"Trời lạnh mà cũng không biết cầm thêm áo, gặp lạnh thì phải làm sao?" Ninh Duệ Thần cầm áo vắt trên ghế dựa lên, đi tới bên cạnh Tô Duyệt, tự tay khoác thêm cho cô.
Mộ Dung Bạch cùng đi vào theo, cũng không thấy lúng túng, ánh mắt như hồ ly quan sát người đàn ông kia.
Người đàn ông này nhìn như ôn hòa, nhưng lại thuận buồm xuôi gió ở giới chính trị và giới kinh doanh. Anh ta từng nghe nói, bởi vì Ninh Duệ Thần tham gia vào thị trường một lần, không lâu sau đó dollar xuống giá, dẫn đến chuyện thị trường ngoại hối nhanh chóng bán tháo để lấy tiền.
Còn Ninh Duệ Thần lại âm thầm thu mua, đợi sau khi tăng lên lại với mức độ lớn thì bán ra với số lượng lớn, lợi nhuận trong đó khiến người trong giới chấn động.
Một người đàn ông nguy hiểm phúc hắc như vậy, rõ ràng không ở trong thương giới, nhưng vì một câu nói mà gây chấn động lớn như vậy, có thể thấy được anh ta tài giỏi đến mức nào.
Lúc ấy, quản lý ngân hàng toàn cầu Đường Ninh Thanh ra mặt đàm luận chuyện này với Ninh Duệ Thần, tìm cơ hội cùng nhau tranh thủ quyền lợi lớn nhất.
Mà Ninh Duệ Thần lại quả quyết từ chối lời mời này, thẳng cho đến khi Đường Ninh Thanh kiên trì đến cùng tìm Ninh Duệ Thần, luật sư Ninh mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng cái chuyện nâng cao uy phong của người khác tiêu diệt chí khí của mình như vậy xưa nay Mộ Dung Bạch chưa từng làm.
Để phụ nữ vui vẻ, dựa vào là tình yêu và tâm ý, mặc dù Mộ Dung Bạch chưa theo đuổi phụ nữ bao giờ, nhưng trong mấy ngày ở bệnh viện, anh ta đã đặc biệt nghiên cứu “phải làm sao để phụ nữ động lòng” “36 kế tình yêu” “phụ nữ chờ tình yêu”...cùng nhiều sách bán chạy khác.
Ánh mắt khiếp sợ của lão quản gia khi nhìn thấy những quyển sách vừa được bên bưu điện gửi đến chậm rãi hiện lên trong đầu anh ta.
Mộ Dung Bạch tùy ý ngồi một chỗ, hai tay đặt lên hai bên ghế sa lon, ánh mắt hơi xếch lên mang theo sự giảo hoạt của hồ ly, khẽ nhếch môi, giống như một yêu nghiệt nhất định phải có được thứ mình muốn.
"Biên tập Tô, không không biết lát nữa em sẽ hỏi tôi những vấn đề gì?" Mộ Dung Bạch nghiêng mắt nhìn nơi Tô Duyệt đang ngồi.
Tô Duyệt nhíu mày nhìn Mộ Dung Bạch, không hiểu ý của anh ta cho lắm.
"Tô Duyệt, ngài Mộ Dung muốn tự mình trao đổi với em một chút, như vậy cũng tiện cho sự ăn ý của hai người." Lý Thần xuất hiện hết sức đúng lúc, giải thích.
Mộ Dung Bạch? Là người lần trước khi cô đến sân bay đón khách mời lại cứu được trên đường?
Tô Duyệt nhìn về phía Mộ Dung Bạch, còn lúc này Mộ Dung Bạch cũng đồng thời nhìn về phía cô, khóe miệng nở ra nụ cười mà anh ta tự cho là chân thành tha thiết nhất.
Anh ta thầm đắc ý trong lòng, lúc này nhất định Tô Duyệt đã bị duyên phận giữa hai người làm cho cảm động.
Thử nghĩ xem, Trung Quốc có hơn mười triệu nhân khẩu, mà cô có thể hôn được anh ta trong hàng nghìn vạn người ấy.
Huống chi, duyên phận vốn để lỡ mất ở sân bay, cứ thần kỳ như vậy càng khiến quan hệ của họ lại gần với nhau hơn. À, nói đúng hơn thì hai người chính là trời sinh một đôi!
Ha, cuộc gặp gỡ tuyệt vời như vậy thật đúng là duyên phận tốt đẹp!
Lúc này, Mộ Dung Bạch đã coi hành động hô hấp nhân tạo bình thường lý giải thành chuyện hôn môi giữa đôi nam nữ có tình cảm với nhau.
Tô Duyệt nhắm hai mắt lại, không thèm nhìn vẻ mặt vui vẻ của Mộ Dung Bạch thêm lần nào nữa.
