Phương Vận dẫn Tô Duyệt đến một nhà hàng tương đối vắng vẻ ở ngoại thành.
Trên bàn đặt rất nhiều món ăn phong phú, nhưng hai người lại không có ai động đũa.
Trong lòng hai người đều biết rõ, ăn cơm chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
"Tô Duyệt, cô yên tâm đi, không ai biết Tô Thanh Dương còn có một đứa con riêng bên ngoài, chuyện này tôi vĩnh viễn sẽ không nói ra." Phương Vận khuấy cà phê, giọng điệu vững vàng bình tĩnh, dường như chuyện cô ta nói lúc này cực kỳ bình thường.
Tô Duyệt nhếch mày, khóe miệng kéo ra một nụ cười mỉa mai, "Có liên quan gì đến tôi?"
"Tô Duyệt, cô và mẹ cô bướng bỉnh như nhau, nhưng đến cuối cùng vẫn không phải phải ngoan ngoãn đi Mỹ, rời khỏi đứa con gái bà ta yêu nhất sao." Phương Vận chậm rãi lên tiếng.
Tô Duyệt giật mình, theo bản năng nhìn về phía Phương Vận.
Sau khi biết chuyện của Phương Vận, cô vẫn cho rằng Triệu Tuyết Nhu không thể chấp nhận việc này nên lựa chọn rời đi, chẳng lẽ...
Tô Duyệt vô thức siết tay thành nắm đấm, càng nắm càng chặt.
"Trước kia tôi nói với bà ta chỉ cần bà ta rời đi, tôi sẽ không để cô con gái yêu quý của bà ta biết, người cha yêu quý của nó còn cho nó một đứa em trai, cũng sẽ không tiếp tục làm hại các người, chỉ cần bà ta rời khỏi đây, chuyện Tô Thanh Dương ngồi tù năm đó vĩnh viễn trở thành bí mật."
"Xem ra Triệu Tuyết Nhu rất tuân thủ lời hứa, Tô Duyệt, cô thật sự rất may mắn, chuyện này trong nhà họ Tô chỉ có mình cô không biết, coi đi, bọn họ yêu thương cô công chúa này đến mức nào cơ chứ." Phương Vận cười khẽ một tiếng, nhấp ngụm cà phê, chậm rãi nói.
Thì ra, sở dĩ Triệu Tuyết Nhu không nói tiếng nào đã rời đi không phải là vì không chịu được sự phản bội của Tô Thanh Dương, cũng không phải vì sự tự do của bà.... mà là vì bảo vệ cô!
Trái tim bỗng nhói đau, Phương Vận liếc nhìn Tô Duyệt, khóe miệng lộ ra nụ cười, dù cười nhưng có chút thê lương.
"Nếu không phải hôm nay tôi nói điều này cho cô biết, thì có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không biết được. Tô Duyệt, xem ra mẹ của cô lo lắng cho cô đến mức chịu đựng đến mức này, thật là một người mẹ tốt."
"Vốn dĩ cô nên nhận những đau đớn này, tất cả mọi người tình nguyện chắn trước người cô, còn với đứa bé cũng là con của Tô Thanh Dương thì nó vĩnh viễn không được may mắn như vậy. Cũng như phụ nữ yêu ông ta, mà tôi, vĩnh viễn không thể có được vị trí trong lòng ông ta như mẹ của cô." Không để ý tới sự im lặng của Tô Duyệt, Phương Vận vuốt tách cà phê tiếp tục lầm bầm nói.
Những lời này cô ta đã đè nén ở trong lòng rất nhiều năm, đè nén đến nổi từ hối tiếc từ từ biến thành ghen tức.
Mà giờ phút này, cô ta không biết bị cái gì thúc đẩy mà nói hết ra ở trước mặt Tô Duyệt.
Phương Vận liếc mắt nhìn Tô Duyệt vẫn đang trong trạng thái kinh hãi, nói tiếp, "Cô có biết vì sao lúc trước tôi muốn giúp cục trưởng cục xây dựng thành phố A tìm cô không? Bởi vì ông ta hứa sẽ cho tôi một khoản tiền, số tiền này có thể giúp Hiểu Thiên ra nước ngoài điều trị, cô có biết không hả? Hiểu Thiên có chứng bệnh tự bế (không tiếp xúc với bất kì ai, tương tự như tự kỉ), cũng vì từ nhỏ đã mất đi tình thương của cha mà thành."
Nếu Tô Thanh Dương cũng có thể yêu thương Phương Hiểu Thiên như Tô Duyệt, thì con của cô ta làm sao có thể thiếu đi tình thương của cha, làm sao có thể từ từ trở nên như ngày hôm nay… im lặng ít nói?
"Tất cả đều do chính cô tạo thành, cũng vì chấp niệm lúc trước của cô mới hại ông ta, cũng hại chính bản thân cô." Tô Duyệt vẫn luôn im lặng nhìn Phương Vận, giọng nói bình tĩnh, dù cho trong lòng có đau đớn hơn nữa thì cô cũng sẽ không biểu hiện ra trước mặt Phương Vận!
Nếu thật sự vì tiền thì tại sao Phương Vận phải chĩa họng súng về phía cô, xét cho cùng thì trong lòng của cô ta còn muốn trả thù, trả thù Triệu Tuyết Nhu, trả thù nhà họ Tô.
Cho dù ban đầu Phương Vận sinh đứa bé cho Tô Thanh Dương chưa từng muốn có cái gì, nhưng dục vọng của con người cũng sẽ ngày một lớn hơn, lúc này Phương Vận chỉ có trả thù.
Khóe môi Phương Vận lộ ra ý cười nhạt, không phản bác lại lời của Tô Duyệt, ánh mắt từ từ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Duyệt ngồi đó, trong đầu xuất hiện hình ảnh của Triệu Tuyết Nhu, khi đó vẫn chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, khi đó cả nhà bọn họ vẫn ở cùng nhau, Triệu Tuyết Nhu ở trên đường lớn đi tới đi lui đột nhiên kéo Tô Thanh Dương lớn tiếng hét, "Ba ba, dẫn con đến trường học." Còn Tô Thanh Dương thì vui vẻ phối hợp với Triệu Tuyết Nhu, khiến cho cô và Tô Đông Thần vô cùng nghẹn lời.
Trong ấn tượng của Tô Duyệt, Triệu Tuyết Như không hề hợp với chữ ‘mẹ’. Bà cướp đồ ăn của cô, cướp đồ chơi của cô, thỉnh thoảng còn làm nũng ở trước mặt cô, quả thật giống một đứa bé muốn người ta dỗ dành vậy.
Nhưng cuối cùng thì bà vẫn là mẹ của cô và Tô Đông Thần, thậm chí còn dũng cảm hơn so với trong tưởng tượng của cô, cam tâm trả giá vì gia đình này rất nhiều.
Nhưng sao bà lại sống ở Mỹ? Bà có bị người khác bắt nạt hay không?
Triệu Tuyết Nhu là người Hoa một trăm phần trăm, một câu tiếng Anh cũng không biết nói, lại là một con người keo kiệt, nếu bị người khác lừa gạt thì phải làm sao?
Lúc này Tô Duyệt thậm chí có thể tưởng tượng đến cảnh Triệu Tuyết Nhu bị người ta lừa gạt mất mấy trăm ngàn ngồi bên cạnh cột điện khóc lớn tiếng.
Tô Duyệt không biết vì sao Phương Vận lại bỗng nhiên nói với cô những lời này, cũng không biết lúc này Phương Vận mang theo mục đích gì tâm trạng gì để nói cho cô nghe, những lời này chỉ càng làm cho cô thêm mệt mỏi, khiến cô cảm thấy khó thừa nhận.
Lúc này cô hi vọng Ninh Duệ Thần ở bên cạnh mình, muốn dựa vào bờ vai của anh một chút.
Bụng đột nhiên đau nhói, Tô Duyệt không tự chủ xoa xoa bụng, đứa nhỏ... hình như đang đá cô.
Từ trước đến giờ đứa bé này rất ngoan, không biết tại sao hôm nay lại liên tục đá cô nhiều lần.
Có thể bé cũng không thích nơi này nhỉ.
Tô Duyệt đứng dậy đi ra ngoài, một khắc cũng không muốn ở lại.
Phương Vận cũng không ngăn cản, vẫn nhấp ngụm cà phê nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt như có điều suy nghĩ, không ai biết cô ta đang suy nghĩ cái gì.
Tô Duyệt đi ra khỏi nhà hàng, mà lúc này đột nhiên có một chiếc xe điên cuồng lao tới!
Trong xe, khuôn mặt người đàn ông dữ tợn nhìn Tô Duyệt, trong thoáng chốc, chiếc xe Lewis lao thẳng về phía Tô Duyệt!
Tốc độ rất nhanh, Tô Duyệt đột nhiên quay đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nham hiểm trong xe.
Không ngờ… Là Lâm Trường Viễn muốn quy tắc ngầm với cô ở thành phố A.
Một bên ống tay áo của ông ta trống rỗng, tốc độ này, ánh mắt này là muốn đưa cô vào chỗ chết, tất cả đều cho thấy giờ phút này nguy hiểm đang càng lúc càng cận kề Tô Duyệt.
Chung quanh dường như không có người nào, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ đáng sợ!
Phương Vận...
Chọn một nơi yên tĩnh thế này, sớm đã có kế hoạch từ trước, tâm tư như vậy…
Cho dù cô có trốn thế nào, cũng không thể chạy nhanh hơn xe được!
Huống chi lúc này cô chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, chân như bị đổ chì, một bước cũng không nhấc lên được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn nguy hiểm đang từng bước ép sát, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Tay cầm vô lăng càng lúc càng dùng sức, nhớ tới tư liệu tham ô hối lộ nhân viên tư pháp bày ra trước mắt ông ta, cái kết của ông ta là tù chung thân, khóe môi Lâm Trường Viễn lộ ra nụ cười vui vẻ thoải mái, giống như nụ cười thỏa mãn của kẻ sắp chết.
Một bóng người nhanh chóng lao tới ôm chặt lấy cô, cho dù người đàn ông có nhanh hơn đi chăng nữa thì sau lưng Ninh Duệ Thần vẫn đụng vào chiếc xe đang lao nhanh về phía Tô Duyệt.
Bàn tay to ôm chặt lấy người trong ngực, lăn trên mặt đất vài vòng, cố nhịn đau đứng dậy chạy về phía ngã rẽ.
Còn Tô Duyệt cũng bị va chạm, đầu óc quay cuồng, càng làm cho bụng của cô quặn đau.
Trong mắt Lâm Phi Châu hiện lên ý cười nham hiểm, đạp ga cực hạn, mục tiêu là tập trung liều mạng chạy về phía trước chắn trước người hai người.
Ninh Duệ Thần mím chặt môi, liều mạng chạy về phía trước, ánh mắt thâm sâu nhìn chiếc Porsche cố ý ngừng lại cách không xa, anh ôm chặt Tô Duyệt, bước chân bỗng nhanh hơn!
Chiếc xe sau lưng không ngừng đuổi theo, tốc độ dùng mắt thường có thể thấy, rắp tâm đâm mạnh người phía trước.
Bầu trời vốn trong xanh, vậy mà chỉ thoáng chốc, mây đen đột nhiên bao phủ toàn bộ không gian, dường như muốn áp chế toàn bộ đám mây màu trắng kia.
Gió thổi mây bay vần vũ, khi sườn xe ở phía sau đâm vào sau lưng của người đàn ông, một đôi chân dài nhanh chóng nhảy qua, phóng qua nóc xe, nhanh chóng chạy đằng sau chiếc xe.
