Sáng sớm ngày thứ 2, Tô Tố đến chỗ làm thì phát hiện ra Bốc Diệu Liễm đang xì xụp uống nước bằng chiếc cốc hoạt hình của mình.
“Á….sao cậu lại dùng cốc của tôi thế?” Họ Tô nào đó hét lên, tức giận vươn tay ra giành lại khiến cho chiếc cốc rơi xuống đập vào tường, vỡ tan tành.
Thật là mất mặt quá, người đâu mà lại vừa uống vừa phun nước miếng vào trong cốc chứ, Tô Tố phẫn nộ thầm nghĩ.
“Chị đừng giận nữa, chị Tô à, cốc chén là để phục vụ con người mà, hay là chị cứ lấy cốc của tôi mà dùng tạm.” Lộp bộp lộp bộp, đồng chí tiểu Bốc ngoáy mông, lấy ra một cái cốc làm bằng thép không gỉ bị biến dạng từ trong đống đồ tạp nham của mình rồi nói với Tô Tố: “Mặc dù bề ngoài không đẹp nhưng đều có thể uống nước được.”
“Hôm nay cậu đã uống thuốc chưa hả, Tiểu Bốc?” Tô Tố tay cầm chiếc cốc biến dạng vừa giành được của tiểu Bốc, buồn bực hỏi.
“Ối…uống thuốc, uống thuốc!!!” Lần này, đồng chí tiểu Bốc hét lên, sau đó vội vàng móc một chiếc lọ từ trong túi áo trước ngực ra, lấy một nắm thuốc và nuốt xuống, rồi loạn lên tìm cốc nước.
“Á, cốc của tôi.” Lâm Đạt bên phòng thị trường tái mặt, rưng rưng nước mắt mà thốt lên.
“Anh cần dùng gấp sao?” Đồng chí tiểu Bốc bị nghẹn thuốc, rất vô tội hỏi “Nếu cần gấp thì dùng cái này đi.” Sau đó liền đoạt lại chiếc cốc méo mó từ tay Tô Tố, ném cho Lâm Đạt.
Ánh mắt Lâm Đạt thê lương mà bi phẫn liếc tiểu Bốc: “ Hôm nay cậu đã uống thuốc chưa hả, tiểu Bốc?”
“Á…., uống thuốc, uống thuốc!!!” Lại hét lên một lần nữa, đồng chí Tiểu Bốc lại móc lọ thuốc ở trước ngực ra, lấy ra một nắm thuốc rồi cầm chiếc cốc của Lâm Đạt vội vã chạy ra ngoài.
Lâm Đạt và họ Tô nào đó nhìn nhau và trầm mặc rất lâu.
“Anh Lâm Đạt cho em hỏi chút, Tiểu Bốc sao lại được chọn vậy? Trạng thái tâm lý thế này cũng có thể vào được Liên Vị sao?” Tô Tố không nhịn được mà buôn chuyện.
“Nói cho em biết này,…” Lâm Đạt nhìn trước ngó sau, nói nhỏ với Tô Tố: “Anh nghe đồn, cậu ta là anh em vợ của sếp lớn.”
Sao cơ? Anh em vợ của sếp lớn? Quan hệ phức tạp thật, Tô Tố thẫn thờ cảm thán, hậu phương của cậu ta quả là vững chắc.
“Không phải, không phải!” Nam Hi của phòng tài liệu kế bên cũng tham dự vào: “Nghe nói là anh em họ ngoại của sếp.” Vừa nói vừa gật đầu chắc chắn.
Quả là quan hệ máu mủ kì lạ mà, ba người cùng nhau cảm thán, chưa biết chừng sếp lớn của chúng ta cũng đang lén dùng thuốc khống chế cảm xúc, ừm ừm ừm, Tô Tố gật đầu chắc chắn, tài nào sếp ăn ớt mà chẳng có phản ứng gì cả, Tô Tố bỗng ngộ ra, chắc chắn là trước khi ăn anh ta đã uống thuốc khống chế cảm xúc rồi.
“Sai rồi!” Không biết từ lúc nào chị Hoàng phòng kế toán cũng nhảy vào góp vui: “Các anh nói đều không đúng, tôi nghe nói là người tình của sếp lớn!”
Hả? Cả bốn người cùng kinh ngạc, hóa ra sếp lớn là…, Tô Tố hoàn toàn chấn động, quả là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Có điều, chị Hoàng à, tại sao chị cũng bị kinh động theo chúng tôi vậy, cái tin này không phải do chị tiết lộ sao? Tô Tố nghi hoặc.