Phải nhịn, Tô Duyệt, anh ta là khách mời, nhớ, mày phải làm một biên tập hòa nhã dễ gần.
Mộ Dung Bạch thấy Tô Duyệt như vậy, trong lòng càng thêm vui mừng khác thường, nhìn như thể cô ấy đang cố gắng khắc chế tình cảm của mình, tất nhiên là động đúng tâm tư của mình nhưng lại không dám biểu lộ ra.
Mắt thoáng nhìn, thấy trong phòng làm việc cắm đầy hoa hồng, trong lòng Mộ Dung Bạch càng thêm kích động, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Ninh Duệ Thần, nói với Tô Duyệt: "Biên tập Tô, không ngờ em rất thích hoa hồng tôi tặng em mỗi ngày đấy."
Lời vừa nói ra, bàn tay nắm hoa hồng của Lý Thiến bỗng nhiên căng thẳng, nhớ tới nụ cười ôn hòa vừa rồi của Ninh Duệ Thần, yên lặng xoay người đi chỗ khác.
Giữa ba người lặng lẽ nổi lên mùi thuốc súng, trừ Lý Thần không rõ nguyên nhân, những người khác đều rối rít nhìn chằm chằm tài liệu trong tay, bộ dạng chăm chỉ làm việc.
Đôi mắt thâm sâu nhìn về phía Mộ Dung Bạch đang cười híp mắt, nhếch đôi môi gợi cảm lên hiện ra ý cười nhạt, nhìn về phía Lý Thần, "Lý biên, buổi phỏng vấn lát nữa không ngại có thêm một người chứ?"
Giọng điệu này, nào có chút đường thương lượng chứ?
"Không ngại." Đặt thân phận của Ninh Duệ Thần lên mà xem, hai vị tinh anh cùng tỷ thí, tất nhiên là được nhiều người hâm mộ rồi, vì tỉ xuất người xem, làm một biên đạo, tất nhiên hy vọng buổi phỏng vấn càng hấp dẫn càng tốt.
Nhưng....
"Không biết anh Ninh sẽ đột nhiên tham gia, Tô Duyệt chỉ chuẩn bị tư liệu về Mộ Dung Bạch, còn về anh Ninh sợ rằng cô ấy không hiểu rõ về anh lắm, như vậy sẽ ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn."
Ninh Duệ Thần đặt tay lên vai Tô Duyệt, đôi mắt thâm sâu nhìn về phía Mộ Dung Bạch, giọng nói mập mờ mà lại chắc chắn vang lên, "Không có ai hiểu tôi hơn cô ấy."
Đôi mắt thâm sâu và ánh mắt như hồ ly lúc này đang nhìn nhau chằm chằm, lại ăn ý dời tầm mắt đi.
Một người là tinh anh trong giới chính trị, một người là lãnh đạo có tài trong thương trường, hai người ngồi chung một chỗ, hai khí thế cường đại đồng đẳng đụng chạm nhau.
Lúc này cả phòng làm việc tĩnh lặng không một tiếng động, nhưng đều yên lặng mong đợi kịch hay được trình diễn.
"Lý biên, thiết bị đèn chiếu phim có vấn đề." Một nhân viên đột nhiên chạy đến nói nhỏ bên tai Lý Thần.
Lý Thần nhíu mày, nhìn về phía nhân viên, anh ta nhún vai một cái, chuyện đột nhiên xảy ra không phải là chuyện ai cũng có thể khống chế.
"Tôi đi xem một chút, anh Ninh, anhMộ Dung, sợ rằng hôm nay phải xin lỗi rồi.”
"Không sao."
"Không sao."
Hai người đồng thanh nói, ánh mắt nhàn nhạt đan lại một chỗ, lại yên lặng nhìn sang chỗ khác.
Lý Thần gật đầu một cái, liền xoay người rời đi.
"Vợ, sau khi tan làm anh lại đến đón em." Ninh Duệ Thần vuốt vuốt mái tóc của Tô Duyệt, "Chăm sóc mình cho tốt."
"Vâng." Tô Duyệt gật đầu một cái, trong lòng lại ngọt như mật.
Trải qua chuyện hiểu lầm đó, quan hệ của hai người hình như lại gần nhau hơn rất nhiều.
Hoặc có thể, hôm nay, cô mới chợt hiểu ra, những điều Ninh Duệ Thần cho cô quan trọng đến cỡ nào, mà không còn chỉ là người chồng trên danh nghĩa nữa.
Mộ Dung Bạch khẽ nheo mắt lại, cười híp mắt nói, "Tiểu Duyệt, vì không quấy rầy công việc của em tôi đi trước nhé, đừng buồn, đợi lát nữa là chúng ta có thể gặp mặt rồi."
Tô Duyệt yên lặng xoay người, đi về vị trí của mình.
