện gì vậy?" Tô Duyệt tận lực để giọng nói của chính mình nghe tương đối bình tĩnh.
"Cũng không có gì chuyện hết, chỉ là muốn mời em đến nhà... ha ha... ăn cơm uống trà tâm sự để bồi dưỡng tình cảm thôi."
"... Miễn đi." Tô Duyệt nói xong, liền chuẩn bị cúp điện thoại.
Thẩm Tuấn Ngạn vội vàng hô, "Đợi chút, chị dâu! Em có thể đi chợ mua chút…hành lá mang đến đây được không?"
"...."
"Nếu tiện, có thể mua thêm quất, gừng, tỏi...." Thẩm Tuấn Ngạn bô bô nói, Tô Duyệt chỉ cảm thấy đau đầu một trận.
"Nhà của anh có người giúp việc chứ?"
"Trần Vân thích yên tĩnh, nên anh đuổi hết đi rồi." Thẩm Tuấn Ngạn đáng thương nói: "Chị dâu, anh biết em rất tốt bụng, chị dâu, em nể tình tình cảm của anh với A Ninh nhiều năm như vậy, chị dâu, em giúp anh mua hành lá đến đây đi."
Thẩm Tuấn Ngạn mở miệng một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu, Tô Duyệt vội vàng nói, "Mua cũng được, nhưng tôi không biết đường đến nhà anh."
"Không sao hết, anh sẽ đưa địa chỉ cho em, rất dễ đi à." Giọng của Thẩm Tuấn Ngạn bỗng nhiên vui vẻ.
Quả nhiên Thẩm Tuấn Ngạn không có lừa cô, chỗ đó nằm ở khu vực vàng của Lạc Thành, quả thật rất dễ tìm.
Về nhà tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong, Tô Duyệt đi mua những thứ Thẩm Tuấn Ngạn đã nhắn rồi đi đến nhà anh ta.
Lúc Tô Duyệt đến nhà họ Thẩm thì nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta phải kinh hoàng.
Lúc này Trần Vân mặt không chút thay đổi cầm một con dao, ở trên một con cá không ngừng giẫy dụa khoa tay múa chân qua qua lại lại, nhưng chậm chạp không xuống tay.
"Cô biết nấu ăn sao?" Tô Duyệt kinh ngạc hỏi.
"Không biết, nhưng tôi không muốn để Thẩm Tuấn Ngạn xem thường." Giọng của Trần Vân không hề có nhiệt độ, ánh mắt dính chặt lên con cá không ngừng vẫy đuôi trên thớt gỗ kia.
Thật ra nguyên nhân chính là do Thẩm Tuấn Ngạn và cô đánh cuộc, nếu Trần Vân có thể nấu ra được một món ăn, anh sẽ nói cho cô biết vì sao lần trước anh nói đã từng gặp cô hai mươi năm về trước.
Về chuyện này, cho dù cô có ép hỏi thế nào Thẩm Tuấn Ngạn vẫn im re không hé một lời!
Thật là đáng ghét!
Nghĩ tới đây, dao trong tay Trần Vân trong nháy mắt chém xuống thân cá!
Tô Duyệt vội vàng ngăn cản, "Đừng...." Lời còn chưa dứt, một sinh mạng sắp chết hiện tại đã chết hoàn toàn.
"Đầu cá nấu cháo, thân cá kho tàu." Trần Vân tỉnh táo phân tích vì sao mình lại làm vậy, tỏ rõ mình cũng không phải là hành sự lỗ mãng.
Nhìn con cá chồng chất vết thương, Tô Duyệt im lặng.
"Cô đi ra ngoài đi, tôi sợ xảy ra hoả hoạn, vì vậy cô càng tránh xa tôi càng tốt."
"Được.” Tô Duyệt gật đầu một cái, đối với những nguy hiểm tránh được thì tránh này, cô vẫn rất có ý thức mà tránh né.
