Tiêu Thành Phi đánh giá thật kỹ Tiểu Đa. Khuôn mặt thanh tú, không có gì hơn người. Nếu đặt cô bên cạnh Vũ Văn Thần Quang, thì cô sẽ là một bông cỏ đuôi chó. Vũ Văn Thần Quang mà mặc quần áo con gái vào chắc chắn còn xinh hơn cô.
Ở nhà, Vũ Văn Thần Quang cũng đang nghĩ tới cô, nhiều lần tiếp xúc với Tiểu Đa như vậy rồi mà anh vẫn chưa có thời gian hỏi số điện thoại của cô. Anh bèn gọi điện đến cho Tiêu Thành Phi - cũng chính là trưởng ban Quảng cáo của Tiểu Đa: “Tôi, Thần Quang đây, tôi muốn xin số điện thoại của Phạm Tiểu Đa”.
Tiêu Thành Phi mắt nhắm mắt mở: “Chờ chút, số điện thoại của cô ấy là 139xxxxxxx”. Rồi anh ta sực tỉnh, “Phạm Tiểu Đa lại gây chuyện gì với cậu vậy? Tôi nói cho cậu biết, anh Cả của cô ấy làm trong chính quyền, chị Hai thì ở ban Tuyên truyền. Cô gái ấy rất đáng yêu, có gì không phải, có thể bỏ qua được thì bỏ qua nhé!”.
Thần Quang nghe nói vậy, vô cùng phấn chấn: “Dậy đi, nửa giờ nữa tôi sẽ chờ anh ở dưới sân nhà anh. Hãy nói cho tôi biết về tình hình của cô ấy”.
Tiêu Thành Phi nhìn đồng hồ: “Thần Quang này, bây giờ là hai giờ sáng, ngày mai nói không được à?”.
“Không được, tôi cần mọi thông tin về cô ấy, tốt nhất là anh dậy đi, nửa tiếng nữa gặp nhau.” Nói xong, Vũ Văn Thần Quang tắt máy.
Tiêu Thành Phi khó chịu, nhìn người vợ bị đánh thức, nói với giọng uể oải: “Gã khốn của nhà họ Vũ Văn! Anh ra ngoài một chút”. Anh ta ngồi dậy mặc áo, nghĩ mãi không ra Phạm Tiểu Đa mắc lỗi gì với Vũ Văn Thần Quang, khiến tên này gấp gáp đến mức nửa đêm còn hẹn gặp.
Tiêu Thành Phi nhìn thấy Vũ Văn Thần Quang bụng tức anh ách, nhưng lập tức bị anh lôi vào quán rượu. Không chờ Vũ Văn Thần Quang lên tiếng, Tiêu Thành Phi tự rót rồi uống một ly, rót tiếp ly thứ hai thì bị anh ngăn lại: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh, đừng có uống say đấy”.
Tiêu Thành Phi nhìn người ít hơn mình chẳng mấy tuổi, nghĩ, sao kẻ ít tuổi hơn mình lại có thể bắt mình nghe lời của hắn như vậy? Nhìn ánh mắt nôn nóng của Thần Quang, anh ta cười: “Hãy gọi tôi là anh. Thái độ phải cung kính một chút, thời buổi này nhờ đến người khác, thái độ phải khác chứ”.
Cái gì? Thần Quang không tin vào tai mình. Anh cười lạnh lùng: “Hãy cho tôi biết những thông tin ban đầu, biết có thể có được bao nhiêu điểm tốt? Nếu không muốn nói thì thôi. Tôi sẽ vẫn tìm hiểu được về Phạm Tiểu Đa! Không phải cô ấy đang làm việc dưới quyền của anh sao? Anh tưởng là tôi thực sự phải cầu xin anh sao?”.
Tiêu Thành Phi nghe đến từ “những thông tin ban đầu”, trước mắt hiện lên những tờ tiền đỏ. Thần Quang không nói chơi, anh mà muốn điều tra về Phạm Tiểu Đa cũng rất dễ dàng. Những người sống ở thành phố A không mấy người là không biết đến nhà Vũ Văn, nhưng mối quan hệ phức tạp của gia đình này cũng không ít.
Số lượng quảng cáo mà mỗi năm Tiêu Thành Phi nhận được từ nhà Vũ Văn đủ để ban Quảng cáo hoàn thành chỉ tiêu mà đài truyền hình giao cho. Nghe Vũ Văn Thần Quang nói vậy, Tiêu Thành Phi biết rõ, giúp anh việc này sẽ có được rất nhiều cái lợi. Nhưng khi nói thành lời lại là: “Anh tra theo hồ sơ hộ khẩu thì có tác dụng gì, liệu có đọ được với những điều tôi biết rất rõ về sở thích và quan hệ gia đình của cô ấy không?”.
Thần Quang nghe vậy thấy hơi tức, lão Tiêu Thành Phi này nhân đà đào mỏ, không hề nể chút tình nghĩa cũ, vì vậy liền đổi bộ mặt sang tươi cười: “Anh lớn hơn tôi, gọi một tiếng anh Tiêu cũng không có vấn đề gì, vậy tôi không hỏi nữa là được chứ gì? Coi như tối nay tôi mời anh uống rượu vậy”.
Anh không hỏi cũng được, nhưng tôi thì muốn biết! Tiêu Thành Phi nghĩ thầm, vì thế đổi giọng, nói: “Thần Quang, dù sao tôi cũng đã qua lại với gia đình cậu mấy năm rồi, có chuyện gì mà ông anh này không giúp cậu? Rốt cuộc là cậu muốn biết điều gì về Phạm Tiểu Đa?”.
Tiêu Thành Phi đã xuống nước, Thần Quang thấy thế cũng dịu lại: “Anh nói là anh Cả của cô ấy làm việc trong chính quyền, chị Hai thì ở ban Tuyên truyền, thế còn anh Ba của cô ấy thì sao?”.
“Không chỉ anh Ba, mà nhà cô ấy có bảy người. Cậu định hỏi về Phạm Triết Thiên chứ gì? Phạm Tiểu Đa là em gái của anh ta.” Tiêu Thành Phi biết nhà Phạm Tiểu Đa có mấy người, anh ta cũng chỉ biết đến thế.