Đôi mắt thâm sâu hiện lên ý cười, môi mỏng hơi nhếch lên, không nhìn Mộ Dung Bạch, liền xải bước rời đi.
Mộ Dung Bạch vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng của mình, vui vẻ nhìn bóng lưng Tô Duyệt một hồi lâu rồi mới rời đi.
"Tiểu Duyệt, không ngờ cô kết hôn rồi mà còn được chào đón như vậy, tôi đánh cuộc, đợi đến khi tan làm, khẳng định hai người này sẽ chờ cô ngoài cổng." Hai người này vừa đi, Lý Thiến liền líu ríu nói bên tai Tô Duyệt.
Trình Viên Viên cũng vừa uống trà giảm cân vừa cười híp mắt nhìn Tô Duyệt.
Tô Duyệt không thể làm gì khác hơn là làm bộ như không nghe thấy không nhìn thấy, tiếp tục vùi đầu làm chuyện của mình.
Mộ Dung Bạch.... Chính là một chứng cớ sống sờ sờ, tuyệt đối không thể tốt bụng cứu người, nếu không hậu quả cực kỳ không thể ngờ đến.
Nếu biết cứu người sẽ chọc đến một cực phẩm như Mộ Dung Bạch, cô tuyệt đối sẽ dâng tặng nhiệm vụ vinh quang này cho một cô gái khác.
Quả nhiên, khi Tô Duyệt tan làm, liền thấy hai người đàn ông đang dựa vào hai chiếc xe cực phẩm của mình.
Lý Thiến xán lại gần Tô Duyệt, cố ý ho hai tiếng, rồi nhanh chóng rời đi.
Ninh Duệ Thần đi tới bên cạnh Tô Duyệt, Mộ Dung Bạch cũng không cam chịu yếu thế, cùng đi sóng vai với Ninh Duệ Thần
"Hắt xì!" Lúc này, Tô Duyệt hắt hơi một cái, có lẽ ngày hôm qua uống rượu, tối lại ngủ không an phận, không biết sao gần đây sức đề kháng giảm xuống rất nhiều, hình như bị cảm rồi.
"Vợ, có phải là bị cảm rồi không?" Ninh Duệ Thần ôn hòa nói, xưng hô như vậy, rõ ràng là đang cố ý nói cho người nào đó nghe.
Cho dù gọi thân mật thì sao chứ? Một chữ ‘vợ’ đủ để giết Mộ Dung Bạch trong nháy mắt.
Mộ Dung Bạch vẫn cười cười, đôi mắt hẹp dài thâm tình nhìn Tô Duyệt, "Tiểu Duyệt, sao lại bị cảm rồi, tôi biết gần đây có một quán cháo gà cũng không tệ, có muốn đến nếm thử không?"
Tô Duyệt đang muốn cự tuyệt, giọng nói của Ninh Duệ Thần lại chậm rãi vang lên lúc này, "Được, vừa đúng lúc tôi cũng muốn nếm thử vị cháo gà."
Hai người vừa nói mấy câu đã tự tiện quyết định, Tô Duyệt cũng không có cách nào cự tuyệt, liền đi theo.
Đến nhà hàng, lúc chờ mang thức ăn lên, Tô Duyệt đi nhà vệ sinh.
Hai người đàn ông ngồi đối mặt nhau, Ninh Duệ Thần rót một ly trà xanh, đặt ở chóp mũi ngửi một cái, lúc này mới khẽ nhấp miệng.
"Tôi đang theo đuổi Tô Duyệt." Mộ Dung Bạch đơn giản nói, nhìn Ninh Duệ Thần, thậm chí cố ý nhấn mạnh ba chữ "đang theo đuổi".
Thẳng thắn như thế, thậm chí không thèm che giấu, trực tiếp nói cho anh biết, Ninh Duệ Thần, tôi đang theo đuổi vợ anh đấy
A, dù có thẳng thắn cỡ nào, quang minh chính đại cỡ nào thì Ninh Duệ Thần anh cũng không thèm để vào mắt!
Đôi mắt thâm sâu vẫn nhìn vào chén nước trong tay, thoáng nhìn một cái, chén nước bốc khói nghi ngút, rõ ràng là nước trong suốt, nhưng ảnh ngược trong mắt anh lại tĩnh mịch như một giống cổ.
Nét mặt Ninh Duệ Thần vẫn bình tĩnh, liếc nhìn Mộ Dung Bạch đang híp mắt nhìn mình, thản nhiên nói, "Cảm ơn anh đã chắc chắn người phụ nữ của tôi có nhiều ưu tú, chỉ là, cô ấy là của tôi, vĩnh viễn."
"Bây giờ mỗi ngày cục dân chính làm thủ tục ly hôn còn nhiều hơn kết hôn, tôi rất mong đợi đến ngày đó của hai người." Vẻ mặt Mộ Dung Bạch kiêu căng.
