Phạm Tiểu Đa thấy trong lòng không vui, lên tiếng nói: “Không có ai nói với anh rằng phụ nữ xinh đẹp là mầm tai họa à? Đàn ông mà như anh thì đúng là tai họa! Anh đi đường ban đêm phải cẩn thận đấy, không phải vì bị cướp của đâu, mà sợ sẽ bị cướp vì sắc đẹp đấy!”.
Người kia tỏ vẻ quen biết, không chờ Phạm Triết Địa giới thiệu đã lên tiếng: “Triết Địa, bọn tôi biết nhau rồi.”
Phạm Triết Địa rất ngạc nhiên: “Sao cậu lại quen với em gái tôi?”.
Phạm Triết Địa nghĩ thầm trong bụng, nếu Phạm Tiểu Đa quen với một người đàn ông lạ thì nhất định sẽ thông báo với cả nhà. Huống chi, đó là người mà anh đang có ý định sắp xếp giới thiệu làm bạn trai của Tiểu Đa.
Sau khi nghe chuyện Phạm Triết Thiên long trọng mời tới cả ba bàn người ăn cho buổi xem mặt của Phạm Tiểu Đa, Phạm Triết Địa suýt chút nữa cười bắn cả cơm ra. Triết Địa đã nói với anh Cả: “Anh Cả họp nhiều quá rồi đấy, làm gì cũng như đang đi làm việc vậy”.
Thấy vẻ mặt của Phạm Triết Thiên không vui, Phạm Triết Địa bèn vỗ ngực nói, lần thứ hai sẽ đến anh ra tay.
Phạm Triết Địa phân tích, Phạm Tiểu Đa có tâm lý bài xích việc đi xem mặt, bởi vì thời buổi bây giờ khác rồi. Tiểu Đa cũng đâu phải là cô gái lớn tuổi, mà vừa mới bước vào tuổi thanh xuân, nếu nói sắp xếp cho cô gặp mặt thì nhất định cô sẽ không phối hợp, vì thế Phạm Triết Địa đã giữ kín, hôm nay đưa cô đi ăn là để thực hiện kế hoạch đó.
Tiểu Đa nhìn người mới đến với vẻ tò mò, nghe người đó cười, nói với anh Ba của mình: “Hôm nay mình tới làm quảng cáo ở đài, nên đã biết cô ấy. Em gái của cậu khá giữ nguyên tắc.”
Phạm Triết Địa vội nói với Tiểu Đa: “Tiểu Đa, đây là Lý Hoan, bạn làm ăn của anh”.
Tiểu Đa mỉm cười, trong bụng chợt nhớ đến Lý Tầm Hoan trong tiểu thuyết của Cổ Long.
Lý Hoan dường như đọc được ý nghĩ đó của cô, cũng cười và nói: “Tôi tên là Lý Hoan, nhưng không phải đi tìm thú vui. Này, hai chúng ta cũng có duyên đấy, nếu ghép tên lại với nhau thì vừa hay có câu là Hoan Lạc Đa Đa[1]”. Nói rồi, cậu ngồi xuống rất tự nhiên.
[1] Vui vẻ nhiều nhiều.
Phạm Tiểu Đa ngây người, mặt đỏ bừng.
Ngô Tiêu đã từng nói: “Tiểu Đa, tuyệt chiêu bảo vệ lớn nhất của cậu là cậu rất dễ đỏ mặt. Những người không biết thì tưởng rằng cậu xấu hổ, nhưng đâu có biết rằng, hễ cậu hơi có phản ứng tinh thần là lập tức đỏ mặt. Đây là chiêu còn cao hơn cả đỏ mặt vì xấu hổ!”.
Đúng vậy, lúc này Phạm Tiểu Đa đỏ mặt không phải vì xấu hổ mà vì tức giận. Anh chàng tên Lý Hoan này đúng là mặt dày, vừa mới nói vài câu đã lập tức kéo sang chuyện duyên phận.
Lý Hoan ngồi bên cạnh Phạm Triết Địa, đối diện với Tiểu Đa. Cậu nói đủ chuyện trên trời dưới biển với Phạm Triết Địa, rồi kéo cả Tiểu Đa vào.