Thần Quang có vẻ hơi ngạc nhiên: “Nhiều thế sao? Phạm Triết Thiên bốn mươi tuổi chứ gì? Phạm Tiểu Đa ít tuổi hơn anh ta nhiều thế? Cố ấy là sinh ngoài kế hoạch à?”.
Tiêu Thành Phi cười, đáp: “Có lẽ vậy. Ngày đầu khi Phạm Tiểu Đa đến làm việc ở đài, mọi người đều không tin được rằng cô ấy là em gái của Phạm Triết Thiên”.
Thần Quang tiếp lời: “Chả trách mà cô ấy tinh quái như vậy, có lẽ ở nhà được chiều quá mới thành ra như thế”.
“Điều này thì cậu sai rồi. Phạm Tiểu Đa tương đối hiểu biết, làm việc rất chăm chỉ, tính tình cũng chẳng có gì kỳ quặc, thậm chí còn rất hào phóng rộng rãi. Lần Trước tôi mời mấy vị khách Nội Mông, cô ấy không nói không rằng, uống liền hai cốc, rất khí phách!” Đến bây giờ Tiêu Thành Phi vẫn nhớ dáng vẻ rất lịch sự của Phạm Tiểu Đa khi nâng cốc rượu lên uống, trong lòng vô cùng khâm phục cô gái nhỏ bé ấy.
Thần Quang trừng mắt lên: “Anh còn nói được à, hôm đó cô ấy đã nôn ra đầy ra xe của tôi. Từ lần sau không được để cho cô ấy uống rượu với những người khách như vậy nữa. Nếu để tôi còn thấy một lần nữa, thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”.
Tiêu Thành Phi dường như bắt đầu hiểu ra, anh ta cười vỗ vào người Thần Quang: “Cậu phải lòng cô ấy rồi à? Cậu thích vẻ nhã nhặn, lịch sự của Phạm Tiểu Đa?”.
Thần Quang thấy muốn bật cười: “Nhã nhặn? Cô gái quỷ quái ấy nhiều chiêu trò lắm, khi mà cô ấy lên cơn thì không nhường ai chút nào đâu”.
Tiêu Thành Phi rất ngạc nhiên: “Chắc là bị cô ấy làm cho tức quá, ở cơ quan cô ấy đối xử với mọi người rất lịch sự, không hề tỏ ra hợm hĩnh vì có anh trai làm to. Nghe nói Phạm Triết Thiên cũng là người rất biết phải trái, mấy anh chị em khác cũng vậy, đó là một gia đình rất gia giáo”.
Tiêu Thành Phi nói tương đối chắc chắn. Thần Quang nghĩ, có lẽ đúng là mình đã chọc giận cô, nên Tiểu Đa mới luôn đối đầu với mình. Nghĩ đến lần Tiểu Đa khóc một mình trong vườn cây, trông lúc đó thật yếu đuối. Bây giờ vừa mới tiếp xúc, thì thấy cái cô Ngô Tiêu bạn học của Tiểu Đa còn ghê gớm hơn cô rất nhiều. Vũ Văn Thần Quang khẳng định Phạm Tiểu Đa chỉ là một con thỏ, một con thỏ co mình nhút nhát trong lòng anh. Tự nhiên anh thấy rất vui, nghĩ đến đây bật tiếng cười ha hả.
Tiêu Thành Phi hỏi lại lần nữa: “Thích thật sự rồi à?”.
Thần Quang nâng cốc cụng ly với Tiêu Thành Phi: “Đúng thế, tôi yêu cô ấy, anh phải đối xử tốt với cô ấy đấy”.
Vũ Văn Thần Quang cảm thấy giành được Phạm Tiểu Đa chỉ là chuyện nhỏ. Với cô gái đơn thuần này, đối phó dễ dàng thôi. Sau đó, anh dặn Tiêu Thành Phi một câu: “Đừng để lộ thông tin đấy, cô ấy vẫn chưa nhận lời tôi đâu”.
Tiêu Thành Phi cười to, chuyện này mà nói cho ông già Vũ Văn biết thì kết quả sẽ thế nào nhỉ? Ông già suốt ngày giục Vũ Văn Thần Quang mau chóng tìm bạn gái rồi kết hôn để ông sớm có cháu bế.
Thần Quang nhấp ngụm rượu, nói: “Người nhà của Phạm Tiểu Đa có lẽ không can thiệp vào chuyện cô ấy chọn bạn trai như thế nào đâu nhỉ?”.
Tiêu Thành Phi vui vẻ đáp: “Sao lại can thiệp được, thời đại nào rồi? Bây giờ con gái có bạn trai là chuyện chẳng có gì to tát, tất nhiên nếu cậu muốn lấy Phạm Tiểu Đa, thì ít nhất trước mặt người nhà của cô ấy cũng phải thể hiện một chút. Nhân tiện nói cho cậu biết, có một người tên là Lý Hoan cũng đang theo đuổi Phạm Tiểu Đa. Tin này là quà tặng thêm cho cậu đấy”.
Sau này, Vũ Văn Thần Quang không chỉ một lần muốn bóp chết anh ta, đó là chuyện sau khi anh gặp các anh chị em trong nhà họ Phạm, bây giờ khoan chưa nhắc đến chuyện ấy.
Phạm Tiểu Đa nghĩ không ra cách gì để tìm hiểu về Vũ Văn Thần Quang. Bây giờ, hễ có thời gian là Ngô Tiêu lại ở cùng với Phạm Triết Lạc. Mấy anh chị em khác biết chuyện, chỉ thấy vui mà thôi, Phạm Triết Lạc có bạn gái, đó là một chuyện đáng mừng, huống chi đấy lại là một cô gái xinh đẹp, hiểu biết.
Ngô Tiêu nói với Tiểu Đa, Tổng giám đốc chỉ nói là Vũ Văn Thần Quang mới về nước chưa lâu, và cũng chỉ quen biết qua công việc. Nếu Phạm Tiêu Đa muốn điền hết cái bảng ấy, thì phải tự mình nghĩ cách.
