Tài nấu nướng và tốc độ của đầu bếp Ninh cùng nhau tồn tại, vậy nên không lâu sau đã bưng tới trước mặt Tô Duyệt một bát canh gà.
Tô Duyệt nhìn bát canh gà đặc quánh này, nghĩ tới tất cả những chất béo ngậy kia sẽ đổ hết vào cơ thể mình, không khỏi nhíu mày.
Đôi mắt tròn xoe xoay xoay, còn chưa chờ Ninh Duệ Thần mở miệng, Tô Duyệt đã khéo léo nói sang chuyện khác, "Chồng à, anh hi vọng cục cưng của chúng ta là con trai hay con gái vậy?"
"Thế nào cũng được."
"Vậy anh muốn lớn lên nó giống ai?"
"Anh." Vẫn nói mà không cần nghĩ.
Bàn tay nhỏ bé của Tô Duyệt chọc cánh tay của Ninh Duệ Thần, "Thì ra anh là người tự luyến đến vậy."
Ninh Duệ Thần cầm thìa nhẹ nhàng khuấy ở trong bát, thản nhiên nói, "Khi em thấy con thì sẽ nghĩ tới anh, không phải rất tốt hay sao."
Nghe giọng điệu thản nhiên của anh, Tô Duyệt trừng mắt liếc người đàn ông nào đó, "Ai cần nhớ anh." Thế nhưng giọng nói lại hết sức mềm mại.
Ninh Duệ Thần cũng không phản bác lại, chậm rãi nhắc thìa đựng canh gà lên…
"Ngày mai em muốn đi làm như bình thường." Tô Duyệt vội vàng nói.
Ninh Duệ Thần nhíu mày, cái thìa đựng canh gà lại buông xuống, lập tức từ chối, "Không được."
Bề ngoài nữ biên tập viên nhìn như chói loại, nhưng thường phải đi ra ngoài phỏng vấn hiện trường, còn phải chạy loạn khắp thế giới, trên phương diện ăn uống hoàn toàn không có bất kỳ quy luật nào, trước kia anh có thể đồng ý với cô, nhưng hiện giờ cô đang mang thai, đương nhiên không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Bàn tay nhỏ bé kéo kéo cánh tay Ninh Duệ Thần, Tô Duyệt bày ra khuôn mặt đáng thương nhìn Ninh Duệ Thần, "Chồng à, anh bắt em phải ngây ngốc trong nhà bảy tháng, em sẽ rất buồn chán lắm đó, hơn nữa, hiện tại em và cục cưng đều rất khỏe mạnh, không có bất kì khác thường nào, phản ứng của thai nhi so với những người mang thai bình thường nhỏ hơn rất nhiều, chồng à, em thật sự vô cùng muốn ra ngoài làm việc à."
Mày rậm vẫn nhíu chặt, Tô Duyệt vẫn mở to đôi mắt lóng lánh nước nhìn Ninh Duệ Thần, bàn tay nhỏ xoa xoa nơi lông mày nhíu chặt của người đàn ông, "Đừng nhíu mày nữa, rất dễ trở thành ông chồng già đấy."
Người đàn ông hờ hững liếc cô gái nhỏ một cái, "Em ghét bỏ sao?"
Tô Duyệt vội vàng chân chó nói, "Đâu dám."
Lời vừa nói ra, lúc này sắc mặt của người đàn ông mới hòa hoãn một chút, múc một muỗng canh gà, dùng giọng ra lệnh nói, "Há miệng."
"Ok ok." Bộ dạng vội vàng này của Tô Duyệt muốn có bao nhiêu nịnh nọt thì có bấy nhiêu nịnh nọt.
Nhưng nịnh nọt chân chó làm nũng ở trước mặt người đàn ông của mình thì sao? Cái này được gọi là tình thú vợ chồng.
Quả nhiên, Ninh Duệ Thần nghe xong lời này đúng là vô cùng hưởng thụ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tô Duyệt biểu hiện như vậy ở trước mặt mình, dù sao trong lòng vẫn có chút cảm giác thành tựu.
Ánh mắt sâu thẳm nheo lại, luật sư Ninh dùng giọng điệu nghiêm túc nói, "Một khi cảm thấy không khỏe thì nhất định phải nói, không được phép giấu giếm."
"Nhất định." Tô Duyệt vội vàng đáp ứng.
"Buổi trưa mỗi ngày anh sẽ đến đón em đi ăn cơm, đồ ăn ở căng tin không thể ăn."
"Yes Sir."
Ninh Duệ Thần suy nghĩ một chút, tiếp tục dặn dò, "Không thể tùy tiện đi dạo, càng không thể rời khỏi Lạc thành, phỏng vấn chỉ cho giới hạn trong phòng quay thôi." Chuyện lần này anh tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra lần nữa.
"Được, tất cả đều nghe theo anh." Tô Duyệt vui mừng nói. Bây giờ nhất định phải khôn khéo ngoan ngoãn nghe lời vị đại luật sư Ninh tôn quý, đợi đến khi sau này thật sự có phỏng vấn cần phải ra ngoài, vậy...