Phạm Triết Địa cũng không nói với Lý Hoan là định giới thiệu em gái cho cậu. Trong lòng Triết Địa, tất cả phải vì sự vui thích của Tiểu Đa, nếu cô thấy không được thì bữa cơm này là bữa cơm bình thường. Như thế, không đắc tội với Tiểu Đa cũng không đắc tội với bạn.
Anh chọn Lý Hoan là có lý do. Lý Hoan là người có tài, tuổi cũng mới hai mươi tám, hơn Tiểu Đa bảy tuổi, hơn nhiều tuổi như vậy mới có thể chăm sóc và nhường nhịn cô. Hơn nữa, công ty của Lý Hoan làm ăn rất tốt, có thể coi như thành công trong sự nghiệp. Qua mấy lần làm ăn với Lý Hoan, anh thấy đối phương rất giữ chữ tín, khi đi chơi hộp đêm cũng vô cùng nghiêm chỉnh. Về nhân phẩm như vậy là tuyệt đối không có vấn đề.
Điều duy nhất khiến Phạm Triết Địa không vừa ý, đó là Lý Hoan quá dẻo miệng, nhưng rồi anh lại nghĩ, đó cũng chỉ là một kiểu thể hiện của tính hài hước mà thôi.
Thấy Lý Hoan vừa ăn vừa kiếm chuyện hướng về Phạm Tiểu Đa, trong lòng Phạm Triết Địa biết, như vậy là Lý Hoan cũng đã có ấn tượng về Tiểu Đa. Quay sang nhìn em gái, thấy cô vừa mỉm cười vừa ăn như bình thường, chỉ có điều có vẻ ít lời hơn, điều đó cũng dễ hiểu thôi, vì ăn cơm với anh trai và ăn cơm với người ngoài dù sao cũng khác nhau. Phạm Triết Địa kết luận: Tiểu Đa không ghét Lý Hoan.
Anh đâu có biết, lúc đó Tiểu Đa thấy ghét cái thói bẻm mép của Lý Hoan đến cùng cực.
Lý Hoan nói đủ thứ chuyện, rồi đột nhiên nói: “Tiết Địa, tôi cảm thấy anh và em gái không giống nhau”.
Phạm Triết Địa mỉm cười, đáp: “Đúng thế, tôi và Tiểu Đa hơn kém nhau mười bốn tuổi, tôi giống bố, có khuôn mặt của người phương Bắc, Tiểu Đa là người duy nhất trong mấy anh chị em giống mẹ, nhỏ nhắn, thanh mảnh”.
Lý Hoan đùa: “Chẳng trách mà đặt tên là Tiểu Đa, khi cô ra đời đã có quy định sinh đẻ có kế hoạch rồi nhỉ?”.
Phạm Triết Địa cười: “Đúng thế, Tiểu Đa sinh ngoài kế hoạch, dù phải chịu phạt và bị phê bình, bố mẹ tôi cũng nhất quyết sinh Tiểu Đa bằng được”.
Phạm Tiểu Đa nhìn đám vỏ sò trên bàn, nghĩ với vẻ tiếc nuối, xem ra hôm nay không đem về được rồi, khoản thu nhập bất ngờ có lẽ cũng không có. Cô ngẩng đầu lên như chợt nhớ ra điều gì: “Anh Ba, A Tuệ cùng làm với em để quên điện thoại ở phòng làm việc, cô ấy nhờ em đưa tới giúp, suýt nữa thì em quên mất. Em về trước đây”. Nói xong, cô đứng dậy, nhìn đám vỏ sò trên bàn với vẻ tiếc rẻ, rồi không để cho Triết Địa kịp ngăn lại, đứng ngay dậy ra về.
Triết Địa đành mỉm cười, ngồi xuống, lắc đầu với Lý Hoan: “Cô em của tôi như vậy đấy”.
Lý Hoan nói, không chút giấu giếm: “Tiểu Đa rất đáng yêu, giới thiệu cho tôi, được không?”.