Cô thì có cách gì bây giờ? Cách duy nhất là thông qua A Phương và A Tuệ bảo Tiểu Mã và Trương Ngôn hẹn Vũ Văn Thần Quang ra. Nhưng, Phạm Tiểu Đa lại không muốn cho cả thiên hạ biết chuyện của cô và Vũ Văn Thần Quang.
Bước vào phòng làm việc, lập tức nghe thấy trưởng ban Tiêu gọi cô. Tiêu Thành Phi đánh giá thật kỹ Tiểu Đa. Khuôn mặt thanh tú, không có gì hơn người. Nếu đặt cô bên cạnh Vũ Văn Thần Quang, thì cô sẽ là một bông cỏ đuôi chó. Vũ Văn Thần Quang mà mặc quần áo con gái vào chắc chắn còn xinh hơn cô.
Phạm Tiểu Đa không biết trưởng ban Tiêu gọi mình có việc gì, bèn lên tiếng hỏi: “Trưởng ban tìm tôi có chuyện gì ạ?”. Thái độ của Phạm Tiểu Đa đối với cấp trên luôn rất đúng mực, lễ phép, kính trọng.
Trong lòng Tiêu Thành Phi rất vui, Thần Quang, cậu không kính trọng tôi, nhưng người thương của cậu thì phải coi tôi là lãnh đạo. Tiêu Thành Phi gọi Phạm Tiểu Đa cũng không có việc gì quan trọng, mà chỉ muốn nhìn xem cô có điểm gì mà lại thu hút được Vũ Văn Thần Quang như vậy. nhìn hồi lâu vẫn chẳng thấy điểm nào quái đản như lời của Vũ Văn Thần Quang. Chỉ là một cô gái rất bình thường.
Phạm Tiểu Đa thấy mất tự nhiên trước cái nhìn của Tiêu Thành Phi, lại hỏi lần nữa: “Trưởng ban, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”.
Tiêu Thành Phi vội nói: “Tôi chỉ định hỏi xem công việc có gì không? Nếu có vấn đề gì thì cứ nói ra nhé”.
Phạm Tiểu Đa cười: “Bây giờ không có gì đâu ạ”.
Ra khỏi phòng làm việc, Tiểu Đa thắc mắc mãi, hôm nay Trưởng ban cứ lạ thế nào ấy, vì thế cũng khiến cô làm việc không tập trung. Buổi chiều, hết giờ làm việc, cô chậm rãi đi ra cổng thì nhìn thấy phía đối điện bên đường có hai chiếc xe. Những người đứng bên cạnh chiếc xe ấy cô đều biết. Phạm Tiểu Đa bèn quay vào trong đài, nhưng lại nhớ ra là đài không có cổng sau. Cô đưa mắt liếc nhanh về bên trái, Vũ Văn Thần Quang cười nhìn cô; liếc mắt sang bên phải Lý Hoan cũng đang nhìn cô cười tủm tỉm.
Làm thế nào bây giờ? Phạm Tiểu Đa nhanh chóng phán đoán. Lý Hoan bây giờ là bạn, đi với cậu sẽ không lộ chuyện cô quen với Vũ Văn Thần Quang, như vậy thì các anh chị sẽ không biết. Hơn nữa, cô phải làm rõ tình hình rồi mới trình bày cho mọi người biết.
Nghĩ vậy, cô đi nhanh về phía Lý Hoan, vội vàng nói với cậu: “Vừa may anh đến, có chuyện gấp, đi ngay thôi!”.
Lý Hoan nghe nói có chuyện gấp, động tác cũng trở nên nhanh nhẹn, cho xe nổ máy rồi đi luôn. Tiểu Đa nhìn vào gương chiếu hậu, thấy nụ cười ngưng lại trên mặt của Vũ Văn Thần Quang, rất khó coi. Cô nghĩ, chẳng còn cách nào khác, lần sau gặp sẽ giải thích vậy.
Lý Hoan vội hỏi Tiểu Đa: “Chuyện gì mà gấp vậy, đi về hướng nào?”.
Phạm Tiểu Đa thấy Lý Hoan không phát hiện ra, yên tâm trở lại, bèn thong thả nói: “Chỉ thử phản ứng của anh một chút ấy mà”.
Lý Hoan tức giận: “Anh lại tưởng em có chuyện gì. Phạm Tiểu Đa, bây giờ anh mới biết, em không hiền lành như vẻ bề ngoài”.
Phạm Tiểu Đa cười hì hì: “Bây giờ thì có việc gấp thật mà”.
Lý Hoan không tin: “Thật không?”.
“Thật, em đang đói lắm đây này. Em quên không ăn trưa, chỉ muốn đến ngay quán nào ngon để ăn”.
Lý Hoan cười: “Chuyện này đúng là gấp thật. Đi, anh Hoan sẽ đưa em đi tới một quán cực ngon”.
Hai người vui vẻ vào một nhà hàng Trung Quốc ăn. Tiểu Đa vừa ăn, vừa hỏi Lý Hoan: “Sao hôm nay lại nghĩ đến việc tới đón em?”.
Lý Hoan đáp với vẻ rầu rĩ: “Chẳng phải là vì nhớ em sao, em mà đói là bụng anh cũng thấy khó chịu, vì thế tới tìm em để cùng đi chữa bệnh dạ dày”.
“Này, miệng anh có kiến kìa.” Phạm Tiểu Đa cười, “Kiến ngửi thấy mùi đường mật là bò tới”.
Nghĩ đến cảnh tượng miệng của Lý Hoan đầy kiến là kiến, Phạm Tiểu Đa chợt rùng mình, Lý Hoan cũng có cảm giác như vậy, cả hai đều nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ đó và bật cười.
Bây giờ, Phạm Tiểu Đa thân thiết với Lý Hoan hơn hẳn, dần dần cô cũng mạnh dạn nói chuyện với cậu. Cô nói với Lý Hoan: “Bây giờ anh không còn báo cáo trung thực với các anh chị của em về mỗi lần chúng ta nói chuyện nữa, phải không?”.
Lý Hoan nhớ đến dạo suốt ngày phải gọi điện thoại, liền cười: “Dù có chết anh cũng không làm như thế nữa. Thật sự là không chịu nổi”.
