Merry Christmas Dingdingding...
------------------------------------------------------
Tiểu Bảo theo Tiểu Tứ tới Đông cung diện kiến Thái tử trong truyền thuyết...
-“Dạ thái y, mời ngài ngồi chờ chút, ta đi thông báo cho Thái tử một tiếng.” -Tiểu Tứ hướng nàng nói.
-“Ðược, ta biết rồi.” -Nàng quét một lượt xung quanh phòng. OMG, nhìn kìa!!!
Bình phỉ thúy thật 100%, rèm làm bằng ngọc thạch, bộ ấm chén hoàn toàn làm bằng thạch cao, ngay cả hoạ tiết long vũ trên cột cũng làm bằng vàng ròng, etc... Dù biết người cổ đại rất giàu nhưng có cần khoa trương thế không??? Nàng rất nghèo a. T.T
“Kéttt”, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tiểu Bảo giật mình quay lại ngồi ngay ngắn. Từ cửa chính có ba nam nhân bước vào, trong đó có Tiểu Tứ.
-“Là người này?” -Giọng hơi trầm của người đi trước nhất vang lên thu được sự chú ý của nàng.
Ðây là... Thái tử?!
Thiếu niên một thân hắc y, tuấn nhan mềm mại nhưng lạnh lùng sắc sảo, bạc môi tựa tiếu phi tiếu, ba ngàn sợi tóc đen mượt như suối được cố định bằng một chiếc trâm ngân thạch, đôi hắc đồng tử như hang động sâu hun hút, cả người tản ra một hơi thở thần bí lại tàn nhẫn cuồng vọng quá mức lạnh nhạt, đặc biệt không thể không chú ý đến khí chất vương giả khiến nhân đối diện cảm thấy áp lực nặng nề kia.
Hiên Viên Vô Thần liếc nhìn ai đó đang ngắm tới thất thần thì trong lòng ấn tượng đầu với mỗ nữ nào đó sút hạng nhanh chóng.
Hoa si!
-“E hèm.” -Hạ Chương đứng sau lên tiếng. –“To gan, nhìn thấy Thái tử sao không hành lễ?”
Hành lễ? Quên mất, nàng là đang diện kiến Thái tử đương triều...
Nàng quỳ xuống, dập đầu: -“Thảo dân tham kiến Thái tử.”
Hiên Viên Vô Thần mặt không đổi sắc, nói: -“Ðứng lên đi.” -Dứt lời liền tới thượng ỷ ngồi xuống.
-“Tạ Thái tử.” -Nói xong Tiểu Bảo chuẩn bị đặt mông xuống ghế thì bỗng nhớ tới một đạo lễ rất chuối là: Người bề trên, đặc biệt là người hoàng tộc chưa ban ngồi thì không được phép ngồi.
Gương mặt tươi cười của Tiểu Bảo cứng lại trong nháy mắt. OH SHIT! Thôi, lùi một bước trời cao biển rộng, giờ không phải hiện đại, ở đây coi trọng danh tiếng hơn mạng mà. Hừ, đứng thì đứng, ai sợ ai...
Hiên ViênVô Thần nhìn biểu hiện của nàng âm thầm khen ngợi. Cô cô giáo dưỡng đệ tử hảo tốt...
Nếu biết được lý do nàng đứng thì chắc hẳn hắn phải rút lại lời khen.
--------------------------- Vài giờ sau -------------------------
Tiểu Bảo được sắp xếp một phòng gần thư phòng Thái tử. Hành lý, đồ đạc của nàng được Tiểu Tứ mang vào. Thực ra Tiểu Tứ tên là Ảnh Tứ, là một thị vệ bên cạnh Thái tử. Tên nói nàng to gan hồi nãy là Hạ Chương, là một trung khuyển của Thái tử. Hai thị vệ này nhìn mặt cũng đẹp nhưng đặt cạnh Thái tử liền thất sắc. Cung này nhiều tuấn nam vậy thật có động lực làm việc nha.
