Tìm đông tìm tây, vất vả tìm kiếm hồi lâu…
Phú Hắc rốt cuộc cũng bỏ cuộc, nhíu mày tiếp tục mặc quần áo, sau đó lại khôi phục vẻ mặt không chút biểu cảm.
Đặt chuông báo thức xong, anh cúi đầu hôn người con gái nào đó đang ngủ say như heo chết, sau đó xách cặp tài liệu ra khỏi cửa.
Họ Tô nào đó đang ôm gối đầu ngủ ngon lành, nước miếng chảy ròng ròng, tiếng ngáy chấn động trời đất.
Tiếng chuông báo thức bỗng vang lên, cô liền bật dậy với mái tóc rối bù.
Tô Tố gào thét rồi lại la hét… bình tĩnh lại, bắt đầu gọi điện thoại “Phú Hắc, em muốn nghỉ phép, người em không được thoải mái lắm.”
… Boss im lặng, sau đó khẽ cười “Được, trừ 80% tiền thưởng chuyên cần, nếu em đến muộn sẽ bị trừ 40%.”
Rút chiếc áo lót từ trong lớp chăn…
Rút ra một chiếc tất từ dưới gối…
Móc một chiếc khác từ trong vỏ chăn ra…
Cuối cùng, rút hai cái quần lót từ dưới người lên…
Tô Tố hoàn toàn chấn động, người đờ đẫn, tại sao lại là hai cái!!! Một cái màu đỏ, một cái màu đen!
Khóe miệng co giật, cô mở tủ quần áo ra, quả nhiên đống quần lót đã bị dùng hết sạch.
Lại liếc mắt về phía phòng vệ sinh, trong chậu chất đầy đống quần áo trong hơn hai tuần… Thứ chói mắt nhất chính là đám quần lót màu sắc sặc sỡ kia.
Họ Tô tức giận siết chặt nắm đấm, “Quá mức nham hiểm, thật không ngờ quần lót dùng trong một tuần lại là bảy màu khác nhau.”
Sau đó lại giơ chiếc quần lót màu đỏ lên, lắc đầu khó hiểu. Cô cúi đầu suy nghĩ, vậy thứ mà hôm nay Phú Hắc mặc lại nằm ngoài kế hoạch???
Trong lúc nghi hoặc khó hiểu cô liền gọi cuộc điện thoại “Sếp à…”
“Kêu Phú Hắc.”
“Ồ, Phú Hắc, hôm nay anh mặc quần lót màu gì vậy?”
… Im lặng.
“Hửm? Là màu gì vậy?” Ai đó tiếp tục truy hỏi.
Boss tiếp tục im lặng rồi đột nhiên nói, “Như vậy sẽ rất mát mẻ.” Họ Phú nhìn trái nhìn phải rồi khen ngợi “Rất tốt, rất thoải mái.”
Lại tiếp tục nhẹ nhàng bổ sung “Hôm nay coi như em nghỉ phép, trừ 10% tiền thưởng chuyên cần” rồi cạch một tiếng cúp máy.
Họ Tô cúi đầu nhìn đồng hồ, chợt tỉnh ngộ, không thể thế được, tuyệt đối không thể thế được, đây là đả kích việc mình báo thù đó!!! Chỉ vì bản thân nằm đè lên quần lót của họ Phú mà anh ta liền trừ lương của mình, hoàn toàn là lợi dụng việc công trả thù riêng!! Tô Tố cực kì tức giận, cô lấy chai thuốc tẩy ra rồi ra sức vò để toàn bộ đám quần lót biến thành cùng một màu.
Tô Tố cười vô cùng nham hiểm, cười như điên. Cô chống eo, tay giơ một tá quần lót màu trắng rồi hét lên, cho anh nham hiểm, này thì cho anh nham hiểm…
Một tiếng đồng hồ…
Chân đồng chí Tô Tố giẫm phải nắp cống, cả người cứng đơ.
“Tô,…” Họ Thúy che mặt hét lên, vừa phấn khích lại thấy tự hào “Cậu cũng tham gia vào nghệ thuật hành vi?”