Phạm Tiểu Đa dạy cậu: “Bây giờ chúng ta là bạn rồi, đúng không? Như vậy có nghĩa là không được bán đứng bạn bè đâu đấy”. Những lời của Phạm Tiểu Đa một lần nữa lại khiến cho Lý Hoan thầm kêu lên vì sự đơn thuần của cô, cam kết không bán đứng bạn bè là chuyện từ đời nảo đời nào. Thế giới này không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn.
Cậu thở dài, nói: “Tiểu Đa, trong con mắt của em thì bạn bè tuyệt đối không lừa dối, phản bội nhau, phải không? Nhưng chẳng may mà bạn bè em bán đứng em thì sao? Sao em lại coi bạn bè đơn giản như thế!”.
Phạm Tiểu Đa vẫn kiên trì quan điểm: “Dù thế nào em cũng như vậy. Chỉ cần là bạn bè sẽ không phản bội lại nhau”.
“Nhưng nếu bất đắc dĩ phải như vậy thì sao?”
“Thì nói rõ với em. Em sẽ hiểu và tha thứ.”
“Nhưng nếu các anh chị em buộc anh phải nói ra những chuyện đã nói với em thì sao? Anh Ba của em cũng là bạn của anh, anh giấu hoặc nói dối anh ấy, chẳng phải là lừa dối và phản bội anh ấy còn gì?” Lý Hoan thử tìm cách thay đổi cách nghĩ đơn giản của Tiểu Đa.
“Vậy thì đừng nói với anh ấy, đó không phải che giấu, mà vì đã hứa với em là không nói.” Phạm Tiểu Đa vẫn kiên trì.
“Nếu anh em kề dao vào cổ anh thì sao?”
Phạm Tiểu Đa nghĩ một hồi lâu, rồi bĩu môi: “Vậy thì anh cứ việc khai ra. Em cũng sẽ khai ra, vì từ trước đến nay em không phải loại người có thể trở thành liệt sĩ”.
Nhìn vẻ đáng yêu của Phạm Tiểu Đa, Lý Hoan không nín được cười.
Lý Hoan nghĩ, có những vấn đề trong một chốc một lát Tiểu Đa không thể hiểu ngay được. Bạn bè có nhiều loại, trong mắt Tiểu Đa lại chỉ có một loại, đó là đối với cô tốt hay không, có đáng tin cậy hay lừa dối phản bội không. Nhưng có nhiều việc phải làm vì bất đắc dĩ, tình cảm đối với bạn bè không thay đổi, không có nghĩa là không lừa dối và không phản bội. Hơn nữa, thế nào là bạn bè, những người chỉ chăm chăm đến cái lợi cũng là bạn bè, hoàn toàn không chỉ như những gì Phạm Tiểu Đa hiểu, anh đối tốt với tôi thì tôi cũng đối tốt với anh.
Lý Hoan vẫn nhận lời với Tiểu Đa: “Anh sẽ không nói cho anh trai em biết chúng ta đã nói những chuyện gì”. Điều cậu chưa nói ra có một câu nữa: Còn phải xem tình hình thế nào đã.
Thấy Lý Hoan nói như vậy, Phạm Tiểu Đa bèn giao nhiệm vụ quan trọng cho cậu: “Anh có quen với một người tên là Vũ Văn Thần Quang không?”.
Lý Hoan lắc đầu: “Cái tên này nghe quen quen, nhưng anh không quen, những người có họ Vũ Văn không nhiều. Yên tâm đi, anh có thể tìm được. Em muốn biết điều gì?”.
Phạm Tiểu Đa cắn môi, nhìn Lý Hoan với vẻ e dè: “Em muốn biết về gia đình, công việc, trình độ, sở thích của anh ta, cả tình sử của anh ta nữa, xem có phải là trai tân hay không?. Vừa nói dứt lời, cô lập tức “á” một tiếng rồi ngậm chặt miệng.
Lý Hoan trợn trừng mắt: “Trai tân? Tiểu Đa!”.
Phạm Tiểu Đa cuống tới mức phát khóc: “Anh im đi!”.
Lý Hoan thấy Tiểu Đa sắp phát khóc, mặt đỏ lựng, vừa tức giận vừa buồn cười. “Tiểu Đa, sao em lại muốn biết những điều đó?” Cậu hỏi nhẹ nhàng, không muốn làm Tiểu Đa sợ. Phạm Tiểu Đa chịu nhờ điều tra về người này, chứng tỏ cô rất tin tưởng mình, Lý Hoan không muốn vì khinh suất mà đánh mất sự tin cậy này.
Rất lâu sau Tiểu Đa mới lấy lại bình tĩnh, nhìn Lý Hoan, thấy cậu không có vẻ gì là cười nhạo, mới khẽ nói: “Chuyện đó, chuyện đó anh không cần biết”.
Lý Hoan khẽ hỏi: “Em quen người đó từ khi nào? Em thích anh ta à?”.
Lời nói của Lý Hoan như một tia chớp đánh thẳng vào tim Tiểu Đa. Cô ý thức được bản thân rất muốn tìm hiểu về Vũ Văn Thần Quang, hơn cả mức mà cô tưởng tượng. Cô mơ hồ nghĩ: Mình có thích anh ta không nhỉ? Mình chưa tìm hiểu gì đã thích anh ta rồi sao?
Thoắt một cái, Phạm Tiểu Đa gục ngay xuống bàn.
Một hồi lâu vẫn không thấy cô ngẩng đầu lên, Lý Hoan bèn đưa tay ra kéo cô. Phạm Tiểu Đa ngẩng đầu lên nhìn cậu với khuôn mặt chứa chan nước mắt: “Lý Hoan, em thích anh ấy. Em phải làm thế nào bây giờ? Đến cả chuyện anh ấy là ai mà em cũng không biết”.
Lý Hoan chợt thấy lòng nhói đau, đau tới mức cậu tưởng rằng mình bị cơn đau co thắt dạ dày. Cậu đưa tay ra lau nước mắt cho Tiểu Đa, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh Hoan sẽ giúp em điều tra xem anh ta là ai”.
