Còn bây giờ Phạm Tiểu Đa không nói thì mặt cũng nở nụ cười, nhớ đến lần đầu tiên Thần Quang hôn cô, xong rồi còn trêu cô; nhớ đến chuyện bị anh ném lên xe, cả chuyện mang chiếc xe bẩn vì bị cô nôn đầy ra đi rửa; nhớ đến chuyện Thần Quang cởi giày cao gót của cô ra rồi ném đi, sau đó còn đe dọa cô nữa. Vũ Văn Thần Quang, anh là đồ đáng ghét!
Ngày hôm sau Lý Hoan đến đón Phạm Tiểu Đa. Hôm nay cậu không đi xe đến, xe đã được mang đi bảo dưỡng.
Vũ Văn Thần Quang nhìn thấy Lý Hoan đi bộ từ xa tới, lại nhìn tấm biển cấm đỗ xe bên cạnh mình, thấy bản thân đã mất công vô ích. Anh vội nhét tấm biển đó vào cốp xe. Đó là tấm biển mà anh bỏ tiền ra mua, anh đã chuẩn bị nếu cảnh sát có hỏi, sẽ trả lời là không biết.
Tiểu Đa bước ra khỏi cổng đài truyền hình, vừa cười vừa nói với Lý Hoan rồi rời đi. Lần này thì đến nhìn một cái cũng không thèm liếc về phía Thần Quang. Thần Quang nhìn chiếc xe rồi quyết định đi bộ theo.
Vừa rẽ sang phố gần cổng đài truyền hình, Lý Hoan bèn vẫy một chiếc taxi, hai người lên xe đi mất. Vũ Văn Thần Quang chửi thầm trong lòng, công việc bám đuôi này thật là mệt. Anh vội quay lại chỗ đỗ xe, lái nó chạy theo hướng chiếc taxi.
Trong thời gian ấy, chiếc taxi mà Lý Hoan và Tiểu Đa đi đã hòa lẫn vào dòng xe đang di chuyển của thành phố. Vũ Văn Thần Quang tức giận tới mức bấm còi xe liên tục mà vẫn không đuổi kịp, tiếng còi của cảnh sát vang lên phía sau. Một cảnh sát lái mô tô đuổi tới nơi, ra hiệu cho Thần Quang cho xe đỗ vào lề đường.
“Giấy phép lái xe!”
“Anh là người của bộ phận nào?”
“Giấy phép lái xe!”
“Đây là địa bàn của Phân cục bốn đúng không? Tôi quen với Phân cục trưởng của các anh!”
“Giấy phép lái xe!” Viên cảnh sát tỏ ra không thể chấp nhận được những người cứ mở miệng ra là quen với Đội trưởng. Anh ta vừa bị Đội trưởng mắng cho một trận, nguyên nhân là vì đã giữ một chiếc xe vi phạm luật là chỗ người quen của Đội trưởng.
Vũ Văn Thần Quang thấy viên cảnh sát có vẻ nóng tính, bèn nói: “Tôi chỉ nhấn còi hơi nhiều thôi mà”.
“Có biết vì sao lại quy định cấm ấn còi trong thành phố không? Có biết ô nhiễm tiếng ồn là gì không? Lúc vượt và rẽ anh còn đè lên vạch, anh không thắt dây an toàn. Đề nghị anh xuất trình giấy phép lái xe!”
Vũ Văn Thần Quang cười, viên cảnh sát này thật thú vị: “Giấy phép lái xe ở đây, anh viết hóa đơn lên, tôi đang có việc gấp”.
Viên cảnh sát dừng bút, bất ngờ giơ tay ra hiệu cho một chiếc xe khác dừng lại. Chiếc xe ấy dừng lại, viên cảnh sát bước tới gần nói một vài câu gì đó rồi mới cho đi. Vũ Văn Thần Quang chờ anh ta viết xong hóa đơn. Không ngờ viên cảnh sát này lại đấu với anh bằng cách mặc cho anh đứng đó, bản thân thì tiếp tục chặn những chiếc xe khác. Vũ Văn Thần Quang chẳng biết phải làm sao, dù gì thì hôm nay cũng không đuổi kịp Lý Hoan và Tiểu Đa rồi. Đành chờ ở đây vậy.
Chờ gần một tiếng đồng hồ, viên cảnh sát mới chịu viết xong hóa đơn cho Vũ Văn Thần Quang, còn anh sớm đã tức giận tới mức đứng ngây ra đó rồi.
Trong lúc đó thì Phạm Tiểu Đa và Lý Hoan vừa ngồi xuống chọn món.
Lý Hoan thốt lên: “Mỗi lần em chủ động gọi điện thoại hẹn anh đi ăn là đều không có chuyện gì tốt đẹp. Nói đi, hôm nay lại có chuyện gì vậy?”.
Tiểu Đa nói với vẻ bất mãn: “Anh Hoan, không có việc thì không hẹn anh đi ăn cơm được sao?”.
Nghe Phạm Tiểu Đa gọi một tiếng “anh Hoan”, Lý Hoan cảm thấy rất vui. Cậu nhìn Tiểu Đa, rõ ràng nét mặt của cô cho thấy cô đang có rất nhiều tâm sự: “Nói đi, anh Hoan nhất định sẽ giúp em”.
Nhưng Phạm Tiểu Đa vẫn không tài nào mở miệng được. Quả thực cô không thể nói với Lý Hoan, bèn cười đáp: “Đúng là không có chuyện gì thật mà. Đó là vì đã lâu rồi em không gặp anh, nên muốn ăn cơm với anh thôi”.