"Ầm!"
Chiếc Rolls-Royce tiếp tục chạy nhanh về phía trước, đụng mạnh với chiếc Porsche, thân xe quay cuồng, đồng thời có một bóng người nhỏ gầy lăn ra ngoài.
Ninh Duệ Thần không dừng bước lại, mạnh mẽ nhào ra ngoài, tiếng nổ mạnh khổng lồ lập tức vang vọng giữa đất trời.
"Hiểu Thiên!" Tô Viễn Hàng núp trong bóng tối đột nhiên chạy ra, chạy như bay về phía bóng dáng nhỏ bé.
"Hiểu Thiên, là mẹ đây, mau tỉnh lại đi!" Phương Vận lảo đảo nhào về đến bên cạnh bóng người nhỏ bé, cậu bé xuất hiện giữ đường hiện giờ đang nằm trong vũng máu.
"Tô Duyệt!" Ninh Duệ Thần vỗ vỗ gò má Tô Duyệt, trong đôi mắt thâm sâu hiện lên sự hoang mang.
Cảm giác đau đớn lập tức đánh mạnh vào trong bụng Tô Duyệt, giọng nói của Ninh Duệ Thần lúc gần lúc xa, cô muốn mở miệng, muốn nói với Ninh Duệ Thần mình không sao, đừng lo lắng, nhưng tại sao lại không mở mắt ra được, không thể nói thành lời.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt không có chút máu, chíu chặt hai hàng lông mày, dựa sát vào trong lòng người đàn ông.
"Tô Duyệt, em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể...." Mưa như trút nước làm ướt mái tóc đen của anh, sau lưng bị thương nóng hừng hực nhưng dường như anh không hề có chút cảm giác nào, chỉ ôm chặt người trong ngực không để cô bị cơn mưa tấn công, miệng vẫn tiếp tục thầm thì.
Những hạt mưa như những cánh hoa rơi xuống mùi khói cháy sém nồng nặc, rơi xuống vũng máu tràn lan, rơi xuống trên người đàn ông cao lớn.
Trong bệnh viện
Ninh Duệ Thần nắm chặt bàn tay nhỏ bé đã lạnh ngắt, ánh mắt thâm sâu nhìn người trên giường, một khắc không rời.
Nếu không phải Tô Duyệt nói địa chỉ nhà hàng cho Trình Viên Viên, cô gắng nói cho anh biết, sợ rằng...
"Anh Ninh, cô Tô chỉ là bị va chạm nhẹ, cả mẹ và đứa bé đều không có vấn đề gì, nhưng vết thương trên người anh nếu không xử lý..." Bác sĩ ở sau lưng Ninh Duệ Thần nói, còn cả những bác sĩ và y tá khác cùng với các chủ nhiệm khoa, tất cả cùng chen chúc trong một phòng bệnh nhỏ bé.
Ninh Duệ Thần vẫn im lặng không lên tiếng, vẫn nhìn Tô Duyệt, anh muốn đợi cô tỉnh lại, để người đầu tiên cô nhìn thấy là anh.
"Anh Ninh, lưng của anh từng bị thương, vết thương cũ đã rách ra, lần này bị va chạm mạnh như vậy, nếu không trị liệu ngay, hậu quả không thể tưởng tượng được."
"Cút." Bờ môi bạc hờ hững nhổ ra một chữ, sau đó không nói thêm gì nữa.
Các bác sĩ nhìn nhau, bọn họ đương nhiên đều biết rõ thân phận của người trước mặt, nếu chăm sóc không tốt, để lại di chừng gì cho luật sư Ninh, chỉ e bệnh viện của bọn họ sẽ phải đóng cửa đi mất.
Huống chi, hiện giờ Ninh Duệ Thần thật sự cần phải trị liệu gấp.
Nhưng thái độ cứng rắn bác bỏ của Ninh Duệ Thần lại khiến cho bọn họ bất lực.
Rõ ràng cô Tô không có việc gì, vết thương trên lưng anh nghiêm trọng hơn rất nhiều, vậy mà vẫn còn cố chấp ở lại đây, rõ là.... cưng chiều vợ như mạng!
Mọi người biết lúc này có khuyên nữa cũng vô dụng, mà áp suất trong phòng mọi người cũng không thể chịu được lâu, dứt khoát lùi về phía sau, cùng chờ lệnh ở ngoài cửa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua ở trong phòng bệnh lặng yên không một tiếng động, không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tô Duyệt cũng mở mắt.
"Tiểu Duyệt, em tỉnh rồi." Ninh Duệ Thần nhẹ nhàng nói, trong đôi mắt thâm sâu chứa sự mềm mại dịu dàng không sao tả hết, "Tất cả đều đã là quá khứ rồi."
"Vâng, em biết." Tô Duyệt gật đầu, trên khuôn mặt mang theo ý cười thản nhiên.
Trong giấc mơ vừa rồi, những hình ảnh kinh khủng kia hết lần này tới lần khá thay phiên nhau xuất hiện, chiếc xe cứ lao mãi về phía cô, khiến cô dù có trốn chạy thế nào cũng vẫn không thoát được. Kinh khủng hơn nữa là chiếc xe kia không đụng cô, mà chỉ liên tục đuổi phía sau cô, dường như cố ý bắtcô phải chạy, cố ý muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ bất lực của cô.
Mà cô thì chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước, chạy qua đồng hoang khôn cùng, chạy qua bãi cát mềm mại, hoàn cảnh không ngừng thay đổi, cô vẫn cứ chạy về phía trước, cô không ngừng gào tên Ninh Duệ Thần đến rách cổ họng, vậy mà vẫn không tìm được.
Nỗi sợ hãi đó, sự bất lực đó, cho dù giờ đã tỉnh lại nhưng vẫn khiến lòng người hãi hùng.
Nhưng cô không muốn nói cho Ninh Duệ Thần biết, bởi vì cô không muốn người đàn ông cô yêu nhất lo lắng cho cô.
"Muốn ăn gì không?" Ninh Duệ Thần nhẹ nhàng vén vài sợi tóc rơi bên gò má Tô Duyệt qua sau tai, dịu dàng hỏi.
Tô Duyệt lắc đầu, cười nói, "Em không đói." Dừng một chút, chợt nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Ninh Duệ Thần, "Khi nãy.... anh có sao không? Đã làm kiểm tra chưa?"
Ninh Duệ Thần nhoẻn miệng cười, cầm lấy bàn tay bé nhỏ để vào trong chăn, "Chỉ cần em và con không sao là được rồi, anh sao có thể có chuyện gì chứ?"
"Nhưng sắc mặt của anh..."
"Không sao, chỉ cảm cúm chút thôi, đợi lát nữa uống thuốc cảm là được rồi."
Tô Duyệt nghe xong, lòng thấp thỏm cũng hạ xuống, nhưng vẫn cảm thấy có điểm bất thường ở chỗ nào đó.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Phương Vận, còn có Tô Viễn Hàng cũng đứng đằng sau Phương Vận.
Tô Duyệt nhìn Phương Vận, lúc hôn mê, cô cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng la của Phương Vận, chỉ e Phương Vận sẽ không thể nào ngờ được chính vì hành vi của cô ta mà Tô Duyệt thì bình an vô sự, còn người hiện giờ đang nằm trong phòng phẫu thuật lại là con của cô ta.
Phương Vận nhìn Tô Duyệt ngồi trên giường, lúc này trên mặt của cô ta vẫn không có dấu hiệu muốn cầu xin.
Ban đầu khi nhìn thấy Lâm Trường Viễn thì tất cả kế hoạch nhanh chóng hình thành trong đầu cô ta, đầu tiên là nói với Lâm Trường Viễn, bảo với ông ta người cứu Tô Duyệt chính là cánh tay trái đắc lực của ông ta, mà người khiến ông ta sắp sửa bị tù chung thân lại chính là chồng của Tô Duyệt, để ông ta biết tất cả những chuyện này đều do Tô Duyệt ban tặng.
Cộng thêm với kinh nghiệm nhiều năm làm biên tập, dùng kiên nhẫn của bản thân toàn lực hướng dẫn ông ta, dần dà Lâm Trường Viễn sinh ra cảm giác tuyệt vọng với cuộc sống, cho nên muốn kéo người hại ông ta cùng nhau xuống hoàng tuyền.
Tất cả những chuyện này đều tiền hành dựa theo ý nghĩ của cô ta, tất cả đều rất hoàn mỹ, lại chưa từng nghĩ rằng Ninh Duệ Thần lại đột nhiên xuất hiện, thay đổi tất cả cục diện.
Người hôm nay sống chết chưa rõ, lại là con của cô ta.
"Tô Duyệt, thằng bé là em trai cô, cứu nó." Phương Vận đứng trước mặt Tô Duyệt, bình tĩnh nói, trong giọng nói không một tia gợn sóng.
Dù giờ đây con của cô ta đang ở trong phòng phẫu thuật, cấp bách đợi máu RH âm tính.
Tô Duyệt nghe xong, kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Phương Vận, "Máu của nó là RH âm tính?"
"Đúng, tôi là nhóm A, Tô Duyệt, đừng nói máu của cô không phải là RH âm tính." Dứt lời, khóe môi Phương Vận hiện lên nụ cười mỉa mai.
"Tôi nhóm máu O." Tô Duyệt nhìn chằm chằm vào mắt Phương Vận, từng chữ từng chữ nói, "Hơn nữa, cha mẹ của tôi cũng đều là nhóm máu O."
"Tô Duyệt, cô nhất định phải nói dối như vậy sao? Cô cho rằng... chỉ cần nói vậy thì có thể giấu được việc nhà họ Tô các người thiếu nợ tôi sao?"
Giọng của Tô Duyệt vẫn bình thản, "Tất cả những lời tôi nói đều là sự thật, nếu cô không tin có thể đi tra."
Ánh mắt trong suốt vẫn nhìn chằm chằm vào Phương Vận, trái tim Phương Vận không khỏi lỡ một nhịp.
Ninh Duệ Thần híp mặt lại, nhìn người đàn ông sau lưng Phương Vận, thay đổi tư thế dựa lên thành giường, giọng nói trầm lắng chậm rãi vang lên.
"Chú à, sao chú.... lại xuất hiện ở đây?"
Người đàn ông vừa dứt lời, ba ánh mắt lập tức rơi trên người Tô Viễn Hàng.
Trong lòng Tô Duyệt không khỏi từ từ nổi lên một suy nghĩ to gan.
Tô Viễn Hàng theo bản năng nhìn về phía Phương Vận, lúc này ánh mắt Phương Vận cũng nhìn về phía ông ta, ánh mắt này khiến Tô Viễn Hàng nhanh chóng quay đi nhìn sang hướng khác.
"Phương Vận xảy ra chuyện, chú muốn giúp một tay, chú đi tìm cha nhưng cha không chịu, ngày đó đúng lúc Duệ Thần trở về, nghĩ Duệ Thần là người bên cạnh thị trưởng nhất định sẽ có biện pháp đè ép chuyện này lại, dù sao hiện tại cũng chỉ là nghị luận trên internet, không có chứng cứ rõ ràng."
"Nhưng nếu trực tiếp đi tìm Duệ Thần, nhất định sẽ bị cự tuyệt, nên chú muốn đi tìm Tiểu Duyệt, mang cả Hiểu Thiên theo, nếu Tô Duyệt không chịu thì sẽ nói ra tất cả mọi chuyện của anh trai và Phương Vận cho Tiểu Duyệt nghe."
"Sau đó khi thấy Phương Vận đi tìm tiểu Duyệt thì chú liền đi theo, không ngờ... không biết vì sao Hiểu Thiên lại đột nhiên giãy thoát khỏi tay chú, chạy tới gần Duệ Thần."