… Mang vẻ mặt không chút biểu cảm, họ Tô lườm ai đó.
“Ồ ồ ồ.” Thúy Ti gật đầu ngộ ra “Ừm ừm ừm, diễn nghệ thuật hành vi thì không được phép nói chuyện.”
… Im lặng… Tô Tố lười đáp lại, chân sau tiếp tục dùng sức, cả cơ mặt cứng đơ.
Họ Thúy phấn khích “Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn.”
Trong khi ai đó vẫn đứng nghiêm, người cứng đờ, tiếp tục diễn nghệ thuật hành vi.
Hai tiếng đồng hồ…
Thúy Ti cũng đứng nghiêm theo, tay áp sát túi quần không động đậy, mồ hồi rơi như mưa.
… Tô Tố tiếp tục lườm ai đó, thở dài một hơi.
Một chiếc xe chạy đến, Phú Hắc mở cửa xuống xe, lắc đầu rồi thở dài.
“Nhấc chân lên Tô Tố!” Họ Phú ngồi xổm xuống, cũng lườm theo Tô Tố, rút chân cô ra.
Anh ra sức gỡ, cạch một tiếng gót giày gãy rời, giày cao gót liền biến thành giày đế bằng.
Họ Tố gào thét, la hét vô cùng đau đớn… cả khuôn mặt co giật.
“Mẹ nó, em đứng trên nắp cống này hai tiếng đồng hồ rồi cũng không nỡ gỡ nó ra đấy” Tô Tố nước mắt giàn giụa, đánh đánh đánh “Anh đền cho em giày cao gót da thật đi…” lại tiếp tục hét.
… Họ Thúy nào đó hóa đá, nước mắt cũng chảy ròng ròng “Không phải nghệ thuật, không phải là nghệ thuật, không ngờ lại là giày bị mắc, không phải là nghệ thuật…” rồi che miệng rơi lệ, tức giận đi khỏi đó.
Hai người cùng lườm, nhìn nhau trong im lặng rồi thở dài.
Họ Phú gật đầu “Rất tốt, rất tốt.”
Họ Tô thì cảm khái “Thật mạnh mẽ, mạnh mẽ.”
Hai người nhìn nhau đồng thanh nói “Quả nhiên Thúy Ti vẫn mạnh mẽ như trước…”
*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
“Chị Tô, xin chị hãy tin tôi, gia nhập vào tổ chức để chúng ta cùng trở thành phú ông.” Hai mắt phát sáng, Bốc Diệu Liễm kích động đến mức không kiềm chế nổi bản thân.
Hửm? Họ Tô thấy khó hiểu, cầm cái chai lắc trái lắc phải “Tiểu Bốc, đây là cái gì?”
Đồng chí Tiểu Bốc dán lại gần nhỏ giọng nói “Đây là vũ khí hạt nhân tôi lấy trộm được đó, nhất định sẽ bán được giá cao.” Cậu ta vô cùng xúc động, vẻ mặt vừa khủng bố lại vừa phấn khích.
… Họ Tô chấn động gào thét, vung tay “Bức xạ, có tia bức xạ đó.”
Bộp, bà lão ngồi bên rốt cuộc cũng nổi điên “Cái này là Não X Kim, kêu cháu chăm chỉ học cách giới thiệu sản phẩm cháu lại không thèm nghe.”
…
Bốc Diệu Liễm cúi đầu suy nghĩ, cậu ta bỗng ngộ ra, dán lại gần Tô Tố tiếp tục nhỏ giọng nói “Chị Tô, cái này là Não X Kim, …” Cậu lại nhìn nhìn bà lão, bà hết sức tán thành, gật đầu, ừm ừm ừm, lại gật đầu “Tiểu Bốc, cháu nói rất hay, tiếp tục đi.”Bà lão hiền từ mỉm cười, đứa trẻ này hiếm khi được bình thường thế này, thật may mắn thay.
Hi, hi, hi, hi, nhận được sự tán thành, cậu ta vò đầu cười ngu, giọng điệu vui vẻ “Chị Tô, nhìn xa thì nó là Não X Kim, nhìn gần thì… Thực ra cái này chính là vũ khí hạt nhân, chị nhìn này, là tôi trộm được đó, …”
Tô Tố kinh ngạc, tiếp tục duy trì im lặng.