Phạm Triết Địa ngây người: “Cậu đùa à?”.
Lý Hoan thôi giọng nói đùa, nói với vẻ rất nghiêm chỉnh: “Tôi nói nghiêm túc đấy”.
Triết Địa rất vui, vội nắm lấy bàn tay Lý Hoan nói về Tiểu Đa, anh ra sức tán dương cô em gái. Trong lòng Phạm Triết Địa vô cùng đắc ý, mình vừa mới xuất chiêu đã thành công, rồi thầm nghĩ cách về nhà nói với em gái như thế nào.
Phạm Tiểu Đa bước trên đường phố. Cô chưa yêu, nhưng đã nhìn thấy bạn bè yêu, chưa ăn thịt lợn nhưng cũng thấy lợn chạy rồi. Sự giảo hoạt của Lý Hoan là điều mà cô không thích nhất, cô không thích những người đàn ông nói năng tùy tiện. Tiểu Đa nghĩ, hôm nay có lẽ lại là một lần xem mặt nữa, nhìn vẻ mặt của anh Ba thì biết.
Từ nhỏ lớn lên trong sự yêu thương của sáu anh chị, Tiểu Đa đã quen với việc nhìn vẻ mặt, đoán thái độ, cô biết làm thế nào thì mới khiến sáu anh chị đối xử tốt với mình. Bình thường cô ít lên tiếng, lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn, từ nhỏ cô đã không có nhiều bạn bè, niềm vui lớn nhất là trêu chọc anh chị, nếu chẳng may chọc phải một người thì lại tìm đến người khác nhờ giải vây. Trong mắt của sáu người, ai cũng cảm thấy Tiểu Đa là cô bé ngoan ngoãn, nhanh nhẹn, nếu họ mà cùng trao đổi với nhau, sẽ phát hiện ra sự thật không hoàn toàn như vậy.
Ví dụ như chuyện xin chữ ký của phụ huynh vào đơn xin phép nghỉ học, Tiểu Đa lần lượt xin chữ ký của mọi người, trong cặp sách của cô có cả nắm giấy phép như vậy. Cô lén đi chơi với bạn học rất nhiều lần, và cô cực kỳ chú ý, đến giờ về là lập tức về, vì vậy mà cả nhà không ai phát hiện ra.
Tiểu Đa thường rất lấy làm đắc ý cho rằng mình là người thông minh. Những chuyện lớn, cô không bao giờ dính vào, còn chuyện đánh cãi nhau nho nhỏ thì thỉnh thoảng cũng xảy ra, và khi không thể trốn được, cô ngước đôi mắt đầy nước mắt lên nhìn người anh Cả nghiêm khắc, thế là lại chẳng có chuyện gì xảy ra nữa. Lần nào Phạm Triết Thiên cũng không cho đó là chuyện do Tiểu Đa gây ra, mà do bạn bè của cô lôi kéo, Tiểu Đa chắc chắn là vô tội.
Lớn như vậy rồi nhưng chưa một lần Tiểu Đa bị đánh. Có lần cô và một người bạn trốn học ra ngoại ô hái trộm quýt, bị bắt tại trận và báo đến trường.
Phạm Triết Thiên vội vàng chạy đến trường để nhận người. Nhìn thấy trong số học sinh đứng ở một góc tường có Tiểu Đa nhà mình thì không dám tin. Sau khi đưa cô về nhà, Phạm Triết Thiên nghĩ, lần này nhất định phải dạy Tiểu Đa thật cẩn thận, mới bé tí đã ăn trộm quýt, lớn lên sẽ như thế nào? Nghĩ đến đây, anh bèn cầm chiếc chổi lông gà lên, nghiêm giọng nói: “Chìa tay ra!”.
Tiểu Đa nước mắt lưng tròng nhào vào lòng anh trai, luôn miệng nhận tội, cam đoan lần sau không dám làm như thế nữa.