Đôi mắt trong suốt cười tủm tỉm nhìn Ninh Duệ Thần, thấy Tô Duyệt nghe lời như vậy, trong lòng của đại luật sư Ninh thoải mái hơn chút, lại đút một muỗng đưa bên miệng cô, giọng điệu cũng mềm mại hơn đôi chút, "Uống cho hết chén canh gà này đi."
... Quả nhiên, muốn trốn vẫn không trốn được. Tô Duyệt cau mày nhìn bát canh gà lớn này, cô nhất định phải tìm cơ hội giấu hết tất cả những cái bát lớn đi, nếu không sau khi sinh cục cưng ra, cô nhất định sẽ thành bà mẹ béo mất thôi.
Thấy bộ dạng khổ đến khóc không ra nước mắt của Tô Duyệt, đương nhiên đại luật sư Ninh này cũng đoán được nhóc con này đang nghĩ cái gì, nén nhịn ý cười trong lòng, nhíu mày nghiêm túc nói, "Còn nữa, yêu cầu cuối cùng đó chính là, trong vòng một tháng tăng thêm mười cân, nếu không không được đi làm."
Khuôn mặt nhỏ của Tô Duyệt suy sụp triệt để.
==
Sáng sớm ngày hôm sau, dưới ánh mắt híp lại mà mỉm cười của Ninh Duệ Thần, Tô Duyệt ăn hết tất cả bửa sáng tình yêu mà Ninh Duệ Thần chuẩn bị cho cô, cô chỉ cảm thấy bụng mình đã phình to ra.
Thật ra Ninh Duệ Thần chuẩn bị cũng không nhiều lắm, phối hợp chế độ dinh dưỡng cũng rất phù hợp, nhưng đối với Tô Duyệt luôn ăn mấy cái bánh mì và uống hết một cốc sữa mà nói thì thật sự rất khó khăn.
Về tin tức Tô Duyệt mang thai, ông cụ Tô nhà bọn họ vẫn chưa biết, vốn muốn gọi điện thoại nói cho ông biết, nhưng lại cảm thấy không thỏa đáng, dù sao dựa theo tính cách ông cụ Tô ngày ngày ngóng chông có tằng tôn xuất hiện này, thì ông tuyệt đối sẽ vội vàng chạy tới đây.
Nếu thế chi bằng hôm nay bọn họ trở về, chính miệng nói cho ông cụ Tô biết, như vậy cũng tương đối trịnh trọng hơn chút, có thể khiến ông cụ Tô thỏa mãn.
"Buổi trưa anh tới đón em, đi đường cẩn thận, đừng để đụng phải cái gì đấy." Sau khi thấy Tô Duyệt hoạt bát nhảy xuống xe, Ninh Duệ Thần không yên lòng dặn dò.
Cô gái nhỏ này thỉnh thoảng lại như cô bé nhỏ vậy, hiện tại lại có con, nghĩ tới lát nữa cô không còn ở trong tầm nhìn của mình, mỗi phút mỗi giây Ninh Duệ Thần đều cảm thấy lo lắng đề phòng, cứ tiếp tục như vậy anh sẽ mắc phải bệnh tim mất.
Có phải anh nên nghĩ cách… để cô ở bên cạnh mình bất cứ lúc nào không đây.
Trong đầu đại luật sư Ninh nhanh chóng suy nghĩ, ngón tay thon dài gõ có tiết tấu lên vô lăng, còn hiện tại Tô Duyệt không hề biết Ninh Duệ Thần đang nghĩ gì, ngoan ngoãn đáp, "Biết rồi." Sau đó xoay người lại, nhanh chóng bước lên ba bậc thang biến mất ở trong tầm mắt của luật sư Ninh.
"Nghe gì chưa, biên tập Phương vì chút tiền mọn mà cấu kết với nhiều quan chức đấy."
"Không phải chứ, biên tập Phương sao có thể..."
"Sao lại không, hình như lần trước đã có người tới đài của mấy người náo loạn một trận rồi còn gì, đúng không, Viên Viên?" Lý Thiến nháy mắt hỏi Trình Viên Viên, Trình Viên Viên cắn gói bánh kem, hốt hoảng "Hả" một tiếng.
"Biết ngay hỏi cô cũng như không mà, không có gì, tiếp tục ăn đi."
"Ồ." Trình Viên Viên gật đầu, tiếp tục ăn bánh nhìn đống bản thảo biên tập Lý bắt cô phải sửa.
"Tiểu Duyệt, cô tới rồi, mau nói cho bọn tôi biết lần trước cô và biên tập Phương tới thành phố A có phát hiện được bí mật ẩn gì hay không?" Ngay khi Lý Thiến đang uể oải thì nhìn thấy Tô Duyệt đi tới, vội vàng sán đến hỏi.
Tô Duyệt nhìn Lý Thiến, không hiểu lắm ý của cô nàng này lắm.