Bà lão sụp đổ, một tay đánh bay đồng chí Tiểu Bốc, ôm ngực, đích thân ra trận “Cô Tô, cô mua cái này đi, gia nhập vào tổ chức, tôi đảm bảo cô sẽ được ở trên vạn người, chỉ dưới một người.”
… Tô Tố hóa đá. Cô cười gượng, lẽ nào mình sẽ trở thành Lý Liên Anh sao??
(Lý Liên Anh là thái giám ở thời nhà Thanh, ông là người thân cận và tâm phúc của Từ Hy Thái hậu, là nhân vật có thực quyền thậm chí lấn át cả vua và đã làm loạn cả hậu cung nhà Thanh – theo Wiki.)
Kẹt một tiếng, cửa mở ra.
“Tô Tố, nhà có khách à?” Phú Hắc đẩy cửa vào, vẻ mặt khó hiểu.
“Hửm? Tổng giám đốc Phú…” Đồng chí Tiểu Bốc nhìn với ánh mắt sung bái, hai mắt càng rực sáng “Chúng tôi cùng bán tên lửa đạn đạo, là hiệu Não X Kim đó.”
Tên lửa đạn đạo??? Họ Phú không hiểu gì, nhìn Tô Tố.
==|||| Bà lão rốt cuộc hét lên “Tiểu Bốc, cháu bị khai trừ khỏi tổ chức.” Sụp đổ…
Ho nhẹ một tiếng, bà lão lại ôm ngực lần nữa, đích thân ra trận “Phú tiên sinh phải không, đây là…” Bà giơ chai Não X Kim lên tính giới thiệu.
Phú Hắc gật đầu, “Ừm, Tố, em tiếp họ cho tốt vào, tranh thủ mua cả tên lửa đạn đạo nữa” sau đó ung dung tiến vào phòng đóng cửa lại.
… Họ Tô khóc ròng, thu lại ánh mắt cầu cứu, sắc mặt tiều tụy nhìn bọn họ.
“Tên lửa đạn đạo, đạn hạt nhân tôi đều không mua. Tiểu Bốc à, đưa bà nuôi của cậu về nhà đi, tôi không mua đâu.”
Đồng chí Tiểu Bốc trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Chị Tô, nếu chị không muốn mua tôi cũng không ép nữa.” Lại tiếp tục nghiêm túc nói “Nhưng chị xem xem có muốn gia nhập tổ chức hay không, tiếp tục phát huy sức lực dư thừa.”
Khóe miệng co giật, Tô Tố lắc đầu, hoàn toàn sụp đổ “Tiểu Bốc à, cậu cứ để tôi khiêm tốn chút đi… Còn về sức lực dư thừa ấy cứ để nhân tài thích hợp như cậu phát huy thì tốt hơn.”
“Chị Tô, chị cũng nhìn ra được à?” Ừm ừm ừm, Bốc Diệu Liễm gật đầu, vẻ mặt sung sướng.
… Bà lão nổi điên, giật nắp chai điên cuồng uống…
Gào thét, đồng chí Tiểu Bốc nước mắt giàn giụa, “Bà ơi, đây đã là chai tên lửa đạn đạo thứ ba bị bà uống cạn rồi…”
Khóe miệng bà lão co giật, ánh mắt yếu ớt “Tôi muốn giải tán đội ngũ.”
Ừm ừm ừm, họ Tô gật đầu. Tiểu Bốc à, cậu là anh hùng, quả là người gan dạ, không uổng công một binh một tốt, đơn thương độc mã thành công làm tan rã một tổ chức tiêu thụ quy mô lớn.
Đồng chí Bốc Diệu Liễm chìm trong suy nghĩ.
… Lâu sau cậu mới ngẩng đầu, giọng điệu đau buồn “Bà ơi, thật là không bán tên lửa đạn đạo nữa ạ?”
… Miệng sùi bọt mép, bà lão hoàn toàn sụp đổ.