Mặc dù ngoài miệng nói mình rất vui, nhưng trên mặt cô lại phủ đầy vẻ u buồn, cô không muốn Nhâm Mục Diệu thấy mình bi thương, nên đưa hai cánh tay ra quàng Nhâm Mục Diệu vào lòng.
Phương Đình liếc mắt nhìn Nhâm Mục Diệu và Kiều Tâm Du đang ôm nhau thật chặt, bọn họ thật sự rất xứng đôi, giống như trời cao đã sớm nhận định hai người họ là một cặp. Hắn chậm rãi lui ra ngoài, để không gian này lại cho hai người họ.
"Tâm Du, anh rất vui, anh lại sắp làm cha..." Nhâm Mục Diệu kích động, không ngừng nói, bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bụng Kiều Tâm Du, "Lần này, chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt đứa nhỏ."
Bên tai truyền đến lời nói dịu dàng của Nhâm Mục Diệu, nếu đổi lại là bình thường, xương Kiều Tâm Du đã sớm mềm nhũn, trái tim cũng muốn hóa thành nước. Nhưng, giờ phút này, trong lòng cô đang ngưng kết một khối băng cứng, nó nặng nề đè ép lên cô, khiến cô hít thở không thông, góc cạnh sắc bén của khối băng kèm theo mỗi một nhịp đập của trái tim mà đâm sâu vào trong máu thịt, đau đớn đến tận tâm can...
"Tâm Du, hôn lễ của chúng ta có nên hoãn lại không?" Gương mặt tuấn tú của Nhâm Mục Diệu dán chặt vào mặt cô, cảm nhận được ý lạnh trên đó.
"Không cần!" Kiều Tâm Du nhanh chóng nói, âm giọng lộ ra mấy phần lo lắng mà gấp gáp, "Em không muốn làm cô dâu bụng bự, mặc áo cưới sẽ khó coi lắm."
Có lẽ, hôn lễ kia sẽ trở thành hồi ức tốt đẹp nhất mỗi khi cô nhớ lại, nếu không có cách nào thay đổi thực tế, vậy thì, hãy tạo ra thật nhiều kí ức tốt đẹp, cho dù tương lai, sẽ có một người phải cô đơn, một người sẽ phải chịu đựng đau đớn, cũng sẽ có một đoạn kí ức ngọt ngào để cô nhớ lại, giúp cô đứng lên, khiến cô cảm nhận được vị tinh tế tuyệt diệu của nó.
"Ý của anh là chờ đứa nhỏ sinh ra, rồi sẽ kết hôn, con còn có thể làm hoa đồng cho chúng ta nữa..."
"Vậy anh còn muốn hai mẹ con em chờ đợi bao lâu..." Kiều Tâm Du chu miệng oán trách, cô không có thời gian để chờ đợi, bây giờ từng giây từng phút đối với cô mà nói đều rất trân quý.
Thời gian bắt đầu đếm ngược, từng chút một tính toán, khi đã áp đặt lên nó một giàn khung cứng cáp, thời gian mới có thể trở nên mỏng manh như vậy, dù muốn dốc hết toàn lực nắm chặt từng giây từng phút, nhưng trong lúc lơ đãng, nó sẽ theo khe hở chạy đi mất.
Đối với Kiều Tâm Du mà nói, hạnh phúc giống như ánh sáng lọt qua từng kẽ tay, cô có thể nhìn thấy, nhưng lại không thể chạm vào, khi cô bắt đầu biết, tất cả đều đã không còn kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn hạnh phúc, dù cố gắng thêm bao nhiêu cũng không thể đạt được...
"Thì ra em muốn gả cho anh đến thế" Nhâm Mục Diệu nhéo nhéo mũi cô, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy ánh sáng cưng chiều, "Nếu em cầu hôn với anh, nói không chừng anh còn có thể đáp ứng!"
"Cắt ——" Kiều Tâm Du tức giận quay đầu, "Vậy em không gả cho anh nữa."
"Được rồi!" Nhâm Mục Diệu lập tức mềm lòng, "Tất cả đều nghe theo vợ yêu, em nói đi, khi nào thì chúng ta cử hành hôn lễ?"
Kiều Tâm Du cẩn thận thăm hỏi: "Cứ dựa theo kế hoạch ban đầu đi, được không?"
"Tuần sau?" Chân mày kiếm đen của Nhâm Mục Diệu nhíu chặt, "Nhưng, vết thương trên đầu em, liệu có thể..."
"Không sao cả! Anh xem, em hiện giờ rất tốt..." Kiều Tâm Du lắc đầu một cái, chịu đựng cảm giác chóng mặt, "Anh xem, em đâu có ngất. Sau gáy chỉ nhiều hơn một cái động mà thôi, em không yếu ớt vậy đâu. Chẳng lẽ, sau khi em cắt bỏ một nhúm tóc, anh bây giờ ghét bỏ chê em xấu, sợ một khi em ra ngoài, sẽ làm mất hết mặt mũi của anh?"