"Tiểu Duyệt, chẳng nhẽ cô không biết sao? Bây giờ biên tập Phương là người phụ nữ có quan hệ với nhiều người đàn ông đó, trân mạng đâu đâu cũng có bài viết về cô ta." Lý Thiến vội vàng mở baidu, đánh lên hai chữ mấu chốt, tìm tư liệu cho Tô Duyệt xem.
Trên màn hình, thậm chí còn có những câu bình luận sắc bén nói, "Biên tập viên bây giờ kiếm tiền thật nhanh và tiện, mở hai chân là tiền chảy vào như nước."
Cũng có người nói "Bạn hỏi gì tôi cũng biết", mấy người trên mạng nói, Phương Vận cấu kết với quan viên chính phủ, hơn nữa còn cùng tham ô một khoản tiền lớn, mở một tài khoản ở nước ngoài, có mưu đồ có sự thật, mặc dù có nhiều chỗ mở Mosaic, nhưng lại khiến người ta miên man bất định.
Một khi thứ gì đó đã dính đến bốn chữ "quan viên chính phủ" thì không còn đơn giản là bao dưỡng nữa rồi, chờ đợi Phương Vận chỉ có thể là phán quyết của luật pháp mà thôi.
Kéo xuống dưới, có kiểu chữ màu đỏ ghi rõ Phương Vận có con riêng, ảnh chụp của đứa bé kia cũng bị đính kèm ở những bình luận bên dưới.
Nhưng khoảng cách chụp hơi xa, hình dáng đứa bé có phần mơ hồ, Tô Duyệt nhíu mày, đứa bé này… hình như cô đã gặp ở đâu rồi.
"Tiểu Duyệt, nghĩ gì thế." Trình Viên Viên cũng bu lại, vừa ăn khoai tây vừa cực kỳ cao hứng nói, "Hiện tại ở Lạc thành này thì cô và biên tập Phương là nổi danh nhất đấy, bây giờ biên tập Phương mà ngã xuống thì cô chắc chắn sẽ bùng nổ* rồi! Tiểu Duyệt, bây giờ ông trời đang giúp cô đó, tất cả quỷ quái đều phải nhượng bộ!" Trình Viên Viên vừa nói vừa khoa chân múa tay vui sướng. (ý nói vượt trội hơn, thăng chức...)
"Cô nói gì đâu không à." Tô Duyệt cầm tập giấy trong tay gõ gõ đầu Trình Viên Viên, "Bản thảo biên tập Lý đưa cho cô đã sửa xong rồi sao?"
Những thứ này bất luận là thật hay giả, có thể đào bới lên toàn bộ chỉ trong một đêm, thực lực của người này thật không đơn giản.
Trong đầu Tô Duyệt bỗng lóe lên hình ảnh của một người, có thể im hơi lặng tiếng lộ liễu nhanh chóng lại nhất định phải chỉnh chết Phương Vận, chắc hẳn chỉ có người đàn ông của cô mới có bản lĩnh này.
Nhưng cho dù những chuyện này là thật hay giả, Tô Duyệt cũng sẽ không trách Ninh Duệ Thần, dù sao cũng là Phương Vận chọc đến cô trước, nếu lần trước không phải có Mộ Dung Bạch ở đó, thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Huống chi cô còn đang mang thai, hành động của Phương Vận càng khiến cô thấy chán ghét!
Tự gây nghiệt không thể sống, nếu lúc trước Phương Vận lựa chọn làm hại cô, vậy chắc hẳn đã chuẩn bị tư tưởng bị trả thù rồi.
Nương tay với kẻ địch thì người cuối cùng bị tổn thương là chính bản thân mình.
Lần này, người đàn ông của cô làm…rất đúng!
Tô Duyệt nhếch môi cười vui vẻ, trong nụ cười còn mang sự ngọt ngào.
Tô Duyệt mang theo tâm trạng vui sướng nhìn tư liệu cầm trong tay, một khi có chuyện vui trong lòng, một người khi có tâm trạng tốt thì nhìn cái gì cũng thấy vô cùng thú vị, cho dù trong tay là chồng tài liệu dầy cộm.
Cả buổi sáng, Tô Duyệt làm việc vô cùng phấn khởi, ngay cả Trình Viên Viên xưa nay vẫn lười biếng cũng bị cuốn hút theo.
"Tô Duyệt, chồng cô đến rồi kìa." Tới gần trưa, một bóng dáng cao lớn chậm rãi xuất hiện ở trong phòng làm việc, Trình Viên Viên huých huých cánh tay Tô Duyệt nhỏ giọng nói.
Tô Duyệt nhìn Ninh Duệ Thần lạnh nhạt tự nhiên, mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, người đàn ông này có thể đừng khách sáo như vậy không?
Nhưng mọi người cũng không thấy bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông này, thậm chí còn thân thiện chào hỏi, "Chồng tiểu Duyệt, chào buổi trưa." "Tiểu Duyệt đang ở đó kia, mau đi đi." "Tiểu Duyệt. chồng cô đến này!"
Tô Duyệt hoàn toàn im lặng.
