------------------- Đỉnh Tuyết Sơn -------------------
Trong căn nhà gỗ của Vô Cấu, mùi huyết nhục ngày càng nồng hơn nhượng người sống 13 năm với máu như nàng nhiều phen suýt nôn mửa.
Tên Nhị sư huynh này trúng độc gì bá đạo vậy? Nãy giờ có bao nhiêu chậu máu rồi. Nàng thấy khó hiểu nha, hài tử cổ đại nhiều máu thế sao?
Tiếng rèm châu va vào nhau thu được sự chú ý của Tiểu Tuyết.
-“Sư phụ xong rồi?” -Nàng hỏi.
-“Ừ.” -Vô Cấu cho tay vào nước lạnh rửa. –“Lát nữa Ðại sư huynh con mang thuốc tới, Ảnh Tam đi đón nó. Ta đi băng tuyền một lúc, ta chưa về thì con đãi nó hộ ta.”
-“Dạ.” -Tiểu Tuyết tiễn Vô Cấu đi. Quay lại phòng nằm dài trên bàn, nàng suy ngẫm. Không biết vị sư huynh này thế nào ta? Mong đến lúc gặp quá. Khoé môi nàng khẽ cong, nếu là mĩ nam thì OK. Sau này nàng sẽ bán thông tin mật của hai người cho Fan cuồng họ. Hê hê, khoản thu này lời đó chứ. Hơ~, nàng ngáp ngủ. Cả đêm thức trắng thành ra giờ buồn ngủ... quá... Tiểu Tuyết thiếp đi tự lúc nào.
------------------- Mấy giờ sau----------------------
Nhóm người Ảnh Tam đi tới trước nhà của Vô Cấu.
-“Nhị hoàng tử, tới rồi.” -Ảnh Tam hướng Hiên Viên Vô Thần làm động tác thỉnh.
Hắn gật đầu tỏ ý đã hiểu. “Kéttt”, cánh cửa được mở ra. Ngay khi cửa mở, một mùi huyết nhục nồng đậm ập thẳng lên mũi làm cả ba đồng loạt nhăn mày.
-“Ảnh Tam, kia là ai?” -Hắn (HVVT) lúc này mới chú ý tới cái nhân lạ mặt trong phòng đang ngủ gục trên bàn. Ảnh Lục nương theo tiếng chủ tử mình nhìn sang, tay liền bật kiếm ra khỏi vỏ.
Ảnh Tam cũng rời tầm mắt sang. –“Bẩm, đó là Dương tiểu thư-Dương Lâm Tuyết, đệ tử thứ tư được Vô Cấu Chân Nhân thu nhận vài ngày trước.”
-“Vậy à...” -Hắn lệnh cho Ảnh Lục thu kiếm. –“Cô nương đó là người ở đâu?”
-“Cái này...” -Ảnh Tam lúng túng –“Thuộc hạ vô năng không tra ra được. Thỉnh ngài trách tội.” -Nói xong liền quỳ xuống.
-“Sư phụ không nói?” -Câu hỏi như khẳng định.
-“Dạ.” -Ảnh Tam vẫn cúi đầu.
-“Ðứng lên đi, ta không trách ngươi. Dù sao thì sư phụ thu đồ đệ đều có lý do riêng, người không làm những việc không suy nghĩ trước.”
-“Tạ chủ khoan hồng.” -Ảnh Tam được Ảnh Lục đỡ dậy.
-“Vô Thần đến rồi à?” -Sau lưng vang lên một giọng nam khàn khàn.
-“Sư phụ.” -Hắn hai tay ôm quyền, đầu hơi cúi hướng Vô Cấu hành lễ.
-“Hảo, hảo, quả là đứa nhỏ ngoan. Sao con không vào? Cứ đứng đây mãi sẽ bệnh đó. Mà A Tuyết đâu? Nó không mời khách vào à?” -Vô Cấu bước vào nhà thì thấy Tiểu Tuyết đang ngủ gục trên bàn. -“Trời, ra là ngủ rồi. Ngủ cũng phải về phòng chứ, sao lại ngủ ở đây…”
-“Hử, sư phụ à? Hơ~...” -Tiểu tuyết mơ màng mở mắt ra.