Vũ Văn Thần Quang nghĩ đến những thứ mà Tiểu Đa muốn ăn, rồi tìm theo các quán dọc đường. Đến khi chân mỏi tới mức gần rụng ra thì anh nhìn thấy Lý Hoan và Tiểu Đa đang ngồi trong một nhà hàng qua lớp kính cửa sổ.
Anh nhìn thấy hai người cười vui vẻ và vừa ăn vừa nói chuyện. Phạm Tiểu Đa trông khá quyến rũ, anh chàng Lý Hoan đó cũng đang cười, nhìn hai người rất giống một đôi tình nhân.
Tình nhân? Nghĩ đến hai từ đó, Vũ Văn Thần Quang lại thấy cơn giận nổi lên. Anh đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến trước mặt Phạm Tiểu Đa và đứng đó.
Lý Hoan ngẩng lên thì nhìn thấy một anh chàng đẹp trai thân hình cao lớn, mặt mày anh tuấn đứng trước mặt, nhìn chăm chăm vào Tiểu Đa. Cô có phần hốt hoảng. Lý Hoan chợt hiểu ra, người này chắc hẳn là Vũ Văn Thần Quang mà Tiểu Đa thích.
Lý Hoan vội đứng dậy định mời Vũ Văn Thần Quang ngồi xuống. Không ngờ Phạm Tiểu Đa còn đứng dậy nhanh hơn cậu, lập tức giới thiệu: “Vũ Văn Thần Quang, để tôi giới thiệu, đây là Lý Hoan, bạn trai của tôi. Tôi và anh không có quan hệ gì, bây giờ tôi và anh Hoan đang ăn cơm, không hoan nghênh anh đâu!”.
Phạm Tiểu Đa tranh nói ra những lời đã chuẩn bị để nói với Lý Hoan như một phản xạ có điều kiện, chủ động thực hiện chiêu thứ hai mà “cô giáo” Ngô Tiêu dạy.
Lý Hoan phản ứng rất nhanh: “Chào anh, Tiểu Đa là bạn gái của tôi, có chuyện gì anh nói với tôi cũng được”.
Vũ Văn Thần Quang nghe thấy Tiểu Đa nói Lý Hoan là bạn trai, hơn nữa chẳng có quan hệ gì với mình, trong lòng dậy lên một cảm giác bực bội rất khó tả. Anh quay đầu lại, trừng mắt lên với Lý Hoan: “Phạm Tiểu Đa nói là anh thì là anh chắc? Đã hỏi tôi chưa?”.
Lý Hoan nghĩ, sao anh chàng Vũ Văn Thần Quang này có vẻ ngang ngược thế? Nếu không cho anh ta biết tay thì việc Tiểu Đa thích anh ta hẳn sẽ phải chịu không ít cực khổ. Vì thế cậu nói với Vũ Văn Thần Quang: “Chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện, đứng như vậy không hay tí nào. Tiểu Đa, em cũng ngồi xuống đi”.
Tiểu Đa thấy Lý Hoan đã hiểu ý của mình nên rất vui, lập tức định ngồi xuống bên cạnh Lý Hoan, Vũ Văn Thần Quang thấy vậy, bèn đẩy cô ngồi vào bên trong, còn mình thì ngồi ngay xuống.
Lý Hoan cười thầm trong bụng, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ như không vui: “Tiểu Đa, anh này là ai?”.
Tiểu Đa cong môi lên: “Em quen anh ta trong một lần anh ta thích xen vào chuyện của người khác. Em chỉ biết tên là Vũ Văn Thần Quang, còn những thứ khác em không biết”.
Vũ Văn Thần Quang ngồi xuống nhìn kỹ Lý Hoan. Thấy cậu mặt mày rất tươi tỉnh và điềm tĩnh, chẳng có vẻ gì là của một người có bạn gái bị một gã đàn ông lạ mặt đẩy vào ngồi bên trong. Nếu là anh, nhất định anh sẽ không chịu để yên. Nghĩ vậy, Vũ Văn Thần Quang mỉm cười: “Anh là Lý Hoan đúng không? Nghe nói anh đang theo đuổi Tiểu Đa. Hai chúng ta bình đẳng như nhau. Đừng diễn nữa”.
Lý Hoan nghe vậy không khỏi thấy khâm phục, cậu đã hiểu hôm nay Tiểu Đa hẹn mình đi ăn cơm là vì chuyện gì. Anh chàng Vũ Văn Thần Quang này có đôi mắt thật lợi hại. Lý Hoan bèn cười, đáp: “Đúng thế, tôi đã theo đuổi cô ấy rất vất vả, nhưng hôm nay Tiểu Đa hẹn tôi để nói rằng đã quyết định chọn tôi. Như vậy, hai chúng ta không còn bình đẳng nữa”.
Phạm Tiểu Đa thấy rất vui, Lý Hoan diễn giỏi quá.
Vũ Văn Thần Quang thấy nhói trong lòng, hỏi với vẻ mặt không thay đổi: “Thế à?”, rồi quay đầu hỏi Tiểu Đa: “Cô quyết định chọn Lý Hoan là bạn trai?”.
Tiểu Đa gật đầu với vẻ kiên định.
Vũ Văn Thần Quang tiếp tục nói với Lý Hoan: “Phạm Tiểu Đa chọn anh cũng vô dụng, anh chẳng thể cưới cô ấy ngay ngày mai được. Trước lúc kết hôn thì vẫn bình đẳng như nhau thôi”.
Lý Hoan cười ngoác cả miệng: “Nếu Tiểu Đa đồng ý, chẳng có vấn đề gì, ngày mai sẽ tới Cục dân chính”.
