(Yến Vũ Nguyệt ^^, rank và cũng là tên gọi mới của ta, thấy mấy sư tỉ trong diễn đàn đều có tên tiếng Trung, ta cũng bày đặt một tí hihi)
...
"Đinh đong đinh đong..." Một chuỗi tiếng chuông cửa lại vang kên, phá vỡ giây phút yên tĩnh này.
Sợ tiếng chuông cửa đánh thức Kiều Tâm Du đang ngủ, Nhâm Mục Diệu vội vàng đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra, nhíu mày, "Sao lại là anh?"
Phương Đình đọc được ý tứ không chào đón trên mặt Nhâm Mục Diệu, nhưng vẫn coi như không có gì, vẫn duy trì lịch sự, hỏi: "Tâm Du có ở đây không?"
"Cô ấy đang ngủ, không tiện gặp khách!" Nhâm Mục Diệu tức giận nói, "Anh tìm vợ tôi có chuyện gì?" Hắn cố ý cường điệu chữ "Vợ", rất sợ hắn ta không biết Kiều Tâm Du là vật sở hữu của hắn.
"Hôm nay vết thương của cô ấy vẫn chưa thay thuốc."
Nhâm Mục Diệu liếc mắt thấy một cái túi to trong tay hắn ta, bên trong có băng gạc, băng dán, còn có mấy lọ thuốc. Con ngươi đen của hắn bùng lên tức giận, giễu cợt nói: "Bệnh viện Phương thị sắp phải đóng cửa sao? Cần Phương viện trưởng tới cửa phục vụ?"
"Tôi chỉ là quan tâm đến vết thương của Tâm Du thôi." Phương Đình đối mặt với hơi thở khiếp người của hắn, khí thế của mình một chút cũng không có yếu bớt.
"Quan tâm?" Nhâm Mục Diệu châm chọc cười lạnh, "Thật xin lỗi! Vợ tôi không cần sự quan tâm của anh, thu hồi quan tâm đó cho người phụ nữ khác đi." Dường như đang uy hiếp hắn ta.
"Tôi có quan tâm cô ấy hay không, là tự do của tôi, không mượn anh xen vào. Anh đã không quý trọng cô ấy cho tốt, tất nhiên, tự sẽ có người quý trọng cô ấy, quan tâm cô ấy......"
Lời nói của Phương Đình giống như đang hạ chiến thư cho hắn, khơi dậy tức giận trong lòng Nhâm Mục Diệu, trong con ngươi sâu thẳm chợt lóe lên ánh lạnh, hắn một phen túm lấy áo Phương Đình, "Anh nhớ rõ cho tôi, Kiều Tâm Du là người của tôi, anh đừng hòng có được chú ý của cô ấy."
Phương Đình thật không ngờ hắn sẽ có phản ứng kịch liệt như thế, cầm cổ tay của hắn, buộc hắn buông ra, "Nếu lòng của Tâm Du ở trên người anh, tôi có nói thế nào cũng không đoạt được."
Nhâm Mục Diệu đột nhiên buông lỏng tay ra, "Anh đi đi!"
Phương Đình theo quán tính, lui về sau hai bước, ưu nhã vuốt lên nếp nhăn trên cổ áo, sửa sang lại một chút ăn mặc, "Chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ đoạt lại Tâm Du về bên cạnh."
"Anh không có cơ hội đâu." Nhâm Mục Diệu giật lấy cái túi trong tay anh ta, con ngươi đen nhíu lại, "Tôi sẽ không cho anh dù là một chút cơ hội."
"Ầm ——" Nhâm Mục Diệu như đang phát tiết lửa giận, nặng nề đóng sập cửa.
————
Trở về phòng, Kiều Tâm Du vẫn như cũ chìm vào giấc ngủ.
Nhâm Mục Diệu vén chăn lên, lộ ra chân của cô, vốn dĩ đôi chân mảnh khảnh giờ phút này bị quấn một tầng băng gạc thật dày. Vết phỏng trước mặt diện tích rất lớn, từ trên đùi lan đến bắp chân.
Một vòng lại một vòng cởi bỏ băng gạc, lộ ra vết thương da thịt, lồi lõm.
Hẳn là rất đau? Đây đều là do hắn gây ra, tự trách làm cho trong lòng Nhâm Mục Diệu một trận bị đè nén.
Dùng bông y tế nhúng một ít thuốc khử trùng, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương của cô.
"Đau......" Kiều Tâm Du đột nhiên nói nhẹ một câu, chợt mở mắt.
"Anh muốn làm gì?" Tiếng nói lộ ra sợ hãi với hắn, cô co hai chân lên, trốn vào một bên.
Động tác liên tiếp lưu loát xuất phát từ bản năng tự về của cô, cô dường như gặp phải mãnh thú, theo bản năng bảo hộ mình, cảnh giác nhìn hắn.