-“Nếu con mệt thì đi nghỉ trước đi.” -Vô Cấu nhấc một cái ghế để đối diện với ông rồi nhìn Hiên Viên Vô Thần như muốn nói ‘Con ngồi đi’. Hắn (HVVT) hiểu ý, gật đầu ngồi xuống.
Lúc này Tiểu Tuyết mới nhìn rõ vị Ðại sư huynh của nàng. Ha, hảo soái! Nói 'cổ đại mĩ nam nhiều như mây' thực chính xác mà. Quả là danh bất hư truyền, đến hài tử còn đẹp hơn minh tinh hiện đại nữa...
-“A Tuyết, con đi đun ít nước nóng đi.” -Vô Cấu quay sang.
-“Vâng.” -Không ngờ nàng có thể mải ngắm trai quên việc, mất mặt quá.
Vô Cấu nhìn thân ảnh nhỏ của nàng khuất dần, gương mặt bỗng ngưng trọng.
-“Ảnh Lục, ngươi đi theo bảo vệ Dương sư muội, còn Ảnh Tam đi bốc thuốc.” -Nhận thấy nét mặt sư phụ mình thay đổi, hắn (HVVT) ra lệnh cho hai người thị vệ tránh đi.
-“Tuân mệnh.” -Hai người thị vệ đồng thanh, lui xuống. Sau khi họ đi, Vô Cấu đưa hắn vào phòng của Thượng Quan Chiến Dã.
-“Độc trong người con sao rồi?“-Trên mặt Vô Cấu hiện lênvẻ lo lắng.
-“Khá ổn. Cô cô đã tạm thời trì hoãn thời gian phát tác.” -Nhìn tới nhân đang nằm trên giường nhịp thở không đều, hắn hỏi -“Sư phụ, Chiến Dã thế nào?”
-“Không nguy hại đến thân thể. Có điều, lần này độc phát tác rất mạnh, không giống những lần trước...”
-”Ngạc phi hạ Bách Liệt Chi Thể.” -Khi nói tới đây, trong đôi mắt hắc thạch lướt qua sát ý.
-”Bách Liệt Chi Thể? Ðó không phải là độc Tây Vực ư? Sao ả có?” -Nghe tới Bách Liệt Chi Thể, Vô Cấu kinh hãi. Đây là một trong những độc dược mạnh nhất bị thất truyền của Trung Nguyên, vì quá nguy hiểm nên các tuyệt thế cao nhân đã hoả thiêu hết đan phương chế tạo. Nhưng không hiểu sao loại cực độc đó đến được Tây Vực, may thay, Tây Vực khó tìm thấy nên giang hồ vẫn chưa có dấu hiệu trở lại của loại độc này. Thật không ngờ một nữ nhân hậu cung mà lại có được thứ nguy hiểm thế.
-”Ngạc phi có quan hệ không minh bạch với một nam nhân Tây Vực.”
-”Ra vậy. Ta sẽ dùng Huyết Băng Quả bài trừ hết Bách Liệt Chi Thể trước. Sau đó sắc thuốc theo đơn Vô Hoa kê mà dùng dần.”
-”Vâng, đồ nhi hiểu...” -Mắt hắn trở về vẻ yên tĩnh, không tia tình cảm như lúc đầu. -”Nghe lén không phải là thói quen tốt đâu, Dương sư muội.”
Nhân đang lén lút Tiểu Tuyết bị doạ, giật mình. Mấy sư huynh này tai dơi sao mà thính lực tốt vậy? Nàng nhẹ chân thế cũng nghe ra. Bị vạch trần trắng trợn, Tiểu Tuyết đành phải đi ra 'đầu thú'...
-”Sư phụ, con nấu nước xong rồi, con mới về, tình cờ nghe được thôi.” -Nàng đầu cúi thấp như hài tử có lỗi.
-”A Tuyết, con đi nghỉ đi, hôm qua con thức trắng đêm mà.” -Vô Cấu xoa đầu nàng.
Tốt quá, không bị phạt. Khoan, không đúng, với tính sư phụ thì sao có thể... Á, sau gáy nàng truyền tới đợt đau đớn, cảnh trước mắt dần mờ rồi tối sầm lại.