Khi Tiểu Bảo đang bay bổng theo tương lai tươi đẹp thì từ lương đình phía Tây truyền đến tiếng hát du dương:
“Từng chịu mọi đớn đau ra sao,
Từng nhận hết thống khổ như thế nào,
Chỉ cần có thể gặp được người,
Thì sự chờ đợi dài đằng đẵng kia có là gì.
Không uống vong xuyên thủy
Đau đến chết đi sống lại thì sao?
Đơn độc nhung nhớ, tìm kiếm bao nhiêu năm có quan trọng chi...
Dẫu mệt mỏi, dẫu bi aí cũng không thể không yêu người, vĩnh viễn không thể không yêu...
Yêu đến ngây ngốc, đến dại khờ, đến bất lực cũng không thể ngừng yêu...
Cả đời cả kiếp...vẫn mãi yêu người...”
Tiếng đàn nhẹ nhàng, giọng hát như kể lại câu chuyện bi thương, mãnh liệt của một cặp uyên ương như Lương Sơn Bá, Trúc Anh Đài. Hơn nữa, nữ tử đang chơi cầm vận bộ y phục trắng, đôi hắc đồng tử như phảng phất thống khổ không nói lên lời. Gương mặt phấn hồng non nớt của thiếu nữ kỳ trổ mã nhượng nhân thấy khó tin khi nữ tử đang thuở thanh xuân tươi đẹp lại có ưu phiền đến nhường này.
Nhưng không thể không nói, đây quả là một màn đào diễm khúc miên(cảnh đẹp nhạc hay)mà.
Khoan, cứ có cảm giác này như cố ý dành cho... Tiểu Bảo đảo mắt sang một lương đình cách không xa thì thấy vị Thái tử nào đó đang nhàn nhạ đọc sách, bên cạnh là bóng lưng Hạ Chương.
Ðại não nhanh chóng đưa ra kết luận: 100% là hoa đào tên Thái tử gây ra.
Biết ngay, nam nhân chỉ diện mạo hơn người chút đã được hàng tá cô nương theo đuổi. Huống hồ Thái tử đẹp như mĩ nhân không ai nhung nhớ mới lạ đó.
Mà, Thái tử ngươi đã làm gì để cô nương kia đau khổ thế? Không lẽ hắn khước từ tình cảm nàng ta? Có thể lắm. Nhưng sao nghe tiếng lòng đau đớn của mĩ nhân ái mộ mình mà họ Hiên Viên kia không bày ra cảm xúc gì vậy? Hắn bị liệt cơ mặt chăng? Ðáng lý trong tiểu thuyết ngôn tình nam chính nghe được nữ chính đau khổ thì sẽ đến ôm nữ chính và xin lỗi chứ, sao nàng thấy tên kia chả có động tác gì vậy? Hay cả hai có máu M và đây là cuộc tình SM chăng?
-“Tiểu thư đừng vậy nữa, người biết là Thái tử...” -Tiếng nha hoàn cất lên cắt đứt suy nghĩ xa chín tầng mây của Tiểu Bảo.
-“Em không hiểu đâu, Thủy Chi. Vì Thần, ta tình nguyện làm thế.” -Nữ tử lắc đầu.
Nha hoàn tên Thủy Chi trong mắt hiện lên bất đắc dĩ: -“Em không muốn thấy tiểu thư đau khổ...”
-“Thủy Chi.” -Nữ tử được gọi tiểu thư lên tiếng cắt ngang. -“Khi em yêu một người bằng cả trái tim thì em sẽ hiểu tâm tình của ta hiện giờ.”
-“Vàng, tiểu thư. Ðã không còn sớm nữa, chúng ta mau hồi phủ thôi.” -Nói rồi hai chủ tử cất bước.
Oa, quả là mĩ nhân mà. Tư thái nhẹ nhàng, dung mạo giai mĩ như tiên nhân hạ phàm. Nàng muốn quen với mỹ nữ này. Được, đã nghĩ phải làm.
Hàn Thiên Như cùng Thủy Chi đang chuẩn bị hồi phủ thì gặp một ‘vật cản đường’.