Tiêu Thành Phi đánh giá thật kỹ Tiểu Đa. Khuôn mặt thanh tú, không có gì hơn người. Nếu đặt cô bên cạnh Vũ Văn Thần Quang, thì cô sẽ là một bông cỏ đuôi chó. Vũ Văn Thần Quang mà mặc quần áo con gái vào chắc chắn còn xinh hơn cô.
Ở nhà, Vũ Văn Thần Quang cũng đang nghĩ tới cô, nhiều lần tiếp xúc với Tiểu Đa như vậy rồi mà anh vẫn chưa có thời gian hỏi số điện thoại của cô. Anh bèn gọi điện đến cho Tiêu Thành Phi - cũng chính là trưởng ban Quảng cáo của Tiểu Đa: “Tôi, Thần Quang đây, tôi muốn xin số điện thoại của Phạm Tiểu Đa”.
Tiêu Thành Phi mắt nhắm mắt mở: “Chờ chút, số điện thoại của cô ấy là xxxxxxx”. Rồi anh ta sực tỉnh, “Phạm Tiểu Đa lại gây chuyện gì với cậu vậy? Tôi nói cho cậu biết, anh Cả của cô ấy làm trong chính quyền, chị Hai thì ở ban Tuyên truyền. Cô gái ấy rất đáng yêu, có gì không phải, có thể bỏ qua được thì bỏ qua nhé!”.
Thần Quang nghe nói vậy, vô cùng phấn chấn: “Dậy đi, nửa giờ nữa tôi sẽ chờ anh ở dưới sân nhà anh. Hãy nói cho tôi biết về tình hình của cô ấy”.
Tiêu Thành Phi nhìn đồng hồ: “Thần Quang này, bây giờ là hai giờ sáng, ngày mai nói không được à?”.
“Không được, tôi cần mọi thông tin về cô ấy, tốt nhất là anh dậy đi, nửa tiếng nữa gặp nhau.” Nói xong, Vũ Văn Thần Quang tắt máy.
Tiêu Thành Phi khó chịu, nhìn người vợ bị đánh thức, nói với giọng uể oải: “Gã khốn của nhà họ Vũ Văn! Anh ra ngoài một chút”. Anh ta ngồi dậy mặc áo, nghĩ mãi không ra Phạm Tiểu Đa mắc lỗi gì với Vũ Văn Thần Quang, khiến tên này gấp gáp đến mức nửa đêm còn hẹn gặp.
Tiêu Thành Phi nhìn thấy Vũ Văn Thần Quang bụng tức anh ách, nhưng lập tức bị anh lôi vào quán rượu. Không chờ Vũ Văn Thần Quang lên tiếng, Tiêu Thành Phi tự rót rồi uống một ly, rót tiếp ly thứ hai thì bị anh ngăn lại: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh, đừng có uống say đấy”.
Tiêu Thành Phi nhìn người ít hơn mình chẳng mấy tuổi, nghĩ, sao kẻ ít tuổi hơn mình lại có thể bắt mình nghe lời của hắn như vậy? Nhìn ánh mắt nôn nóng của Thần Quang, anh ta cười: “Hãy gọi tôi là anh. Thái độ phải cung kính một chút, thời buổi này nhờ đến người khác, thái độ phải khác chứ”.
Cái gì? Thần Quang không tin vào tai mình. Anh cười lạnh lùng: “Hãy cho tôi biết những thông tin ban đầu, biết có thể có được bao nhiêu điểm tốt? Nếu không muốn nói thì thôi. Tôi sẽ vẫn tìm hiểu được về Phạm Tiểu Đa! Không phải cô ấy đang làm việc dưới quyền của anh sao? Anh tưởng là tôi thực sự phải cầu xin anh sao?”.
Tiêu Thành Phi nghe đến từ “những thông tin ban đầu”, trước mắt hiện lên những tờ tiền đỏ. Thần Quang không nói chơi, anh mà muốn điều tra về Phạm Tiểu Đa cũng rất dễ dàng. Những người sống ở thành phố A không mấy người là không biết đến nhà Vũ Văn, nhưng mối quan hệ phức tạp của gia đình này cũng không ít.
Số lượng quảng cáo mà mỗi năm Tiêu Thành Phi nhận được từ nhà Vũ Văn đủ để ban Quảng cáo hoàn thành chỉ tiêu mà đài truyền hình giao cho. Nghe Vũ Văn Thần Quang nói vậy, Tiêu Thành Phi biết rõ, giúp anh việc này sẽ có được rất nhiều cái lợi. Nhưng khi nói thành lời lại là: “Anh tra theo hồ sơ hộ khẩu thì có tác dụng gì, liệu có đọ được với những điều tôi biết rất rõ về sở thích và quan hệ gia đình của cô ấy không?”.
Thần Quang nghe vậy thấy hơi tức, lão Tiêu Thành Phi này nhân đà đào mỏ, không hề nể chút tình nghĩa cũ, vì vậy liền đổi bộ mặt sang tươi cười: “Anh lớn hơn tôi, gọi một tiếng anh Tiêu cũng không có vấn đề gì, vậy tôi không hỏi nữa là được chứ gì? Coi như tối nay tôi mời anh uống rượu vậy”.
Anh không hỏi cũng được, nhưng tôi thì muốn biết! Tiêu Thành Phi nghĩ thầm, vì thế đổi giọng, nói: “Thần Quang, dù sao tôi cũng đã qua lại với gia đình cậu mấy năm rồi, có chuyện gì mà ông anh này không giúp cậu? Rốt cuộc là cậu muốn biết điều gì về Phạm Tiểu Đa?”.
Tiêu Thành Phi đã xuống nước, Thần Quang thấy thế cũng dịu lại: “Anh nói là anh Cả của cô ấy làm việc trong chính quyền, chị Hai thì ở ban Tuyên truyền, thế còn anh Ba của cô ấy thì sao?”.
“Không chỉ anh Ba, mà nhà cô ấy có bảy người. Cậu định hỏi về Phạm Triết Thiên chứ gì? Phạm Tiểu Đa là em gái của anh ta.” Tiêu Thành Phi biết nhà Phạm Tiểu Đa có mấy người, anh ta cũng chỉ biết đến thế.