Ninh Duệ Thần hờ hững gật đầu, đi đến bên cạnh Tô Duyệt, đặt cái túi ở trên tay lên bàn, Tô Duyệt đang cúi đầu liếc mắt nhìn sang, liền nhìn thấy một hộp giữ ấm.
"Đí xuống nhà ăn dưới lầu đi." Không đợi Ninh Duệ Thần trả lời, Tô Duyệt đã nhanh chóng cầm túi đi thẳng ra ngoài.
"Tiểu Duyệt, sao cô phải ngượng?" Lý Thiến cố ý cười lớn hỏi, Tô Duyệt trừng Lý Thiến một cái, đi càng nhanh hơn.
Ninh Duệ Thần mím môi, nhếch môi cười, bước nhanh ra ngoài.
Trong nhà ăn
Tô Duyệt mở hộp giữ nhiệt được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, còn có cá kho tàu, trứng chiên cà chua, rau củ, hoa quả đã được gọt sẵn, một bát canh gà nhỏ, thoạt nhìn rất khiến người ta thèm ăn.
Tô Duyệt gắp một miếng cà chua, nếm nếm nói, "Tự tay anh làm sao?"
"Ừ." Ninh Duệ Thần đáp một tiếng, đẩy đồ ăn đến trước mặt Tô Duyệt, "Ăn nhiều một chút, muốn ăn cái gì thì nói với anh, buổi tối làm tiếp."
"Vâng." Tô Duyệt nhẹ gật đầu, gắp một miếng cá kho tàu lên đưa đến bên miệng của người đàn ông, "Anh cũng ăn chút đi, một mình em ăn không hết."
Ánh mắt thâm sâu nhìn miếng cá, đẩy trở lại, "Em ăn đi, anh đã ăn no rồi."
"Không sao." Tô Duyệt làm nũng, chiếc đũa lại đưa đến bên miệng người đàn ông lần nữa
Cô cố ý hờn dỗi nói, "Chẳng lẽ anh ngại trên đũa này có nước miếng của em sao?"
Người đàn ông há miệng ăn, Tô Duyệt hài lòng mỉm cười với người đàn ông đối diện, cô gắp mấy miếng lớn lên ăn, thỉnh thoảng đút cho người đối diện.
Nhân thời gian nghỉ trưa, Tô Duyệt nói chuyện với Ninh Duệ Thần một lúc, nhưng không bao lâu thì ngã lên bả vai người đàn ông mà ngủ.
Trong mơ hồ, có người nhẹ nhàng ôm lấy mình, sau khi thay đổi tư thế thì cảm thấy thoải mái hơn, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Lúc trở lại công ty, khó tránh khỏi ánh mắt mập mờ của mấy đồng nghiệp, ánh mắt của Lý Thiến thỉnh thoảng cố ý liếc qua cái cổ của Tô Duyệt. Sau khi Tô Duyệt soi gương mới phát hiện ở cổ có mấy dấu như ô mai in trên cổ mình.
=====
Buổi tối về nhà chính thì phát hiện Tô Viễn Hàng đang đứng trước mặt ông cụ Tô,
"Cha, nể mặt nhà chúng ta thiếu nợ Phương Vận mà ra tay giúp cô ấy một lần đi."
Tô Lê Đông hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn có cương nghị của một người lính, trầm giọng nói, "Những năm nay, không nói đến đều do mày lén lút giúp cô ta, trước khi cô ta khiến Thanh Dương ngồi tù mười năm, nhà họ Tô chúng ta và cô ta không ai nợ ai."
"Nhưng đứa bé kia vô tội mà." Tô Viễn Hàng vội vàng nói, "Cha, nếu việc này làm lớn lên thì nhất định người khác sẽ truy cứu rốt cuộc đứa trẻ kia là ai, đến lúc đó thể diện của anh cả sẽ...."
"Mày câm miệng." Ông cụ Tô thấy Tô Duyệt đi vào thì vội vàng quát lớn Tô Viễn Hàng, lúc này ông cụ Tô không biết Tô Duyệt đã sớm biết chuyện này.
Tô Duyệt khẽ liếc Tô Viễn Hàng, lại chuyển ánh mắt sang hướng khác, đi đến trước mặt ông cụ Tô, thần bí chớp chớp hai mắt nhìn Tô Lê Đông, "Ông nội, cháu tới thăm ông đây, còn mang theo một tin tốt nữa đó."
Tô Lê Đông nghe vậy thì mỉm cười nói, "Tin tốt? Mau nói cho lão già ta nghe chút nào."
"Ông nội, qua mấy tháng nữa là ông có chắt để ôm rồi đấy." Ninh Duệ Thần tiếp lời nói, trực tiếp đi qua bên cạnh Tô Viễn Hàng, ôm Tô Duyệt đang ngồi xổm trên đất đặt lên đùi mình
Tô Viễn Hàng nghe vậy, trong mắt hiện lên ý cười, "Tiểu Duyệt, con mang thai sao? Nếu như Tuyết Nhu biết được, nhất định sẽ rất vui đó."
