Những giọt nước trong từ từ nhỏ xuống không chút thay đổi giữ vững tiết tấu, trong ống truyền dịch, chất lỏng nhẹ nhàng lặng lẽ chảy xuôi, vào trong cánh tay nhỏ nhắn mềm mại không xương.
Trong phòng bệnh bay bổng một mùi thuốc khử trùng đậm đặc.
Hai người đàn ông với vóc người cao to đang đứng bên giường bệnh, tầm mắt họ đều dừng lại trên gương mặt xinh đẹp mà trắng bệch của người phụ nữ đang nẳm trên giường.
Hô hấp Nhâm Mục Diệu nặng nề, lãnh đạm liếc nhìn Phương Đình bên cạnh, "Bệnh tình của cô ấy nặng thêm sao?"
Qua 5 năm, Phương Đình vẫn lịch sự nho nhã như trước, một đôi mắt kính được đặt ngay trên sống mũi, cả người phát ra phong thái của một người trí thức.
Trên gương mặt trắng ngần của Phương Đình lộ ra một nét bi thương, môi hé mở, "Mấy năm này cô ấy đều như thế."
Trên giường bệnh, Kiều Tâm Du từ từ mở mắt, đôi con ngươi sáng ngời nhanh chóng phát ra ánh sáng chói lọi, cô quay đầu nhìn chằm chằm nơi phát ra âm thanh mơ hồ, khí lực yếu ớt nói: "Mục Diệu, em khát nước, có thể rót cho em một ly sữa nóng không?"
Từ trong giọng nói của cô, Nhâm Mục Diệu nghe được phần nào vẻ thờ ơ xa cách, hắn gật đầu, dịu dàng nói: "Em nên nghỉ ngơi thật nhiều đó."
Nhìn bóng lưng Nhâm Mục Diệu rời đi, Phương Đình lẩm bẩm nói: "Em cố ý bảo anh ta đi, có đúng không?"
"Thị lực của em ngày càng yếu......" Giọng nói của cô run rẩy, nỗi lo lắng khi ẩn khi hiện đè nặng trái tim cô, khiến cô hít thở không thông.
Phương Đình do dự một chút, mở miệng nói: "Khối máu trong đầu em mỗi lúc một lớn, đã áp đến võng mạc, ảnh hưởng đến thị lực......"
"Ý anh là...... Nếu như em không giải phẫu, có thể sẽ mù......" Kiều Tâm Du dũng cảm suy đoán, giọng của cô càng ngày càng thấp, càng ngày càng nhỏ, tim cô đang run rẩy, không thể tin được sự thật này.
Phương Đình lặng lẽ gật đầu một cái.
"Anh Phương Đình, để em một mình chút được không?" Hô hấp Kiều Tâm Du dần dần nhanh hơn, trái tim đập hỗn loạn, khiến cô ngày một rối rắm.
Theo tiếng bước chân ngày một xa dần của Phương Đình, phòng bệnh thoáng chốc vắng vẻ.
Đôi mắt cô không hề chớp nhìn chằm chằm vào trần nhà, hình ảnh lúc rõ ràng lúc mơ hồ.
Mù? Cô thật sự sẽ mù sao?
Cô lập tức vươn tay, lắc lư nó phía trước mình, tầm mắt lập tức bị dòng nước trào ra nơi đáy mắt làm cho mờ ảo.
Cô có thể chịu đựng những loại đau nhức xuyên thấu tâm can kia, bởi vì cô còn có thể hô hấp, còn có thể xem những tin tức liên quan đến hắn, còn có thể nhìn các con khỏe mạnh lớn lên, cũng có thể chịu đựng nỗi khổ tương tư về hắn, bởi vì cô còn có thể biết hắn sống rất tốt. Nhưng bây giờ, cho dù còn có thể hô hấp thì như thế nào, thế giới của cô sắp rơi vào bóng tối, ép cô vĩnh viễn không thể nhìn thấy mặt hắn, cũng không thể thấy được sự thay đổi của các con khi chúng lớn lên.
Nước mắt lẳng lặng chảy xuôi, thấm ướt gương mặt trắng nõn thanh nhã, hơi thở đầy những ưu thương lan tràn......
————
Không biết cô khóc bao lâu, đã chảy bao nhiêu nước mắt. Kiều Tâm Du cảm thấy cảnh tượng trước mắt ngày càng mơ hồ, cô dùng sức lau khô lệ, cô muốn nhìn rõ dáng vẻ của Nhâm Mục Diệu, có thể nhìn lâu thêm một chút đã là tốt rồi.
"Tâm Du, sữa tươi nè." Nhâm Mục Diệu cầm một ly sữa nóng trong tay, bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Kiều Tâm Du đang ngồi ngay ngắn trên giường.