Trong phòng khách, Thẩm Tuấn Ngạn nhìn bóng dáng đang không ngừng bận rộn trong phòng bếp, ánh mắt bất giác trở nên nhu hòa, cô đã chạy trốn một lần, khiến anh từ không thấy rõ tim của mình đến quyết tâm nhất định phải giữ cô thật chặt ở trong tay mình.
Anh không nói cho cô biết, như vậy chờ đến khi hai người già rồi, anh sẽ nói, bà xã à, anh cho em biết, hai mươi năm trước, ở cô nhi viện, ông xã đã nhìn trúng bà xã, khi đó bà xã rất khó hầu hạ, ông xã đã tốt bụng len lén kín đáo đưa đồ ăn cho bà xã mà bà xã lại không cần....
Tô Duyệt đi tới, nhìn vẻ mặt si tình nhìn chằm chằm vào phòng bếp của Thẩm Tuấn Ngạn, cô bình tĩnh nói, "Nước miếng của anh chảy xuống rồi kìa."
"Ha ha, hôm nay cám ơn em nhiều nha." Thẩm Tuấn Ngạn vội vàng lau khóe miệng một cái, cười hì hì nói với Tô Duyệt.
Hành đã đưa tới, vậy không cần gọi chị dâu nữa, có thể thấy được Thẩm Tuấn Ngạn trở mặt đến mức nào.
Đây là nơi anh ta ở một mình, bài trí rất nhiều đồ trong phòng bếp, sau khi hai người đi chợ mua thức ăn về đến nhà mới phát hiện trong nhà không có một chút gia vị nào, Thẩm Tuấn Ngạn lại không yên lòng để cô ở nhà một mình, cho nên liền nhờ Tô Duyệt tới đây.
Ở bệnh viện, Trần Vân thường xuyên phải đối mặt với nhiều bệnh nhân khác nhau, nhưng trong lòng cô lại không hề thích tiếp xúc với quá nhiều người xa lạ, mà Thẩm Tuấn Ngạn có thể nhìn ra được, Trần Vân cũng không bài xích Tô Duyệt mấy.
Mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng sợ rằng sau khi trải qua chuyện của Tô Thiến Tuyết, Tô Duyệt đã trở thành đồng minh trong lòng Trần Vân rồi.
Dù sao, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.
"Đến nếm thử đi." Một bát cá kho tàu trong nháy mắt đã bưng lên, Tô Duyệt còn tưởng rằng sẽ rất khó coi, nhưng nhìn bên ngoài cũng không tệ lắm.
Thẩm Tuấn Ngạn cười hì hì đi tới, dùng đôi đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, qua một hồi lâu mới bình luận, "Ăn ngon."
Trần Vân vẫn làm mặt lạnh từ chối cho ý kiến, hình như đã sớm biết đáp án của Thẩm Tuấn Ngạn
"Em thắng." Trần Vân nhắc nhở Thẩm Tuấn Ngạn.
Thẩm Tuấn Ngạn vô tội nháy nháy mắt, "Em thắng cái gì?"
Trần Vân lạnh lùng nhìn vẻ mặt vô tội của Thẩm Tuấn Ngạn, yên lặng đi vào phòng bếp, một lát sau cầm con dao đi ra, giọng nói ôn hòa, "Thẩm Tuấn Ngạn, em muốn giải phẩu anh... Anh đứng lại!"
Trong nháy mắt, cả phòng khách gà bay trững vỡ, Tô Duyệt yên lặng ngồi trên ghế sofa, bưng bát cá lên, vừa nếm thử vừa tiếp tục xem ti vi.
Ừ.... Mùi vị quả thật không tệ.
Nửa giờ sau, cuối cùng hai người kia lấy kết cục Thẩm Tuấn Ngạn đi rửa bát mà chấm dứt.
Nhìn Trần Vân ngồi ở bên cạnh, cuối cùng Tô Duyệt không nhịn được hỏi : "Cô thật sự chưa từng nấu ăn sao?”
"Chưa từng."
Tô Duyệt nhất thời buồn bực, đều chưa từng nấu ăn như nhau sao lại chênh lệch lớn như vậy?
"Cô không biết nấu ăn?" Trần Vân hỏi cô gái đang nhíu mày ủ rủ.