"Đúng rồi, mấy ngày trước ở bệnh viện, không biết anh Mộ Dung quỳ trên đất nếm mùi vị kia như thế nào?" Ninh Duệ Thần chậm rãi nói, cầm cái chén của Tô Duyệt, giúp Tô Duyệt múc cháo gà do nhân viên mới mang lên.
Sắc mặt Mộ Dung Bạch biến hóa, thì ra ngày hôm đó vô ý bị ngã là do Ninh Duệ Thần gây ra chứ không phải ngoài ý muốn?
Đúng là tên đàn ông phúc hắc!
"Chắc hẳn mùi vị cũng không tệ, ừ, chờ tôi suy nghĩ một chút, để xem nên tặng anh quà gì thì hợp hơn." Không chờ Mộ Dung Bạch lên tiếng, Ninh Duệ Thần tự mình nói tiếp.
Đôi mắt thâm sâu thoáng nhìn qua, liền thấy Tô Duyệt đang đi tới "Vợ, tới đây ngồi."
Tô Duyệt gật đầu một cái, ngồi bên cạnh Ninh Duệ Thần .
Ninh Duệ Thần cầm bát cháo gà đã được múc xong, dịu dàng nói, "Tay phải của em không phải bị thương vì nấu cơm cho anh sao? Để anh đút cho em ăn."
"Đã không sao rồi, để em tự ăn đi."
Nụ cười đại luật sư Ninh càng tăng lên, "Xấu hổ cái gì chứ, đều là vợ chồng già rồi mà."
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng đàn dương cầm thanh thoát êm tai như nước chảy trầm thấp vang lên, , khúc “Hôn lễ trong mơ” này được một đôi tay đánh rất tuyệt vời em tai, mặc dù không ngước mắt nhìn, nhưng Tô Duyệt vẫn có thể cảm nhận được lúc này anh đang nở nụ cười nhìn mình.
Ừ....Hoàn cảnh rất tốt, nếu như không có ánh mắt như có như không quét tới của người đàn ông đối diện.
Ninh Duệ Thần múc một thìa cháo gà thổi thổi, lúc này mới đưa đến khóe miệng Tô Duyệt, giọng nói dịu dàng mang theo hươngvị cám dỗ, "Ngoan, há miệng nào."
Tô Duyệt cũng không khó chịu, ngoan ngoãn há miệng ăn.
Mộ Dung Bạch ở đối diện khẽ nhíu mày, ngay sau đó lại giãn ra.
Nóng lòng thể hiện ở trước mặt anh ta như vậy càng chứng tỏ rõ trong lòng Ninh Duệ Thần xuất hiện cảnh giác với mình, mà cảnh giác lại càng thể nói rõ một chuyện, trong lòng Ninh Duệ Thần... thiếu tự tin!
Vì vậy, Ninh Duệ Thần đối đãi với tình địch xưa nay không nương tay liền dễ dàng bị Mộ Dung Bạch hiểu thành thiếu tự tin, giữa tình cảm của hai người có lỗ hỏng khiến anh ta có cơ hội chen vào.
Mộ Dung thiếu gia xưa nay đều có năng lực tự an ủi mình, khả năng lý giải đương nhiên cũng hết sức.... khác hẳn với người thường.
Nghĩ như vậy, tâm tình quả nhiên sáng sủa không ít, vẻ mặt nhìn về phía Tô Duyệt càng thêm nhu hòa, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt, "Tiểu Duyệt, nếu em thích thì lần sau chúng ta có thể trở lại."
"...."
Cơm nước xong, Mộ Dung Bạch vẫn thâm tình nhìn chăm chú vào Tô Duyệt, liên tục mỉm cười hết sức hào phóng đưa chi phiếu cho nhân viên phục vụ, nhưng vẫn không có ý muốn rời đi.
"Chúng ta về nhà thôi." Tô Duyệt nói với Ninh Duệ Thần, âm điệu vừa đủ khiến cho ba người nghe.
Cô nói như vậy, ý biểu đạt cũng đã rất rõ ràng rồi nhỉ?
Nhưng, Mộ Dung Bạch vẫn luôn mỉm cười nhìn Tô Duyệt, nụ cười như hồ ly này khiến Tô Duyệt không khỏi rợn cả tóc gáy.
"Vẫn còn sớm mà, chúng ta đến bờ biển đi dạo đi." Ninh Duệ Thần cầm giấy ăn lên, lau khóe miệng Tô Duyệt, động tác dịu dàng này còn dịu dàng hơn cả buổi sáng.
Mộ Dung thiếu gia nghe vậy, ánh mắt như hồ ly hơi nheo lại, ơ, anh ta đang muốn lấy lui làm tiến cố gắng tạo cơ hội để anh có cơ hội bày tỏ với Tô Duyệt?
Như vậy, nếu anh không quý trọng cơ hội này thì thật là đáng tiếc.