Thủy Chi bất mãn lên tiếng: -“Ngươi là ai? Sao dám cản đường Quốc công tiểu thư?”
Hàn Thiên Như nhẹ giọng nhắc nhở: -“Thủy Chi, không được vô lễ.” -Sau đó quay sang Tiểu Bảo khẽ cười. -“Thật xin lỗi, nha hoàn tiểu nữ nói năng vô lễ, mong ngài rộng lượng bỏ qua.”
Uuu, mỹ nữ có khác, vừa xinh vừa lễ phép, thế sao Hiên mặt liệt không động lòng nhỉ?
-“Ra là Quốc công tiểu thư. Ngại quá, tiểu nhân mới vào cung không biết đường nên bị lạc, chẳng hay ngài biết đường tới Thái Y Viện không?” -Nàng cười đáp.
-“Vậy sao? Ngài theo ta, ta chuẩn bị xuất cung nên có đi qua Thái Y Viện.”
-“Cảm ơn ngài nhiều.” -Đoạn nàng vừa đi vừa cười nói với Hàn Thiên Như.
-“Ra ngài là thái y riêng của Thần ca, hẳn y thuật của ngài rất cao minh.”
Mỗ nữ nào đó được khen, tâm nở hoa: -“Tiểu thư quá lời.”
Hàn Thiên Như mỉm cười: -“Ngài thật vui tính. Phải rồi, mải nói quên không giới thiệu với ngài. Ta tên Hàn Thiên Như, Quốc công Đại tiểu thư.”
-“Tiểu thư ta còn là thanh mai trúc mã với Thái tử đấy.” -Thủy Chi bên cạnh nói xen vào. Lời vừa dứt, Hàn Thiên Như quay qua trừng nàng ta một cái.
-“Thái y đừng để ý, nha đầu này nói linh tinh thôi.” -Hàn Thiên Như vội giải thích.
-“Không sao. Thú thực tiểu nhân thấy ngài và Thái tử quả là châu liên bích hợp(xứng đôi vừa lứa)mà.”
-“Ngài quá lời rồi.” -Mỹ nữ đỏ mặt kìa, ahihi...
-“Tiểu nhân tên Dạ Lam Bảo, mong ngài sau này...”
-“Ngươi nói ngươi tên là gì?” -Hàn Thiên Như như bị sét đánh, đổi giọng cắt ngang lời nàng.
-“Dạ, Dạ Lam Bảo...” -Mỹ nữ này sao vậy? Tên nàng lạ lắm hả? Quan trọng là sao nàng ta lại dùng ánh mắt căm phẫn, thậm chí thù hận nhìn nàng vậy? Nàng đã đắc tội với nàng ta ư? Không có nha, hôm nay là ngày hai người gặp mặt lần đầu mà...
Như nhận ra nàng đang nhìn mình chằm chằm, Hàn Thiên Như vội dời mắt: -“Ði hết quãng đường này là tới Thái Y Viện. Ta có việc xin đi trước. Cáo từ.”
Ơ, đi nhanh vậy? Nàng muốn làm thân thêm chút nữa a...
--------------------------------------------------------------
-“Thủy Chi, phái ám vệ theo dõi nhất cử nhất động của nhân hồi nãy cho ta.” -Hàn Thiên Như trầm giọng phân phó.
-“Tiểu thư theo dõi một thái y nhỏ làm gì? Người lo tên đó có ý đồ xấu ư?” -Thủy Chi thắc mắc.
-“Em không cần biết, làm theo những gì ta dặn là được.” Một thái y nhỏ sao? Nực cười, là nàng kiếp trước sơ suất, nghĩ rằng một thái y thì có thể làm được gì,
không ngờ tới cuối là chính mình lực bất tòng tâm nhìn nàng ta cùng Thần ca sánh đôi, lưu danh thiên cổ.
Nhưng kiếp này, nàng sẽ cẩn trọng hơn. Dù phải hoành đao đoạt ái* đi nữa nàng cũng phải dành lại Thần. Nàng nói được thì làm được.
(*Ngụ ý: Chiếm đoạt người yêu kẻ khác bằng vũ lực, biện pháp mạnh.)
