Về phần mùa xuân sau đó, công việc bề bộn, ban ngày thức dậy phải tách ra, hai người vẫn là một dạng hành hạ chết chó độc thân trong thiên hạ, thực tế Lộ Thải không có gì rảnh rỗi liền chạy tới phòng trà gọi điện thoại cho Phương Tri Viễn. Mỗi lần sư tỷ đi qua, đều phải đưa tay che mắt đi lấy cà phê, không muốn phản ứng với gia hỏa đang cười đến phơi phới ngay cả khi nói chuyện cũng mềm mại đến buồn nôn.
Phương Tri Viễn hoặc là ra ngoài tìm linh cảm, hoặc là ở nhà vẽ bản thiết kế, tuy nói là phải chuyên tâm, nhưng mỗi lần mà hình điện thoại lóe lên chữ “Tiểu gia hỏa”, hắn lúc nào cũng sẽ nhịn không được ấn nút nhận.
Chờ làm xong mấy đơn đặt hàng lớn, chủ nhật hai người đều rảnh rỗi rồi, Lộ Thải không giống như thời điểm rét lạnh lúc trước không muốn nhúc nhích, liền kéo Phương Tri Viễn ra ngoài, còn đặc biệt hứng thú đi dạo cửa hàng.
Trong trung tâm nhiều người, bọn họ cũng sẽ không kiêng kỵ người ngoài, muốn nắm tay liền nắm tay, nhẫn lại càng là lúc nào cũng mang theo. Có khi ngược lại gặp được một số nữ sinh lén nhìn bọn họ nhỏ giọng hô “Thật manh thật manh”, Phương Tri Viễn cho rằng các cô đều là trẻ con, cũng sẽ không so đo nhiều, ngược lại cảm thấy buồn cười nhìn nhiều mấy lần. Thời điểm này Lộ Thải sẽ đen mặt kéo hắn rời đi, dùng thân thể ngăn chặn ánh mắt của các nữ sinh, quả nhiên hai đời cậu cũng không muốn Phương Tri Viễn để ý kỹ đến người khác.
A, đối với cái bình giấm chua này, Phương Tri Viễn cũng bó tay, ôm eo đi đến nơi hẻo lánh không người, đưa tay bưng má tiểu gia hỏa này hôn hôn, lại để cho cậu không thể cúi đầu giả thành bộ dạng không để ý đến người khác. Lộ Thải cũng không phải thật sự tức giận, bị hành động này của Phương Tri Viễn chọc cười, mở miệng cười hì hì, quên chính mình còn đang bị chặn miệng, thiếu chút nữa bị sặc.
Giữa người yêu với nhau ầm ĩ một chút chuyện cỏn con, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục*.
(*Nguyên văn Vô thương đại nhã (无伤大雅): không sao, không can gì, không hại đến đại thể.)
Tiếp theo hai người lại tiếp tục đi dạo, lúc đi ngang qua một tiệm thời trang nam Lộ Thải liền kéo người đi vào trong, bộ nào nhìn thấy thích lại đưa cho Phương Tri Viễn thử. Phương Tri Viễn cũng nghiêm túc, chọn vài bộ thích hợp với Lộ Thải, hai người dứt khoát cùng nhau vào phòng thử đồ, cũng không để ý tới ánh mắt của tiểu thư bán hàng hơi lộ ra vẻ kỳ quái. Ăn chút đậu hủ, lại mua thêm mấy bộ cho đối phương, cho rằng tặng quà cho nhau cũng xem như một điều ngọt ngào.
Đương nhiên, dạo nhiều hơn nữa chính là khu vực đồ gia dụng cùng rau quả theo mùa. Đại loại như mua tủ gỗ nhỏ hoặc là thảm trải sàn kiểu dáng mới, thời điểm này đều là Lộ Thải bộc lộ kỹ năng; công việc cẩn thận tuyển chọn từng hộp thịt còn lại là do Phương Tri Viễn một tay khống chế, cho dù Lộ Thải lén lút theo phía sau, lấy ra một số hộp xương sườn ra khỏi xe đẩy, cũng sẽ lập tức bị bắt tại trận, đành phải mếu máo trả về.
Đèn đường vừa lên*, mang theo túi lớn túi nhỏ chiến lợi phẩm về nhà, hai người cùng nhau nấu cơm, Lộ Thải nấu canh, Phương Tri Viễn liền băm thịt để nhồi cà chua cho cậu. Đây cũng là thói quen góp nhặt được từ trong ký ức, Lộ Thải biết rõ tình trạng cơ thể của Phương Tri Viễn, thỉnh thoảng làm mấy món canh bổ dưỡng, mà Phương Tri Viễn cũng hiểu thấu tiểu tâm tư cùng sở thích của Lộ Thải, làm đồ ăn gì gì đó đều là cố hết sức làm ra món thịt thật ngon.
(*Nguyên văn 华灯初上hoa đăng sơ thượng: ở đây là mấy cây đèn đường ak, hình dung cảnh tượng màn đêm vừa phủ xuống thành phố.)
Bày đầy một bàn thức ăn ngon cùng canh, Lộ Thải lại giống như hiến vật quý móc ra chân nến từ phòng làm việc, thắp sáng nến, rót ra hai ly rượu, chính là một bữa tối dưới ánh nến. Phương Tri Viễn cũng phối hợp với không khí lãng mạn này của cậu, uống mấy ngụm rượu lấy hứng lại hát cho cậu mấy câu tình ca học được, hai mắt Lộ Thải đều tỏa sáng, lại có chút ngượng ngùng cười rộ lên, giống như che giấu một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Chén bát dơ liền để ngày mai dọn, đêm dần khuya, chỉ để lại ngọn đèn mờ trong phòng ngủ, đây là thời khắc…. chỉ thuộc về tình nhân.