-“Ảnh Lục, đưa Dương sư muội về phòng.” -Hắn lạnh nhạt bỏ ra một câu.
-”Vâng.” -Ảnh Lục như cái bóng xuất hiện đem Tiểu Tuyết đi.
-”Người nên giải thíchrõ vì sao thu nhận nữ hài đó làm đồ đệ.” -Hắn ngay cả liếc cũng không nhìn Vô Cấu.
-”À, chuyện này ta chưa thể nói được. Con chỉ cần biết là nó sẽ giúp một trong ba đứa.” -Biết hắn tâm trạng đang không hảo, Vô Cấu cũng không nói nhiều.
Hắn im lặng. Không muốn nói thì thôi, ông ta không nói thì mò mãi cũng chẳng ra.
------------------ Sáng hôm sau ----------------------
Tiểu Tuyết tỉnh dậy. A, đau quá đi. Sư phụ ra tay hảo nặng.
-“Con tỉnh rồi.” -Vô Cấu vác một bó củi lớn về.
-”Sư phụ buổi sáng hảo.” -Nàng nhìn xung quanh một hồi, hỏi. -”Sư phụ, hai vị sư huynh đi về rồi sao?”
-“Hai đứa đó đã về rồi. A Tuyết, giờ ta sẽ dạy con các loại võ công sơ cấp. Từ giờ thời gian nghỉ có thể có hoặc không. Con sẵn sàng chưa?” -Vô Cấu nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, hi vọng con bé sẽ trở thành người cứu bọn chúng. Hai nhân nữa thì Vô Hoa hiện đang giữ một người, người còn lại thì vẫn bặt vô âm tín. Haiz, dù ở đâu thì Thiên Mệnh là không thể tránh khỏi.
-“Đệ tử sẵn sàng rồi.” -Võ công cổ đại, nghe thật là phấn khích mà. Cực khổ thì sao, nàng đã quen với nó từ lâu rồi.Giờ chuyện này đối với nàng, xời muỗi.
Vô Cấu nhìn Tiểu Tuyết một lúc lâu. Haiz, thiên ý quả là điều không thể tránh khỏi…
Trong căn nhà gỗ của Vô Cấu, mùi huyết nhục ngày càng nồng hơn nhượng người sống 13 năm với máu như nàng nhiều phen suýt nôn mửa.
Tên Nhị sư huynh này trúng độc gì bá đạo vậy? Nãy giờ có bao nhiêu chậu máu rồi. Nàng thấy khó hiểu nha, hài tử cổ đại nhiều máu thế sao?
Tiếng rèm châu va vào nhau thu được sự chú ý của Tiểu Tuyết.
-“Sư phụ xong rồi?” -Nàng hỏi.
-“Ừ.” -Vô Cấu cho tay vào nước lạnh rửa. –“Lát nữa Ðại sư huynh con mang thuốc tới, Ảnh Tam đi đón nó. Ta đi băng tuyền một lúc, ta chưa về thì con đãi nó hộ ta.”
-“Dạ.” -Tiểu Tuyết tiễn Vô Cấu đi. Quay lại phòng nằm dài trên bàn, nàng suy ngẫm. Không biết vị sư huynh này thế nào ta? Mong đến lúc gặp quá. Khoé môi nàng khẽ cong, nếu là mĩ nam thì OK. Sau này nàng sẽ bán thông tin mật của hai người cho Fan cuồng họ. Hê hê, khoản thu này lời đó chứ. Hơ~, nàng ngáp ngủ. Cả đêm thức trắng thành ra giờ buồn ngủ... quá... Tiểu Tuyết thiếp đi tự lúc nào.
------------------- Mấy giờ sau----------------------
Nhóm người Ảnh Tam đi tới trước nhà của Vô Cấu.
-“Nhị hoàng tử, tới rồi.” -Ảnh Tam hướng Hiên Viên Vô Thần làm động tác thỉnh.
Hắn gật đầu tỏ ý đã hiểu. “Kéttt”, cánh cửa được mở ra. Ngay khi cửa mở, một mùi huyết nhục nồng đậm ập thẳng lên mũi làm cả ba đồng loạt nhăn mày.