Tình cảnh thảm thiết lúc đó dường như vẫn cứ hiện lên ngay trước mắt, một sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt vậy mà lúc này lại không rõ sống chết.
Ninh Duệ Thần bỗng cười lạnh một tiếng, mỉa mai nhìn Tô Viễn Hàng, "Chú cũng thật quan tâm đến hai mẹ con nhà này nhỉ, người ngoài không biết còn tưởng đứa bé kia... mới là con của chú đấy."
Lời vừa nói ra, Tô Viễn Hàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Duệ Thần, nhưng Ninh Duệ Thần vẫn thản nhiên nhìn Tô Viễn Hàng, hếch đôi mày rậm lên, "Hèn nhát là thói hư tật xấu của con người, nhưng đứa bé kia không có máu RH âm tính..." Mặc dù chỉ mới nói một nửa, nhưng ý trong đó đã vô cùng rõ ràng.
Quả nhiên Tô Viễn Hàng không phản bác.
Trong phòng bệnh bỗng nhiên im lặng, sự im lặng này này khiến con người ta không khỏi rùng mình.
"Tiểu Vận, người đêm hôm đó tới tìm cô không phải anh cả, mà là... tôi." Tô Viễn Hàng khép hai mắt lại, giọng nói trầm lắng mà thống khổ chậm rãi vang lên trong phòng bệnh.
Ninh Duệ Thần nhếch môi cười trào phúng, vẫn nắm lấy tay Tô Duyệt, dường như đã đoán ra được việc này.
Phương Vận sững sờ ngẩng đầu nhìn Tô Viễn Hàng, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ hoản hốt.
"Tiểu Vận.... thật ra máu của tôi có thể, tôi... tôi sẽ đi thử máu ngay bây giờ để cứu thằng bé." Tô Viễn Hàng nói thật nhỏ, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng.
Còn Phương Vận vẫn cứ đứng dại ra đó.
Không, không thể nào! Thân thể của cô ta là cho Tô Thanh Dương, nếu không phải ông ấy không muốn chịu trách nhiệm với mình thì mình sẽ không có cuộc sống này, mình sẽ không sống chật vật đến mức này!
Khi đứa bé còn trong bụng, cô ta đã từng nghĩ sẽ phá nó đi, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng khi nằm trên giường phẫu thuật, trong khoảng khắc đèn pha được bật lên, cô ta nghĩ đây là lễ vật trân quý nhất của người đàn ông cô ta yêu để lại, cô ta không thể làm như vậy!
Vì vậy, cô ta đã dứt khoát lựa chọn giữ đứa bé, lúc ấy cô ta vẫn chưa hận Tô Thanh Dương, thậm chí còn quý trọng gấp đôi món quà mà ông đã tặng cho cô ta, cô ta thề phải dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ đứa trẻ này, đền bù tất cả tình thường của cha mà nó bị thiếu hụt trong suốt cuộc đời.
Sau đó cô ta mới phát hiện, có nhiều thứ cho dù cô ta có bỏ ra toàn bộ công sức cũng không có cách nào đền bù được, một khi đã thiếu thốn thì sẽ trở thành sự tiếc nuối cả đời.
Lúc năm tuổi, Phương Hiểu Thiên vẫn rất hoạt bát, biết nói biết cười mũm mĩm gọi một tiếng mẹ, bàn tay bé nhỏ mập mạp nắm lấy áo cô ta muốn cô ôm nó.
Lúc bảy tuổi, sau khi tan học về nhà, Phương Hiểu Thiên dùng ánh mắt ngây thơ hồn nhiên hỏi cô ta cha của nó ở đâu, con riêng là gì.
Lúc chín tuổi, Phương Hiểu Thiên bắt đầu đánh nhau với người khác, ai nói những lời nhạy cảm với thằng bé thì nó lại càng đánh đập ghê hơn, cho dù mình có bị đánh đến mặt mũi sưng phù cũng phải đánh cho kẻ đó bầm dập về nhà ba mẹ nhận không ra, để kẻ đó sau này không được nói những lời đó nữa.
Lúc mười ba tuổi, thằng bé bắt đầu trầm mặc, từ chối nói chuyện với người khác, dù cô ta có bỏ toàn bộ tâm huyết ra cũng không thể đổi lại được nụ cười sáng lạn của ngày trước.
Vì bảo vệ con, cô ta bắt đầu cẩn thận giấu giếm sự thật này, người khác nói cô ta chưa cưới đã sinh con, cô cũng thản nhiên đối mặt, nhưng cô ta không muốn để con trai mình chịu bất kỳ tổn thương nào.
Thế nhưng cũng vì chuyện này mà Phương Hiểu Thiên càng hận cô ta hơn, hận cô mang lại cho nó một cuộc sống tối tắm ngột ngạt! Nó chỉ muốn khi ra ngoài không phải cúi thấp đầu hơn người ta, nó nghĩ, nếu cô ta không phạm sai lầm, nó sẽ không phải thừa nhận tất cả những điều này.
Vì thế nó càng trầm mặc hơn, không muốn nói chuyện.
Mà điều này càng khiến Phương Vận đau khổ tột cùng.
Khi đau đớn tích lũy theo ngày tháng thì cho dù có là người cứng rắn nhất cũng khó có thể chấp nhận được. Huống chi, nhân tố thống khổ này còn bao hàm tình yêu thầm kín của cô ta dành cho ông ấy.
Lúc không có cách nào để thừa nhận được nữa thì sẽ chuyển thành thù hận.
Cô ta muốn người cho cô những thống khổ này cũng phải nếm thử mùi vị thống khổ.
Thông qua kế hoạch cô ta dày công bày ra, một loạt mưu kế trả thù,tất cả đều đổ hết lên người Tô Thanh Dương, cô khiến ông từ một thị trưởng thanh liêm trong sạch biến thành quan tham ô, cuối cùng thì vào tù.
Rốt cuộc cô ta cũng được như ý nguyện.
Thế nhưng ngày hôm nay lại có người cho cô ta biết cô đã trả thù sai người rồi? Bảo sao cô ta có thể thừa nhận đây!
Không! Ông trời, đây không phải sự thật!
Tô Duyệt chỉ cảm thấy cuộc sống quá hoang đường vớ vẩn, tất cả những điều này vốn phải là Tô Viễn Hàng gánh chịu, vậy mà lại đổ hết lên đầu cha cô.
Nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng Tô Duyệt càng thêm oán hận Tô Viễn Hàng, nếu không phải vì sự hèn nhát của ông ta thì một nhà vốn đang hạnh phúc êm ấm sao có thể bị chia cắt cơ chứ!
Trong lòng đột nhiên sinh ra chút chán ghét, trong bụng bỗng truyền đến cơn đau, hơi cau mày, Tô Duyệt theo bản năng che bụng lại.
"Sao vậy?" Ninh Duệ Thần vội vịn lấy Tô Duyệt, trong giọng nói khó che giấu được sự khẩn trương.
Tô Duyệt dựa vào trong lòng người đàn ông, trên khuôn mặt có chút tái nhợt cố nặn ra nụ cười, "Bé đá em."
Trái tim vốn đang lo lửng lúc này mới buông xuống, Ninh Duệ Thần cẩn thận vịn Tô Duyệt ngồi xuống, không yên lòng nói, "Đợi chút nữa xuống làm kiểm tra."
"Được." Tô Duyệt khẽ đáp, đan tay mình vào trong tay của người đàn ông đang đặt trên bụng mình, an tâm dựa vào bờ vai rộng lớn, "Ninh Duệ Thần, cám ơn anh."
Ninh Duệ Thần nhìn cô gái vùi vào ngực mình, cánh tay thon dài ôm cô chặt hơn, khẽ nói, "Ngốc quá."
Lúc này, cửa phòng bệnh bị người khác đẩy ra, người đi tới là Tô Viễn Hàng và một cô y tá.
"Ngài đây có nhóm máu phù hợp với bệnh nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể truyền máu."
"Tiểu Vận, cô đã nghe rõ chưa? Tôi sẽ đi cứu Hiểu Thiên ngay bây giờ, từ nay về sau tôi nhất định sẽ đền bù tổn thất gấp đôi cho hai mẹ con cô." Tô Viễn Hàng nhìn Phương Vận nói, trong mắt ẩn chứa sự áy náy.
Phương Vận vẫn đứng nguyên tại chỗ, những sợi tóc được chải chuốt cẩn thận ở sau lưng có chút tán loạn, cô ta không ngừng lắc đầu, "Không thể nào, không thể nào, không thể nào...."
Tiếng bước chân dồn dập lập tức xông vào phòng bệnh, ánh mắt của Triệu Nhã Cầm dừng trên người Phương Vận và Tô Viễn Hàng đang đứng đó, đôi mắt đẹp giận dữ trợn ngược, giơ tay muốn cho Phương Vận một cái tát.
Tô Viễn Hàng bắt lấy tay Triệu Nhã Cầm, quát lớn, "Về đi!"
"Về đi? Sao tôi phải về! Để cho ông và con tiện nhân này ở đây nói chuyện yêu đương à?"
Nếu không phải vừa rồi bà ta đúng lúc nhìn thấy Tô Viễn Hàng đi vào phòng bệnh thì sẽ hoàn toàn không biết quan hệ giữa Phương Vận và Tô Viễn Hàng.
Trong mắt của Triệu Nhã Cầm hiện lên sự ghen ghét đố kỵ, thậm chí cũng đã quên mất lúc này trong phòng còn có hai kẻ bà ta vẫn luôn coi là kẻ địch đang ngồi xem trò hề là Tô Duyệt và Ninh Duệ Thần.
"Ông Tô, xin mời đi theo tôi, bệnh nhân rất cần truyền máu."
"Được." Tô Viễn Hàng gật đầu, nhanh chóng bước ra ngoài phòng bệnh.
"Ông đi đâu?" Triệu Nhã Cầm bắt lấy tay Tô Viễn Hàng, không cho ông ta rời đi.
Trong lòng Tô Viễn Hàng vừa nóng vừa giận, bùng nổ nói, "Cút ngay."
"Tôi không cút, Tô Viễn Hàng, không nói rõ thì đừng mong rời khỏi đây!"
Khuôn mặt Tô Viễn Hàng âm trầm, không muốn nhìn Triệu Nhã Cầm thêm nữa. Nếu không vì người phụ nữ này thì sao ông có thể biến thành bộ dạng thế này được!
Năm đó khi nhìn thấy Triệu Tuyết Nhu dựa vào lòng Tô Thanh Dương, còn mình thì không thể không lấy Triệu Nhã Cầm, trong lòng ông, mỗi ngày giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé, mỗi lần nhìn thấy Triệu Tuyết Nhu, ông đều cảm thấy đáng ra cô ấy phải thuộc về mình, trong lòng càng thêm khó chịu, nhưng nếu không được nhìn thấy cô ấy, thì ông lại cảm thấy ăn cái gì cũng không vô.
Vì vậy, từ đó về sau, Tô Viễn Hàng bắt đầu tìm kiếm đủ loại phụ nữ, đôi mắt giống Triệu Tuyết Nhu, làn da giống Triệu Tuyết Nhu, ông đều sẽ theo đuổi và nhấm nháp tư vị trong đó. Ông tự lừa gạt bản thân mình, nhìn xem, Tô Viễn Hàng, cô ấy sẽ mãi mãi không bao giờ xa cách mày được, ở dưới thân của mày chính là Triệu Tuyết Nhu, là người phụ nữ mà mày yêu nhất!
Nhưng với Phương Vận thì ông lại không như vậy.