Phương Tri Viễn hoặc là ra ngoài tìm linh cảm, hoặc là ở nhà vẽ bản thiết kế, tuy nói là phải chuyên tâm, nhưng mỗi lần mà hình điện thoại lóe lên chữ “Tiểu gia hỏa”, hắn lúc nào cũng sẽ nhịn không được ấn nút nhận.
Chờ làm xong mấy đơn đặt hàng lớn, chủ nhật hai người đều rảnh rỗi rồi, Lộ Thải không giống như thời điểm rét lạnh lúc trước không muốn nhúc nhích, liền kéo Phương Tri Viễn ra ngoài, còn đặc biệt hứng thú đi dạo cửa hàng.
Trong trung tâm nhiều người, bọn họ cũng sẽ không kiêng kỵ người ngoài, muốn nắm tay liền nắm tay, nhẫn lại càng là lúc nào cũng mang theo. Có khi ngược lại gặp được một số nữ sinh lén nhìn bọn họ nhỏ giọng hô “Thật manh thật manh”, Phương Tri Viễn cho rằng các cô đều là trẻ con, cũng sẽ không so đo nhiều, ngược lại cảm thấy buồn cười nhìn nhiều mấy lần. Thời điểm này Lộ Thải sẽ đen mặt kéo hắn rời đi, dùng thân thể ngăn chặn ánh mắt của các nữ sinh, quả nhiên hai đời cậu cũng không muốn Phương Tri Viễn để ý kỹ đến người khác.
A, đối với cái bình giấm chua này, Phương Tri Viễn cũng bó tay, ôm eo đi đến nơi hẻo lánh không người, đưa tay bưng má tiểu gia hỏa này hôn hôn, lại để cho cậu không thể cúi đầu giả thành bộ dạng không để ý đến người khác. Lộ Thải cũng không phải thật sự tức giận, bị hành động này của Phương Tri Viễn chọc cười, mở miệng cười hì hì, quên chính mình còn đang bị chặn miệng, thiếu chút nữa bị sặc.
Giữa người yêu với nhau ầm ĩ một chút chuyện cỏn con, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục*.
(*Nguyên văn Vô thương đại nhã (无伤大雅): không sao, không can gì, không hại đến đại thể.)
Tiếp theo hai người lại tiếp tục đi dạo, lúc đi ngang qua một tiệm thời trang nam Lộ Thải liền kéo người đi vào trong, bộ nào nhìn thấy thích lại đưa cho Phương Tri Viễn thử. Phương Tri Viễn cũng nghiêm túc, chọn vài bộ thích hợp với Lộ Thải, hai người dứt khoát cùng nhau vào phòng thử đồ, cũng không để ý tới ánh mắt của tiểu thư bán hàng hơi lộ ra vẻ kỳ quái. Ăn chút đậu hủ, lại mua thêm mấy bộ cho đối phương, cho rằng tặng quà cho nhau cũng xem như một điều ngọt ngào.
Đương nhiên, dạo nhiều hơn nữa chính là khu vực đồ gia dụng cùng rau quả theo mùa. Đại loại như mua tủ gỗ nhỏ hoặc là thảm trải sàn kiểu dáng mới, thời điểm này đều là Lộ Thải bộc lộ kỹ năng; công việc cẩn thận tuyển chọn từng hộp thịt còn lại là do Phương Tri Viễn một tay khống chế, cho dù Lộ Thải lén lút theo phía sau, lấy ra một số hộp xương sườn ra khỏi xe đẩy, cũng sẽ lập tức bị bắt tại trận, đành phải mếu máo trả về.
Đèn đường vừa lên*, mang theo túi lớn túi nhỏ chiến lợi phẩm về nhà, hai người cùng nhau nấu cơm, Lộ Thải nấu canh, Phương Tri Viễn liền băm thịt để nhồi cà chua cho cậu. Đây cũng là thói quen góp nhặt được từ trong ký ức, Lộ Thải biết rõ tình trạng cơ thể của Phương Tri Viễn, thỉnh thoảng làm mấy món canh bổ dưỡng, mà Phương Tri Viễn cũng hiểu thấu tiểu tâm tư cùng sở thích của Lộ Thải, làm đồ ăn gì gì đó đều là cố hết sức làm ra món thịt thật ngon.
(*Nguyên văn 华灯初上hoa đăng sơ thượng: ở đây là mấy cây đèn đường ak, hình dung cảnh tượng màn đêm vừa phủ xuống thành phố.)
Bày đầy một bàn thức ăn ngon cùng canh, Lộ Thải lại giống như hiến vật quý móc ra chân nến từ phòng làm việc, thắp sáng nến, rót ra hai ly rượu, chính là một bữa tối dưới ánh nến. Phương Tri Viễn cũng phối hợp với không khí lãng mạn này của cậu, uống mấy ngụm rượu lấy hứng lại hát cho cậu mấy câu tình ca học được, hai mắt Lộ Thải đều tỏa sáng, lại có chút ngượng ngùng cười rộ lên, giống như che giấu một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Chén bát dơ liền để ngày mai dọn, đêm dần khuya, chỉ để lại ngọn đèn mờ trong phòng ngủ, đây là thời khắc…. chỉ thuộc về tình nhân.