------------------------------------------------------
Tiểu Bảo theo Tiểu Tứ tới Đông cung diện kiến Thái tử trong truyền thuyết...
-“Dạ thái y, mời ngài ngồi chờ chút, ta đi thông báo cho Thái tử một tiếng.” -Tiểu Tứ hướng nàng nói.
-“Ðược, ta biết rồi.” -Nàng quét một lượt xung quanh phòng. OMG, nhìn kìa!!!
Bình phỉ thúy thật 100%, rèm làm bằng ngọc thạch, bộ ấm chén hoàn toàn làm bằng thạch cao, ngay cả hoạ tiết long vũ trên cột cũng làm bằng vàng ròng, etc... Dù biết người cổ đại rất giàu nhưng có cần khoa trương thế không??? Nàng rất nghèo a. T.T
“Kéttt”, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tiểu Bảo giật mình quay lại ngồi ngay ngắn. Từ cửa chính có ba nam nhân bước vào, trong đó có Tiểu Tứ.
-“Là người này?” -Giọng hơi trầm của người đi trước nhất vang lên thu được sự chú ý của nàng.
Ðây là... Thái tử?!
Thiếu niên một thân hắc y, tuấn nhan mềm mại nhưng lạnh lùng sắc sảo, bạc môi tựa tiếu phi tiếu, ba ngàn sợi tóc đen mượt như suối được cố định bằng một chiếc trâm ngân thạch, đôi hắc đồng tử như hang động sâu hun hút, cả người tản ra một hơi thở thần bí lại tàn nhẫn cuồng vọng quá mức lạnh nhạt, đặc biệt không thể không chú ý đến khí chất vương giả khiến nhân đối diện cảm thấy áp lực nặng nề kia.
Hiên Viên Vô Thần liếc nhìn ai đó đang ngắm tới thất thần thì trong lòng ấn tượng đầu với mỗ nữ nào đó sút hạng nhanh chóng.
Hoa si!
-“E hèm.” -Hạ Chương đứng sau lên tiếng. –“To gan, nhìn thấy Thái tử sao không hành lễ?”
Hành lễ? Quên mất, nàng là đang diện kiến Thái tử đương triều...
Nàng quỳ xuống, dập đầu: -“Thảo dân tham kiến Thái tử.”
Hiên Viên Vô Thần mặt không đổi sắc, nói: -“Ðứng lên đi.” -Dứt lời liền tới thượng ỷ ngồi xuống.
-“Tạ Thái tử.” -Nói xong Tiểu Bảo chuẩn bị đặt mông xuống ghế thì bỗng nhớ tới một đạo lễ rất chuối là: Người bề trên, đặc biệt là người hoàng tộc chưa ban ngồi thì không được phép ngồi.
Gương mặt tươi cười của Tiểu Bảo cứng lại trong nháy mắt. OH SHIT! Thôi, lùi một bước trời cao biển rộng, giờ không phải hiện đại, ở đây coi trọng danh tiếng hơn mạng mà. Hừ, đứng thì đứng, ai sợ ai...
Hiên ViênVô Thần nhìn biểu hiện của nàng âm thầm khen ngợi. Cô cô giáo dưỡng đệ tử hảo tốt...
Nếu biết được lý do nàng đứng thì chắc hẳn hắn phải rút lại lời khen.
--------------------------- Vài giờ sau -------------------------
Tiểu Bảo được sắp xếp một phòng gần thư phòng Thái tử. Hành lý, đồ đạc của nàng được Tiểu Tứ mang vào. Thực ra Tiểu Tứ tên là Ảnh Tứ, là một thị vệ bên cạnh Thái tử. Tên nói nàng to gan hồi nãy là Hạ Chương, là một trung khuyển của Thái tử. Hai thị vệ này nhìn mặt cũng đẹp nhưng đặt cạnh Thái tử liền thất sắc. Cung này nhiều tuấn nam vậy thật có động lực làm việc nha.
