Nhâm Mục Diệu thấy vẻ mặt trắng bệch của cô, bàn tay sắc bén tỏa ra sự hung ác rét lạnh từ từ nới lỏng ra, trên khuôn mặt tuấn dật mang theo ý cười tà mị: "Cô muốn chết sao! Không dễ dàng vậy đâu."
"Khụ khụ." Cô kịch liệt ho một trận: "Anh không phải muốn tôi đau khổ sao? Vì sao không trực tiếp bóp chết tôi đi!" Cổ họng một trận nóng rát, từng chữ nói ra dường như bị giày vò, tiếng nói đau đớn lộ vẻ cực kỳ thô khàn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Chết! Quá tiện nghi cho cô, tôi muốn cô sống không bằng chết (Heo: cha này có câu này mà nói mãi. Phong: chuẩn chuẩn, đổi câu mới đi anh ơi =]]), tôi phải từ từ hành hạ cô mới có thể tiêu trừ được mối hận trong lòng tôi!" Lời nói rõ ràng từ trong kẽ răng hắn phun ra, quấn quanh lấy cô giống như lưỡi dao sắc bén muốn đem cô ra chém ngàn vạn nhát dao.
Kiều Tâm Du ho khan, vẻ mặt từ từ ửng đỏ giống như cô gái thẹn thùng, sau đó chậm rãi đứng lên nhàn nhạt nói: "Tôi rất mong chờ!" Giọng nói không có một tia hoang mang, cô như con rối không có linh hồn hoàn toàn thỏa hiệp với hắn.
Cô vượt qua hắn, cúi người xuống nhặt đồ đạc rơi trên mặt đất. Lúc bàn tay nhỏ nhắn của cô chạm tới thuốc tránh thai. Nhâm Mục Diệu tiến nhanh lên, đôi giày da được đánh bóng loáng nặng nề dẫm lên tay cô: "Việc này cô không cần phải vội."
Kiều Tâm Du bị đau cắn chặt cánh môi mềm mại, nhịn xuống ý muốn kêu đau. Cô biết rõ Nhâm Mục Diệu lúc này chính là ma quỷ, coi đau đớn của người khác là niềm vui. Nếu đã không thể thay đổi việc hắn trả thù, vậy cứ theo dự tính ban đầu cô cũng sẽ không để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược yếu đuối của mình.
Cô như đóa hoa mai ngạo nghễ đứng giữa trời đông gió lạnh, gió càng mạnh mẽ cô càng không khuất phục.
Nhâm Mục Diệu thấy gương mặt ôn nhã thanh lệ của cô không có một chút nhăn nhó, không có chút thất vọng nào, bạc môi giương lên nụ cười tà mị tăng thêm một chút lực đạo nơi bàn chân.
Nghe được âm thanh nơi đầu khớp xương thanh thúy răng rắc, phía dưới chính là tiếng hộp thuốc tránh thai bị giẫm lên.
"Yên tâm thuốc này tôi sẽ không dùng." Giọng nói trong trẻo có phần tịch mịch của cô hơi hơi run nhưng cô vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Nhâm Mục Diệu nhấc chân lên, đôi mắt bỗng dưng mở lớn, giờ phút này bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô tụ máu nổi lên những vết xanh đen, toàn bộ bàn tay đều sưng phồng lên.
Từ đầu đến cuối Kiều Tâm Du đều không nhìn hắn dù chỉ một cái, cương ngạnh đứng lên, chầm chậm như âm hồn tiến về phía lầu hai.
Cô không sợ hãi, không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh đã khơi dậy sự phẫn nộ lớn hơn trong lòng hắn.
Mày kiếm đen đậm của Nhâm Mục Diệu nhíu chặt lại, từ trong sâu thẳm đôi mắt hiện lên u quang phẫn nộ: "Cô còn chưa thực hiện xong nghĩa vụ đâu." Rồi sau đó đi ra phía trước ôm lấy Kiều Tâm Du, vác cô lên vai hướng tới phòng ngủ lầu hai.
Mạnh mẽ đá tung cánh cửa phòng ngủ.
Đem Kiều Tâm Du ném xuống, tự cởi bỏ áo sơmi với tốc độc cực nhanh: "Nhớ kỹ, cô hiện giờ chính là dùng thân thể của mình để trả nợ."
"Không! Tôi không muốn." Kiều Tâm Du chỉ cần vừa nghĩ đến những việc mình đã trải qua, đối với cô mà nói đó chính là một cơn ác mộng, đau đớn đến mức cô nghĩ mình sẽ lập tức chết đi, cô có thể chấp nhận sự thống khoái bị mất mạng bởi một lưỡi dao nhưng cô chịu không nổi sự tra tấn như cầm thú của hắn.
Cô hoảng hốt nhảy xuống giường muốn tìm một chỗ để trốn. Thế nhưng mới bước được hai bước đã bị hắn một túm bắt quay lại: "Cô chính là công cụ phát tiết của tôi."
"Không, đừng mà!" Kiều Tâm Du hoảng loạn lắc đầu, đôi mắt trong suốt đã hiện lên những tầng nước.
"Tôi đây hôm nay sẽ giúp cho cô được mở mang kiến thức để biết cái gì là hành vi cầm thú." Lời nói của hắn giống như băng lạnh đâm thẳng vào trong lòng cô.