Diệp Tử vẫn đang vướng mắc chuyện tính hướng của em họ.
Bên này, 5 người kia cũng đã bùng nổ rồi.
Tiếc là cậu không nhìn thấy được.
Nha Nha Nha Nha Nha: FML, đây mới là tình yêu chân chính a.
Roi Da Khỏa Thân: Tuôi muốn tự đào tạo lại bản thân ╰╯
Áo Giáp Nhập Trận: Tuôi không tin! Đây hông phải sự thật! Đám cuồng đại thần chúng ta.. bây giờ đã được thăng cấp thành nhóm biến thái ồi!! Ai véo tuôi một cái đi, đây là thật sao.
Tiêu Tiêu:…………
– thao!
An Ninh vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, nghĩ không ra rốt cuộc Kiến Phùng Sáp Côn là trai hay gái.
Nhạc chuông tin nhắn vang lên, đó là một đoạn cao trào trong bài hát của An Liễu. An Ninh phục hồi tinh thần nhìn về phía điện thoại.
Quy Ẩm: Em cứ như vậy bỏ tôi lại một mình sao? Tiểu Phong?
[A! Quên mất!]
Quy Ẩm đã triệu hồi An Ninh trở về thành công.
Hà Liễu Triêu Phong: A, xin lỗi, vừa rồi có chút việc.
Quy Ẩm: Không sao, (^^) tới YY đi, tôi hát cho em nghe.
Hà Liễu Triêu Phong: Được -v-
Nhoáng cái đã đến ngày phát hành.
Đây là bộ kịch truyền thanh đầu tiên được phát ra của An Ninh – Có một vai trò rất quan trọng.
Đối với cậu mà nói, đây là kinh nghiệm vô cùng quý báu. Mặc dù so với dự đoán của An Liễu, bộ kịch lần này ra mắt chậm hơn một tháng, thế nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới mong đợi của An Ninh với nó.
Nhìn banner xuất hiện trên một diễn đàn hường phấn, nhìn bình luận mỗi lúc một tăng, xem các em gái khen banner rất đẹp, tim cậu đập lại thêm rộn ràng.
Dã Cúc: Phong tiểu thụ, anh trèo tường a..
– http//xxxxxxxx. xxxxxxx. com107, xem từ lâu 156 đến 259 trước đi..
An Ninh mở đường link Dã Cúc vừa gửi ra.
Thoạt đầu topic chỉ nói về kịch bg rồi thảo luận chuyện ngoại tình. Ngay sau đó lâu 107 đưa tin hôm nay phát hành , đồng thời nói đến cp Quy Ẩm và Hà Liễu Triêu Phong trong thời gian gần đây.
Thế nhưng từ lâu 156 trở đi bắt đầu nảy sinh một tình huống.
An Ninh sau khi xem xong tổng kết lại một chút.
Tình huống khá phức tạp, đầu tiên chỉ nói về cp, sau đó hình tượng Hà Liễu Triêu Phong dần bị bôi nhọ, hơn nữa càng ngày càng gay gắt hơn. Thế nhưng sự tình chỉ bắt đầu khi xuất hiện thêm một người trung gian. Người đó tự xưng là bạn gái Hà Liễu Triêu Phong ngoài đời thực, giọng nói bất thiện nói Quy Ẩm và Hà Liễu Triêu Phong không có JQ, còn nói đám não tàn kia không nên ồn ào.
An Liễu có bạn gái sao?
Em ấy từng có ba người bạn gái, thế nhưng đấy là chuyện từ mấy năm trước.
Vậy “bạn gái” kia là ai vậy. An Ninh nhìn tên người kia, mở nhóm ‘chân ái hường phấn’ lên. Nhìn tên Tiêu Tiêu nghĩ thầm [ Sẽ không trùng hợp như vậy chứ.]
Quy Ẩm: Em có bạn gái sao?
Hà Liễu Triêu Phong: ………
– không có.. sao vậy?