Thần Quang có vẻ hơi ngạc nhiên: “Nhiều thế sao? Phạm Triết Thiên bốn mươi tuổi chứ gì? Phạm Tiểu Đa ít tuổi hơn anh ta nhiều thế? Cố ấy là sinh ngoài kế hoạch à?”.
Tiêu Thành Phi cười, đáp: “Có lẽ vậy. Ngày đầu khi Phạm Tiểu Đa đến làm việc ở đài, mọi người đều không tin được rằng cô ấy là em gái của Phạm Triết Thiên”.
Thần Quang tiếp lời: “Chả trách mà cô ấy tinh quái như vậy, có lẽ ở nhà được chiều quá mới thành ra như thế”.
“Điều này thì cậu sai rồi. Phạm Tiểu Đa tương đối hiểu biết, làm việc rất chăm chỉ, tính tình cũng chẳng có gì kỳ quặc, thậm chí còn rất hào phóng rộng rãi. Lần Trước tôi mời mấy vị khách Nội Mông, cô ấy không nói không rằng, uống liền hai cốc, rất khí phách!” Đến bây giờ Tiêu Thành Phi vẫn nhớ dáng vẻ rất lịch sự của Phạm Tiểu Đa khi nâng cốc rượu lên uống, trong lòng vô cùng khâm phục cô gái nhỏ bé ấy.
Thần Quang trừng mắt lên: “Anh còn nói được à, hôm đó cô ấy đã nôn ra đầy ra xe của tôi. Từ lần sau không được để cho cô ấy uống rượu với những người khách như vậy nữa. Nếu để tôi còn thấy một lần nữa, thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”.
Tiêu Thành Phi dường như bắt đầu hiểu ra, anh ta cười vỗ vào người Thần Quang: “Cậu phải lòng cô ấy rồi à? Cậu thích vẻ nhã nhặn, lịch sự của Phạm Tiểu Đa?”.
Thần Quang thấy muốn bật cười: “Nhã nhặn? Cô gái quỷ quái ấy nhiều chiêu trò lắm, khi mà cô ấy lên cơn thì không nhường ai chút nào đâu”.
Tiêu Thành Phi rất ngạc nhiên: “Chắc là bị cô ấy làm cho tức quá, ở cơ quan cô ấy đối xử với mọi người rất lịch sự, không hề tỏ ra hợm hĩnh vì có anh trai làm to. Nghe nói Phạm Triết Thiên cũng là người rất biết phải trái, mấy anh chị em khác cũng vậy, đó là một gia đình rất gia giáo”.
Tiêu Thành Phi nói tương đối chắc chắn. Thần Quang nghĩ, có lẽ đúng là mình đã chọc giận cô, nên Tiểu Đa mới luôn đối đầu với mình. Nghĩ đến lần Tiểu Đa khóc một mình trong vườn cây, trông lúc đó thật yếu đuối. Bây giờ vừa mới tiếp xúc, thì thấy cái cô Ngô Tiêu bạn học của Tiểu Đa còn ghê gớm hơn cô rất nhiều. Vũ Văn Thần Quang khẳng định Phạm Tiểu Đa chỉ là một con thỏ, một con thỏ co mình nhút nhát trong lòng anh. Tự nhiên anh thấy rất vui, nghĩ đến đây bật tiếng cười ha hả.
Tiêu Thành Phi hỏi lại lần nữa: “Thích thật sự rồi à?”.
Thần Quang nâng cốc cụng ly với Tiêu Thành Phi: “Đúng thế, tôi yêu cô ấy, anh phải đối xử tốt với cô ấy đấy”.
Vũ Văn Thần Quang cảm thấy giành được Phạm Tiểu Đa chỉ là chuyện nhỏ. Với cô gái đơn thuần này, đối phó dễ dàng thôi. Sau đó, anh dặn Tiêu Thành Phi một câu: “Đừng để lộ thông tin đấy, cô ấy vẫn chưa nhận lời tôi đâu”.
Tiêu Thành Phi cười to, chuyện này mà nói cho ông già Vũ Văn biết thì kết quả sẽ thế nào nhỉ? Ông già suốt ngày giục Vũ Văn Thần Quang mau chóng tìm bạn gái rồi kết hôn để ông sớm có cháu bế.
Thần Quang nhấp ngụm rượu, nói: “Người nhà của Phạm Tiểu Đa có lẽ không can thiệp vào chuyện cô ấy chọn bạn trai như thế nào đâu nhỉ?”.
Tiêu Thành Phi vui vẻ đáp: “Sao lại can thiệp được, thời đại nào rồi? Bây giờ con gái có bạn trai là chuyện chẳng có gì to tát, tất nhiên nếu cậu muốn lấy Phạm Tiểu Đa, thì ít nhất trước mặt người nhà của cô ấy cũng phải thể hiện một chút. Nhân tiện nói cho cậu biết, có một người tên là Lý Hoan cũng đang theo đuổi Phạm Tiểu Đa. Tin này là quà tặng thêm cho cậu đấy”.
Sau này, Vũ Văn Thần Quang không chỉ một lần muốn bóp chết anh ta, đó là chuyện sau khi anh gặp các anh chị em trong nhà họ Phạm, bây giờ khoan chưa nhắc đến chuyện ấy.
Phạm Tiểu Đa nghĩ không ra cách gì để tìm hiểu về Vũ Văn Thần Quang. Bây giờ, hễ có thời gian là Ngô Tiêu lại ở cùng với Phạm Triết Lạc. Mấy anh chị em khác biết chuyện, chỉ thấy vui mà thôi, Phạm Triết Lạc có bạn gái, đó là một chuyện đáng mừng, huống chi đấy lại là một cô gái xinh đẹp, hiểu biết.
Ngô Tiêu nói với Tiểu Đa, Tổng giám đốc chỉ nói là Vũ Văn Thần Quang mới về nước chưa lâu, và cũng chỉ quen biết qua công việc. Nếu Phạm Tiêu Đa muốn điền hết cái bảng ấy, thì phải tự mình nghĩ cách.
