"Để em làm xong bữa cơm này được không?" Lương Tử Ngưng sợ hắn không đáp ứng, lập tức thêm vào một câu, "Làm xong em sẽ lập tức rời đi ngay."
Chân mày lạnh băng của hắn nhíu chặt, bất đắt dĩ gật đầu một cái.
Vẻ mặt Lương Tử Ngưng như hoa lê trong mưa*, môi cô vẽ ra thành một nụ cười mỉm rực rỡ, như ánh mặt trời rực rỡ nhất từ trước đến giờ. Cô giống như đem sự đồng ý thỏa mãn nhỏ nhoi này trở thành một đại ân huệ trời ban.
(*): lê hóa đái vũ trước đây dùng để diễn tả vẻ mặt đẹp khi rơi lệ của Dương quý phi, sau này dùng để diễn tả nét đẹp của người con gái
Trong phòng bếp thoát ra âm thanh miếng bò bít tết đang rán, trong không khí phiêu đãng tạo nên mùi thơm nhàn nhạt. Nhưng, những thứ này cũng không hấp dẫn được sự chú ý của Nhâm Dịch Tuấn, toàn bộ tầm mắt của hắn chỉ nằm trên màn hình chiếc máy tính xách tay. Đây là tài liệu mà hắn đã nhờ thám tử điều tra trước đây không lâu, mặc dù hắn đã xem trên trăm lần rồi, nhưng đối với cô gái này, hắn vẫn hiếu kỳ không thôi.
Trên màn hình máy tính hiện lên những bức hình của Kiều Tâm Du, những bức hình lần đầu tiên được chiếu trên chuyên mục "nhân vật YI"
"Cô rốt cuộc là một cô gái như thế nào?" Nhâm Dịch Tuấn không khỏi tự lẩm bẩm, hắn dễ dàng nói ra suy nghĩ trong lòng mình
Nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt tại Thành Thác Rini, cô yếu đuối như vậy, trong trẻo như vậy, yên bình như vậy... con người của cô thật dung hòa, đôi mắt thật huyền bí, khí chất lại cực kì đặc biệt làm cho người ta cảm thấy không thể nhìn thấu cô, rồi không kìm lại được, muốn khám phá con người cô...
"Nhâm Mục Diệu!" Hắn nghiến răng nghiến lợi tức giận khạc ra cái tên này. Tại sao hắn ta có thể có tất cả, còn hắn lại không có gì cả, tại sao?
Trong con ngươi tối tăm, lửa ghen tị hừng hực thiêu đốt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tà mị, "Nhâm Mục Diệu, chỉ cần là vật của mày, tao đều cảm thấy hứng thú, cô gái này chẳng phải cũng là của mày sao! Hiện giờ, tao rất hiếu kỳ về mùi vị của cô ta đấy." Trong tay hắn là một tạp chí kinh tế, mà nhân vật trong trang bìa chính là Nhâm Mục Diệu.
"Rẹt ——" . Gương mặt đẹp trai, anh tuấn, có mấy phần giống hắn trên trang bìa bị xé thành hai nữa
"Dịch Tuấn, em nấu xong rồi, anh đang xem cái gì à?" Nhâm Dịch Tuấn không biết từ lúc nào Lương Tử Ngưng đã đứng ở phía sau hắn.
Lương Tử Ngưng rất tò mò, hắn đang nhìn cái gì mà chăm chú như vậy, vòng qua người hắn, cô thấy được trên màn hình máy tính kia là một khuôn mặt nhu hòa, tinh xảo, lại có mấy phần dịu dàng, sâu trong lòng cô một mùi vị chua chát khó chịu bỗng xuất hiện, "Dịch Tuấn, cô ta là...?" Bàn tay ươn ướt của cô chỉ về màn hình.
Lúc ngón tay cô sắp chạm phải màn hình, lập tức bị Nhâm Dịch Tuấn phát hiện, hắn đóng lại máy tính, "Cô ta là đối thủ của em!"
Việc Nhâm Dịch Tuấn để ý tới cô ta! Khiến Lương Tử Ngưng Tâm cảm thấy bất an, chung sống vài chục năm với hắn, cô đương nhiên hiểu rõ Nhâm Dịch Tuấn, rất chắc chắn.
Không được! Nhâm Dịch Tuấn là của cô, cô khó khăn lắm mới có được hắn, cô không thể dễ dàng tha thứ cho bất kỳ ả đàn bà nào dám giành Nhâm Dịch Tuấn của cô.
"Dịch Tuấn, lúc ở Thánh Thác Rini, anh bảo em đi hấp dẫn sự chú ý của Nhâm Mục Diệu. Là để anh gặp cô ta ư?"
Một ánh mắt lạnh quét về phía cô, lãnh đạm nói: "Em quản quá nhiều rồi đó."
"Em chỉ muốn biết rõ một chút về đối thủ của mình thôi! Anh cảm thấy giữa em và cô ta, đàn ông sẽ thích ai hơn?" Cô thử dò xét, lần đầu tiên cô có loại cảm giác bị áp bức, cô cảm giác được sự tồn tại của người phụ nữ này, sẽ là chướng ngại lớn nhất ngăn cản cô và Nhâm Dịch Tuấn.