Phạm Triết Thiên vốn định cho Tiểu Đa một bài học, đánh cho một trận để nhớ đời. Không ngờ, chưa kịp đánh thì cô đã nhận tội, viết cam đoan, nhận thức rất sâu sắc, mục đích chưa gì đã đạt được, chiếc chổi lông gà không thể quất xuống.
Phạm Triết Lạc thì cho rằng, Tiểu Đa là người nhát gan, dễ sợ. Đâu biết rằng cô nhiều lần chứng kiến cảnh bọn họ không chịu nhận tội, bị anh Cả không chấp nhận được phải phạt đến nơi đến chốn, và cô đã rút ra kết luận: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nhất định không để cho da thịt phải chịu khổ.
Nghĩ đến việc vì sao anh Cả, anh Ba lại sắp xếp việc xem mặt, trong lòng Tiểu Đa rất phiền não. Thế rồi bất giác cô chẳng chút nữ tính giơ bàn chân lên đá vào một chiếc vỏ lon Coca, không ngờ vỏ lon rơi trúng vào một chiếc xe, khiến cho còi chống trộn phát ra tiếng kêu âm ĩ. Tiểu Đa đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy chủ nhân của chiếc xe đâu, đột nhiên, từ phía sau lưng vang lên giọng nói hơi quen: “Xin lỗi mau!”.
Tiểu Đa biết là chủ nhân của chiếc xe đã xuất hiện, đoán có lẽ anh ta đang ăn cơm ở quán bên đường, nghe tiếng động đã chạy ra. Hiểu rõ tình thế, cô quay lại nói xin lỗi. Nhưng chủ nhân của chiếc xe không chịu bỏ qua: “Đúng là đồ con gái thiếu giáo dục!”.
Phạm Tiểu Đa nổi đóa, lỗi thì cũng đã xin lỗi, cũng rất thành thực, còn muốn gì nữa?
Chủ nhân chiếc xe là một người còn trẻ, mày rậm, mắt sáng, phong thái đĩnh đạc, tóm lại đó là một anh chàng đẹp trai. Tiểu Đa nghĩ thầm, đẹp trai thì hống hách thế sao? Tôi vẫn đang rất không vui đây này, vì thế lên tiếng: “Không có ai nói với anh rằng phụ nữ xinh đẹp là mầm tai họa à? Đàn ông mà như anh thì đúng là tai họa! Anh đi đường ban đêm phải cẩn thận đấy, không phải vì bị cướp của đâu, mà sợ sẽ bị cướp vì sắc đẹp đấy!”, nói xong, giơ chân đá vào chiếc xe thêm cái nữa, hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Người kia ra tay nhanh như gió, kéo Tiểu Đa lại, cô nổi đóa: “Làm cái gì thế? Hãy buông cái chân lợn của anh ra!”.
Người kia cười một cách gian tà: “Cô cứ kêu cứu đi!”.
Tiểu Đa ngây người, thì ra đây chính là người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong vườn cây lần trước. Lần trước vì nước mắt ướt nhòe nên cô không nhìn rõ mặt.
Người kia lại cười: “Nhớ ra chưa? Tưởng tôi là yêu râu xanh à?”.
Cánh tay cô bị anh giữ rất chặt, trong lòng Tiểu Đa cực kỳ căm tức, nhưng cô lại rất thức thời: “Lần trước cũng xin lỗi, vì tâm trạng tôi không được vui”.
Nghe giọng cô mềm lại, người kia bèn buông tay ra: “Làm sao mà lần nào tôi gặp cô, cô cũng trong tâm trạng không vui thế? Con gái mà dữ như vậy, cẩn thận không lấy được chồng đâu”.
Vốn dĩ trong lòng đã không vui vì chuyện xem mặt trá hình của anh Ba. Câu nói này lại động đúng vào chỗ đau trong lòng, Tiểu Đa rất muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng lại cảm thấy để người khác nhìn thấy cảnh tưởng ấy trên đường phố thật sự không hay, nên hạ giọng nói: “Lần sau gặp tôi, tốt nhất là anh tránh đi”. Nói rồi trừng mắt lườm người kia một cái, môi nhếch lên, vung chiếc túi bỏ đi.