An Ninh có chút thấp thỏm, Quy Ẩm đọc bài post kia rồi sao?
Quy Ẩm: [hình ảnh], nhìn đi.
Đó là ảnh chụp màn hình.
Tiêu Tiêu: Quy Ẩm, anh thật tâm thích “Hà Liễu Triêu Phong” sao? Anh muốn ở cùng anh ấy?
Quy Ẩm: Đúng, tôi thích em ấy, muốn ở cùng em ấy, tôi đang theo đuổi em ấy.
Tiêu Tiêu: ……..
Tiêu Tiêu: Mời anh tránh xa anh ấy, đấy là bạn trai tôi. Chúng tôi đã quen nhau 4 năm rồi, sang năm dự định sẽ kết hôn. Anh ấy là trai thẳng, anh còn quấy rầy sẽ khiến anh ấy bị bối rối.
Quy Ẩm: Nếu quả thật là như vậy, tôi sẽ không quấy rầy em ấy nữa, chỉ là, cô nói cô là bạn gái em ấy sao? Thế nhưng em ấy chưa từng nhắc đến cô.
Tiêu Tiêu: Tôi có chứng cứ. Anh đừng quấy rầy anh ấy nữa.
Tiêu Tiêu [hình ảnh]
Ảnh đã bị cắt, chỉ để lại một đường viền nhỏ. Thế nhưng cái này đã không còn quan trọng nữa.
Khiến An Ninh để ý, chính là câu, tôi thích em ấy, tôi đang theo đuổi em ấykia. An Ninh không khỏi hoảng loạn.
Hà Liễu Triêu Phong: Tôi có chút việc, out trước!
An Ninh khẩn trương tắt máy tính, vội vã chui vào trong chăn.
[A..! Anh ấy… thực sự thích An Liễu.. thực sự thích em ấy.] Nghĩ đến đây ngực cậu không khỏi nhói đau [Nếu như mình là An Liễu thì tốt biết bao, thật sẽ tốt biết bao. Cho dù phải chết, dù phải chết sớm…] An Ninh không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì, cậu cuộn tròn người lại, dùng chiếc chăn dày cộm bao lấy chính mình.
Nhạc chuông tin nhắn vang lên.
An Ninh ngây người một lúc.
Không cần nghĩ cậu cũng đoán ra tin nhắn này là của ai. An Ninh không nhịn được, nhẹ nhàng cầm chiếc di động kia lên.
Quy Ẩm: Tiểu Phong, chúng ta gặp mặt đi.
…
An Ninh nhìn điện thoại di động, đầu ngón tay siết chặt dần trở nên trắng bệch.
Văn Nhất Minh thấm thỏm nhìn màn hình điện thoại, tựa như có khả năng nhìn ra câu trả lời của cậu.
Điện thoại di động vang lên. Văn Nhất Minh khẩn trương mở ra xem. Bên trong chỉ có duy nhất một chữ cùng một dấu chấm. [Được]. Văn Nhất Minh hưng phấn ngã xuống giường, ôm chăn lăn qua lăn lại mấy vòng.
[Chỉ một lần thôi, Tiểu Liễu, chỉ một lần thôi. Để anh chủ động làm thế thân của em một lần, để anh gặp mặt người ấy một lần. Một lần thôi là tốt rồi.]
Thành phố nơi Văn Nhất Minh làm việc và thành phố An Ninh ở cách nhau gần vô cùng. Lúc Quy Ẩm hỏi chỗ ở của An Ninh anh mới biết.
Sáng hôm sau, Văn Nhất Minh không chờ được nữa, dậy thật sớm tỉ mỉ chọn trang phục, lái xe tới Lâm Thành.
Lúc An Ninh nhận được tin nhắn Văn Nhất Minh nói đã tới trung tâm thành phố, cậu không khỏi hoảng sợ.
Cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Không trâu bắt chó đi cày vậy, An Ninh lấy ra bộ quần áo mới treo trong tủ. Để lại một tờ giấy, liền xuất môn.
Mẹ nghe được tiếng mở cửa, khẩn trương chạy ra, “Tiểu An, con muốn đi đâu vậy?” Tuy rằng hiện tại An Ninh đã có thể một mình ra ngoài mua đồ thành công, thế nhưng mẹ vẫn lo lắng cho cậu.
An Ninh khẽ cười một chút, sau đó chạy ra ngoài.
Mẹ nhìn thấy tờ giấy trên bàn cậu để lại.
[Con đi gặp một người bạn ở trung tâm thành phố. Mẹ yên tâm]
Bạn …?
“Tiểu An nó … có bạn?” Mẹ cậu vừa mừng vừa lo gọi cho chồng mình.
Cha An Ninh biết được con trai ra ngoài gặp bạn thì nói “Yên tâm đi, ở trung tâm thành phố phải không, anh liền qua đó, anh sẽ bảo vệ con trai chúng ta.”
Mẹ An Ninh lo lắng dặn dò: “Đừng để bị phát hiện.”
“Ừ, mình yên tâm.”
Bà cúp điện thoại, ngây người nhìn tờ giấy.
“Tiểu Liễu… cảm ơn cháu.”
An Ninh chạy tới trung tâm thành phố, lấy điện thoại gửi cho Quy Ẩm một tin nhắn.
[Tôi đến rồi, anh ở đâu?]
[Cây cột thứ ba của lâu đài thế kỷ, mặc đồ đen đeo cavat trắng. Trong tay cầm một bó hồng ^^]
Một thân ảnh cao ngất.
An Ninh có chút khẩn trương. Chậm chạp không dám cất bước.
Văn Nhất Minh chỉnh sửa bó hồng trong tay, cũng khẩn trương đợi “Tiểu Phong” đến.
Một đôi giày thể thao màu trắng dừng lại trước mắt anh. Tim Văn Nhất Minh đập mạnh một cái, chậm rãi ngẩng lên nhìn. Một cậu bé đứng trước mặt anh, một thân y phục thuần trắng, mái tóc nâu mỏng. Cậu bé cúi đầu nghịch chiếc điện thoại trong tay. Văn Nhất Minh có chút nghi hoặc nhìn cậu.
Lập tức cậu bé nâng đôi mắt xinh đẹp lên nhìn anh. Cậu giơ chiếc điện thoại trong tay lên trước mặt anh, màn hình hiện một hàng chữ.
[Xin chào, là Quy Ẩm sao? Em là Hà Liễu Triêu Phong.]
Cả người Văn Nhất Minh thoáng chút đóng băng.
An Ninh mượn cớ nói mình bị cảm, hiện tại không thể nói được
Anh chỉ khẽ cười cười, biểu thị không sao cả.
[Em là An Ninh]. An Ninh viết mấy chữ như vậy, lập tức bôi đỏ từ “Ninh”, đổi thành “Em là An Liễu” rồi đưa Văn Nhất Minh xem.
“Văn Nhất Minh”. Thanh âm anh mang theo chút lạnh lùng, không giống như khi online.
[Bây giờ làm gì?] An Ninh hỏi.
Văn Nhất Minh đưa bó hoa cho An Ninh, An Ninh có chút đỏ mặt nhưng vẫn nhận lấy. “Trước tiên đi ăn đi, tôi đã đặt bàn trong khách sạn rồi.”
An Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Theo Văn Nhất Minh tới khách sạn.
Hai người ăn cơm xong thì đi xem phim, tiếp đó cùng đi dạo trong viên, ngồi trên ghế cho bồ câu ăn. Văn Nhất Minh nói còn có việc, buổi chiều liền đi về.
An Ninh mang theo tâm tình hạnh phúc ngọt ngào trở về nhà.
Cha cậu không lâu sau cũng đã trở về.