“No, no.” Anh Lưu phòng tiếp tân siết chặt bưu kiện chuyển phát nhanh trong tay lắc lắc cái đầu nhẵn bóng của mình rồi cũng tham gia buôn chuyện: “Người tình của sếp lớn là giám đốc Bạch cơ, Tiểu Bốc là họ hàng của giám đốc, sếp lớn nể mặt giám đốc mới giữ cậu ta lại đấy.”
Á? Phức tạp quá đi mất, các đồng chí tại hiện trường đều rạn nứt, giám đốc Bạch và sếp tổng Phú cơ đấy, đồng chí Tô Tố chấn động, đúng quá rồi còn gì, cha mẹ áo cơm ơi là cha mẹ áo cơm!
Buổi chiều, Tô Tố mang theo tâm tình chấn động còn sót lại, mở MSN.
“Chào cô, Tô.” Tiếng gọi sao mà thân thiết thế, đồng chí Steven có tiến bộ thật rồi.
“Chào anh, Steven.”
“Sao nói chuyện vẫn còn câu nệ như thế, tôi đồng ý cho cô làm bạn của tôi.”
Họ Tô nào đó thầm than ‘Anh ta uống nhầm thuốc hả, tự nhiên có thái độ khác thường quá, đánh ra được nhiều chữ như vậy.’
“Được thôi.”
“Dạo này chi nhánh của các cô có tin tức gì mới không?”
Hả? Anh làm sao mà biết chi nhánh của tôi có tin tức mới? Tô Tố nghi hoặc: “Anh quen người nào trong chi nhánh chúng tôi à?”
“Cũng không thân thiết gì, nhưng tôi đang rất có hứng thú, dạo này buồn chán quá.”
Hả? Khách hàng lớn vậy mà lại có sở thích này? Tô Tố trợn mắt há mồm nghĩ, tin đồn, ừm, có rất nhiều đấy.
“Vậy anh muốn nghe tin về phương diện nào?”
“Về cô, sếp lớn của các cô, đồng nghiệp, gì cũng được.”
Cái này thì đơn giản. Tô Tố gật đầu khẳng định.
“Anh sẽ tiết lộ chuyện tôi nói với giám đốc của chúng tôi chứ?” Họ Tô nào đó không yên tâm hỏi lại.
“Không, chúng ta chẳng phải là bạn sao? Tôi không bán đứng bạn mình đâu.”
Ừm ừm ừm, đúng là người tốt, khi bước chân vào xã hội, chữ “Nghĩa” quả là rất quan trọng.
“Nghe nói…thực ra chuyện này hôm nay tôi mới biết…giám đốc Bạch của chúng tôi không ngờ lại là người tình của sếp lớn.”
Không nhịn được mà phơi bày bí mật mới mẻ, Tô Tố ơi là Tô Tố, cô đã già thật rồi, người nào đó tự khinh bỉ mình.
……Đối phương trầm mặc.
Một lúc lâu sau, một hàng chữ bay đến “Tôi rất chấn động, Tô,…” Steven tiên sinh đánh chữ một cách cực kì khó khăn “Để tôi tiêu hóa đã.”
Ừm, ừm, ừm, chấn động à? Tô Tố quá đỗi tự hào, tin tức nội bộ này quá mức trâu chó mà!
“Chấn động đúng không, vẫn còn nữa cơ.”
……Đối phương lại trầm mặc
Vẫn duy trì tốc độ phản ứng chậm chạp “Còn gì thì cô cứ nói ra hết đi.”
Hả? Lòng hiếu kì của tiên sinh Steven không phải ở mức bình thường đâu nhớ.
“Còn nữa, thực ra là, vẫn còn một truyền thuyết khác, đó là có một người nữa cũng là người tình của sếp lớn.”
“Ưm? Là nữ à?” Phản ứng lần này lại cực kì nhanh nhạy.
“Không phải, vẫn là nam!”
Tô Tố nghĩ rồi lại nghĩ, thêm thắt vào tin đồn: “ Là một người đàn ông có đầu óc không bình thường.”
………..Im lặng rất lâu, ava tắt ngóm.
Chẳng lịch sự chút nào cả, Tô Tố tức giận, sao lại off đột ngột thế? Không phải chứ, làm cho người khác hứng thú bừng bừng mà bản thân lại bỏ chạy, tám chuyện mới được một nửa, phải cùng ai nói tiếp bây giờ? Quả là bực phát hoảng, Tô Tố buồn rầu mãi.
