Trời vừa sầm tối, Xuân Tiêu lâu đã vô cùng nhộn nhịp. Vốn là đệ nhất thanh lâu trong Vọng thành này, hằng ngày tiếp đón không biết bao nhiêu lượt khách, có điều tưng bừng như hôm nay thì thật quả là hiếm có.
Như Ý ngồi trước gương, dung nhan như ngọc, xiêm y tinh xảo. Thế nhưng trên khuôn mặt được trang điểm cẩn thận là hai dòng nước mắt. Vốn y không có tư cách rơi nước mắt vì trong mắt người đời, loại người như y chỉ là tiện mệnh, bán thân nuôi miệng, dùng thân xác để đổi lấy xa hoa. Luôn tươi cười giả dối lấy lòng người khác, bất chấp thủ đoạn mà câu dẫn khách nhân.
Nhưng xin hãy để y rơi một dòng nước mắt cuối cùng cho chính bản thân y. Ngày mai, y sẽ chẳng còn là y nữa, sẽ chính thức trở thành tiện nhân trong lời người ta nói.
Đêm nay là đêm khai bao của y.
Như Ý Như Ý, một cái tên thật may mắn biết bao, hóa ra lại nực cười đến nhường ấy. Như Ý Như Ý, từ nhỏ đến giờ, vạn sự đều không như ý của y.
Mẫu thân sau khi sinh ra y thì mất máu mà chết, từ nhỏ y đã bị phụ thân chán ghét. Đến năm bảy tuổi, phụ thân cưới thêm vợ nữa, thái độ với y lại càng lạnh lùng. Sau khi người phụ nữ đó sinh được con trai cho phụ thân, y triệt để trở thành người thừa trong nhà.
Dì hai vừa sinh con xong thì thôn y lại mất mùa, không có lương thực, gia đình y rơi vào cảnh túng quẫn. Cuối cùng, dì hai nghĩ ra được một cách, đó là mang y đi bán, vừa bớt được một miệng ăn, lại kiếm thêm chút bạc tẩm bổ cho dì nuôi em trai.
Năm nay y mười lăm tuổi, sau một thời gian dài dạy dỗ và điều giáo, ma ma sốt ruột cuối cùng chờ không được nữa, liền rao bán đêm đầu của y.
Như Ý cười chua xót. Có tiếng gõ cửa, giọng nói õng ẹo của ma ma vọng vào: “Như Ý, sắp đến giờ rồi đấy, còn không mau đi ra.”
Y vội vàng lau đi nước mắt, ra mở cửa.
Ma ma lôi tay y, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lần, trong mắt hiện ra vẻ hài lòng nhưng miệng vẫn nói: “Đêm nay ngươi biết phải làm sao rồi đấy, cố gắng hấp dẫn càng nhiều càng tốt. Nếu làm không được… hừ…”
Như Ý cúi đầu không đáp, coi như đồng ý.
Phản kháng sao? Y đã từng, thế những đổi lại chỉ là những trận đòn roi bất tận, những ngày tháng bị bỏ đói đến gần chết. Thế lực của Xuân Tiêu lâu rất lớn, cho dù có chạy trốn, cũng không biết chạy về đâu.
Trong đại sảnh xa hoa rộng rãi của Xuân Tiêu lâu, khách nhân nườm nượp vào ra, tiểu quan xinh tươi như hoa, hé đôi môi đỏ mọng ra câu dẫn khách nhân, có kẻ không kiềm được, giở trò sờ soạng ngay tại chỗ bất chấp người khác. Tiểu quan bị sờ mó không những không phản đối mà còn khanh khách cười, nũng nịu kề sát vào khách nhân, khỏi bàn có bao nhiêu ghê tởm.
Lâm Hạo Nhiên nhíu nhíu mày, không khí nồng nặc mùi son phấn làm hắn khó chịu, hơn nữa khách nhân cùng tiểu quan lại không có chút ý tứ lịch sự, trình diễn đông cung sống tại chỗ khiến hắn một trận buồn nôn.