"Trời lạnh mà cũng không biết cầm thêm áo, gặp lạnh thì phải làm sao?" Ninh Duệ Thần cầm áo vắt trên ghế dựa lên, đi tới bên cạnh Tô Duyệt, tự tay khoác thêm cho cô.
Mộ Dung Bạch cùng đi vào theo, cũng không thấy lúng túng, ánh mắt như hồ ly quan sát người đàn ông kia.
Người đàn ông này nhìn như ôn hòa, nhưng lại thuận buồm xuôi gió ở giới chính trị và giới kinh doanh. Anh ta từng nghe nói, bởi vì Ninh Duệ Thần tham gia vào thị trường một lần, không lâu sau đó dollar xuống giá, dẫn đến chuyện thị trường ngoại hối nhanh chóng bán tháo để lấy tiền.
Còn Ninh Duệ Thần lại âm thầm thu mua, đợi sau khi tăng lên lại với mức độ lớn thì bán ra với số lượng lớn, lợi nhuận trong đó khiến người trong giới chấn động.
Một người đàn ông nguy hiểm phúc hắc như vậy, rõ ràng không ở trong thương giới, nhưng vì một câu nói mà gây chấn động lớn như vậy, có thể thấy được anh ta tài giỏi đến mức nào.
Lúc ấy, quản lý ngân hàng toàn cầu Đường Ninh Thanh ra mặt đàm luận chuyện này với Ninh Duệ Thần, tìm cơ hội cùng nhau tranh thủ quyền lợi lớn nhất.
Mà Ninh Duệ Thần lại quả quyết từ chối lời mời này, thẳng cho đến khi Đường Ninh Thanh kiên trì đến cùng tìm Ninh Duệ Thần, luật sư Ninh mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng cái chuyện nâng cao uy phong của người khác tiêu diệt chí khí của mình như vậy xưa nay Mộ Dung Bạch chưa từng làm.
Để phụ nữ vui vẻ, dựa vào là tình yêu và tâm ý, mặc dù Mộ Dung Bạch chưa theo đuổi phụ nữ bao giờ, nhưng trong mấy ngày ở bệnh viện, anh ta đã đặc biệt nghiên cứu “phải làm sao để phụ nữ động lòng” “ kế tình yêu” “phụ nữ chờ tình yêu”...cùng nhiều sách bán chạy khác.
Ánh mắt khiếp sợ của lão quản gia khi nhìn thấy những quyển sách vừa được bên bưu điện gửi đến chậm rãi hiện lên trong đầu anh ta.
Mộ Dung Bạch tùy ý ngồi một chỗ, hai tay đặt lên hai bên ghế sa lon, ánh mắt hơi xếch lên mang theo sự giảo hoạt của hồ ly, khẽ nhếch môi, giống như một yêu nghiệt nhất định phải có được thứ mình muốn.
"Biên tập Tô, không không biết lát nữa em sẽ hỏi tôi những vấn đề gì?" Mộ Dung Bạch nghiêng mắt nhìn nơi Tô Duyệt đang ngồi.
Tô Duyệt nhíu mày nhìn Mộ Dung Bạch, không hiểu ý của anh ta cho lắm.
"Tô Duyệt, ngài Mộ Dung muốn tự mình trao đổi với em một chút, như vậy cũng tiện cho sự ăn ý của hai người." Lý Thần xuất hiện hết sức đúng lúc, giải thích.
Mộ Dung Bạch? Là người lần trước khi cô đến sân bay đón khách mời lại cứu được trên đường?
Tô Duyệt nhìn về phía Mộ Dung Bạch, còn lúc này Mộ Dung Bạch cũng đồng thời nhìn về phía cô, khóe miệng nở ra nụ cười mà anh ta tự cho là chân thành tha thiết nhất.
Anh ta thầm đắc ý trong lòng, lúc này nhất định Tô Duyệt đã bị duyên phận giữa hai người làm cho cảm động.
Thử nghĩ xem, Trung Quốc có hơn mười triệu nhân khẩu, mà cô có thể hôn được anh ta trong hàng nghìn vạn người ấy.
Huống chi, duyên phận vốn để lỡ mất ở sân bay, cứ thần kỳ như vậy càng khiến quan hệ của họ lại gần với nhau hơn. À, nói đúng hơn thì hai người chính là trời sinh một đôi!
Ha, cuộc gặp gỡ tuyệt vời như vậy thật đúng là duyên phận tốt đẹp!
Lúc này, Mộ Dung Bạch đã coi hành động hô hấp nhân tạo bình thường lý giải thành chuyện hôn môi giữa đôi nam nữ có tình cảm với nhau.
Tô Duyệt nhắm hai mắt lại, không thèm nhìn vẻ mặt vui vẻ của Mộ Dung Bạch thêm lần nào nữa.