Phạm Tiểu Đa thấy trong lòng không vui, lên tiếng nói: “Không có ai nói với anh rằng phụ nữ xinh đẹp là mầm tai họa à? Đàn ông mà như anh thì đúng là tai họa! Anh đi đường ban đêm phải cẩn thận đấy, không phải vì bị cướp của đâu, mà sợ sẽ bị cướp vì sắc đẹp đấy!”.
Người kia tỏ vẻ quen biết, không chờ Phạm Triết Địa giới thiệu đã lên tiếng: “Triết Địa, bọn tôi biết nhau rồi.”
Phạm Triết Địa rất ngạc nhiên: “Sao cậu lại quen với em gái tôi?”.
Phạm Triết Địa nghĩ thầm trong bụng, nếu Phạm Tiểu Đa quen với một người đàn ông lạ thì nhất định sẽ thông báo với cả nhà. Huống chi, đó là người mà anh đang có ý định sắp xếp giới thiệu làm bạn trai của Tiểu Đa.
Sau khi nghe chuyện Phạm Triết Thiên long trọng mời tới cả ba bàn người ăn cho buổi xem mặt của Phạm Tiểu Đa, Phạm Triết Địa suýt chút nữa cười bắn cả cơm ra. Triết Địa đã nói với anh Cả: “Anh Cả họp nhiều quá rồi đấy, làm gì cũng như đang đi làm việc vậy”.
Thấy vẻ mặt của Phạm Triết Thiên không vui, Phạm Triết Địa bèn vỗ ngực nói, lần thứ hai sẽ đến anh ra tay.
Phạm Triết Địa phân tích, Phạm Tiểu Đa có tâm lý bài xích việc đi xem mặt, bởi vì thời buổi bây giờ khác rồi. Tiểu Đa cũng đâu phải là cô gái lớn tuổi, mà vừa mới bước vào tuổi thanh xuân, nếu nói sắp xếp cho cô gặp mặt thì nhất định cô sẽ không phối hợp, vì thế Phạm Triết Địa đã giữ kín, hôm nay đưa cô đi ăn là để thực hiện kế hoạch đó.
Tiểu Đa nhìn người mới đến với vẻ tò mò, nghe người đó cười, nói với anh Ba của mình: “Hôm nay mình tới làm quảng cáo ở đài, nên đã biết cô ấy. Em gái của cậu khá giữ nguyên tắc.”
Phạm Triết Địa vội nói với Tiểu Đa: “Tiểu Đa, đây là Lý Hoan, bạn làm ăn của anh”.
Tiểu Đa mỉm cười, trong bụng chợt nhớ đến Lý Tầm Hoan trong tiểu thuyết của Cổ Long.
Lý Hoan dường như đọc được ý nghĩ đó của cô, cũng cười và nói: “Tôi tên là Lý Hoan, nhưng không phải đi tìm thú vui. Này, hai chúng ta cũng có duyên đấy, nếu ghép tên lại với nhau thì vừa hay có câu là Hoan Lạc Đa Đa[]”. Nói rồi, cậu ngồi xuống rất tự nhiên.
[] Vui vẻ nhiều nhiều.
Phạm Tiểu Đa ngây người, mặt đỏ bừng.
Ngô Tiêu đã từng nói: “Tiểu Đa, tuyệt chiêu bảo vệ lớn nhất của cậu là cậu rất dễ đỏ mặt. Những người không biết thì tưởng rằng cậu xấu hổ, nhưng đâu có biết rằng, hễ cậu hơi có phản ứng tinh thần là lập tức đỏ mặt. Đây là chiêu còn cao hơn cả đỏ mặt vì xấu hổ!”.
Đúng vậy, lúc này Phạm Tiểu Đa đỏ mặt không phải vì xấu hổ mà vì tức giận. Anh chàng tên Lý Hoan này đúng là mặt dày, vừa mới nói vài câu đã lập tức kéo sang chuyện duyên phận.
Lý Hoan ngồi bên cạnh Phạm Triết Địa, đối diện với Tiểu Đa. Cậu nói đủ chuyện trên trời dưới biển với Phạm Triết Địa, rồi kéo cả Tiểu Đa vào.