Khi Tiểu Bảo đang bay bổng theo tương lai tươi đẹp thì từ lương đình phía Tây truyền đến tiếng hát du dương:
“Từng chịu mọi đớn đau ra sao,
Từng nhận hết thống khổ như thế nào,
Chỉ cần có thể gặp được người,
Thì sự chờ đợi dài đằng đẵng kia có là gì.
Không uống vong xuyên thủy
Đau đến chết đi sống lại thì sao?
Đơn độc nhung nhớ, tìm kiếm bao nhiêu năm có quan trọng chi...
Dẫu mệt mỏi, dẫu bi aí cũng không thể không yêu người, vĩnh viễn không thể không yêu...
Yêu đến ngây ngốc, đến dại khờ, đến bất lực cũng không thể ngừng yêu...
Cả đời cả kiếp...vẫn mãi yêu người...”
Tiếng đàn nhẹ nhàng, giọng hát như kể lại câu chuyện bi thương, mãnh liệt của một cặp uyên ương như Lương Sơn Bá, Trúc Anh Đài. Hơn nữa, nữ tử đang chơi cầm vận bộ y phục trắng, đôi hắc đồng tử như phảng phất thống khổ không nói lên lời. Gương mặt phấn hồng non nớt của thiếu nữ kỳ trổ mã nhượng nhân thấy khó tin khi nữ tử đang thuở thanh xuân tươi đẹp lại có ưu phiền đến nhường này.
Nhưng không thể không nói, đây quả là một màn đào diễm khúc miên(cảnh đẹp nhạc hay)mà.
Khoan, cứ có cảm giác này như cố ý dành cho... Tiểu Bảo đảo mắt sang một lương đình cách không xa thì thấy vị Thái tử nào đó đang nhàn nhạ đọc sách, bên cạnh là bóng lưng Hạ Chương.
Ðại não nhanh chóng đưa ra kết luận: 100% là hoa đào tên Thái tử gây ra.
Biết ngay, nam nhân chỉ diện mạo hơn người chút đã được hàng tá cô nương theo đuổi. Huống hồ Thái tử đẹp như mĩ nhân không ai nhung nhớ mới lạ đó.
Mà, Thái tử ngươi đã làm gì để cô nương kia đau khổ thế? Không lẽ hắn khước từ tình cảm nàng ta? Có thể lắm. Nhưng sao nghe tiếng lòng đau đớn của mĩ nhân ái mộ mình mà họ Hiên Viên kia không bày ra cảm xúc gì vậy? Hắn bị liệt cơ mặt chăng? Ðáng lý trong tiểu thuyết ngôn tình nam chính nghe được nữ chính đau khổ thì sẽ đến ôm nữ chính và xin lỗi chứ, sao nàng thấy tên kia chả có động tác gì vậy? Hay cả hai có máu M và đây là cuộc tình SM chăng?
-“Tiểu thư đừng vậy nữa, người biết là Thái tử...” -Tiếng nha hoàn cất lên cắt đứt suy nghĩ xa chín tầng mây của Tiểu Bảo.
-“Em không hiểu đâu, Thủy Chi. Vì Thần, ta tình nguyện làm thế.” -Nữ tử lắc đầu.
Nha hoàn tên Thủy Chi trong mắt hiện lên bất đắc dĩ: -“Em không muốn thấy tiểu thư đau khổ...”
-“Thủy Chi.” -Nữ tử được gọi tiểu thư lên tiếng cắt ngang. -“Khi em yêu một người bằng cả trái tim thì em sẽ hiểu tâm tình của ta hiện giờ.”
-“Vàng, tiểu thư. Ðã không còn sớm nữa, chúng ta mau hồi phủ thôi.” -Nói rồi hai chủ tử cất bước.
Oa, quả là mĩ nhân mà. Tư thái nhẹ nhàng, dung mạo giai mĩ như tiên nhân hạ phàm. Nàng muốn quen với mỹ nữ này. Được, đã nghĩ phải làm.
Hàn Thiên Như cùng Thủy Chi đang chuẩn bị hồi phủ thì gặp một ‘vật cản đường’.
Thủy Chi bất mãn lên tiếng: -“Ngươi là ai? Sao dám cản đường Quốc công tiểu thư?”