Phải nhịn, Tô Duyệt, anh ta là khách mời, nhớ, mày phải làm một biên tập hòa nhã dễ gần.
Mộ Dung Bạch thấy Tô Duyệt như vậy, trong lòng càng thêm vui mừng khác thường, nhìn như thể cô ấy đang cố gắng khắc chế tình cảm của mình, tất nhiên là động đúng tâm tư của mình nhưng lại không dám biểu lộ ra.
Mắt thoáng nhìn, thấy trong phòng làm việc cắm đầy hoa hồng, trong lòng Mộ Dung Bạch càng thêm kích động, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Ninh Duệ Thần, nói với Tô Duyệt: "Biên tập Tô, không ngờ em rất thích hoa hồng tôi tặng em mỗi ngày đấy."
Lời vừa nói ra, bàn tay nắm hoa hồng của Lý Thiến bỗng nhiên căng thẳng, nhớ tới nụ cười ôn hòa vừa rồi của Ninh Duệ Thần, yên lặng xoay người đi chỗ khác.
Giữa ba người lặng lẽ nổi lên mùi thuốc súng, trừ Lý Thần không rõ nguyên nhân, những người khác đều rối rít nhìn chằm chằm tài liệu trong tay, bộ dạng chăm chỉ làm việc.
Đôi mắt thâm sâu nhìn về phía Mộ Dung Bạch đang cười híp mắt, nhếch đôi môi gợi cảm lên hiện ra ý cười nhạt, nhìn về phía Lý Thần, "Lý biên, buổi phỏng vấn lát nữa không ngại có thêm một người chứ?"
Giọng điệu này, nào có chút đường thương lượng chứ?
"Không ngại." Đặt thân phận của Ninh Duệ Thần lên mà xem, hai vị tinh anh cùng tỷ thí, tất nhiên là được nhiều người hâm mộ rồi, vì tỉ xuất người xem, làm một biên đạo, tất nhiên hy vọng buổi phỏng vấn càng hấp dẫn càng tốt.
Nhưng....
"Không biết anh Ninh sẽ đột nhiên tham gia, Tô Duyệt chỉ chuẩn bị tư liệu về Mộ Dung Bạch, còn về anh Ninh sợ rằng cô ấy không hiểu rõ về anh lắm, như vậy sẽ ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn."
Ninh Duệ Thần đặt tay lên vai Tô Duyệt, đôi mắt thâm sâu nhìn về phía Mộ Dung Bạch, giọng nói mập mờ mà lại chắc chắn vang lên, "Không có ai hiểu tôi hơn cô ấy."
Đôi mắt thâm sâu và ánh mắt như hồ ly lúc này đang nhìn nhau chằm chằm, lại ăn ý dời tầm mắt đi.
Một người là tinh anh trong giới chính trị, một người là lãnh đạo có tài trong thương trường, hai người ngồi chung một chỗ, hai khí thế cường đại đồng đẳng đụng chạm nhau.
Lúc này cả phòng làm việc tĩnh lặng không một tiếng động, nhưng đều yên lặng mong đợi kịch hay được trình diễn.
"Lý biên, thiết bị đèn chiếu phim có vấn đề." Một nhân viên đột nhiên chạy đến nói nhỏ bên tai Lý Thần.
Lý Thần nhíu mày, nhìn về phía nhân viên, anh ta nhún vai một cái, chuyện đột nhiên xảy ra không phải là chuyện ai cũng có thể khống chế.
"Tôi đi xem một chút, anh Ninh, anhMộ Dung, sợ rằng hôm nay phải xin lỗi rồi.”
"Không sao."
"Không sao."
Hai người đồng thanh nói, ánh mắt nhàn nhạt đan lại một chỗ, lại yên lặng nhìn sang chỗ khác.
Lý Thần gật đầu một cái, liền xoay người rời đi.
"Vợ, sau khi tan làm anh lại đến đón em." Ninh Duệ Thần vuốt vuốt mái tóc của Tô Duyệt, "Chăm sóc mình cho tốt."
"Vâng." Tô Duyệt gật đầu một cái, trong lòng lại ngọt như mật.
Trải qua chuyện hiểu lầm đó, quan hệ của hai người hình như lại gần nhau hơn rất nhiều.
Hoặc có thể, hôm nay, cô mới chợt hiểu ra, những điều Ninh Duệ Thần cho cô quan trọng đến cỡ nào, mà không còn chỉ là người chồng trên danh nghĩa nữa.
Mộ Dung Bạch khẽ nheo mắt lại, cười híp mắt nói, "Tiểu Duyệt, vì không quấy rầy công việc của em tôi đi trước nhé, đừng buồn, đợi lát nữa là chúng ta có thể gặp mặt rồi."
Tô Duyệt yên lặng xoay người, đi về vị trí của mình.