Nhâm Mục Diệu khẽ mím môi, hiện lên một ý cười chua xót, đong đưa bông băng trên tay, "Cô nói tôi có thể làm gì! Chẳng lẽ ăn thịt cô hay sao?"
Bình tĩnh lại, Kiều Tâm Du phát hiện hành động vừa rồi của mình có hơi quá khích, khó chịu nói thầm một câu, "Giả bộ tốt bụng, khẳng định không có ý tốt."
Nhâm Mục Diệu đưa tay bắt được cổ chân của cô, kéo về phía mình, "Đúng! Không có ý tốt, tôi hận vết thương của cô thối rữa, sau đó chỉ có thể cắt đi, từ đó chỉ có thể ngồi xe lăn......"
Kiều Tâm Du đang giãy dụa bỗng dừng lại vì lời đe dọa của hắn. Nhìn vào đôi mắt đen ẩn dật dịu dàng kia, trong lòng Kiều Tâm Du như bị mê hoặc, giống như cô gái hoài xuân, nghi ngờ thăm dò như nai con, tim đập thình thịch.
"Tôi còn tưởng nếu như tôi bán thân bất toại rồi, anh sẽ càng vui vẻ hơn." Kiều Tâm Du sẽ không quên cừu hận của hắn, hắn trong lúc lơ đãng lộ ra vẻ dịu dàng hẳn là giả dối, có lẽ cô ngủ quá nhiều, có chút hoa mắt rồi.
Tay Nhâm Mục Diệu hơi dừng lại một chút, tiếp tục quấn từng vòng băng, đáy mắt hiện lên tia khác thường, "Nhâm Mục Diệu tôi sẽ chơi với một con búp bê rách nát sao?"
Lời nói lạnh lẽo lập tức dội tỉnh Kiều Tâm Du, không nên vọng tưởng trong lòng của Satan có tia sáng, sống trong bóng tối, tàn khốc ngoan tuyệt mới là bản tính của hắn.
Kiều Tâm Du chú ý đến những lọ thuốc kia, rất khác thuốc ngày hôm qua, cô nghi ngờ hỏi: "Sao anh có những thuốc này?"
"Phương Đình mới tới."
"Anh ấy đến đây?" Giọng nói Kiều Tâm Du trong trẻo rõ ràng, trong mắt lóe lên tia sáng, kích động không thôi hỏi: "Vậy anh ấy đâu rồi?"
Nhâm Mục Diệu thấy phản ứng của cô, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, giận dỗi nói: "Bị tôi đuổi đi rồi."
"Anh làm gì vậy!" Kiều Tâm Du oán giận hắn một câu. Công việc của Phương Đình bận rộn như vậy mà vẫn còn nhớ tới thương thế của cô, từ chỗ xa chạy tới đưa thuốc cho cô, thế mà lại bị Nhâm Mục Diệu đuổi đi, trong lòng Kiều Tâm Du dâng lên cảm giác áy náy.
Kiều Tâm Du vội lấy di động ra, gọi đến số Phương Đình.
Điện thoại còn chưa kịp kết nối, đã bị Nhâm Mục Diệu đoạt mất, vung mạnh cánh tay ——
"Bốp ——" Chiếc điện thoại cũ nát đập vào tường, yếu ớt rơi xuống, vỡ thành ba bộ phận, chính thức tuyên cáo sống thọ và chết tại nhà.
"Này! Anh làm gì vậy vậy hả?!" Kiều Tâm Du giận dữ hét vào hắn, "Chẳng lẽ tôi không có quyền tự do gọi điện sao?"
"Tôi cảnh cáo cô phải tuân thủ nữ tắc, đừng giống như dâm phụ nơi nơi câu tam đáp tứ*, cô không biết xấu hổ, nhưng tôi không muốn mất mặt!" Ánh mắt Nhâm Mục Diệu lạnh băng, dường như cây độc châm, sắp đâm vào tim cô.
*câu tam đáp tứ: chỉ người thay lòng đổi dạ, tình cảm thay đổi thất thường, lăng nhăng.
"Chẳng lẽ một chút tự do tôi cũng không có sao?"
Nhâm Mục Diệu ngồi ở mép giường, một tay giữ chặt người cô, nâng lên, hơi dùng sức, hài lòng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ, vì đau đớn mà trở nên nhăn nhó, " Khi cô bán mình cho tôi, có thể nói cô vốn không còn tự do."
Hắn cúi đầu, chiếm lấy cánh môi phấn nộn của cô, không để ý phản kháng của cô, dùng sức cắn nuốt môi cô, lời nói sắc bén đâm vào cô, "Đúng! Cô chính là con búp bê không có một chút tự do, ngoại trừ ở trên giường phải thỏa mãn tôi, còn phải nhớ kỹ! Cô chỉ có thể là đồ chơi của một mình tôi thôi!"