Kiều Tâm Du kéo cao chăn, nhanh chóng lau hết nước mắt trên mặt.
"Em sao vậy? Đừng buồn bực, sẽ không tốt" Nhâm Mục Diệu kéo kéo chăn của cô, "Tâm Du, anh biết em rất tức giận, tha thứ cho anh được không. Khả Linh là vợ chưa cưới của anh, nhưng đấy chẳng qua là kế sách ứng phó tạm thời vì Bà nội thôi."
Kiều Tâm Du hé đầu ra, "Thật ra thì em không nên trách cứ anh, vốn là do em không đúng, dùng kế giả chết giấu giếm anh. Anh có quyền theo đuổi hạnh phúc chứ, là do em nhỏ mọn."
Cô tự trách, ngược lại khiến Nhâm Mục Diệu trong lòng không thoải mái, cô tha thứ phải chăng là đồng nghĩa với việc không để ý tới hắn? Nhâm Mục Diệu ngược lại hi vọng cô có thể suy nghĩ bình thường như các cô gái trẻ, ghen tới mức nổi đóa.
"Tâm Du, chuyện này là do anh không đúng! Anh đã nói rõ với Khả Linh rồi, từ đầu đến cuối, anh không hề có chút tình cảm nào với cô ấy. Người có thể đi vào trái tim anh, trú ngụ nơi đáy lòng anh, mãi mãi chỉ có một mình em thôi." Nhâm Mục Diệu cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, đặt ngay tại ngực của chính mình.
Kiều Tâm Du ngước mắt nhìn chằm chằm mặt hắn, hình ảnh trong mắt khi thì rõ lúc thì mơ hồ, cô sững sờ nhìn hắn, muốn khắc sâu dung mạo của hắn vào trong trí óc mình.
"Anh làm vậy rất không công bằng với cô ấy." Hàm răng sắc bén của Kiều Tâm Du cắn chặt môi, tia máu nóng bỏng theo huyết quản mà tràn ra khỏi trái tim, "Anh nên cho cô một công đạo mới phải."
"Tâm Du, em rốt cuộc muốn gì?" Chân mày Nhâm Mục Diệu khẽ cau chặt, có chút không hiểu ý của Kiều Tâm Du, giọng khẽ cao hơn, "Ý em là sao?"
Kiều Tâm Du hít sâu một hơi, "Ý của em anh vẫn chưa rõ sao? Chúng ta căn bản không hợp nhau! Nhìn anh ở bên cô Khả, em mới hiểu được hai người mới là người ở cùng một thế giới, mà em...... Đã định chỉ là khách qua đường trong cuộc đời anh thôi."
Sắc mặt Nhâm Mục Diệu trầm xuống, tạo nên một luồng mây đen trước cơn bão lớn, "Đầu óc em bây giờ không tỉnh tảo mấy, nên nghỉ ngơi thật nhiều thì tốt hơn." Nhâm Mục Diệu đỡ cô nằm xuống, "Anh nói rồi, cho dù gặp phải chuyện khó khăn nào, anh đều sẽ ở bên em. Lần trước em đã lựa chọn trốn tránh, lần này...... Anh sẽ không để em chạy thoát khỏi bàn tay anh đâu!"
Cô cũng không muốn trốn, nhưng thực tế tàn khốc đã hiện ngay trước mắt cô, cho dù cô không trốn, cô cũng sẽ không thể "nhìn thấy" hắn......
————
Kiều Tâm Du nghỉ ngơi một thời gian ở bệnh viện thì lập tức về ngay biệt thự nhà họ Nhâm
Phòng ăn vốn cực kì yên tĩnh, giờ tràn đầy ấm áp.
Hai tiểu ác ma Khả Khả Nhạc Nhạc, có thể là do ban ngày chơi quá mệt, hiện giờ đói bụng đến mức phải ngoan ngoãn ăn như hổ đói, tay trái đùi gà, tay phải thịt muối, ăn tới mức miệng bóng nhẫy dầu.
Tầm mắt Kiều Tâm Du dừng lại trên chén, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn Nhâm Mục Diệu. Cô ăn không biết ngon, càng không ngừng đảo qua đảo lại đồ ăn trong chén.
"Mẹ, sao mẹ lại đeo mắt kiếng?" Nhạc Nhạc nhìn cặp kính màu đỏ trên mắt Kiều Tâm Du.
"Cái này......" Thị lực của cô giảm xuống càng lúc càng nhanh, Phương Đình đã làm cho cô một cặp kính rất hợp. Cô đỡ đỡ nó, "Nhìn đẹp không?"