An Ninh chạy về phòng lên mạng. Cha mẹ cậu ở trong phòng khách cùng nhau nói chuyện phiếm.
An Ninh nghĩ, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong mấy năm nay của cậu. Thế nhưng, hạnh phúc duy trì chẳng được bao lâu.. đột nhiên, tất cả liền thay đổi.
Mẹ An Ninh nửa đêm thấy phòng con mình vẫn sáng đèn, không biết là nên vui mừng hay lo lắng. Bà nhìn sang chồng mình đang ngủ say, nhẹ nhàng thở dài.
Mãi đến lúc trời sáng, An Ninh mới tắt máy tính lên giường nằm, chỉ là, làm thế nào cũng không ngủ được.
An Ninh cảm thấy trái tim mình đang kịch liệt đập rộn. Sử dụng tài khoản Diệp Tử nói chuyện cùng cái bạn đạo diễn kia đem lại cho cậu một cảm giác hoàn toàn mới. Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, tựa như bản thân mình đã có dũng khí, như đã có thể khắc chế chướng ngại kia. Giống như cậu đã có thể bước qua cánh cửa đi ra bên ngoài. Thứ cảm giác kì diệu này khiến cậu hưng phấn không thôi, thậm chí quên mất thân thể mình không trọn vẹn, quên mất mình từng e ngại xuất môn. Trong lòng cậu nảy lên khát vọng mãnh liệt, cậu muốn đi ra khỏi cửa, muốn thử nhìn ngắm những người khác.
Loại xung động này kéo sang ngày hôm sau, An Ninh vẫn không ngủ, chỉ nằm im trên giường. Nghe được tiếng mẹ đang làm cơm, tiếng mẹ nhờ cha cậu ra ngoài mua hộ túi muối.
Ôm tâm tình thấp thỏm, An Ninh ra khỏi phòng, kéo góc áo cha đang đi giày.
Cha quay đầu thấy An Ninh, ánh mắt có chút mong ngóng, không khỏi nghi hoặc.
An Ninh lấy giấy bút ra, lo lắng viết xuống vài từ [Cha, có thể để con đi mua được không?] đưa cho cha cậu. Đưa xong rồi cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn ông.
Cha An Ninh kinh ngạc nhìn chữ trên tờ giấy, không thể tin nổi quay sang về phía mẹ cậu, mẹ cũng nhìn cậu đầy nghi hoặc.
Cha sờ sờ đầu An Ninh, có chút lo lắng đưa tiền cho cậu, đồng thời dặn dò vị trí siêu thị, hỏi cậu có muốn ông đi cùng không. An Ninh khéo léo lắc đầu, chỉ khẽ mỉm cười một chút.
Mẹ không dám tin nhìn cậu. Chiếc muôi trong tay rơi xuống nồi.
Bà lấy tay che miệng mình, nước mắt cứ thế lăn dài xuống, lo lắng con trai nghe được thanh âm của mình, bà vội vã chạy đến bên góc tường, cả người yếu ớt trượt dần xuống.
Thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cha An Ninh đi tới bên vợ mình, ôm lấy bờ vai đang run rẩy của bà.
Hai người khóc không thành tiếng.
Mẹ lo lắng cậu ra ngoài một mình, vội giục cha cậu đi theo sau.
Lúc trở về, An Ninh hai tay trống không, có chút mất mát cúi đầu xuống.
Mẹ xoa đầu an ủi An Ninh, nhẹ nhàng ôm lấy con trai mình. “Không sao cả, không sao cả, lần sau nhất định con sẽ làm được.” Mẹ dỗ dành An Ninh, ”Từ từ rồi sẽ tốt lên, Tiểu Ninh, từ từ rồi sẽ khỏe?”
An Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu ngẩng đầu cười cười. Chí ít cậu cũng có thể ra khỏi nhà, thậm chí cậu còn tới siêu thị nữa. Chỉ là, chỉ là cậu không quen giao lưu cùng người khác. Cậu nắm chặt tờ giấy trong tay [Lần sau nhất định mình sẽ làm được…]
Cả ngày hôm đó Hà Liễu Triêu Phong không xuất hiện. Văn Nhất Minh có chút lo lắng bất an. Một ngày một đêm không online là chuyện rất bình thường, chính bản thân anh cũng từng rất lâu không lên mạng đấy thôi.
Thế nhưng, trong lòng vẫn không ngừng lo nghĩ.
Chỉ là một ngày không được gặp thôi mà..
An Ninh ngủ đến giờ mới dậy. Sinh hoạt bắt đầu trở nên không có quy luật, nhưng cuộc sống thế này khiến An Ninh cảm thấy mới lạ không gì sánh được.
An Ninh mở máy tính ra, không đăng nhập QQ của Hà Liễu Triêu Phong, mà trước tiên xem xong kịch bản rồi dựa theo tóm lược của đạo diễn và cảm nhận của mình để vẽ phác thảo.
Sau đó liền online bằng nick Diệp Tử.
Tiểu Châu không có ở đó, chỉ có Tịch Mịch. Diệp Tử đem bản phác thảo gửi cho Tịch Mịch xem. Tịch Mịch nói ra vài ý kiến của mình, An Ninh cũng không cảm thấy phiền phức, rất nhanh chỉnh lại rồi gửi qua cho Tịch Mịch. Sau hai lần sửa, Tịch Mịch nghĩ ổn rồi, chỉ cần chờ Tiểu Trư nữa là xong.
Sau đó không lâu, nick QQ Tiểu Châu sáng lên.
An Ninh sau này biết được, Tiểu Châu vốn đang ở nước ngoài cho nên lệch múi giờ với mình. Trước đó vì thúc giục Hà Liễu Triêu Phong giao âm nên mới phải phối hợp với thời gian của cậu mà onl.
Em họ là một người rất lợi hại, điểm này An Ninh biết từ khi mới bắt đầu.
Gửi bản vẽ phác thảo cho Kế Hoạch liền được thông qua.
Vì vậy An Ninh vui vẻ hoàn thành nốt bước cuối cùng. Banner đầu tiên của An Ninh mất tiếng để hoàn thành.
Tiểu Châu và Tịch Mịch không thể tin được tốc độ của Diệp Tử. tiếng không ngắn, thế nhưng làm trang trí, rạng sáng ngày thứ gia nhập tổ kịch, hôm sau rạng sáng ngày thứ đã nộp banner rồi.
Tốc độ như này, Tiểu Châu và Tịch Mịch lâu rồi không thấy qua. Trang trí này chất lượng cùng tốc độ rất tốt, quả thực giống như nhặt được bảo bối.
Châu Quang Bảo Khí: Diệp Tử! Diệp Tử! Diệp Tử! Diệp Tử! cậu có ở trong xã đoàn nào hông?
Diệp Tử: Không có.
Châu Quang Bảo Khí: Tới xã đoàn của tụi tuôi đi!
Diệp Tử: Cái kia, Quy Ẩm ở trong xã đoàn nào vậy?
Chuyện này đúng là An Ninh chưa tửng hỏi qua.
Châu Quang Bảo Khí: ………….
– anh ấy thuộc về tự do, vẫn chưa gia nhập xã đoàn nào. Thế nhưng anh ấy thường xuyên tới làm mấy dự án bên xã đoàn bọn tuôi.
– tới xã đoàn của bọn tuôi đi! Cậu yên tâm, xã đoàn chỉ có thể tham gia một cái, thế nhưng công việc và xã đoàn không liên hệ.
Diệp Tử: A, vậy phải không? Thế Hà Liễu Triêu Phong ở xã đoàn nào cậu biết không?
Châu Quang Bảo Khí: ………
– Grand Stanford!!!
– anh ấy ở ngay đây a!!!!!