Tài nấu nướng và tốc độ của đầu bếp Ninh cùng nhau tồn tại, vậy nên không lâu sau đã bưng tới trước mặt Tô Duyệt một bát canh gà.
Tô Duyệt nhìn bát canh gà đặc quánh này, nghĩ tới tất cả những chất béo ngậy kia sẽ đổ hết vào cơ thể mình, không khỏi nhíu mày.
Đôi mắt tròn xoe xoay xoay, còn chưa chờ Ninh Duệ Thần mở miệng, Tô Duyệt đã khéo léo nói sang chuyện khác, "Chồng à, anh hi vọng cục cưng của chúng ta là con trai hay con gái vậy?"
"Thế nào cũng được."
"Vậy anh muốn lớn lên nó giống ai?"
"Anh." Vẫn nói mà không cần nghĩ.
Bàn tay nhỏ bé của Tô Duyệt chọc cánh tay của Ninh Duệ Thần, "Thì ra anh là người tự luyến đến vậy."
Ninh Duệ Thần cầm thìa nhẹ nhàng khuấy ở trong bát, thản nhiên nói, "Khi em thấy con thì sẽ nghĩ tới anh, không phải rất tốt hay sao."
Nghe giọng điệu thản nhiên của anh, Tô Duyệt trừng mắt liếc người đàn ông nào đó, "Ai cần nhớ anh." Thế nhưng giọng nói lại hết sức mềm mại.
Ninh Duệ Thần cũng không phản bác lại, chậm rãi nhắc thìa đựng canh gà lên…
"Ngày mai em muốn đi làm như bình thường." Tô Duyệt vội vàng nói.
Ninh Duệ Thần nhíu mày, cái thìa đựng canh gà lại buông xuống, lập tức từ chối, "Không được."
Bề ngoài nữ biên tập viên nhìn như chói loại, nhưng thường phải đi ra ngoài phỏng vấn hiện trường, còn phải chạy loạn khắp thế giới, trên phương diện ăn uống hoàn toàn không có bất kỳ quy luật nào, trước kia anh có thể đồng ý với cô, nhưng hiện giờ cô đang mang thai, đương nhiên không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Bàn tay nhỏ bé kéo kéo cánh tay Ninh Duệ Thần, Tô Duyệt bày ra khuôn mặt đáng thương nhìn Ninh Duệ Thần, "Chồng à, anh bắt em phải ngây ngốc trong nhà bảy tháng, em sẽ rất buồn chán lắm đó, hơn nữa, hiện tại em và cục cưng đều rất khỏe mạnh, không có bất kì khác thường nào, phản ứng của thai nhi so với những người mang thai bình thường nhỏ hơn rất nhiều, chồng à, em thật sự vô cùng muốn ra ngoài làm việc à."
Mày rậm vẫn nhíu chặt, Tô Duyệt vẫn mở to đôi mắt lóng lánh nước nhìn Ninh Duệ Thần, bàn tay nhỏ xoa xoa nơi lông mày nhíu chặt của người đàn ông, "Đừng nhíu mày nữa, rất dễ trở thành ông chồng già đấy."
Người đàn ông hờ hững liếc cô gái nhỏ một cái, "Em ghét bỏ sao?"
Tô Duyệt vội vàng chân chó nói, "Đâu dám."
Lời vừa nói ra, lúc này sắc mặt của người đàn ông mới hòa hoãn một chút, múc một muỗng canh gà, dùng giọng ra lệnh nói, "Há miệng."
"Ok ok." Bộ dạng vội vàng này của Tô Duyệt muốn có bao nhiêu nịnh nọt thì có bấy nhiêu nịnh nọt.
Nhưng nịnh nọt chân chó làm nũng ở trước mặt người đàn ông của mình thì sao? Cái này được gọi là tình thú vợ chồng.
Quả nhiên, Ninh Duệ Thần nghe xong lời này đúng là vô cùng hưởng thụ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tô Duyệt biểu hiện như vậy ở trước mặt mình, dù sao trong lòng vẫn có chút cảm giác thành tựu.
Ánh mắt sâu thẳm nheo lại, luật sư Ninh dùng giọng điệu nghiêm túc nói, "Một khi cảm thấy không khỏe thì nhất định phải nói, không được phép giấu giếm."
"Nhất định." Tô Duyệt vội vàng đáp ứng.
"Buổi trưa mỗi ngày anh sẽ đến đón em đi ăn cơm, đồ ăn ở căng tin không thể ăn."
"Yes Sir."
Ninh Duệ Thần suy nghĩ một chút, tiếp tục dặn dò, "Không thể tùy tiện đi dạo, càng không thể rời khỏi Lạc thành, phỏng vấn chỉ cho giới hạn trong phòng quay thôi." Chuyện lần này anh tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra lần nữa.
"Được, tất cả đều nghe theo anh." Tô Duyệt vui mừng nói. Bây giờ nhất định phải khôn khéo ngoan ngoãn nghe lời vị đại luật sư Ninh tôn quý, đợi đến khi sau này thật sự có phỏng vấn cần phải ra ngoài, vậy...