Vũ Văn Thần Quang không thể cười được nữa, anh chàng Lý Hoan này quả nhiên có những điểm hơn hẳn người, không hề tỏ ra giận dữ, không hề tỏ ra lúng túng. Đúng lúc đó Lý Hoan hỏi Tiểu Đa với giọng rất dịu dàng: “Ngày mai chúng ta đi đăng ký chứ?”.
Tiểu Đa cũng cười rất ngọt ngào: “Được thôi, đăng ký xong chúng ta sẽ nghỉ chuẩn bị đám cưới, rồi đi Lệ Giang thăm bố mẹ em, tiện thể hưởng tuần trăng mật luôn”.
Lý Hoan vui tới mức muốn nhảy lên: “Tiểu Đa, chúng ta về nhà thôi, anh phải nói cho bố mẹ anh biết chuyện này”. Nói xong làm như bây giờ mới nhận ra là Vũ Văn Thần Quang vẫn đang ngồi ở đó: “Anh Vũ Văn, phiền anh đứng dậy nhường lối, tôi và Tiểu Đa phải về nhà”.
Thế rồi hai người làm như không để ý đến sự có mặt của Vũ Văn Thần Quang. Anh biết rõ không thể có chuyện đó, nhưng trong lòng vẫn thấy rất giận dữ, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng Vũ Văn Thần Quang đi xa dần, Tiểu Đa và Lý Hoan nhìn nhau rồi cùng cười ha hả.
Lý Hoan cười, nói với Tiểu Đa: “Anh chàng này thực sự thích em đấy. Phen này chắc hẳn sẽ sầu lắm đây”.
Phạm Tiểu Đa nói với vẻ kiêu hãnh: “Anh không biết anh ấy đáng ghét thế nào đâu, đến mức Ngô Tiêu còn rủa anh ấy và thề sẽ không đội trời chung. Em gọi anh vì theo kế hoạch của Ngô Tiêu, đó là kế mượn đá công ngọc, anh chính là hòn đá ấy đấy. Vũ Văn Thần Quang vô cùng ngạo mạn, nếu không trút được cơn giận này, em ấm ức lắm”.
Cười xong, Lý Hoan thở dài, nói: “Nhưng mà này, Tiểu Đa, chẳng phải em cũng thích anh ta sao?”.
Tiểu Đa ngây người. Một hồi lâu mới nói: “Có những lúc em rất nhớ anh ấy, nhưng khi ở cùng nhau, anh ấy hay khiến em tức giận”.
Lý Hoan nhìn Tiểu Đa, ngẫm nghĩ một lát, nói: “Vậy thì để anh đóng vai ít ngày, cho anh ta nếm vị đắng một chút”.
Phạm Tiểu Đa cười ngọt ngào: “Đúng là chỉ có anh Hoan là tốt”.
Lý Hoan lắc đầu. Cậu thực lòng muốn thấy Tiểu Đa vui vẻ.
Phạm Tiểu Đa hớn hở kể lại diễn biến trong ngày hôm nay cho Ngô Tiêu nghe: “Tiêu Tiêu, cậu có biết không, anh Lý Hoan đúng là một hòn đá rất thông minh, còn đáng giá hơn gấp nhiều lần so với thông linh bảo ngọc của Giả Bảo Ngọc, hôm nay, lần đầu tiên Vũ Văn Thần Quang phải rút lui trong thất bại”.
Phạm Tiểu Đa vừa nói vừa cười, cô và Vũ Văn Thần Quang đã nhiều lần “đấu” với nhau, trừ lần chuốc cho Vũ Văn Thần Quang một bụng toàn rượu Vodka, chẳng có lần nào cô được hả hê. Còn bây giờ, Phạm Tiểu Đa không nói thì mặt cũng nở nụ cười, nhớ đến lần đầu tiên Thần Quang hôn cô, xong rồi còn trêu cô; nhớ đến chuyện bị anh ném lên xe, cả chuyện mang chiếc xe bẩn vì bị cô nôn đầy ra đi rửa; nhớ đến chuyện Thần Quang cởi giày cao gót của cô ra rồi ném đi, sau đó còn đe dọa cô nữa. Vũ Văn Thần Quang, anh là đồ đáng ghét! Tiểu Đa với lấy con chó đồ chơi bên cạnh gối, rồi nhằm vào chiếc chân và mông của con chó lần lượt đá mạnh vào đó.
Phạm Triết Lạc đi ngang qua cửa phòng của Tiểu Đa. Thấy cô nằm trên giường một tay cầm điện thoại đang cười, hai chân xoay xoay đá vào mông con chó, bất giác bật cười, lên tiếng: “Tiểu Đa, có chuyện gì mà vui vậy?”.
Tiểu Đa ngẩng đầu lên: “Anh, em đang nói chuyện với Tiêu Tiêu. Anh không được nghe trộm đâu đấy!”.
Phạm Triết Lạc lắc đầu, mỉm cười rồi rời đi.
Ở đầu dây bên kia, Ngô Tiêu lại chẳng tỏ ra vui vẻ như tưởng tượng của Tiểu Đa: “Tiểu Đa này, Lý Hoan đồng ý đóng vai bạn trai của cậu, anh ấy có tỏ ra không vui không?”.
“Không. Mình cảm thấy anh Lý Hoan là người rất tốt, anh ấy cũng nói phải cho Vũ Văn Thần Quang nếm mùi cay đắng một chút, kẻo anh ta lại cứ hống hách!”.
Ngô Tiêu thở dài: “Nảy ra ý định là một chuyện, nhưng rốt cuộc làm như thế không tốt. Lúc mới đầu cậu không đồng ý còn gì, vì cảm thấy như vậy không công bằng với anh Lý Hoan”.