Tô Duyệt thành thực lắc đầu.
"Chắc hẳn đàn ông đều thích sau khi đi làm về nhà sẽ được ăn những món ăn nóng hổi, tôi mệt rồi, về phòng ngủ trước đây." Trần Vân tùy ý nói, đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Tô Duyệt nhìn bát cá kho tàu bị mình ăn sạch không còn một miếng, cũng không để ý Trần Vân rời đi.
Lúc này chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Thẩm Tuấn Ngạn ở trong phòng bếp cũng không ngẩng đầu lên nói, "Tiểu Duyệt, người đàn ông của em đến đón đấy, mau mở cửa đi!”
"Vâng." Tô Duyệt máy móc gật đầu một cái, mở cửa, quả nhiên thấy Ninh Duệ Thần đứng ngoài cửa.
Chắc là Thẩm Tuấn Ngạn đã báo cho anh.
Tô Duyệt trực tiếp đi vào bên trong xe, cả đường đi đều im lặng không nói.
Sau khi về nhà, cũng hết sức nhu thuận để Ninh Duệ Thần bôi thuốc cho mình, thậm chí ngay cả khi anh đùa giỡn cũng không tránh né.
Nhìn cô vợ nhỏ đã đặt tâm tư ở nơi nào, Ninh Duệ Thần vỗ vỗ đầu của cô, "Nghĩ gì thế?"
Tô Duyệt ngước mắt, nhẹ nhàng nói, "Buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ."
"Vậy thì ngủ đi." Anh ôm cô nằm xuống, rồi tắt đèn đi ngủ.
Nhưng, hai mắt cô gái đột nhiên mở to, đợi qua mười mấy phút sau, cô gái thận trọng đẩy tay người đàn ông ra, mà lần này, người đàn ông cũng có vẻ phối hợp khác thường.
Cẩn thận đi xuống giường, Tô Duyệt rón rén đi ra ngoài phòng khách, mở máy tính bật Baidu.
Người đàn ông nằm trên giường chợt mở mắt ra, nhìn cửa phòng bị mở, nhếch lên một nụ cười tà mị.
Cô gái nhỏ này lại muốn làm cái gì đây, anh có chút mong mỏi chờ xem đấy.
***
Sáng sớm, khi Tô Duyệt đến công ty thì trên bàn đã xuất hiện một bó hoa hồng đỏ to đùng.
"Tô Duyệt, là một người mới chưa đạt được thành tích gì, tốt nhất nên học thêm tính khiêm tốn, lấy lòng mọi người không phải là thói quen tốt." Lý Thần đi tới, nhìn bó hoa hồng đỏ, giọng nói hết sức lạnh lẽo.
Tô Duyệt gật đầu một cái, dáng vẻ nghiêm túc nghe chỉ bảo, cung kính tiễn Lý Thần rời đi.
Ở giữa bó hoa hồng có kẹp một quyển sổ nhỏ, đây là quyển sổ cô luôn mang theo bên mình để ghi chép, trên mặt bìa vẫn còn lưu lại vết máu.
Mở ra bên trong có kẹp một tờ giấy, đợi sau khi Tô Duyệt nhìn hai hàng chữ rồng bay phượng múa ở phía trên xong thì mặt bỗng nhiên trở nên lúng túng đỏ hồng.
—— Cưỡng hôn không phải là một thói quen tốt.
—— Chỉ là, mùi vị không tệ.
Hai hàng chữ ngắn ngủi, cũng đã thể hiện rõ người tặng hoa là ai.
Mặc dù lúc ấy không chú ý đến bộ dạng của người đàn ông kia, nhưng chỉ dựa này kiểu nói này thì biết đây không phải là một người đàn ông đàng hoàng gì.
Một bó hoa hồng nở rộ bị Tô Duyệt lấy đường pa-ra-bôn làm chuẩn ném vào thùng rác.
Trở lại vị trí của mình, Tô Duyệt nhanh chóng làm xong công việc của mình, sau đó lấy một tờ giấy trong túi ra cẩn thận nghiên cứu.