Sáng sớm ngày thứ , Tô Tố đến chỗ làm thì phát hiện ra Bốc Diệu Liễm đang xì xụp uống nước bằng chiếc cốc hoạt hình của mình.
“Á….sao cậu lại dùng cốc của tôi thế?” Họ Tô nào đó hét lên, tức giận vươn tay ra giành lại khiến cho chiếc cốc rơi xuống đập vào tường, vỡ tan tành.
Thật là mất mặt quá, người đâu mà lại vừa uống vừa phun nước miếng vào trong cốc chứ, Tô Tố phẫn nộ thầm nghĩ.
“Chị đừng giận nữa, chị Tô à, cốc chén là để phục vụ con người mà, hay là chị cứ lấy cốc của tôi mà dùng tạm.” Lộp bộp lộp bộp, đồng chí tiểu Bốc ngoáy mông, lấy ra một cái cốc làm bằng thép không gỉ bị biến dạng từ trong đống đồ tạp nham của mình rồi nói với Tô Tố: “Mặc dù bề ngoài không đẹp nhưng đều có thể uống nước được.”
“Hôm nay cậu đã uống thuốc chưa hả, Tiểu Bốc?” Tô Tố tay cầm chiếc cốc biến dạng vừa giành được của tiểu Bốc, buồn bực hỏi.
“Ối…uống thuốc, uống thuốc!!!” Lần này, đồng chí tiểu Bốc hét lên, sau đó vội vàng móc một chiếc lọ từ trong túi áo trước ngực ra, lấy một nắm thuốc và nuốt xuống, rồi loạn lên tìm cốc nước.
“Á, cốc của tôi.” Lâm Đạt bên phòng thị trường tái mặt, rưng rưng nước mắt mà thốt lên.
“Anh cần dùng gấp sao?” Đồng chí tiểu Bốc bị nghẹn thuốc, rất vô tội hỏi “Nếu cần gấp thì dùng cái này đi.” Sau đó liền đoạt lại chiếc cốc méo mó từ tay Tô Tố, ném cho Lâm Đạt.
Ánh mắt Lâm Đạt thê lương mà bi phẫn liếc tiểu Bốc: “ Hôm nay cậu đã uống thuốc chưa hả, tiểu Bốc?”
“Á…., uống thuốc, uống thuốc!!!” Lại hét lên một lần nữa, đồng chí Tiểu Bốc lại móc lọ thuốc ở trước ngực ra, lấy ra một nắm thuốc rồi cầm chiếc cốc của Lâm Đạt vội vã chạy ra ngoài.
Lâm Đạt và họ Tô nào đó nhìn nhau và trầm mặc rất lâu.
“Anh Lâm Đạt cho em hỏi chút, Tiểu Bốc sao lại được chọn vậy? Trạng thái tâm lý thế này cũng có thể vào được Liên Vị sao?” Tô Tố không nhịn được mà buôn chuyện.
“Nói cho em biết này,…” Lâm Đạt nhìn trước ngó sau, nói nhỏ với Tô Tố: “Anh nghe đồn, cậu ta là anh em vợ của sếp lớn.”
Sao cơ? Anh em vợ của sếp lớn? Quan hệ phức tạp thật, Tô Tố thẫn thờ cảm thán, hậu phương của cậu ta quả là vững chắc.
“Không phải, không phải!” Nam Hi của phòng tài liệu kế bên cũng tham dự vào: “Nghe nói là anh em họ ngoại của sếp.” Vừa nói vừa gật đầu chắc chắn.
Quả là quan hệ máu mủ kì lạ mà, ba người cùng nhau cảm thán, chưa biết chừng sếp lớn của chúng ta cũng đang lén dùng thuốc khống chế cảm xúc, ừm ừm ừm, Tô Tố gật đầu chắc chắn, tài nào sếp ăn ớt mà chẳng có phản ứng gì cả, Tô Tố bỗng ngộ ra, chắc chắn là trước khi ăn anh ta đã uống thuốc khống chế cảm xúc rồi.
“Sai rồi!” Không biết từ lúc nào chị Hoàng phòng kế toán cũng nhảy vào góp vui: “Các anh nói đều không đúng, tôi nghe nói là người tình của sếp lớn!”
Hả? Cả bốn người cùng kinh ngạc, hóa ra sếp lớn là…, Tô Tố hoàn toàn chấn động, quả là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Có điều, chị Hoàng à, tại sao chị cũng bị kinh động theo chúng tôi vậy, cái tin này không phải do chị tiết lộ sao? Tô Tố nghi hoặc.
