Gió mát đưa thư, trăng thu vô biên, ta nhớ người đẹp ngày dài tựa năm.” Tiếng la hét hệt như tiếng quỷ. Có một tên điên đang ngồi bên bờ hồ Huyền Vũ, gật gù đắc ý, thấy Tô Tố chạy hồng hộc đến, vui mừng đến mức hai mắt híp cả lại “Tô, sao em lại đến đây vậy.”
Mẹ nó chứ, thật là muốn đánh cái thằng cha nửa 牛A nửa 牛C (*) này một phát….. Da mặt đồng chí Tô Tố bắt đầu co giật.
(*) chính là 牛B, dùng để chỉ người rất giỏi giang, lợi hại. Trong trường hợp này nó mang ý châm biếm có nghĩa gần giống như khen đểu.
“Anh vẫn chưa nhảy hồ à?” Tô Tố cảm thấy vô cùng hối hận vì sự giác ngộ cách mạng nhạy bén của mình.
”Không có” Bạn học Chân Phiên Chấp chỉ chỉ vào một bát vằn thắn sạch trơn trên sạp hàng, “Em trả tiền đi, tôi quên đem theo rồi.”
Đồng chí cách mạng một không sợ khổ, hai không sợ chết, nhưng … mà… tiền này giữ lại là để nộp Đảng phí đó.
Tô Tố run run móc túi áo, mặt còn đắng hơn hoàng liên “Bạn học Chân, tôi cũng không mang tiền, chỉ có tờ vé tháng xe buýt, có thể quẹt thẻ không?”
Bác gái đang nấu vằn thắn vẻ mặt xem thường, quơ quơ cái thìa hét lớn: “Tôi cũng có xe riêng đấy, lấy cái thẻ xe buýt của cô làm cái gì?”
“Thôi bỏ đi, vẫn là để tôi trả tiền cho, lần sau ra ngoài nhớ mang tiền theo đó.” Chân Phiên Chấp thở dài một hơi, vung ra một xấp tiền lẻ.
Mắt lồi ra như mắt cóc, Tô Tố tức sùi bọt mép, giác ngộ cái thá gì chứ, không ngờ anh ta có tiền mà còn lừa gạt mình, đúng là thói đời đen tối =.=
“Em đừng nhìn tôi như thế.” Bạn học Chân cười một cách ngây thơ “Tôi chỉ muốn nợ em chút tiền, dù ít dù nhiều cũng có thể có chút quan hệ với em, chí ít là về mặt trách nhiệm, cũng là một loại quan hệ”
Look, đúng là một tên khéo nói, nhìn tài sản của anh ta mà coi, còn có thể nói đến mức tình ý dạt dào thế này, quả là tên vô địch.
Trong bóng tối, Chân Phiên Chấp chắp tay sau lưng hướng về phía mặt hồ, “Tô, tôi không cam tâm.”
Lùi về phía sau một bước, đồng chí Tô Tố bóp chặt ví tiền, khí vận đan điền, không cam tâm, không cam tâm cái quái gì chứ?
“Tôi là học sinh trao đổi sắp phải ra nước ngoài rồi, sau này tôi cũng không còn được nhìn thấy em nữa.
Vỗ tay vỗ tay, đồng chí Tô Tố vô cùng phấn khích, tâm tình xao động chấn động trung khu thần kinh, “Tốt, rất tốt. Anh đi rồi, mỗi ngày tôi đều sẽ gửi ảnh chân dung của tôi cho anh.”
……Trầm mặc trong phút chốc, Chân Phiên Chấp đột nhiên kích động, quay người 180 độ nhảy cẫng lên, xiết chặt tay Tô Tố “Đừng gửi ảnh chân dung, chỉ cần gửi vài tấm ảnh áo tắm cho tôi là được rồi.”
Loại người này không cần nể mặt, thật là được đằng chân lân đằng đầu, mất hết cả hứng thú, Tô Tố vẫy vẫy tay: “Đợi tôi chụp rồi sẽ gửi cho anh.”
Điều quan trọng là, bản thân cô từ trước đến nay vốn không biết bơi, lấy đâu ra cơ hội mặc áo tắm chứ. Hừ ~~.