Đôi mắt thâm sâu hiện lên ý cười, môi mỏng hơi nhếch lên, không nhìn Mộ Dung Bạch, liền xải bước rời đi.
Mộ Dung Bạch vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng của mình, vui vẻ nhìn bóng lưng Tô Duyệt một hồi lâu rồi mới rời đi.
"Tiểu Duyệt, không ngờ cô kết hôn rồi mà còn được chào đón như vậy, tôi đánh cuộc, đợi đến khi tan làm, khẳng định hai người này sẽ chờ cô ngoài cổng." Hai người này vừa đi, Lý Thiến liền líu ríu nói bên tai Tô Duyệt.
Trình Viên Viên cũng vừa uống trà giảm cân vừa cười híp mắt nhìn Tô Duyệt.
Tô Duyệt không thể làm gì khác hơn là làm bộ như không nghe thấy không nhìn thấy, tiếp tục vùi đầu làm chuyện của mình.
Mộ Dung Bạch.... Chính là một chứng cớ sống sờ sờ, tuyệt đối không thể tốt bụng cứu người, nếu không hậu quả cực kỳ không thể ngờ đến.
Nếu biết cứu người sẽ chọc đến một cực phẩm như Mộ Dung Bạch, cô tuyệt đối sẽ dâng tặng nhiệm vụ vinh quang này cho một cô gái khác.
Quả nhiên, khi Tô Duyệt tan làm, liền thấy hai người đàn ông đang dựa vào hai chiếc xe cực phẩm của mình.
Lý Thiến xán lại gần Tô Duyệt, cố ý ho hai tiếng, rồi nhanh chóng rời đi.
Ninh Duệ Thần đi tới bên cạnh Tô Duyệt, Mộ Dung Bạch cũng không cam chịu yếu thế, cùng đi sóng vai với Ninh Duệ Thần
"Hắt xì!" Lúc này, Tô Duyệt hắt hơi một cái, có lẽ ngày hôm qua uống rượu, tối lại ngủ không an phận, không biết sao gần đây sức đề kháng giảm xuống rất nhiều, hình như bị cảm rồi.
"Vợ, có phải là bị cảm rồi không?" Ninh Duệ Thần ôn hòa nói, xưng hô như vậy, rõ ràng là đang cố ý nói cho người nào đó nghe.
Cho dù gọi thân mật thì sao chứ? Một chữ ‘vợ’ đủ để giết Mộ Dung Bạch trong nháy mắt.
Mộ Dung Bạch vẫn cười cười, đôi mắt hẹp dài thâm tình nhìn Tô Duyệt, "Tiểu Duyệt, sao lại bị cảm rồi, tôi biết gần đây có một quán cháo gà cũng không tệ, có muốn đến nếm thử không?"
Tô Duyệt đang muốn cự tuyệt, giọng nói của Ninh Duệ Thần lại chậm rãi vang lên lúc này, "Được, vừa đúng lúc tôi cũng muốn nếm thử vị cháo gà."
Hai người vừa nói mấy câu đã tự tiện quyết định, Tô Duyệt cũng không có cách nào cự tuyệt, liền đi theo.
Đến nhà hàng, lúc chờ mang thức ăn lên, Tô Duyệt đi nhà vệ sinh.
Hai người đàn ông ngồi đối mặt nhau, Ninh Duệ Thần rót một ly trà xanh, đặt ở chóp mũi ngửi một cái, lúc này mới khẽ nhấp miệng.
"Tôi đang theo đuổi Tô Duyệt." Mộ Dung Bạch đơn giản nói, nhìn Ninh Duệ Thần, thậm chí cố ý nhấn mạnh ba chữ "đang theo đuổi".
Thẳng thắn như thế, thậm chí không thèm che giấu, trực tiếp nói cho anh biết, Ninh Duệ Thần, tôi đang theo đuổi vợ anh đấy
A, dù có thẳng thắn cỡ nào, quang minh chính đại cỡ nào thì Ninh Duệ Thần anh cũng không thèm để vào mắt!
Đôi mắt thâm sâu vẫn nhìn vào chén nước trong tay, thoáng nhìn một cái, chén nước bốc khói nghi ngút, rõ ràng là nước trong suốt, nhưng ảnh ngược trong mắt anh lại tĩnh mịch như một giống cổ.
Nét mặt Ninh Duệ Thần vẫn bình tĩnh, liếc nhìn Mộ Dung Bạch đang híp mắt nhìn mình, thản nhiên nói, "Cảm ơn anh đã chắc chắn người phụ nữ của tôi có nhiều ưu tú, chỉ là, cô ấy là của tôi, vĩnh viễn."
"Bây giờ mỗi ngày cục dân chính làm thủ tục ly hôn còn nhiều hơn kết hôn, tôi rất mong đợi đến ngày đó của hai người." Vẻ mặt Mộ Dung Bạch kiêu căng.
