Tô Tố cuối cùng cũng nhận thức sâu sắc được điểm này, tận mắt thấy anh ta có thể đuổi được 3 chiếc xe taxi, hét dọa được 6 xe mazda, nuốt nước bọt, Tô Tố cuối cùng đành quyết định đối mặt với vẻ mặt nghiêm hình bức cung của đồng chí Chân Phiên Chấp.
“Tên của em ?”
“Họ Nghê tên Khiết Khiết.”
Xin đừng hỏi họ tên của tôi, cái câu chuyện ô long mất mặt ấy, hãy để nó chôn vùi sâu trong kí ức đi. Trái tim họ Tô nào đó nhỏ máu.
“Làm thế nào mới gặp được em?” anh chàng đẹp trai tay dài chân dài, khi khoanh tay lại có một vẻ độc đáo khác lạ.
“Đại học XX, khoa kinh tế đối ngoại.”
Xin đừng hỏi tôi từ đâu tới, kiên quyết không thể bôi nhọ đại học Đông X được, hai tay nắm chặt, Tô Tố ý chí kiên định.
“Phương thức liên lạc?”
Toi rồi, thôi thì lấy số điện thoại của tổng đài phục vụ khách hàng điện thoại di động cho anh ta vậy. Tô Tố nhanh chóng nói ra một dãy số, Chân Phiên Chấp tươi cười rạng rỡ, động tác nho nhã móc di động ra bấm số.
“Tôi tìm Nghê Khiết Khiết.”
Mẹ nó, không có thiên lý chi hết, sao lại để anh ta gọi được cơ chứ.
“Cô ấy vẫn chưa đi làm.”
Đúng là số phận cứt chó, không ngờ lại có một bà chị nào đó tên Nghê Khiết Khiết thật. Tô Tố sờ sờ khuôn mặt cứng đơ, quyết định ngày mai nhất định phải đi mua xổ số mới được.
“Được rồi, thứ hai tôi sẽ gọi cho em.”
Nhẫn nhịn, cơ mặt co rút, khóe miệng giật giật, một phen mở cửa xe taxi, Tô Tố thấp giọng nói: “Bác tài, lái nhanh một chút, tốt nhất là nhanh như máy bay đi.”