Nghe Ngô Tiêu nói như vậy, Phạm Tiểu Đa dường như chợt tỉnh ra, không còn vẻ vui như trước nữa: “Lúc đó vì Vũ Văn Thần Quang bất ngờ xuất hiện và anh Lý Hoan lại đang có mặt ở đó. Nhưng mình nghĩ, anh ấy không nhỏ nhen thế đâu”.
Ngô Tiêu nói: “Lý Hoan nghĩ thông chịu giúp đỡ là tốt nhất. Mình sợ không khéo chuyện hay hóa dở, trở thành tình yêu tay ba phiền phức lắm, đến lúc đó thì bạn bè cũng chẳng còn”.
Thì ra Ngô Tiêu lo chuyện này, Phạm Tiểu Đa thấy nhẹ nhõm hơn: “Không sao đâu. Anh Lý Hoan đã nói rồi, chỉ làm bạn bình thường của mình chứ không phải làm bạn trai, làm bạn bè giúp mình chuyện đó cũng không có gì”.
Ai ngờ, Ngô Tiêu lại nói ra một mối lo khác: “Tiểu Đa này, mình thấy cậu thực sự thích anh chàng Vũ Văn Thần Quang đó rồi. Cậu kéo cả anh Lý Hoan vào chọc tức anh ta, sau này sẽ giải quyết thế nào?”.
Phạm Tiểu Đa ngây người, sau này? Ai mà biết được? Bây giờ chẳng qua cô chỉ muốn Lý Hoan giúp mình chọc tức Vũ Văn Thần Quang. Còn sau này thì cô không biết, cô chưa nghĩ đến chuyện xa xôi. Ngô Tiêu hỏi cô, cô nghĩ tới sau này, nhưng mãi không hình dung ra sau này sẽ như thế nào. Tiểu Đa đành nói thật với Ngô Tiêu: “Mình không biết, chuyện sau này đợi sau này sẽ tính”.
Lý Hoan nghĩ đến chuyện hôm nay lại thấy buồn cười. Cậu cảm thấy làm bạn bình thường với Tiểu Đa còn tốt hơn gấp nhiều lần làm bạn trai của cô. Nếu cậu đổi vị trí được với Vũ Văn Thần Quang. Tiểu Đa kéo Vũ Văn Thần Quang rồi cùng anh ta kẻ tung người hứng cho cậu xem, Lý Hoan nghĩ, chắc chắn mình sẽ không thể mặt dày như Vũ Văn Thần Quang được.
Anh chàng Vũ Văn Thần Quang này có phải là anh chàng Vũ Văn Thần Quang ấy không? Lý Hoan cảm thấy có khả năng đó. Quan sát vẻ ngoài thì thấy như vậy. Trong một lần nói chuyện với bạn bè ở chỗ làm ăn, cậu vô tình nghe thấy mọi người nhắc đến Vũ Văn gì đó, bèn thuận miệng hỏi một câu, Vũ Văn Thần Quang. Kết quả là người bạn của cậu đã nói: “Con trai thứ hai nhà họ Vũ Văn hình như tên như thế, chính là nhà Vũ Văn ấy”.
Lý Hoan đã hiểu. Người của nhà họ Vũ Văn ấy đâu dễ chọc giận. Ông Vũ Văn năm nay đã hơn sáu mươi nhưng vẫn đầy sức sống, khỏe mạnh, đứa con lớn Vũ Văn Thần Hy là một phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng. Vũ Văn Thiên là một nhân vật được mọi người trong thành phố này đàm luận rất nhiều, ông ta là người lập ra ngành vui chơi, giải trí sớm nhất ở thành phố này, chưa bao giờ nghe nói có ai đó dám tranh giành hoặc gây phiền phức với ông ta. Có người nói ông ta xuất thân trong đám xã hội đen. Chỉ cần là ngành vui chơi, giải trí, liệu có thể không dính với xã hội đen được không? Vũ Văn Thiên làm ăn rất thuận, tiếp sau đó là mảng công trình. Có người nói, ông ta trúng thầu nhiều công trình của chính quyền thành phố một cách rất thuận lợi, chắc hẳn có móc nối với bên trên, nếu không có những quan hệ ấy thì liệu có thể như thế được không?
Lý Hoan cũng là người tự mình lập công ty làm ăn. Cậu biết quy mô bây giờ của nhà Vũ Văn, cho dù là nguyên nhân gì, Vũ Văn Thiên cũng đều có quan hệ với cả hai bên: Ánh sáng và bóng tối. Phạm Tiểu Đa chọc giận Vũ Văn Thần Quang đúng là chuyện phiền phức, Lý Hoan cảm thấy mình nên giúp cô một tay. Nếu không cho anh ta nếm mùi cay đắng, để anh ta thuận lợi có được Tiểu Đa thì liệu con người này có biết trân trọng không?
Lý Hoan hoàn toàn không lấy gì làm nghi ngờ khi Vũ Văn Thần Quang thích Tiểu Đa, bởi bản thân cậu chính là một ví dụ. Chưa tiếp xúc có thể cảm thấy Tiểu Đa rất bình thường, khi tiếp xúc rồi sẽ lập tức bị cô thu hút. Những cô gái đơn thuần, đáng yêu như Tiểu Đa rất ít gặp. Một phần lý do chính có lẽ là vì sáu anh chị em trong nhà đã bảo vệ cô quá tốt, dường như không cho Tiểu Đa có cơ hội tiếp xúc với mặt tối của xã hội. Lý Hoan nghĩ, không biết sự che chở của những người trong gia đình họ Phạm này là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Còn bây giờ Phạm Tiểu Đa không nói thì mặt cũng nở nụ cười, nhớ đến lần đầu tiên Thần Quang hôn cô, xong rồi còn trêu cô; nhớ đến chuyện bị anh ném lên xe, cả chuyện mang chiếc xe bẩn vì bị cô nôn đầy ra đi rửa; nhớ đến chuyện Thần Quang cởi giày cao gót của cô ra rồi ném đi, sau đó còn đe dọa cô nữa. Vũ Văn Thần Quang, anh là đồ đáng ghét!