"Em nói thử xem?". Đôi môi mỏng của hắn cong lên thành một nụ cười, tay của hắn lướt qua gương mặt của cô, "Được rồi, không còn sớm nữa, em mau về đi!"
————
Ánh sáng trắng ấm áp rải vào khắp căn phòng, nhè nhẹ trong không khí còn sót lại một ít hơi thở hoan ái.
"Ư..." Kiều Tâm Du thì thầm một tiếng, mở ra đôi mắt mông lung, ngắm nhìn khung cảnh tuyết trắng ngoài cửa sổ
Cô vui vẻ bước xuống giường, tùy ý khoác một chiếc áo vào người, rón ra rón rén đi tới trước cửa sổ, nhìn cảnh tượng đẹp đẽ chỉ có một màu trắng xóa kia, "Woa..." Một tiếng cảm thán bật ra miệng.
Nhâm Mục Diệu bị âm thanh xột xột xoạt xoạt đánh thức, mở mắt ra, nhìn cô đang khoác áo sơ mi trắng của hắn, lộ ra đôi chân dài mảnh khảnh, dưới ánh sáng mặt trời, và góc độ mà Nhâm Mục ngắm nhìn cô, chiếc áo sơ mi cô đang khoác trên người lại trở nên trong suốt, lộ ra từng đường cong, không chút che giấu.
Trong lúc Kiều Tâm Du ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ không chút chớp mắt, Nhâm Mục Diệu lặng lẽ đi tới bên cạnh cô, bất ngờ bế cô lên.
"A......" Kiều Tâm Du kêu lên một tiếng, "Anh làm gì thế, muốn làm em sợ sao."
"Là em quá chăm chú đến mức mất hồn đấy chứ." Nhâm Mục Diệu đặt cô về trên giường, đôi mắt sắc bén của hắn lại quan sát áo sơ mi trên người cô.
Kiều Tâm Du nhìn tầm mắt của hắn, sau đó sợ hãi, kéo kéo áo sơ mi lại, cố che lấp bắp đùi đang lộ ra của mình, "Gì thế, em chỉ mặc đỡ cái áo của anh một chút thôi, anh sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?"
Đầu hắn tiến tới, dán vào lỗ tai của cô nói: "Em có biết phụ nữ khi mặc áo sơ mi của đàn ông rất quyến rũ hay không, em đang dụ dỗ anh sao?" Đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng liếm hôn lỗ tai mềm mại của cô.
Bỗng chốc, mặt Kiều Tâm Du trở nên đỏ hồng, cô dùng sức đẩy hắn ra, "Em không có."
Nhâm Mục Diệu lưu manh nói: "Không sao, chỉ cần anh coi nó trở thành thành ý của em là được rồi." Ngắm nhìn đôi môi anh đào, Nhâm Mục Diệu không nhịn được ý muốn thưởng thức chúng.
Dán lên cánh môi của cô, cảm giác mềm mại xen lẫn hương thơm, khiến hắn yêu thích không thôi, dường như thưởng thức bao nhiêu cũng không đủ.
"Ưm......, anh còn phải đi làm......"
Nhâm Mục Diệu ngẩng đầu, đứng lên, thở dài nói: "Sức khỏe của em mới vừa khôi phục, tối hôm qua lại quá vất vả rồi. Nên anh sẽ "vì nghĩa quên thân", bỏ qua cho em lần này. Nhớ! Sau này đừng có giở trò câu dẫn anh, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em như lần này đâu."
Hắn thật có "thành ý"! Thật vô liêm sỉ, Kiều Tâm Du giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Trước khi ra khỏi nhà, Kiều Tâm Du đem cặp công văn đưa cho hắn, sửa sang cravat cho hắn một chút, "Nhớ về sớm nhé!"
Một bàn tay chợt nắm lấy eo Kiều Tâm Du, dùng lực, khiến cô ngã vào ngực Nhâm Mục Diệu, giọng nói dịu dàng: "Em nhớ anh sao? Vậy, đến thăm anh đi."
Tầm mắt Kiều Tâm Du dừng lại nơi cổ áo của hắn, hai tay cô tiếp tục sửa cổ áo của hắn, "Không cần, em sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh."
"Không sao." Hắn chậm rãi nói: "Không nhìn thấy em, anh từng giờ từng phút nhớ tới em, như vậy thì càng ảnh hưởng công việc của anh hơn. Nếu em chịu tới, thì sẽ an ủi phần nào nỗi khổ tương tư của anh."
"Có người kìa?" Kiều Tâm Du không nghĩ tới, hắn sẽ nói những lời buồn nôn như vậy, còn ngay lúc đông người nữa chứ.
"Yên tâm, bọn họ không nghe đâu." Hắn đem trán mình tới gần cô, nhìn vào mắt cô, ép hỏi: "Em có đồng ý không?"