"Hi cô gái!, tối nay cùng chúng tôi vui đùa chút nhé......" Bốn gã đàn ông dáng vẻ lưu manh đến gần Kiều Tâm Du, khắp người họ nồng nặc mùi rượu, ngay lập tức khiến dạ dày Kiều Tâm Du nôn nao, một cảm giác ghê tởm nhanh chóng tập kích đến.
Bọn họ nặng nhọc, khó khăn uốn éo lưỡi dùng tiếng Anh, mặc dù Kiều Tâm Du không được đào tạo hay học qua lớp học Anh Ngữ nào, nhưng vì chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, nên khả năng Anh ngữ của cô khá hơn rất nhiều, thành ra mỗi lời bọn họ nói cô đều có thể hiểu.
Kiều Tâm Du dùng thứ Anh Ngữ lưu loát của mình mà trả lời bọn họ, "Các anh, các anh là ai? Tôi đang ở đây chờ chồng tôi, các anh tốt nhất nên đi đi......" Mặc dù cô đang dùng một gương mặt "bất khuất" để nói với bọn họ, nhưng đôi mắt trong như nước hồ của cô đang lóe ra từng lớp ánh sáng nhạt mà lạnh run, giọng nói cũng run rẩy, lập tức khiến ngoài nhìn ra được lá gan nhỏ bé của cô đang e sợ.
Màn đêm màu đen ám ảnh đem thân thể thon gầy của Kiều Tâm Du bao vây lại, dường như đang muốn nuốt chửng lấy cô.
"Cô em à, em thật sự rất xinh đẹp, chúng ta chơi đùa một chút đi ......" Một tên trong đó, đầu tóc màu vàng, đôi mắt xanh hệt như đôi mắt của Quỷ Sử, đứng trước mặt cô, dùng một tay níu lại cổ tay của Kiều Tâm Du.
"Không cần, xin các anh buông tôi ra. Nếu không, chồng tôi sẽ không bỏ qua cho các anh đâu!" Giọng của cô cực kì hoảng loạn, gương mặt vốn trắng nõn hiện giờ dường như không còn chút sắc máu nào, giống như vừa chạm vào lập tức sẽ vỡ tan.
Bởi vì giãy giụa, áo khoác trên người Kiều Tâm Du tuột ra rơi trên mặt đất. Một tên trong bọn bỉ ổi đó nhặt lên, lại gần đèn đường nhìn rõ nhãn hiệu một chút, "GUCCI, tao đoán chắc cũng phải mấy ngàn Euro."
"Xem xem trên người cô ta còn gì đáng giá không?"
Con ngươi sắc bén màu lam ngay lập tức nhìn đến sợi dây chuyền "MISS" trên cổ Kiều Tâm Du, ánh sáng kim cương lập lòe phản xạ ánh đèn đường màu hoàng hôn chói mắt.
"Cái này không được!" Kiều Tâm Du nắm chặt lại sợi dây chuyền, "Cái này chỉ là đồ giả thôi, không đáng giá bao nhiêu tiền đâu"
Dĩ nhiên mấy tên côn đồ đó làm sao tin lời cô..., trên người khoác áo khoác GUCCI loại mới nhất, thì lý nào có thể đeo trên cổ loại hàng vỉa hè đây?
"Đưa đây!" Một đôi bàn tay bắt được sợi dây chuyền, dùng sức kéo nó ra, sợi dây bạch kim nhanh chóng bị đứt.
"A......" Kiều Tâm Du cảm giác da thịt trên cổ như bị cắt trúng.
Tên lưu manh áng chừng giá của sợi dây, sau đó đếm số lượng kim cương trên đó, miệng lập tức cong lên một nụ cười tham lam, "Cái này không rẻ đâu."
"Hôm nay thu hoạch không ít, vừa có người đẹp, lại vừa có tiền." Một người khác tiếp lời, "Tao muốn hưởng thụ hương vị cô ta trước, hương vị Châu Á tao còn chưa nếm qua" Nói xong, người đàn ông tóc tai bù xù dần dần bước đến bên Kiều Tâm Du.
"Không! Đừng......" Kiều Tâm Du lui về phía sau, đụng phải một thân cây, giờ phút này hai chân cô như nhũn ra, lập tức xụi lơ ngồi xuống.
Bọn lưu manh giống như sói đói vồ mồi, lập tức dùng thân thể lấn áp đè lên người Kiều Tâm Du.
"Đừng tới đây...... Cút đi......" Giọng Kiều Tâm Du khóc thét phá hư màn đêm yên tĩnh.
Nước mắt trong suốt lan tràn ra bốn phía, tán loạn ——
"Bọn mày cút ngay cho tao ——" một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Người đàn ông cao lớn, mặc bộ đồ màu đen, như một kỵ sĩ xuất hiện, tay chân hắn nhanh nhẹn, xoay người đá bay bọn chúng, rất nhanh đem vài tên lưu manh kia quật ngã trên mặt đất.
"Đưa đây!" Hắn chợt giẫm lên ngực một tên lưu manh, bàn tay đưa ra trước mặt hắn ta.