Ngày hôm sau Lý Hoan đến đón Phạm Tiểu Đa. Hôm nay cậu không đi xe đến, xe đã được mang đi bảo dưỡng.
Vũ Văn Thần Quang nhìn thấy Lý Hoan đi bộ từ xa tới, lại nhìn tấm biển cấm đỗ xe bên cạnh mình, thấy bản thân đã mất công vô ích. Anh vội nhét tấm biển đó vào cốp xe. Đó là tấm biển mà anh bỏ tiền ra mua, anh đã chuẩn bị nếu cảnh sát có hỏi, sẽ trả lời là không biết.
Tiểu Đa bước ra khỏi cổng đài truyền hình, vừa cười vừa nói với Lý Hoan rồi rời đi. Lần này thì đến nhìn một cái cũng không thèm liếc về phía Thần Quang. Thần Quang nhìn chiếc xe rồi quyết định đi bộ theo.
Vừa rẽ sang phố gần cổng đài truyền hình, Lý Hoan bèn vẫy một chiếc taxi, hai người lên xe đi mất. Vũ Văn Thần Quang chửi thầm trong lòng, công việc bám đuôi này thật là mệt. Anh vội quay lại chỗ đỗ xe, lái nó chạy theo hướng chiếc taxi.
Trong thời gian ấy, chiếc taxi mà Lý Hoan và Tiểu Đa đi đã hòa lẫn vào dòng xe đang di chuyển của thành phố. Vũ Văn Thần Quang tức giận tới mức bấm còi xe liên tục mà vẫn không đuổi kịp, tiếng còi của cảnh sát vang lên phía sau. Một cảnh sát lái mô tô đuổi tới nơi, ra hiệu cho Thần Quang cho xe đỗ vào lề đường.
“Giấy phép lái xe!”
“Anh là người của bộ phận nào?”
“Giấy phép lái xe!”
“Đây là địa bàn của Phân cục bốn đúng không? Tôi quen với Phân cục trưởng của các anh!”
“Giấy phép lái xe!” Viên cảnh sát tỏ ra không thể chấp nhận được những người cứ mở miệng ra là quen với Đội trưởng. Anh ta vừa bị Đội trưởng mắng cho một trận, nguyên nhân là vì đã giữ một chiếc xe vi phạm luật là chỗ người quen của Đội trưởng.
Vũ Văn Thần Quang thấy viên cảnh sát có vẻ nóng tính, bèn nói: “Tôi chỉ nhấn còi hơi nhiều thôi mà”.
“Có biết vì sao lại quy định cấm ấn còi trong thành phố không? Có biết ô nhiễm tiếng ồn là gì không? Lúc vượt và rẽ anh còn đè lên vạch, anh không thắt dây an toàn. Đề nghị anh xuất trình giấy phép lái xe!”
Vũ Văn Thần Quang cười, viên cảnh sát này thật thú vị: “Giấy phép lái xe ở đây, anh viết hóa đơn lên, tôi đang có việc gấp”.
Viên cảnh sát dừng bút, bất ngờ giơ tay ra hiệu cho một chiếc xe khác dừng lại. Chiếc xe ấy dừng lại, viên cảnh sát bước tới gần nói một vài câu gì đó rồi mới cho đi. Vũ Văn Thần Quang chờ anh ta viết xong hóa đơn. Không ngờ viên cảnh sát này lại đấu với anh bằng cách mặc cho anh đứng đó, bản thân thì tiếp tục chặn những chiếc xe khác. Vũ Văn Thần Quang chẳng biết phải làm sao, dù gì thì hôm nay cũng không đuổi kịp Lý Hoan và Tiểu Đa rồi. Đành chờ ở đây vậy.
Chờ gần một tiếng đồng hồ, viên cảnh sát mới chịu viết xong hóa đơn cho Vũ Văn Thần Quang, còn anh sớm đã tức giận tới mức đứng ngây ra đó rồi.
Trong lúc đó thì Phạm Tiểu Đa và Lý Hoan vừa ngồi xuống chọn món.
Lý Hoan thốt lên: “Mỗi lần em chủ động gọi điện thoại hẹn anh đi ăn là đều không có chuyện gì tốt đẹp. Nói đi, hôm nay lại có chuyện gì vậy?”.
Tiểu Đa nói với vẻ bất mãn: “Anh Hoan, không có việc thì không hẹn anh đi ăn cơm được sao?”.
Nghe Phạm Tiểu Đa gọi một tiếng “anh Hoan”, Lý Hoan cảm thấy rất vui. Cậu nhìn Tiểu Đa, rõ ràng nét mặt của cô cho thấy cô đang có rất nhiều tâm sự: “Nói đi, anh Hoan nhất định sẽ giúp em”.
Nhưng Phạm Tiểu Đa vẫn không tài nào mở miệng được. Quả thực cô không thể nói với Lý Hoan, bèn cười đáp: “Đúng là không có chuyện gì thật mà. Đó là vì đã lâu rồi em không gặp anh, nên muốn ăn cơm với anh thôi”.