-“Ảnh Tam, kia là ai?” -Hắn (HVVT) lúc này mới chú ý tới cái nhân lạ mặt trong phòng đang ngủ gục trên bàn. Ảnh Lục nương theo tiếng chủ tử mình nhìn sang, tay liền bật kiếm ra khỏi vỏ.
Ảnh Tam cũng rời tầm mắt sang. –“Bẩm, đó là Dương tiểu thư-Dương Lâm Tuyết, đệ tử thứ tư được Vô Cấu Chân Nhân thu nhận vài ngày trước.”
-“Vậy à...” -Hắn lệnh cho Ảnh Lục thu kiếm. –“Cô nương đó là người ở đâu?”
-“Cái này...” -Ảnh Tam lúng túng –“Thuộc hạ vô năng không tra ra được. Thỉnh ngài trách tội.” -Nói xong liền quỳ xuống.
-“Sư phụ không nói?” -Câu hỏi như khẳng định.
-“Dạ.” -Ảnh Tam vẫn cúi đầu.
-“Ðứng lên đi, ta không trách ngươi. Dù sao thì sư phụ thu đồ đệ đều có lý do riêng, người không làm những việc không suy nghĩ trước.”
-“Tạ chủ khoan hồng.” -Ảnh Tam được Ảnh Lục đỡ dậy.
-“Vô Thần đến rồi à?” -Sau lưng vang lên một giọng nam khàn khàn.
-“Sư phụ.” -Hắn hai tay ôm quyền, đầu hơi cúi hướng Vô Cấu hành lễ.
-“Hảo, hảo, quả là đứa nhỏ ngoan. Sao con không vào? Cứ đứng đây mãi sẽ bệnh đó. Mà A Tuyết đâu? Nó không mời khách vào à?” -Vô Cấu bước vào nhà thì thấy Tiểu Tuyết đang ngủ gục trên bàn. -“Trời, ra là ngủ rồi. Ngủ cũng phải về phòng chứ, sao lại ngủ ở đây…”
-“Hử, sư phụ à? Hơ~...” -Tiểu tuyết mơ màng mở mắt ra.
-“Nếu con mệt thì đi nghỉ trước đi.” -Vô Cấu nhấc một cái ghế để đối diện với ông rồi nhìn Hiên Viên Vô Thần như muốn nói ‘Con ngồi đi’. Hắn (HVVT) hiểu ý, gật đầu ngồi xuống.
Lúc này Tiểu Tuyết mới nhìn rõ vị Ðại sư huynh của nàng. Ha, hảo soái! Nói 'cổ đại mĩ nam nhiều như mây' thực chính xác mà. Quả là danh bất hư truyền, đến hài tử còn đẹp hơn minh tinh hiện đại nữa...
-“A Tuyết, con đi đun ít nước nóng đi.” -Vô Cấu quay sang.
-“Vâng.” -Không ngờ nàng có thể mải ngắm trai quên việc, mất mặt quá.
Vô Cấu nhìn thân ảnh nhỏ của nàng khuất dần, gương mặt bỗng ngưng trọng.
-“Ảnh Lục, ngươi đi theo bảo vệ Dương sư muội, còn Ảnh Tam đi bốc thuốc.” -Nhận thấy nét mặt sư phụ mình thay đổi, hắn (HVVT) ra lệnh cho hai người thị vệ tránh đi.
-“Tuân mệnh.” -Hai người thị vệ đồng thanh, lui xuống. Sau khi họ đi, Vô Cấu đưa hắn vào phòng của Thượng Quan Chiến Dã.
-“Độc trong người con sao rồi?“-Trên mặt Vô Cấu hiện lênvẻ lo lắng.
-“Khá ổn. Cô cô đã tạm thời trì hoãn thời gian phát tác.” -Nhìn tới nhân đang nằm trên giường nhịp thở không đều, hắn hỏi -“Sư phụ, Chiến Dã thế nào?”
-“Không nguy hại đến thân thể. Có điều, lần này độc phát tác rất mạnh, không giống những lần trước...”
-”Ngạc phi hạ Bách Liệt Chi Thể.” -Khi nói tới đây, trong đôi mắt hắc thạch lướt qua sát ý.