Sau khi tan làm, Tô Duyệt đã thấy Ninh Duệ Thần đứng dựa vào xe chờ cô.
"Em đến đưa đồ ăn cho Trần Vân, gần đây tâm tình của cô ấy không ổn định, tối nay em ở cùng Trần Vân, sẽ không về nhà." Tô Duyệt cúi đầu nói.
Đôi mắt thâm sâu nhìn cô gái trước mát, mày rậm không biến sắc nhướng lên.
Đưa đồ ăn? Không về nhà?
Không phải cô sợ tối nay anh muốn tiếp tục vận động nên mới cố ý tránh né anh đấy chứ?
Ngày hôm qua anh đã kiểm tra kĩ, thương tích cũng không nhẹ, ngay cả ở trong đó cũng bị thương một chút.
Vậy... Tha cho cô mấy ngày cũng được.
"Anh đưa em sang đó." Ninh Duệ Thần tốt bụng nói, cũng không vạch trần lời nói dối của cô.
"Vâng." Tô Duyệt gật đầu một cái, lại nghĩ tới cái gì, liền vội vàng lắc đầu.
"Đột nhiên em nhớ ra Trần Vân nhờ em mua một ít đồ ăn, bây giờ chúng ta qua chợ trước đã."
Nhìn đôi mắt đen nhánh mang theo hy vọng của cô gái, cuối cùng Ninh Duệ Thần gật đầu một cái.
Trong chợ, Tô Duyệt chọn lựa những nguyên liệu làm những món ăn dành cho hai người, nhìn cô gái vui vẻ chọn đồ, Ninh Duệ Thần im lặng không nói đứng sau lưng cô.
Mái tóc đen rủ xuống vai cô, vài sợi tóc nghịch ngợm rơi ở bên má, lúc này cô đang nghiêm túc mặc cả với người bán hàng, đôi mắt đen như viên chân trâu linh hoạt động lòng người, cuối cùng ông chủ cũng đồng ý với giá của Tô Duyệt đưa ra.
"Thế nào, em có lợi hại không?" Đang nhìn đến bần thần, Tô Duyệt đột nhiên quay đầu, hả hê đắc ý nháy mắt với Ninh Duệ Thần.
"Lợi hại." Ninh Duệ Thần cưng chìu nói theo Tô Duyệt.
Cầm một đống lớn nguyên liệu vừa mới mua, Tô Duyệt đến nhà họ Thẩm, vừa đúng lúc Thẩm Tuấn Ngạn đi ra ngoài đổ rác.
"Tô Duyệt, sao em lại đến đây?"
"Trần Vân nhờ em mua đồ ăn." Tô Duyệt bình tĩnh nói, Trần Vân đang chuẩn bị ra ngoài kinh ngạc nhìn Tô Duyệt.
Ánh mắt của hai người yên lặng giao nhau cùng một chỗ ở trong không khí, mặt Trần Vân không chút thay đổi nói, "Sao bây giờ mới đến, đói quá.”
Thẩm Tuấn Ngạn nghi hoặc nhìn Trần Vân, "Không phải chúng ta vừa mới ăn xong...." Trần Vân lạnh lùng liếc một cái, Thẩm Tuấn Ngạn lập tức ngậm miệng.
"Vậy sáng mai anh đón em đến công ty." Ninh Duệ Thần làm như không thấy, vẫn giả bộ nói với Tô Duyệt.
"Vâng." Tô Duyệt gật đầu một cái, liền bước nhanh vào nhà họ Thẩm.
Nhưng lần này luật sư Ninh đã lầm rồi, lần này Tô đại tiểu thư không phải là vì chuyện phòng the mà tránh anh, mà là ——
"Ninh Duệ Thần, mau tới bệnh viện đi, vợ cậu xảy ra chuyện rồi!"
Bên kia điện thoại bỗng nhiên sững sờ, ngay sau đó lại nịnh hót nói, "Tuấn Ngạn đây, chị dâu, sao ngay cả giọng của tôi em cũng không nhận ra vậy?"
