Hai mắt Kiều Tâm Du nhắm chặt, đôi chân mày thanh lệ khẽ chau, trên mặt vẫn còn hiện dấu vết sưng đỏ do bị đánh, máu sau gáy cô dần dần lan tràn, làm ướt mái tóc đen bóng, cũng như nhiễm đỏ cả ghế ngồi.
Âm thanh hô hấp của Nhâm Mục Diệu run rẩy, nhịp tim cấp tốc nhảy lên, căn bản là không cách nào khống chế, hắn quay đầu liếc nhìn Kiều Tâm Du đang nằm ở ghế ngồi phía sau, dưới đầu cô là một vũng máu tươi đang lan tràn.
Chợt giẫm mạnh vào cần ga. Chiếc xe dường như mang theo một luồng sức mạnh cường đại, mạnh mẽ vút bay ——
————
"Két ——" thắng gấp, xe vững vàng dừng ở trước phòng cấp cứu bệnh viện.
Nhân viên y tế đã sớm chờ đợi trước cửa ra vào, Nhâm Mục Diệu ôm lấy Kiều Tâm Du thả vào trên giường bệnh, "Tâm Du, dũng cảm lên! Em nhất định có thể gắng gượng, đừng quên hôn lễ của chúng ta còn chưa..." Bàn tay bị máu nhuộm đỏ tươi của hắn cầm thật chặt bàn tay nhỏ của Kiều Tâm Du, mãi cho đến khi đến trước phòng giải phẫu, mới lưu luyến buông ra.
Nhâm Mục Diệu đờ đẫn ngồi ở ghế ngoài phòng phẫu thuật, giờ phút này, hắn phát hiện thế giới của mình đã rơi vào trong màn đêm, thì ra Tâm Du trong thế giới của hắn lại chiếm một địa vị quan trọng như thế... Thiếu cô, thế giới của hắn lập tức sụp đổ...
"Tích tắc... Tích tắc..." Thời gian từ từ trôi. Nhưng đối với Nhâm Mục Diệu mà nói, từng giây từng phút này đều là đau khổ, hắn sợ, thực sự sợ mình cứ như vậy mất đi Tâm Du.
Hắn còn chưa kịp đền bù cho cô, bọn họ còn chưa kịp cử hành hôn lễ, bọn họ còn chưa kịp có một đứa bé...
Rất nhiều thứ không còn kịp nữa, hắn dường như bị thật nhiều lớp quần áo quấn chặt, khiến cho bản thân mình hít thở không thông.
Sự bình lặng trong đôi mắt hắn như màn đêm giữa trời khuya, mơ hồ như toát ra một loại ánh sáng bi thương. Nhâm Mục Diệu dần dần cúi đầu, vùi nó trong lòng bàn tay, một mùi hương chát tanh chui vào trong lỗ mũi của hắn.
"Diệu! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thân là ông trùm giới truyền thông, Đinh Hạo Hiên vừa nghe được tin tức này, đã cấp tốc cố áp chế tính thời sự của mình xuống, sau đó như "ngựa không dừng vó*" chạy tới đây.
(*): ngựa không dừng vó = tiến tới không thể ngừng được
"..." Nhâm Mục Diệu im lặng không lên tiếng, ánh đèn lạnh như băng chiếu vào trên người của hắn, tạo thành một cái bóng nhàn nhạt in trên dãy gạch men trắng toát, bất chợt, một luồng khí ưu thương dần lan tỏa ra xung quanh
"Tâm Du sao lại trúng đạn! Không phải cậu nói sau này sẽ bảo vệ cô ấy sao, cô ấy vì sao phải vào bệnh viện chứ!" Tâm tình Đinh Hạo Hiên có chút kích động, chẳng màng để ý đến quy định của bệnh viện là không được lớn tiếng, hắn không chút tác phong hướng về Nhâm Mục Diệu quát lớn.
Nhâm Mục Diệu chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen thâm thúy của hắn nhìn Đinh Hạo Hiên, yếu ớt nói: "Đều là lỗi của tôi, là do tôi không bảo vệ cô ấy cho tốt..."
Lúc Nhâm Mục Diệu còn đang lẩm bẩm tự trách, cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra, y tá và bác sĩ rối rít ra ngoài. Giải phẫu chỉ mới vừa tiến hành, Nhâm Mục Diệu hốt hoảng, nắm lấy cổ áo của Phương Đình một phen.
"Sao lại ra nhanh như vậy! Anh mau vào nhận lấy trách nhiệm cứu Tâm Du đi, mau vào đi, nhanh..."
Phương Đình vung tay đánh rụng bàn tay của Nhâm Mục Diệu, gở khẩu trang xuống, gương mặt âm trầm, lắc đầu một cái, "Viên đạn vừa vặn mắc ngay giữa hai bán cầu não trái và phải, chạm ngay vào tế bào, nếu cố ý rạch sọ lấy đạn ra thì tỷ lệ thành công cực kỳ thấp..."