Đôi mắt trong suốt cười tủm tỉm nhìn Ninh Duệ Thần, thấy Tô Duyệt nghe lời như vậy, trong lòng của đại luật sư Ninh thoải mái hơn chút, lại đút một muỗng đưa bên miệng cô, giọng điệu cũng mềm mại hơn đôi chút, "Uống cho hết chén canh gà này đi."
... Quả nhiên, muốn trốn vẫn không trốn được. Tô Duyệt cau mày nhìn bát canh gà lớn này, cô nhất định phải tìm cơ hội giấu hết tất cả những cái bát lớn đi, nếu không sau khi sinh cục cưng ra, cô nhất định sẽ thành bà mẹ béo mất thôi.
Thấy bộ dạng khổ đến khóc không ra nước mắt của Tô Duyệt, đương nhiên đại luật sư Ninh này cũng đoán được nhóc con này đang nghĩ cái gì, nén nhịn ý cười trong lòng, nhíu mày nghiêm túc nói, "Còn nữa, yêu cầu cuối cùng đó chính là, trong vòng một tháng tăng thêm mười cân, nếu không không được đi làm."
Khuôn mặt nhỏ của Tô Duyệt suy sụp triệt để.
==
Sáng sớm ngày hôm sau, dưới ánh mắt híp lại mà mỉm cười của Ninh Duệ Thần, Tô Duyệt ăn hết tất cả bửa sáng tình yêu mà Ninh Duệ Thần chuẩn bị cho cô, cô chỉ cảm thấy bụng mình đã phình to ra.
Thật ra Ninh Duệ Thần chuẩn bị cũng không nhiều lắm, phối hợp chế độ dinh dưỡng cũng rất phù hợp, nhưng đối với Tô Duyệt luôn ăn mấy cái bánh mì và uống hết một cốc sữa mà nói thì thật sự rất khó khăn.
Về tin tức Tô Duyệt mang thai, ông cụ Tô nhà bọn họ vẫn chưa biết, vốn muốn gọi điện thoại nói cho ông biết, nhưng lại cảm thấy không thỏa đáng, dù sao dựa theo tính cách ông cụ Tô ngày ngày ngóng chông có tằng tôn xuất hiện này, thì ông tuyệt đối sẽ vội vàng chạy tới đây.
Nếu thế chi bằng hôm nay bọn họ trở về, chính miệng nói cho ông cụ Tô biết, như vậy cũng tương đối trịnh trọng hơn chút, có thể khiến ông cụ Tô thỏa mãn.
"Buổi trưa anh tới đón em, đi đường cẩn thận, đừng để đụng phải cái gì đấy." Sau khi thấy Tô Duyệt hoạt bát nhảy xuống xe, Ninh Duệ Thần không yên lòng dặn dò.
Cô gái nhỏ này thỉnh thoảng lại như cô bé nhỏ vậy, hiện tại lại có con, nghĩ tới lát nữa cô không còn ở trong tầm nhìn của mình, mỗi phút mỗi giây Ninh Duệ Thần đều cảm thấy lo lắng đề phòng, cứ tiếp tục như vậy anh sẽ mắc phải bệnh tim mất.
Có phải anh nên nghĩ cách… để cô ở bên cạnh mình bất cứ lúc nào không đây.
Trong đầu đại luật sư Ninh nhanh chóng suy nghĩ, ngón tay thon dài gõ có tiết tấu lên vô lăng, còn hiện tại Tô Duyệt không hề biết Ninh Duệ Thần đang nghĩ gì, ngoan ngoãn đáp, "Biết rồi." Sau đó xoay người lại, nhanh chóng bước lên ba bậc thang biến mất ở trong tầm mắt của luật sư Ninh.
"Nghe gì chưa, biên tập Phương vì chút tiền mọn mà cấu kết với nhiều quan chức đấy."
"Không phải chứ, biên tập Phương sao có thể..."
"Sao lại không, hình như lần trước đã có người tới đài của mấy người náo loạn một trận rồi còn gì, đúng không, Viên Viên?" Lý Thiến nháy mắt hỏi Trình Viên Viên, Trình Viên Viên cắn gói bánh kem, hốt hoảng "Hả" một tiếng.
"Biết ngay hỏi cô cũng như không mà, không có gì, tiếp tục ăn đi."
"Ồ." Trình Viên Viên gật đầu, tiếp tục ăn bánh nhìn đống bản thảo biên tập Lý bắt cô phải sửa.
"Tiểu Duyệt, cô tới rồi, mau nói cho bọn tôi biết lần trước cô và biên tập Phương tới thành phố A có phát hiện được bí mật ẩn gì hay không?" Ngay khi Lý Thiến đang uể oải thì nhìn thấy Tô Duyệt đi tới, vội vàng sán đến hỏi.
Tô Duyệt nhìn Lý Thiến, không hiểu lắm ý của cô nàng này lắm.