Thẩm Tuấn Ngạn?
Trong đầu lập tức hiện lên một người đàn ông với cao hơn cô một cái đầu lúc nào cũng cợt nhã gian manh trước mặt cô.
"Có chuyện gì vậy?" Tô Duyệt tận lực để giọng nói của chính mình nghe tương đối bình tĩnh.
"Cũng không có gì chuyện hết, chỉ là muốn mời em đến nhà... ha ha... ăn cơm uống trà tâm sự để bồi dưỡng tình cảm thôi."
"... Miễn đi." Tô Duyệt nói xong, liền chuẩn bị cúp điện thoại.
Thẩm Tuấn Ngạn vội vàng hô, "Đợi chút, chị dâu! Em có thể đi chợ mua chút…hành lá mang đến đây được không?"
"...."
"Nếu tiện, có thể mua thêm quất, gừng, tỏi...." Thẩm Tuấn Ngạn bô bô nói, Tô Duyệt chỉ cảm thấy đau đầu một trận.
"Nhà của anh có người giúp việc chứ?"
"Trần Vân thích yên tĩnh, nên anh đuổi hết đi rồi." Thẩm Tuấn Ngạn đáng thương nói: "Chị dâu, anh biết em rất tốt bụng, chị dâu, em nể tình tình cảm của anh với A Ninh nhiều năm như vậy, chị dâu, em giúp anh mua hành lá đến đây đi."
Thẩm Tuấn Ngạn mở miệng một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu, Tô Duyệt vội vàng nói, "Mua cũng được, nhưng tôi không biết đường đến nhà anh."
"Không sao hết, anh sẽ đưa địa chỉ cho em, rất dễ đi à." Giọng của Thẩm Tuấn Ngạn bỗng nhiên vui vẻ.
Quả nhiên Thẩm Tuấn Ngạn không có lừa cô, chỗ đó nằm ở khu vực vàng của Lạc Thành, quả thật rất dễ tìm.
Về nhà tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong, Tô Duyệt đi mua những thứ Thẩm Tuấn Ngạn đã nhắn rồi đi đến nhà anh ta.
Lúc Tô Duyệt đến nhà họ Thẩm thì nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta phải kinh hoàng.
Lúc này Trần Vân mặt không chút thay đổi cầm một con dao, ở trên một con cá không ngừng giẫy dụa khoa tay múa chân qua qua lại lại, nhưng chậm chạp không xuống tay.
"Cô biết nấu ăn sao?" Tô Duyệt kinh ngạc hỏi.
"Không biết, nhưng tôi không muốn để Thẩm Tuấn Ngạn xem thường." Giọng của Trần Vân không hề có nhiệt độ, ánh mắt dính chặt lên con cá không ngừng vẫy đuôi trên thớt gỗ kia.
Thật ra nguyên nhân chính là do Thẩm Tuấn Ngạn và cô đánh cuộc, nếu Trần Vân có thể nấu ra được một món ăn, anh sẽ nói cho cô biết vì sao lần trước anh nói đã từng gặp cô hai mươi năm về trước.
Về chuyện này, cho dù cô có ép hỏi thế nào Thẩm Tuấn Ngạn vẫn im re không hé một lời!
Thật là đáng ghét!
Nghĩ tới đây, dao trong tay Trần Vân trong nháy mắt chém xuống thân cá!
Tô Duyệt vội vàng ngăn cản, "Đừng...." Lời còn chưa dứt, một sinh mạng sắp chết hiện tại đã chết hoàn toàn.
"Đầu cá nấu cháo, thân cá kho tàu." Trần Vân tỉnh táo phân tích vì sao mình lại làm vậy, tỏ rõ mình cũng không phải là hành sự lỗ mãng.
Nhìn con cá chồng chất vết thương, Tô Duyệt im lặng.
"Cô đi ra ngoài đi, tôi sợ xảy ra hoả hoạn, vì vậy cô càng tránh xa tôi càng tốt."
"Được.” Tô Duyệt gật đầu một cái, đối với những nguy hiểm tránh được thì tránh này, cô vẫn rất có ý thức mà tránh né.
