"Anh và Ám Dạ Tuyệt cũng có công việc riêng của mình, hơn nữa đó cũng không phải kế lâu dài, em có thể làm được!" Đôi mắt Kiều Tâm Du sáng rỡ lấp lánh, gương mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.
"Được! Anh lập tức bảo trợ lý chuẩn bị buổi hội nghị ngày mai." Đinh Hạo Hiên biết tính Kiều Tâm Du vốn bướng bỉnh, một khi đã quyết định, dù có mười con trâu cũng không kéo lại được.
Kiều Tâm Du trầm tư một chút, "Em còn cần anh giúp một việc, em muốn trong thời gian ngắn nhất hiểu rõ tất cả về tập đoàn Nhâm Thị."
Đinh Hạo Hiên uống một hớp trà hoa lài, hỏi Kiều Tâm Du: "Em muốn thật nhanh ư?"
"Giờ không có bao nhiêu thời gian, ngay tối hôm nay đi." Kiều Tâm Du tỉnh táo nói.
"Đọc xong tất cả tài liệu của tập đoàn Nhâm thị trong một buổi tối?" Đinh Hạo Hiên lắc đầu, "Tâm Du, tối nay em không cần ngủ sao? Cô gái này, sao em lại áp bức mình đến thế, nếu Nhâm Mục Diệu biết, cậu ta sẽ đau lòng ."
Kiều Tâm Du đưa ánh mắt nhìn về phía lầu hai, lạnh nhạt nói: "Anh ấy sẽ không biết, càng không thể đau lòng." Trong giọng nói lộ ra mấy phần oán trách.
Hắn ngủ mê man, đặt tất cả gánh nặng lên đôi vai thon gầy của Kiều Tâm Du, đè ép cô tới mức không thở nổi. Cô vẫn kềm nén mình, che giấu thật kĩ phần mềm yếu của bản thân, khiến người khác chỉ có thể thấy được cô cứng rắn, cô kiên cường. Không biết, dưới tất cả điều đó, là một thân hình mảnh khảnh và nội tâm vô cùng yếu mềm.
"Được! Anh giúp em." Đinh Hạo Hiên đứng dậy, cầm điện thoại di động lên, gọi cho trợ lý của Nhâm Mục Diệu, chuẩn bị sẵn một tập giấy tờ hoàn chỉnh về tập đoàn Nhâm thị đưa tới biệt thự nhà họ Nhâm.
Bởi vì Kiều Tâm Du chưa từng đọc qua sách kinh tế, cho nên muốn đọc hiểu những thứ thuật ngữ chuyên ngành về nó trong tư liệu là rất khó khăn, vì đề cao hiệu suất, Kiều Tâm Du muốn Đinh Hạo Hiên ở lại, muốn hắn hy sinh thời gian cho giấc ngủ, giảng giải cho Kiều Tâm Du, để cô dễ hiểu hơn.
Đèn trong phòng làm việc sáng rỡ, luồng sáng dịu nhẹ vẩy vào gò má trắng nõn của Kiều Tâm Du, trên người cô tỏa ra khí chất dịu dàng. Khiến Đinh Hạo Hiên nhất thời có chút thất thần.
"Tựa đề giấy tờ này nói về những gì?" Bút máy chỉ về con chữ lạ, chờ giây lát vẫn không có câu trả lời chắc chắn. Kiều Tâm Du quay đầu, vừa đúng chạm ngay tầm mắt của Đinh Hạo Hiên.
Nháy mắt, hai người lúng túng thu hồi tầm mắt mình về.
"Tâm Du, da của em thật đẹp, em đi thẩm mỹ viện nào vậy, anh cũng muốn đi làm thẻ hội viên." Đinh Hạo Hiên lập tức nói sang chuyện khác, hóa giải bầu không khí lúng túng.
Sắc mặt Kiều Tâm Du tối đen, "Anh nghiêm chỉnh chút có được không? Nói đi! Tựa đề của giấy tờ này là gì?" Kiều Tâm Du đề cao giọng, âm thanh lập tức lớn lên, nhiều thêm mấy phần uy nghiêm.
Đinh Hạo Hiên rùng mình một cái, nàng tiên dịu dàng hòa nhã vừa rồi đâu, sao chỉ sau một khắc lại thành ra vẻ sư tử Hà Đông cay cú thế này? Đinh Hạo Hiên lắc đầu, hiện giờ hắn có chút thông cảm được lý do vì sao Nhâm Mục Diệu mãi cứ ngủ say không chịu dậy rồi.