"Đúng rồi, mấy ngày trước ở bệnh viện, không biết anh Mộ Dung quỳ trên đất nếm mùi vị kia như thế nào?" Ninh Duệ Thần chậm rãi nói, cầm cái chén của Tô Duyệt, giúp Tô Duyệt múc cháo gà do nhân viên mới mang lên.
Sắc mặt Mộ Dung Bạch biến hóa, thì ra ngày hôm đó vô ý bị ngã là do Ninh Duệ Thần gây ra chứ không phải ngoài ý muốn?
Đúng là tên đàn ông phúc hắc!
"Chắc hẳn mùi vị cũng không tệ, ừ, chờ tôi suy nghĩ một chút, để xem nên tặng anh quà gì thì hợp hơn." Không chờ Mộ Dung Bạch lên tiếng, Ninh Duệ Thần tự mình nói tiếp.
Đôi mắt thâm sâu thoáng nhìn qua, liền thấy Tô Duyệt đang đi tới "Vợ, tới đây ngồi."
Tô Duyệt gật đầu một cái, ngồi bên cạnh Ninh Duệ Thần .
Ninh Duệ Thần cầm bát cháo gà đã được múc xong, dịu dàng nói, "Tay phải của em không phải bị thương vì nấu cơm cho anh sao? Để anh đút cho em ăn."
"Đã không sao rồi, để em tự ăn đi."
Nụ cười đại luật sư Ninh càng tăng lên, "Xấu hổ cái gì chứ, đều là vợ chồng già rồi mà."
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng đàn dương cầm thanh thoát êm tai như nước chảy trầm thấp vang lên, , khúc “Hôn lễ trong mơ” này được một đôi tay đánh rất tuyệt vời em tai, mặc dù không ngước mắt nhìn, nhưng Tô Duyệt vẫn có thể cảm nhận được lúc này anh đang nở nụ cười nhìn mình.
Ừ....Hoàn cảnh rất tốt, nếu như không có ánh mắt như có như không quét tới của người đàn ông đối diện.
Ninh Duệ Thần múc một thìa cháo gà thổi thổi, lúc này mới đưa đến khóe miệng Tô Duyệt, giọng nói dịu dàng mang theo hươngvị cám dỗ, "Ngoan, há miệng nào."
Tô Duyệt cũng không khó chịu, ngoan ngoãn há miệng ăn.
Mộ Dung Bạch ở đối diện khẽ nhíu mày, ngay sau đó lại giãn ra.
Nóng lòng thể hiện ở trước mặt anh ta như vậy càng chứng tỏ rõ trong lòng Ninh Duệ Thần xuất hiện cảnh giác với mình, mà cảnh giác lại càng thể nói rõ một chuyện, trong lòng Ninh Duệ Thần... thiếu tự tin!
Vì vậy, Ninh Duệ Thần đối đãi với tình địch xưa nay không nương tay liền dễ dàng bị Mộ Dung Bạch hiểu thành thiếu tự tin, giữa tình cảm của hai người có lỗ hỏng khiến anh ta có cơ hội chen vào.
Mộ Dung thiếu gia xưa nay đều có năng lực tự an ủi mình, khả năng lý giải đương nhiên cũng hết sức.... khác hẳn với người thường.
Nghĩ như vậy, tâm tình quả nhiên sáng sủa không ít, vẻ mặt nhìn về phía Tô Duyệt càng thêm nhu hòa, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt, "Tiểu Duyệt, nếu em thích thì lần sau chúng ta có thể trở lại."
"...."
Cơm nước xong, Mộ Dung Bạch vẫn thâm tình nhìn chăm chú vào Tô Duyệt, liên tục mỉm cười hết sức hào phóng đưa chi phiếu cho nhân viên phục vụ, nhưng vẫn không có ý muốn rời đi.
"Chúng ta về nhà thôi." Tô Duyệt nói với Ninh Duệ Thần, âm điệu vừa đủ khiến cho ba người nghe.
Cô nói như vậy, ý biểu đạt cũng đã rất rõ ràng rồi nhỉ?
Nhưng, Mộ Dung Bạch vẫn luôn mỉm cười nhìn Tô Duyệt, nụ cười như hồ ly này khiến Tô Duyệt không khỏi rợn cả tóc gáy.
"Vẫn còn sớm mà, chúng ta đến bờ biển đi dạo đi." Ninh Duệ Thần cầm giấy ăn lên, lau khóe miệng Tô Duyệt, động tác dịu dàng này còn dịu dàng hơn cả buổi sáng.
Mộ Dung thiếu gia nghe vậy, ánh mắt như hồ ly hơi nheo lại, ơ, anh ta đang muốn lấy lui làm tiến cố gắng tạo cơ hội để anh có cơ hội bày tỏ với Tô Duyệt?
Như vậy, nếu anh không quý trọng cơ hội này thì thật là đáng tiếc.