Khóe miệng Kiều Tâm Du giương lên một nụ cười nhạt, cười đến mức kì dị, cười đến mức giả dối. Cô cũng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy lời nói của Nhâm Mục Diệu thật nực cười, để cho cô có loại cảm giác chồn đến nhà gà chúc tết.
Chân mày lạnh băng của Nhâm Mục Diệu vặn thành một đường, "Em không phải rất lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng sao! Đã như vậy em nên chăm sóc thân thể mình cho thật tốt mới phải. Cái này không ăn, cái kia không ăn, vậy đứa trẻ sao có thể hấp thu tốt dinh dưỡng......"
Đứa trẻ? Nhắc tới bé con, vẻ mặt Kiều Tâm Du hơi sững sờ, tay đặt lên bụng của mình, nhẹ nhàng vuốt ve, dường như khi làm như vậy bé con sẽ có thể cảm thấy cô thật dịu dàng.
Tức chết đi được! Sao hắn tự dưng lại dùng đứa bé này làm cái cớ để Kiều Tâm Du điều dưỡng thật tốt thân thể chứ, mà mục đích thật sự của hắn chính là lấy xuống đứa bé này. Nhâm Mục Diệu đột nhiên cảm thấy mình giống như dao phủ, dùng chính đôi tay mình chấm dứt sinh mạng đối phương, bàn tay hắn nhuộm đầy máu tươi.
Trái tim bỗng nhiên đau nhói.
————
Nhưng câu nói Nhâm Mục Diệu dùng kia thật sự rất hữu hiệu, bất kể là uống loại cháo hay canh nào kì quái hơn nữa, cô vì bé cưng trong bụng, mà cố bóp mũi, đổ thuốc xuống, mặc dù có lúc, uống xong lập tức nôn ra, nôn xong lại uống nữa. Nhưng thuốc đắng dã tật, cháo thật sự rất hiệu quả, còn rất ư là rõ ràng, khí sắc Kiều Tâm Du càng ngày càng tốt, mà tốc độ vết thương lành lại cũng rất mau.
Một ngày rồi một ngày cứ thế trôi qua, vẻ lo lắng trên mặt Nhâm Mục Diệu ngày càng rõ rệt, hắn thật sợ ngày đó đến, khiến cho hắn phải làm một việc hoàn toàn lãnh khốc và vô tình.
Nhâm Mục Diệu trở mình, vẫn không cách nào ngủ được. Cả đêm chưa chợp mắt, đèn nơi đầu giường vẫn sáng, Nhâm Mục Diệu xoay người ý muốn xuống giường.
Mặc dù hắn rất cẩn thận, nhưng vẫn đánh thức Kiều Tâm Du, cô nói lầm bầm: "Mới sáu giờ sáng, sao anh lại dậy?"
Giọng nói của cô rất tỉnh tảo, không có lấy một tia buồn ngủ.
"Sao em cũng dậy sớm thế?"
Kiều Tâm Du uyển chuyển kêu một tiếng, "Mấy ngày nay, cả ngày lẫn đêm tôi đều nằm trên giường, trừ ngủ chính là ngủ, anh tưởng tôi còn có hứng thú muốn ngủ nướng à?"
"Nhưng, vết thương của em còn chưa......"
Kiều Tâm Du biết hắn lại muốn dạy bảo mình, vội vàng cắt ngang, "Quá nhàm chán."
"Vậy em muốn làm gì, tán gẫu à?"
"Lấy sách cho tôi đọc để giải "buồn" đi!"
Nhâm Mục Diệu quyết định đùa bỡn cô, "Sách của tôi, đoán chừng em xem xong càng muốn ngủ!"
"Làm sao có thể! Anh có biết sách là lương thực tinh thần chính của tôi không, tôi vừa nhìn thấy sách thần thái sẽ lập tức sáng láng, tinh thần càng phấn chấn......"
Lúc Kiều Tâm Du còn đang khoác lác, Nhâm Mục Diệu đã đứng dậy đi tới bên phòng làm việc.
Với một chút "công phu", Nhâm Mục Diệu đã đưa đến một đống sách, "Em xem đi!"
Sách đầy rẫy, lung tung nằm trên giường, Kiều Tâm Du cầm lên một quyển sách gần mình nhất, tựa sách được ghi bằng tiếng Anh, "Principles of Economic nguyên lí kinh tế học." Kiều Tâm Du lập tức mở ra, bên trong quả nhiên đều là tiếng Anh, không cần lật những cuốn còn lại, cũng biết toàn bộ vẫn là tiếng Anh.
Kiều Tâm Du nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh cố ý "chỉnh" tôi đúng không, thừa biết Anh văn là điểm yếu của tôi, cho nên......"