Phạm Triết Địa cũng không nói với Lý Hoan là định giới thiệu em gái cho cậu. Trong lòng Triết Địa, tất cả phải vì sự vui thích của Tiểu Đa, nếu cô thấy không được thì bữa cơm này là bữa cơm bình thường. Như thế, không đắc tội với Tiểu Đa cũng không đắc tội với bạn.
Anh chọn Lý Hoan là có lý do. Lý Hoan là người có tài, tuổi cũng mới hai mươi tám, hơn Tiểu Đa bảy tuổi, hơn nhiều tuổi như vậy mới có thể chăm sóc và nhường nhịn cô. Hơn nữa, công ty của Lý Hoan làm ăn rất tốt, có thể coi như thành công trong sự nghiệp. Qua mấy lần làm ăn với Lý Hoan, anh thấy đối phương rất giữ chữ tín, khi đi chơi hộp đêm cũng vô cùng nghiêm chỉnh. Về nhân phẩm như vậy là tuyệt đối không có vấn đề.
Điều duy nhất khiến Phạm Triết Địa không vừa ý, đó là Lý Hoan quá dẻo miệng, nhưng rồi anh lại nghĩ, đó cũng chỉ là một kiểu thể hiện của tính hài hước mà thôi.
Thấy Lý Hoan vừa ăn vừa kiếm chuyện hướng về Phạm Tiểu Đa, trong lòng Phạm Triết Địa biết, như vậy là Lý Hoan cũng đã có ấn tượng về Tiểu Đa. Quay sang nhìn em gái, thấy cô vừa mỉm cười vừa ăn như bình thường, chỉ có điều có vẻ ít lời hơn, điều đó cũng dễ hiểu thôi, vì ăn cơm với anh trai và ăn cơm với người ngoài dù sao cũng khác nhau. Phạm Triết Địa kết luận: Tiểu Đa không ghét Lý Hoan.
Anh đâu có biết, lúc đó Tiểu Đa thấy ghét cái thói bẻm mép của Lý Hoan đến cùng cực.
Lý Hoan nói đủ thứ chuyện, rồi đột nhiên nói: “Tiết Địa, tôi cảm thấy anh và em gái không giống nhau”.
Phạm Triết Địa mỉm cười, đáp: “Đúng thế, tôi và Tiểu Đa hơn kém nhau mười bốn tuổi, tôi giống bố, có khuôn mặt của người phương Bắc, Tiểu Đa là người duy nhất trong mấy anh chị em giống mẹ, nhỏ nhắn, thanh mảnh”.
Lý Hoan đùa: “Chẳng trách mà đặt tên là Tiểu Đa, khi cô ra đời đã có quy định sinh đẻ có kế hoạch rồi nhỉ?”.
Phạm Triết Địa cười: “Đúng thế, Tiểu Đa sinh ngoài kế hoạch, dù phải chịu phạt và bị phê bình, bố mẹ tôi cũng nhất quyết sinh Tiểu Đa bằng được”.
Phạm Tiểu Đa nhìn đám vỏ sò trên bàn, nghĩ với vẻ tiếc nuối, xem ra hôm nay không đem về được rồi, khoản thu nhập bất ngờ có lẽ cũng không có. Cô ngẩng đầu lên như chợt nhớ ra điều gì: “Anh Ba, A Tuệ cùng làm với em để quên điện thoại ở phòng làm việc, cô ấy nhờ em đưa tới giúp, suýt nữa thì em quên mất. Em về trước đây”. Nói xong, cô đứng dậy, nhìn đám vỏ sò trên bàn với vẻ tiếc rẻ, rồi không để cho Triết Địa kịp ngăn lại, đứng ngay dậy ra về.
Triết Địa đành mỉm cười, ngồi xuống, lắc đầu với Lý Hoan: “Cô em của tôi như vậy đấy”.
Lý Hoan nói, không chút giấu giếm: “Tiểu Đa rất đáng yêu, giới thiệu cho tôi, được không?”.