Phương Vận thích Tô Thanh Dương, Tô Thanh Dương cũng không giấu diếm ông, Tô Thanh Dương vẫn rất tin tưởng ông, thậm chí có nhiều lần Tô Thanh Dương để cho ông ra mặt ngăn Phương Vận lại, nhưng Tô Thanh Dương lại không biết chính vì sự tín nhiệm của ông ta mới khiến ông càng thêm thuận tiện trợ giúp Phương Vận tiếp cận Tô Thanh Dương.
Mặc dù trong lòng có phần áy náy với Tô Thanh Dương, nhưng ông cũng đã vượt qua được, chung quy vẫn không thể chống lại được sự hấp dẫn thật sự của người phụ nữ ông yêu nhất!
Vì vậy, ông thầm lặng từng bước từng bước giúp đỡ Phương Vận tiếp cận Tô Thanh Dương, nhưng không ngờ Tô Thanh Dương lại cứng đầu cứng cổ, thậm chí ngày đó khi Phương Vận say rượu gọi điện thoại cho ông ấy thì Tô Thanh Dương cũng chỉ bảo ông ta đến nhìn xem một chút.
Lúc thấy Phương Vận chủ động ôm mình gọi tên Tô Thanh Dương thì một ý nghĩ âm hiểm lặng lẽ hình thành trong đầu ông.
Trước hết để Phương Vận lầm tưởng người đêm đó cùng cô ta là Tô Thanh Dương, ngay sau đó thẳng thắn với Tô Thanh Dương, cầu xin ông ta tha thứ, kế tiếp là để Triệu Tuyết Nhu 'vô ý' biết được việc này, bởi vì Tô Viễn Hàng biết rõ Triệu tuyết Nhu không cho phép sự phản bội.
Nhìn xem, tất cả mọi thứ đều ở trong lòng bàn tay ông, một âm mưu hoàn mỹ đã thành hình!
Nhưng Tô Viễn Hàng đã quên, thế gian này bất kỳ vật gì đều có thể khống chế được, duy nhất chỉ có tình cảm.
Nếu một người có tình cảm với một người khác và thật lòng yêu người đó thì sẽ bỏ qua vô điều kiện tất cả lỗi lầm của người đó.
Tuy Triệu Tuyết Nhu là một người dứt khoát từ trong xương tủy nhưng dù sao cũng là phụ nữ.
Vì vậy bà lựa chọn bỏ qua cho Tô Thanh Dương.
Thậm chí lần này Phương Vận trả thù khiến bà tuyệt vọng, khiến bà phải rời xa người mà bà yêu nhất, Triệu Tuyết Nhu cũng không do dự mà tới Mỹ, cam tâm tình nguyện chờ đợi Tô Thanh Dương mười năm.
Mười năm, đối với một người phụ nữ mà nói chính là hao mòn hết tuổi thanh xuân, tức là dung nhan sẽ già đi, còn Triệu Tuyết Nhu vẫn kiên quyết làm vậy cho thấy bà nguyện ý.
Chỉ vì người đó là Tô Thanh Dương đó.
Kế hoạch nhiều năm như vậy, cuối cùng trở thành công dã tràng, thậm chí còn liên lụy đến Phương Vận.
Rốt cuộc ông cũng không còn ôm bất kỳ hi vọng nào với Triệu Tuyết Nhu nữa.
Còn với Phương Vận, chung quy cũng chỉ là phần áy náy, dù sao chính ông đã lợi dụng cô ta.
Vì vậy trong những năm này, ông mượn danh nghĩa của Tô Thanh Dương, trong sáng ngoài tối giúp đỡ Phương Vận, thậm chí khi nhìn thấy Hiểu Thiên ngày càng khôn lớn cũng thấy xúc động.
Phương Vận càng lạnh lùng với ông thì ông càng thêm áy náy, mà Triệu Nhã Cầm càng cố tình gây sự càng khiến Tô Viễn Hàng thấy phiền lòng hơn!
Thậm chí ông đã từng nghĩ nếu không phải năm đó Triệu Nhã Cầm hạ thuốc với ông, thì có lẽ ngày hôm nay ông đã có thể hạnh phúc cùng Triệu Tuyết Nhu rồi, và người đàn ông duy nhất của Triệu Tuyết Nhu cũng chỉ có thể là mình ông!
Tất cả những bi kịch này đều do hành động lúc đầu của Triệu Nhã Cầm đã khiến ông phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác!
"Ông Tô, hãy mau đến phòng phẫu thuật, hiện giờ bệnh nhân đang rất cần truyền máu!" Giọng của y tá kéo suy nghĩ của Tô Thanh Dương về, lúc này Phương Vận vẫn đang cứ ngơ ngẩn tại chỗ, liên tục nói "không thể nào".
"Tô Viễn Hàng, tại sao ông phải cứu con trai của con tiện nhân này, tôi thấy nó chính là con hoang của ông đấy!" Triệu Tuyết Nhu khàn giọng quát Tô Viễn Hàng, bất chấp sự có mặt của những người xung quanh.
Trò hay diễn ra, Tô Duyệt không muốn nhìn nữa, chính vì tư lợi của những người này mà đến giờ mẹ cô vẫn còn đang lưu lạc xứ người.
Trái tim vô cùng khó chịu, Tô Duyệt lạnh lùng nói, "Đây là phòng bệnh, tôi cần nghỉ ngơi, mời các người ra ngoài."
Tô Viễn Hàng nghe vậy thì bước nhanh ra ngoài, Triệu Nhã Cầm cũng khàn giọng gào thét đi ra theo.
Phương Vận chậm rãi ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Duyệt, sau đó xoay người đi ra.
"Chờ một chút!" Cơ thể cao lớn trực tiếp đi tới bên cạnh Phương Vận, lạnh lùng nói, "Giao mấy bức ảnh đó ra đây."
Phương Vận nhìn Ninh Duệ Thần, "Ảnh gì?"
Đôi mắt thâm sâu hơi nheo lại, Ninh Duệ Thần lạnh lùng nói, "Đêm đó cô đưa Tô Duyệt đến khách sạn, sau khi cô ấy đi ra thì cô đã chụp ảnh lại."
Mặc dù những bài báo kia đã không còn, Mộ Dung Bạch cũng đã giải thích đây chỉ là trò chơi, nhưng nếu không tiêu hủy những bức ảnh kia thì nó sẽ luôn là cái gai trong lòng Ninh Duệ Thần.
Phương Vận lắc đầu, "Tôi không biết, đêm đó tôi đi thẳng đến khách sạn, sau đó thì không ra ngoài nữa."
Trong nhà hàng Italy, tiếng đàn du dương nhẹ nhàng phiêu đãng, trên khuôn mặt của hai người đàn ông ngồi trong hai góc riêng biệt đều đang nở nụ cười toan tính.
Điều khác thường đó là một người thì mừng rỡ như điên, một người thì ẩn giấu nụ cười trong lòng.
Tuy đã đợi được một thời gian dài rồi, nhưng biểu hiện vô cùng kiên nhẫn.
Cánh cửa được mở ra lần nữa, hai ánh mắt lập tức nhìn về phía cửa.
Nhưng nhìn rồi lại thất vọng cúi đầu, tiếp tục chờ đợi.
Tô Đông Thần nhìn về phía Mộ Dung Bạch, trong ánh mắt hiện lên chút ý cười cùng với tính toán, nhưng nhanh chóng che đậy kín kẽ, đi đến hướng Mộ Dung Bạch.
"Anh là Mộ Dung Bạch?"
Mộ Dung Bạch ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông trước mặt, hai đầu lông mày đều nhíu lại với vẻ không kiên nhẫn, "Tránh ra!"
Còn Tô Đông Thần hiển nhiên xem nhẹ lời của Mộ Dung Bạch, ngược lại lại thản nhiên ngồi xuống.
Trong mắt Mộ Dung Bạch hiện lên chút không vui, bàn tay nhanh chóng cầm lấy ấm trà nóng trên bàn.
Dám quầy phá buổi hẹn của Mộ Dung thiếu gia anh, không làm gã đàn ông không có mắt này bị phỏng thì không thể hả giận được!
Tô Đông Thần tựa như không phát hiện, ung dung mở miệng tự giới thiệu, "Tôi là anh trai của Tiểu Duyệt, Tô Đông Thần."
Lời vừa nói ra, tay của Mộ Dung Bạch chợt run nhẹ, nước trà nóng bỏng bất cẩn tưới vào nơi nào đó của anh ra!
Chịu đựng cơn đau của nơi nào đó, khuôn mặt âm u của Mộ Dung Bạch bỗng nhiên thay đổi, cười híp mắt đứng dậy châm trà cho Tô Đông Thần, "Chào anh trai, anh thật là đẹp trai nha, mời anh trai uống trà."
Tô Đông Thần nghe vậy thì hờ hững đáp một tiếng, giống như hoàn toàn không biết suy nghĩ muốn làm anh bị phỏng của người nào đó.
Thấy Tô Đông Thần không làm khó, rốt cuộc trong lòng Mộ Dung Bạch cung nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt của Tô Đông Thần, cẩn thận dò hỏi, "Anh trai, sao Tiểu Duyệt chưa tới?"
Tô Đông Thần đặt ly trà trong tay xuống bàn, thờ dài, "Thật ra Tiểu Duyệt vốn chuẩn bị tới, chỉ là... aiz...."
"Chỉ là cái gì?" Mộ Dung Bạch vội hỏi nói.
Tô Đông Thần lại thở dài, chỉ chỉ Thẩm Gia Dũng cách đó không xa, "Thấy không? Cậu ta cũng thích Tiểu Duyệt, vốn đã đồng ý là tới, nhưng đúng lúc cậu ta gọi điện cho Tiểu Duyệt, nói là sẽ đợi con bé ở đây, cho nên Tiểu Duyệt đành phải nhờ tôi tới nói với anh một tiếng xin lỗi."
Nghe thấy giọng điệu thành khẩn lại bất đắc dĩ kia, đôi mắt hẹp dài của Mộ Dung Bạch hơi nheo lại, nhìn về phía Thẩm Gia Dũng.
Bộ dạng như vậy mà dám cả gan hẹn Tiểu Duyệt của anh sao? Thật sự là rất… đáng đánh đòn mà!
Tô Đông Thần nhấp trà, vẻ mặt tiếc nuối tiếc hận, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Mộ Dung Bạch.
Tô Đông Thần lăn lộn trong giới xã hội thượng lưu, nên anh cũng biết một vài điều về thân phận của Mộ Dung Bạch. Anh ta là một cậu ấm nhà giàu luôn tỏ vẻ phóng túng ngạo mạn vừa mới trở về nước, nhưng trên thực tế, thế lực tổ chức hắc bang của anh ta thì không thể khinh thường.
Còn ngón tay của Lâm Trường Viễn ở cục xây dựng thành phố A không hiểu sao lại biến mất, chỉ là chính là kiệt tác của Mộ Dung Bạch.
Nhìn nét mặt lúc này của Mộ Dung Bạch, e rằng Thẩm Gia Dũng không tránh khỏi một trận đòn độc rồi.
Nhớ tới lời của vừa rồi của Ninh Duệ Thần, Tô Đông Thần càng cảm thấy tâm tư của ông em rể này... thật nguy hiểm.
Ngồi yên xem hổ đấu, biết làm thế nào để khơi mào bản tính của Mộ Dung Bạch, thần không biết quỷ không hay mượn tay Mộ Dung Bạch xử lý Thẩm Gia Dũng, lẳng lặng thản nhiên, đoán chừng là ai cũng sẽ không nghĩ tới tất cả những điều này đều do cậu em rể đang âm thầm chỉ đạo.