Diệp Tử: A? Là như vậy?
Châu Quang Bảo Khí: Đến đây đi đến đây đi Hà Liệu Triêu Phong ở xã đoàn chúng ta a sau đó cậu có thể vì anh ấy mà vẽ thật nhiều banner a
An Ninh vốn không muốn gia nhập xã đoàn, chỉ cần có thể vẽ banner cho kịch của Quy Ẩm là tốt rốt. Thế những nghĩ đi rồi lại nghĩ lại, chẳng tới một năm nữa Hà Liễu Triêu Phong sẽ rời khỏi võng phối. An Liễu cũng đã nói, không muốn bọn nhỏ thương tâm, thế nên cậu muốn vì em ấy mà bồi thường chút gì đó. Tuy rằng cậu biết rõ việc này vốn chẳng liên quan tới mình.
Diệp Tử: Được rồi.
Châu Quang Bảo Khí: Thật sao? Được ()/ Để tuôi kéo cậu vào xã đoàn.
An Ninh nhìn đã hơn giờ, có chút mệt mỏi định ngủ một giấc, liền đồng ý gia nhập nhóm, và nói chào với Tiểu Châu.
[Kế Hoạch] Châu Quang Bảo Khí: Tuôi kéo được một trang trí rất tuyệt về nha! Mau tới khen tuôi đi
[Đại Nhãn] Mát Mẻ: em gái trang trí? Ở đâu ở đâu?
[Kế Hoạch] Châu Quang Bảo Khí: Đi ngủ rồi, cơ mà để tuôi gửi banner mới cho Đẹp muốn chết [hình ảnh]
[Trang Trí] Nha Nha Nha Nha Nha Nha: ps?
[Kế Hoạch] Châu Quang Bảo Khí: Đều hông phải nha, là tự-tay-vẽ đó
[Trang Trí] Anger: Cướp chén cơm tuôi rồi a!
[Kế Hoạch] Châu Quang Bảo Khí: Yên tâm đi, bé ấy hướng về Tiểu Triêu Phong nhà chúng ta thôi
[Trang Trí] Nha Nha Nha Nha Nha Nha: …………….
[Kế Hoạch] Tịch Mịch Bất Tịch Minh: Tiểu Châu mau ra đây, qua nói chuyện riêng đi
Tiểu Châu bị Tịch Mịch gọi đi rồi, xã đoàn buôn chuyện một chút về em gái trang trí thần bí, sau đó tiếp tục chiến đấu ở mấy chiến trường khác, cuối cùng kéo qua mấy diễn đàn phấn hồng, triệt để bỏ qua để tài của trang trí viên mới.
Thế nhưng Tiểu Diệp Tử lại bị Nha Nha Nha Nha Nha Nha nhớ kỹ.
Gửi từ trò chuyện nhóm [Trang Trí] Nha Nha Nha Nha Nha Nha: Thiên vương đắp địa hổ (╰╯)
Diệp Tử: …….?
Ngày hôm sau An Ninh mở QQ Diệp Tử ra liền thấy câu nói không thể giải thích trên.
[Trang Trí] Nha Nha Nha Nha Nha Nha: Nghe nói cậu là vì Hà Liễu Triêu Phong mà tới xã đoàn?
Diệp Tử: Ừm, đúng vậy.
Hẳn là như vậy đi. Dù sao cũng vì em ấy mà đồng ý gia nhập.
An Ninh mở QQ Hà Liễu Triêu Phong lên. Thanh âm “la la la li la” liền vang lên.
Cậu mở cửa sổ nói chuyện của Quy Ẩm lên.
Quy Ẩm: Tiểu Phong.
– không onl sao?
– còn chưa lên?
– Tiểu Phong
– vẫn chưa lên sao?
– Tiểu Phong cậu ở đâu?
– chờ hồi âm.
– Tiểu Phong.. Không có cậu tôi rất cô đơn..
