Nhạc Nhạc bĩu môi, "Là lạ, mẹ không đeo thì đẹp hơn." Cô bé thẳng thắn.
"Được! Mẹ không đeo nữa." Kiều Tâm Du đặt cặp kính xuống, rất nhanh, khung cảnh trước mắt lập tức mờ ảo, khuôn mặt Nhâm Mục Diệu ở phía đối diện cũng mơ hồ theo, vậy cũng tốt, không cần để ý tới thái độ của hắn.
"Mẹ, con muốn ăn đùi gà." Đối diện, đôi mắt Khả Khả đang nhìn chằm chằm đĩa thịt gà trước mặt Kiều Tâm Du.
Kiều Tâm Du cầm đũa gắp cái đùi gà trước mặt mình, thử mấy lần vẫn không gắp được.
"Tâm Du, em làm sao vậy?" Nhâm Mục Diệu mặc dù buồn bực, nhưng thấy cô khác thường, vẫn nhịn không được quan tâm hỏi.
"Không có gì." Kiều Tâm Du rầu rĩ nói, giọng có chút khẽ run. Thị lực của cô càng ngày càng kém, phải chăng, trong tương lai, ngay cả chuyện nhỏ thế này cô cũng không làm được?
Cô trực tiếp bưng cái đĩa lên tới trước mặt Khả Khả.
Nhạc Nhạc lập tức phản ứng, dời cả đĩa đùi gà tới trước mặt mình.
————
Nhâm Mục Diệu cầm một ly sữa tươi nóng, mùi sữa thơm nồng tràn ngập, hắn chịu đựng cảm giác khó chịu ghê tởm. Bước vào phòng ngủ chính, bên trong trống rỗng, không một bóng người. Hắn lập tức quay đầu, một luồng ánh sáng đang chiếu rọi một góc hành lang, bước chân kiên định đi tới phòng làm việc bên cạnh.
Ánh sáng của chiếc đèn bàn có chút chói mắt, gương mặt trắng nõn dưới tác dụng của chúng, khiến cho da thịt cũng có chút sáng ngời theo, phát ra luồng sáng nhu hòa.
Loạt —— soạt —— đầu ngọn bút nhanh chóng thoáng qua trên tờ giấy trắng.
"Tâm Du, sao em còn chưa nghỉ ngơi!" Giọng nghe dường như trách cứ nhưng lẫn trong đó càng nhiều hơn phần quan tâm.
Âm thanh bất ngờ phát ra khiến Kiều Tâm Du hoảng hốt, tay run run, đầu ngọn bút đặt sai vị trí, đồng nghĩa với việc bản thiết kế này trở thành đồ bỏ.
Kiều Tâm Du vén lọn tóc trước mắt mình qua tai, ngẩng đầu nhìn Nhâm Mục Diệu, "Đừng quấy rầy em làm việc được không."
"Công việc?" Giọng Nhâm Mục Diệu cao lên, chất vấn: "Công việc quan trọng, hay sức khỏe em quan trọng? Em mới vừa xuất viện nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải!"
Nghỉ ngơi, thời gian của cô ít đến đáng thương, đâu còn rảnh để nghỉ ngơi. Cô muốn trước khi mắt mình mù hoàn toàn, có thể vẽ ra tất cả bản phác thảo trang sức xuất hiện trong đầu.
"Sức khỏe của em em tự biết." Kiều Tâm Du lạnh lùng đáp lại hắn, đặt bản thiết kế đã hỏng sang một bên, lại lấy ra bản vẽ thiết kế mới.
"Cốp ——" một tiếng, Nhâm Mục Diệu đặt mạnh ly thủy tinh lên trước mặt cô, bởi vì quá kịch liệt, dòng sữa trong ly thủy tinh bị văng ra ngoài, làm bẩn cả bản thiết kế mới.
Trên trang giấy trắng như tuyết xuất hiện chất lỏng màu trắng sữa, dường như trên khung cảnh trắng xóa chỉ có tuyết rơi chợt xuất hiện những chiếc lông ngỗng đang bay phấp phới, làm đáy lòng Kiều Tâm Du cũng lạnh lẽo theo.
"Anh làm gì vậy hả?" Kiều Tâm Du tức giận quay đầu đi, "Anh đừng có cố chấp như trẻ con có được không!"
"Em nói anh giống trẻ con?" Đôi mắt tối tăm của Nhâm Mục Diệu đứng hình, bắn tán loạn ra những tia lửa giận, "Chẳng lẽ rót cho em một ly sữa tươi là hành động của một đứa trẻ sao? Chẳng lẽ quan tâm đến sức khỏe của em chính là biểu hiện của một đứa trẻ sao?"