"Khụ, khụ...... Cái gì?" tên lưu manh liều chết ăn vạ.
Chân của hắn không chút lưu tình tăng thêm mấy phần lực. "Cái gì... cái gì ư? Là sơi dây chuyền của vị tiểu thư này!". Đôi giày da màu đen toát ra thứ ánh sáng đêm tối
"Được, tôi đưa cho anh hết." Tên lưu manh bên cạnh hắn ta không muốn bị thương giống đồng bọn, lập tức đem áo khoác GUCCI cùng với dây chuyền ném trên mặt đất, quay người bỏ chạy.
Hắn nhặt đồ vật trên mặt đất lên, đi tới bên người Kiều Tâm Du, đem áo khoác phủ lên người cô đang run rẩy không ngừng, "Tiểu thư, không cần phải sợ, không có việc gì rồi. Đây là dây chuyền của cô."
Ở nơi đất khách này, bên tai đột nhiền truyền đến tiếng nói của người Trung Quốc, Kiều Tâm Du thoáng chốc cảm thấy rất thân thiết, ngẩng đầu lên, nước mắt xen lẫn sương mờ khiến cô nhìn thấy thứ gì cũng đều mơ hồ.
Nhưng đôi mắt kia, hoàn toàn khác xa với đôi mắt lạnh băng lúc nãy, giống như, giống như, hắn và cô đã từng quen biết.
"Cám ơn anh......" Mùi rượu mạnh từ những tên lưu manh lúc nãy bỗng quanh quẩn ở chóp mũi của cô, Kiều Tâm Du cảm giác được một cơn tức tối, khó chịu không ngừng dâng trào, vội vã nói một câu, sau đó lập tức xoay người đứng ở bên đường kịch liệt nôn mửa.
Hắn vẫn lẳng lặng đứng ở phía sau cô, đưa cho cô một bọc khăn giấy, còn có một bình nước, "Cô không sao chứ!"
"Không, không sao...... Ụa......" Kiều Tâm Du ngày hôm nay cũng chưa ăn gì, cho nên thứ cô ói ra hiện giờ đều là dịch dạ dày sềnh sệch, "Chuyện bình thường, ....."
Chờ Kiều Tâm Du nôn sạch, ngừng lại để nghỉ ngơi, hắn vẫn chưa đi.
Nơi đất khách mà gặp gỡ một người đồng hương, hơn nữa hắn còn giúp đỡ cho cô, điều này làm cho Kiều Tâm Du cảm thấy rất thân thiết, cũng giảm đi một phần tính cảnh giác phòng bị người lạ, "Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên anh?"
"Không cần đâu, nói không chừng sau này chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại." Hắn đứng dậy, quay đầu nhìn thấy phía cuối dòng người, có một bóng người dần dần đến gần, "Có lẽ có người tới tìm cô rồi......"
Nói xong, hắn đứng dậy rời đi ngay sau đó.
"Này! Tôi còn chưa báo đáp ơn cứu mạng của anh!" Kiều Tâm Du cảm thấy người này thật kỳ lạ, nhưng trên người hắn lại lộ ra một cảm giác quen thuộc đối với cô.
"Tâm Du, Tâm Du!". Giọng nói lo lắng của Nhâm Mục Diệu truyền đến.
Kiều Tâm Du vẫn ngồi yên tại chỗ, không có lên tiếng.
Nhâm Mục Diệu tìm kiếm chung quanh, cuối cùng thấy Kiều Tâm Du đang ngồi trên đất dưới một tàng cây, đột nhiên cảm thấy nóng giận, đi tới phía cô, rống to: "Em ngồi ở chỗ này làm gì? Sao tôi gọi mà em không trả lời, chẳng lẽ lỗ tai điếc rồi, hay là em câm!"
Kiều Tâm Du vẫn không nhúc nhích, cô giống như một con búp bê sứ mất hết linh hồn, con ngươi trong trẻo của cô mặc cho nước mắt không cầm được rơi xuống......
"Sao vậy? Mau trả lời tôi đi chứ!" Nhâm Mục Diệu vốn cho là mình thấy được Tử Oánh, cuối cùng khi hắn chạm được vào bóng người quen thuộc kia, kết quả đó là một gương mặt hoàn toàn khác. Cảm giác mất mát cộng thêm hắn không tìm được Kiều Tâm Du, hai chuyện không vui này khiến cho tính khí hắn càng thêm ác liệt.
Kiều Tâm Du ngẩng đầu lên, nhìn thắng vào hắn, "Không có chuyện gì để nói cả, tất cả đều không quan trọng."
Lúc này, Nhâm Mục Diệu mới phát hiện toàn thân cô xốc xếch, cả người chật vật, chiếc áo khoác màu đen dính một đống bụi đất, mái tóc rối bay tán loạn, ngay cả cổ cũng hiện lên một mảnh đỏ.
"Em làm sao vậy?" Giọng nói Nhâm Mục Diệu êm dịu lại, hắn ngồi xổm người xuống.
...