Phạm Triết Địa ngây người: “Cậu đùa à?”.
Lý Hoan thôi giọng nói đùa, nói với vẻ rất nghiêm chỉnh: “Tôi nói nghiêm túc đấy”.
Triết Địa rất vui, vội nắm lấy bàn tay Lý Hoan nói về Tiểu Đa, anh ra sức tán dương cô em gái. Trong lòng Phạm Triết Địa vô cùng đắc ý, mình vừa mới xuất chiêu đã thành công, rồi thầm nghĩ cách về nhà nói với em gái như thế nào.
Phạm Tiểu Đa bước trên đường phố. Cô chưa yêu, nhưng đã nhìn thấy bạn bè yêu, chưa ăn thịt lợn nhưng cũng thấy lợn chạy rồi. Sự giảo hoạt của Lý Hoan là điều mà cô không thích nhất, cô không thích những người đàn ông nói năng tùy tiện. Tiểu Đa nghĩ, hôm nay có lẽ lại là một lần xem mặt nữa, nhìn vẻ mặt của anh Ba thì biết.
Từ nhỏ lớn lên trong sự yêu thương của sáu anh chị, Tiểu Đa đã quen với việc nhìn vẻ mặt, đoán thái độ, cô biết làm thế nào thì mới khiến sáu anh chị đối xử tốt với mình. Bình thường cô ít lên tiếng, lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn, từ nhỏ cô đã không có nhiều bạn bè, niềm vui lớn nhất là trêu chọc anh chị, nếu chẳng may chọc phải một người thì lại tìm đến người khác nhờ giải vây. Trong mắt của sáu người, ai cũng cảm thấy Tiểu Đa là cô bé ngoan ngoãn, nhanh nhẹn, nếu họ mà cùng trao đổi với nhau, sẽ phát hiện ra sự thật không hoàn toàn như vậy.
Ví dụ như chuyện xin chữ ký của phụ huynh vào đơn xin phép nghỉ học, Tiểu Đa lần lượt xin chữ ký của mọi người, trong cặp sách của cô có cả nắm giấy phép như vậy. Cô lén đi chơi với bạn học rất nhiều lần, và cô cực kỳ chú ý, đến giờ về là lập tức về, vì vậy mà cả nhà không ai phát hiện ra.
Tiểu Đa thường rất lấy làm đắc ý cho rằng mình là người thông minh. Những chuyện lớn, cô không bao giờ dính vào, còn chuyện đánh cãi nhau nho nhỏ thì thỉnh thoảng cũng xảy ra, và khi không thể trốn được, cô ngước đôi mắt đầy nước mắt lên nhìn người anh Cả nghiêm khắc, thế là lại chẳng có chuyện gì xảy ra nữa. Lần nào Phạm Triết Thiên cũng không cho đó là chuyện do Tiểu Đa gây ra, mà do bạn bè của cô lôi kéo, Tiểu Đa chắc chắn là vô tội.
Lớn như vậy rồi nhưng chưa một lần Tiểu Đa bị đánh. Có lần cô và một người bạn trốn học ra ngoại ô hái trộm quýt, bị bắt tại trận và báo đến trường.
Phạm Triết Thiên vội vàng chạy đến trường để nhận người. Nhìn thấy trong số học sinh đứng ở một góc tường có Tiểu Đa nhà mình thì không dám tin. Sau khi đưa cô về nhà, Phạm Triết Thiên nghĩ, lần này nhất định phải dạy Tiểu Đa thật cẩn thận, mới bé tí đã ăn trộm quýt, lớn lên sẽ như thế nào? Nghĩ đến đây, anh bèn cầm chiếc chổi lông gà lên, nghiêm giọng nói: “Chìa tay ra!”.
Tiểu Đa nước mắt lưng tròng nhào vào lòng anh trai, luôn miệng nhận tội, cam đoan lần sau không dám làm như thế nữa.