Cô thì có cách gì bây giờ? Cách duy nhất là thông qua A Phương và A Tuệ bảo Tiểu Mã và Trương Ngôn hẹn Vũ Văn Thần Quang ra. Nhưng, Phạm Tiểu Đa lại không muốn cho cả thiên hạ biết chuyện của cô và Vũ Văn Thần Quang.
Bước vào phòng làm việc, lập tức nghe thấy trưởng ban Tiêu gọi cô. Tiêu Thành Phi đánh giá thật kỹ Tiểu Đa. Khuôn mặt thanh tú, không có gì hơn người. Nếu đặt cô bên cạnh Vũ Văn Thần Quang, thì cô sẽ là một bông cỏ đuôi chó. Vũ Văn Thần Quang mà mặc quần áo con gái vào chắc chắn còn xinh hơn cô.
Phạm Tiểu Đa không biết trưởng ban Tiêu gọi mình có việc gì, bèn lên tiếng hỏi: “Trưởng ban tìm tôi có chuyện gì ạ?”. Thái độ của Phạm Tiểu Đa đối với cấp trên luôn rất đúng mực, lễ phép, kính trọng.
Trong lòng Tiêu Thành Phi rất vui, Thần Quang, cậu không kính trọng tôi, nhưng người thương của cậu thì phải coi tôi là lãnh đạo. Tiêu Thành Phi gọi Phạm Tiểu Đa cũng không có việc gì quan trọng, mà chỉ muốn nhìn xem cô có điểm gì mà lại thu hút được Vũ Văn Thần Quang như vậy. nhìn hồi lâu vẫn chẳng thấy điểm nào quái đản như lời của Vũ Văn Thần Quang. Chỉ là một cô gái rất bình thường.
Phạm Tiểu Đa thấy mất tự nhiên trước cái nhìn của Tiêu Thành Phi, lại hỏi lần nữa: “Trưởng ban, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”.
Tiêu Thành Phi vội nói: “Tôi chỉ định hỏi xem công việc có gì không? Nếu có vấn đề gì thì cứ nói ra nhé”.
Phạm Tiểu Đa cười: “Bây giờ không có gì đâu ạ”.
Ra khỏi phòng làm việc, Tiểu Đa thắc mắc mãi, hôm nay Trưởng ban cứ lạ thế nào ấy, vì thế cũng khiến cô làm việc không tập trung. Buổi chiều, hết giờ làm việc, cô chậm rãi đi ra cổng thì nhìn thấy phía đối điện bên đường có hai chiếc xe. Những người đứng bên cạnh chiếc xe ấy cô đều biết. Phạm Tiểu Đa bèn quay vào trong đài, nhưng lại nhớ ra là đài không có cổng sau. Cô đưa mắt liếc nhanh về bên trái, Vũ Văn Thần Quang cười nhìn cô; liếc mắt sang bên phải Lý Hoan cũng đang nhìn cô cười tủm tỉm.
Làm thế nào bây giờ? Phạm Tiểu Đa nhanh chóng phán đoán. Lý Hoan bây giờ là bạn, đi với cậu sẽ không lộ chuyện cô quen với Vũ Văn Thần Quang, như vậy thì các anh chị sẽ không biết. Hơn nữa, cô phải làm rõ tình hình rồi mới trình bày cho mọi người biết.
Nghĩ vậy, cô đi nhanh về phía Lý Hoan, vội vàng nói với cậu: “Vừa may anh đến, có chuyện gấp, đi ngay thôi!”.
Lý Hoan nghe nói có chuyện gấp, động tác cũng trở nên nhanh nhẹn, cho xe nổ máy rồi đi luôn. Tiểu Đa nhìn vào gương chiếu hậu, thấy nụ cười ngưng lại trên mặt của Vũ Văn Thần Quang, rất khó coi. Cô nghĩ, chẳng còn cách nào khác, lần sau gặp sẽ giải thích vậy.
Lý Hoan vội hỏi Tiểu Đa: “Chuyện gì mà gấp vậy, đi về hướng nào?”.
Phạm Tiểu Đa thấy Lý Hoan không phát hiện ra, yên tâm trở lại, bèn thong thả nói: “Chỉ thử phản ứng của anh một chút ấy mà”.
Lý Hoan tức giận: “Anh lại tưởng em có chuyện gì. Phạm Tiểu Đa, bây giờ anh mới biết, em không hiền lành như vẻ bề ngoài”.
Phạm Tiểu Đa cười hì hì: “Bây giờ thì có việc gấp thật mà”.
Lý Hoan không tin: “Thật không?”.
“Thật, em đang đói lắm đây này. Em quên không ăn trưa, chỉ muốn đến ngay quán nào ngon để ăn”.
Lý Hoan cười: “Chuyện này đúng là gấp thật. Đi, anh Hoan sẽ đưa em đi tới một quán cực ngon”.
Hai người vui vẻ vào một nhà hàng Trung Quốc ăn. Tiểu Đa vừa ăn, vừa hỏi Lý Hoan: “Sao hôm nay lại nghĩ đến việc tới đón em?”.
Lý Hoan đáp với vẻ rầu rĩ: “Chẳng phải là vì nhớ em sao, em mà đói là bụng anh cũng thấy khó chịu, vì thế tới tìm em để cùng đi chữa bệnh dạ dày”.
“Này, miệng anh có kiến kìa.” Phạm Tiểu Đa cười, “Kiến ngửi thấy mùi đường mật là bò tới”.
Nghĩ đến cảnh tượng miệng của Lý Hoan đầy kiến là kiến, Phạm Tiểu Đa chợt rùng mình, Lý Hoan cũng có cảm giác như vậy, cả hai đều nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ đó và bật cười.
Bây giờ, Phạm Tiểu Đa thân thiết với Lý Hoan hơn hẳn, dần dần cô cũng mạnh dạn nói chuyện với cậu. Cô nói với Lý Hoan: “Bây giờ anh không còn báo cáo trung thực với các anh chị của em về mỗi lần chúng ta nói chuyện nữa, phải không?”.
Lý Hoan nhớ đến dạo suốt ngày phải gọi điện thoại, liền cười: “Dù có chết anh cũng không làm như thế nữa. Thật sự là không chịu nổi”.