Nếu muốn sống thì vĩnh viễn đừng đối đầu với luật sư Ninh.
"Lời cần nói tôi đã nói xong rồi, xin phép đi trước, yên tâm, lần sau sẽ có cơ hội gặp tiểu Duyệt." Tô Đông Thần trịnh trọng nói.
Mà lời nói này lại càng làm cho lửa giận trong lòng Mộ Dung Bạch dâng đến đỉnh điểm.
Tô Đông Thần hài lòng đánh giá sắc mặt của Mộ Dung Bạch, sau đó đứng dậy rời đi.
Thẩm Gia Dũng...
Chắc hẳn trên báo sáng sớm ngày mai sẽ xuất hiện "Cậu hai nhà họ Thẩm không hiểu sao đánh nhau với người ta, thực hư là sóng gió nhà giàu tranh đoạt quyền thừa kế."
==
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ.
Tô Duyệt vẫn đang nằm ngủ trên giường, Ninh Duệ Thần đã sớm rời giường cúi người xuống chà nhẹ lên cái mũi nhỏ, nói khẽ, "Dậy đi nào, sâu lười."
"Đừng phá em, để em ngủ thêm chút nữa thôi." Tô Duyệt vẫn nhắm chặt mắt, giơ tay làm bộ muốn che cái miệng đang quấy rầy giấc ngủ của cô.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, bắt ngược lại tay của cô, ôm cô lên, "Nếu không rời giường sẽ trễ giờ đấy, nhanh mặc quần áo đi."
Tô Duyệt bất mãn nhíu mày, hai tay ôm ngược lại eo người đàn ông, làm nũng, "Anh giúp em mặc đi."
Lúc này cô vẫn nhắm mắt, bộ dạng này rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngu, nếu không cũng sẽ không nói ra những như vậy.
Đôi mắt thâm sâu ánh lên ý cười, giọng nói trầm lắng từ tính của người đàn ông vang lên phía sau cô gái, "Được, anh mặc giúp em."
"Vâng." Tô Duyệt mơ mơ màng màng lên tiếng, tiếp tục ngủ.
Tay của người đàn ông xoa xoa hai bắp đùi trắng nõn của cô gái, nâng nhẹ góc váy của cô lên, không vén hẳn mà là từ từ đi vào trong bắp đùi, chậm rãi đến nơi thần bí kia…
"Ngứa quá." Tô Duyệt đột nhiên bắt lấy tay của người đàn ông, nhíu mày nói, mắt vẫn không mở ra.
Ninh Duệ Thần hơi cúi đầu, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương lúc này đang đặt trên my bàn tay của anh, bất chợt nhắc nhở anh chuyện lỡ dở ngày hôm qua…
Bàn tay to đột nhiên nắm ngược lại bàn tay nhỏ của Tô Duyệt, kéo tay cô cầm nơi nào đó của mình.
Khi Tô Duyệt cầm cái vật to lớn ấm áp kia thì không khỏi nhíu mày, theo bản năng muốn thu tay về lại bị người đàn ông ngăn lại.
"Ngoan, nhẹ chút, dùng sức, ừ, đúng vậy, chính là như vậy..." Người đàn ông rất kiên nhẫn hướng dẫn từng chút một, Tô Duyệt vẫn ở trong cơn mê ngủ vô cùng nghe lời.
Nhưng dù sao con người vẫn có tri giác, những xúc cảm bất thường này khiến Tô Duyệt chậm rãi mở mắt.
Khi thấy động tác mà mình đang làm thì cô nhanh chóng rụt tay về, chạy thẳng vào toilet.
Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ý cười, tuy không thể giống như trước kia thoải mái ăn cô, nhưng ăn mặn được một nửa như vậy cũng không tồi.
Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ đó của cô...
Sau khi ăn sáng xong, Ninh Duệ Thần vẫn đưa Tô Duyệt đến chỗ làm như trước, nhưng vì chuyện buổi sáng mà suốt chặng đường Tô Duyệt giận dỗi không nói với anh một lời nào.
Ninh Duệ Thần cũng không tức giận, ngược lại lại cảm thấy dáng vẻ dẩu môi tức giận của Tô Duyệt cũng rất xinh đẹp.
Mặc dù cố ý chiến tranh lạnh với anh, nhưng tới gần giữa trưa, Tô Duyệt không khỏi thấp thỏm chờ mong Ninh Duệ Thần đến.
"Tô Duyệt có người tìm kìa." Tô Duyệt nghe vậy, nghĩ thầm người này cũng có chút lễ phép rồi, chân cũng bất giác nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhưng khi cô xuống dưới lầu thì phát hiện người tới không phải là Ninh Duệ Thần, mà là... Phương Vận.
"Tô Duyệt, đi ra ngoài ăn cơm với tôi, có một số việc cô sẽ cảm thấy có hứng thú." Phương Vận nói với Tô Duyệt, nét mặt thản nhiên, không hề có chút áy náy nào.
"Đi đâu?"
"Nhà hàng Nhã Vận gần phía đông ngoại ô, nơi đó khá yên tĩnh."
Tô Duyệt liếc nhìn Phương Vận, "Được, tôi đi xin phép nghĩ."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phương Vận dẫn Tô Duyệt đến một nhà hàng tương đối vắng vẻ ở ngoại thành.
Trên bàn đặt rất nhiều món ăn phong phú, nhưng hai người lại không có ai động đũa.
Trong lòng hai người đều biết rõ, ăn cơm chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
"Tô Duyệt, cô yên tâm đi, không ai biết Tô Thanh Dương còn có một đứa con riêng bên ngoài, chuyện này tôi vĩnh viễn sẽ không nói ra." Phương Vận khuấy cà phê, giọng điệu vững vàng bình tĩnh, dường như chuyện cô ta nói lúc này cực kỳ bình thường.
Tô Duyệt nhếch mày, khóe miệng kéo ra một nụ cười mỉa mai, "Có liên quan gì đến tôi?"
"Tô Duyệt, cô và mẹ cô bướng bỉnh như nhau, nhưng đến cuối cùng vẫn không phải phải ngoan ngoãn đi Mỹ, rời khỏi đứa con gái bà ta yêu nhất sao." Phương Vận chậm rãi lên tiếng.
Tô Duyệt giật mình, theo bản năng nhìn về phía Phương Vận.
Sau khi biết chuyện của Phương Vận, cô vẫn cho rằng Triệu Tuyết Nhu không thể chấp nhận việc này nên lựa chọn rời đi, chẳng lẽ...
Tô Duyệt vô thức siết tay thành nắm đấm, càng nắm càng chặt.
"Trước kia tôi nói với bà ta chỉ cần bà ta rời đi, tôi sẽ không để cô con gái yêu quý của bà ta biết, người cha yêu quý của nó còn cho nó một đứa em trai, cũng sẽ không tiếp tục làm hại các người, chỉ cần bà ta rời khỏi đây, chuyện Tô Thanh Dương ngồi tù năm đó vĩnh viễn trở thành bí mật."
"Xem ra Triệu Tuyết Nhu rất tuân thủ lời hứa, Tô Duyệt, cô thật sự rất may mắn, chuyện này trong nhà họ Tô chỉ có mình cô không biết, coi đi, bọn họ yêu thương cô công chúa này đến mức nào cơ chứ." Phương Vận cười khẽ một tiếng, nhấp ngụm cà phê, chậm rãi nói.
Thì ra, sở dĩ Triệu Tuyết Nhu không nói tiếng nào đã rời đi không phải là vì không chịu được sự phản bội của Tô Thanh Dương, cũng không phải vì sự tự do của bà.... mà là vì bảo vệ cô!
Trái tim bỗng nhói đau, Phương Vận liếc nhìn Tô Duyệt, khóe miệng lộ ra nụ cười, dù cười nhưng có chút thê lương.
"Nếu không phải hôm nay tôi nói điều này cho cô biết, thì có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không biết được. Tô Duyệt, xem ra mẹ của cô lo lắng cho cô đến mức chịu đựng đến mức này, thật là một người mẹ tốt."
"Vốn dĩ cô nên nhận những đau đớn này, tất cả mọi người tình nguyện chắn trước người cô, còn với đứa bé cũng là con của Tô Thanh Dương thì nó vĩnh viễn không được may mắn như vậy. Cũng như phụ nữ yêu ông ta, mà tôi, vĩnh viễn không thể có được vị trí trong lòng ông ta như mẹ của cô." Không để ý tới sự im lặng của Tô Duyệt, Phương Vận vuốt tách cà phê tiếp tục lầm bầm nói.
Những lời này cô ta đã đè nén ở trong lòng rất nhiều năm, đè nén đến nổi từ hối tiếc từ từ biến thành ghen tức.
Mà giờ phút này, cô ta không biết bị cái gì thúc đẩy mà nói hết ra ở trước mặt Tô Duyệt.
Phương Vận liếc mắt nhìn Tô Duyệt vẫn đang trong trạng thái kinh hãi, nói tiếp, "Cô có biết vì sao lúc trước tôi muốn giúp cục trưởng cục xây dựng thành phố A tìm cô không? Bởi vì ông ta hứa sẽ cho tôi một khoản tiền, số tiền này có thể giúp Hiểu Thiên ra nước ngoài điều trị, cô có biết không hả? Hiểu Thiên có chứng bệnh tự bế (không tiếp xúc với bất kì ai, tương tự như tự kỉ), cũng vì từ nhỏ đã mất đi tình thương của cha mà thành."
Nếu Tô Thanh Dương cũng có thể yêu thương Phương Hiểu Thiên như Tô Duyệt, thì con của cô ta làm sao có thể thiếu đi tình thương của cha, làm sao có thể từ từ trở nên như ngày hôm nay… im lặng ít nói?
"Tất cả đều do chính cô tạo thành, cũng vì chấp niệm lúc trước của cô mới hại ông ta, cũng hại chính bản thân cô." Tô Duyệt vẫn luôn im lặng nhìn Phương Vận, giọng nói bình tĩnh, dù cho trong lòng có đau đớn hơn nữa thì cô cũng sẽ không biểu hiện ra trước mặt Phương Vận!
Nếu thật sự vì tiền thì tại sao Phương Vận phải chĩa họng súng về phía cô, xét cho cùng thì trong lòng của cô ta còn muốn trả thù, trả thù Triệu Tuyết Nhu, trả thù nhà họ Tô.
Cho dù ban đầu Phương Vận sinh đứa bé cho Tô Thanh Dương chưa từng muốn có cái gì, nhưng dục vọng của con người cũng sẽ ngày một lớn hơn, lúc này Phương Vận chỉ có trả thù.
Khóe môi Phương Vận lộ ra ý cười nhạt, không phản bác lại lời của Tô Duyệt, ánh mắt từ từ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Duyệt ngồi đó, trong đầu xuất hiện hình ảnh của Triệu Tuyết Nhu, khi đó vẫn chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, khi đó cả nhà bọn họ vẫn ở cùng nhau, Triệu Tuyết Nhu ở trên đường lớn đi tới đi lui đột nhiên kéo Tô Thanh Dương lớn tiếng hét, "Ba ba, dẫn con đến trường học." Còn Tô Thanh Dương thì vui vẻ phối hợp với Triệu Tuyết Nhu, khiến cho cô và Tô Đông Thần vô cùng nghẹn lời.
Trong ấn tượng của Tô Duyệt, Triệu Tuyết Như không hề hợp với chữ ‘mẹ’. Bà cướp đồ ăn của cô, cướp đồ chơi của cô, thỉnh thoảng còn làm nũng ở trước mặt cô, quả thật giống một đứa bé muốn người ta dỗ dành vậy.