Phạm Triết Thiên vốn định cho Tiểu Đa một bài học, đánh cho một trận để nhớ đời. Không ngờ, chưa kịp đánh thì cô đã nhận tội, viết cam đoan, nhận thức rất sâu sắc, mục đích chưa gì đã đạt được, chiếc chổi lông gà không thể quất xuống.
Phạm Triết Lạc thì cho rằng, Tiểu Đa là người nhát gan, dễ sợ. Đâu biết rằng cô nhiều lần chứng kiến cảnh bọn họ không chịu nhận tội, bị anh Cả không chấp nhận được phải phạt đến nơi đến chốn, và cô đã rút ra kết luận: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nhất định không để cho da thịt phải chịu khổ.
Nghĩ đến việc vì sao anh Cả, anh Ba lại sắp xếp việc xem mặt, trong lòng Tiểu Đa rất phiền não. Thế rồi bất giác cô chẳng chút nữ tính giơ bàn chân lên đá vào một chiếc vỏ lon Coca, không ngờ vỏ lon rơi trúng vào một chiếc xe, khiến cho còi chống trộn phát ra tiếng kêu âm ĩ. Tiểu Đa đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy chủ nhân của chiếc xe đâu, đột nhiên, từ phía sau lưng vang lên giọng nói hơi quen: “Xin lỗi mau!”.
Tiểu Đa biết là chủ nhân của chiếc xe đã xuất hiện, đoán có lẽ anh ta đang ăn cơm ở quán bên đường, nghe tiếng động đã chạy ra. Hiểu rõ tình thế, cô quay lại nói xin lỗi. Nhưng chủ nhân của chiếc xe không chịu bỏ qua: “Đúng là đồ con gái thiếu giáo dục!”.
Phạm Tiểu Đa nổi đóa, lỗi thì cũng đã xin lỗi, cũng rất thành thực, còn muốn gì nữa?
Chủ nhân chiếc xe là một người còn trẻ, mày rậm, mắt sáng, phong thái đĩnh đạc, tóm lại đó là một anh chàng đẹp trai. Tiểu Đa nghĩ thầm, đẹp trai thì hống hách thế sao? Tôi vẫn đang rất không vui đây này, vì thế lên tiếng: “Không có ai nói với anh rằng phụ nữ xinh đẹp là mầm tai họa à? Đàn ông mà như anh thì đúng là tai họa! Anh đi đường ban đêm phải cẩn thận đấy, không phải vì bị cướp của đâu, mà sợ sẽ bị cướp vì sắc đẹp đấy!”, nói xong, giơ chân đá vào chiếc xe thêm cái nữa, hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Người kia ra tay nhanh như gió, kéo Tiểu Đa lại, cô nổi đóa: “Làm cái gì thế? Hãy buông cái chân lợn của anh ra!”.
Người kia cười một cách gian tà: “Cô cứ kêu cứu đi!”.
Tiểu Đa ngây người, thì ra đây chính là người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong vườn cây lần trước. Lần trước vì nước mắt ướt nhòe nên cô không nhìn rõ mặt.
Người kia lại cười: “Nhớ ra chưa? Tưởng tôi là yêu râu xanh à?”.
Cánh tay cô bị anh giữ rất chặt, trong lòng Tiểu Đa cực kỳ căm tức, nhưng cô lại rất thức thời: “Lần trước cũng xin lỗi, vì tâm trạng tôi không được vui”.
Nghe giọng cô mềm lại, người kia bèn buông tay ra: “Làm sao mà lần nào tôi gặp cô, cô cũng trong tâm trạng không vui thế? Con gái mà dữ như vậy, cẩn thận không lấy được chồng đâu”.
Vốn dĩ trong lòng đã không vui vì chuyện xem mặt trá hình của anh Ba. Câu nói này lại động đúng vào chỗ đau trong lòng, Tiểu Đa rất muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng lại cảm thấy để người khác nhìn thấy cảnh tưởng ấy trên đường phố thật sự không hay, nên hạ giọng nói: “Lần sau gặp tôi, tốt nhất là anh tránh đi”. Nói rồi trừng mắt lườm người kia một cái, môi nhếch lên, vung chiếc túi bỏ đi.