Phạm Tiểu Đa dạy cậu: “Bây giờ chúng ta là bạn rồi, đúng không? Như vậy có nghĩa là không được bán đứng bạn bè đâu đấy”. Những lời của Phạm Tiểu Đa một lần nữa lại khiến cho Lý Hoan thầm kêu lên vì sự đơn thuần của cô, cam kết không bán đứng bạn bè là chuyện từ đời nảo đời nào. Thế giới này không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn.
Cậu thở dài, nói: “Tiểu Đa, trong con mắt của em thì bạn bè tuyệt đối không lừa dối, phản bội nhau, phải không? Nhưng chẳng may mà bạn bè em bán đứng em thì sao? Sao em lại coi bạn bè đơn giản như thế!”.
Phạm Tiểu Đa vẫn kiên trì quan điểm: “Dù thế nào em cũng như vậy. Chỉ cần là bạn bè sẽ không phản bội lại nhau”.
“Nhưng nếu bất đắc dĩ phải như vậy thì sao?”
“Thì nói rõ với em. Em sẽ hiểu và tha thứ.”
“Nhưng nếu các anh chị em buộc anh phải nói ra những chuyện đã nói với em thì sao? Anh Ba của em cũng là bạn của anh, anh giấu hoặc nói dối anh ấy, chẳng phải là lừa dối và phản bội anh ấy còn gì?” Lý Hoan thử tìm cách thay đổi cách nghĩ đơn giản của Tiểu Đa.
“Vậy thì đừng nói với anh ấy, đó không phải che giấu, mà vì đã hứa với em là không nói.” Phạm Tiểu Đa vẫn kiên trì.
“Nếu anh em kề dao vào cổ anh thì sao?”
Phạm Tiểu Đa nghĩ một hồi lâu, rồi bĩu môi: “Vậy thì anh cứ việc khai ra. Em cũng sẽ khai ra, vì từ trước đến nay em không phải loại người có thể trở thành liệt sĩ”.
Nhìn vẻ đáng yêu của Phạm Tiểu Đa, Lý Hoan không nín được cười.
Lý Hoan nghĩ, có những vấn đề trong một chốc một lát Tiểu Đa không thể hiểu ngay được. Bạn bè có nhiều loại, trong mắt Tiểu Đa lại chỉ có một loại, đó là đối với cô tốt hay không, có đáng tin cậy hay lừa dối phản bội không. Nhưng có nhiều việc phải làm vì bất đắc dĩ, tình cảm đối với bạn bè không thay đổi, không có nghĩa là không lừa dối và không phản bội. Hơn nữa, thế nào là bạn bè, những người chỉ chăm chăm đến cái lợi cũng là bạn bè, hoàn toàn không chỉ như những gì Phạm Tiểu Đa hiểu, anh đối tốt với tôi thì tôi cũng đối tốt với anh.
Lý Hoan vẫn nhận lời với Tiểu Đa: “Anh sẽ không nói cho anh trai em biết chúng ta đã nói những chuyện gì”. Điều cậu chưa nói ra có một câu nữa: Còn phải xem tình hình thế nào đã.
Thấy Lý Hoan nói như vậy, Phạm Tiểu Đa bèn giao nhiệm vụ quan trọng cho cậu: “Anh có quen với một người tên là Vũ Văn Thần Quang không?”.
Lý Hoan lắc đầu: “Cái tên này nghe quen quen, nhưng anh không quen, những người có họ Vũ Văn không nhiều. Yên tâm đi, anh có thể tìm được. Em muốn biết điều gì?”.
Phạm Tiểu Đa cắn môi, nhìn Lý Hoan với vẻ e dè: “Em muốn biết về gia đình, công việc, trình độ, sở thích của anh ta, cả tình sử của anh ta nữa, xem có phải là trai tân hay không?. Vừa nói dứt lời, cô lập tức “á” một tiếng rồi ngậm chặt miệng.
Lý Hoan trợn trừng mắt: “Trai tân? Tiểu Đa!”.
Phạm Tiểu Đa cuống tới mức phát khóc: “Anh im đi!”.
Lý Hoan thấy Tiểu Đa sắp phát khóc, mặt đỏ lựng, vừa tức giận vừa buồn cười. “Tiểu Đa, sao em lại muốn biết những điều đó?” Cậu hỏi nhẹ nhàng, không muốn làm Tiểu Đa sợ. Phạm Tiểu Đa chịu nhờ điều tra về người này, chứng tỏ cô rất tin tưởng mình, Lý Hoan không muốn vì khinh suất mà đánh mất sự tin cậy này.
Rất lâu sau Tiểu Đa mới lấy lại bình tĩnh, nhìn Lý Hoan, thấy cậu không có vẻ gì là cười nhạo, mới khẽ nói: “Chuyện đó, chuyện đó anh không cần biết”.
Lý Hoan khẽ hỏi: “Em quen người đó từ khi nào? Em thích anh ta à?”.
Lời nói của Lý Hoan như một tia chớp đánh thẳng vào tim Tiểu Đa. Cô ý thức được bản thân rất muốn tìm hiểu về Vũ Văn Thần Quang, hơn cả mức mà cô tưởng tượng. Cô mơ hồ nghĩ: Mình có thích anh ta không nhỉ? Mình chưa tìm hiểu gì đã thích anh ta rồi sao?
Thoắt một cái, Phạm Tiểu Đa gục ngay xuống bàn.
Một hồi lâu vẫn không thấy cô ngẩng đầu lên, Lý Hoan bèn đưa tay ra kéo cô. Phạm Tiểu Đa ngẩng đầu lên nhìn cậu với khuôn mặt chứa chan nước mắt: “Lý Hoan, em thích anh ấy. Em phải làm thế nào bây giờ? Đến cả chuyện anh ấy là ai mà em cũng không biết”.
Lý Hoan chợt thấy lòng nhói đau, đau tới mức cậu tưởng rằng mình bị cơn đau co thắt dạ dày. Cậu đưa tay ra lau nước mắt cho Tiểu Đa, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh Hoan sẽ giúp em điều tra xem anh ta là ai”.