Nhưng cuối cùng thì bà vẫn là mẹ của cô và Tô Đông Thần, thậm chí còn dũng cảm hơn so với trong tưởng tượng của cô, cam tâm trả giá vì gia đình này rất nhiều.
Nhưng sao bà lại sống ở Mỹ? Bà có bị người khác bắt nạt hay không?
Triệu Tuyết Nhu là người Hoa một trăm phần trăm, một câu tiếng Anh cũng không biết nói, lại là một con người keo kiệt, nếu bị người khác lừa gạt thì phải làm sao?
Lúc này Tô Duyệt thậm chí có thể tưởng tượng đến cảnh Triệu Tuyết Nhu bị người ta lừa gạt mất mấy trăm ngàn ngồi bên cạnh cột điện khóc lớn tiếng.
Tô Duyệt không biết vì sao Phương Vận lại bỗng nhiên nói với cô những lời này, cũng không biết lúc này Phương Vận mang theo mục đích gì tâm trạng gì để nói cho cô nghe, những lời này chỉ càng làm cho cô thêm mệt mỏi, khiến cô cảm thấy khó thừa nhận.
Lúc này cô hi vọng Ninh Duệ Thần ở bên cạnh mình, muốn dựa vào bờ vai của anh một chút.
Bụng đột nhiên đau nhói, Tô Duyệt không tự chủ xoa xoa bụng, đứa nhỏ... hình như đang đá cô.
Từ trước đến giờ đứa bé này rất ngoan, không biết tại sao hôm nay lại liên tục đá cô nhiều lần.
Có thể bé cũng không thích nơi này nhỉ.
Tô Duyệt đứng dậy đi ra ngoài, một khắc cũng không muốn ở lại.
Phương Vận cũng không ngăn cản, vẫn nhấp ngụm cà phê nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt như có điều suy nghĩ, không ai biết cô ta đang suy nghĩ cái gì.
Tô Duyệt đi ra khỏi nhà hàng, mà lúc này đột nhiên có một chiếc xe điên cuồng lao tới!
Trong xe, khuôn mặt người đàn ông dữ tợn nhìn Tô Duyệt, trong thoáng chốc, chiếc xe Lewis lao thẳng về phía Tô Duyệt!
Tốc độ rất nhanh, Tô Duyệt đột nhiên quay đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nham hiểm trong xe.
Không ngờ… Là Lâm Trường Viễn muốn quy tắc ngầm với cô ở thành phố A.
Một bên ống tay áo của ông ta trống rỗng, tốc độ này, ánh mắt này là muốn đưa cô vào chỗ chết, tất cả đều cho thấy giờ phút này nguy hiểm đang càng lúc càng cận kề Tô Duyệt.
Chung quanh dường như không có người nào, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ đáng sợ!
Phương Vận...
Chọn một nơi yên tĩnh thế này, sớm đã có kế hoạch từ trước, tâm tư như vậy…
Cho dù cô có trốn thế nào, cũng không thể chạy nhanh hơn xe được!
Huống chi lúc này cô chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, chân như bị đổ chì, một bước cũng không nhấc lên được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn nguy hiểm đang từng bước ép sát, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Tay cầm vô lăng càng lúc càng dùng sức, nhớ tới tư liệu tham ô hối lộ nhân viên tư pháp bày ra trước mắt ông ta, cái kết của ông ta là tù chung thân, khóe môi Lâm Trường Viễn lộ ra nụ cười vui vẻ thoải mái, giống như nụ cười thỏa mãn của kẻ sắp chết.
Một bóng người nhanh chóng lao tới ôm chặt lấy cô, cho dù người đàn ông có nhanh hơn đi chăng nữa thì sau lưng Ninh Duệ Thần vẫn đụng vào chiếc xe đang lao nhanh về phía Tô Duyệt.
Bàn tay to ôm chặt lấy người trong ngực, lăn trên mặt đất vài vòng, cố nhịn đau đứng dậy chạy về phía ngã rẽ.
Còn Tô Duyệt cũng bị va chạm, đầu óc quay cuồng, càng làm cho bụng của cô quặn đau.
Trong mắt Lâm Phi Châu hiện lên ý cười nham hiểm, đạp ga cực hạn, mục tiêu là tập trung liều mạng chạy về phía trước chắn trước người hai người.
Ninh Duệ Thần mím chặt môi, liều mạng chạy về phía trước, ánh mắt thâm sâu nhìn chiếc Porsche cố ý ngừng lại cách không xa, anh ôm chặt Tô Duyệt, bước chân bỗng nhanh hơn!
Chiếc xe sau lưng không ngừng đuổi theo, tốc độ dùng mắt thường có thể thấy, rắp tâm đâm mạnh người phía trước.
Bầu trời vốn trong xanh, vậy mà chỉ thoáng chốc, mây đen đột nhiên bao phủ toàn bộ không gian, dường như muốn áp chế toàn bộ đám mây màu trắng kia.
Gió thổi mây bay vần vũ, khi sườn xe ở phía sau đâm vào sau lưng của người đàn ông, một đôi chân dài nhanh chóng nhảy qua, phóng qua nóc xe, nhanh chóng chạy đằng sau chiếc xe.
"Ầm!"
Chiếc Rolls-Royce tiếp tục chạy nhanh về phía trước, đụng mạnh với chiếc Porsche, thân xe quay cuồng, đồng thời có một bóng người nhỏ gầy lăn ra ngoài.
Ninh Duệ Thần không dừng bước lại, mạnh mẽ nhào ra ngoài, tiếng nổ mạnh khổng lồ lập tức vang vọng giữa đất trời.
"Hiểu Thiên!" Tô Viễn Hàng núp trong bóng tối đột nhiên chạy ra, chạy như bay về phía bóng dáng nhỏ bé.
"Hiểu Thiên, là mẹ đây, mau tỉnh lại đi!" Phương Vận lảo đảo nhào về đến bên cạnh bóng người nhỏ bé, cậu bé xuất hiện giữ đường hiện giờ đang nằm trong vũng máu.
"Tô Duyệt!" Ninh Duệ Thần vỗ vỗ gò má Tô Duyệt, trong đôi mắt thâm sâu hiện lên sự hoang mang.
Cảm giác đau đớn lập tức đánh mạnh vào trong bụng Tô Duyệt, giọng nói của Ninh Duệ Thần lúc gần lúc xa, cô muốn mở miệng, muốn nói với Ninh Duệ Thần mình không sao, đừng lo lắng, nhưng tại sao lại không mở mắt ra được, không thể nói thành lời.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt không có chút máu, chíu chặt hai hàng lông mày, dựa sát vào trong lòng người đàn ông.
"Tô Duyệt, em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể...." Mưa như trút nước làm ướt mái tóc đen của anh, sau lưng bị thương nóng hừng hực nhưng dường như anh không hề có chút cảm giác nào, chỉ ôm chặt người trong ngực không để cô bị cơn mưa tấn công, miệng vẫn tiếp tục thầm thì.
Những hạt mưa như những cánh hoa rơi xuống mùi khói cháy sém nồng nặc, rơi xuống vũng máu tràn lan, rơi xuống trên người đàn ông cao lớn.
Trong bệnh viện
Ninh Duệ Thần nắm chặt bàn tay nhỏ bé đã lạnh ngắt, ánh mắt thâm sâu nhìn người trên giường, một khắc không rời.
Nếu không phải Tô Duyệt nói địa chỉ nhà hàng cho Trình Viên Viên, cô gắng nói cho anh biết, sợ rằng...
"Anh Ninh, cô Tô chỉ là bị va chạm nhẹ, cả mẹ và đứa bé đều không có vấn đề gì, nhưng vết thương trên người anh nếu không xử lý..." Bác sĩ ở sau lưng Ninh Duệ Thần nói, còn cả những bác sĩ và y tá khác cùng với các chủ nhiệm khoa, tất cả cùng chen chúc trong một phòng bệnh nhỏ bé.
Ninh Duệ Thần vẫn im lặng không lên tiếng, vẫn nhìn Tô Duyệt, anh muốn đợi cô tỉnh lại, để người đầu tiên cô nhìn thấy là anh.
"Anh Ninh, lưng của anh từng bị thương, vết thương cũ đã rách ra, lần này bị va chạm mạnh như vậy, nếu không trị liệu ngay, hậu quả không thể tưởng tượng được."
"Cút." Bờ môi bạc hờ hững nhổ ra một chữ, sau đó không nói thêm gì nữa.
Các bác sĩ nhìn nhau, bọn họ đương nhiên đều biết rõ thân phận của người trước mặt, nếu chăm sóc không tốt, để lại di chừng gì cho luật sư Ninh, chỉ e bệnh viện của bọn họ sẽ phải đóng cửa đi mất.
Huống chi, hiện giờ Ninh Duệ Thần thật sự cần phải trị liệu gấp.
Nhưng thái độ cứng rắn bác bỏ của Ninh Duệ Thần lại khiến cho bọn họ bất lực.
Rõ ràng cô Tô không có việc gì, vết thương trên lưng anh nghiêm trọng hơn rất nhiều, vậy mà vẫn còn cố chấp ở lại đây, rõ là.... cưng chiều vợ như mạng!
Mọi người biết lúc này có khuyên nữa cũng vô dụng, mà áp suất trong phòng mọi người cũng không thể chịu được lâu, dứt khoát lùi về phía sau, cùng chờ lệnh ở ngoài cửa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua ở trong phòng bệnh lặng yên không một tiếng động, không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tô Duyệt cũng mở mắt.
"Tiểu Duyệt, em tỉnh rồi." Ninh Duệ Thần nhẹ nhàng nói, trong đôi mắt thâm sâu chứa sự mềm mại dịu dàng không sao tả hết, "Tất cả đều đã là quá khứ rồi."
"Vâng, em biết." Tô Duyệt gật đầu, trên khuôn mặt mang theo ý cười thản nhiên.
Trong giấc mơ vừa rồi, những hình ảnh kinh khủng kia hết lần này tới lần khá thay phiên nhau xuất hiện, chiếc xe cứ lao mãi về phía cô, khiến cô dù có trốn chạy thế nào cũng vẫn không thoát được. Kinh khủng hơn nữa là chiếc xe kia không đụng cô, mà chỉ liên tục đuổi phía sau cô, dường như cố ý bắtcô phải chạy, cố ý muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ bất lực của cô.
Mà cô thì chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước, chạy qua đồng hoang khôn cùng, chạy qua bãi cát mềm mại, hoàn cảnh không ngừng thay đổi, cô vẫn cứ chạy về phía trước, cô không ngừng gào tên Ninh Duệ Thần đến rách cổ họng, vậy mà vẫn không tìm được.
Nỗi sợ hãi đó, sự bất lực đó, cho dù giờ đã tỉnh lại nhưng vẫn khiến lòng người hãi hùng.
Nhưng cô không muốn nói cho Ninh Duệ Thần biết, bởi vì cô không muốn người đàn ông cô yêu nhất lo lắng cho cô.
"Muốn ăn gì không?" Ninh Duệ Thần nhẹ nhàng vén vài sợi tóc rơi bên gò má Tô Duyệt qua sau tai, dịu dàng hỏi.
Tô Duyệt lắc đầu, cười nói, "Em không đói." Dừng một chút, chợt nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Ninh Duệ Thần, "Khi nãy.... anh có sao không? Đã làm kiểm tra chưa?"
Ninh Duệ Thần nhoẻn miệng cười, cầm lấy bàn tay bé nhỏ để vào trong chăn, "Chỉ cần em và con không sao là được rồi, anh sao có thể có chuyện gì chứ?"
"Nhưng sắc mặt của anh..."