Cửa phòng làm việc khẽ rộng mở, một con đường thẳng tắp đầy ngập ánh sáng vẩy vào trên sàn nhà, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn cứ ẩn rồi hiện sau cánh cửa.
"Thoáng qua là biết Ông Đinh không phải người tốt rồi, lúc trên máy bay muốn quyến rũ người đẹp em đây, quyến rũ không được, thì lập tức chuyển mục tiêu sang mẹ." Nhạc Nhạc cong miệng, không vui nói.
Khả Khả lạnh lùng nói: "Vấn đề mấu chốt bây giờ là phải đánh thức cha mới đúng, Ông Đinh có chị Ngô Du Du kèm cặp rồi, chú ta không dám làm loạn đâu!"
"Đúng! Phải đánh thức cha dậy, nếu không mẹ sẽ nản lòng, thoái chí mãi mất."
Nhạc Nhạc và Khả Khả tay trong tay đi tới phòng ngủ chính, bò lên giường, một đứa ngồi chồm hỗm ngay trên bụng Nhâm Mục Diệu.
"Khả Khả, để em thử cách của em trước!" Song, Nhạc Nhạc có quan niệm "Làm anh thì phải nhường em", đó dường như là một định lý toán học hoàng kim vậy.
Nhạc Nhạc mặc kệ Khả Khả có đồng ý hay không, cô nhóc vươn bàn tay nhỏ bé ra, "Cha, cha chẳng ngoan ngoãn tí nào, sao lại tham ngủ thế, cứ như kẻ đại lười vậy, cha cứ không tỉnh như thế, con sẽ chọc léc cha đấy!"
Thị uy vừa xong, Nhâm Mục Diệu vẫn không có phản ứng gì.
"Vậy con không khách sáo nữa, con sẽ không xuống tay lưu tình đâu!" Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Nhạc Nhạc gãi gãi hết bên này tới bên kia người Nhâm Mục Diệu, cô bé mệt mỏi tức giận thở hổn hển, nhưng Nhâm Mục Diệu vẫn ngủ say không nhúc nhích.
"Em thật giống như con rận cứ chạy loạn trên người cha." Khả Khả lạnh lùng nhìn cô nhóc nhảy lên nhảy xuống, chầm chậm nói.
"Anh......" Nhạc Nhạc thở phì phò trừng mắt liếc anh trai một cái, "Anh có bản lãnh đến vậy, vậy anh ra tay đi!"
Khả Khả móc một bình thủy tinh nhỏ từ trong túi ra.
Nhạc Nhạc đưa cái đầu nhỏ của mình lại gần, nhìn xong, thì nói "Bột hồ tiêu?" Ngay sau đó, cô bé lập tức hiểu rõ dụng ý gật gật đầu, đây là đạo cụ mà hai đứa bọn chúng thường sử dụng trong các trò đùa dai, cô bé đương nhiên quen thuộc rồi.
Dùng một cây bút lông chấm một chút bột hồ tiêu, sau đó chậm rãi, từ từ bôi lên lỗ mũi Nhâm Mục Diệu.
Chỉ chốc lát sau, thật sự có phản ứng, lỗ mũi Nhâm Mục Diệu rung động mấy cái, "Hắt xì —— hắt xì".
"Cha tỉnh, cha tỉnh rồi!" Khả Khả Nhạc Nhạc hoan hô kích động ôm nhau.
"Hửm? Cha chỉ hắt xì, sao không mở mắt?" Nhạc Nhạc cố vận dụng cái đầu nhỏ, cô bé lại gần hắn, tỉ mỉ quan sát một phen, "Cha vẫn chưa tỉnh lại? Khả Khả, cách của anh vẫn chẳng có tác dụng gì cả."
"Hay thử cái này xem?" Khả Khả lấy ra một chai sữa tươi.
"Ừ!" Nhạc Nhạc gật đầu như gà con mổ thóc, "Cha cũng sợ sữa tươi giống anh, có lẽ cách này hữu hiệu."
Nói xong, hai tiểu ác ma làm ngay, Khả Khả rót sữa tươi vào trong bình sữa dành cho em bé.
"Khả Khả, cha sẽ bú bình?"
"Dùng cái này sẽ dễ hơn!" Khả Khả nhét núm vú cao su vào trong miệng Nhâm Mục Diệu.
Nhâm Mục Diệu khẽ nhếch miệng, không nhúc nhích.
"Khả Khả, xem ra cha thật đã quên cách nút sữa rồi." Nhạc Nhạc đoạt lấy bình sữa, tự mình "làm sạch", "Không nên lãng phí, để em uống cho."