Hàn Thiên Như nhẹ giọng nhắc nhở: -“Thủy Chi, không được vô lễ.” -Sau đó quay sang Tiểu Bảo khẽ cười. -“Thật xin lỗi, nha hoàn tiểu nữ nói năng vô lễ, mong ngài rộng lượng bỏ qua.”
Uuu, mỹ nữ có khác, vừa xinh vừa lễ phép, thế sao Hiên mặt liệt không động lòng nhỉ?
-“Ra là Quốc công tiểu thư. Ngại quá, tiểu nhân mới vào cung không biết đường nên bị lạc, chẳng hay ngài biết đường tới Thái Y Viện không?” -Nàng cười đáp.
-“Vậy sao? Ngài theo ta, ta chuẩn bị xuất cung nên có đi qua Thái Y Viện.”
-“Cảm ơn ngài nhiều.” -Đoạn nàng vừa đi vừa cười nói với Hàn Thiên Như.
-“Ra ngài là thái y riêng của Thần ca, hẳn y thuật của ngài rất cao minh.”
Mỗ nữ nào đó được khen, tâm nở hoa: -“Tiểu thư quá lời.”
Hàn Thiên Như mỉm cười: -“Ngài thật vui tính. Phải rồi, mải nói quên không giới thiệu với ngài. Ta tên Hàn Thiên Như, Quốc công Đại tiểu thư.”
-“Tiểu thư ta còn là thanh mai trúc mã với Thái tử đấy.” -Thủy Chi bên cạnh nói xen vào. Lời vừa dứt, Hàn Thiên Như quay qua trừng nàng ta một cái.
-“Thái y đừng để ý, nha đầu này nói linh tinh thôi.” -Hàn Thiên Như vội giải thích.
-“Không sao. Thú thực tiểu nhân thấy ngài và Thái tử quả là châu liên bích hợp(xứng đôi vừa lứa)mà.”
-“Ngài quá lời rồi.” -Mỹ nữ đỏ mặt kìa, ahihi...
-“Tiểu nhân tên Dạ Lam Bảo, mong ngài sau này...”
-“Ngươi nói ngươi tên là gì?” -Hàn Thiên Như như bị sét đánh, đổi giọng cắt ngang lời nàng.
-“Dạ, Dạ Lam Bảo...” -Mỹ nữ này sao vậy? Tên nàng lạ lắm hả? Quan trọng là sao nàng ta lại dùng ánh mắt căm phẫn, thậm chí thù hận nhìn nàng vậy? Nàng đã đắc tội với nàng ta ư? Không có nha, hôm nay là ngày hai người gặp mặt lần đầu mà...
Như nhận ra nàng đang nhìn mình chằm chằm, Hàn Thiên Như vội dời mắt: -“Ði hết quãng đường này là tới Thái Y Viện. Ta có việc xin đi trước. Cáo từ.”
Ơ, đi nhanh vậy? Nàng muốn làm thân thêm chút nữa a...
--------------------------------------------------------------
-“Thủy Chi, phái ám vệ theo dõi nhất cử nhất động của nhân hồi nãy cho ta.” -Hàn Thiên Như trầm giọng phân phó.
-“Tiểu thư theo dõi một thái y nhỏ làm gì? Người lo tên đó có ý đồ xấu ư?” -Thủy Chi thắc mắc.
-“Em không cần biết, làm theo những gì ta dặn là được.” Một thái y nhỏ sao? Nực cười, là nàng kiếp trước sơ suất, nghĩ rằng một thái y thì có thể làm được gì,
không ngờ tới cuối là chính mình lực bất tòng tâm nhìn nàng ta cùng Thần ca sánh đôi, lưu danh thiên cổ.
Nhưng kiếp này, nàng sẽ cẩn trọng hơn. Dù phải hoành đao đoạt ái* đi nữa nàng cũng phải dành lại Thần. Nàng nói được thì làm được.
(*Ngụ ý: Chiếm đoạt người yêu kẻ khác bằng vũ lực, biện pháp mạnh.)