Đêm nay hắn có nhiệm vụ phải làm, nếu không, chẳng đời nào hắn đặt chân vào nơi ô uế như vậy.
Đại sảnh đang nhộn nhịp vốn yên lặng. Hóa ra là ma ma đã lên đài biểu diễn phát biểu. Ma ma năm nay đã ngoài bốn mươi, trước kia vốn cũng là một kỹ nữ nổi danh, thế nhưng giờ nhan sắc tàn phai, cả người phát tướng ục ịch, ăn mặc diêm dúa, son phấn đắp cả tảng, thật nhìn không ra phong tư năm nào.
“Hoan nghênh các vị khách quan đến chiếu cố cho Xuân Tiêu lâu. Ngày hôm nay ta sẽ mang đến cho các vị một cực phẩm. Vị đại gia nào thương hương tiếc ngọc, ra tay hào phóng thì sẽ có được đêm đầu tiên của mỹ nhân nha ~~~”
Dưới đại sảnh xôn xao, mọi người đồng thanh “Mau đưa người cho đại gia ta xem, đừng dài dòng nữa. Mà nếu không được như lời ngươi nói, cẩn thận ta cho một mồi lửa đốt trụi cái thanh lâu này của ngươi đó.”
Ma ma cười như hoa héo: “Vâng vâng, không dám để quan khách chờ đợi lâu hơn nữa.”
Ánh sáng trên đài cao bỗng chốc bừng lên, toàn trường yên lặng nín thở, chờ đợi người bước ra từ hậu đài.
Như Ý hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng của mình. Cuối cùng cũng không thể tránh được số kiếp, y nhận mệnh.
Cúi đầu chầm chậm bước ra sân khấu, nhẹ nhàng nâng mắt nhìn xuống. Dưới đài một mảnh yên tĩnh.
Thiếu niên trên đài tầm mười lăm mười sáu tuổi, thân hình nhỏ nhắn, cánh tay cùng bờ vai nuột nà gầy mảnh hiện ra hờ hững sau tầng xiêm y mỏng manh. Một mái tóc mây đen óng như lụa, không biết sờ lên sẽ là cảm giác gì? Khuôn mặt thanh tú trắng nõn nà, đôi mắt to đen láy lúng liếng dưới hàng mi dài, khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng, cả người toát lên ba phần thành thục, bảy phần ngượng ngùng, khiến cho khí huyết nam nhân sôi trào.
Đảo qua bên dưới khán đài thấy những đôi mắt háo sắc lập lòe nhìn hau háu, Như Ý cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình, có thể bày ra vẻ mặt như vậy, chấp nhận trở thành món hàng cho kẻ khác bình phẩm, đánh giá.
Ma ma tươi cười đi ra “Các vị khách quan thấy thế nào ạ? Không phụ sự chờ đợi của mọi người chứ!”
“Quả là cực phẩm, nhưng không biết công phu trên giường thế nào đây… hắc hắc…” một câu hỏi bất nhã cùng tiếng cười khả ố vang lên được toàn trường hưởng ứng.
“Các vị yên tâm, Như Ý của chúng tôi được đào tạo từ năm tám tuổi, trải qua luyện tập nghiêm ngặt. Các vị khách quan tới Xuân Tiêu lâu từ trước giờ chắc có thể tự đánh giá được chứ ha ha ha.”
Thiếu niên vừa ngượng ngùng, lên giường lại trở thành dâm phụ, ai mà không thích?
“Ra giá đi!”
“Đúng đấy…”
“Cực phẩm như Như Ý của chúng ta không thể giống như những người khác, giá ra sẽ gấp đôi bình thường. Một nghìn lượng! Không biết vị quan khách nào có thể chiếm được đêm đầu của Như Ý đây ~~~”
Ma ma vừa nói xong, dưới đài đã nhao nhao.