"Tiểu Duyệt, chẳng nhẽ cô không biết sao? Bây giờ biên tập Phương là người phụ nữ có quan hệ với nhiều người đàn ông đó, trân mạng đâu đâu cũng có bài viết về cô ta." Lý Thiến vội vàng mở baidu, đánh lên hai chữ mấu chốt, tìm tư liệu cho Tô Duyệt xem.
Trên màn hình, thậm chí còn có những câu bình luận sắc bén nói, "Biên tập viên bây giờ kiếm tiền thật nhanh và tiện, mở hai chân là tiền chảy vào như nước."
Cũng có người nói "Bạn hỏi gì tôi cũng biết", mấy người trên mạng nói, Phương Vận cấu kết với quan viên chính phủ, hơn nữa còn cùng tham ô một khoản tiền lớn, mở một tài khoản ở nước ngoài, có mưu đồ có sự thật, mặc dù có nhiều chỗ mở Mosaic, nhưng lại khiến người ta miên man bất định.
Một khi thứ gì đó đã dính đến bốn chữ "quan viên chính phủ" thì không còn đơn giản là bao dưỡng nữa rồi, chờ đợi Phương Vận chỉ có thể là phán quyết của luật pháp mà thôi.
Kéo xuống dưới, có kiểu chữ màu đỏ ghi rõ Phương Vận có con riêng, ảnh chụp của đứa bé kia cũng bị đính kèm ở những bình luận bên dưới.
Nhưng khoảng cách chụp hơi xa, hình dáng đứa bé có phần mơ hồ, Tô Duyệt nhíu mày, đứa bé này… hình như cô đã gặp ở đâu rồi.
"Tiểu Duyệt, nghĩ gì thế." Trình Viên Viên cũng bu lại, vừa ăn khoai tây vừa cực kỳ cao hứng nói, "Hiện tại ở Lạc thành này thì cô và biên tập Phương là nổi danh nhất đấy, bây giờ biên tập Phương mà ngã xuống thì cô chắc chắn sẽ bùng nổ rồi! Tiểu Duyệt, bây giờ ông trời đang giúp cô đó, tất cả quỷ quái đều phải nhượng bộ!" Trình Viên Viên vừa nói vừa khoa chân múa tay vui sướng. (ý nói vượt trội hơn, thăng chức...)
"Cô nói gì đâu không à." Tô Duyệt cầm tập giấy trong tay gõ gõ đầu Trình Viên Viên, "Bản thảo biên tập Lý đưa cho cô đã sửa xong rồi sao?"
Những thứ này bất luận là thật hay giả, có thể đào bới lên toàn bộ chỉ trong một đêm, thực lực của người này thật không đơn giản.
Trong đầu Tô Duyệt bỗng lóe lên hình ảnh của một người, có thể im hơi lặng tiếng lộ liễu nhanh chóng lại nhất định phải chỉnh chết Phương Vận, chắc hẳn chỉ có người đàn ông của cô mới có bản lĩnh này.
Nhưng cho dù những chuyện này là thật hay giả, Tô Duyệt cũng sẽ không trách Ninh Duệ Thần, dù sao cũng là Phương Vận chọc đến cô trước, nếu lần trước không phải có Mộ Dung Bạch ở đó, thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Huống chi cô còn đang mang thai, hành động của Phương Vận càng khiến cô thấy chán ghét!
Tự gây nghiệt không thể sống, nếu lúc trước Phương Vận lựa chọn làm hại cô, vậy chắc hẳn đã chuẩn bị tư tưởng bị trả thù rồi.
Nương tay với kẻ địch thì người cuối cùng bị tổn thương là chính bản thân mình.
Lần này, người đàn ông của cô làm…rất đúng!
Tô Duyệt nhếch môi cười vui vẻ, trong nụ cười còn mang sự ngọt ngào.
Tô Duyệt mang theo tâm trạng vui sướng nhìn tư liệu cầm trong tay, một khi có chuyện vui trong lòng, một người khi có tâm trạng tốt thì nhìn cái gì cũng thấy vô cùng thú vị, cho dù trong tay là chồng tài liệu dầy cộm.
Cả buổi sáng, Tô Duyệt làm việc vô cùng phấn khởi, ngay cả Trình Viên Viên xưa nay vẫn lười biếng cũng bị cuốn hút theo.
"Tô Duyệt, chồng cô đến rồi kìa." Tới gần trưa, một bóng dáng cao lớn chậm rãi xuất hiện ở trong phòng làm việc, Trình Viên Viên huých huých cánh tay Tô Duyệt nhỏ giọng nói.
Tô Duyệt nhìn Ninh Duệ Thần lạnh nhạt tự nhiên, mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, người đàn ông này có thể đừng khách sáo như vậy không?
Nhưng mọi người cũng không thấy bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông này, thậm chí còn thân thiện chào hỏi, "Chồng tiểu Duyệt, chào buổi trưa." "Tiểu Duyệt đang ở đó kia, mau đi đi." "Tiểu Duyệt. chồng cô đến này!"
Tô Duyệt hoàn toàn im lặng.