Trong phòng khách, Thẩm Tuấn Ngạn nhìn bóng dáng đang không ngừng bận rộn trong phòng bếp, ánh mắt bất giác trở nên nhu hòa, cô đã chạy trốn một lần, khiến anh từ không thấy rõ tim của mình đến quyết tâm nhất định phải giữ cô thật chặt ở trong tay mình.
Anh không nói cho cô biết, như vậy chờ đến khi hai người già rồi, anh sẽ nói, bà xã à, anh cho em biết, hai mươi năm trước, ở cô nhi viện, ông xã đã nhìn trúng bà xã, khi đó bà xã rất khó hầu hạ, ông xã đã tốt bụng len lén kín đáo đưa đồ ăn cho bà xã mà bà xã lại không cần....
Tô Duyệt đi tới, nhìn vẻ mặt si tình nhìn chằm chằm vào phòng bếp của Thẩm Tuấn Ngạn, cô bình tĩnh nói, "Nước miếng của anh chảy xuống rồi kìa."
"Ha ha, hôm nay cám ơn em nhiều nha." Thẩm Tuấn Ngạn vội vàng lau khóe miệng một cái, cười hì hì nói với Tô Duyệt.
Hành đã đưa tới, vậy không cần gọi chị dâu nữa, có thể thấy được Thẩm Tuấn Ngạn trở mặt đến mức nào.
Đây là nơi anh ta ở một mình, bài trí rất nhiều đồ trong phòng bếp, sau khi hai người đi chợ mua thức ăn về đến nhà mới phát hiện trong nhà không có một chút gia vị nào, Thẩm Tuấn Ngạn lại không yên lòng để cô ở nhà một mình, cho nên liền nhờ Tô Duyệt tới đây.
Ở bệnh viện, Trần Vân thường xuyên phải đối mặt với nhiều bệnh nhân khác nhau, nhưng trong lòng cô lại không hề thích tiếp xúc với quá nhiều người xa lạ, mà Thẩm Tuấn Ngạn có thể nhìn ra được, Trần Vân cũng không bài xích Tô Duyệt mấy.
Mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng sợ rằng sau khi trải qua chuyện của Tô Thiến Tuyết, Tô Duyệt đã trở thành đồng minh trong lòng Trần Vân rồi.
Dù sao, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.
"Đến nếm thử đi." Một bát cá kho tàu trong nháy mắt đã bưng lên, Tô Duyệt còn tưởng rằng sẽ rất khó coi, nhưng nhìn bên ngoài cũng không tệ lắm.
Thẩm Tuấn Ngạn cười hì hì đi tới, dùng đôi đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, qua một hồi lâu mới bình luận, "Ăn ngon."
Trần Vân vẫn làm mặt lạnh từ chối cho ý kiến, hình như đã sớm biết đáp án của Thẩm Tuấn Ngạn
"Em thắng." Trần Vân nhắc nhở Thẩm Tuấn Ngạn.
Thẩm Tuấn Ngạn vô tội nháy nháy mắt, "Em thắng cái gì?"
Trần Vân lạnh lùng nhìn vẻ mặt vô tội của Thẩm Tuấn Ngạn, yên lặng đi vào phòng bếp, một lát sau cầm con dao đi ra, giọng nói ôn hòa, "Thẩm Tuấn Ngạn, em muốn giải phẩu anh... Anh đứng lại!"
Trong nháy mắt, cả phòng khách gà bay trững vỡ, Tô Duyệt yên lặng ngồi trên ghế sofa, bưng bát cá lên, vừa nếm thử vừa tiếp tục xem ti vi.
Ừ.... Mùi vị quả thật không tệ.
Nửa giờ sau, cuối cùng hai người kia lấy kết cục Thẩm Tuấn Ngạn đi rửa bát mà chấm dứt.
Nhìn Trần Vân ngồi ở bên cạnh, cuối cùng Tô Duyệt không nhịn được hỏi : "Cô thật sự chưa từng nấu ăn sao?”