Vũ Văn Thần Quang nghĩ đến những thứ mà Tiểu Đa muốn ăn, rồi tìm theo các quán dọc đường. Đến khi chân mỏi tới mức gần rụng ra thì anh nhìn thấy Lý Hoan và Tiểu Đa đang ngồi trong một nhà hàng qua lớp kính cửa sổ.
Anh nhìn thấy hai người cười vui vẻ và vừa ăn vừa nói chuyện. Phạm Tiểu Đa trông khá quyến rũ, anh chàng Lý Hoan đó cũng đang cười, nhìn hai người rất giống một đôi tình nhân.
Tình nhân? Nghĩ đến hai từ đó, Vũ Văn Thần Quang lại thấy cơn giận nổi lên. Anh đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến trước mặt Phạm Tiểu Đa và đứng đó.
Lý Hoan ngẩng lên thì nhìn thấy một anh chàng đẹp trai thân hình cao lớn, mặt mày anh tuấn đứng trước mặt, nhìn chăm chăm vào Tiểu Đa. Cô có phần hốt hoảng. Lý Hoan chợt hiểu ra, người này chắc hẳn là Vũ Văn Thần Quang mà Tiểu Đa thích.
Lý Hoan vội đứng dậy định mời Vũ Văn Thần Quang ngồi xuống. Không ngờ Phạm Tiểu Đa còn đứng dậy nhanh hơn cậu, lập tức giới thiệu: “Vũ Văn Thần Quang, để tôi giới thiệu, đây là Lý Hoan, bạn trai của tôi. Tôi và anh không có quan hệ gì, bây giờ tôi và anh Hoan đang ăn cơm, không hoan nghênh anh đâu!”.
Phạm Tiểu Đa tranh nói ra những lời đã chuẩn bị để nói với Lý Hoan như một phản xạ có điều kiện, chủ động thực hiện chiêu thứ hai mà “cô giáo” Ngô Tiêu dạy.
Lý Hoan phản ứng rất nhanh: “Chào anh, Tiểu Đa là bạn gái của tôi, có chuyện gì anh nói với tôi cũng được”.
Vũ Văn Thần Quang nghe thấy Tiểu Đa nói Lý Hoan là bạn trai, hơn nữa chẳng có quan hệ gì với mình, trong lòng dậy lên một cảm giác bực bội rất khó tả. Anh quay đầu lại, trừng mắt lên với Lý Hoan: “Phạm Tiểu Đa nói là anh thì là anh chắc? Đã hỏi tôi chưa?”.
Lý Hoan nghĩ, sao anh chàng Vũ Văn Thần Quang này có vẻ ngang ngược thế? Nếu không cho anh ta biết tay thì việc Tiểu Đa thích anh ta hẳn sẽ phải chịu không ít cực khổ. Vì thế cậu nói với Vũ Văn Thần Quang: “Chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện, đứng như vậy không hay tí nào. Tiểu Đa, em cũng ngồi xuống đi”.
Tiểu Đa thấy Lý Hoan đã hiểu ý của mình nên rất vui, lập tức định ngồi xuống bên cạnh Lý Hoan, Vũ Văn Thần Quang thấy vậy, bèn đẩy cô ngồi vào bên trong, còn mình thì ngồi ngay xuống.
Lý Hoan cười thầm trong bụng, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ như không vui: “Tiểu Đa, anh này là ai?”.
Tiểu Đa cong môi lên: “Em quen anh ta trong một lần anh ta thích xen vào chuyện của người khác. Em chỉ biết tên là Vũ Văn Thần Quang, còn những thứ khác em không biết”.
Vũ Văn Thần Quang ngồi xuống nhìn kỹ Lý Hoan. Thấy cậu mặt mày rất tươi tỉnh và điềm tĩnh, chẳng có vẻ gì là của một người có bạn gái bị một gã đàn ông lạ mặt đẩy vào ngồi bên trong. Nếu là anh, nhất định anh sẽ không chịu để yên. Nghĩ vậy, Vũ Văn Thần Quang mỉm cười: “Anh là Lý Hoan đúng không? Nghe nói anh đang theo đuổi Tiểu Đa. Hai chúng ta bình đẳng như nhau. Đừng diễn nữa”.
Lý Hoan nghe vậy không khỏi thấy khâm phục, cậu đã hiểu hôm nay Tiểu Đa hẹn mình đi ăn cơm là vì chuyện gì. Anh chàng Vũ Văn Thần Quang này có đôi mắt thật lợi hại. Lý Hoan bèn cười, đáp: “Đúng thế, tôi đã theo đuổi cô ấy rất vất vả, nhưng hôm nay Tiểu Đa hẹn tôi để nói rằng đã quyết định chọn tôi. Như vậy, hai chúng ta không còn bình đẳng nữa”.
Phạm Tiểu Đa thấy rất vui, Lý Hoan diễn giỏi quá.
Vũ Văn Thần Quang thấy nhói trong lòng, hỏi với vẻ mặt không thay đổi: “Thế à?”, rồi quay đầu hỏi Tiểu Đa: “Cô quyết định chọn Lý Hoan là bạn trai?”.
Tiểu Đa gật đầu với vẻ kiên định.
Vũ Văn Thần Quang tiếp tục nói với Lý Hoan: “Phạm Tiểu Đa chọn anh cũng vô dụng, anh chẳng thể cưới cô ấy ngay ngày mai được. Trước lúc kết hôn thì vẫn bình đẳng như nhau thôi”.
Lý Hoan cười ngoác cả miệng: “Nếu Tiểu Đa đồng ý, chẳng có vấn đề gì, ngày mai sẽ tới Cục dân chính”.