– Tiểu Phong
– …….
Gần như mỗi tiếng lại có một tin nhắn.
An Ninh không biết mình nên cao hứng hay đau lòng.
[Có người đang chờ mi hồi âm kìa, có người ở bên kia internet chờ mi kìa] [Mi, cũng không phải người ấy đợi “mi”]
Hà Liễu Triêu Phong: Tôi đây, xin lỗi, ngày hôm qua có chút việc.
Quy Ẩm: Tiểu Phong, tôi muốn em.
Mặt An Ninh nóng ran lên [Muốn.. là nhớ mình? Không, cũng không phải là mình..] An Ninh khẽ lay động, rơi vào miên man suy nghĩ.
Quy Ẩm: Tiểu Phong, chúng ta trao đổi số điện thoại đi.
Như có chậu nước lạnh rớt xuống.
Điện thoại..
Hà Liễu Triêu Phong…
Quy Ẩm: , đây là số tôi.
An Ninh không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể đưa số di động của mình. Số điện thoại kia chỉ bố mẹ cậu mới biết. An Ninh nhập số điện thoại của Quy Ẩm vào, lưu lại. Sau đó gửi đi một tin nhắn.
Cũng may là bên kia gửi lại một tin nhắn chứ không trực tiếp gọi lại. An Ninh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nha Nha Nha Nha Nha mời bạn gia nhập nhóm (Bên Phong Thụ suốt đời)
An Ninh có chút kinh ngạc, cô bé này mời Diệp Tử vào nhóm kia làm gì? Chẳng lẽ là nhóm trang trí.
Nick này cũng không phải Hà Liễu Triêu Phong, không cần cân nhắc hành động, An Ninh liền không do dự nhấn đồng ý.
Nha Nha Nha Nha Nha: Các đồng chí! Có chiến hữu mới gia nhập!
Áo Giáp Nhập Trận: Người này gia nhập xã đoàn vì Phong thụ?
Nha Nha Nha Nha Nha: Đúng ồi (^ω^)
Roi Da Khỏa Thân: Xin chào xin chào! Đây là nhóm ‘chân ái hường phấn’ cuồng Hà Liễu Triêu Phong a
Diệp Tử: Mọi người khỏe.
Áo Giáp Nhập Trận: tới đây, mau mau trả lời nào!
– Phong Thụ sinh ngày mấy tháng mấy?
Diệp Tử: Hửh, hỏi tôi sao?
Áo Giáp Nhập Trận: Đương nhiên (╰╯).
Diệp Tử không biết tại sao mình lại bị phán rằng cuồng Hà Liễu Triêu Phong. Cậu có một vấn đề muốn hỏi..
Diệp Tử: Cái kia, trước tiên trả lời tôi một câu được không?
– nhóm này, vì sao chỉ có người?
Áo Giáp Nhập Trận: …….
Roi Da Khỏa Thân: ……
Nha Nha Nha Nha Nha: ….
Áo Giáp Nhập Trận: …….bởi vì tụi tuôi là fan chân chính. Mau trả lời..
Diệp Tử:…………
– giờ phút ngày tháng năm
Áo Giáp Nhập Trận:!
Nha Nha Nha Nha Nha:!
Roi Da Khỏa Thân:!
Tiêu Tiêu:!
Diệp Tử: Làm sao vậy?
Trong tài liệu viết như vậy a.
Diệp Tử: Không sai mà. giờ phút ngày tháng năm
– giới tính nam.
– thích hát, chơi bóng, phối âm.
– từng yêu người.
– tính hướng: yêu người khác phái…?
Vậy Kiến Phùng Sáp Côn… là con gái sao? Cậu nhớ là đã từng nghe kịch của người này rồi mà.. là giọng nam trầm đục.. Hay là.. đã từng yêu người khác phái. Hay là.. hình như trong giới võng phối này có cái gọi là.. nữ giả giọng nam.. là vậy sao ….