Gió mát đưa thư, trăng thu vô biên, ta nhớ người đẹp ngày dài tựa năm.” Tiếng la hét hệt như tiếng quỷ. Có một tên điên đang ngồi bên bờ hồ Huyền Vũ, gật gù đắc ý, thấy Tô Tố chạy hồng hộc đến, vui mừng đến mức hai mắt híp cả lại “Tô, sao em lại đến đây vậy.”
Mẹ nó chứ, thật là muốn đánh cái thằng cha nửa 牛A nửa 牛C () này một phát….. Da mặt đồng chí Tô Tố bắt đầu co giật.
() chính là 牛B, dùng để chỉ người rất giỏi giang, lợi hại. Trong trường hợp này nó mang ý châm biếm có nghĩa gần giống như khen đểu.
“Anh vẫn chưa nhảy hồ à?” Tô Tố cảm thấy vô cùng hối hận vì sự giác ngộ cách mạng nhạy bén của mình.
”Không có” Bạn học Chân Phiên Chấp chỉ chỉ vào một bát vằn thắn sạch trơn trên sạp hàng, “Em trả tiền đi, tôi quên đem theo rồi.”
Đồng chí cách mạng một không sợ khổ, hai không sợ chết, nhưng … mà… tiền này giữ lại là để nộp Đảng phí đó.
Tô Tố run run móc túi áo, mặt còn đắng hơn hoàng liên “Bạn học Chân, tôi cũng không mang tiền, chỉ có tờ vé tháng xe buýt, có thể quẹt thẻ không?”
Bác gái đang nấu vằn thắn vẻ mặt xem thường, quơ quơ cái thìa hét lớn: “Tôi cũng có xe riêng đấy, lấy cái thẻ xe buýt của cô làm cái gì?”
“Thôi bỏ đi, vẫn là để tôi trả tiền cho, lần sau ra ngoài nhớ mang tiền theo đó.” Chân Phiên Chấp thở dài một hơi, vung ra một xấp tiền lẻ.
Mắt lồi ra như mắt cóc, Tô Tố tức sùi bọt mép, giác ngộ cái thá gì chứ, không ngờ anh ta có tiền mà còn lừa gạt mình, đúng là thói đời đen tối =.=
“Em đừng nhìn tôi như thế.” Bạn học Chân cười một cách ngây thơ “Tôi chỉ muốn nợ em chút tiền, dù ít dù nhiều cũng có thể có chút quan hệ với em, chí ít là về mặt trách nhiệm, cũng là một loại quan hệ”
Look, đúng là một tên khéo nói, nhìn tài sản của anh ta mà coi, còn có thể nói đến mức tình ý dạt dào thế này, quả là tên vô địch.
Trong bóng tối, Chân Phiên Chấp chắp tay sau lưng hướng về phía mặt hồ, “Tô, tôi không cam tâm.”
Lùi về phía sau một bước, đồng chí Tô Tố bóp chặt ví tiền, khí vận đan điền, không cam tâm, không cam tâm cái quái gì chứ?
“Tôi là học sinh trao đổi sắp phải ra nước ngoài rồi, sau này tôi cũng không còn được nhìn thấy em nữa.
Vỗ tay vỗ tay, đồng chí Tô Tố vô cùng phấn khích, tâm tình xao động chấn động trung khu thần kinh, “Tốt, rất tốt. Anh đi rồi, mỗi ngày tôi đều sẽ gửi ảnh chân dung của tôi cho anh.”
……Trầm mặc trong phút chốc, Chân Phiên Chấp đột nhiên kích động, quay người độ nhảy cẫng lên, xiết chặt tay Tô Tố “Đừng gửi ảnh chân dung, chỉ cần gửi vài tấm ảnh áo tắm cho tôi là được rồi.”
Loại người này không cần nể mặt, thật là được đằng chân lân đằng đầu, mất hết cả hứng thú, Tô Tố vẫy vẫy tay: “Đợi tôi chụp rồi sẽ gửi cho anh.”
Điều quan trọng là, bản thân cô từ trước đến nay vốn không biết bơi, lấy đâu ra cơ hội mặc áo tắm chứ. Hừ ~~.