“Một nghìn hai trăm lượng…”
“Một nghìn ba trăm lượng…”
“Một nghìn năm trăm lượng…”
Như Ý ngồi trước gương, dung nhan như ngọc, xiêm y tinh xảo. Thế nhưng trên khuôn mặt được trang điểm cẩn thận là hai dòng nước mắt. Vốn y không có tư cách rơi nước mắt vì trong mắt người đời, loại người như y chỉ là tiện mệnh, bán thân nuôi miệng, dùng thân xác để đổi lấy xa hoa. Luôn tươi cười giả dối lấy lòng người khác, bất chấp thủ đoạn mà câu dẫn khách nhân.
Nhưng xin hãy để y rơi một dòng nước mắt cuối cùng cho chính bản thân y. Ngày mai, y sẽ chẳng còn là y nữa, sẽ chính thức trở thành tiện nhân trong lời người ta nói.
Đêm nay là đêm khai bao của y.
Như Ý Như Ý, một cái tên thật may mắn biết bao, hóa ra lại nực cười đến nhường ấy. Như Ý Như Ý, từ nhỏ đến giờ, vạn sự đều không như ý của y.
Mẫu thân sau khi sinh ra y thì mất máu mà chết, từ nhỏ y đã bị phụ thân chán ghét. Đến năm bảy tuổi, phụ thân cưới thêm vợ nữa, thái độ với y lại càng lạnh lùng. Sau khi người phụ nữ đó sinh được con trai cho phụ thân, y triệt để trở thành người thừa trong nhà.
Dì hai vừa sinh con xong thì thôn y lại mất mùa, không có lương thực, gia đình y rơi vào cảnh túng quẫn. Cuối cùng, dì hai nghĩ ra được một cách, đó là mang y đi bán, vừa bớt được một miệng ăn, lại kiếm thêm chút bạc tẩm bổ cho dì nuôi em trai.
Năm nay y mười lăm tuổi, sau một thời gian dài dạy dỗ và điều giáo, ma ma sốt ruột cuối cùng chờ không được nữa, liền rao bán đêm đầu của y.
Như Ý cười chua xót. Có tiếng gõ cửa, giọng nói õng ẹo của ma ma vọng vào: “Như Ý, sắp đến giờ rồi đấy, còn không mau đi ra.”
Y vội vàng lau đi nước mắt, ra mở cửa.
Ma ma lôi tay y, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lần, trong mắt hiện ra vẻ hài lòng nhưng miệng vẫn nói: “Đêm nay ngươi biết phải làm sao rồi đấy, cố gắng hấp dẫn càng nhiều càng tốt. Nếu làm không được… hừ…”
Như Ý cúi đầu không đáp, coi như đồng ý.
Phản kháng sao? Y đã từng, thế những đổi lại chỉ là những trận đòn roi bất tận, những ngày tháng bị bỏ đói đến gần chết. Thế lực của Xuân Tiêu lâu rất lớn, cho dù có chạy trốn, cũng không biết chạy về đâu.
Trong đại sảnh xa hoa rộng rãi của Xuân Tiêu lâu, khách nhân nườm nượp vào ra, tiểu quan xinh tươi như hoa, hé đôi môi đỏ mọng ra câu dẫn khách nhân, có kẻ không kiềm được, giở trò sờ soạng ngay tại chỗ bất chấp người khác. Tiểu quan bị sờ mó không những không phản đối mà còn khanh khách cười, nũng nịu kề sát vào khách nhân, khỏi bàn có bao nhiêu ghê tởm.
Lâm Hạo Nhiên nhíu nhíu mày, không khí nồng nặc mùi son phấn làm hắn khó chịu, hơn nữa khách nhân cùng tiểu quan lại không có chút ý tứ lịch sự, trình diễn đông cung sống tại chỗ khiến hắn một trận buồn nôn.