Vũ Văn Thần Quang không thể cười được nữa, anh chàng Lý Hoan này quả nhiên có những điểm hơn hẳn người, không hề tỏ ra giận dữ, không hề tỏ ra lúng túng. Đúng lúc đó Lý Hoan hỏi Tiểu Đa với giọng rất dịu dàng: “Ngày mai chúng ta đi đăng ký chứ?”.
Tiểu Đa cũng cười rất ngọt ngào: “Được thôi, đăng ký xong chúng ta sẽ nghỉ chuẩn bị đám cưới, rồi đi Lệ Giang thăm bố mẹ em, tiện thể hưởng tuần trăng mật luôn”.
Lý Hoan vui tới mức muốn nhảy lên: “Tiểu Đa, chúng ta về nhà thôi, anh phải nói cho bố mẹ anh biết chuyện này”. Nói xong làm như bây giờ mới nhận ra là Vũ Văn Thần Quang vẫn đang ngồi ở đó: “Anh Vũ Văn, phiền anh đứng dậy nhường lối, tôi và Tiểu Đa phải về nhà”.
Thế rồi hai người làm như không để ý đến sự có mặt của Vũ Văn Thần Quang. Anh biết rõ không thể có chuyện đó, nhưng trong lòng vẫn thấy rất giận dữ, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng Vũ Văn Thần Quang đi xa dần, Tiểu Đa và Lý Hoan nhìn nhau rồi cùng cười ha hả.
Lý Hoan cười, nói với Tiểu Đa: “Anh chàng này thực sự thích em đấy. Phen này chắc hẳn sẽ sầu lắm đây”.
Phạm Tiểu Đa nói với vẻ kiêu hãnh: “Anh không biết anh ấy đáng ghét thế nào đâu, đến mức Ngô Tiêu còn rủa anh ấy và thề sẽ không đội trời chung. Em gọi anh vì theo kế hoạch của Ngô Tiêu, đó là kế mượn đá công ngọc, anh chính là hòn đá ấy đấy. Vũ Văn Thần Quang vô cùng ngạo mạn, nếu không trút được cơn giận này, em ấm ức lắm”.
Cười xong, Lý Hoan thở dài, nói: “Nhưng mà này, Tiểu Đa, chẳng phải em cũng thích anh ta sao?”.
Tiểu Đa ngây người. Một hồi lâu mới nói: “Có những lúc em rất nhớ anh ấy, nhưng khi ở cùng nhau, anh ấy hay khiến em tức giận”.
Lý Hoan nhìn Tiểu Đa, ngẫm nghĩ một lát, nói: “Vậy thì để anh đóng vai ít ngày, cho anh ta nếm vị đắng một chút”.
Phạm Tiểu Đa cười ngọt ngào: “Đúng là chỉ có anh Hoan là tốt”.
Lý Hoan lắc đầu. Cậu thực lòng muốn thấy Tiểu Đa vui vẻ.
Phạm Tiểu Đa hớn hở kể lại diễn biến trong ngày hôm nay cho Ngô Tiêu nghe: “Tiêu Tiêu, cậu có biết không, anh Lý Hoan đúng là một hòn đá rất thông minh, còn đáng giá hơn gấp nhiều lần so với thông linh bảo ngọc của Giả Bảo Ngọc, hôm nay, lần đầu tiên Vũ Văn Thần Quang phải rút lui trong thất bại”.
Phạm Tiểu Đa vừa nói vừa cười, cô và Vũ Văn Thần Quang đã nhiều lần “đấu” với nhau, trừ lần chuốc cho Vũ Văn Thần Quang một bụng toàn rượu Vodka, chẳng có lần nào cô được hả hê. Còn bây giờ, Phạm Tiểu Đa không nói thì mặt cũng nở nụ cười, nhớ đến lần đầu tiên Thần Quang hôn cô, xong rồi còn trêu cô; nhớ đến chuyện bị anh ném lên xe, cả chuyện mang chiếc xe bẩn vì bị cô nôn đầy ra đi rửa; nhớ đến chuyện Thần Quang cởi giày cao gót của cô ra rồi ném đi, sau đó còn đe dọa cô nữa. Vũ Văn Thần Quang, anh là đồ đáng ghét! Tiểu Đa với lấy con chó đồ chơi bên cạnh gối, rồi nhằm vào chiếc chân và mông của con chó lần lượt đá mạnh vào đó.
Phạm Triết Lạc đi ngang qua cửa phòng của Tiểu Đa. Thấy cô nằm trên giường một tay cầm điện thoại đang cười, hai chân xoay xoay đá vào mông con chó, bất giác bật cười, lên tiếng: “Tiểu Đa, có chuyện gì mà vui vậy?”.
Tiểu Đa ngẩng đầu lên: “Anh, em đang nói chuyện với Tiêu Tiêu. Anh không được nghe trộm đâu đấy!”.
Phạm Triết Lạc lắc đầu, mỉm cười rồi rời đi.
Ở đầu dây bên kia, Ngô Tiêu lại chẳng tỏ ra vui vẻ như tưởng tượng của Tiểu Đa: “Tiểu Đa này, Lý Hoan đồng ý đóng vai bạn trai của cậu, anh ấy có tỏ ra không vui không?”.
“Không. Mình cảm thấy anh Lý Hoan là người rất tốt, anh ấy cũng nói phải cho Vũ Văn Thần Quang nếm mùi cay đắng một chút, kẻo anh ta lại cứ hống hách!”.
Ngô Tiêu thở dài: “Nảy ra ý định là một chuyện, nhưng rốt cuộc làm như thế không tốt. Lúc mới đầu cậu không đồng ý còn gì, vì cảm thấy như vậy không công bằng với anh Lý Hoan”.