"Không sao, chỉ cảm cúm chút thôi, đợi lát nữa uống thuốc cảm là được rồi."
Tô Duyệt nghe xong, lòng thấp thỏm cũng hạ xuống, nhưng vẫn cảm thấy có điểm bất thường ở chỗ nào đó.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Phương Vận, còn có Tô Viễn Hàng cũng đứng đằng sau Phương Vận.
Tô Duyệt nhìn Phương Vận, lúc hôn mê, cô cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng la của Phương Vận, chỉ e Phương Vận sẽ không thể nào ngờ được chính vì hành vi của cô ta mà Tô Duyệt thì bình an vô sự, còn người hiện giờ đang nằm trong phòng phẫu thuật lại là con của cô ta.
Phương Vận nhìn Tô Duyệt ngồi trên giường, lúc này trên mặt của cô ta vẫn không có dấu hiệu muốn cầu xin.
Ban đầu khi nhìn thấy Lâm Trường Viễn thì tất cả kế hoạch nhanh chóng hình thành trong đầu cô ta, đầu tiên là nói với Lâm Trường Viễn, bảo với ông ta người cứu Tô Duyệt chính là cánh tay trái đắc lực của ông ta, mà người khiến ông ta sắp sửa bị tù chung thân lại chính là chồng của Tô Duyệt, để ông ta biết tất cả những chuyện này đều do Tô Duyệt ban tặng.
Cộng thêm với kinh nghiệm nhiều năm làm biên tập, dùng kiên nhẫn của bản thân toàn lực hướng dẫn ông ta, dần dà Lâm Trường Viễn sinh ra cảm giác tuyệt vọng với cuộc sống, cho nên muốn kéo người hại ông ta cùng nhau xuống hoàng tuyền.
Tất cả những chuyện này đều tiền hành dựa theo ý nghĩ của cô ta, tất cả đều rất hoàn mỹ, lại chưa từng nghĩ rằng Ninh Duệ Thần lại đột nhiên xuất hiện, thay đổi tất cả cục diện.
Người hôm nay sống chết chưa rõ, lại là con của cô ta.
"Tô Duyệt, thằng bé là em trai cô, cứu nó." Phương Vận đứng trước mặt Tô Duyệt, bình tĩnh nói, trong giọng nói không một tia gợn sóng.
Dù giờ đây con của cô ta đang ở trong phòng phẫu thuật, cấp bách đợi máu RH âm tính.
Tô Duyệt nghe xong, kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Phương Vận, "Máu của nó là RH âm tính?"
"Đúng, tôi là nhóm A, Tô Duyệt, đừng nói máu của cô không phải là RH âm tính." Dứt lời, khóe môi Phương Vận hiện lên nụ cười mỉa mai.
"Tôi nhóm máu O." Tô Duyệt nhìn chằm chằm vào mắt Phương Vận, từng chữ từng chữ nói, "Hơn nữa, cha mẹ của tôi cũng đều là nhóm máu O."
"Tô Duyệt, cô nhất định phải nói dối như vậy sao? Cô cho rằng... chỉ cần nói vậy thì có thể giấu được việc nhà họ Tô các người thiếu nợ tôi sao?"
Giọng của Tô Duyệt vẫn bình thản, "Tất cả những lời tôi nói đều là sự thật, nếu cô không tin có thể đi tra."
Ánh mắt trong suốt vẫn nhìn chằm chằm vào Phương Vận, trái tim Phương Vận không khỏi lỡ một nhịp.
Ninh Duệ Thần híp mặt lại, nhìn người đàn ông sau lưng Phương Vận, thay đổi tư thế dựa lên thành giường, giọng nói trầm lắng chậm rãi vang lên.
"Chú à, sao chú.... lại xuất hiện ở đây?"
Người đàn ông vừa dứt lời, ba ánh mắt lập tức rơi trên người Tô Viễn Hàng.
Trong lòng Tô Duyệt không khỏi từ từ nổi lên một suy nghĩ to gan.
Tô Viễn Hàng theo bản năng nhìn về phía Phương Vận, lúc này ánh mắt Phương Vận cũng nhìn về phía ông ta, ánh mắt này khiến Tô Viễn Hàng nhanh chóng quay đi nhìn sang hướng khác.
"Phương Vận xảy ra chuyện, chú muốn giúp một tay, chú đi tìm cha nhưng cha không chịu, ngày đó đúng lúc Duệ Thần trở về, nghĩ Duệ Thần là người bên cạnh thị trưởng nhất định sẽ có biện pháp đè ép chuyện này lại, dù sao hiện tại cũng chỉ là nghị luận trên internet, không có chứng cứ rõ ràng."
"Nhưng nếu trực tiếp đi tìm Duệ Thần, nhất định sẽ bị cự tuyệt, nên chú muốn đi tìm Tiểu Duyệt, mang cả Hiểu Thiên theo, nếu Tô Duyệt không chịu thì sẽ nói ra tất cả mọi chuyện của anh trai và Phương Vận cho Tiểu Duyệt nghe."
"Sau đó khi thấy Phương Vận đi tìm tiểu Duyệt thì chú liền đi theo, không ngờ... không biết vì sao Hiểu Thiên lại đột nhiên giãy thoát khỏi tay chú, chạy tới gần Duệ Thần."
Tình cảnh thảm thiết lúc đó dường như vẫn cứ hiện lên ngay trước mắt, một sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt vậy mà lúc này lại không rõ sống chết.
Ninh Duệ Thần bỗng cười lạnh một tiếng, mỉa mai nhìn Tô Viễn Hàng, "Chú cũng thật quan tâm đến hai mẹ con nhà này nhỉ, người ngoài không biết còn tưởng đứa bé kia... mới là con của chú đấy."
Lời vừa nói ra, Tô Viễn Hàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Duệ Thần, nhưng Ninh Duệ Thần vẫn thản nhiên nhìn Tô Viễn Hàng, hếch đôi mày rậm lên, "Hèn nhát là thói hư tật xấu của con người, nhưng đứa bé kia không có máu RH âm tính..." Mặc dù chỉ mới nói một nửa, nhưng ý trong đó đã vô cùng rõ ràng.
Quả nhiên Tô Viễn Hàng không phản bác.
Trong phòng bệnh bỗng nhiên im lặng, sự im lặng này này khiến con người ta không khỏi rùng mình.
"Tiểu Vận, người đêm hôm đó tới tìm cô không phải anh cả, mà là... tôi." Tô Viễn Hàng khép hai mắt lại, giọng nói trầm lắng mà thống khổ chậm rãi vang lên trong phòng bệnh.
Ninh Duệ Thần nhếch môi cười trào phúng, vẫn nắm lấy tay Tô Duyệt, dường như đã đoán ra được việc này.
Phương Vận sững sờ ngẩng đầu nhìn Tô Viễn Hàng, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ hoản hốt.
"Tiểu Vận.... thật ra máu của tôi có thể, tôi... tôi sẽ đi thử máu ngay bây giờ để cứu thằng bé." Tô Viễn Hàng nói thật nhỏ, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng.
Còn Phương Vận vẫn cứ đứng dại ra đó.
Không, không thể nào! Thân thể của cô ta là cho Tô Thanh Dương, nếu không phải ông ấy không muốn chịu trách nhiệm với mình thì mình sẽ không có cuộc sống này, mình sẽ không sống chật vật đến mức này!
Khi đứa bé còn trong bụng, cô ta đã từng nghĩ sẽ phá nó đi, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng khi nằm trên giường phẫu thuật, trong khoảng khắc đèn pha được bật lên, cô ta nghĩ đây là lễ vật trân quý nhất của người đàn ông cô ta yêu để lại, cô ta không thể làm như vậy!
Vì vậy, cô ta đã dứt khoát lựa chọn giữ đứa bé, lúc ấy cô ta vẫn chưa hận Tô Thanh Dương, thậm chí còn quý trọng gấp đôi món quà mà ông đã tặng cho cô ta, cô ta thề phải dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ đứa trẻ này, đền bù tất cả tình thường của cha mà nó bị thiếu hụt trong suốt cuộc đời.
Sau đó cô ta mới phát hiện, có nhiều thứ cho dù cô ta có bỏ ra toàn bộ công sức cũng không có cách nào đền bù được, một khi đã thiếu thốn thì sẽ trở thành sự tiếc nuối cả đời.
Lúc năm tuổi, Phương Hiểu Thiên vẫn rất hoạt bát, biết nói biết cười mũm mĩm gọi một tiếng mẹ, bàn tay bé nhỏ mập mạp nắm lấy áo cô ta muốn cô ôm nó.
Lúc bảy tuổi, sau khi tan học về nhà, Phương Hiểu Thiên dùng ánh mắt ngây thơ hồn nhiên hỏi cô ta cha của nó ở đâu, con riêng là gì.
Lúc chín tuổi, Phương Hiểu Thiên bắt đầu đánh nhau với người khác, ai nói những lời nhạy cảm với thằng bé thì nó lại càng đánh đập ghê hơn, cho dù mình có bị đánh đến mặt mũi sưng phù cũng phải đánh cho kẻ đó bầm dập về nhà ba mẹ nhận không ra, để kẻ đó sau này không được nói những lời đó nữa.
Lúc mười ba tuổi, thằng bé bắt đầu trầm mặc, từ chối nói chuyện với người khác, dù cô ta có bỏ toàn bộ tâm huyết ra cũng không thể đổi lại được nụ cười sáng lạn của ngày trước.
Vì bảo vệ con, cô ta bắt đầu cẩn thận giấu giếm sự thật này, người khác nói cô ta chưa cưới đã sinh con, cô cũng thản nhiên đối mặt, nhưng cô ta không muốn để con trai mình chịu bất kỳ tổn thương nào.
Thế nhưng cũng vì chuyện này mà Phương Hiểu Thiên càng hận cô ta hơn, hận cô mang lại cho nó một cuộc sống tối tắm ngột ngạt! Nó chỉ muốn khi ra ngoài không phải cúi thấp đầu hơn người ta, nó nghĩ, nếu cô ta không phạm sai lầm, nó sẽ không phải thừa nhận tất cả những điều này.
Vì thế nó càng trầm mặc hơn, không muốn nói chuyện.
Mà điều này càng khiến Phương Vận đau khổ tột cùng.
Khi đau đớn tích lũy theo ngày tháng thì cho dù có là người cứng rắn nhất cũng khó có thể chấp nhận được. Huống chi, nhân tố thống khổ này còn bao hàm tình yêu thầm kín của cô ta dành cho ông ấy.
Lúc không có cách nào để thừa nhận được nữa thì sẽ chuyển thành thù hận.
Cô ta muốn người cho cô những thống khổ này cũng phải nếm thử mùi vị thống khổ.
Thông qua kế hoạch cô ta dày công bày ra, một loạt mưu kế trả thù,tất cả đều đổ hết lên người Tô Thanh Dương, cô khiến ông từ một thị trưởng thanh liêm trong sạch biến thành quan tham ô, cuối cùng thì vào tù.
Rốt cuộc cô ta cũng được như ý nguyện.
Thế nhưng ngày hôm nay lại có người cho cô ta biết cô đã trả thù sai người rồi? Bảo sao cô ta có thể thừa nhận đây!
Không! Ông trời, đây không phải sự thật!
Tô Duyệt chỉ cảm thấy cuộc sống quá hoang đường vớ vẩn, tất cả những điều này vốn phải là Tô Viễn Hàng gánh chịu, vậy mà lại đổ hết lên đầu cha cô.
Nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng Tô Duyệt càng thêm oán hận Tô Viễn Hàng, nếu không phải vì sự hèn nhát của ông ta thì một nhà vốn đang hạnh phúc êm ấm sao có thể bị chia cắt cơ chứ!