"Chưa từng."
Tô Duyệt nhất thời buồn bực, đều chưa từng nấu ăn như nhau sao lại chênh lệch lớn như vậy?
"Cô không biết nấu ăn?" Trần Vân hỏi cô gái đang nhíu mày ủ rủ.
Tô Duyệt thành thực lắc đầu.
"Chắc hẳn đàn ông đều thích sau khi đi làm về nhà sẽ được ăn những món ăn nóng hổi, tôi mệt rồi, về phòng ngủ trước đây." Trần Vân tùy ý nói, đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Tô Duyệt nhìn bát cá kho tàu bị mình ăn sạch không còn một miếng, cũng không để ý Trần Vân rời đi.
Lúc này chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Thẩm Tuấn Ngạn ở trong phòng bếp cũng không ngẩng đầu lên nói, "Tiểu Duyệt, người đàn ông của em đến đón đấy, mau mở cửa đi!”
"Vâng." Tô Duyệt máy móc gật đầu một cái, mở cửa, quả nhiên thấy Ninh Duệ Thần đứng ngoài cửa.
Chắc là Thẩm Tuấn Ngạn đã báo cho anh.
Tô Duyệt trực tiếp đi vào bên trong xe, cả đường đi đều im lặng không nói.
Sau khi về nhà, cũng hết sức nhu thuận để Ninh Duệ Thần bôi thuốc cho mình, thậm chí ngay cả khi anh đùa giỡn cũng không tránh né.
Nhìn cô vợ nhỏ đã đặt tâm tư ở nơi nào, Ninh Duệ Thần vỗ vỗ đầu của cô, "Nghĩ gì thế?"
Tô Duyệt ngước mắt, nhẹ nhàng nói, "Buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ."
"Vậy thì ngủ đi." Anh ôm cô nằm xuống, rồi tắt đèn đi ngủ.
Nhưng, hai mắt cô gái đột nhiên mở to, đợi qua mười mấy phút sau, cô gái thận trọng đẩy tay người đàn ông ra, mà lần này, người đàn ông cũng có vẻ phối hợp khác thường.
Cẩn thận đi xuống giường, Tô Duyệt rón rén đi ra ngoài phòng khách, mở máy tính bật Baidu.
Người đàn ông nằm trên giường chợt mở mắt ra, nhìn cửa phòng bị mở, nhếch lên một nụ cười tà mị.
Cô gái nhỏ này lại muốn làm cái gì đây, anh có chút mong mỏi chờ xem đấy.
Sáng sớm, khi Tô Duyệt đến công ty thì trên bàn đã xuất hiện một bó hoa hồng đỏ to đùng.
"Tô Duyệt, là một người mới chưa đạt được thành tích gì, tốt nhất nên học thêm tính khiêm tốn, lấy lòng mọi người không phải là thói quen tốt." Lý Thần đi tới, nhìn bó hoa hồng đỏ, giọng nói hết sức lạnh lẽo.
Tô Duyệt gật đầu một cái, dáng vẻ nghiêm túc nghe chỉ bảo, cung kính tiễn Lý Thần rời đi.
Ở giữa bó hoa hồng có kẹp một quyển sổ nhỏ, đây là quyển sổ cô luôn mang theo bên mình để ghi chép, trên mặt bìa vẫn còn lưu lại vết máu.
Mở ra bên trong có kẹp một tờ giấy, đợi sau khi Tô Duyệt nhìn hai hàng chữ rồng bay phượng múa ở phía trên xong thì mặt bỗng nhiên trở nên lúng túng đỏ hồng.
—— Cưỡng hôn không phải là một thói quen tốt.
—— Chỉ là, mùi vị không tệ.
Hai hàng chữ ngắn ngủi, cũng đã thể hiện rõ người tặng hoa là ai.
Mặc dù lúc ấy không chú ý đến bộ dạng của người đàn ông kia, nhưng chỉ dựa này kiểu nói này thì biết đây không phải là một người đàn ông đàng hoàng gì.