Nghe Ngô Tiêu nói như vậy, Phạm Tiểu Đa dường như chợt tỉnh ra, không còn vẻ vui như trước nữa: “Lúc đó vì Vũ Văn Thần Quang bất ngờ xuất hiện và anh Lý Hoan lại đang có mặt ở đó. Nhưng mình nghĩ, anh ấy không nhỏ nhen thế đâu”.
Ngô Tiêu nói: “Lý Hoan nghĩ thông chịu giúp đỡ là tốt nhất. Mình sợ không khéo chuyện hay hóa dở, trở thành tình yêu tay ba phiền phức lắm, đến lúc đó thì bạn bè cũng chẳng còn”.
Thì ra Ngô Tiêu lo chuyện này, Phạm Tiểu Đa thấy nhẹ nhõm hơn: “Không sao đâu. Anh Lý Hoan đã nói rồi, chỉ làm bạn bình thường của mình chứ không phải làm bạn trai, làm bạn bè giúp mình chuyện đó cũng không có gì”.
Ai ngờ, Ngô Tiêu lại nói ra một mối lo khác: “Tiểu Đa này, mình thấy cậu thực sự thích anh chàng Vũ Văn Thần Quang đó rồi. Cậu kéo cả anh Lý Hoan vào chọc tức anh ta, sau này sẽ giải quyết thế nào?”.
Phạm Tiểu Đa ngây người, sau này? Ai mà biết được? Bây giờ chẳng qua cô chỉ muốn Lý Hoan giúp mình chọc tức Vũ Văn Thần Quang. Còn sau này thì cô không biết, cô chưa nghĩ đến chuyện xa xôi. Ngô Tiêu hỏi cô, cô nghĩ tới sau này, nhưng mãi không hình dung ra sau này sẽ như thế nào. Tiểu Đa đành nói thật với Ngô Tiêu: “Mình không biết, chuyện sau này đợi sau này sẽ tính”.
Lý Hoan nghĩ đến chuyện hôm nay lại thấy buồn cười. Cậu cảm thấy làm bạn bình thường với Tiểu Đa còn tốt hơn gấp nhiều lần làm bạn trai của cô. Nếu cậu đổi vị trí được với Vũ Văn Thần Quang. Tiểu Đa kéo Vũ Văn Thần Quang rồi cùng anh ta kẻ tung người hứng cho cậu xem, Lý Hoan nghĩ, chắc chắn mình sẽ không thể mặt dày như Vũ Văn Thần Quang được.
Anh chàng Vũ Văn Thần Quang này có phải là anh chàng Vũ Văn Thần Quang ấy không? Lý Hoan cảm thấy có khả năng đó. Quan sát vẻ ngoài thì thấy như vậy. Trong một lần nói chuyện với bạn bè ở chỗ làm ăn, cậu vô tình nghe thấy mọi người nhắc đến Vũ Văn gì đó, bèn thuận miệng hỏi một câu, Vũ Văn Thần Quang. Kết quả là người bạn của cậu đã nói: “Con trai thứ hai nhà họ Vũ Văn hình như tên như thế, chính là nhà Vũ Văn ấy”.
Lý Hoan đã hiểu. Người của nhà họ Vũ Văn ấy đâu dễ chọc giận. Ông Vũ Văn năm nay đã hơn sáu mươi nhưng vẫn đầy sức sống, khỏe mạnh, đứa con lớn Vũ Văn Thần Hy là một phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng. Vũ Văn Thiên là một nhân vật được mọi người trong thành phố này đàm luận rất nhiều, ông ta là người lập ra ngành vui chơi, giải trí sớm nhất ở thành phố này, chưa bao giờ nghe nói có ai đó dám tranh giành hoặc gây phiền phức với ông ta. Có người nói ông ta xuất thân trong đám xã hội đen. Chỉ cần là ngành vui chơi, giải trí, liệu có thể không dính với xã hội đen được không? Vũ Văn Thiên làm ăn rất thuận, tiếp sau đó là mảng công trình. Có người nói, ông ta trúng thầu nhiều công trình của chính quyền thành phố một cách rất thuận lợi, chắc hẳn có móc nối với bên trên, nếu không có những quan hệ ấy thì liệu có thể như thế được không?
Lý Hoan cũng là người tự mình lập công ty làm ăn. Cậu biết quy mô bây giờ của nhà Vũ Văn, cho dù là nguyên nhân gì, Vũ Văn Thiên cũng đều có quan hệ với cả hai bên: Ánh sáng và bóng tối. Phạm Tiểu Đa chọc giận Vũ Văn Thần Quang đúng là chuyện phiền phức, Lý Hoan cảm thấy mình nên giúp cô một tay. Nếu không cho anh ta nếm mùi cay đắng, để anh ta thuận lợi có được Tiểu Đa thì liệu con người này có biết trân trọng không?
Lý Hoan hoàn toàn không lấy gì làm nghi ngờ khi Vũ Văn Thần Quang thích Tiểu Đa, bởi bản thân cậu chính là một ví dụ. Chưa tiếp xúc có thể cảm thấy Tiểu Đa rất bình thường, khi tiếp xúc rồi sẽ lập tức bị cô thu hút. Những cô gái đơn thuần, đáng yêu như Tiểu Đa rất ít gặp. Một phần lý do chính có lẽ là vì sáu anh chị em trong nhà đã bảo vệ cô quá tốt, dường như không cho Tiểu Đa có cơ hội tiếp xúc với mặt tối của xã hội. Lý Hoan nghĩ, không biết sự che chở của những người trong gia đình họ Phạm này là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.