Kiều Tâm Du thật sợ bị hắn phát hiện điều bí mật này, cho nên quên đi thương thế của mình, kiên quyết giữ vững thời gian cử hành hôn lễ.
"Làm sao có thể chứ?" Đối mặt với việc Kiều Tâm Du cố tình gây sự, Nhâm Mục Diệu rất kiên nhẫn, vén lên một lọn tóc tơ, nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay, "Đừng nói chỉ không có một nhúm tóc, cho dù em bị cạo trọc đầu, em vĩnh viễn vẫn là người đẹp nhất trong lòng anh."
Kiều Tâm Du nghiến răng, "Anh mới trọc đầu á!" Bật thốt lên, sau đó cô chống cằm, tỉ mỉ xem xét đầu của hắn thật kĩ lưỡng, "Đầu của anh rất tròn, nên cực kì thích hợp với kiểu đầu trọc."
Nhâm Mục Diệu bị cô xem xét toàn thân, hắn có chút không tự nhiên, làm như giờ phút này đầu của hắn thực sự chẳng có một ngọn cỏ nào, "Được rồi! Cứ theo kế hoạch lúc đầu mà cử hành, có điều, chỉ khi nào bác sĩ nói em thực sự không có chút vấn đề nào, anh mới đồng ý để em xuất viện."
"Anh Phương Đình chắc chắn không phản đối đâu!" Kiều Tâm Du che miệng cười trộm.
———— Nguồn truyện:
Ngoài phòng giải phẫu, ngọn đèn lành lạnh đang toát ra luồng khí yên tĩnh, cùng với ánh sáng nhàn nhạt.
Nhâm Dịch Tuấn mất hồn, chán nản ngồi trên ghế, mặt chôn trong hai tay, cong lưng, miệng càng không ngừng nhắc đi nhắc lại: "Tử Ngưng, đừng rời xa anh, em không thể rời xa anh..."
Ảo nảo tột cùng như một cái lưới lớn, gắt gao buộc chặt hắn bên trong, rồi lôi kéo hắn lên thật mạnh, khiến từng sợi dây cước ghim sâu vào da thịt hắn...
Trong phòng giải phẫu, không khí chợt đông cứng, từng tia lạnh như từng thanh dao găm, đâm thẳng vào trong xương tủy.
Lơ lửng trên không trung là mùi máu tươi dung hợp với mùi của các loại thuốc nước, càng để lâu, càng nồng nặc, xông vào trong khoang mũi, kích khởi một trận vận động kịch liệt của dạ dày.
Ánh đèn yếu ớt sâu thẩm, bao phủ lấy bầu không khí bi thương.
"Dịch Tuấn... Thật xin lỗi, em đã dùng hết toàn bộ sức lực yêu anh, em thật sự rất mệt, rất mệt, em không phải mặt trời, có thể không ngừng phát ra ánh sáng, năng lượng của em có hạn, cần anh đáp lại, bổ sung cho em. Nhưng... từ trước đến giờ, anh luôn lựa chọn bỏ rơi em. Bây giờ năng lượng của em đã hoàn toàn cạn kiệt rồi..."
"Píp, píp, píp..."
"Huyết áp giảm xuống, nhịp tim cũng bắt đầu ngừng lại..." Một vị bác sĩ nói với hai trợ lí, giọng vội vàng, mạnh mẽ thốt ra khỏi lớp màng mỏng khẩu trang.
Bác sĩ mổ chính nhướn mày, "Mau tiêm thuốc trợ tim, chuẩn bị kích điện!"
Nhâm Dịch Tuấn lẳng lặng ngồi ở đó, song đáy lòng lại lềnh bềnh các đợt sóng nước, "Tử Ngưng, em nhất định phải khỏe lại, tại sao, tại sao anh chưa bao giờ biết quý trọng em..."
"200 Vôn điện áp! Chuẩn bị!"
"Bịch ——" thân thể nhỏ nhắn mềm mại bắn lên thật cao —— rồi lại mềm mại vô lực rớt xuống ——
Hơi thở thật giống như sinh mệnh mỏng manh của chiếc lá tàn mùa thu, dần dần tiêu tán, ở đầu cành khô khốn khổ giãy giụa.
Từng chuyện xưa dần dần sống dậy như mây khói, từng hình ảnh nhàn nhạt nhanh chóng thoáng qua trong đầu Nhâm Dịch Tuấn, "Tử Ngưng, anh chưa bao giờ hiểu thế nào là yêu, cũng không biết cách nào đáp lại, quý trọng tình yêu của người khác, anh thật ngốc, như một con heo, nhưng vào giờ phút này, anh hiểu, anh yêu em ——"