“No, no.” Anh Lưu phòng tiếp tân siết chặt bưu kiện chuyển phát nhanh trong tay lắc lắc cái đầu nhẵn bóng của mình rồi cũng tham gia buôn chuyện: “Người tình của sếp lớn là giám đốc Bạch cơ, Tiểu Bốc là họ hàng của giám đốc, sếp lớn nể mặt giám đốc mới giữ cậu ta lại đấy.”
Á? Phức tạp quá đi mất, các đồng chí tại hiện trường đều rạn nứt, giám đốc Bạch và sếp tổng Phú cơ đấy, đồng chí Tô Tố chấn động, đúng quá rồi còn gì, cha mẹ áo cơm ơi là cha mẹ áo cơm!
Buổi chiều, Tô Tố mang theo tâm tình chấn động còn sót lại, mở MSN.
“Chào cô, Tô.” Tiếng gọi sao mà thân thiết thế, đồng chí Steven có tiến bộ thật rồi.
“Chào anh, Steven.”
“Sao nói chuyện vẫn còn câu nệ như thế, tôi đồng ý cho cô làm bạn của tôi.”
Họ Tô nào đó thầm than ‘Anh ta uống nhầm thuốc hả, tự nhiên có thái độ khác thường quá, đánh ra được nhiều chữ như vậy.’
“Được thôi.”
“Dạo này chi nhánh của các cô có tin tức gì mới không?”
Hả? Anh làm sao mà biết chi nhánh của tôi có tin tức mới? Tô Tố nghi hoặc: “Anh quen người nào trong chi nhánh chúng tôi à?”
“Cũng không thân thiết gì, nhưng tôi đang rất có hứng thú, dạo này buồn chán quá.”
Hả? Khách hàng lớn vậy mà lại có sở thích này? Tô Tố trợn mắt há mồm nghĩ, tin đồn, ừm, có rất nhiều đấy.
“Vậy anh muốn nghe tin về phương diện nào?”
“Về cô, sếp lớn của các cô, đồng nghiệp, gì cũng được.”
Cái này thì đơn giản. Tô Tố gật đầu khẳng định.
“Anh sẽ tiết lộ chuyện tôi nói với giám đốc của chúng tôi chứ?” Họ Tô nào đó không yên tâm hỏi lại.
“Không, chúng ta chẳng phải là bạn sao? Tôi không bán đứng bạn mình đâu.”
Ừm ừm ừm, đúng là người tốt, khi bước chân vào xã hội, chữ “Nghĩa” quả là rất quan trọng.
“Nghe nói…thực ra chuyện này hôm nay tôi mới biết…giám đốc Bạch của chúng tôi không ngờ lại là người tình của sếp lớn.”
Không nhịn được mà phơi bày bí mật mới mẻ, Tô Tố ơi là Tô Tố, cô đã già thật rồi, người nào đó tự khinh bỉ mình.
……Đối phương trầm mặc.
Một lúc lâu sau, một hàng chữ bay đến “Tôi rất chấn động, Tô,…” Steven tiên sinh đánh chữ một cách cực kì khó khăn “Để tôi tiêu hóa đã.”
Ừm, ừm, ừm, chấn động à? Tô Tố quá đỗi tự hào, tin tức nội bộ này quá mức trâu chó mà!
“Chấn động đúng không, vẫn còn nữa cơ.”
……Đối phương lại trầm mặc
Vẫn duy trì tốc độ phản ứng chậm chạp “Còn gì thì cô cứ nói ra hết đi.”
Hả? Lòng hiếu kì của tiên sinh Steven không phải ở mức bình thường đâu nhớ.
“Còn nữa, thực ra là, vẫn còn một truyền thuyết khác, đó là có một người nữa cũng là người tình của sếp lớn.”
“Ưm? Là nữ à?” Phản ứng lần này lại cực kì nhanh nhạy.
“Không phải, vẫn là nam!”
Tô Tố nghĩ rồi lại nghĩ, thêm thắt vào tin đồn: “ Là một người đàn ông có đầu óc không bình thường.”
………..Im lặng rất lâu, ava tắt ngóm.
Chẳng lịch sự chút nào cả, Tô Tố tức giận, sao lại off đột ngột thế? Không phải chứ, làm cho người khác hứng thú bừng bừng mà bản thân lại bỏ chạy, tám chuyện mới được một nửa, phải cùng ai nói tiếp bây giờ? Quả là bực phát hoảng, Tô Tố buồn rầu mãi.