Một bó hoa hồng nở rộ bị Tô Duyệt lấy đường pa-ra-bôn làm chuẩn ném vào thùng rác.
Trở lại vị trí của mình, Tô Duyệt nhanh chóng làm xong công việc của mình, sau đó lấy một tờ giấy trong túi ra cẩn thận nghiên cứu.
Sau khi tan làm, Tô Duyệt đã thấy Ninh Duệ Thần đứng dựa vào xe chờ cô.
"Em đến đưa đồ ăn cho Trần Vân, gần đây tâm tình của cô ấy không ổn định, tối nay em ở cùng Trần Vân, sẽ không về nhà." Tô Duyệt cúi đầu nói.
Đôi mắt thâm sâu nhìn cô gái trước mát, mày rậm không biến sắc nhướng lên.
Đưa đồ ăn? Không về nhà?
Không phải cô sợ tối nay anh muốn tiếp tục vận động nên mới cố ý tránh né anh đấy chứ?
Ngày hôm qua anh đã kiểm tra kĩ, thương tích cũng không nhẹ, ngay cả ở trong đó cũng bị thương một chút.
Vậy... Tha cho cô mấy ngày cũng được.
"Anh đưa em sang đó." Ninh Duệ Thần tốt bụng nói, cũng không vạch trần lời nói dối của cô.
"Vâng." Tô Duyệt gật đầu một cái, lại nghĩ tới cái gì, liền vội vàng lắc đầu.
"Đột nhiên em nhớ ra Trần Vân nhờ em mua một ít đồ ăn, bây giờ chúng ta qua chợ trước đã."
Nhìn đôi mắt đen nhánh mang theo hy vọng của cô gái, cuối cùng Ninh Duệ Thần gật đầu một cái.
Trong chợ, Tô Duyệt chọn lựa những nguyên liệu làm những món ăn dành cho hai người, nhìn cô gái vui vẻ chọn đồ, Ninh Duệ Thần im lặng không nói đứng sau lưng cô.
Mái tóc đen rủ xuống vai cô, vài sợi tóc nghịch ngợm rơi ở bên má, lúc này cô đang nghiêm túc mặc cả với người bán hàng, đôi mắt đen như viên chân trâu linh hoạt động lòng người, cuối cùng ông chủ cũng đồng ý với giá của Tô Duyệt đưa ra.
"Thế nào, em có lợi hại không?" Đang nhìn đến bần thần, Tô Duyệt đột nhiên quay đầu, hả hê đắc ý nháy mắt với Ninh Duệ Thần.
"Lợi hại." Ninh Duệ Thần cưng chìu nói theo Tô Duyệt.
Cầm một đống lớn nguyên liệu vừa mới mua, Tô Duyệt đến nhà họ Thẩm, vừa đúng lúc Thẩm Tuấn Ngạn đi ra ngoài đổ rác.
"Tô Duyệt, sao em lại đến đây?"
"Trần Vân nhờ em mua đồ ăn." Tô Duyệt bình tĩnh nói, Trần Vân đang chuẩn bị ra ngoài kinh ngạc nhìn Tô Duyệt.
Ánh mắt của hai người yên lặng giao nhau cùng một chỗ ở trong không khí, mặt Trần Vân không chút thay đổi nói, "Sao bây giờ mới đến, đói quá.”
Thẩm Tuấn Ngạn nghi hoặc nhìn Trần Vân, "Không phải chúng ta vừa mới ăn xong...." Trần Vân lạnh lùng liếc một cái, Thẩm Tuấn Ngạn lập tức ngậm miệng.
"Vậy sáng mai anh đón em đến công ty." Ninh Duệ Thần làm như không thấy, vẫn giả bộ nói với Tô Duyệt.
"Vâng." Tô Duyệt gật đầu một cái, liền bước nhanh vào nhà họ Thẩm.
Nhưng lần này luật sư Ninh đã lầm rồi, lần này Tô đại tiểu thư không phải là vì chuyện phòng the mà tránh anh, mà là ——
"Ninh Duệ Thần, mau tới bệnh viện đi, vợ cậu xảy ra chuyện rồi!"