Đêm nay hắn có nhiệm vụ phải làm, nếu không, chẳng đời nào hắn đặt chân vào nơi ô uế như vậy.
Đại sảnh đang nhộn nhịp vốn yên lặng. Hóa ra là ma ma đã lên đài biểu diễn phát biểu. Ma ma năm nay đã ngoài bốn mươi, trước kia vốn cũng là một kỹ nữ nổi danh, thế nhưng giờ nhan sắc tàn phai, cả người phát tướng ục ịch, ăn mặc diêm dúa, son phấn đắp cả tảng, thật nhìn không ra phong tư năm nào.
“Hoan nghênh các vị khách quan đến chiếu cố cho Xuân Tiêu lâu. Ngày hôm nay ta sẽ mang đến cho các vị một cực phẩm. Vị đại gia nào thương hương tiếc ngọc, ra tay hào phóng thì sẽ có được đêm đầu tiên của mỹ nhân nha ~~~”
Dưới đại sảnh xôn xao, mọi người đồng thanh “Mau đưa người cho đại gia ta xem, đừng dài dòng nữa. Mà nếu không được như lời ngươi nói, cẩn thận ta cho một mồi lửa đốt trụi cái thanh lâu này của ngươi đó.”
Ma ma cười như hoa héo: “Vâng vâng, không dám để quan khách chờ đợi lâu hơn nữa.”
Ánh sáng trên đài cao bỗng chốc bừng lên, toàn trường yên lặng nín thở, chờ đợi người bước ra từ hậu đài.
Như Ý hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng của mình. Cuối cùng cũng không thể tránh được số kiếp, y nhận mệnh.
Cúi đầu chầm chậm bước ra sân khấu, nhẹ nhàng nâng mắt nhìn xuống. Dưới đài một mảnh yên tĩnh.
Thiếu niên trên đài tầm mười lăm mười sáu tuổi, thân hình nhỏ nhắn, cánh tay cùng bờ vai nuột nà gầy mảnh hiện ra hờ hững sau tầng xiêm y mỏng manh. Một mái tóc mây đen óng như lụa, không biết sờ lên sẽ là cảm giác gì? Khuôn mặt thanh tú trắng nõn nà, đôi mắt to đen láy lúng liếng dưới hàng mi dài, khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng, cả người toát lên ba phần thành thục, bảy phần ngượng ngùng, khiến cho khí huyết nam nhân sôi trào.
Đảo qua bên dưới khán đài thấy những đôi mắt háo sắc lập lòe nhìn hau háu, Như Ý cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình, có thể bày ra vẻ mặt như vậy, chấp nhận trở thành món hàng cho kẻ khác bình phẩm, đánh giá.
Ma ma tươi cười đi ra “Các vị khách quan thấy thế nào ạ? Không phụ sự chờ đợi của mọi người chứ!”
“Quả là cực phẩm, nhưng không biết công phu trên giường thế nào đây… hắc hắc…” một câu hỏi bất nhã cùng tiếng cười khả ố vang lên được toàn trường hưởng ứng.
“Các vị yên tâm, Như Ý của chúng tôi được đào tạo từ năm tám tuổi, trải qua luyện tập nghiêm ngặt. Các vị khách quan tới Xuân Tiêu lâu từ trước giờ chắc có thể tự đánh giá được chứ ha ha ha.”
Thiếu niên vừa ngượng ngùng, lên giường lại trở thành dâm phụ, ai mà không thích?
“Ra giá đi!”
“Đúng đấy…”
“Cực phẩm như Như Ý của chúng ta không thể giống như những người khác, giá ra sẽ gấp đôi bình thường. Một nghìn lượng! Không biết vị quan khách nào có thể chiếm được đêm đầu của Như Ý đây ~~~”
Ma ma vừa nói xong, dưới đài đã nhao nhao.
“Một nghìn hai trăm lượng…”
“Một nghìn ba trăm lượng…”
“Một nghìn năm trăm lượng…”