Ánh mắt trong mát của Kiều Tâm Du hơi sững lại, khó khăn uốn miệng, nói "Xin anh đó, đừng quấy rầy em làm việc được không?" Giọng nói lạnh nhạt, dường như có chút không nhịn được.
Một lần nữa, cô thay bản vẽ thiết kế khác, cầm bút lên, vẽ thật nhanh, thuần túy coi người bên cạnh trở thành không khí.
Cô mặc kệ, cô lạnh lùng, cô xa cách...... Giống như đang đâm vào lòng Nhâm Mục Diệu một cây gai, mặc dù không thể tạo nên vết thương trí mạng, nhưng cũng đủ làm cho hắn khó chịu.
Ngọn lửa giận thiêu đốt trong đôi mắt đen của Nhâm Mục Diệu trở nên lạnh dần, bắn tán toạn ra những tia sáng sắc lạnh, hắn lạnh lùng xoay người ——
"Rầm ——" mạnh bạo đóng cửa.
Lòng Kiều Tâm Du theo âm thanh chấn động dần run rẩy, cây bút trong tay sững lại, lệ nóng ngập đầy lăn tăn trong mắt. Liếc nhìn nửa ly sữa nóng bên cạnh bàn, cầm lên, chậm rãi uống vào.
Chất lỏng ấm áp, mùi sữa thơm nồng xông vào mũi, đây là ly sữa tươi ngon nhất Kiều Tâm Du cô đã từng uống.
Xin lỗi, tha thứ cho em vì đã cố tình gây sự, tha thứ cho em đã không nói lý lẽ...... Bởi vì em thật không biết mình liệu còn có cơ hội nào để được tùy hứng với anh không.
Trong thế giới bóng tối, không còn bóng dáng của hắn, cô phải kiên cường mạnh mẽ hơn.
Nhưng, nếu thế giới của cô không có hắn, cô cũng không tìm được lý do để gắng sức làm cho bản thân mình kiên cường hơn.
Có lẽ, cô nên tiếp nhận giải phẫu, giữ chặt lấy hi vọng 50% này, cùng nó đọ sức một lần.
Bên tai truyền đến âm thanh của chiếc xe hơi đang khởi động, một tiếng gào thét phát ra, chốc lát, nó đã đi xa.
Đã trễ thế này, hắn còn đi đầu?
Hắn đi tới nơi nào rồi, hắn đi đâu, tìm ai, tối nay liệu có về không? Kiều Tâm Du vẫn nhịn không được, quan tâm hắn.
————
Câu Lạc Bộ Hoàng Đình vẫn náo nhiệt như cũ.
Những bóng dáng đang lay động, ánh đèn chập chờn, hương rượu thuần túy...... gắn kết với nhau tạo nên một thế giới mê ly huyền ảo, dường như tại đây mọi người có thể vứt bỏ tất cả phiền não, buông thả tất cả áp lực.
Nhâm Mục Diệu khóa chặt đôi mày rậm, uống vào một ly rồi lại một ly rượu. Khắp người bao phủ bởi một hơi thở vương giả tôn quý, khiến đông đảo các cô gái tới trước mặt hắn chào hỏi. Nhưng, thứ hắn đáp lại chỉ có một chữ "Cút", làm những cô gái xinh đẹp kia sợ tới mức hoa dung thất sắc.
"Mục Diệu! Cậu đi uống rượu giải sầu mà không chịu gọi cho tôi nhé." Đinh Hạo Hiên mang theo vài phần men say, bước tới bên cạnh Nhâm Mục Diệu, một tay khoác lên bả vai hắn.
Nhâm Mục Diệu tiếp tục uống ly Whisky tiếp theo, lạnh lùng khạc ra một chữ, "Cút!"
"Có người anh em nào giống như cậu sao? Tôi đã đủ đau lòng rồi, cậu lại còn bảo tôi cút." Thân thể Đinh Hạo Hiên lảo đảo, ợ ra một hơi rượu.
"Cậu cũng có lúc đau lòng à?" Đuôi lông mày Nhâm Mục Diệu giương lên, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Đinh Hạo Hiên bình thường làm cho người ta có cảm giác quá mức chơi bời, không bao giờ làm việc đàng hoàng, lắm mồm, thích lo chuyện bao đồng. Hắn cũng sẽ có lúc phiền lòng ư, thật là một chuyện ly kỳ.
Nhâm Mục Diệu thuận miệng trêu: "Bị phụ nữ bỏ à?"
"Làm sao cậu biết?"