"Ý anh là sao, chẳng lẽ không cách nào cứu được Tâm Du sao?" Đinh Hạo Hiên ở một bên gầm hét.
"Chẳng lẽ tôi không muốn cứu Tâm Du sao?" Phương Đình hét lớn một tiếng, ý thức được mình có chút kích động, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Cho dù ra nước ngoài giải phẫu thì tỷ lệ thành công cũng sẽ không cao hơn bao nhiêu đâu. May mắn, đạn không tổn thương đến tế bào não của Tâm Du. Nếu để viên đạn lại trong não thì vẫn có thể sống thêm chừng vài chục năm..."
"Ý anh là không nên lấy đạn ra khỏi đầu Tâm Du?" Chân mày Nhâm Mục Diệu nhíu chặt.
"Ừ!" Phương Đình gật đầu một cái, "Bây giờ, tạm thời đừng nên động tới nó, như thế Tâm Du sẽ không bị nguy hiểm. Nói không chừng, vài năm sau sẽ có phương pháp chữa trị mới, đến lúc đó mới tính đến chuyện lấy viên đạn kia ra."
Nhâm Mục Diệu nghe được Tâm Du không còn nguy hiểm, bèn thở phào nhẹ nhõm một cái thật to, tim hắn cũng giãn ra, từ từ hạ xuống, "Tập đoàn Nhâm thị sẽ đầu tư cho anh nghiên cứu về phương diện này, số tiền không giới hạn." Nhâm Mục Diệu tin tưởng, chỉ cần cố gắng, nhất định có thể để Kiều Tâm Du vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn.
"Tập đoàn Đinh Đạt cũng muốn đầu tư!" Đinh Hạo Hiên không chịu yếu thế, nói.
Cùi chỏ Nhâm Mục Diệu đấm vào hắn ta, "Cô ấy là vợ tôi!". Đôi mắt sắc bén liếc nhìn Đinh Hạo Hiên, uy hiếp trắng trợn.
"Không cần! Tôi vốn nghiên cứu về não khoa mà, đây là chuyên môn của tôi, không cần đầu tư..." Phương Đình khiêm tốn từ chối.
Nhâm Mục Diệu có chút không vui, "Ngày mai tôi sẽ chuyển một triệu vào cho bệnh viện Phương Thị, mặc kệ anh dùng nó thế nào!" Nói xong, hắn xoay người rời đi. Chuyện này, ngàn vạn lần không thể yếu thế trước mặt tình địch.
Phương Đình nhìn bóng lưng Nhâm Mục Diệu, vẻ ôn hòa trên mặt lập tức bị thay thế bằng một màn đêm tối tăm, đôi mắt sáng rực như sao của hắn thì bị một dàn mây đen che phủ...
———— Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Phòng bệnh sáng choang cùng tinh khiết, trong không khí lơ lửng nhàn nhạt mùi thuốc khử trùng.
Kiều Tâm Du đã hôn mê một ngày một đêm, do vết thương ở sau gáy, cô chỉ có thể nằm nghiêng, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ nhu hòa, vì mất máu quá nhiều, môi của cô trắng bệch, sắp cùng với màu của gương mặt hòa thành một thể rồi. Cánh mũi xinh đẹp hô hấp ra những hơi thở yếu ớt.
Hai tay Nhâm Mục Diệu đang nắm chặt bàn tay thon của cô, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn nơi khóe miệng, "Tâm Du, thật xin lỗi, là anh không thể bảo vệ em thật tốt... Anh đảm bảo về sau sẽ không bao giờ để em chịu bất kì thương tổn nào nữa..."
Tự trách thật sâu khiến tim Nhâm Mục Diệu đau như bị dao cắt, dường như viên đạn kia được ghim ngay giữa tim hắn vậy, kèm theo mỗi nhịp đập đều đau đớn không dứt, khiến hắn thời thời khắc khắc ghi nhớ điều này.
"Ư..." Một tiếng thì thầm rất nhỏ bay vào lỗ tai Nhâm Mục Diệu, hắn như chợt tỉnh, lập tức nhảy dựng lên, "Tâm Du, em tỉnh rồi sao?"
Mí mắt rung động mấy cái, cô từ từ mở mắt ra, mơ hồ thấy gương mặt phóng đại của Nhâm Mục Diệu ngay trước mặt mình, cáu giận nói: "Đừng làm ồn, em còn muốn ngủ!" Cô vẫn cho là mình còn đang ở nhà.
"Ừ, ừ. Anh không quấy rầy em nữa, em tiếp tục ngủ đi. Anh sẽ ở bên em..."
Kiều Tâm Du bĩu môi, ý muốn xoay người duỗi lưng, thân thể khẽ lệch sang bên cạnh, lập tức bị Nhâm Mục Diệu ôm lại.
"Cẩn thận! Vết thương trên đầu em mới vừa khâu lại."
Ánh mắt Kiều Tâm Du hơi khựng, cô ngẫm nghĩ lại chuyện trước khi mình hôn mê, giờ phút này kí ức ấy giống như những đoạn phim chiếu cấp tốc lướt qua đầu.