Trong lòng đột nhiên sinh ra chút chán ghét, trong bụng bỗng truyền đến cơn đau, hơi cau mày, Tô Duyệt theo bản năng che bụng lại.
"Sao vậy?" Ninh Duệ Thần vội vịn lấy Tô Duyệt, trong giọng nói khó che giấu được sự khẩn trương.
Tô Duyệt dựa vào trong lòng người đàn ông, trên khuôn mặt có chút tái nhợt cố nặn ra nụ cười, "Bé đá em."
Trái tim vốn đang lo lửng lúc này mới buông xuống, Ninh Duệ Thần cẩn thận vịn Tô Duyệt ngồi xuống, không yên lòng nói, "Đợi chút nữa xuống làm kiểm tra."
"Được." Tô Duyệt khẽ đáp, đan tay mình vào trong tay của người đàn ông đang đặt trên bụng mình, an tâm dựa vào bờ vai rộng lớn, "Ninh Duệ Thần, cám ơn anh."
Ninh Duệ Thần nhìn cô gái vùi vào ngực mình, cánh tay thon dài ôm cô chặt hơn, khẽ nói, "Ngốc quá."
Lúc này, cửa phòng bệnh bị người khác đẩy ra, người đi tới là Tô Viễn Hàng và một cô y tá.
"Ngài đây có nhóm máu phù hợp với bệnh nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể truyền máu."
"Tiểu Vận, cô đã nghe rõ chưa? Tôi sẽ đi cứu Hiểu Thiên ngay bây giờ, từ nay về sau tôi nhất định sẽ đền bù tổn thất gấp đôi cho hai mẹ con cô." Tô Viễn Hàng nhìn Phương Vận nói, trong mắt ẩn chứa sự áy náy.
Phương Vận vẫn đứng nguyên tại chỗ, những sợi tóc được chải chuốt cẩn thận ở sau lưng có chút tán loạn, cô ta không ngừng lắc đầu, "Không thể nào, không thể nào, không thể nào...."
Tiếng bước chân dồn dập lập tức xông vào phòng bệnh, ánh mắt của Triệu Nhã Cầm dừng trên người Phương Vận và Tô Viễn Hàng đang đứng đó, đôi mắt đẹp giận dữ trợn ngược, giơ tay muốn cho Phương Vận một cái tát.
Tô Viễn Hàng bắt lấy tay Triệu Nhã Cầm, quát lớn, "Về đi!"
"Về đi? Sao tôi phải về! Để cho ông và con tiện nhân này ở đây nói chuyện yêu đương à?"
Nếu không phải vừa rồi bà ta đúng lúc nhìn thấy Tô Viễn Hàng đi vào phòng bệnh thì sẽ hoàn toàn không biết quan hệ giữa Phương Vận và Tô Viễn Hàng.
Trong mắt của Triệu Nhã Cầm hiện lên sự ghen ghét đố kỵ, thậm chí cũng đã quên mất lúc này trong phòng còn có hai kẻ bà ta vẫn luôn coi là kẻ địch đang ngồi xem trò hề là Tô Duyệt và Ninh Duệ Thần.
"Ông Tô, xin mời đi theo tôi, bệnh nhân rất cần truyền máu."
"Được." Tô Viễn Hàng gật đầu, nhanh chóng bước ra ngoài phòng bệnh.
"Ông đi đâu?" Triệu Nhã Cầm bắt lấy tay Tô Viễn Hàng, không cho ông ta rời đi.
Trong lòng Tô Viễn Hàng vừa nóng vừa giận, bùng nổ nói, "Cút ngay."
"Tôi không cút, Tô Viễn Hàng, không nói rõ thì đừng mong rời khỏi đây!"
Khuôn mặt Tô Viễn Hàng âm trầm, không muốn nhìn Triệu Nhã Cầm thêm nữa. Nếu không vì người phụ nữ này thì sao ông có thể biến thành bộ dạng thế này được!
Năm đó khi nhìn thấy Triệu Tuyết Nhu dựa vào lòng Tô Thanh Dương, còn mình thì không thể không lấy Triệu Nhã Cầm, trong lòng ông, mỗi ngày giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé, mỗi lần nhìn thấy Triệu Tuyết Nhu, ông đều cảm thấy đáng ra cô ấy phải thuộc về mình, trong lòng càng thêm khó chịu, nhưng nếu không được nhìn thấy cô ấy, thì ông lại cảm thấy ăn cái gì cũng không vô.
Vì vậy, từ đó về sau, Tô Viễn Hàng bắt đầu tìm kiếm đủ loại phụ nữ, đôi mắt giống Triệu Tuyết Nhu, làn da giống Triệu Tuyết Nhu, ông đều sẽ theo đuổi và nhấm nháp tư vị trong đó. Ông tự lừa gạt bản thân mình, nhìn xem, Tô Viễn Hàng, cô ấy sẽ mãi mãi không bao giờ xa cách mày được, ở dưới thân của mày chính là Triệu Tuyết Nhu, là người phụ nữ mà mày yêu nhất!
Nhưng với Phương Vận thì ông lại không như vậy.
Phương Vận thích Tô Thanh Dương, Tô Thanh Dương cũng không giấu diếm ông, Tô Thanh Dương vẫn rất tin tưởng ông, thậm chí có nhiều lần Tô Thanh Dương để cho ông ra mặt ngăn Phương Vận lại, nhưng Tô Thanh Dương lại không biết chính vì sự tín nhiệm của ông ta mới khiến ông càng thêm thuận tiện trợ giúp Phương Vận tiếp cận Tô Thanh Dương.
Mặc dù trong lòng có phần áy náy với Tô Thanh Dương, nhưng ông cũng đã vượt qua được, chung quy vẫn không thể chống lại được sự hấp dẫn thật sự của người phụ nữ ông yêu nhất!
Vì vậy, ông thầm lặng từng bước từng bước giúp đỡ Phương Vận tiếp cận Tô Thanh Dương, nhưng không ngờ Tô Thanh Dương lại cứng đầu cứng cổ, thậm chí ngày đó khi Phương Vận say rượu gọi điện thoại cho ông ấy thì Tô Thanh Dương cũng chỉ bảo ông ta đến nhìn xem một chút.
Lúc thấy Phương Vận chủ động ôm mình gọi tên Tô Thanh Dương thì một ý nghĩ âm hiểm lặng lẽ hình thành trong đầu ông.
Trước hết để Phương Vận lầm tưởng người đêm đó cùng cô ta là Tô Thanh Dương, ngay sau đó thẳng thắn với Tô Thanh Dương, cầu xin ông ta tha thứ, kế tiếp là để Triệu Tuyết Nhu 'vô ý' biết được việc này, bởi vì Tô Viễn Hàng biết rõ Triệu tuyết Nhu không cho phép sự phản bội.
Nhìn xem, tất cả mọi thứ đều ở trong lòng bàn tay ông, một âm mưu hoàn mỹ đã thành hình!
Nhưng Tô Viễn Hàng đã quên, thế gian này bất kỳ vật gì đều có thể khống chế được, duy nhất chỉ có tình cảm.
Nếu một người có tình cảm với một người khác và thật lòng yêu người đó thì sẽ bỏ qua vô điều kiện tất cả lỗi lầm của người đó.
Tuy Triệu Tuyết Nhu là một người dứt khoát từ trong xương tủy nhưng dù sao cũng là phụ nữ.
Vì vậy bà lựa chọn bỏ qua cho Tô Thanh Dương.
Thậm chí lần này Phương Vận trả thù khiến bà tuyệt vọng, khiến bà phải rời xa người mà bà yêu nhất, Triệu Tuyết Nhu cũng không do dự mà tới Mỹ, cam tâm tình nguyện chờ đợi Tô Thanh Dương mười năm.
Mười năm, đối với một người phụ nữ mà nói chính là hao mòn hết tuổi thanh xuân, tức là dung nhan sẽ già đi, còn Triệu Tuyết Nhu vẫn kiên quyết làm vậy cho thấy bà nguyện ý.
Chỉ vì người đó là Tô Thanh Dương đó.
Kế hoạch nhiều năm như vậy, cuối cùng trở thành công dã tràng, thậm chí còn liên lụy đến Phương Vận.
Rốt cuộc ông cũng không còn ôm bất kỳ hi vọng nào với Triệu Tuyết Nhu nữa.
Còn với Phương Vận, chung quy cũng chỉ là phần áy náy, dù sao chính ông đã lợi dụng cô ta.
Vì vậy trong những năm này, ông mượn danh nghĩa của Tô Thanh Dương, trong sáng ngoài tối giúp đỡ Phương Vận, thậm chí khi nhìn thấy Hiểu Thiên ngày càng khôn lớn cũng thấy xúc động.
Phương Vận càng lạnh lùng với ông thì ông càng thêm áy náy, mà Triệu Nhã Cầm càng cố tình gây sự càng khiến Tô Viễn Hàng thấy phiền lòng hơn!
Thậm chí ông đã từng nghĩ nếu không phải năm đó Triệu Nhã Cầm hạ thuốc với ông, thì có lẽ ngày hôm nay ông đã có thể hạnh phúc cùng Triệu Tuyết Nhu rồi, và người đàn ông duy nhất của Triệu Tuyết Nhu cũng chỉ có thể là mình ông!
Tất cả những bi kịch này đều do hành động lúc đầu của Triệu Nhã Cầm đã khiến ông phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác!
"Ông Tô, hãy mau đến phòng phẫu thuật, hiện giờ bệnh nhân đang rất cần truyền máu!" Giọng của y tá kéo suy nghĩ của Tô Thanh Dương về, lúc này Phương Vận vẫn đang cứ ngơ ngẩn tại chỗ, liên tục nói "không thể nào".
"Tô Viễn Hàng, tại sao ông phải cứu con trai của con tiện nhân này, tôi thấy nó chính là con hoang của ông đấy!" Triệu Tuyết Nhu khàn giọng quát Tô Viễn Hàng, bất chấp sự có mặt của những người xung quanh.
Trò hay diễn ra, Tô Duyệt không muốn nhìn nữa, chính vì tư lợi của những người này mà đến giờ mẹ cô vẫn còn đang lưu lạc xứ người.
Trái tim vô cùng khó chịu, Tô Duyệt lạnh lùng nói, "Đây là phòng bệnh, tôi cần nghỉ ngơi, mời các người ra ngoài."
Tô Viễn Hàng nghe vậy thì bước nhanh ra ngoài, Triệu Nhã Cầm cũng khàn giọng gào thét đi ra theo.
Phương Vận chậm rãi ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Duyệt, sau đó xoay người đi ra.
"Chờ một chút!" Cơ thể cao lớn trực tiếp đi tới bên cạnh Phương Vận, lạnh lùng nói, "Giao mấy bức ảnh đó ra đây."
Phương Vận nhìn Ninh Duệ Thần, "Ảnh gì?"
Đôi mắt thâm sâu hơi nheo lại, Ninh Duệ Thần lạnh lùng nói, "Đêm đó cô đưa Tô Duyệt đến khách sạn, sau khi cô ấy đi ra thì cô đã chụp ảnh lại."
Mặc dù những bài báo kia đã không còn, Mộ Dung Bạch cũng đã giải thích đây chỉ là trò chơi, nhưng nếu không tiêu hủy những bức ảnh kia thì nó sẽ luôn là cái gai trong lòng Ninh Duệ Thần.
Phương Vận lắc đầu, "Tôi không biết, đêm đó tôi đi thẳng đến khách sạn, sau đó thì không ra ngoài nữa."