-”Bách Liệt Chi Thể? Ðó không phải là độc Tây Vực ư? Sao ả có?” -Nghe tới Bách Liệt Chi Thể, Vô Cấu kinh hãi. Đây là một trong những độc dược mạnh nhất bị thất truyền của Trung Nguyên, vì quá nguy hiểm nên các tuyệt thế cao nhân đã hoả thiêu hết đan phương chế tạo. Nhưng không hiểu sao loại cực độc đó đến được Tây Vực, may thay, Tây Vực khó tìm thấy nên giang hồ vẫn chưa có dấu hiệu trở lại của loại độc này. Thật không ngờ một nữ nhân hậu cung mà lại có được thứ nguy hiểm thế.
-”Ngạc phi có quan hệ không minh bạch với một nam nhân Tây Vực.”
-”Ra vậy. Ta sẽ dùng Huyết Băng Quả bài trừ hết Bách Liệt Chi Thể trước. Sau đó sắc thuốc theo đơn Vô Hoa kê mà dùng dần.”
-”Vâng, đồ nhi hiểu...” -Mắt hắn trở về vẻ yên tĩnh, không tia tình cảm như lúc đầu. -”Nghe lén không phải là thói quen tốt đâu, Dương sư muội.”
Nhân đang lén lút Tiểu Tuyết bị doạ, giật mình. Mấy sư huynh này tai dơi sao mà thính lực tốt vậy? Nàng nhẹ chân thế cũng nghe ra. Bị vạch trần trắng trợn, Tiểu Tuyết đành phải đi ra 'đầu thú'...
-”Sư phụ, con nấu nước xong rồi, con mới về, tình cờ nghe được thôi.” -Nàng đầu cúi thấp như hài tử có lỗi.
-”A Tuyết, con đi nghỉ đi, hôm qua con thức trắng đêm mà.” -Vô Cấu xoa đầu nàng.
Tốt quá, không bị phạt. Khoan, không đúng, với tính sư phụ thì sao có thể... Á, sau gáy nàng truyền tới đợt đau đớn, cảnh trước mắt dần mờ rồi tối sầm lại.
-“Ảnh Lục, đưa Dương sư muội về phòng.” -Hắn lạnh nhạt bỏ ra một câu.
-”Vâng.” -Ảnh Lục như cái bóng xuất hiện đem Tiểu Tuyết đi.
-”Người nên giải thíchrõ vì sao thu nhận nữ hài đó làm đồ đệ.” -Hắn ngay cả liếc cũng không nhìn Vô Cấu.
-”À, chuyện này ta chưa thể nói được. Con chỉ cần biết là nó sẽ giúp một trong ba đứa.” -Biết hắn tâm trạng đang không hảo, Vô Cấu cũng không nói nhiều.
Hắn im lặng. Không muốn nói thì thôi, ông ta không nói thì mò mãi cũng chẳng ra.
------------------ Sáng hôm sau ----------------------
Tiểu Tuyết tỉnh dậy. A, đau quá đi. Sư phụ ra tay hảo nặng.
-“Con tỉnh rồi.” -Vô Cấu vác một bó củi lớn về.
-”Sư phụ buổi sáng hảo.” -Nàng nhìn xung quanh một hồi, hỏi. -”Sư phụ, hai vị sư huynh đi về rồi sao?”
-“Hai đứa đó đã về rồi. A Tuyết, giờ ta sẽ dạy con các loại võ công sơ cấp. Từ giờ thời gian nghỉ có thể có hoặc không. Con sẵn sàng chưa?” -Vô Cấu nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, hi vọng con bé sẽ trở thành người cứu bọn chúng. Hai nhân nữa thì Vô Hoa hiện đang giữ một người, người còn lại thì vẫn bặt vô âm tín. Haiz, dù ở đâu thì Thiên Mệnh là không thể tránh khỏi.
-“Đệ tử sẵn sàng rồi.” -Võ công cổ đại, nghe thật là phấn khích mà. Cực khổ thì sao, nàng đã quen với nó từ lâu rồi.Giờ chuyện này đối với nàng, xời muỗi.
Vô Cấu nhìn Tiểu Tuyết một lúc lâu. Haiz, thiên ý quả là điều không thể tránh khỏi…