"Tôi đã nói rồi, sách của tôi, em xem sẽ càng muốn ngủ." Nhâm Mục Diệu nhún nhún vai, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Kiều Tâm Du đột nhiên liếc thấy một quyển sách, bên trong đang kẹp thứ gì đó, cô với tay tới, là một xấp hình. Kiều Tâm Du nhanh chóng lật lên, phát hiện nhân vật chính trong những tấm hình này đều là cùng một người.
Gương mặt xinh đẹp, nụ cười dịu dàng, khi cười má lúm đồng tiền càng thêm sâu, nụ cười giống như mật ngọt đang tan ra. Có tấm khi cô ấy đang nghỉ ngơi, có tấm cô ấy đang chơi cùng cún cưng, có tấm cô ấy đang dùng cơm .......
Những tấm hình này được Nhâm Mục Diệu kẹp trong những cuốn sách mà hắn không đọc nữa, đáp án đương nhiên đã được miêu tả một cách thật sinh động, người này chính là —— Lương Tử Oánh.
Hắn không muốn nhìn thấy những tấm hình này, vì khi nhìn thấy chúng những kí ức thương tâm lại lần nữa xuất hiện, cũng không thể vứt bỏ, cho nên chỉ có thể giấu ở một nơi nào đó khiến cho mình quên lãng.
"Em đang xem gì vậy?" Giọng nói của Nhâm Mục Diệu đột nhiên truyền đến.
Kiều Tâm Du có chút chột dạ, tay cô run lên, kết quả những tấm hình kia lại từ trong tay cô rớt xuống, tán lạc trên chăn.
Con ngươi đen của Nhâm Mục Diệu chợt rét lạnh, gân xanh lập tức nổi lên, "Sao cô lại lục đồ của tôi! Cô tưởng cô là ai vậy!"
"Tôi không có lục, là từ trong sách rớt ra, tôi thật sự không cố ý......" Kiều Tâm Du bị ý lạnh trong lời nói của hắn làm cho giật mình, cô giải thích không chút mạch lạc.
Nhâm Mục Diệu tức giận lườm cô một cái, đi lên nhặt từng tấm hình của Lương Tử Oánh.
Kiều Tâm Du biết dù mình giải thích nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ là dư thừa, cô không nói tiếp nữa. Muốn giúp hắn xếp lại hình, kết quả tay còn chưa chạm được, một cái tay khác bỗng chốc đưa qua giành quyền chiếm giữ chúng.
"Không được phép, chúng sẽ bị cô làm cho ô uế." Lời nói lạnh băng.
Kiều Tâm Du trợn mắt ngẩn ra, tâm có chút lạnh run.
Hắn lại có thể dùng "ô uế" để nhục nhã cô? Thì ra địa vị của cô trong lòng hắn, thật không sánh nổi với những tấm hình vô tri vô giác này.
Kiều Tâm Du tức giận kéo chăn lên, nằm xuống, giấu mình vào trong chăn. Trong hốc mắt cô bỗng hiện lên một màng nước, rồi từng giọt từ từ lăn xuống ——
Nhâm Mục Diệu ngưng mắt nhìn phần chăn bị đội lên, chân mày khẽ nhếch."Thật xin lỗi, tôi đã nặng lời."
"......"
Hồi lâu sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở nhàn nhạt, Nhâm Mục Diệu lặng lẽ xoay người rời đi ——
————
Nhâm Mục Diệu xuống lầu nhìn thấy bác sĩ tư nhân đã tới, đang ngồi trên ghế sa lon dùng trà.
"Nhâm tiên sinh." Vị bác sĩ cung kính chào hắn.
"Tình trạng sức khỏe của cô ấy gần đây thế nào?" Nhâm Mục Diệu mỗi ngày đều sẽ hỏi câu này.
"Vết thương khôi phục rất tốt, sức khỏe cũng dần dần chuyển biến tốt......"
Những thứ này Nhâm Mục Diệu đều có thể thấy được, không nhịn được hắn cắt đứt lời ông, trực tiếp hỏi việc hắn quan tâm nhất: "Còn bao lâu nữa thì có thể làm loại giải phẫu sinh non?"
"Bộp ——" tiếng của một quyển sách rơi xuống đất.
Chân mày Nhâm Mục Diệu nhíu chặt, nhanh chóng chạy lên lầu hai.
Kiều Tâm Du lẳng lặng ngã ngồi ở cửa phòng làm việc, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, giống như đã bị mất đi hồn phách. Cô giương lên đôi mắt tan rã của mình mà liếc nhìn Nhâm Mục Diệu, sau đó lập tức lóe ra thứ ánh sáng trong, cô thử đứng lên, nhưng hai chân cô lại cứ như nhũn ra khiến cô ngồi liệt mình tại chỗ.
...