Ninh Duệ Thần hờ hững gật đầu, đi đến bên cạnh Tô Duyệt, đặt cái túi ở trên tay lên bàn, Tô Duyệt đang cúi đầu liếc mắt nhìn sang, liền nhìn thấy một hộp giữ ấm.
"Đí xuống nhà ăn dưới lầu đi." Không đợi Ninh Duệ Thần trả lời, Tô Duyệt đã nhanh chóng cầm túi đi thẳng ra ngoài.
"Tiểu Duyệt, sao cô phải ngượng?" Lý Thiến cố ý cười lớn hỏi, Tô Duyệt trừng Lý Thiến một cái, đi càng nhanh hơn.
Ninh Duệ Thần mím môi, nhếch môi cười, bước nhanh ra ngoài.
Trong nhà ăn
Tô Duyệt mở hộp giữ nhiệt được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, còn có cá kho tàu, trứng chiên cà chua, rau củ, hoa quả đã được gọt sẵn, một bát canh gà nhỏ, thoạt nhìn rất khiến người ta thèm ăn.
Tô Duyệt gắp một miếng cà chua, nếm nếm nói, "Tự tay anh làm sao?"
"Ừ." Ninh Duệ Thần đáp một tiếng, đẩy đồ ăn đến trước mặt Tô Duyệt, "Ăn nhiều một chút, muốn ăn cái gì thì nói với anh, buổi tối làm tiếp."
"Vâng." Tô Duyệt nhẹ gật đầu, gắp một miếng cá kho tàu lên đưa đến bên miệng của người đàn ông, "Anh cũng ăn chút đi, một mình em ăn không hết."
Ánh mắt thâm sâu nhìn miếng cá, đẩy trở lại, "Em ăn đi, anh đã ăn no rồi."
"Không sao." Tô Duyệt làm nũng, chiếc đũa lại đưa đến bên miệng người đàn ông lần nữa
Cô cố ý hờn dỗi nói, "Chẳng lẽ anh ngại trên đũa này có nước miếng của em sao?"
Người đàn ông há miệng ăn, Tô Duyệt hài lòng mỉm cười với người đàn ông đối diện, cô gắp mấy miếng lớn lên ăn, thỉnh thoảng đút cho người đối diện.
Nhân thời gian nghỉ trưa, Tô Duyệt nói chuyện với Ninh Duệ Thần một lúc, nhưng không bao lâu thì ngã lên bả vai người đàn ông mà ngủ.
Trong mơ hồ, có người nhẹ nhàng ôm lấy mình, sau khi thay đổi tư thế thì cảm thấy thoải mái hơn, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Lúc trở lại công ty, khó tránh khỏi ánh mắt mập mờ của mấy đồng nghiệp, ánh mắt của Lý Thiến thỉnh thoảng cố ý liếc qua cái cổ của Tô Duyệt. Sau khi Tô Duyệt soi gương mới phát hiện ở cổ có mấy dấu như ô mai in trên cổ mình.
=====
Buổi tối về nhà chính thì phát hiện Tô Viễn Hàng đang đứng trước mặt ông cụ Tô,
"Cha, nể mặt nhà chúng ta thiếu nợ Phương Vận mà ra tay giúp cô ấy một lần đi."
Tô Lê Đông hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn có cương nghị của một người lính, trầm giọng nói, "Những năm nay, không nói đến đều do mày lén lút giúp cô ta, trước khi cô ta khiến Thanh Dương ngồi tù mười năm, nhà họ Tô chúng ta và cô ta không ai nợ ai."
"Nhưng đứa bé kia vô tội mà." Tô Viễn Hàng vội vàng nói, "Cha, nếu việc này làm lớn lên thì nhất định người khác sẽ truy cứu rốt cuộc đứa trẻ kia là ai, đến lúc đó thể diện của anh cả sẽ...."
"Mày câm miệng." Ông cụ Tô thấy Tô Duyệt đi vào thì vội vàng quát lớn Tô Viễn Hàng, lúc này ông cụ Tô không biết Tô Duyệt đã sớm biết chuyện này.
Tô Duyệt khẽ liếc Tô Viễn Hàng, lại chuyển ánh mắt sang hướng khác, đi đến trước mặt ông cụ Tô, thần bí chớp chớp hai mắt nhìn Tô Lê Đông, "Ông nội, cháu tới thăm ông đây, còn mang theo một tin tốt nữa đó."
Tô Lê Đông nghe vậy thì mỉm cười nói, "Tin tốt? Mau nói cho lão già ta nghe chút nào."
"Ông nội, qua mấy tháng nữa là ông có chắt để ôm rồi đấy." Ninh Duệ Thần tiếp lời nói, trực tiếp đi qua bên cạnh Tô Viễn Hàng, ôm Tô Duyệt đang ngồi xổm trên đất đặt lên đùi mình
Tô Viễn Hàng nghe vậy, trong mắt hiện lên ý cười, "Tiểu Duyệt, con mang thai sao? Nếu như Tuyết Nhu biết được, nhất định sẽ rất vui đó."